Ánh nắng ban mai dọi vào, Nhan Mộc Tâm mở mắt ra, lúc nhìn thấy Cố Hàn Đình liền ngây người. Anh… bọn họ tối qua… người đàn ông này ôm cô ngủ cả một đêm! Anh vỗ về cô!

Vì cơ thể của cô?

"Tỉnh rồi." Thanh âm lười biếng của anh truyền tới.

Nhan Mộc Tâm có chút xấu hổ, nhẹ nhàng giãy dụa cơ thể. Bàn tay lớn của anh ôm chặt lấy eo cô, không cho cô quá nhiều cơ hội.

"Cố Hàn Đình!"

"Chuyện không có liên quan tới cô, thì cô không nên lún sâu vào sự điên cuống tự trách!" Anh nói một câu.

Nhan Mộc Tâm liếm cánh môi đỏ, vừa định nói, lời nói dịu dàng của anh lại truyền tới: "Con người không thể tham lam, miễn cưỡng cái không thuộc về mình, cuối cùng sẽ có kết cục như vậy. Cô không có lỗi, biết không?"

"Nhưng…"

"Nhưng cái gì? Vận mệnh của mỗi người nằm trong tay mình, không phải là việc cô có thể quyết định. Cậu của cô, bọn họ sẽ không tha cho cô. Nhan Mộc Tâm, người cô phải bảo vệ là người yêu cô chứ không phải là quỷ hút máu. Đến bước này cô còn không rõ sao?" Anh hỏi ngược lại.

Cô chững lại, rất lâu sau gật đầu: "Tôi biết, người yêu tôi, tôi liều mạng bảo vệ. Người lợi dụng tôi tôi sẽ phản kích. Anh… anh sao lại ở cùng tôi cả đêm?"

Hả! Chủ đề này có chút xấu hổ.



"Cố Hàn Đình, anh ở cùng tôi một đêm cũng là vì cơ thể của tôi?"

"Nếu không thì cô cho rằng là vì cái gì? Cô cảm thấy tôi yêu cô?" Anh hỏi lại.

Nhan Mộc Tâm cười chát đắng một cái: "Đương nhiên sẽ không, chỉ là anh ở cùng tôi cả đêm, an ủi tôi, tôi còn tưởng anh có một chút động lòng với tôi. Cố Hàn Đình, nếu anh không yêu tôi, thì tàn nhẫn với tôi một chút. Tôi không muốn hiểu lầm anh, trừ khi anh nói, anh thật tâm đối xử tốt với tôi, không liên quan tới việc thử thuốc cho Chu Y Nhược."

"Nếu không thì sao?"

Cô nhìn vào mắt anh, cười nhạt: "Tôi đang hỏi anh, hôm qua ở cùng tôi cả đêm, có chút nào là vì tôi không?"

"Không."

"Anh ôm tôi cả đêm, người anh nghĩ tới chính là Chu Y Nhược?" Nhan Mộc Tâm vẫn kiên trì.

Cố Hàn Đình cắn mạnh vào môi cô, hung dữ gầm lên: "Sao lại nhiều lời như vậy! Nhan Mộc Tâm, tôi chỉ cần cô khỏe mạnh, đợi sau khi kết thúc thử thuốc, tôi sẽ để cô rời đi nhanh nhất có thể, tôi đã đồng ý với cô ấy."

"Vậy thì đừng hôn tôi, đừng ở cùng tôi thâu đêm. Anh nên biết, tôi của lúc trước yêu anh nhường nào. Một chút đáp lại của anh dành cho tôi, tôi đều sẽ hiểu lầm! Cố Hàn Đình, nếu chỉ là vì Chu Y Nhược, đừng cho tôi ảo giác! Tôi không sao rồi, tôi có thể ứng phó tất cả!" Nhan Mộc Tâm khôi phục lại vẻ lạnh lùng, tất cả của tất cả cuối cùng phải trở lại như lúc đầu.

Người đàn ông không nói gì nữa, một lực đè cô xuống dưới người. Bờ môi nóng hổi dừng lại trên xương quai xanh của cô, một tay di chuyển xuống dưới. Cô bắt lấy tay anh: "Anh làm cái gì?"



"Một tháng rồi!"

Anh… Nhan Mộc Tâm hai tay đỡ lên lồng ngực anh, rất nhanh ngăn lại: "Không được, Cố Hàn Đình, tôi không muốn. Về chuyện làm tình nhân này, tôi hối hận rồi. Tôi không muốn có tầng quan hệ này với anh!"

"Vì Tư Đồ Cẩn!"

Nhắc tới Tư Đồ Cẩn, Nhan Mộc Tâm liền thất thần, miệng lẩm bẩm: "Hôn ước từ bé, mình sao lại có hôn ước từ bé với anh ấy chứ?"

Cố Hàn Đình nội tâm bùng lên một ngọn lửa phẫn nộ, bá đạo mà tiếp tục dày vò môi cô.

Đau quá!

Nhan Mộc Tâm lại đẩy anh ra: "Cố Hàn Đình, tôi không muốn!"

"Tôi muốn!"

Anh bá đạo thô lỗ. Đến cuối cùng hoàn toàn không có năng lực phản kháng, mắt thấy sắp tới bước cuối cùng, điện thoại anh đặt trên đầu giường vang lên. Nhan Mộc Tâm nhanh chóng lấy qua, nhìn màn hình hiển thị, cô cười: "Anh muốn để Chu Y Nhược nghe thấy âm thanh hoan ái của chúng ta?"

"Cô…"

"Cố Hàn Đình, xuống khỏi giường!" Nhan Mộc Tâm vẫn uy hiếp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương