Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
-
Chương 327: Chỉ có chúng ta tự cứu lấy chính mình
Mây mù yêu ma dày đặc, quân đoàn ngang dọc bôn ba.
Ai dám phóng ngựa vung đao, chỉ có Khadgar suy tính.
Cùng với bộ phim mấy D liền của Evanson, Ancient One thực sự có cảm giác ếch ngồi đáy giếng, so với vị cường giả một tay diệt ngàn quân này, bản thân mang cái danh Thượng Cổ Tôn Giả thực sự là rất xấu hổ.
"Không biết vị pháp sư này so với bà thì như thế nào?" Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Ancient One, Evanson cố ý hỏi.
Ancient One sợ hãi nói: "Thật không dám, tôi chỉ là ánh sáng đom đóm, sao dám tranh sáng cùng ánh trăng đây?"
Nghe xong lời này, Evanson khẽ nhếch môi nở nụ cười tràn đầy sự thỏa mãn. Thực ra năng lực thật sự của Khadgar so với Ancient One không hề có sự chênh lệch lớn đến vậy.
Mặc dù anh ta kiến thức uyên bác, làm phép đa dang phong phú, nhưng nếu luận về kinh nghiệm ma lực thì Ancient One vẫn cao tay hơn. Hơn nữa về phương diện pháp thuật không gian, Ancient có trình độ thâm hậu, lại có thêm Viên đá Thời gian có thể tăng thêm một tầng sức mạnh, cho nên cẩn thận đọ sức thì cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Thế nhưng đoạn hình ảnh mà Evanson cho Ancient One xem là giả, chỉ là cảnh giả tưởng do một Dread Lord dụ dỗ Khadgar dệt ra mà thôi.
Dụ dỗ mà, lợi hại thế nào cũng chỉ là khoác lác thôi. Nếu không chẳng nhẽ lại bảo với người ta, đi cùng với quân đoàn chính là ngày ngày bị hận thù, không chỉ thường xuyên bị lột sạch quần áo, đầu còn bị người ta thổi bay để nhận nhiệm vụ, như thế ai mà dám làm cùng chứ.
"Muốn xem kết cục của ông ta không?" Evanson nói với Ancient One.
"Hả?" Ancient One sửng sốt, nhìn vẻ mặt của Evanson liền có một dự cảm xấu. Chẳng lẽ pháp sư mạnh đến vậy cũng không thể...
Bà còn chưa nghĩ xong, cảnh tượng trong căn phòng lại biến hóa lần nữa. Lần này vẫn là đứng ở một bãi đất cao, bên cạnh còn có cỏ thơm xanh mướt, trông xuống thì thấy một thành phố lấp lánh rực rỡ.
Mặc dù không thể cảm nhận được mùi hương trong hình ảnh, nhưng dựa vào mắt thường Ancient One liền có thể kết luận, cho dù ba tòa thánh điện của mình có thêm thắt gì vào thì cũng không thể sáng bằng thành phố nguy nga tráng lệ tràn ngập sức mạnh ma pháp này.
Ngay trong lúc Ancient One còn đang say sưa, đột nhiên bà cảm nhận đuọc phía sau có hành động khác lạ, liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người khổng lồ đang bước đến.
Làn da màu xanh lam sẫm, con mắt lấp lánh tia sáng màu xanh lục, trên cằm còn có mấy cái vòi, bộ móng xoay ngược, tất cả đều cho thấy thân phận ác ma của hắn.
Thân thể đặc thù này... Còn có màu da, hình như trông rất quen, Ancient One nhìn ác ma khổng lồ này nghĩ thầm.
Đúng lúc này, ác ma khổng lồ đã lên trên đồi núi, cúi người xuống vẽ lên mặt đất một ma pháp huyền ảo.
Ancient One nhìn chăm chú vào ma pháp trận này, muốn hiểu rõ về điều bí ẩn trong đó, nhưng bỗng phát hiện mình có thể hiểu rõ mỗi nét vẽ nhưng lại không thể hiểu được hàm nghĩa gì trong đó.
"Các ngươi dùng thứ sức mạnh ăn trộm được để mù quáng mà lập nên quốc gia của mình..." Sau khi hoàn thành ma pháp trận, ác quỷ bốc một nắm đất trong đó rắc khắp nơi, trên ma pháp trận liền hiện ra một thành phố cát giống y như đúc thành phố ở dưới kia.
Chẳng lẽ hắn muốn...? Trong đầu Ancient One lập tức lóe lên một ý nghĩ đáng sợ.
Ác ma cười gằn bẻ gãy một tháp cao trong thành phố cát, ngay lập tức tòa tháp tương ứng ở trong thành phố bên dưới cũng sụp đổ theo.
"Dùng lời nguyền này để khắc sâu trong thế giới này nỗi thống khổ mà quân đoàn mang đến."
Sau đó tên ác ma ấy hất đổ một cái, từng cột cát đổ xuống, thành phố bên dưới cũng đổ nát thê lương.
"Pháp sư vô song, người bảo vệ thế giới mới." Evanson nói với giọng nhẹ bẫng: "Đại tướng của quân đoàn, Archimonde, chỉ dùng một lời nguyền đã có thể hủy diệt quốc gia của ông ta."
"Giờ bà còn cho rằng..." Evanson thấp giọng quát Ancient One đang ngây người ra: "Chỉ dựa vào sức mạnh ma pháp của thế giới này, chúng ta còn cơ hội để phản kháng sao?"
Thượng Cổ Tôn Giả cuối cùng cũng phát hiện ra suy nghĩ lúc trước của mình sai đến cỡ nào, mặc dù sớm đã có dự kiến, nhưng bà vẫn cho rằng pháp sư mạnh đến vậy cùng với tùy tùng của mình ít ra cũng phải đại chiến 300 hiệp với ác ma kia, cuối cùng lực tẫn mà chết mới đúng.
Nhưng thực chẳng ngờ nổi, đến mặt của đối thủ ông ta cũng chưa nhìn thấy, chỉ trong nháy mắt đã bỏ mạng, mất nước vì một lời nguyền.
Hiện giờ Ancient One kinh hãi đễn toát đầy mồ hôi lạnh, điều này đủ chứng minh rằng phim ảnh có thể cho ra hiệu quả như thế nào, biên tập hậu kỳ vô cùng quan trọng, chỉ cần đảo lộn thứ tự trình chiếu thôi là có thể tạo ra hiệu quả kì diệu đến khó tưởng.
Bà cứng ngắc quay đầu lại, có chút bối rối nói: "Chúng ta còn có đồng minh, người Asgard chắc chắn sẽ giúp chúng ta."
Một lời nguyền diệt vong cả một quốc gia, cầu Bifröst của Asgard cũng có thể làm đến vậy. Nhưng nếu là bình thường thì Ancient One tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.
Trên đời này làm gì có chuyện chỉ bảo vệ theo nghĩa vụ mà không yêu cầu quyền lợi tương ứng? Ví dụ trong thực tế thì đầy rẫy, cũng tỉ như toàn vũ trụ nào đó là quốc gia của chúng ta, được người khác bảo vệ kín kẽ cẩn thận, nhưng cái giá chính là phải làm cháu, chỉ cần ông không hài lòng, người lãnh đạo cao nhất của quốc gia nói phế sẽ phế luôn.
Nếu như muốn người Asgard dốc hết toàn lực để bảo vệ trái đất, lúc đó trái đất sẽ phải xưng thần, tiến cống, cúi đầu thần phục, đừng bao giờ nghĩ tới việc có thể giữ được trạng thái lúc làm thân mật lúc xa cách như thế này. Cho dù thần vương Odin có ý định này cũng không được, bởi vì mặc dù là quốc vương nhưng cũng phải nói rõ với thần dân của mình.
"Người Asgard? Thần? Hừ!" Evanson khinh thường hừ lạnh một cái, cảnh tượng trong phòng lại biến đổi.
Lần này là ở một nơi mây mù mờ ảo, tỏa ra ánh sáng thần thánh trước đại thành.
"Địch cũ của ta, cho dù người biến thành hình dạng nào, cũng đừng hòng tránh được pháp nhãn của ta." Một chiến sĩ mặc kim giáp toàn thân, tay cầm trường thương đứng ngạo nghễ trước cửa thành, tướng mạo của hắn đã bị che khuất, nhưng sau lưng hắn lại có đôi cánh được tạo nên bởi chùm sáng màu vàng óng, điều này khiến Ancient One nhớ tới hình ảnh thiên thần trong truyền thuyết.
"Thủ hộ giả của High Heavens, Archangel Imperius." Evanson giới thiệu.
Chỉ thấy trường thương của Imperius vừa chỉ, ngọn lửa thiêng liêng liền bắn ra, thiêu đốt một cô bé người thường khiến cô quỳ rạp xuống đất.
Một tiếng kêu gào thê lương, trong ngọn lửa, cô bé biến thành một quái vật dữ tợn màu đỏ chót, hình dáng thon dài, trên lưng và cánh tay còn mọc đầy đao xương màu đen.
"Lord of Terror, Diablo." Evanson chỉ vào ác ma nói.
Thiên sứ cùng ác ma bắt đầu giao chiến, nhưng thế trận cân bằng của trận chiến chẳng duy trì được bao lâu, trong vòng ba chiêu đao xương của Diablo đã chém đứt trường thương, sau đó đâm xuyên qua người Imperius.
"High Heavens ắt sẽ phải tan tành nát vụn trong tiếng cười của ta." Cùng với sự tháo chạy thiên thần, trong lời nói của Diablo, đại thành hùng vĩ liền hóa thành ngàn mảnh vụn, rơi xuống từ phía chân trời.
"Vô số thần linh đã ngã xuống trong Burning Crusade." Evanson trầm giọng nói, sau đó ngữ điệu của anh đột nhiên trở nên kiên định, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Thượng Cổ Tôn Giả: "Chẳng có cái gọi là chúa cứu thế, cũng chả có ai có thể cứu vớt chúng ta, chỉ có chúng ta tự cứu lấy chính mình thôi!"
Cuối cùng, trong ánh mắt kiên định của Evanson, Ancient One nói ra câu nói mà đối phương đã chờ từ lâu: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Còn tôi thì có thể giúp anh điều gì?"
Ai dám phóng ngựa vung đao, chỉ có Khadgar suy tính.
Cùng với bộ phim mấy D liền của Evanson, Ancient One thực sự có cảm giác ếch ngồi đáy giếng, so với vị cường giả một tay diệt ngàn quân này, bản thân mang cái danh Thượng Cổ Tôn Giả thực sự là rất xấu hổ.
"Không biết vị pháp sư này so với bà thì như thế nào?" Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Ancient One, Evanson cố ý hỏi.
Ancient One sợ hãi nói: "Thật không dám, tôi chỉ là ánh sáng đom đóm, sao dám tranh sáng cùng ánh trăng đây?"
Nghe xong lời này, Evanson khẽ nhếch môi nở nụ cười tràn đầy sự thỏa mãn. Thực ra năng lực thật sự của Khadgar so với Ancient One không hề có sự chênh lệch lớn đến vậy.
Mặc dù anh ta kiến thức uyên bác, làm phép đa dang phong phú, nhưng nếu luận về kinh nghiệm ma lực thì Ancient One vẫn cao tay hơn. Hơn nữa về phương diện pháp thuật không gian, Ancient có trình độ thâm hậu, lại có thêm Viên đá Thời gian có thể tăng thêm một tầng sức mạnh, cho nên cẩn thận đọ sức thì cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Thế nhưng đoạn hình ảnh mà Evanson cho Ancient One xem là giả, chỉ là cảnh giả tưởng do một Dread Lord dụ dỗ Khadgar dệt ra mà thôi.
Dụ dỗ mà, lợi hại thế nào cũng chỉ là khoác lác thôi. Nếu không chẳng nhẽ lại bảo với người ta, đi cùng với quân đoàn chính là ngày ngày bị hận thù, không chỉ thường xuyên bị lột sạch quần áo, đầu còn bị người ta thổi bay để nhận nhiệm vụ, như thế ai mà dám làm cùng chứ.
"Muốn xem kết cục của ông ta không?" Evanson nói với Ancient One.
"Hả?" Ancient One sửng sốt, nhìn vẻ mặt của Evanson liền có một dự cảm xấu. Chẳng lẽ pháp sư mạnh đến vậy cũng không thể...
Bà còn chưa nghĩ xong, cảnh tượng trong căn phòng lại biến hóa lần nữa. Lần này vẫn là đứng ở một bãi đất cao, bên cạnh còn có cỏ thơm xanh mướt, trông xuống thì thấy một thành phố lấp lánh rực rỡ.
Mặc dù không thể cảm nhận được mùi hương trong hình ảnh, nhưng dựa vào mắt thường Ancient One liền có thể kết luận, cho dù ba tòa thánh điện của mình có thêm thắt gì vào thì cũng không thể sáng bằng thành phố nguy nga tráng lệ tràn ngập sức mạnh ma pháp này.
Ngay trong lúc Ancient One còn đang say sưa, đột nhiên bà cảm nhận đuọc phía sau có hành động khác lạ, liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người khổng lồ đang bước đến.
Làn da màu xanh lam sẫm, con mắt lấp lánh tia sáng màu xanh lục, trên cằm còn có mấy cái vòi, bộ móng xoay ngược, tất cả đều cho thấy thân phận ác ma của hắn.
Thân thể đặc thù này... Còn có màu da, hình như trông rất quen, Ancient One nhìn ác ma khổng lồ này nghĩ thầm.
Đúng lúc này, ác ma khổng lồ đã lên trên đồi núi, cúi người xuống vẽ lên mặt đất một ma pháp huyền ảo.
Ancient One nhìn chăm chú vào ma pháp trận này, muốn hiểu rõ về điều bí ẩn trong đó, nhưng bỗng phát hiện mình có thể hiểu rõ mỗi nét vẽ nhưng lại không thể hiểu được hàm nghĩa gì trong đó.
"Các ngươi dùng thứ sức mạnh ăn trộm được để mù quáng mà lập nên quốc gia của mình..." Sau khi hoàn thành ma pháp trận, ác quỷ bốc một nắm đất trong đó rắc khắp nơi, trên ma pháp trận liền hiện ra một thành phố cát giống y như đúc thành phố ở dưới kia.
Chẳng lẽ hắn muốn...? Trong đầu Ancient One lập tức lóe lên một ý nghĩ đáng sợ.
Ác ma cười gằn bẻ gãy một tháp cao trong thành phố cát, ngay lập tức tòa tháp tương ứng ở trong thành phố bên dưới cũng sụp đổ theo.
"Dùng lời nguyền này để khắc sâu trong thế giới này nỗi thống khổ mà quân đoàn mang đến."
Sau đó tên ác ma ấy hất đổ một cái, từng cột cát đổ xuống, thành phố bên dưới cũng đổ nát thê lương.
"Pháp sư vô song, người bảo vệ thế giới mới." Evanson nói với giọng nhẹ bẫng: "Đại tướng của quân đoàn, Archimonde, chỉ dùng một lời nguyền đã có thể hủy diệt quốc gia của ông ta."
"Giờ bà còn cho rằng..." Evanson thấp giọng quát Ancient One đang ngây người ra: "Chỉ dựa vào sức mạnh ma pháp của thế giới này, chúng ta còn cơ hội để phản kháng sao?"
Thượng Cổ Tôn Giả cuối cùng cũng phát hiện ra suy nghĩ lúc trước của mình sai đến cỡ nào, mặc dù sớm đã có dự kiến, nhưng bà vẫn cho rằng pháp sư mạnh đến vậy cùng với tùy tùng của mình ít ra cũng phải đại chiến 300 hiệp với ác ma kia, cuối cùng lực tẫn mà chết mới đúng.
Nhưng thực chẳng ngờ nổi, đến mặt của đối thủ ông ta cũng chưa nhìn thấy, chỉ trong nháy mắt đã bỏ mạng, mất nước vì một lời nguyền.
Hiện giờ Ancient One kinh hãi đễn toát đầy mồ hôi lạnh, điều này đủ chứng minh rằng phim ảnh có thể cho ra hiệu quả như thế nào, biên tập hậu kỳ vô cùng quan trọng, chỉ cần đảo lộn thứ tự trình chiếu thôi là có thể tạo ra hiệu quả kì diệu đến khó tưởng.
Bà cứng ngắc quay đầu lại, có chút bối rối nói: "Chúng ta còn có đồng minh, người Asgard chắc chắn sẽ giúp chúng ta."
Một lời nguyền diệt vong cả một quốc gia, cầu Bifröst của Asgard cũng có thể làm đến vậy. Nhưng nếu là bình thường thì Ancient One tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.
Trên đời này làm gì có chuyện chỉ bảo vệ theo nghĩa vụ mà không yêu cầu quyền lợi tương ứng? Ví dụ trong thực tế thì đầy rẫy, cũng tỉ như toàn vũ trụ nào đó là quốc gia của chúng ta, được người khác bảo vệ kín kẽ cẩn thận, nhưng cái giá chính là phải làm cháu, chỉ cần ông không hài lòng, người lãnh đạo cao nhất của quốc gia nói phế sẽ phế luôn.
Nếu như muốn người Asgard dốc hết toàn lực để bảo vệ trái đất, lúc đó trái đất sẽ phải xưng thần, tiến cống, cúi đầu thần phục, đừng bao giờ nghĩ tới việc có thể giữ được trạng thái lúc làm thân mật lúc xa cách như thế này. Cho dù thần vương Odin có ý định này cũng không được, bởi vì mặc dù là quốc vương nhưng cũng phải nói rõ với thần dân của mình.
"Người Asgard? Thần? Hừ!" Evanson khinh thường hừ lạnh một cái, cảnh tượng trong phòng lại biến đổi.
Lần này là ở một nơi mây mù mờ ảo, tỏa ra ánh sáng thần thánh trước đại thành.
"Địch cũ của ta, cho dù người biến thành hình dạng nào, cũng đừng hòng tránh được pháp nhãn của ta." Một chiến sĩ mặc kim giáp toàn thân, tay cầm trường thương đứng ngạo nghễ trước cửa thành, tướng mạo của hắn đã bị che khuất, nhưng sau lưng hắn lại có đôi cánh được tạo nên bởi chùm sáng màu vàng óng, điều này khiến Ancient One nhớ tới hình ảnh thiên thần trong truyền thuyết.
"Thủ hộ giả của High Heavens, Archangel Imperius." Evanson giới thiệu.
Chỉ thấy trường thương của Imperius vừa chỉ, ngọn lửa thiêng liêng liền bắn ra, thiêu đốt một cô bé người thường khiến cô quỳ rạp xuống đất.
Một tiếng kêu gào thê lương, trong ngọn lửa, cô bé biến thành một quái vật dữ tợn màu đỏ chót, hình dáng thon dài, trên lưng và cánh tay còn mọc đầy đao xương màu đen.
"Lord of Terror, Diablo." Evanson chỉ vào ác ma nói.
Thiên sứ cùng ác ma bắt đầu giao chiến, nhưng thế trận cân bằng của trận chiến chẳng duy trì được bao lâu, trong vòng ba chiêu đao xương của Diablo đã chém đứt trường thương, sau đó đâm xuyên qua người Imperius.
"High Heavens ắt sẽ phải tan tành nát vụn trong tiếng cười của ta." Cùng với sự tháo chạy thiên thần, trong lời nói của Diablo, đại thành hùng vĩ liền hóa thành ngàn mảnh vụn, rơi xuống từ phía chân trời.
"Vô số thần linh đã ngã xuống trong Burning Crusade." Evanson trầm giọng nói, sau đó ngữ điệu của anh đột nhiên trở nên kiên định, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Thượng Cổ Tôn Giả: "Chẳng có cái gọi là chúa cứu thế, cũng chả có ai có thể cứu vớt chúng ta, chỉ có chúng ta tự cứu lấy chính mình thôi!"
Cuối cùng, trong ánh mắt kiên định của Evanson, Ancient One nói ra câu nói mà đối phương đã chờ từ lâu: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Còn tôi thì có thể giúp anh điều gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook