Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 426-1: Lãnh thổ mới (1)

Nhìn vào cái còng trên cổ tay Ngự Ngạo Thiên, cô vội vàng gật đầu, nhanh chóng lục lọi trong tủ: “Có rồi.”

“Em điều khiển vô lăng đi, anh mở còng trước”. Ngự Ngạo Thiên dùng miệng ngậm chặt chiếc kim bạc mà Dao Dao tìm thấy, cắm chuẩn xác vào lỗ khóa trên còng tay.

“Pằng, pằng, pằng”. Chính vào lúc này chiếc xe Jeep truy bắt đằng sau vang lên tiếng súng. 

Dao Dao nhanh chóng nhìn vào gương chiếu hậu, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào đằng sau đã xuất hiện thêm bốn chiếc xe Jeep quân dụng nữa.

Cũng vào lúc này chiếc còng trên tay Ngự Ngạo Thiên được mở, hắn tiếp nhận vô lăng và đặt người Dao Dao trên đùi mình.

Đối với tư thế này cô ít nhiều có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng cô hiểu được nỗi khổ tâm của Ngự Ngạo Thiên. 

“Ngự Ngạo Thiên, anh ở trong căn cứ quân sự này nhiều ngày như vậy có biết bọn họ muốn làm gì không? Tại sao phải bắt những người nông dân đó chứ?”

“Dùng làm thí nghiệm.”

“Làm thí nghiệm?” Dao Dao sững người, không hiểu hỏi: “Thí nghiệm cơ thể người?” 

“Đúng.” Ngày đầu tiên Ngự Ngạo Thiên bí mật xâm nhập vào căn cứ quân sự này là để điều tra công dụng của nó. Sau đó hắn phát hiện căn cứ quân sự này nghiên cứu rất nhiều loại vũ khí độc hại mới mà những người nông dân bất hạnh lại chính là đối tượng nghiên cứu của bọn chúng.

“Trời ạ. Từ sau thế chiến thứ hai em không còn nghe qua có nước nào dám dùng cơ thể người làm thí nghiệm nữa, Liên Hợp Quốc đáng nhẽ không cho phép loại chuyện như thế này xảy ra chứ?”

“Hờ.” Ngự Ngạo Thiên cười khinh thường, cúi đầu nhìn chằm vào Dao Dao đang nằm trên đùi mình “Em xem qua nhiều sách quân sự như thế, vậy có nghe qua “quân sự hắc ám” chưa?” 

Cái này... Cô nghe qua rồi.

Quân sự hắc ám chịu sự quản lí của những nhà lãnh đạo cấp cao, những người có ý đồ phát triển cuộc binh biến, không thuộc vào phạm vi giám sát quản lí của Liên Hợp Quốc. Tất cả đều là lén lút tiến hành và chế tạo. “Vậy anh có biết quân đội hắc ám này thuộc quốc gia nào không?”

“Ờ... nước Anh.” Hai từ lạnh lùng. 

Dao Dao lập tức mở to mắt “Không thể nào! Rõ ràng sĩ quan là người nước ngoài mà!”

“Người ngoại quốc thì sao? Chẳng lẽ những người lãnh đạo chính trị của nước Anh không thể liên thủ với các quốc gia khác phát động binh biến ư?”

“Thịch, thịch, thịch” trái tim bỗng nhiên đập dữ dội. Nếu đúng như lời Ngự Ngạo Thiên nói... là lãnh đạo nước mình cùng với các nước khác liên thủ tiến hành binh biến, nếu không ngăn cản ắt sẽ diễn biến thành đại chiến thế giới thứ ba! 

“Là ai... Ai mà to gan như vậy?” Lông mày cau thành vòng tròn, Dao Dao lo lắng hỏi.

“Chính là Phó Thủ tướng vĩ đại của chúng ta... Tằng Giai Thụy.”

Nghe được câu này, Dao Dao nhanh chóng ngồi thẳng dậy, Ngự Ngạo Thiên có ý hắt nước bẩn lên người Phó Thủ tướng Tằng? 

Không! Không có lí nào! Anh ta không có lí do gì để nói dối mình, rốt cuộc cho dù biết được chân tướng cô cũng không làm được gì cả. Nhưng mà... “Năm đó không phải Phó Thủ tướng Tằng vẫn ngăn cản ba anh phát động binh biến sao? Tại sao bây giờ ông ấy ngược lại...”

“Bảo bối à.” Ánh mắt Ngự Ngạo Thiên bỗng chốc tối đi, hắn nắm lấy cổ tay Dao Dao “Đây là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng anh nói với em. Ba anh chưa từng phản bội Tổ quốc. Từ trước đến nay chưa từng có ý đồ phát động binh biến.”

Lúc này ánh sáng chứa trong đôi mắt người đàn ông này là sự giận dữ, như thể hắn bị người ta vu oan lại muốn nhanh chóng giải thích. 

Nhưng mà... nếu Thủ tướng Kì Liên bị oan? Vậy chính là... ba cô liên hợp với Tằng Giai Thụy hại chết ba của Ngự Ngạo Thiên?

Không, không thể nào. Trước khi chết ba có thể đẩy mình vào xe như vậy, sao có thể là người hiểm ác được? “Tập án bí mật đó rõ ràng ghi lại là ba anh bắt cóc công chúa và phò mã của Á Tư Lan Quốc, lại còn bắt cóc cả người thừa kế tiếp theo của Á Tư Lan Quốc.”

“Chả lẽ em không biết có thứ gọi là làm giả sao? Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc. Ba anh trong trận đấu chính trị là kẻ bại, vậy thì kẻ thắng muốn thay đổi lịch sử như nào cũng được thôi.” Tâm trạng Ngự Ngạo Thiên kích động dị thường, tiếng gào không ngừng lấp đầy lỗ tai Dao Dao. 

Cô không thể phủ nhận sự thật mà Ngự Ngạo Thiên đã nói. Đừng nói đến xã hội bây giờ, những ví dụ về việc giả mạo lịch sử từ xưa cũng không còn mới mẻ.

Nếu đúng là Tằng Giai Thụy có ý bôi nhọ Thủ tướng Kì Liên... vậy thì...

“Ngự Ngạo Thiên, anh muốn giả vờ cái gì? Ba anh là kẻ dã tâm. Ba anh âm mưu phát động chính biến, bị quốc gia phát hiện, bị xử chết là đúng. Anh có tư cách gì đi báo thù. Đấy là kết cục ba anh đáng có được, đáng bị như vậy!” 

Cô đã từng nói những lời quá đáng như vậy với Ngự Ngạo Thiên.

Chả trách, lúc đấy hắn lại tức giận như thế, chả trách phản ứng của hắn lại kích động như thế.

Thử nghĩ, nếu là ba cô bị người ta sỉ nhục như thế, có lẽ phản ứng của cô còn mãnh liệt hơn hắn gấp trăm lần. 

“Pằng pằng...” tiếng súng chói tai bắn xuyên qua kính chắn gió phía sau.

Ngự Ngạo Thiên nhanh chóng ấn Dao Dao trên đùi mình, tăng tốc ga.

Nằm sấp trên đùi hắn, cô vùi đầu xuống, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì. 

Cô thực sự muốn nói với bản thân rằng Ngự Ngạo Thiên sai rồi, rằng hắn chỉ đang nói dối mà thôi, thật sự là ba hắn mưu đồ binh biến bị Phó Thủ tướng Tằng Giai Thụy phát hiện rồi xử tử, nhưng...

Lời nói của những người nông dân đủ chứng minh rằng người phát động binh biến 13 năm trước là Tằng Giai Thụy.

Bởi vì người nông dân nói căn cứ quân sự ở hòn đảo phía sau núi được dựng đúng vào 13 năm trước. 

“Két...” chiếc xe đang lái nhanh bỗng chốc dừng lại.

“Làm sao vậy?” Dao Dao tò mò quay đầu lại, nhìn Ngự Ngaọ Thiên ở trên đỉnh đầu.

“Chúng ta..” mí mắt rũ xuống “Không còn đường đi nữa”. Nói xong, đôi mắt sâu thẳm tối lại, ôm Dao Dao nhảy khỏi xe. 

Lúc này Dao Dao mới phát hiện phía trước con đường là vách đá, mà phía sau lại là vô số binh sĩ trang bị súng đặc cơ.

“A. Thật không ngờ chuyện này mười ba năm sau lại một lần nữa tái diễn trên người anh.” Ngự Ngạo Thiên nhìn từng người từng người sĩ quan hung thần ác sát, tự cười chế giễu, con mắt sau thẳm từ từ nhìn vào người con gái trong lòng “sợ chết sao?”

Cô không hiểu câu nói trước đó của Ngự Ngạo Thiên là có ý gì, nhưng một câu này cô ngược lại rất rõ ràng: “không sợ” một lời khiên định. 

Hắn xoa xoa đầu Dao Dao một cách cưng chiều, chậm rãi bước về phía vách đá: “Mười ba năm trước cảnh tượng này em vì anh mà tạo nên kì tích, mà cũng cảnh tượng này của mười ba năm sau, anh tin... em vẫn như xưa có thể vì anh tạo nên một kì tích mới.” Nói xong hắn quay lại nhìn những sĩ quan đang có ý định nổ súng, ôm chặt Dao Dao, lăn mình xuống dưới vách đá vạn trượng.

“Phong tiên sinh, vừa nãy có binh lính đến báo bọn họ nhìn thấy có dấu tích của nguời sinh sống trên hòn đảo cách mười dặm ngoài biển. Theo như hướng của dòng chảy cùng tọa độ mà Bartholomew tiên sinh đưa ra, Ngự tiên sinh và vợ của ngài rất có khả năng lưu lạc đến hòn đảo thần bí.”

Phong Thần Dật ngồi trong cabin vừa nghe thấy lời nói của thượng tá Drew, cả người giống như cung tên rời khỏi dây cung, vén chăn phóng ra ngoài. 

“Phong tổng. Ây Phong tổng...” Lisa thấy vậy cũng đuổi theo ra ngoài.

Phong Thần Dật cầm lấy chiếc ống nhòm, nhìn theo tọa độ mà thượng tá Drew đã đưa ra. Ở nơi không xa lắm thực sự có từng hộ thôn trang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương