Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
-
Chương 267: Trộm máu
Editor: Sơn Ngư
Người đến, chính là Hàng An Chi.
" Kiều tiểu thư, chào cô, tôi gọi là Hàng An Chi. Chuyện tôi hôm nay đến gặp cô, hy vọng cô không cần nhắc đến với người khác. Tôi có chút chuyện muốn nói với cô, đối với cô mà nói khả năng có chút đột nhiên, nhưng cô không nên kích động."
Hàng An Chi tới gặp Kiều Vũ Vi, đã đánh tiếng trước với viện trưởng, tất cả đều tiến hàng trong bí mật, cũng không có thông báo với Hàn Thừa Nghị.
Hàng An Chi mặc áo blouse trắng, từ bên trong túi móc ra tấm danh thiếp được chế tác cầu kỳ, bên trên chỉ viết ba chữ " Hàng An Chi" vô cùng đơn giản, đơn giản lại làm cho người ta cảm thấy rất mạnh mẽ. Anh nhìn nhìn chung quanh một vòng phòng bệnh hỏi:" Nơi này không có những người khác chứ?"
Kiều Vũ Vi nghĩ đến Lương Giai Văn trong toilet, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
"Được rồi, vậy mời nghe tôi nói..."
"Ơ..." Kiều Vũ Vi tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, hoàn toàn phân không rõ đây là tình trạng gì, cô không có nghe lầm chứ? Tổng thống? Từ này cô chỉ có thể nghe thấy từ tivi báo chí, sao lại phát sinh quan hệ thực tế với cô?
Nhưng mà, khi nghe những lời Hàng An Chi nói xong, hoàn toàn sợ ngây người! Giật mình sửng sốt, tế bào cả người đều không sôi sùng sục..
Có vài người mạng thật tốt!
Hàng An Chi đi rồi, Kiều Vũ Vi hận đến nghiến răng!
Vừa rồi, Hàng An Chi còn ở đây, một câu cô cũng không nói, Hàng An Chi đại khái cho rằng cô bị "thân thế" chấn kinh đến mê mang! Đúng vậy, cô thật sự bị chấn kinh! Chẳng qua, cũng không như Hàng An Chi nghĩ.
Vì cái gì? Đồng dạng không phải là Kiều Vạn Đông con gái, cha ruột của cô là một kẻ lưu manh du côn, mà cha ruột Lạc Tuyết Vi lại là Tổng thống Nước C? Tuy rằng còn chưa được chứng thực, nhưng từ những lời chắc chắn đầy lý lẽ của Hàng An Chi, xem ra là không sai được!
"Vậy thì, tôi sẽ mau chóng an bài làm kiểm tra, cáo từ." Hàng An Chi gật nhẹ, mang theo bệnh án, ra vẻ như là bác sĩ khám xong đi ra phòng bệnh.
Cửa phòng rửa tay bị đẩy ra, Kiều Vũ Vi con đang vây trong khiếp sợ một câu đều nói không được.
Lương Giai Văn nhìn Kiều Vũ Vi nhíu mày, suy nghĩ một hồi lại nói:" Kiều Vũ Vi... Lạc Tuyết Vi, các ngươi có quan hệ gì? Hiện tại sao lại nhảy ra cha ruột?"
Tâm tình Kiều Vũ Vi không tốt, không kiên nhẫn gào lên:" Mắc mớ gì tới coo? Không cần cô quan tâm! Cô có thể đi rồi!"
"Ô?" Lương Giai Văn cũng không tức giận, ngược tại tâm tình vô cùng tốt nở nụ cười:" Ha hả... Muốn tôi đi, chẳng qua, cô cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, đây là cơ hội tốt không cho bọn họ bên cạnh nhau!"
"Cô..." Kiều Vũ Vi không rõ cho lắm, "Có ý gì?"
Ánh sáng trong mắt Lương Giai Văn lay động, che miệng cười khẽ:"Tôi ý gì cũng không có, chỉ muốn chúc mừng cô, không nghĩ tới cô có thân phận tôn quý như vậy! Thất kính, thất kính! Đây là cơ hội tốt của cô, muốn tách hai người bọn họ, trông cậy vào cô!"
"Đó không phải là tôi!" Kiều Vũ Vi nôn nóng phủ định, "Cô đừng có nghĩ biện pháp gì ở tôi! Loại chuyện này lừa không được, chỉ cần kiểm tra, cái gì cũng rõ ràng, cô cho là bọn họ đều kẻ ngốc phải không? Không có nghe thấy phải làm kiếm tra DNA sao?"
"Vậy cũng không chắc!" Trong mắt Lương Giai Văn hiện lên sự ác độc, "Chỉ cần cô nghĩ, vẫn là có biện pháp."
"..." Kiều Vũ Vi kinh ngạc, có biện pháp nào chứ?
" Vậy cô nói rõ mọi chuyện cho tôi, đầu đuôi câu chuyện là thế nào..." Lương Giai Văn hướng dẫn từng bước hướng dẫn từng bước, dẫn dắt Kiều Vũ Vi.
Kiều Vũ Vi chịu không nổi hấp dẫn, đem quan hệ với Lạc Tuyết Vi nói thẳng ra, Lương Giai Văn vừa nghe, nhịn không được âm hiểm cười một trận, "Ha... Yên tâm, dựa theo lời tôi nói mà làm, cam đoan cô ngồi chắc vị trí con gái Tổng thống..."
Trong phòng bệnh VIP, Lạc Tuyết Vi tựa vào đầu giường, Lương Tư Văn đang bón canh cô.
Lương Tư Văn một bên bón, một bên nhịn không được cười, càng xem Lạc Tuyết Vi càng cảm thấy giống đứa nhỏ, luỹ thừa đáng yêu không ngừng dâng cao.
" Cười cái gì? Có chuyện gì tốt sao? Tôi trước kia không cảm thấy anh là người thích cười nha!" Quai hàm Lạc Tuyết Vi phình, trên miệng đều là dầu, còn nói không ngừng.
Này hành động này là người khác làm, Lương Tư Văn nhất định cảm thấy thô tục không giáo dưỡng. Nhưng đối tượng là Lạc Tuyết Vi, vậy không giống. Lương Tư Văn thậm chí dùng tay thay cô lau miệng, lắc đầu nói:"Em đang ngủ, đại khái không biết, anh khi lúc ngủ say cũng đang cười."
"Khụ..." Một ngụm canh khiến Lạc Tuyết Vi thiếu chút nữa phun ra, mặt không tự giác đỏ, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Cô đương nhiên nghe ra được, anh đây là nói lời tâm tình. Trước kia, cô vẫn luôn nghĩ tình cảm của Lương Tư Văn đối với cô là bạn bè, hành động có chút thân mật giữa hai bên cũng không thấy mất tự nhiên, nhưng hiện tại đã biết tất nhiên sẽ không tự nhiên, trong lòng Lạc Tuyết Vi nghi hoặc, Lương Tư Văn có thật là gay không? Hoặc là nói, gay cũng có khẳ năng thích con gái? Dĩ nhiên, vấn đề này, cô không dám hỏi ngay trước mặt Lương Tư Văn.
" Nhanh lên, nuốt xong rồi! A..." Vì che dấu xấu hổ, Lạc Tuyết Vi thúc giục Lương Tư Văn nhanh chóng đút, tại sao có thể để người bệnh miệng đói chứ?
"À," Lương Tư Văn đáp ứng cuống quít bón một muỗng, cửa phòng bị gõ.
"Vào đi."
Đi vào là một y ta, nhìn mặt chắc là thực tập sinh.
Lương Tư Văn liếc mắt một cái đánh giá cô ta, đôi mắt híp lại:"Cô tới làm gì? Còn đẩy theo bàn điều trị, đã giờ này, còn có khám cái gì?"
Tiểu y tá có chút khẩn trương, lắc đầu nhẹ giọng nói:" Không phải làm trị liệu, là kiểm tra lệ thường, rút chút máu... Yêu cầu xác định tình hình hiện tại của cô ấy có bình thường hay không."
Lương Tư Văn không vui nhíu mày, cô y ta này nói thật hay, cái gì gọi là nhìn xem có bình thường hay không? Tinh Tinh như thế nào sẽ không bình thường? Còn có, cô y ta này trẻ như vậy, tay nghề có tịn được không? Một hồi đừng nói một châm đâm không trúng, vậy không phải hại anh đau lòng chết sao?"
"Chậc! Cô lấy máu? Thầy của cô đâu? Đổi một y tá có kinh nghiệm đến..." Khẩu khí Lương Tư Văn thực nghiêm khắc, cực kỳ khinh thường.
Lúc này y tá bị dọa đến run lên, đứng ở một bên ấp úng nói:"Thầy... Thầy hiện tại không có mặt, chỉ lấy máu, tôi có thể."
"Chậc, cô là y tá thực tập..." Lương Tư Văn còn muốn nói điều gì, lại bị Lạc Tuyết Vi đánh gãy.
Lạc Tuyết Vi kéo trụ cánh tay của anh, lắc đầu thấp giọng nói:" Được rồi! Anh đừng nói, chỉ là lấy máu, anh nói biến thành tình trạng nghiêm trọng như vậy, anh xem dọa cô ấy rồi... Y tá, cô không cần nghe anh ta. Cô lại đây lấy máu đi!"
"Vâng..."
Y tá cúi đầu đáp ứng, bưng khay thuốc đến bên cạnh giường, chuẩn bị lấy máu Lạc Tuyết Vi.
Lạc Tuyết Vi chủ động vén tay áo lên, thuận miệng hỏi:"Lần này lấy máu làm gì?"
" A... A?" Y tá vừa nghe hỏi như vậy, đột nhiên càng thêm khẩn trương, tay cầm kim tiêm đâm lần vẫn chưa được.
"Cô làm có được không? Không được lập tức đổi người!" Lương Tư Văn ở một bên nhìn không nổi, Tinh Tinh cũng không phải vật thí nghiệm, chẳng lẽ đưa cho y tá thực tập này thí nghiệm? Dáng vẻ anh như hung thần ác sát, y tá sợ tới mức mắt đều đỏ.
Lại nói, diện mạo Lương Tư Văn so với Hàn Thừa Nghị còn muốn nghiêm khắc một chút, nổi giận thật sự rất hù người.
"Anh làm gì vậy! Đừng làm loạn!"
Lạc Tuyết Vi trừng anh liếc mắt một cái, ngược lại an ủi y ta:"Cô đừng sợ, đâm nhiều thêm một kim cũng không quan trọng, tôi không hỏi, cô đâm đi!"
Thái độ này của Tinh Tinh, Lương Tư Văn đành phải thôi.
Kết quả, y tá này thoạt nhìn lá gan rất nhỏ, tay luôn luôn run rẩy, chẳng qua phương pháp đâm kim rất chuẩn, một châm liền trúng, Lạc Tuyết Vi cũng không gặp tội, Lương Tư Văn cũng dừng lại gầm gừ.
"Lại lấy máu, lần sau lại kêu người làm canh gan heo, được không?" Lương Tư Văn thay Lạc Tuyết Vi ấn bông, đau lòng hỏi.
Lạc Tuyết Vi bật cười, chỉ là lấy xíu máu có cần thế này không? Thật sự là rất khoa trương! Đồng thời cũng kinh hãi, phần tình cảm này của Lương Tư Văn, cô nhất định không xứng, mặc kệ cô và Hàn Thừa Nghị có khả năng hay không có khả năng.
Cô đối với Lương Tư Văn, cho tới bây giờ chỉ có tình cảm bạn bè, tuyệt đối không có khả năng vượt bậc.
Y tá bưng khay thuốc từ phòng bệnh đi ra ngoài, nhanh chóng đem máu bỏ vào túi áo, cũng không đi phòng trị liệu, xoay người đi phòng bệnh Kiều Vũ Vi.
Trong bóng tối, mặt Kiều Vũ Vi nhìn không rõ lắm, nhưng từ ngữ điệu cũng có thể tưởng tượng trên mặt cô đầy dữ tợn:" Làm thỏa đáng không?"
"Dạ, dạ..." Y tá nơm nớp lo sợ đáp ứng.
"Vậy còn không nhanh lấy ra?" Mặt Kiều Vũ Vi lộ vẻ hung ác, ngữ điệu sắc nhọn, kéo y tá một phen.
Y tá bị dọa không ngeh, từ trong túi tiền lấy ra ống máu bỏ vào tay Kiều Vũ Vi. "Cho, cho cô."
Mặt Kiều Vũ Vi lộ vẻ vui mừng, mang theo vẻ điên cuồng:"Tốt! Làm rất tốt... Cô yên tâm, tiền đã gửi vào tài khoản của cô. Nhưng cô ngàn vạn nhớ kỹ, chuyện này không thể nhắc tới với bất kỳ ai. Nếu không, mạng của cô có giữ được hay không cũng khó nói!"
"Á..." Sắc mặt y tá tái nhợt, lắc đầu liên tục, "Cô yên tâm, tôi sẽ không nói, hơn nữa, đợt thực tập của tôi đã kết thúc. sau này cũng không ở lại Đế Đô, sẽ không gây phiền toái cho cô."
" Hừ!" Kiều Vũ Vi nhếch môi, liếc mắt nhìn y tá, vừa lòng gật gật đầu, "Vậy tốt nhất, chuyện này cô muốn đem theo vào quan tài! Đi ra ngoài đi!"
Y tá vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, trong tay Kiều Vũ Vi còn nắm ống máu vẫn còn hơi ấm của Lạc Tuyết Vi, xoay người, Lương Giai Văn từ toilet đi ra, nhìn cô cười xâu xa, "Cô thực thông minh, chờ tin tức tốt của cô!"
Vài ngày sau, phòng bệnh bệnh viện.
"Mẹ, rất nhanh sẽ trở về thăm Đại Bảo, Tiểu Bảo, các con phải ngoan ngoãn nghe lời dì Đan Đan và ông bà, không được nghịch ngợm, biết không? Ừ... Hôn hôn mẹ, chào tạm biệt mẹ đi nào! Thật ngoan, mẹ cũng hôn hôn, moah! moah!"
Vừa nói xong điện thoại với con trai, Lương Tư Văn liền gọi đến.
"Alô?"
"Vừa rồi nói chuyện với ai, nói lâu như vậy?" Lương Tư Văn có chút khẩn trương, không phải là cùng Hàn Thừa Nghị chứ?
"Anh có quen đó! Còn nhớ rõ bạn học của tôi ở gninstitute không? Gọi là Nguyễn Đan Ninh?"
Lương Tư Văn nhẹ nhàng thở ra, bừng tỉnh đại ngộ, "Là cô ấy sao, đương nhiên nhớ rõ. Tôi lập tức đến, bữa tối nhất định sẽ đến, ngoan ngoãn chờ anh!"
"Được."
Cúp điện thoại, Lạc Tuyết Vi xốc chăn xuống giường. Lương Tư Văn lập tức đến đây? Vậy đi xuống đón anh ấy? Đã nhiều ngày rồi không có đi ra ngoài hoạt động.
Nghĩ như vậy, Lạc Tuyết Vi xuống giường. Miệng vết thương đã khép lại ít nhiều rồi, tuy rằng đụng vào vẫn còn đau, nhưng đi đường cẩn thận một chút cũng không thành vấn đề. Lạc Tuyết Vi cân nhắc, cô không đi xa, đi đến khu đại sảnh phòng vip chờ.
Mà lúc này, trước khi Lương Tư Văn đến, một chiếc Rolls-Royce màu đen chạy vào cửa lớn bệnh viện.
Xe dừng lại ở trước khu nhà lớn, cửa xe mở ra, hai chân Hàng Trạch Hạo dẫm lên mặt đất, quả nhiên là khí vũ hiên ngang, vì tránh bị người khác nhận ra, ông phũ tóc mái, đeo kính râm, trông có vẻ trẻ hơn nhiều, cũng không quá lớn tuổi.
" Cha nuôi, có cần bọn họ theo vào không?" Hàng An Chi đứng ở phía sau Hàng Trạch Hạo, chỉ chỉ bảo tiêu trên xe, xin chỉ thị.
Hàng Trạch Hạo lắc đầu, "Không cần, bọn họ đều đi vào trở thành mục tiêu quá lớn, con cũng không cần đi theo ba, con cùng bọn họ ở đây, tự ba đi vào là được."
"Dạ." Hàng An Chi chần chờ một lát, đồng ý, nhìn Hàng Trạch Hạo đi vào khu vip.
Người đến, chính là Hàng An Chi.
" Kiều tiểu thư, chào cô, tôi gọi là Hàng An Chi. Chuyện tôi hôm nay đến gặp cô, hy vọng cô không cần nhắc đến với người khác. Tôi có chút chuyện muốn nói với cô, đối với cô mà nói khả năng có chút đột nhiên, nhưng cô không nên kích động."
Hàng An Chi tới gặp Kiều Vũ Vi, đã đánh tiếng trước với viện trưởng, tất cả đều tiến hàng trong bí mật, cũng không có thông báo với Hàn Thừa Nghị.
Hàng An Chi mặc áo blouse trắng, từ bên trong túi móc ra tấm danh thiếp được chế tác cầu kỳ, bên trên chỉ viết ba chữ " Hàng An Chi" vô cùng đơn giản, đơn giản lại làm cho người ta cảm thấy rất mạnh mẽ. Anh nhìn nhìn chung quanh một vòng phòng bệnh hỏi:" Nơi này không có những người khác chứ?"
Kiều Vũ Vi nghĩ đến Lương Giai Văn trong toilet, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
"Được rồi, vậy mời nghe tôi nói..."
"Ơ..." Kiều Vũ Vi tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, hoàn toàn phân không rõ đây là tình trạng gì, cô không có nghe lầm chứ? Tổng thống? Từ này cô chỉ có thể nghe thấy từ tivi báo chí, sao lại phát sinh quan hệ thực tế với cô?
Nhưng mà, khi nghe những lời Hàng An Chi nói xong, hoàn toàn sợ ngây người! Giật mình sửng sốt, tế bào cả người đều không sôi sùng sục..
Có vài người mạng thật tốt!
Hàng An Chi đi rồi, Kiều Vũ Vi hận đến nghiến răng!
Vừa rồi, Hàng An Chi còn ở đây, một câu cô cũng không nói, Hàng An Chi đại khái cho rằng cô bị "thân thế" chấn kinh đến mê mang! Đúng vậy, cô thật sự bị chấn kinh! Chẳng qua, cũng không như Hàng An Chi nghĩ.
Vì cái gì? Đồng dạng không phải là Kiều Vạn Đông con gái, cha ruột của cô là một kẻ lưu manh du côn, mà cha ruột Lạc Tuyết Vi lại là Tổng thống Nước C? Tuy rằng còn chưa được chứng thực, nhưng từ những lời chắc chắn đầy lý lẽ của Hàng An Chi, xem ra là không sai được!
"Vậy thì, tôi sẽ mau chóng an bài làm kiểm tra, cáo từ." Hàng An Chi gật nhẹ, mang theo bệnh án, ra vẻ như là bác sĩ khám xong đi ra phòng bệnh.
Cửa phòng rửa tay bị đẩy ra, Kiều Vũ Vi con đang vây trong khiếp sợ một câu đều nói không được.
Lương Giai Văn nhìn Kiều Vũ Vi nhíu mày, suy nghĩ một hồi lại nói:" Kiều Vũ Vi... Lạc Tuyết Vi, các ngươi có quan hệ gì? Hiện tại sao lại nhảy ra cha ruột?"
Tâm tình Kiều Vũ Vi không tốt, không kiên nhẫn gào lên:" Mắc mớ gì tới coo? Không cần cô quan tâm! Cô có thể đi rồi!"
"Ô?" Lương Giai Văn cũng không tức giận, ngược tại tâm tình vô cùng tốt nở nụ cười:" Ha hả... Muốn tôi đi, chẳng qua, cô cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, đây là cơ hội tốt không cho bọn họ bên cạnh nhau!"
"Cô..." Kiều Vũ Vi không rõ cho lắm, "Có ý gì?"
Ánh sáng trong mắt Lương Giai Văn lay động, che miệng cười khẽ:"Tôi ý gì cũng không có, chỉ muốn chúc mừng cô, không nghĩ tới cô có thân phận tôn quý như vậy! Thất kính, thất kính! Đây là cơ hội tốt của cô, muốn tách hai người bọn họ, trông cậy vào cô!"
"Đó không phải là tôi!" Kiều Vũ Vi nôn nóng phủ định, "Cô đừng có nghĩ biện pháp gì ở tôi! Loại chuyện này lừa không được, chỉ cần kiểm tra, cái gì cũng rõ ràng, cô cho là bọn họ đều kẻ ngốc phải không? Không có nghe thấy phải làm kiếm tra DNA sao?"
"Vậy cũng không chắc!" Trong mắt Lương Giai Văn hiện lên sự ác độc, "Chỉ cần cô nghĩ, vẫn là có biện pháp."
"..." Kiều Vũ Vi kinh ngạc, có biện pháp nào chứ?
" Vậy cô nói rõ mọi chuyện cho tôi, đầu đuôi câu chuyện là thế nào..." Lương Giai Văn hướng dẫn từng bước hướng dẫn từng bước, dẫn dắt Kiều Vũ Vi.
Kiều Vũ Vi chịu không nổi hấp dẫn, đem quan hệ với Lạc Tuyết Vi nói thẳng ra, Lương Giai Văn vừa nghe, nhịn không được âm hiểm cười một trận, "Ha... Yên tâm, dựa theo lời tôi nói mà làm, cam đoan cô ngồi chắc vị trí con gái Tổng thống..."
Trong phòng bệnh VIP, Lạc Tuyết Vi tựa vào đầu giường, Lương Tư Văn đang bón canh cô.
Lương Tư Văn một bên bón, một bên nhịn không được cười, càng xem Lạc Tuyết Vi càng cảm thấy giống đứa nhỏ, luỹ thừa đáng yêu không ngừng dâng cao.
" Cười cái gì? Có chuyện gì tốt sao? Tôi trước kia không cảm thấy anh là người thích cười nha!" Quai hàm Lạc Tuyết Vi phình, trên miệng đều là dầu, còn nói không ngừng.
Này hành động này là người khác làm, Lương Tư Văn nhất định cảm thấy thô tục không giáo dưỡng. Nhưng đối tượng là Lạc Tuyết Vi, vậy không giống. Lương Tư Văn thậm chí dùng tay thay cô lau miệng, lắc đầu nói:"Em đang ngủ, đại khái không biết, anh khi lúc ngủ say cũng đang cười."
"Khụ..." Một ngụm canh khiến Lạc Tuyết Vi thiếu chút nữa phun ra, mặt không tự giác đỏ, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Cô đương nhiên nghe ra được, anh đây là nói lời tâm tình. Trước kia, cô vẫn luôn nghĩ tình cảm của Lương Tư Văn đối với cô là bạn bè, hành động có chút thân mật giữa hai bên cũng không thấy mất tự nhiên, nhưng hiện tại đã biết tất nhiên sẽ không tự nhiên, trong lòng Lạc Tuyết Vi nghi hoặc, Lương Tư Văn có thật là gay không? Hoặc là nói, gay cũng có khẳ năng thích con gái? Dĩ nhiên, vấn đề này, cô không dám hỏi ngay trước mặt Lương Tư Văn.
" Nhanh lên, nuốt xong rồi! A..." Vì che dấu xấu hổ, Lạc Tuyết Vi thúc giục Lương Tư Văn nhanh chóng đút, tại sao có thể để người bệnh miệng đói chứ?
"À," Lương Tư Văn đáp ứng cuống quít bón một muỗng, cửa phòng bị gõ.
"Vào đi."
Đi vào là một y ta, nhìn mặt chắc là thực tập sinh.
Lương Tư Văn liếc mắt một cái đánh giá cô ta, đôi mắt híp lại:"Cô tới làm gì? Còn đẩy theo bàn điều trị, đã giờ này, còn có khám cái gì?"
Tiểu y tá có chút khẩn trương, lắc đầu nhẹ giọng nói:" Không phải làm trị liệu, là kiểm tra lệ thường, rút chút máu... Yêu cầu xác định tình hình hiện tại của cô ấy có bình thường hay không."
Lương Tư Văn không vui nhíu mày, cô y ta này nói thật hay, cái gì gọi là nhìn xem có bình thường hay không? Tinh Tinh như thế nào sẽ không bình thường? Còn có, cô y ta này trẻ như vậy, tay nghề có tịn được không? Một hồi đừng nói một châm đâm không trúng, vậy không phải hại anh đau lòng chết sao?"
"Chậc! Cô lấy máu? Thầy của cô đâu? Đổi một y tá có kinh nghiệm đến..." Khẩu khí Lương Tư Văn thực nghiêm khắc, cực kỳ khinh thường.
Lúc này y tá bị dọa đến run lên, đứng ở một bên ấp úng nói:"Thầy... Thầy hiện tại không có mặt, chỉ lấy máu, tôi có thể."
"Chậc, cô là y tá thực tập..." Lương Tư Văn còn muốn nói điều gì, lại bị Lạc Tuyết Vi đánh gãy.
Lạc Tuyết Vi kéo trụ cánh tay của anh, lắc đầu thấp giọng nói:" Được rồi! Anh đừng nói, chỉ là lấy máu, anh nói biến thành tình trạng nghiêm trọng như vậy, anh xem dọa cô ấy rồi... Y tá, cô không cần nghe anh ta. Cô lại đây lấy máu đi!"
"Vâng..."
Y tá cúi đầu đáp ứng, bưng khay thuốc đến bên cạnh giường, chuẩn bị lấy máu Lạc Tuyết Vi.
Lạc Tuyết Vi chủ động vén tay áo lên, thuận miệng hỏi:"Lần này lấy máu làm gì?"
" A... A?" Y tá vừa nghe hỏi như vậy, đột nhiên càng thêm khẩn trương, tay cầm kim tiêm đâm lần vẫn chưa được.
"Cô làm có được không? Không được lập tức đổi người!" Lương Tư Văn ở một bên nhìn không nổi, Tinh Tinh cũng không phải vật thí nghiệm, chẳng lẽ đưa cho y tá thực tập này thí nghiệm? Dáng vẻ anh như hung thần ác sát, y tá sợ tới mức mắt đều đỏ.
Lại nói, diện mạo Lương Tư Văn so với Hàn Thừa Nghị còn muốn nghiêm khắc một chút, nổi giận thật sự rất hù người.
"Anh làm gì vậy! Đừng làm loạn!"
Lạc Tuyết Vi trừng anh liếc mắt một cái, ngược lại an ủi y ta:"Cô đừng sợ, đâm nhiều thêm một kim cũng không quan trọng, tôi không hỏi, cô đâm đi!"
Thái độ này của Tinh Tinh, Lương Tư Văn đành phải thôi.
Kết quả, y tá này thoạt nhìn lá gan rất nhỏ, tay luôn luôn run rẩy, chẳng qua phương pháp đâm kim rất chuẩn, một châm liền trúng, Lạc Tuyết Vi cũng không gặp tội, Lương Tư Văn cũng dừng lại gầm gừ.
"Lại lấy máu, lần sau lại kêu người làm canh gan heo, được không?" Lương Tư Văn thay Lạc Tuyết Vi ấn bông, đau lòng hỏi.
Lạc Tuyết Vi bật cười, chỉ là lấy xíu máu có cần thế này không? Thật sự là rất khoa trương! Đồng thời cũng kinh hãi, phần tình cảm này của Lương Tư Văn, cô nhất định không xứng, mặc kệ cô và Hàn Thừa Nghị có khả năng hay không có khả năng.
Cô đối với Lương Tư Văn, cho tới bây giờ chỉ có tình cảm bạn bè, tuyệt đối không có khả năng vượt bậc.
Y tá bưng khay thuốc từ phòng bệnh đi ra ngoài, nhanh chóng đem máu bỏ vào túi áo, cũng không đi phòng trị liệu, xoay người đi phòng bệnh Kiều Vũ Vi.
Trong bóng tối, mặt Kiều Vũ Vi nhìn không rõ lắm, nhưng từ ngữ điệu cũng có thể tưởng tượng trên mặt cô đầy dữ tợn:" Làm thỏa đáng không?"
"Dạ, dạ..." Y tá nơm nớp lo sợ đáp ứng.
"Vậy còn không nhanh lấy ra?" Mặt Kiều Vũ Vi lộ vẻ hung ác, ngữ điệu sắc nhọn, kéo y tá một phen.
Y tá bị dọa không ngeh, từ trong túi tiền lấy ra ống máu bỏ vào tay Kiều Vũ Vi. "Cho, cho cô."
Mặt Kiều Vũ Vi lộ vẻ vui mừng, mang theo vẻ điên cuồng:"Tốt! Làm rất tốt... Cô yên tâm, tiền đã gửi vào tài khoản của cô. Nhưng cô ngàn vạn nhớ kỹ, chuyện này không thể nhắc tới với bất kỳ ai. Nếu không, mạng của cô có giữ được hay không cũng khó nói!"
"Á..." Sắc mặt y tá tái nhợt, lắc đầu liên tục, "Cô yên tâm, tôi sẽ không nói, hơn nữa, đợt thực tập của tôi đã kết thúc. sau này cũng không ở lại Đế Đô, sẽ không gây phiền toái cho cô."
" Hừ!" Kiều Vũ Vi nhếch môi, liếc mắt nhìn y tá, vừa lòng gật gật đầu, "Vậy tốt nhất, chuyện này cô muốn đem theo vào quan tài! Đi ra ngoài đi!"
Y tá vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, trong tay Kiều Vũ Vi còn nắm ống máu vẫn còn hơi ấm của Lạc Tuyết Vi, xoay người, Lương Giai Văn từ toilet đi ra, nhìn cô cười xâu xa, "Cô thực thông minh, chờ tin tức tốt của cô!"
Vài ngày sau, phòng bệnh bệnh viện.
"Mẹ, rất nhanh sẽ trở về thăm Đại Bảo, Tiểu Bảo, các con phải ngoan ngoãn nghe lời dì Đan Đan và ông bà, không được nghịch ngợm, biết không? Ừ... Hôn hôn mẹ, chào tạm biệt mẹ đi nào! Thật ngoan, mẹ cũng hôn hôn, moah! moah!"
Vừa nói xong điện thoại với con trai, Lương Tư Văn liền gọi đến.
"Alô?"
"Vừa rồi nói chuyện với ai, nói lâu như vậy?" Lương Tư Văn có chút khẩn trương, không phải là cùng Hàn Thừa Nghị chứ?
"Anh có quen đó! Còn nhớ rõ bạn học của tôi ở gninstitute không? Gọi là Nguyễn Đan Ninh?"
Lương Tư Văn nhẹ nhàng thở ra, bừng tỉnh đại ngộ, "Là cô ấy sao, đương nhiên nhớ rõ. Tôi lập tức đến, bữa tối nhất định sẽ đến, ngoan ngoãn chờ anh!"
"Được."
Cúp điện thoại, Lạc Tuyết Vi xốc chăn xuống giường. Lương Tư Văn lập tức đến đây? Vậy đi xuống đón anh ấy? Đã nhiều ngày rồi không có đi ra ngoài hoạt động.
Nghĩ như vậy, Lạc Tuyết Vi xuống giường. Miệng vết thương đã khép lại ít nhiều rồi, tuy rằng đụng vào vẫn còn đau, nhưng đi đường cẩn thận một chút cũng không thành vấn đề. Lạc Tuyết Vi cân nhắc, cô không đi xa, đi đến khu đại sảnh phòng vip chờ.
Mà lúc này, trước khi Lương Tư Văn đến, một chiếc Rolls-Royce màu đen chạy vào cửa lớn bệnh viện.
Xe dừng lại ở trước khu nhà lớn, cửa xe mở ra, hai chân Hàng Trạch Hạo dẫm lên mặt đất, quả nhiên là khí vũ hiên ngang, vì tránh bị người khác nhận ra, ông phũ tóc mái, đeo kính râm, trông có vẻ trẻ hơn nhiều, cũng không quá lớn tuổi.
" Cha nuôi, có cần bọn họ theo vào không?" Hàng An Chi đứng ở phía sau Hàng Trạch Hạo, chỉ chỉ bảo tiêu trên xe, xin chỉ thị.
Hàng Trạch Hạo lắc đầu, "Không cần, bọn họ đều đi vào trở thành mục tiêu quá lớn, con cũng không cần đi theo ba, con cùng bọn họ ở đây, tự ba đi vào là được."
"Dạ." Hàng An Chi chần chờ một lát, đồng ý, nhìn Hàng Trạch Hạo đi vào khu vip.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook