Thuần Tuý
-
Chương 18: 18: Nồng Nhiệt Hôn
Vì thứ bảy tổ chức đại hội thể dục thể thao, tiết tự học buổi chiều liền thay thế bằng tiết thể dục.
Bọn hắn vô cùng hoài nghi trường học có sở thích chèn ép người yếu, không đường đường chính chính phân tổ, lại để lớp 16 và lớp 1 cùng tổ với nhau, lớp 15 và lớp 2 cũng vậy, cứ thế ghép lại.
Đây là chuyện trực tiếp liên luỵ đến danh dự của cả lớp, bởi vậy thành tích có thể thua, nhưng khí thế thì không được.
Nhân lúc mọi người đang khởi động làm nóng người chuẩn bị cho vòng sơ loại chạy 3000 mét, Lưu Âm đột nhiên đến tìm Thẩm Quân, dặn hắn phải cẩn thận với người mặc đồ thể thao màu đen.
Thẩm Quân đã nhìn thấy Hình Kính Dương từ lâu, hắn cố tình không muốn chú ý đến ánh mắt phía sau, cầm lấy chai nước cô đưa nhấp một ngụm.
Tình cảm niên thiếu giống như đồ thị điện tâm đồ, một khi bị tần số bên ngoài vô ý quấy nhiễu, đỉnh sóng trong phút chốc liền biến bụng sóng.
Tâm trạng Hình Kính Dương hiện tại rơi xuống điểm thấp nhất.
Tiếng súng vang lên, một đám người lao về phía trước.
Đợi đến khi có thể ép cua, Hình Kính Dương đột nhiên vượt lên, cậu muốn nói gì đó, nhưng gió quá mạnh, hơn nữa tốc độ của Thẩm Quân cũng quá nhanh.
Cảm giác nóng rát trong lồng ngực khiến hơi thở cậu như muốn sôi sục lên.
Vẫn luôn một mực theo sát thân ảnh bay trong gió kia, rốt cục lại chống đỡ không nổi…
Tần số quen thuộc sau lưng hắn đột nhiên biến mất, cùng lúc âm thanh va chạm với mặt đất vang lên, như ai đó bị bóp nghẹt.
Đích đến đang ở ngay trước mắt, Thẩm Quân là người đầu tiên quay đầu lại, vội hét lớn: “Hình Kính Dương?”
“Hình Kính Dương, cậu làm sao vậy?! Cậu đừng dọa tôi!”
Thẩm Quân nâng đầu Hình Kính Dương lên, ôm ngang cậu chạy về phía phòng y tế.
Cơ thể người kia nóng bừng, môi cũng nứt ra.
Bọn Tôn Bằng biết đại ca xảy ra chuyện, huấn luyện viên lại không có ở đây, vội vàng chạy đến ngăn cản không cho hắn đưa cậu đi, lại ngăn không nổi.
“Bạn học này, để tôi đi, đây là bạn thân của tôi.” Nói xong liền muốn cướp người từ trong tay Thẩm Quân.
“Cút ra.”
Tôn Bằng nào biết được Thẩm Quân sẽ hung dữ như vậy, dọa cho cậu ta chưa kịp nghĩ ngợi gì đã trực tiếp rụt tay về.
Tôn Bằng đứng lại, kéo vai Lý Nghị Nhiên nói: “Mày nghe thấy không?! ** má!! Học sinh gương mẫu mắng chửi người!”
“Đừng mẹ nó đứng đó ngu người nữa?! Mau đuổi theo nhanh!”
Một đám người vội vàng đi đến phòng y tế, tới nơi lại bị đuổi hết ra ngoài, Thẩm Quân cũng khó tránh khỏi cùng kết cục.
Hắn dựa vào tường, tay run liên tục, không biết là do mệt hay vì điều gì khác.
Tôn Bằng lom dom, “Ài, bạn học, cậu biết đại ca bọn tôi hả?”
Thẩm Quân giấu hai tay ra sau lưng, nói: “Vừa rồi thái độ không tốt, cậu đừng để ý.”
Theo lý mà nói, Thẩm Quân vừa là tình địch cũng vừa là bạn bè của Tôn Bằng, nhưng không hiểu vì sao hắn lại khiến người ta nhìn vào vô cùng có hảo cảm.
Tôn Bằng khoát tay lia lịa, “Không có gì, không có gì, hợp tình hợp lý mà.
Lúc nãy là do tôi tới trễ, ai ôm cũng thế cả, cậu thấy có đúng không?”
Lời này sao nghe vào tai lại khó chịu như vậy, Thẩm Quân nghiêng đầu, hỏi: “Cậu cũng từng ôm hắn?”
“Hả? Không có … Thân thể Anh Dương vẫn luôn rất tốt mà.
Chỉ là lần này không biết làm sao, sáng nay đau bụng thì thôi đi, còn có chút phát sốt…”
“Các cậu không biết phát sốt không thể chạy cự li dài?”
“Biết, biết chứ, nhưng anh Dương…”
Câu nói của Tôn Bằng bị y tá cắt ngang: “Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là đã sốt còn vận động nhiều nên bị sốc.” Cô nhìn một vòng cả đám nam sinh tụ tập trong hành lang, đề nghị: “Để một người vào coi dịch truyền, những người khác có thể đi.”
“Để tôi.” Thẩm Quân nói.
Lý Nghị Nhiên kéo Tôn Bằng rời đi, Tôn Bằng vòng tay qua ôm vai của cậu, hỏi: “Mày có cảm thấy cái tên Thẩm Quân kia đặc biệt lạ không?”
“Lạ chỗ nào?”
“Tao cảm giác, hắn đang muốn tranh giành tình cảm với chúng ta.”
Lý Nghị Nhiên quay đầu nhìn cửa phòng, cười nói: “Có thể.”
Thẩm Quân thật sự rất có năng lực suy một ra ba.
Giữa nam sinh với nam sinh không chỉ không thể sinh con, ngay cả tinh dịch của hắn Hình Kính Dương cũng không giữ lại được.
Quan hệ của bọn hắn cần có một năng lượng mạnh mẽ để duy trì, chỉ có điều, năng lượng này là gì mới được?
Hắn vuốt ve hình xăm nơi ngón giữa của Hình Kính Dương, cái này chính là phương pháp của cậu sao?
Khắc ở trên người, đau, nhớ kỹ.
Hết thảy đều bị hắn truy ra được, lời nói dối của Hình Kính Dương sơ hở như vậy, nhẹ nhàng đâm một cái liền rách.
Cái gọi là học bổ túc, cái gọi là bạn gái, toàn bộ chỉ là công cụ để cậu một lần nữa tới gần hắn.
Ăn mòn linh hồn, dây dưa nhục thể, lý giải không rõ, cắt cũng không đứt.
Hình Kính Dương cũng thật thông minh, biết chơi cả trò nước ấm nấu ếch xanh, còn chơi giỏi như vậy.
Cảm giác bị người khác trêu đùa trong lòng bàn tay quả thật không vui chút nào, nhưng so với việc phải trông thấy người trước mắt chịu ủy khuất, hắn thà lựa chọn không đẩy cậu ra.
Hình Kính Dương thân thể vốn cường tráng, truyền được nửa bình nước liền tỉnh lại, “… Họng đau quá, tôi bị sao vậy?”
“Cậu phát sốt ngất đi.”
“Thật là… giờ tôi yếu đuối đến vậy sao?” Hình Kính Dương chỉ vào cốc nước.
Thẩm Quân đưa nó cho cậu, “Tôi xin lỗi.”
Hình Kính Dương thần sắc khủng hoảng, nghe hắn xin lỗi sợ đến nỗi tóc dựng thẳng lên, “Xin lỗi?” Cậu đặt cốc nước xuống, “Ngày hôm qua cậu còn thừa nhận là thích tôi, cho nên hôm nay muốn lật lọng muốn đổi….
”
“Không phải.” Thẩm Quân ngắt lời hắn.
“Vậy thì được, trước tiên để tôi uống ngụm nước.” Hình Kính Dương lại cầm cốc lên.
“Tôi nói là, về sau chịch cậu…”
“Phụt —— “
“….
Tôi sẽ không bắn vào bên trong nữa.” Thẩm Quân lau nước trên mặt.
“Cậu đều như vậy rồi sao?”
“Như thế nào?”
“Thì… thì công khai nói những thứ này…” Hình Kính Dương vươn người, nhìn chằm chằm Thẩm Quân, “Không xấu hổ nữa?”
Thẩm Quân chuyên tâm lau mặt, quả nhiên là mặt không đỏ tâm không thẹn.
Hình Kính Dương bĩu môi, “Chẳng vui chút nào.”
Thẩm Quân ném khăn giấy vào thùng rác, nhìn cậu: “Vậy cái gì mới vui? Cái này?”
Khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên phóng đại, Hình Kính Dương còn chưa kịp định hình, đã bị Thẩm Quân cướp đi hơi thở.
“...!Là cái này.” Hình Kính Dương hôn ngược trở lại, dùng đầu lưỡi tách mở hàm răng hắn.
Lại tìm tới đầu lưỡi Thẩm Quân mà mút.
Khoé miệng mềm mại cùng hương vị ngọt ngào khiến da đầu Thẩm Quân tê dại, hắn không ngừng nuốt nước bọt, vô số cảm xúc trộn lẫn trong đầu phát nổ như pháo hoa, thiếu dưỡng khí, ngạt thở, còn có… khoái cảm.
Thẩm Quân tách khỏi Hình Kính Dương, cụng vào trán cậu, thì thầm, “Tôi không có nói tôi thích cậu.
Ngày hôm qua… không nói.”
Hình Kính Dương cắn lên yết hầu hắn, dùng sức mút, “Cậu nói thích cái mông của tôi.” Cậu như chó con không ngừng liếm láp Thẩm Quân, tiếp tục gieo vào lòng hắn những hạt mầm tội lỗi, “Thích cái mông của tôi… Ưm … Cũng chính là… thích tôi.”
“Đừng nhắc nữa.” Thẩm Quân cầm tay Hình Kính Dương đặt lên đũng quần mình, “Tôi cứng.”
Hình Kính Dương nhìn thằng em đang hưng phấn bừng bừng kia của hắn, cong môi nằm dài ra trên giường, không kiềm chế được vui vẻ.
Thẩm Quân sắc mặt lạnh dần.
Gây chuyện lại không muốn chịu trách nhiệm, Thẩm Quân giận rồi, làm sao dỗ cũng không được.
“Tôi còn đang ốm đây, cậu bày ra cái vẻ mặt đó làm gì.”
Giá trị tức giận đạt 100%, Thẩm Quân gọi y tá lại, đóng sầm cửa bỏ đi.
Con mẹ nó, mới ở bên nhau không đến nửa tiếng, đã muốn làm?
Trước kia Thẩm Quân cũng như vậy sao?! Tại sao cậu không nhìn ra?!
???.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook