Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
Chương 49: Tìm Được Tổ Chức Rồi

Thật không may, nhóm người này tuy may mắn giết chết được một kẻ Tà hóa, nhưng chiếc Hummer cũng không chạy được nữa, thế nên họ chỉ còn cách xuống xe chạy bộ. Nhưng cho dù họ có là lính đặc nhiệm tinh nhuệ đi nữa thì cũng làm sao chạy nhanh bằng bọn Tà hóa được? Thế là chẳng mấy chốc họ đã bị bọn Tà hóa còn lại đuổi kịp. Đối diện với những kẻ hung tợn ấy, họ không thể nào chống cự được, tất cả đều bị giết sạch.

Vì thế cả đội tìm kiếm giờ chỉ còn lại duy nhất một nhóm, bao gồm đội trưởng Corby cùng bốn thành viên Maddie, Jordan, James và O’Neal. Nhưng tai ương của họ vẫn chưa kết thúc, bọn người Tà hóa luôn có dục vọng giết chóc sẽ không buông tha cho họ. Dựa vào khứu giác đã được tăng cường và trực giác như của dã thú, bọn Tà hóa lập tức lần theo hướng bỏ chạy của nhóm người Corby mà đuổi theo.

“Khốn kiếp.” Sau khi leo lên xe chạy suốt hai tiếng đồng hồ, Corby vừa lái vừa buông một câu chửi: “Các anh em, tôi có hai tin xấu muốn báo cho mọi người biết.”

“Chỉ cần không phải là bọn quái vật đó đuổi kịp thì tôi nghĩ tin xấu gì tôi cũng chấp nhận được.” Maddie trả lời. Sau khi trải qua trận chiến cách đây hai tiếng ấy, anh cảm thấy khả năng chịu đựng tâm lí của mình đã tăng cao rất nhiều rồi, chỉ cần không phải là bọn Tà hóa ấy đuổi kịp thì cho dù phía trước có xuất hiện một trăm tên khủng bố cầm súng, anh cũng cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì như thế thì bọn họ còn có thể chết một cách anh dũng, chứ không phải giống như con thỏ bị người ta bóp chết.

“Tin thứ nhất chính là, khi chiến đấu thì thiết bị liên lạc của chúng ta đã bị hủy rồi, hiện tại chúng ta không thể nào liên lạc về căn cứ.” Ăng ten thiết bị liên lạc trên xe của họ đã bị gãy do vụ nổ lúc chiến đấu, giờ họ không thể liên lạc với căn cứ nữa. Điều này có nghĩa là trong thời gian này họ không thể báo cáo tình hình về cho căn cứ, cũng không thể nào xin chi viện.

“Vẫn có thể chấp nhận được, chúng ta cứ chạy thẳng về căn cứ là được rồi.” O’Neal thở phào nhẹ nhõm, trong số họ không có ai bị thương, không cần phải gấp rút xin chi viện và cứu hộ. Còn về việc không thể nhanh chóng báo cáo tình hình thì cũng không sao, hiện giờ bảo toàn được tính mạng đã là khá lắm rồi.

Nhưng anh ta vừa nói xong thì chiếc xe Hummer liền tắt máy, chạy thêm được hơn hai mươi mét nữa thì dùng lại hẳn. Corby bất lực nói: “Đây chính là tin xấu thứ hai, chúng ta hết xăng rồi.”

Mã lực của Hummer quân dụng rất mạnh, tính năng siêu việt. Đây cũng chính là lí do quan trọng giúp Corby có thể đào tẩu lúc chiến đấu, nhưng Hummer tuy tốt nhưng cũng hao xăng rất nhiều.

Bình xăng của Hummer quân dụng vốn đã được cải tạo phóng to ra, ngoài ra còn có một bình xăng phụ, mục đích chính là để đối phó với đặc tính hao xăng của nó. Nhưng nhóm người của Corby trước khi bị bọn Tà hóa tập kích thì cũng đã thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm trong một thời gian dài rồi, nếu không phải đột nhiên bị tập kích thì họ đã quay về. Thế nên nhiên liệu trên xe vốn đã tiêu hao khá nhiều, giờ lại phải chạy thêm hai tiếng nữa thì cuối cùng cũng hết xăng.

Hết cách rồi, xe hết xăng thì chỉ còn cách xuống xe đi bộ. Xe thì cứ quăng ở đó vậy, dù sao vật tư quân dụng cũng không phải tài sản của mình, có vứt đi cũng không đau lòng. Hơn nữa thứ này nặng đến hơn hai tấn, không lẽ định đẩy nó đi trong sa mạc sao? Có cần đổ xăng vào não không?

“Mau tháo khẩu súng xuống.” Corby bảo đồng đội mang theo khẩu súng máy M2 trên xe.

“Không phải chứ? Mang nó theo luôn sao?” Maddie rất không bằng lòng, khẩu súng này là súng máy trên xe, cộng thêm đạn dược và giá đỡ ba chân thì phải nặng hơn năm mươi ký.

“Tôi có một cảm giác, chúng sẽ còn đuổi theo nữa.” Corby lo lắng nhìn theo hướng họ vừa đi.

Sự đáng sợ của đám người Tà hóa đã khiến tất cả mọi người thật sự kinh sợ, mang theo khẩu súng máy này biết đâu còn có khả năng chiến đấu, chứ nếu chỉ dựa vào mấy khẩu súng tự động trong tay thì thà đi tự sát còn thoải mái hơn.

Maddie nghe câu nói ấy xong thì lập tức không than vãn nữa, gọi Jordan sang leo lên nóc xe, tháo khẩu súng xuống rồi vác đi, hai người còn đeo lên người một băng đạn nữa.

“Phía trước có một ngôi làng.” Đi bộ thêm một tiếng đồng hồ, James phát hiện ra trước mặt họ có một ngôi làng nhỏ. Ngội làng khá cũ nát, gồm rất nhiều ngôi nhà bằng đất mang đậm phong cách Ả Rập.

“Chúng ta có qua đó không?” Jordan đang vác khẩu súng cất tiếng hỏi.

Theo lí thuyết thì lúc này mà phát hiện ra một nơi có người sẽ là một chuyện tốt, nếu là người bình thường thì đã mừng rỡ chạy đến rồi, nhưng năm người này là quân đội Mỹ nên lại không dám bước vào, bởi vì họ không dám chắc người trong làng là phe thân Mỹ hay phe thù Mỹ.

Nếu là phe thân Mỹ thì tốt, sau khi vào sẽ không gặp vấn đề gì cả, ít ra có thể nghỉ ngơi một chút, bổ sung một ít nước và lương thực. Đã đi bộ trong sa mạc một tiếng đồng hồ rồi, lượng nước và sức lực bị mất đi không hề nhỏ.

Nhưng nếu là phe thù Mỹ thì bước vào đó chẳng khác nào tự nộp mình làm bánh bao nhân thịt người cả.

Corby tính toán một chút vị trí của họ, sau đó lại nhìn quy mô của ngôi làng phía trước, cuối cùng phẩy tay nói: “Chúng ta vào đi.”

Từ vị trí có thể thấy họ còn cách căn cứ không xa lắm, đồng thời quan sát thấy quy mô của ngôi làng này cũng không quá bé, nhìn kiến trúc xem ra đã tồn tại được một thời gian dài. Nếu đây là một ngôi làng của phe thù Mỹ thì có lẽ đã bị quân đội Mỹ san bằng từ lâu rồi, hoàn toàn không thể để cho tồn tại lâu thế này được. Bởi vì trong mắt của quân đội Mỹ thì người Afghanistan và phe thù Mỹ đều sẽ hệt như phần tử khủng bố.

Quả nhiên, cả đám người họ sau khi bước vào làng không hề bị một đám người lao vào tấn công, nhưng cũng đừng mong được tiếp đón nồng hậu. Những người địa phương chỉ nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, cái gọi là thân Mỹ cùng chỉ là không tấn công và không thù địch thôi.

“Chúng tôi cần nước và lương thực.” James nói chuyện với những người bản địa, do khác biệt ngôn ngữ nên anh đành phải vừa nói vừa vung tay múa chân. Cuối cùng sau khi Maddie và Jordan vác khẩu súng M2 vào trong làng rồi đặt ở một vị trí cao thì mỗi người bọn họ mới nhận được một túi nước và một cái bánh mì.

Sau khi uống vài ngụm nước trong túi và ăn vài miếng bánh mì, họ cảm thấy khỏe hơn nhiều, giờ nhớ lại trận chiến diễn ra hai tiếng trước có cảm giác như nằm mơ vậy, bọn quái vật Tà hóa ấy thật sự quá ảo diệu rồi.

“Mọi người ở đây có điện thoại hay bộ đàm vô tuyến không?” Corby tìm một người bản địa, muốn hỏi xem ở đây có phương tiện gì có thể liên lạc với thế giới bên ngoài không. Dù gì cũng phải báo cáo lại tình hình cho căn cứ, hơn nữa họ cũng cần căn cứ phái người đến đón về.

Cuối cùng anh tìm được một chiếc máy bộ đàm sóng ngắn, dù gì ở đây cũng chỉ là một ngôi làng cũ nát, còn mong tìm được điện thoại vệ tinh sao? Đưa cho một cái bộ đàm sóng ngắn thì cố mà dùng đi. Sau nhiều lần điều chỉnh, Corby cuối cùng cũng tìm được tần số tín hiệu của căn cứ.

“Căn cứ nhận được, mau báo cáo số hiệu và chức vụ của anh đi anh lính.” Sau một khoảng thời gian gọi, căn cứ cuối cùng cũng có phản hồi.

“Tôi là đội trưởng đội tìm kiếm thứ ba, thượng sĩ Corby Bryant. Chúng tôi bị tập kích, chỉ có tiểu đội của tôi còn sống, chúng tôi cần chi viện.” Cuối cùng cũng liên lạc được tổ chức, không cần chờ họ hỏi, Corby lập tức thuật lại hết tình hình hiện tại.

“Thưa sếp.” Lúc này nhân viên văn phòng của bộ chỉ huy căn cứ đang liên lạc với Corby đột nhiên đứng dậy nói: “Chúng tôi truy ra được tín hiệu của một đội đặc nhiệm, họ báo rằng họ là những người may mắn sống sót từ đội tìm kiếm bị tập kích.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương