Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
-
Chương 431-2: Trở Về (2)
Lúc nghĩ rằng Phong Thần Dật đã chết, mặc dù cô không ngừng nói với bản thân, phải sống tiếp, phải sống cho thật tốt, nhưng con tim dường như đã chết rồi. Giây phút được biết hắn vẫn còn sống, con tim đã chết của cô một lần nữa hồi sinh, thậm chí còn tràn đầy sức sống hơn cả lúc trước.
Có lẽ, điều này ứng với câu nói kia, nếu như không mất đi, mãi mãi sẽ không hiểu được nó quý giá đến nhường nào…
Thật tốt, cảm giác hiện tại thật là tốt.
Gia đình đổ vỡ của cô đã trở lại rồi.
Trên đầu, tia nắng mặt trời chiếu rọi bóng hình đôi nam nữ, Dao Dao nghiêng nghiêng đầu, nụ cười ngọt ngào nở trên khóe môi: “Thần Dật… em… trở về rồi.”
“Ừm… mừng em… trở về.” Phong Thần Dật mỉm cười, từ từ giang rộng đôi tay.
Giây phút này, nước mắt Dao Dao tuôn rơi lã chã, cô bước nhanh về phía cái ôm của người nhà, chỉ có người nhà mới có thể cho cô một nơi trú ẩn, chỉ có người nhà mới có thể khiến cô thấy an tâm đến vậy.
Hạnh phúc giản đơn này, chỉ là một câu nói “Em trở về rồi, mừng em trở về.” Kể từ khi mẹ mất, cô cho rằng cả đời này cô cũng không có cơ hội được nghe mấy lời này, thì ra…
Đó chỉ là một cơn ác mộng ngắn ngủi mà thôi.
Tỉnh mộng rồi…
Chính là hạnh phúc vô tận…
“Người phụ nữ này, cô khóc đủ chưa vậy? Nước mắt này của cô, đợi đến khi Thần Dật chết thật rồi hãy khóc cũng chưa muộn.” Từ bến tàu đi ra, đến tận khi lên xe, nước mắt Dao Dao vẫn không ngừng tuôn rơi. Điều Hắc Viêm Long không muốn thấy nhất chính là nước mắt của phụ nữ.
“Hừ, hừ.” Dao Dao lau nước mắt, vẻ mặt không vui, trừng mắt nhìn Hắc Viêm Long: “Hắc tổng, anh có biết nói chuyện không? Sao anh không nói đợi đến lúc Thần Dật chết thật, anh đưa tôi đến chỗ đó coi như giấy thông hành luôn đi?”
Nghe hai người nói chuyện, Phong Thần Dật bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai người không cảm thấy nói tôi như vậy rất quá đáng hay sao?”
“Oái, em… em không cố ý đâu, Thần Dật.” Dao Dao phát hiện ra mình nói lời không biết giữ ý, tật xấu này đều do bị lây nhiễm từ Hắc Viêm Long mà ra.
“Dao Dao… Viêm Long còn đem tặng em cả “cái ấy" cơ à?!” Phong Thần Dật tò mò hỏi chơi.
Sắc mặt Hắc Viêm Long trong nháy mắt sầm lại.
Thấy vậy, Dao Dao cười xấu xa, nói nhỏ: “Lúc anh đi Thổ Nhĩ Kì, không phải em đã cùng Hắc Viêm Long tham gia Ám Tiêu hội sao, Hắc tổng vì để cảm ơn em, hôm sau liền đem tặng em cả một thùng xe toàn “cái ấy” không.”
“Ôi! Người phụ nữ đáng chết này!” Chỉ cần nhắc đến chuyện này, Hắc Viêm Long liền cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Viêm Long…” Phong Thần Dật thật không biết dùng từ nào để nói người bạn hiền này nữa, trực tiếp giơ ngón tay cái ra trước mặt.
Hắc Viêm Long giận run cả người, trừng mắt nhìn Dao Dao, rồi nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ…
Lúc này, con ngươi đen đậm của hắn đột nhiên tối sầm lại: “Là xe của Ngự Ngạo Thiên.”
Đèn đỏ bật sáng, chiếc xe dừng bên cạnh xe họ là xe của Ngự Ngạo Thiên.
Phong Thần Dật ghé mắt nhìn sang: “Lão Trương, nhấn còi.”
“Vâng, thưa nhị thiếu gia.”
“Thần Dật?!” Dao Dao lo lắng kéo tay hắn.
Hắn lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, từ từ hạ kính xe xuống.
Cùng lúc đó, xe của Ngự Ngạo Thiên cũng hạ kính xuống, vừa nhìn thấy Phong Thần Dật, gương mặt hắn không có chút thiện ý: “Thần Dật, thật trùng hợp.”
“Phải. Nhìn thấy xe của Ngự tổng, tôi liền nhân tiện qua đây chào hỏi luôn. Có điều... Ngự tổng à, tôi thật không ngờ anh lại là người thích đùa dai như vậy.”
“Hả?” Ngự Ngạo Thiên nhíu mày ra vẻ không hiểu, thuận tay khoác lên cửa xe: “Thần Dật, anh ăn nói kiểu gì vậy?”
“Chẳng lẽ không phải Ngự tổng chính là người nói với vợ tôi rằng tôi đã chết hay sao? Hại vợ tôi ở bến tàu khóc lâu đến như vậy, thiệt tình!” Phong Thần Dật bất đắc dĩ lắc đầu, một tay ôm lấy Dao Dao ngồi trên ghế bên cạnh, nở một nụ cười cưng chiều về phía cô.
Không hiểu sao, một cảm giác bất an truyền đến, Dao Dao nhìn nụ cười trên mặt Phong Thần Dật mà lại cảm thấy... thật giả dối! Thật sự rất giả dối!
Đương nhiên, nụ cười trên mặt Ngự Ngạo Thiên cũng không ngoại lệ.
“Tôi từng nói những lời này với Phong phu nhân sao? Sao tôi lại không nhớ ra nhỉ? Ngự Ngạo Thiên tỏ vẻ khó hiểu.
Dao Dao thoáng chốc chau mày, nghiêng đầu nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên: “Ngự tổng, lẽ nào không phải do anh nói?”
“Ha ha, Phong phu nhân, cô mới chỉ 19 tuổi sao lại cứ như 90 tuổi thế, cô thử nhớ kĩ lại xem, tôi có từng chính miệng nói rằng Thần Dật đã chết hay không?”
Oái...
Tên Ngự Ngạo Thiên nhà ngươi! Đúng vậy! Không sai, hắn quả thực chưa từng chính miệng nói rằng Thần Dật đã chết, nhưng biểu tình trên mặt hắn lúc đó rõ ràng thể hiện rằng Thần Dật đã qua đời mà!
Dao Dao căm hận siết chặt nắm đấm, vẻ mặt không cam lòng, thu hồi lại ánh mắt.
“Thần Dật, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi.”
“Không được rồi Ngự tổng, vợ tôi phiêu bạc bên ngoài đã lâu như vậy, hẳn là rất mệt mỏi, tôi còn phải đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi.”
“Cũng đúng. Vậy hẹn ngày khác đi.”
“Ừm.”
Đèn đỏ chuyển xanh, chiếc xe đang đỗ lăn bánh đi tiếp, cửa kính cũng từ từ kéo lên.
Dao Dao lén nhìn vẻ mặt của Phong Thần Dật, phản ứng bình thản của hắn sau khi đóng cửa xe lại làm cô có chút lo lắng.
Hắn không lý nào lại không biết việc cô cùng tên Ngự Ngạo Thiên ở trên đảo hoang chứ? Tại sao đến bây giờ Phong Thần Dật vẫn chưa hỏi câu gì?
“Viêm Long, anh sao vậy?” Phong Thần Dật đột nhiên tò mò nhìn sang phía Hắc Viêm Long, Dao Dao cũng vô thức nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy đăm chiêu nhíu mày: “Khụ... người đàn ông ngồi bên cạnh Ngự Ngạo Thiên lúc nãy... hình như là một người bạn đã lâu không gặp của tôi.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh Ngự Ngạo Thiên?
Dao Dao từ nãy đến giờ chỉ lo giận dỗi Ngự Ngạo Thiên, căn bản không để ý thấy trong xe còn có người khác. Đến đây đón Ngự Ngạo Thiên lần này chỉ có Hàn Ly Thương, hẳn là Hắc Viêm Long phải quen hắn chứ? Lẽ nào?! “Hắc tổng, có phải người bạn đã lâu không gặp của anh tên Băng Dạ không?”
“Đúng thế! Có phải lúc cô ở Á Tư Lan Quốc đã gặp qua anh ta?”
Ồ, đâu chỉ đơn giản là từng gặp qua, Băng Dạ thực sự đã ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc đời cô. “Ừm... đã gặp qua. Hắc tổng, sao anh lại quen biết Băng Dạ?”
Lúc còn nhỏ, anh ta sống cạnh nhà tôi. Anh ta lớn hơn tôi đúng 11 tuổi, luôn chăm sóc cho tôi. Sau này, lúc anh ta tầm 13 tuổi, đã rời đến Á Tư Lan Quốc. Khi tôi đi du học tại Anh, cứ đến kì nghỉ là lại đến Á Tư Lan Quốc thăm anh ấy.”
“Hả? Sĩ quan Băng Dạ... sống bên cạnh nhà anh sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dao Dao, Hắc Viêm Long nheo mắt khó hiểu: “Thế thì sao?”
“Không phải anh ta ghét nhất là người Trung Quốc sao? Sao lại sống bên cạnh nhà anh được chứ?”
“Ồ, thật ra anh ấy vốn là người Trung Quốc, sau khi đến Á Tư Lan Quốc năm 13 tuổi vẫn thường xuyên về nước chơi, nhưng mọi thứ đã thay đổi vào 14 năm trước...”
14 năm trước, Băng Dạ hộ tống người thừa kế ngôi vị Á Tư Lan Quốc Lan Bội San công chúa cùng phò mã, tiến hành chuyến thăm hỏi sang Trung Quốc.
Lúc đó, Băng Dạ còn nhân dịp này không quá bận bịu, qua thăm Hắc Viêm Long. Họ vốn định đợi chuyến thăm kết thúc, Hắc Viêm Long sẽ đến sân bay tiễn Băng Dạ, nhưng rồi...
Không hiểu vì sao Băng Dạ sai hẹn, một mình lặng lẽ trở về Á Tư Lan Quốc.
Sau đó, Hắc Viêm Long đã mấy lần mời Băng Dạ về nước chơi, nhưng anh ta đều từ thẳng thừng từ chối. Hơn nữa, tính cách của Băng Dạ cũng trở nên cực kỳ lạnh lùng, dần trở nên ít nói vô cùng.
Có lẽ, điều này ứng với câu nói kia, nếu như không mất đi, mãi mãi sẽ không hiểu được nó quý giá đến nhường nào…
Thật tốt, cảm giác hiện tại thật là tốt.
Gia đình đổ vỡ của cô đã trở lại rồi.
Trên đầu, tia nắng mặt trời chiếu rọi bóng hình đôi nam nữ, Dao Dao nghiêng nghiêng đầu, nụ cười ngọt ngào nở trên khóe môi: “Thần Dật… em… trở về rồi.”
“Ừm… mừng em… trở về.” Phong Thần Dật mỉm cười, từ từ giang rộng đôi tay.
Giây phút này, nước mắt Dao Dao tuôn rơi lã chã, cô bước nhanh về phía cái ôm của người nhà, chỉ có người nhà mới có thể cho cô một nơi trú ẩn, chỉ có người nhà mới có thể khiến cô thấy an tâm đến vậy.
Hạnh phúc giản đơn này, chỉ là một câu nói “Em trở về rồi, mừng em trở về.” Kể từ khi mẹ mất, cô cho rằng cả đời này cô cũng không có cơ hội được nghe mấy lời này, thì ra…
Đó chỉ là một cơn ác mộng ngắn ngủi mà thôi.
Tỉnh mộng rồi…
Chính là hạnh phúc vô tận…
“Người phụ nữ này, cô khóc đủ chưa vậy? Nước mắt này của cô, đợi đến khi Thần Dật chết thật rồi hãy khóc cũng chưa muộn.” Từ bến tàu đi ra, đến tận khi lên xe, nước mắt Dao Dao vẫn không ngừng tuôn rơi. Điều Hắc Viêm Long không muốn thấy nhất chính là nước mắt của phụ nữ.
“Hừ, hừ.” Dao Dao lau nước mắt, vẻ mặt không vui, trừng mắt nhìn Hắc Viêm Long: “Hắc tổng, anh có biết nói chuyện không? Sao anh không nói đợi đến lúc Thần Dật chết thật, anh đưa tôi đến chỗ đó coi như giấy thông hành luôn đi?”
Nghe hai người nói chuyện, Phong Thần Dật bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai người không cảm thấy nói tôi như vậy rất quá đáng hay sao?”
“Oái, em… em không cố ý đâu, Thần Dật.” Dao Dao phát hiện ra mình nói lời không biết giữ ý, tật xấu này đều do bị lây nhiễm từ Hắc Viêm Long mà ra.
“Dao Dao… Viêm Long còn đem tặng em cả “cái ấy" cơ à?!” Phong Thần Dật tò mò hỏi chơi.
Sắc mặt Hắc Viêm Long trong nháy mắt sầm lại.
Thấy vậy, Dao Dao cười xấu xa, nói nhỏ: “Lúc anh đi Thổ Nhĩ Kì, không phải em đã cùng Hắc Viêm Long tham gia Ám Tiêu hội sao, Hắc tổng vì để cảm ơn em, hôm sau liền đem tặng em cả một thùng xe toàn “cái ấy” không.”
“Ôi! Người phụ nữ đáng chết này!” Chỉ cần nhắc đến chuyện này, Hắc Viêm Long liền cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Viêm Long…” Phong Thần Dật thật không biết dùng từ nào để nói người bạn hiền này nữa, trực tiếp giơ ngón tay cái ra trước mặt.
Hắc Viêm Long giận run cả người, trừng mắt nhìn Dao Dao, rồi nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ…
Lúc này, con ngươi đen đậm của hắn đột nhiên tối sầm lại: “Là xe của Ngự Ngạo Thiên.”
Đèn đỏ bật sáng, chiếc xe dừng bên cạnh xe họ là xe của Ngự Ngạo Thiên.
Phong Thần Dật ghé mắt nhìn sang: “Lão Trương, nhấn còi.”
“Vâng, thưa nhị thiếu gia.”
“Thần Dật?!” Dao Dao lo lắng kéo tay hắn.
Hắn lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, từ từ hạ kính xe xuống.
Cùng lúc đó, xe của Ngự Ngạo Thiên cũng hạ kính xuống, vừa nhìn thấy Phong Thần Dật, gương mặt hắn không có chút thiện ý: “Thần Dật, thật trùng hợp.”
“Phải. Nhìn thấy xe của Ngự tổng, tôi liền nhân tiện qua đây chào hỏi luôn. Có điều... Ngự tổng à, tôi thật không ngờ anh lại là người thích đùa dai như vậy.”
“Hả?” Ngự Ngạo Thiên nhíu mày ra vẻ không hiểu, thuận tay khoác lên cửa xe: “Thần Dật, anh ăn nói kiểu gì vậy?”
“Chẳng lẽ không phải Ngự tổng chính là người nói với vợ tôi rằng tôi đã chết hay sao? Hại vợ tôi ở bến tàu khóc lâu đến như vậy, thiệt tình!” Phong Thần Dật bất đắc dĩ lắc đầu, một tay ôm lấy Dao Dao ngồi trên ghế bên cạnh, nở một nụ cười cưng chiều về phía cô.
Không hiểu sao, một cảm giác bất an truyền đến, Dao Dao nhìn nụ cười trên mặt Phong Thần Dật mà lại cảm thấy... thật giả dối! Thật sự rất giả dối!
Đương nhiên, nụ cười trên mặt Ngự Ngạo Thiên cũng không ngoại lệ.
“Tôi từng nói những lời này với Phong phu nhân sao? Sao tôi lại không nhớ ra nhỉ? Ngự Ngạo Thiên tỏ vẻ khó hiểu.
Dao Dao thoáng chốc chau mày, nghiêng đầu nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên: “Ngự tổng, lẽ nào không phải do anh nói?”
“Ha ha, Phong phu nhân, cô mới chỉ 19 tuổi sao lại cứ như 90 tuổi thế, cô thử nhớ kĩ lại xem, tôi có từng chính miệng nói rằng Thần Dật đã chết hay không?”
Oái...
Tên Ngự Ngạo Thiên nhà ngươi! Đúng vậy! Không sai, hắn quả thực chưa từng chính miệng nói rằng Thần Dật đã chết, nhưng biểu tình trên mặt hắn lúc đó rõ ràng thể hiện rằng Thần Dật đã qua đời mà!
Dao Dao căm hận siết chặt nắm đấm, vẻ mặt không cam lòng, thu hồi lại ánh mắt.
“Thần Dật, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi.”
“Không được rồi Ngự tổng, vợ tôi phiêu bạc bên ngoài đã lâu như vậy, hẳn là rất mệt mỏi, tôi còn phải đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi.”
“Cũng đúng. Vậy hẹn ngày khác đi.”
“Ừm.”
Đèn đỏ chuyển xanh, chiếc xe đang đỗ lăn bánh đi tiếp, cửa kính cũng từ từ kéo lên.
Dao Dao lén nhìn vẻ mặt của Phong Thần Dật, phản ứng bình thản của hắn sau khi đóng cửa xe lại làm cô có chút lo lắng.
Hắn không lý nào lại không biết việc cô cùng tên Ngự Ngạo Thiên ở trên đảo hoang chứ? Tại sao đến bây giờ Phong Thần Dật vẫn chưa hỏi câu gì?
“Viêm Long, anh sao vậy?” Phong Thần Dật đột nhiên tò mò nhìn sang phía Hắc Viêm Long, Dao Dao cũng vô thức nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy đăm chiêu nhíu mày: “Khụ... người đàn ông ngồi bên cạnh Ngự Ngạo Thiên lúc nãy... hình như là một người bạn đã lâu không gặp của tôi.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh Ngự Ngạo Thiên?
Dao Dao từ nãy đến giờ chỉ lo giận dỗi Ngự Ngạo Thiên, căn bản không để ý thấy trong xe còn có người khác. Đến đây đón Ngự Ngạo Thiên lần này chỉ có Hàn Ly Thương, hẳn là Hắc Viêm Long phải quen hắn chứ? Lẽ nào?! “Hắc tổng, có phải người bạn đã lâu không gặp của anh tên Băng Dạ không?”
“Đúng thế! Có phải lúc cô ở Á Tư Lan Quốc đã gặp qua anh ta?”
Ồ, đâu chỉ đơn giản là từng gặp qua, Băng Dạ thực sự đã ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc đời cô. “Ừm... đã gặp qua. Hắc tổng, sao anh lại quen biết Băng Dạ?”
Lúc còn nhỏ, anh ta sống cạnh nhà tôi. Anh ta lớn hơn tôi đúng 11 tuổi, luôn chăm sóc cho tôi. Sau này, lúc anh ta tầm 13 tuổi, đã rời đến Á Tư Lan Quốc. Khi tôi đi du học tại Anh, cứ đến kì nghỉ là lại đến Á Tư Lan Quốc thăm anh ấy.”
“Hả? Sĩ quan Băng Dạ... sống bên cạnh nhà anh sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dao Dao, Hắc Viêm Long nheo mắt khó hiểu: “Thế thì sao?”
“Không phải anh ta ghét nhất là người Trung Quốc sao? Sao lại sống bên cạnh nhà anh được chứ?”
“Ồ, thật ra anh ấy vốn là người Trung Quốc, sau khi đến Á Tư Lan Quốc năm 13 tuổi vẫn thường xuyên về nước chơi, nhưng mọi thứ đã thay đổi vào 14 năm trước...”
14 năm trước, Băng Dạ hộ tống người thừa kế ngôi vị Á Tư Lan Quốc Lan Bội San công chúa cùng phò mã, tiến hành chuyến thăm hỏi sang Trung Quốc.
Lúc đó, Băng Dạ còn nhân dịp này không quá bận bịu, qua thăm Hắc Viêm Long. Họ vốn định đợi chuyến thăm kết thúc, Hắc Viêm Long sẽ đến sân bay tiễn Băng Dạ, nhưng rồi...
Không hiểu vì sao Băng Dạ sai hẹn, một mình lặng lẽ trở về Á Tư Lan Quốc.
Sau đó, Hắc Viêm Long đã mấy lần mời Băng Dạ về nước chơi, nhưng anh ta đều từ thẳng thừng từ chối. Hơn nữa, tính cách của Băng Dạ cũng trở nên cực kỳ lạnh lùng, dần trở nên ít nói vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook