Thực Cốt Ngụy Tình Vợ Cũ Đừng Hòng Chạy
-
Chương 60: Vợ Cũ Cũng Là Vợ
Chu Y Nhược không nói gì, tiễn Cao Ngọc Phượng về phòng cô ta cũng chầm chậm về phòng mình, nằm trên giường chớp chớp mắt suy nghĩ một lát, một lúc lâu sau mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô ta tin tưởng Cố Hàn Đình!
Ngày kế tiếp.
Nhìn thấy xe Cố Hàn Đình từ từ đi khuất, Cao Ngọc Phượng mang theo một đám người, đến Nhan gia.
Nhan Mộc Tâm xoa xoa huyệt thái dương, nhíu mày: “Chu phu nhân, rốt cuộc tôi nói với bà bao nhiêu lần bà mới tha cho tôi?”
“Tha cho mày? Thế ai tha cho con gái tao? Mày thủ đoạn như vậy, khiến Cố Hàn Đình không tha cho tao, nếu tao không vì Nhược Nhược làm chút chuyện, đợi lần sau quay lại, mày lại trở về vị trí ban đầu rồi đúng không? Cố phu nhân?” Cao Ngọc Phượng đến gần nhục mạ.
“Cố phu nhân tôi không thèm!”
“Không thèm? Mày dám nói, mày không yêu Cố Hàn Đình? mày làm nhiều như thế không phải vì muốn giành lại người đàn ông đó sao?” Bà ta phát điên nói.
“Cao Ngọc Phượng, bà không cần như một con chó điên đến đây sủa bậy đâu, tôi nói rồi, bà không phải trưởng bối của tôi, không có tư cách ở đây lên giọng, mời bà rời khỏi đây!” Nhan Mộc Tâm mở cửa.
Cao Ngọc Phượng không những không đi, mà còn nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, bọn họ nhanh chóng giữ Nhan Mộc Tâm lại, lúc cô muốn hét lên thì bịt miệng cô.
Cô liều mạng giãy giụa, nhưng trước mắt càng lúc càng tối, cố cư như vậy dần dần lịm đi.
Mấy người xung quanh bằng tốc độ nhanh nhất đưa cô đi.
Một chậu nước dội lên mặt Nhan Mộc Tâm, cô mơ mơ hồ hồ mở mắt, thử động đậy nhưng bị người ta trói chặt trên giường lớn, cô nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, hét lớn: “Cao Ngọc Phượng, bà ra đây cho tôi, ra đây!”
Cửa bị mở ra, Cao Ngọc Phượng bước vào, một tay nắm tóc cô, cười lạnh: “Thế nào? Lúc này động đậy không được nữa?”
“Bà muốn làm gì?”
“Muốn làm gì? Tất nhiên là đưa người đàn bà tràn đầy up hiếp như mày rời khỏi Nhược Nhược rồi, nó lương thiện nhưng không có nghĩa là tao cũng thế, mày chen vào giữa bọn nó, muốn thay thế sao? Tao nói cho mày biết, tao muốn mày vĩnh viễn cũng không có tư cách quay lại bên cạnh Cố Hàn Đình, tao chuẩn bị cho mày một món quà lớn!” Cao Ngọc Phượng cười khiến cô sợ hãi.
Nhan Mộc Tâm lại dùng sức giãy giụa, nhưng căn bản không có tác dụng.
“Cao Ngọc Phượng, bà không thể làm vậy!”
“Không thể? Mày bây giờ bị trói nhốt ở đây có thể chạy sao? Mày yên tâm, lúc cao trào nhất tao sẽ giúp mày ghi lại! Sau đó gửi cho Cố thiếu, có được không?” Tay của Cao Ngọc Phương rơi xuống ngực cô.
“Cao Ngọc Phượng, bà làm như thế, sẽ huỷ hết mọi con đường của Chu Y Nhược!”
“Bốp” một cái bạt tai, hung hăng rơi xuống mặt của Nhan Mộc Tâm: “Tiện nhân, mày đã như vậy rồi còn đe dọa tao? Là mày tìm chết? Cứ hung ác làm cô ta cho tôi, đừng khách khí!”
“Cố Hàn Đình sẽ không bỏ qua cho bà đâu, tôi cũng thế! Các người đừng động vào tôi! Tôi là người các người không chọc nổi đâu!” Nhan Mộc Tâm cắn môi cực kỳ bá khí nói.
“Ha ha ha, chọc không nổi? Nếu như thật sự chọc không nổi thì sao mày lại không phản kháng được? Mày thật cho rằng tao sẽ để cho mày phá hoại tiệc đính hôn của Nhược Nhược à? Con tiện nhân như mày, chỉ có thể để bọn họ chà đạp! Phúc lợi tốt như thế còn đợi gì mà không làm? Làm!” Cao Ngọc Phượng tránh sang một bên, mở máy quay phim.
“Các người dám! Tôi là vợ cũ của Cố Hàn Đình!” Ánh mắt sắc bén của Nhan Mộc Tâm rơi trên mặt bọn họ, lúc này cô không thể động đậy, chỉ có thể dùng ngôn ngữ để bảo vệ bản thân.
“Cô cũng nói rồi đó, là vợ cũ…”
“Vợ cũ cũng là vợ, các người chắc chắc Cố thiếu sẽ chấp nhận việc các người chà đạp tôi? Những video này bị anh ta nhìn thấy, mặt mũi của anh ta vứt đi đâu? Cao Ngọc Phượng, bà ta có thể bảo đảm rằng sau khi các người đụng vào tôi còn có mạng mà sống không?”
Bọn đàn ông nhìn nhau có chút do dự.
“Cầm tiền thì phải làm việc, nhanh! Con gái tôi là Cố phu nhân tương lai!” Bà ta lớn tiếng hét.
Cô ta tin tưởng Cố Hàn Đình!
Ngày kế tiếp.
Nhìn thấy xe Cố Hàn Đình từ từ đi khuất, Cao Ngọc Phượng mang theo một đám người, đến Nhan gia.
Nhan Mộc Tâm xoa xoa huyệt thái dương, nhíu mày: “Chu phu nhân, rốt cuộc tôi nói với bà bao nhiêu lần bà mới tha cho tôi?”
“Tha cho mày? Thế ai tha cho con gái tao? Mày thủ đoạn như vậy, khiến Cố Hàn Đình không tha cho tao, nếu tao không vì Nhược Nhược làm chút chuyện, đợi lần sau quay lại, mày lại trở về vị trí ban đầu rồi đúng không? Cố phu nhân?” Cao Ngọc Phượng đến gần nhục mạ.
“Cố phu nhân tôi không thèm!”
“Không thèm? Mày dám nói, mày không yêu Cố Hàn Đình? mày làm nhiều như thế không phải vì muốn giành lại người đàn ông đó sao?” Bà ta phát điên nói.
“Cao Ngọc Phượng, bà không cần như một con chó điên đến đây sủa bậy đâu, tôi nói rồi, bà không phải trưởng bối của tôi, không có tư cách ở đây lên giọng, mời bà rời khỏi đây!” Nhan Mộc Tâm mở cửa.
Cao Ngọc Phượng không những không đi, mà còn nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, bọn họ nhanh chóng giữ Nhan Mộc Tâm lại, lúc cô muốn hét lên thì bịt miệng cô.
Cô liều mạng giãy giụa, nhưng trước mắt càng lúc càng tối, cố cư như vậy dần dần lịm đi.
Mấy người xung quanh bằng tốc độ nhanh nhất đưa cô đi.
Một chậu nước dội lên mặt Nhan Mộc Tâm, cô mơ mơ hồ hồ mở mắt, thử động đậy nhưng bị người ta trói chặt trên giường lớn, cô nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, hét lớn: “Cao Ngọc Phượng, bà ra đây cho tôi, ra đây!”
Cửa bị mở ra, Cao Ngọc Phượng bước vào, một tay nắm tóc cô, cười lạnh: “Thế nào? Lúc này động đậy không được nữa?”
“Bà muốn làm gì?”
“Muốn làm gì? Tất nhiên là đưa người đàn bà tràn đầy up hiếp như mày rời khỏi Nhược Nhược rồi, nó lương thiện nhưng không có nghĩa là tao cũng thế, mày chen vào giữa bọn nó, muốn thay thế sao? Tao nói cho mày biết, tao muốn mày vĩnh viễn cũng không có tư cách quay lại bên cạnh Cố Hàn Đình, tao chuẩn bị cho mày một món quà lớn!” Cao Ngọc Phượng cười khiến cô sợ hãi.
Nhan Mộc Tâm lại dùng sức giãy giụa, nhưng căn bản không có tác dụng.
“Cao Ngọc Phượng, bà không thể làm vậy!”
“Không thể? Mày bây giờ bị trói nhốt ở đây có thể chạy sao? Mày yên tâm, lúc cao trào nhất tao sẽ giúp mày ghi lại! Sau đó gửi cho Cố thiếu, có được không?” Tay của Cao Ngọc Phương rơi xuống ngực cô.
“Cao Ngọc Phượng, bà làm như thế, sẽ huỷ hết mọi con đường của Chu Y Nhược!”
“Bốp” một cái bạt tai, hung hăng rơi xuống mặt của Nhan Mộc Tâm: “Tiện nhân, mày đã như vậy rồi còn đe dọa tao? Là mày tìm chết? Cứ hung ác làm cô ta cho tôi, đừng khách khí!”
“Cố Hàn Đình sẽ không bỏ qua cho bà đâu, tôi cũng thế! Các người đừng động vào tôi! Tôi là người các người không chọc nổi đâu!” Nhan Mộc Tâm cắn môi cực kỳ bá khí nói.
“Ha ha ha, chọc không nổi? Nếu như thật sự chọc không nổi thì sao mày lại không phản kháng được? Mày thật cho rằng tao sẽ để cho mày phá hoại tiệc đính hôn của Nhược Nhược à? Con tiện nhân như mày, chỉ có thể để bọn họ chà đạp! Phúc lợi tốt như thế còn đợi gì mà không làm? Làm!” Cao Ngọc Phượng tránh sang một bên, mở máy quay phim.
“Các người dám! Tôi là vợ cũ của Cố Hàn Đình!” Ánh mắt sắc bén của Nhan Mộc Tâm rơi trên mặt bọn họ, lúc này cô không thể động đậy, chỉ có thể dùng ngôn ngữ để bảo vệ bản thân.
“Cô cũng nói rồi đó, là vợ cũ…”
“Vợ cũ cũng là vợ, các người chắc chắc Cố thiếu sẽ chấp nhận việc các người chà đạp tôi? Những video này bị anh ta nhìn thấy, mặt mũi của anh ta vứt đi đâu? Cao Ngọc Phượng, bà ta có thể bảo đảm rằng sau khi các người đụng vào tôi còn có mạng mà sống không?”
Bọn đàn ông nhìn nhau có chút do dự.
“Cầm tiền thì phải làm việc, nhanh! Con gái tôi là Cố phu nhân tương lai!” Bà ta lớn tiếng hét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook