Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
-
Chương 30: Dự Đoán Tương Lai?
“A, chào mừng anh, đặc vụ Coulson.” Evanson đang ngồi tính xem món bít tết tối nay ăn sẽ nấu chín bao nhiêu phần thì chợt nhìn thấy Coulson bước vào, anh lập tức nhiệt liệt chào đón.
Nhưng Coulson lại không hưởng ứng lắm: “Cậu thôi đi, thật sự thì tôi không muốn đến chỗ này đâu.”
Evanson nghe thế liền nhún vai: “Nhưng anh vẫn đến đấy, nhưng mà…” Evanson nhìn trước ngó sau một lúc: “Lần này anh chỉ đi một mình, Melinda không đến sao?”
Anh hỏi thế không phải vì nhớ nhung gì người ta, tuy Melinda thật sự xinh đẹp, ngời ngời khí chất nhưng Evanson đơn giản chỉ là cảm thấy nếu nói chuyện với một cô gái đẹp thì cảm giác vẫn tốt hơn một chút so với một người đàn ông.
“Không, cô ấy chuyển sang làm văn phòng rồi.” Coulson trả lời.
“Thế à? Tôi còn tưởng chị ta đang ở bên ngoài ôm khẩu súng bắn tỉa nhắm thẳng vào đầu tôi chứ.” Evanson nói đùa.
“Chuyện ấy thì không có, nhưng cô ấy thật sự muốn đánh cho cậu một trận đấy.” Coulson cũng nói đùa.
“Chà, nhưng mà tiếc thật, tôi có thể nhìn ra chị ấy là một chiến sĩ bẩm sinh, cứ ngồi trong văn phòng chắc sẽ khiến chị ấy khó chịu còn hơn ra chiến trường nữa.” Evanson cảm thán, sau đó lấy ra một cốc nước rồi pha cà phê hòa tan đưa cho Coulson.
“Cảm ơn.” Coulson nhận cốc cà phê: “Có thể cô ấy sẽ cảm thấy không được tự tại nữa, nhưng đây là lựa chọn của cô ấy, vì một số lí do đặc biệt.”
Coulson không nói ra những lí do ấy là gì, Evanson cũng không tiện hỏi thêm: “Thật ra, làm chiến sĩ cũng không có gì tốt, tôi biết có một người tên là Dios đã hi sinh trên đường ra trận.”
Coulson cầm cốc cà phê lên nói: “Hi sinh trên đường ra trận? Nghe ra có vẻ chính là kết cục tốt nhất của một chiến sĩ rồi.”
Evanson ậm ừ: “Chờ lúc nào đó tự anh thử đi rồi biết.”
Hi sinh trên đường ra trận, nghe ra thì thật sự rất lãng mạn, cũng giống như câu danh ngôn của tướng quân Patton: “Kết cục tốt nhất của một binh sĩ chính là bị viên đạn cuối cùng bắn chết trong trận đánh cuối cùng.” Nhưng nếu đổi lại là ở lục địa Azeroth thì lại không hay chút nào, ha ha.
“Chuyện ấy sao rồi? Tôi nghe nói băng Tử Cục đã bị các anh bắt hết, chắc thu hoạch cũng lớn nhỉ?” Evanson hỏi về chuyện của Hydra, tuy việc này do chính anh đạo diễn nhưng những việc xảy ra sau đó thì anh lại không biết. Thế nên anh vẫn muốn hỏi thăm xem lần này cuối cùng có bắt được con cá lớn không.
Vừa nhắc đến chuyện này, Coulson lập tức làm bộ mặt nghiêm trọng rồi nói: “Trước khi được sự cho phép thì tôi sẽ không phủ nhận hay thừa nhận bất kỳ chi tiết và kết quả nào của chiến dịch lần này.”
Câu nói nhảm nhí nhưng cực kỳ bài bản này khiến Evanson ngây ra. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, một việc lớn như thế này vốn không thể tùy tiện tiết lộ ra cho người ngoài được.
“Được rồi, tùy anh thôi.”
Hai người cứ thế ngồi tán gẫu chuyện này chuyện kia, sau khi uống hết cốc cà phê rồi mới bàn vào chuyện chính.
Coulson đặt cốc cà phê xuống, chỉnh trang lại y phục, khuôn mặt anh rất nghiêm túc. Bình thường anh là một người rất dễ tính nhưng một khi vào trạng thái nhiệm vụ thì sẽ rất nghiêm trang: “Tony Stark mất tích rồi, cậu biết chứ?”
“Vâng, tôi biết.” Khi nghe hỏi câu này, tuy không đoán được Coulson rốt cuộc tại sao lại hỏi như thế, nhưng cảm thấy dù sao cũng không cần phải giấu, chuyện này có lẽ cả thế giới đều đã biết rồi nên Evanson đã trả lời thật tình.
“Cậu có biết rõ đã xảy ra chuyện gì không?” Coulson tiếp tục hỏi.
“Không biết.” Evanson trong lòng nghĩ, tôi biết rõ lắm, nhưng tôi không thể nói cho anh biết được: “Sao lại hỏi tôi? Tony Stark với tôi mà nói chỉ là một cái tên, tôi hoàn toàn không quen anh ta cũng chưa gặp anh ta bao giờ.”
“À, chắc anh muốn tôi dùng phép thuật bói ra tung tích của anh ta hả?” Evanson giả vờ làm ra vẻ hiểu ra, đồng thời trong lòng cũng suy tính, rốt cuộc đã có trục trặc ở đâu mà lại khiến bản thân mình bị liên quan đến chuyện này.
Coulson vốn đang định hỏi tiếp thì đột nhiên giật mình, tuy việc bói toán nghe có vẻ không khoa học, nhưng trong cái tiệm này có cái thứ nào là khoa học đâu. Nói không chừng cái tên biết phép thuật này có thể bói ra được gì đó, hơn nữa cũng sẽ giải thích được lí do khiến anh phải đến đây. “Có lẽ cậu cũng nên thử xem.”
Thế là, Evanson bèn lấy ra một đồng vàng. Đúng thế, là một đồng vàng, mặc dù hiện giờ anh đang rất nghèo nhưng vẫn giữ lại một đồng vàng, chính là đồng vàng Azeroth mang đến khi xuyên không. Một là giữ làm kỷ niệm, hai là để đề phòng lúc khẩn cấp, lỡ như đến một lúc nào đó cạn sạch tiền thì có thể dùng đồng vàng này để sống sót trong một tháng.
Anh tung đồng vàng ấy lên không trung, sau đó chụp lấy để lên bàn tay mình xem xét kỹ càng rồi nói: “Tony Stark, giờ đang ở… Afghanistan.”
“Chỉ thế thôi à?” Coulson nghi ngờ hỏi lại.
“Hiện tại chỉ có thế, qua vài ngày nữa có thể sẽ biết thêm một chút.” Evanson vừa cất đồng vàng vừa nói.
Mặt Coulson đầy vẻ kỳ vọng: “Có cần phải chuẩn bị nghi thức phép thuật gì không? Hay là có phải chờ tinh tượng thay đổi, đến đêm trăng tròn gì đó không?”
“Không phải.” Evanson phủ nhận, đồng thời đẩy tờ báo bên cạnh ra trước mặt Coulson: “Qua vài ngày nữa trên báo có thể sẽ có tin mới, tôi xem rồi thì sẽ nói cho anh biết.”
Coulson nhìn thẳng vào tờ báo có ghi dòng chữ Tony Stark mất tích ở Afghanistan, khuôn mặt liền trở nên nhăn nhó, cuối cùng anh phải hít thật sâu mấy lần mới có thể kiềm được suy nghĩ muốn tạt cốc cà phê đang cầm vào mặt của một kẻ nào đó: “Trò đùa này đúng là quá đáng, tôi cảm thấy có lẽ mình đã bị vỡ mất vài mạch máu rồi.”
“Anh không nên trông mong gì cả, tôi là Warlock, chứ không phải mấy người bói toán thần kinh. Những thứ như bói toán dự đoán tương lai vốn không phải là sức mạnh một người phàm nên có.” Đến ngay cả kẻ tự xưng là Vua Thời Gian như Nozdormu, cũng chỉ có thể nhìn thấy thời khắc cuối cùng nhưng lại không biết làm sao để thay đổi, thế thì người phàm sao có thể có được năng lực dự đoán tương lai như thế chứ?
“Không phải cậu cũng là kẻ thần kinh sao?” Coulson thầm mắng, sau đó nói: “Nhưng có vẻ cậu thật sự có được năng lực tiên tri ở một mức độ nào đó.”
Nghe xong câu này, Evanson ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại giật mình hốt hoảng, bàn tay phải đặt dưới bàn còn vung vẩy định tung ra câu thần chú Chaos Bolt (Mũi Tên Hỗn Loạn), nhưng sau đó lại thôi, trong đầu anh vội vã nghĩ ra một lí do gì đó để giải thích. Việc biết được vài chuyện trong tương lai chính là bí mật lớn nhất của anh, anh không muốn để bất kỳ ai biết cả: “Anh dựa vào đâu mà cho rằng như thế?”
“Từ lúc cậu rời khỏi cô nhi viện mở ra cái tiệm này thì đã bắt đầu mua cổ phiếu của Công Nghiệp Stark, trước giờ chưa bao giờ đổi, hơn nữa lợi tức từ cổ phiếu này chính là nguồn thu nhập chính của cậu, nhưng khi Tony Stark đến Afghanistan, giá cổ phiếu lúc ấy tăng vọt, thì cậu lại đột nhiên bán hết, rồi chuyển sang mua cổ phiếu của công ty đối thủ trước nay luôn bị xem thường của Công Nghiệp Stark là Justin Hammer, và ngay sau đó hai ngày thì Tony Stark mất tích. Cậu có thể giải thích chuyện này không?” Coulson nói ra lí do vì sao anh đến đây.
Bán đi số lượng lớn cổ phiếu đầu tư mạo hiểm, chuyện này đối với một quốc gia tài chính lớn như nước Mỹ là hết sức bình thường. Việc này nếu xảy ra với một người thường thì có thể xem là một sự trùng hợp nhưng nếu xảy ra với một người có năng lực đặc biệt, có sức mạnh bí ẩn như phép thuật mà nói thì lại không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Nhưng Coulson lại không hưởng ứng lắm: “Cậu thôi đi, thật sự thì tôi không muốn đến chỗ này đâu.”
Evanson nghe thế liền nhún vai: “Nhưng anh vẫn đến đấy, nhưng mà…” Evanson nhìn trước ngó sau một lúc: “Lần này anh chỉ đi một mình, Melinda không đến sao?”
Anh hỏi thế không phải vì nhớ nhung gì người ta, tuy Melinda thật sự xinh đẹp, ngời ngời khí chất nhưng Evanson đơn giản chỉ là cảm thấy nếu nói chuyện với một cô gái đẹp thì cảm giác vẫn tốt hơn một chút so với một người đàn ông.
“Không, cô ấy chuyển sang làm văn phòng rồi.” Coulson trả lời.
“Thế à? Tôi còn tưởng chị ta đang ở bên ngoài ôm khẩu súng bắn tỉa nhắm thẳng vào đầu tôi chứ.” Evanson nói đùa.
“Chuyện ấy thì không có, nhưng cô ấy thật sự muốn đánh cho cậu một trận đấy.” Coulson cũng nói đùa.
“Chà, nhưng mà tiếc thật, tôi có thể nhìn ra chị ấy là một chiến sĩ bẩm sinh, cứ ngồi trong văn phòng chắc sẽ khiến chị ấy khó chịu còn hơn ra chiến trường nữa.” Evanson cảm thán, sau đó lấy ra một cốc nước rồi pha cà phê hòa tan đưa cho Coulson.
“Cảm ơn.” Coulson nhận cốc cà phê: “Có thể cô ấy sẽ cảm thấy không được tự tại nữa, nhưng đây là lựa chọn của cô ấy, vì một số lí do đặc biệt.”
Coulson không nói ra những lí do ấy là gì, Evanson cũng không tiện hỏi thêm: “Thật ra, làm chiến sĩ cũng không có gì tốt, tôi biết có một người tên là Dios đã hi sinh trên đường ra trận.”
Coulson cầm cốc cà phê lên nói: “Hi sinh trên đường ra trận? Nghe ra có vẻ chính là kết cục tốt nhất của một chiến sĩ rồi.”
Evanson ậm ừ: “Chờ lúc nào đó tự anh thử đi rồi biết.”
Hi sinh trên đường ra trận, nghe ra thì thật sự rất lãng mạn, cũng giống như câu danh ngôn của tướng quân Patton: “Kết cục tốt nhất của một binh sĩ chính là bị viên đạn cuối cùng bắn chết trong trận đánh cuối cùng.” Nhưng nếu đổi lại là ở lục địa Azeroth thì lại không hay chút nào, ha ha.
“Chuyện ấy sao rồi? Tôi nghe nói băng Tử Cục đã bị các anh bắt hết, chắc thu hoạch cũng lớn nhỉ?” Evanson hỏi về chuyện của Hydra, tuy việc này do chính anh đạo diễn nhưng những việc xảy ra sau đó thì anh lại không biết. Thế nên anh vẫn muốn hỏi thăm xem lần này cuối cùng có bắt được con cá lớn không.
Vừa nhắc đến chuyện này, Coulson lập tức làm bộ mặt nghiêm trọng rồi nói: “Trước khi được sự cho phép thì tôi sẽ không phủ nhận hay thừa nhận bất kỳ chi tiết và kết quả nào của chiến dịch lần này.”
Câu nói nhảm nhí nhưng cực kỳ bài bản này khiến Evanson ngây ra. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, một việc lớn như thế này vốn không thể tùy tiện tiết lộ ra cho người ngoài được.
“Được rồi, tùy anh thôi.”
Hai người cứ thế ngồi tán gẫu chuyện này chuyện kia, sau khi uống hết cốc cà phê rồi mới bàn vào chuyện chính.
Coulson đặt cốc cà phê xuống, chỉnh trang lại y phục, khuôn mặt anh rất nghiêm túc. Bình thường anh là một người rất dễ tính nhưng một khi vào trạng thái nhiệm vụ thì sẽ rất nghiêm trang: “Tony Stark mất tích rồi, cậu biết chứ?”
“Vâng, tôi biết.” Khi nghe hỏi câu này, tuy không đoán được Coulson rốt cuộc tại sao lại hỏi như thế, nhưng cảm thấy dù sao cũng không cần phải giấu, chuyện này có lẽ cả thế giới đều đã biết rồi nên Evanson đã trả lời thật tình.
“Cậu có biết rõ đã xảy ra chuyện gì không?” Coulson tiếp tục hỏi.
“Không biết.” Evanson trong lòng nghĩ, tôi biết rõ lắm, nhưng tôi không thể nói cho anh biết được: “Sao lại hỏi tôi? Tony Stark với tôi mà nói chỉ là một cái tên, tôi hoàn toàn không quen anh ta cũng chưa gặp anh ta bao giờ.”
“À, chắc anh muốn tôi dùng phép thuật bói ra tung tích của anh ta hả?” Evanson giả vờ làm ra vẻ hiểu ra, đồng thời trong lòng cũng suy tính, rốt cuộc đã có trục trặc ở đâu mà lại khiến bản thân mình bị liên quan đến chuyện này.
Coulson vốn đang định hỏi tiếp thì đột nhiên giật mình, tuy việc bói toán nghe có vẻ không khoa học, nhưng trong cái tiệm này có cái thứ nào là khoa học đâu. Nói không chừng cái tên biết phép thuật này có thể bói ra được gì đó, hơn nữa cũng sẽ giải thích được lí do khiến anh phải đến đây. “Có lẽ cậu cũng nên thử xem.”
Thế là, Evanson bèn lấy ra một đồng vàng. Đúng thế, là một đồng vàng, mặc dù hiện giờ anh đang rất nghèo nhưng vẫn giữ lại một đồng vàng, chính là đồng vàng Azeroth mang đến khi xuyên không. Một là giữ làm kỷ niệm, hai là để đề phòng lúc khẩn cấp, lỡ như đến một lúc nào đó cạn sạch tiền thì có thể dùng đồng vàng này để sống sót trong một tháng.
Anh tung đồng vàng ấy lên không trung, sau đó chụp lấy để lên bàn tay mình xem xét kỹ càng rồi nói: “Tony Stark, giờ đang ở… Afghanistan.”
“Chỉ thế thôi à?” Coulson nghi ngờ hỏi lại.
“Hiện tại chỉ có thế, qua vài ngày nữa có thể sẽ biết thêm một chút.” Evanson vừa cất đồng vàng vừa nói.
Mặt Coulson đầy vẻ kỳ vọng: “Có cần phải chuẩn bị nghi thức phép thuật gì không? Hay là có phải chờ tinh tượng thay đổi, đến đêm trăng tròn gì đó không?”
“Không phải.” Evanson phủ nhận, đồng thời đẩy tờ báo bên cạnh ra trước mặt Coulson: “Qua vài ngày nữa trên báo có thể sẽ có tin mới, tôi xem rồi thì sẽ nói cho anh biết.”
Coulson nhìn thẳng vào tờ báo có ghi dòng chữ Tony Stark mất tích ở Afghanistan, khuôn mặt liền trở nên nhăn nhó, cuối cùng anh phải hít thật sâu mấy lần mới có thể kiềm được suy nghĩ muốn tạt cốc cà phê đang cầm vào mặt của một kẻ nào đó: “Trò đùa này đúng là quá đáng, tôi cảm thấy có lẽ mình đã bị vỡ mất vài mạch máu rồi.”
“Anh không nên trông mong gì cả, tôi là Warlock, chứ không phải mấy người bói toán thần kinh. Những thứ như bói toán dự đoán tương lai vốn không phải là sức mạnh một người phàm nên có.” Đến ngay cả kẻ tự xưng là Vua Thời Gian như Nozdormu, cũng chỉ có thể nhìn thấy thời khắc cuối cùng nhưng lại không biết làm sao để thay đổi, thế thì người phàm sao có thể có được năng lực dự đoán tương lai như thế chứ?
“Không phải cậu cũng là kẻ thần kinh sao?” Coulson thầm mắng, sau đó nói: “Nhưng có vẻ cậu thật sự có được năng lực tiên tri ở một mức độ nào đó.”
Nghe xong câu này, Evanson ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại giật mình hốt hoảng, bàn tay phải đặt dưới bàn còn vung vẩy định tung ra câu thần chú Chaos Bolt (Mũi Tên Hỗn Loạn), nhưng sau đó lại thôi, trong đầu anh vội vã nghĩ ra một lí do gì đó để giải thích. Việc biết được vài chuyện trong tương lai chính là bí mật lớn nhất của anh, anh không muốn để bất kỳ ai biết cả: “Anh dựa vào đâu mà cho rằng như thế?”
“Từ lúc cậu rời khỏi cô nhi viện mở ra cái tiệm này thì đã bắt đầu mua cổ phiếu của Công Nghiệp Stark, trước giờ chưa bao giờ đổi, hơn nữa lợi tức từ cổ phiếu này chính là nguồn thu nhập chính của cậu, nhưng khi Tony Stark đến Afghanistan, giá cổ phiếu lúc ấy tăng vọt, thì cậu lại đột nhiên bán hết, rồi chuyển sang mua cổ phiếu của công ty đối thủ trước nay luôn bị xem thường của Công Nghiệp Stark là Justin Hammer, và ngay sau đó hai ngày thì Tony Stark mất tích. Cậu có thể giải thích chuyện này không?” Coulson nói ra lí do vì sao anh đến đây.
Bán đi số lượng lớn cổ phiếu đầu tư mạo hiểm, chuyện này đối với một quốc gia tài chính lớn như nước Mỹ là hết sức bình thường. Việc này nếu xảy ra với một người thường thì có thể xem là một sự trùng hợp nhưng nếu xảy ra với một người có năng lực đặc biệt, có sức mạnh bí ẩn như phép thuật mà nói thì lại không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook