Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
-
Chương 56: Căn Cứ Bị Tấn Công
Tiểu đội Tyrant tuy chớp mắt đã diệt sạch một trung đội lính Mỹ nhưng tiếng động nơi đây cũng đã làm kinh động cả khu căn cứ. Tiếng còi báo động inh ỏi vang lên khắp nơi.
Người quản lý căn cứ là tướng Talbot khi nghe thấy tiếng còi báo động thì lập tức tỉnh dậy trên giường. Ông vừa nghe tiếng còi báo động thì liền suy nghĩ nhớ lại đêm nay không có diễn tập ban đêm. Thế thì thật sự xảy ra chuyện rồi. Thế là ông vội vội vàng vàng mặc quần áo rồi chuẩn bị chạy đến trung tâm chỉ huy.
“Ôi, chết tiệt.” Talbot vừa mở cửa đã bị một người đâm sầm vào. Ông định thần lại nhìn thì thấy đó chính là người lính đưa tin của mình.
Người lính đưa tin vội vàng dìu Talbot vừa bị mình đâm sầm vào: “Thưa tướng quân, tôi đến gọi ông dậy, không ngờ ông đã tự thức rồi.”
Talbot gạt tay người lính truyền tin ra rồi chạy nhanh đến trung tâm chỉ huy, vừa chạy vừa hỏi người lính truyền tin bên cạnh mình: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thưa tướng quân, căn cứ bị tấn công, có một tiểu đội thân phận chưa rõ đã đột nhập vào.” Người lính truyền tin nói ngắn gọn.
Talbot ngẩn ra, lúc đầu ông đã nghĩ ra nhiều tình huống chẳng hạn như có cháy, rò rỉ ga hoặc tai họa tự nhiên. Thậm chí còn nghĩ đến báo động giả nhưng khi nghe tin bị tấn công thì ông thật sự cảm thấy bất ngờ.
Đây là căn cứ quân sự trên lãnh thổ nước Mỹ. Trong căn cứ này có binh lực sư đoàn đồn trú, thế mà bây giờ lại bị tấn công. Chẳng lẽ chiến tranh thế giới lần thứ ba đã bắt đầu rồi sao?
Nhưng Talbot chợt nghĩ đến một khả năng khác: “Nơi bị tấn công là nơi nào?”
“Thưa tướng quân, là kho đặc biệt.” Người lính truyền tin trả lời.
“Chết tiệt.” Talbot cất tiếng chửi rồi chạy về phía trung tâm chỉ huy.
Kho đặc biệt của căn cứ này không phải là một nơi bình thường. Nơi ấy hầu như cất giữ tất cả những vật phẩm quan trọng thu được từ tay của Hydra. Tuy đều là những thứ thời hậu thế chiến thứ hai nhưng lại là những thứ cực kỳ nguy hiểm hơn nữa còn có vài món đồ mà khoa học kỹ thuật hiện giờ chưa thể phá giải được.
Trung tâm chỉ huy hiện giờ đã loạn cào cào. Tham mưu trưởng và vài tham mưu đang phân tích tình hình hiện tại, nhân viên văn phòng đang gấp rút lấy lại quyền kiểm soát trang chủ vốn đã bị hacker chiếm còn nhiều người khác thì đang liên tục gọi điện hỏi tình hình của các nhóm quân. Lúc này thì Talbot xông vào như một cơn lốc.
“Nghiêm.” Tham mưu trưởng nhìn thấy Talbot bước vào liền hô vang, cả trung tâm chỉ huy lập tức yên tĩnh. Sau đó tất cả mọi người đều đứng nghiêm dậy.
“Nghỉ.” Talbot vội nói. Sau khi tất cả mọi người quay trở lại công việc, Talbot hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Thưa tướng quân.” Một tham mưu trả lời: “Chúng ta bị một tiểu đội thân phận chưa rõ gồm khoảng từ hai mươi đến ba mươi tên tập kích, trước tiên chúng dùng thiết bị điện tử xâm nhập vào trang chủ kiểm soát hệ thống giám sát của chúng ta. Sau đó âm thầm giết các lính gác. Cuối cùng chúng đến được kho đặc biệt rồi lại dùng những chiếc xe tạo thành một công sự hình bán nguyệt đơn giản.” Tham mưu nói đến đây ngừng một chút rồi mới nói tiếp: “Đã tiêu diệt hết cả một trung đội bộ binh.”
“Khốn kiếp.” Talbot đập mạnh xuống bàn: “Tình hình hiện tại thế nào?”
Vị tham mưu lúc nãy tiếp tục nói: “Hai liên đội đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ đã đến hiện trường, đồng thời triển khai giao tranh với chúng. Liên đội chuẩn bị chi viện cũng đã sẵn sàng đợi lệnh.”
“Bảo họ vào luôn đi, tôi phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này.” Talbot giận dữ nói. Một căn cứ quân sự có một sư đoàn đồn trú ngay trên lãnh thổ nước Mỹ mà lại bị một tiểu đội lén đột nhập vào kho đặc biệt như chốn không người. Chuyện này thật sự là một sự sỉ nhục.
Nhưng rồi đã mười lăm phút trôi qua mà bên kho đặc biệt vẫn còn vang lên tiếng súng, không hề có dấu hiệu dừng lại.
“Thế là thế nào?” Talbot nổi giận hỏi. Lúc đầu là liên đội bảo vệ, sau đó lại có thêm sự chi viện của một liên đội cơ động, nghĩa là đã thành binh lực của một tiểu đoàn tăng cường rồi. Trong dự tính của ông, binh lực thế này muốn đối phó với một tiểu đội đội nhập là việc quá dễ dàng. Thế nhưng đến bây giờ lại vẫn không có chút dấu hiệu sẽ kết thúc cuộc chiến.
Tham mưu lập tức liên lạc với viên chỉ huy ở tiền phương, sau khi hiểu rõ tình hình tiền tuyến thì trả lời: “Thưa tướng quân, sức chiến đấu của tiểu đội ấy rất hung hãn, chúng trang bị một lượng lớn lựu đạn còn dùng cả súng máy sử dụng đạn xe tăng còn người của chúng ta chỉ là liên đội bộ binh thông thường cho nên tấn công rất chậm nhưng viên chỉ huy tiền tuyến đảm bảo thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian.”
“Hừ.” Talbot hừ mũi sau khi nghe cách nói này. Ai chẳng biết thắng lợi là vấn đề thời gian? Bốn trăm người đấu với hơn hai mươi người, không lẽ có thể thua sao? Quan trọng là sẽ đánh trong bao lâu thôi.
“Điều động đơn vị trọng giáp, tôi không muốn chờ thêm nữa.” Talbot quyết tâm sử dụng đơn vị trọng giáp để kết thúc trận chiến nhanh chóng.
“Khoan đã.” Lúc này thì tham mưu trưởng là thượng tá Woods liền ngăn Talbot lại.” Thưa tướng quân, tôi có một suy nghĩ khác.”
“Nói xem.” Talbot tuy cảm thấy không vui khi mệnh lệnh của mình bị ngăn cản nhưng đây là ý kiến của tham mưu trưởng, một người đứng thứ hai trong căn cứ nên ông không thể không nghe.
“Thưa tướng quân, thủ pháp lẻn vào của tiểu đội này cực kỳ chuyện nghiệp. Trước tiên chúng xâm nhập vào mạng giám sát của chúng ta, trên đường đi qua sáu trạm gác đều giải quyết mà không gây chút tiếng động nào, hơn nữa sức chiến đấu lại rất mạnh.” Tham mưu trưởng nói ra những điều mình phát hiện.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Talbot hỏi thẳng.
“Tôi cho rằng năng lực thế này không phải là của bọn khủng bố và tội phạm thông thường, cho dù là lính đánh thuê tinh nhuệ cũng chưa chắc có thực lực như thế.” Tham mưu trưởng nói một cách chắc chắn.
“Anh muốn nói rất có thể chúng là quân đặc chủng chính quy của một quốc gia nào đó sao?” Talbot lập tức hiểu ý tham mưu trưởng của mình.
“Rất có thể, trước khi tuyên chiến thì sẽ tiến hành tác chiến đặc chủng vào những mục tiêu quan trọng của quốc gia đối địch. Đây là một chiến thuật thường thấy.” Tham mưu trưởng nói ra mối lo của mình.
Talbot cũng đắn đo một chút, chiến thuật này thật sự rất thường gặp bởi vì chính nước Mỹ cũng làm như thế. Hơn nữa tiểu đội lần này cũng thật sự quá chuyên nghiệp, sức chiến đấu thế này tuyệt đối không thể là của lính đánh thuê từ bọn khủng bố thông thường được.
“Một tiểu đoàn tăng cường đấu với hơn hai mươi người, sớm muộn gì cũng thắng thôi. Giờ chúng ta cần tăng thêm bảo vệ ở các nơi quan trọng khác.” Tham mưu trưởng nói tiếp.
“Anh nghĩ chúng chỉ là mồi nhử sao?” Talbot hỏi.
“Không hẳn, có thể chúng thật sự muốn xông vào kho, nhưng binh lực ở bên ấy hoàn toàn không thể thất thủ được.” Tham mưu trưởng nói.
Ý của tham mưu trưởng tức là, cho dù chúng có thật sự xông vào kho cũng không sao. Dù gì cũng đã bị vây ở đó rồi nhưng nếu chúng thật sự là mồi nhử giương đông kích tây thì phải làm sao? Lỡ như vẫn còn một tiểu đội khác đang mai phục bên ngoài, khi vừa điều động hết quân đi thì chúng sẽ xông vào bộ chỉ huy chém đầu của chúng ta thì sao?
Thế là Talbot tạm thời ngưng ý định muốn điều động đội trọng giáp.
Người quản lý căn cứ là tướng Talbot khi nghe thấy tiếng còi báo động thì lập tức tỉnh dậy trên giường. Ông vừa nghe tiếng còi báo động thì liền suy nghĩ nhớ lại đêm nay không có diễn tập ban đêm. Thế thì thật sự xảy ra chuyện rồi. Thế là ông vội vội vàng vàng mặc quần áo rồi chuẩn bị chạy đến trung tâm chỉ huy.
“Ôi, chết tiệt.” Talbot vừa mở cửa đã bị một người đâm sầm vào. Ông định thần lại nhìn thì thấy đó chính là người lính đưa tin của mình.
Người lính đưa tin vội vàng dìu Talbot vừa bị mình đâm sầm vào: “Thưa tướng quân, tôi đến gọi ông dậy, không ngờ ông đã tự thức rồi.”
Talbot gạt tay người lính truyền tin ra rồi chạy nhanh đến trung tâm chỉ huy, vừa chạy vừa hỏi người lính truyền tin bên cạnh mình: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thưa tướng quân, căn cứ bị tấn công, có một tiểu đội thân phận chưa rõ đã đột nhập vào.” Người lính truyền tin nói ngắn gọn.
Talbot ngẩn ra, lúc đầu ông đã nghĩ ra nhiều tình huống chẳng hạn như có cháy, rò rỉ ga hoặc tai họa tự nhiên. Thậm chí còn nghĩ đến báo động giả nhưng khi nghe tin bị tấn công thì ông thật sự cảm thấy bất ngờ.
Đây là căn cứ quân sự trên lãnh thổ nước Mỹ. Trong căn cứ này có binh lực sư đoàn đồn trú, thế mà bây giờ lại bị tấn công. Chẳng lẽ chiến tranh thế giới lần thứ ba đã bắt đầu rồi sao?
Nhưng Talbot chợt nghĩ đến một khả năng khác: “Nơi bị tấn công là nơi nào?”
“Thưa tướng quân, là kho đặc biệt.” Người lính truyền tin trả lời.
“Chết tiệt.” Talbot cất tiếng chửi rồi chạy về phía trung tâm chỉ huy.
Kho đặc biệt của căn cứ này không phải là một nơi bình thường. Nơi ấy hầu như cất giữ tất cả những vật phẩm quan trọng thu được từ tay của Hydra. Tuy đều là những thứ thời hậu thế chiến thứ hai nhưng lại là những thứ cực kỳ nguy hiểm hơn nữa còn có vài món đồ mà khoa học kỹ thuật hiện giờ chưa thể phá giải được.
Trung tâm chỉ huy hiện giờ đã loạn cào cào. Tham mưu trưởng và vài tham mưu đang phân tích tình hình hiện tại, nhân viên văn phòng đang gấp rút lấy lại quyền kiểm soát trang chủ vốn đã bị hacker chiếm còn nhiều người khác thì đang liên tục gọi điện hỏi tình hình của các nhóm quân. Lúc này thì Talbot xông vào như một cơn lốc.
“Nghiêm.” Tham mưu trưởng nhìn thấy Talbot bước vào liền hô vang, cả trung tâm chỉ huy lập tức yên tĩnh. Sau đó tất cả mọi người đều đứng nghiêm dậy.
“Nghỉ.” Talbot vội nói. Sau khi tất cả mọi người quay trở lại công việc, Talbot hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Thưa tướng quân.” Một tham mưu trả lời: “Chúng ta bị một tiểu đội thân phận chưa rõ gồm khoảng từ hai mươi đến ba mươi tên tập kích, trước tiên chúng dùng thiết bị điện tử xâm nhập vào trang chủ kiểm soát hệ thống giám sát của chúng ta. Sau đó âm thầm giết các lính gác. Cuối cùng chúng đến được kho đặc biệt rồi lại dùng những chiếc xe tạo thành một công sự hình bán nguyệt đơn giản.” Tham mưu nói đến đây ngừng một chút rồi mới nói tiếp: “Đã tiêu diệt hết cả một trung đội bộ binh.”
“Khốn kiếp.” Talbot đập mạnh xuống bàn: “Tình hình hiện tại thế nào?”
Vị tham mưu lúc nãy tiếp tục nói: “Hai liên đội đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ đã đến hiện trường, đồng thời triển khai giao tranh với chúng. Liên đội chuẩn bị chi viện cũng đã sẵn sàng đợi lệnh.”
“Bảo họ vào luôn đi, tôi phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này.” Talbot giận dữ nói. Một căn cứ quân sự có một sư đoàn đồn trú ngay trên lãnh thổ nước Mỹ mà lại bị một tiểu đội lén đột nhập vào kho đặc biệt như chốn không người. Chuyện này thật sự là một sự sỉ nhục.
Nhưng rồi đã mười lăm phút trôi qua mà bên kho đặc biệt vẫn còn vang lên tiếng súng, không hề có dấu hiệu dừng lại.
“Thế là thế nào?” Talbot nổi giận hỏi. Lúc đầu là liên đội bảo vệ, sau đó lại có thêm sự chi viện của một liên đội cơ động, nghĩa là đã thành binh lực của một tiểu đoàn tăng cường rồi. Trong dự tính của ông, binh lực thế này muốn đối phó với một tiểu đội đội nhập là việc quá dễ dàng. Thế nhưng đến bây giờ lại vẫn không có chút dấu hiệu sẽ kết thúc cuộc chiến.
Tham mưu lập tức liên lạc với viên chỉ huy ở tiền phương, sau khi hiểu rõ tình hình tiền tuyến thì trả lời: “Thưa tướng quân, sức chiến đấu của tiểu đội ấy rất hung hãn, chúng trang bị một lượng lớn lựu đạn còn dùng cả súng máy sử dụng đạn xe tăng còn người của chúng ta chỉ là liên đội bộ binh thông thường cho nên tấn công rất chậm nhưng viên chỉ huy tiền tuyến đảm bảo thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian.”
“Hừ.” Talbot hừ mũi sau khi nghe cách nói này. Ai chẳng biết thắng lợi là vấn đề thời gian? Bốn trăm người đấu với hơn hai mươi người, không lẽ có thể thua sao? Quan trọng là sẽ đánh trong bao lâu thôi.
“Điều động đơn vị trọng giáp, tôi không muốn chờ thêm nữa.” Talbot quyết tâm sử dụng đơn vị trọng giáp để kết thúc trận chiến nhanh chóng.
“Khoan đã.” Lúc này thì tham mưu trưởng là thượng tá Woods liền ngăn Talbot lại.” Thưa tướng quân, tôi có một suy nghĩ khác.”
“Nói xem.” Talbot tuy cảm thấy không vui khi mệnh lệnh của mình bị ngăn cản nhưng đây là ý kiến của tham mưu trưởng, một người đứng thứ hai trong căn cứ nên ông không thể không nghe.
“Thưa tướng quân, thủ pháp lẻn vào của tiểu đội này cực kỳ chuyện nghiệp. Trước tiên chúng xâm nhập vào mạng giám sát của chúng ta, trên đường đi qua sáu trạm gác đều giải quyết mà không gây chút tiếng động nào, hơn nữa sức chiến đấu lại rất mạnh.” Tham mưu trưởng nói ra những điều mình phát hiện.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Talbot hỏi thẳng.
“Tôi cho rằng năng lực thế này không phải là của bọn khủng bố và tội phạm thông thường, cho dù là lính đánh thuê tinh nhuệ cũng chưa chắc có thực lực như thế.” Tham mưu trưởng nói một cách chắc chắn.
“Anh muốn nói rất có thể chúng là quân đặc chủng chính quy của một quốc gia nào đó sao?” Talbot lập tức hiểu ý tham mưu trưởng của mình.
“Rất có thể, trước khi tuyên chiến thì sẽ tiến hành tác chiến đặc chủng vào những mục tiêu quan trọng của quốc gia đối địch. Đây là một chiến thuật thường thấy.” Tham mưu trưởng nói ra mối lo của mình.
Talbot cũng đắn đo một chút, chiến thuật này thật sự rất thường gặp bởi vì chính nước Mỹ cũng làm như thế. Hơn nữa tiểu đội lần này cũng thật sự quá chuyên nghiệp, sức chiến đấu thế này tuyệt đối không thể là của lính đánh thuê từ bọn khủng bố thông thường được.
“Một tiểu đoàn tăng cường đấu với hơn hai mươi người, sớm muộn gì cũng thắng thôi. Giờ chúng ta cần tăng thêm bảo vệ ở các nơi quan trọng khác.” Tham mưu trưởng nói tiếp.
“Anh nghĩ chúng chỉ là mồi nhử sao?” Talbot hỏi.
“Không hẳn, có thể chúng thật sự muốn xông vào kho, nhưng binh lực ở bên ấy hoàn toàn không thể thất thủ được.” Tham mưu trưởng nói.
Ý của tham mưu trưởng tức là, cho dù chúng có thật sự xông vào kho cũng không sao. Dù gì cũng đã bị vây ở đó rồi nhưng nếu chúng thật sự là mồi nhử giương đông kích tây thì phải làm sao? Lỡ như vẫn còn một tiểu đội khác đang mai phục bên ngoài, khi vừa điều động hết quân đi thì chúng sẽ xông vào bộ chỉ huy chém đầu của chúng ta thì sao?
Thế là Talbot tạm thời ngưng ý định muốn điều động đội trọng giáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook