Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 439-3: Viêm Long, Anh Điên Rồi (3)

Hắn vuốt nhẹ môi dưới và nhìn Dao Dao, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại nuốt lại vậy, đứng bất động ở đó.

Dao Dao hình như nhận ra có điều gì đó không đúng, với tính cách quyết đoán đó của Ngự Ngạo Thiên sẽ không thể lộ ra vẻ khó xử như vậy, hắn có lời gì muốn nói sao? “Ngự tổng?”

Ngự Ngạo Thiên hít sâu một hơi, nắm nhẹ nắm tay, lẩm bẩm nói... “Sự việc của Long Kỳ... xin lỗi...” 

Bên ngoài phòng bệnh, Hắc Viêm Long dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, từ từ lấy điện thoại ra.

“Tút... tút…”

Cuộc điện thoại này là gọi cho Phong Thần Dật, nhưng điện thoại kêu hồi lâu mà không có người nghe máy. Khi Hắc Viêm Long vừa định từ bỏ thì... 

“Alo?”

Điện thoại của Phong Thần Dật vang lên giọng một người phụ nữ. Lông mày hắn cau lại: “Thần Dật đâu?”

“Ngại quá, Thần Dật ngủ rồi. Ngày mai anh gọi lại được không?” 

Ngay lập tức con mắt màu đen của Hắc Viêm Long lóe lên một ánh nhìn nghiêm khắc, giây tiếp theo, liền nhanh chóng tắt máy...

Lúc ở nhà hàng, khi hắn nhìn thấy cô gái họ Tạ đó đã cảm thấy cô gái đó không đơn giản, vốn nghĩ rằng, tối nay cho dù Phong Thần Dật bận thế nào đi chăng nữa cũng phải gọi hắn đến ở bên Dao Dao.

Nhưng… 

Thật nực cười, vợ của Phong Thần bây giờ rõ ràng đang ở trong phòng bệnh, nhưng người phụ nữ nhận cuộc điện thoại này lại dùng giọng điệu của một người vợ nói với hắn? “Thú vị... ha...”

“Ken két”.

Cửa phòng bệnh mở ra, thấy Ngự Ngạo Thiên đi ra, Hắc Viêm Long vội vàng kiềm hãm tất cả sự phẫn nộ trên mặt: “Ngự tổng, phải đi rồi à?” 

“Ừ, Thần Dật đâu?”

“Đang trên đường đến.”

“Ồ, vậy tôi không đợi anh ta nữa, đi trước đấy.” 

“Đi thong thả.” Nhìn thấy bóng lưng của Ngự Ngạo Thiên từ từ rời đi, khuôn mặt đẹp đó của Hắc Viêm Long lại một lần nữa sa sầm xuống.

Xoay người và quay trở lại trong phòng bệnh.

Dao Dao theo bản năng nhìn về phía cửa: “Hắc tổng? Anh không phải đi rồi à?” 

“Tôi nghĩ lại, dù sao thì một mình về nhà cũng rất chán nên quyết định, tối nay sẽ ở với cô.” Hắc Viêm Long nói xong, liền đặt mông ngồi lên nghế sofa.

Dao Dao cười ngại ngùng: “Không... quá phiền anh chứ?”

Hng… 

Làm gì đơn giản như Hắc Viêm Long nói chứ, dù sao cũng không thân không bạn bè, để người ta ở cùng mình cả một đêm, có vẻ như thật sự...

Thôi bỏ đi! Đã là việc mà Hắc Viêm Long quyết định có lẽ rất khó thay đổi nhỉ?

Vô tình lơ lửng trong tâm trí lời nói của Ngự Ngạo Thiên trước khi đi... 

“Sự việc của Long Kỳ... xin lỗi…” Giọng nói của hắn khàn khàn, bầu không khí đã mang đến cho người ta một cảm giác đè nén vào thời điểm đó cũng tạo ra một cảm giác bi thương.

Cô có thể cảm nhận được, Ngự Ngạo Thiên rất đau lòng, rất đau lòng, nó giống như sự bất lực và tự trách của người anh trai khi em trai mình đánh người ta bị thương vậy.

Xem ra quan hệ giữa Ngự Ngạo Thiên với anh em nhà Long gia, Hàn Ly Thương, Mạc Tuyết Đồng bọn họ vượt xa sự đơn giản mà cô nghĩ, tình cảm giữa họ đã vượt qua tình bạn, thậm chí còn thân thiết hơn người nhà chăng? 

Ồ, thật không ngờ kẻ tàn nhẫn như Ngự Ngạo Thiên kỳ thực lại là người chú trọng tình cảm đến thế.

Nhưng cũng đúng, sau trận lửa lớn đó, trái tim và linh hồn hắn có lẽ sớm đã chôn vùi trong biển lửa rồi, là Hàn Ly Thương bọn họ đi cùng hắn, mới dần dần gợi lại khát vọng của hắn đối với tình yêu chăng?

Long Kỳ… 

Anh mau quay về nhé.

Tôi quyết định, chuyện đó coi như chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục làm bạn.

Anh mau quay về nhé, đừng để các anh chị của anh đau lòng nữa, được không? 

Sáng sớm hôm sau.

Không đợi Dao Dao tỉnh dậy, Hắc Viêm Long mua xong bữa sáng liền rời khỏi bệnh viện một cách lặng lẽ.

Mặc dù bệnh viện cung cấp cho bệnh nhân bữa sáng, nhưng hắn cảm thấy đồ ăn bệnh viện cung cấp không hợp vệ sinh, mới tự mình đi mua. 

Nên biết, vị đại thiếu gia lúc nào cũng chú trọng đến vẻ hào nhoáng bên ngoài này có thể hạ mình đi mua bữa sáng cho một người phụ nữ thật là hiếm có.

Tất nhiên, sự chu đáo này của hắn, cũng không phải người đàn ông bình thường nào có thể so được.

Có lẽ, việc này hắn xuất phát từ sự nghĩa khí, giúp Phong Thần Dật làm việc mà Phong Thần Dật nên làm; cũng có thể... là bản thân hắn muốn làm những điều này cho Dao Dao. 

“Hắc tổng? Sao anh lại đến đây?” Trước cửa của văn phòng tổng giám đốc Phong thị, Lisa nhìn thấy Hắc Viêm Long bối rối hỏi.

“Thần Dật đến làm việc chưa?”

“Vâng, đã đến rồi.” 

Vừa nghe xong con mắt màu đen của hắn lóe lên, đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc xông vào.

“Viêm Long, sao cậu...”

Không đợi Phong Thần Dật nói hết, Hắc Viêm Long bước đến nắm lấy cổ áo của hắn giáng một cú đấm nặng nề! 

Phong Thần Dật bị đánh ôm lấy khóe miệng, con mắt âm u lạnh lẽo đó giãn ra: “Viêm Long, cậu điên rồi!?”

“Tôi hỏi cậu, tối qua cậu ngủ ở đâu?”

Phong Thần Dật tâm trạng kích động dường như tỉnh lại, lạnh lùng nói: “Tối qua tôi không được khỏe, vẫn luôn ở bệnh viện.” 

Đôi vợ chồng này làm trò gì vậy? Một người bị đánh, một người không khỏe, đều nằm trong bệnh viện, mà lại không ai báo cho ai? Điều này thật là lạ lùng và kỳ quặc.

Nhưng đối với việc giữa vợ chồng họ, Hắc Viêm Long không có hứng thú quan tâm quá nhiều, hắn hôm nay hung hăng đến văn phòng của Phong Thần Dật như vậy là có mục đích khác! “Người phụ nữ của cậu lại không nói với tôi như vậy!”

“Dao Dao? Cô ấy nói gì?” 

“Không phải người phụ nữ này, là người khác!”

“Một người khác?” Phong Thần Dật cười khinh thường, hai tay khoanh trước ngực. “Ý đó của cậu là, tôi sau lưng Dao Dao còn ôm người phụ nữ khác?”

“Lẽ nào không phải sao? Vậy người phụ nữ tối qua nhận điện thoại của tôi là ai? Cô ta nói... cậu ngủ ở nhà cô ta, bảo tôi sáng mai hãy gọi điện thoại cho câu. Ai ya, giọng điệu đó còn giống vợ cậu hơn cả Dao Dao!” 

Ngay lập tức, sắc mặt của Phong Thần Dật sầm xuống, hắn nhanh chóng ấn phím thông báo của điện thoại: “Lisa, gọi trợ lý Tạ đến đây cho tôi ngay lập tức!”

“Vâng, Phong tổng.”

Một lúc sau, cánh cửa văn phòng tổng giám đốc bị đẩy ra. Hắc Viêm Long bước chậm đến vị trí cửa sổ sát đất, hai tay khoanh trước ngực dựa vào tường mỉm cười. 

Tạ Chỉ Tình đi vào liền nhìn thấy Hắc Viêm Long, nắm nắm đấm lại một cách lo lắng. “Phong, Phong tổng, anh tìm tôi có việc gì?”

“Trợ lý Tạ, tôi nhớ đã từng nói với cô, tôi rất ghét người khác đụng vào đồ đạc cá nhân của tôi. Ngoài ra! Tối qua cô nói với bạn của tôi, tôi ngủ ở nhà cô?”

Sắc mặt Tạ Chỉ Tình căng thẳng, vô thức nhìn sang phía Hắc Viêm Long đang dựa vào cửa sổ. 

Đôi mơi gợi cảm của hắn nhẹ nhàng cong lên.

Cô ta đột nhiên biết rõ mình bị... Hắc Viêm Long hại rồi! “Phong tổng, tôi không hề nói anh ngủ ở nhà tôi, tôi chỉ nói là anh ngủ rồi mà thôi. Lúc đó… tôi nhìn thấy anh trong người khó chịu, mới nói như vậy.” Nói xong, Tạ Chỉ Tình liền rơi nước mắt ấm ức.

Nước mắt của cô ta không hề làm Phong Thần Dật rung động, hắn nheo mắt lạnh lùng: “Trợ lý Tạ, lát nữa tôi sẽ bảo Lisa điều cô đến bộ phận khác. Cô có thể ra ngoài rồi.” 

“Phong tổng! Tôi thật sự không nói như vậy! Phong tổng…” Tạ Chỉ Tình vẫn hy vọng dùng vẻ vô tội của mình để làm Phong Thần Dật rung động, nhưng so với sự hiểu biết của Hắc Viêm Long với Phong Thần Dật, kĩ xảo đó của cô ta là cái gì chứ? Nhìn thấy không thể làm được gì, cô ta đành phải đi ra khỏi phòng làm việc.

Phong Thần Dật gạt bỏ sự lành lùng trên khuôn mặt, nhẫn nại nhìn Hắc Viêm Long: “Hài lòng chưa?”

Hắn nhún vai: “Cũng tạm được.” 

“Nếu cậu ghét cô ta, nói thẳng với tôi một câu có phải xong không, hà tất phải đến đánh cho tôi một cú?” Phong Thần Dật xoa xoa góc môi dưới. Không thể không nói, hắn đã nhìn rõ suy nghĩ của Hắc Viêm Long rồi.

Nhưng, đối với giữa bạn bè và Tạ Chỉ Tình, hắn đương nhiên lựa chọn bạn rồi. Hơn nữa... hắn đã sớm có ý muốn đưaTạ Chỉ Tình đi.

“Ai bảo lần trước cậu cũng đánh tôi? Không nhân cơ hội này trả cho cậu một cú đấm, trong lòng tôi sao có thể dễ chịu được chứ?” 

“Lần trước?” Phong Thần Dật nhớ lại chuyện này, có lẽ là khi hắn cứu Dao Dao ở câu lạc bộ của Hắc Viêm Long lần trước, đánh cho hắn một cú đấm lần đó chăng? Trợn mắt lạnh lùng, Phong Thần Dật trực tiếp dựng ngón tay giữa lên: “cái...!”

“Xì...” Hắc Viêm Long cũng không chịu tỏ ra thua kém dựng trả lại hắn một ngón tay giữa.

Đây chính là tình bạn giữa những người đàn ông, không có loại quan tâm, trò chuyện ngọt ngào như các cô gái nhỏ với nhau. Có khi chỉ là gặp mặt nhau, cởi bỏ tất cả sự giả tạo, bắt đầu xỉ vả đối phương không chút khách khí. 

“Ồ, đúng rồi, Thần Dật.” Hắc Viêm Long bỏ hai tay đang khoanh trước ngực xuống: “Vợ cậu hôm qua bị người ta đánh, đã được cấp cứu cả đêm.”

Ngay lập tức Phong Thần Dật đứng bật dậy: “Sao cậu bây giờ mới bảo tôi?”

“Tối hôm qua tôi gọi điện cho cậu rồi, chính là người phụ nữ đó nghe máy!” 

“Khốn khiếp!” Phong Thần Dật nắm chặt nắm đấm tức giận, xem ra điều Tạ Chỉ Tình đi thực sự quá dễ dãi cho cô ta rồi.

Không kịp thanh mình, hắn hỏi địa chỉ bệnh viện Dao Dao nằm, rồi nhanh chóng chạy đi.

“Hà…” Hắc Viêm Long đã hoàn thành việc lớn đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, lúc đang đợi thang máy… 

Tạ Chỉ Tình mặt đầy ấm ức đi đến bên hắn: “Sao anh lại nói dối?”

Con mắt màu đen nhìn chăm chú vào chữ số của thang máy đang nhảy, hắn lạnh lùng nói: “Vì sao tôi phải nói dối, trong lòng cô chả lẽ không hiểu sao?”

Đúng lúc đó “đinh” cửa thang máy mở ra, Hắc Viêm Long mặt không biểu cảm đi vào: “Đi tìm con mồi mới nhé.” 

Khi nghe thấy điều này, Tạ Chỉ Tình đứng trước thang máy cuối cùng đã dỡ hết tất cả sự ngụy trang trên mặt: “Tôi chỉ thích những người đàn ông thành công đã có vợ!”

“Hà! Thật sao? Những người đàn ông thành công có vợ nhiều như vậy, sao cứ phải là Phong Thần Dật?”

“Làm thế nào cũng phải có được anh ta trước, rồi mới đi tìm... một mục tiêu mới?” 

Cửa thang máy từ từ đóng lại, nhưng khuôn mặt dương dương tự đắc với nụ cười kỳ dị của Tạ Chỉ Tình lại phản ánh sâu sắc trong con mắt của Hắc Viêm Long...

Người phụ nữ này... e là sẽ khó đối phó đây!

“Dao Dao!” Phong Thần Dật thở hổn hển đẩy cửa phòng bệnh ra. 

Dao Dao đang ăn sáng sợ đến nỗi giật mình: “Thần Dật? Em con đang định gọi điện thoại cho anh nè, sao anh lại đột nhiên...

Một bước dài xông đến trước mặt cô, Phong Thần Dật ôm cô vào lòng: “Ai làm vậy?”

Đối mặt với cái ôm đột ngột của Phong Thần Dật, Dao Dao bất lực cười lên: “Thần Dật...” 

“Sao em lại...” Hắn vốn muốn hỏi, Dao Dao vì sao không gọi điện thoại cho hắn, nhưng... cho dù có gọi, cũng bị Tạ Chỉ Tình nghe, còn hơn là không gọi. “Xin lỗi, Dao Dao, không ở bên cạnh chăm sóc em.” Buông cái ôm như trói cô ra, hắn áy náy nhìn vết thương trên mặt cô.

Dao Dao lại mỉm cười bất lực: “Thần Dật, anh bình tĩnh trước đã, nghe em nói xong có được không?”

“Ừ…” 

“Vết thương trên mặt em... là giả đấy.”

“Là giả?” Phong Thần Dật cau mày, nắm chặt nắm đấm tức giận: “Viêm Long con mẹ nó chứ!”

“Anh sao lại mắng Hắc tổng?” 

“Thằng cha đó nói với anh, em bị cấp cứu cả tối qua!”

“Ồ...” Khi Dao Dao vừa định chỉ trích trò đùa dai của Hắc Viêm Long, lại lập tức nghĩ ra ngay ý tốt của hắn.

Tám phần Hắc Viêm Long muốn cô nhìn thấy Thần Dật đã lo lắng cho mình thế nào nhỉ? 

Cô nhìn thấy rồi, ha ha.

“Thần Dật nhưng em bị đánh là thật đấy.”

Tinh thần Phong Thần Dật vừa bình tĩnh lại lập tức sa sầm xuống. 

“Anh đừng lo lắng, em không sao. Là anh Long Diệp đến giải quyết tất cả những điều này.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương