Thực Cốt Ngụy Tình Vợ Cũ Đừng Hòng Chạy
-
Chương 92: Người Đứng Đằng Sau Vậy Mà Lại Là Bà Ấy
"Bảo vệ tôi? Chu tiểu thư, cô nói câu này là đang sỉ nhục tôi sao?" Nhan Mộc Tâm đen mặt vô cùng không vui!
Bảo vệ cô? Có thể sao?
"Cái này còn không tính là bảo vệ? Có dính líu đến bắt cóc nếu bị cảnh sát biết được, vậy thì…"
Cô ta còn chưa nói xong, Cố Hàn Đình liền cầm cổ tay cô ta, nhíu mày.
Lời này của Chu Y Nhược là có ý gì? Người đứng đằng sau không lẽ có liên quan tới Chu Y Nhược hoặc người càng quan trọng hơn trong lòng anh? Cái gì mà gọi là bảo vệ cô?
Là Nhan Bác Hải? Không thể nào, nếu không phải là ông ta, lại bảo vệ cô, vậy sẽ là ai?
"Bà cô làm!" Chu Y Nhược không nhịn được liền nói lớn ra.
"Ầm" Nhan Mộc Tâm kinh hãi! Nhìn bọn họ mở miệng lớn, mấy lời muốn nói đều nuốt xuống. Bà làm? Sao có thể? Chuyện này không thể nào!
"Đình, em muốn che giấu, nhưng Nhan tiểu thư không biết gì như vậy sẽ khiến bà của cô ấy lún sâu vào, đến lúc đó không còn thuốc cứu chữa thì sẽ mất mạng, em nghĩ, hai người có lẽ có lời muốn nói, vậy em không làm phiền nữa." Cô ta lại rất thức thời mà chuẩn bị rời đi.
Lúc đi tới cửa, Chu Y Nhược dừng chân lại, quay đầu qua nhìn Nhan Mộc Tâm: "Nhan tiểu thư, mong cô thật sự không biết chuyện tình, nếu không, lợi dụng người già cao tuổi làm chuyện như vậy, thì nhân phẩm của cô tệ quá rồi, Đình vĩnh viễn sẽ xem thường cô!"
Nói xong, đóng cửa rời đi.
Nhan Mộc Tâm nắm lấy cánh tay Cố Hàn Đình, môi đỏ run rẩy: "Tôi, anh nói vụ bắt cóc này là bà tôi làm?"
Anh trầm mặc!
"Chu tiểu thư sẽ không vô duyên vô cớ mà nói lời này, anh không phản bác lại thì chính là sự thật, không liên quan tới Nhan Bác Hải, là bà của tôi làm?" Cô đỏ vành mắt.
"Đúng!" Cuối cùng anh trả lời một câu.
Nhan Mộc Tâm thuận thế ngồi xuống sô pha, kinh hãi trong chốc lát. Cố Hàn Đình sẽ không đem loại chuyện này vu hại cô hoặc để lừa người, anh nhất định nắm đủ chứng cứ sẽ mới như vậy! Soạt một cái, nước mắt tuôn như mưa, bụm miệng mà tĩnh mịch trong phút chốc.
"Cô cứ xem như không biết đi!"
"Tôi sao có thể xem như không biết! Bà, bà không phải là sức khỏe không tốt sao? Tôi tận tâm sắp xếp cho bà rời đi, tranh với anh lâu như vậy, anh lại nói với tôi, người đứng sau kế hoạch này là bà, quan trọng là tôi từ đầu tới cuối đều không rõ, nếu bà nhớ tới tình thân giữa tôi và bà, thì không thể nào muốn cả mạng của tôi. Lúc Nhan Bác Hải ra tay thì hoàn toàn là muốn tôi chết!" Tam quan của cô thật sự vỡ nát hết rồi!
Tại sao lại gặp phải sự phản bội thế này? Đó là người thân của cô, người cô liều mạng bảo vệ, sao có thể đối xử với cô như vậy?
Đột nhiên, cô hỏi một câu: "Sao anh biết là bà?"
"Vương Siêu Quần điều tra ra được bà cô căn bản không có bệnh gì cả, sau khi Nhan gia xảy ra việc, bà ta dùng lý do đổ bệnh, liên lạc với rất nhiều người, đặc biệt là người của Nhan gia cô. Bọn họ vẫn luôn công kích công ty của tôi, chỉ là đáng tiếc tôi không hề bận tâm, mãi đến lúc các cô bị bắt cóc!" Cố Hàn Đình thấp giọng giải thích.
"Anh biết là bà, vậy sao anh…"
Anh không nói gì, nhưng cô hiểu rồi.
Nhan Mộc Tâm vừa cười, nước mắt rơi trên gò má: "Anh là đang thăm dò bà, anh dùng dao đặt lên ngực tôi chính là hy vọng bà có thể đứng ra bảo vệ tính mạng tôi, kết quả tôi không phục, chủ động làm mình bị thương, anh muốn để tôi thấy rõ sự vô tình của bà. Vậy tại sao lại muốn giấu tôi?"
"Bởi vì cô!" Cố Hàn Đình nói từng câu từng chữ.
Cô nhìn thẳng vào con người sâu thẳm của anh, liền kinh sợ, "bởi vì cô", không, người đàn ông này không thể làm như vậy.
"Bà ta đang ở trong nhà đợi cô! Chuyện lần này, giao cho cô xử lý, tôi không tham gia!" Anh nói xong liền trở về chỗ, yên lặng làm việc.
Bảo vệ cô? Có thể sao?
"Cái này còn không tính là bảo vệ? Có dính líu đến bắt cóc nếu bị cảnh sát biết được, vậy thì…"
Cô ta còn chưa nói xong, Cố Hàn Đình liền cầm cổ tay cô ta, nhíu mày.
Lời này của Chu Y Nhược là có ý gì? Người đứng đằng sau không lẽ có liên quan tới Chu Y Nhược hoặc người càng quan trọng hơn trong lòng anh? Cái gì mà gọi là bảo vệ cô?
Là Nhan Bác Hải? Không thể nào, nếu không phải là ông ta, lại bảo vệ cô, vậy sẽ là ai?
"Bà cô làm!" Chu Y Nhược không nhịn được liền nói lớn ra.
"Ầm" Nhan Mộc Tâm kinh hãi! Nhìn bọn họ mở miệng lớn, mấy lời muốn nói đều nuốt xuống. Bà làm? Sao có thể? Chuyện này không thể nào!
"Đình, em muốn che giấu, nhưng Nhan tiểu thư không biết gì như vậy sẽ khiến bà của cô ấy lún sâu vào, đến lúc đó không còn thuốc cứu chữa thì sẽ mất mạng, em nghĩ, hai người có lẽ có lời muốn nói, vậy em không làm phiền nữa." Cô ta lại rất thức thời mà chuẩn bị rời đi.
Lúc đi tới cửa, Chu Y Nhược dừng chân lại, quay đầu qua nhìn Nhan Mộc Tâm: "Nhan tiểu thư, mong cô thật sự không biết chuyện tình, nếu không, lợi dụng người già cao tuổi làm chuyện như vậy, thì nhân phẩm của cô tệ quá rồi, Đình vĩnh viễn sẽ xem thường cô!"
Nói xong, đóng cửa rời đi.
Nhan Mộc Tâm nắm lấy cánh tay Cố Hàn Đình, môi đỏ run rẩy: "Tôi, anh nói vụ bắt cóc này là bà tôi làm?"
Anh trầm mặc!
"Chu tiểu thư sẽ không vô duyên vô cớ mà nói lời này, anh không phản bác lại thì chính là sự thật, không liên quan tới Nhan Bác Hải, là bà của tôi làm?" Cô đỏ vành mắt.
"Đúng!" Cuối cùng anh trả lời một câu.
Nhan Mộc Tâm thuận thế ngồi xuống sô pha, kinh hãi trong chốc lát. Cố Hàn Đình sẽ không đem loại chuyện này vu hại cô hoặc để lừa người, anh nhất định nắm đủ chứng cứ sẽ mới như vậy! Soạt một cái, nước mắt tuôn như mưa, bụm miệng mà tĩnh mịch trong phút chốc.
"Cô cứ xem như không biết đi!"
"Tôi sao có thể xem như không biết! Bà, bà không phải là sức khỏe không tốt sao? Tôi tận tâm sắp xếp cho bà rời đi, tranh với anh lâu như vậy, anh lại nói với tôi, người đứng sau kế hoạch này là bà, quan trọng là tôi từ đầu tới cuối đều không rõ, nếu bà nhớ tới tình thân giữa tôi và bà, thì không thể nào muốn cả mạng của tôi. Lúc Nhan Bác Hải ra tay thì hoàn toàn là muốn tôi chết!" Tam quan của cô thật sự vỡ nát hết rồi!
Tại sao lại gặp phải sự phản bội thế này? Đó là người thân của cô, người cô liều mạng bảo vệ, sao có thể đối xử với cô như vậy?
Đột nhiên, cô hỏi một câu: "Sao anh biết là bà?"
"Vương Siêu Quần điều tra ra được bà cô căn bản không có bệnh gì cả, sau khi Nhan gia xảy ra việc, bà ta dùng lý do đổ bệnh, liên lạc với rất nhiều người, đặc biệt là người của Nhan gia cô. Bọn họ vẫn luôn công kích công ty của tôi, chỉ là đáng tiếc tôi không hề bận tâm, mãi đến lúc các cô bị bắt cóc!" Cố Hàn Đình thấp giọng giải thích.
"Anh biết là bà, vậy sao anh…"
Anh không nói gì, nhưng cô hiểu rồi.
Nhan Mộc Tâm vừa cười, nước mắt rơi trên gò má: "Anh là đang thăm dò bà, anh dùng dao đặt lên ngực tôi chính là hy vọng bà có thể đứng ra bảo vệ tính mạng tôi, kết quả tôi không phục, chủ động làm mình bị thương, anh muốn để tôi thấy rõ sự vô tình của bà. Vậy tại sao lại muốn giấu tôi?"
"Bởi vì cô!" Cố Hàn Đình nói từng câu từng chữ.
Cô nhìn thẳng vào con người sâu thẳm của anh, liền kinh sợ, "bởi vì cô", không, người đàn ông này không thể làm như vậy.
"Bà ta đang ở trong nhà đợi cô! Chuyện lần này, giao cho cô xử lý, tôi không tham gia!" Anh nói xong liền trở về chỗ, yên lặng làm việc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook