Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 421-3: Giải Độc (3)

Có trời mới biết, thân thể Dao Dao nhỏ bé như thế nào?

Cô cao một mét năm mươi, cân nặng chỉ tầm ba mươi lăm ký, thật là làm khó gia đình nhà bác gái, không còn cách nào khác, bác gái chỉ có thể lấy đồ kích cỡ lớn nhất của cháu gái cho cô mặc.

“Bác gái? Bác gái nào chứ?” 

“Là bác gái đã cứu mạng chúng ta.” Ngự Ngạo Thiên vừa nói vừa ôm lấy cô.

“Này, bỏ tôi ra! Tôi tự mình đi được!”

“Tự mình đi hả? Em chắc chứ?” 

Dao Dao kiên định gật đầu, cô không muốn nhận ơn huệ của người đàn ông này.

“Được rồi, em đúng là cô bé kiên cường.” Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười tà ác thả cô xuống, xoa xoa đầu cô.

Dao Dao cảm giác có gì đó không đúng, hất cánh tay hắn ra: “Dẫn đường!” 

Đường núi gập ghềnh, Ngự Ngạo Thiên đi phía trước, cả chặng đường đều mang theo nụ cười xấu xa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Dao Dao đang đi theo ở phía sau.

Cô chỉ có thể một chân nhảy theo, đường núi quanh co dường như không nhìn thấy điểm cuối. Mới mười mấy phút trôi qua mà cô đã mệt đứt hơi rồi.

“Sao không đi nữa hả cô bé kiên cường?” Ngự Ngạo Thiên lúc này cũng không quên chạy lại châm chọc vài câu: “Nếu em năn nỉ tôi, thì tôi sẽ ôm em đi, thế nào?” 

Cô không thèm năn nỉ cái tên vô liêm sỉ này! Cô cắn răng, oán hận nhìn hắn, hít một hơi, lại tiếp tục nhảy đi.

Cứ như vậy, cô vừa nhảy vừa nghỉ, chỉ mới qua được một phần tư đoạn đường mà đã tốn hết hơn nửa giờ đồng hồ.

Ngự Ngạo Thiên thật sự không thể nhẫn tâm nhìn nữa, dứt khoát bế cô lên ôm đi. 

Lần này Dao Dao cũng không phản kháng, cô biết cái gì gọi là “kẻ thức thời”.

Ước chừng hai mươi phút sau, bọn họ cuối cùng cũng ra khỏi núi, phản chiếu vào mắt họ là một thôn trang nhỏ, đèn đuốc sáng rực.

Dao Dao đưa mắt nhìn ra xung quanh, cái thôn trang nhỏ này dường như bốn bề biển cả bao vây, phía sau là ngọn núi sâu thăm thẳm, rốt cuộc thì đây là nơi nào? 

Ngự Ngạo Thiên có biết không?

Vốn dĩ muốn hỏi hắn, nhưng khi Dao Dao đưa mắt nhìn vào gương mặt của người đàn ông kia, suy nghĩ đó liền bị dập tắt ngay. Không nên hỏi cái tên vô liêm sỉ đó!

“Ây da, vợ của cậu đã khỏe rồi sao?” 

Dao Dao nhìn bác gái vô cùng nhiệt tình ở trước mặt, mờ mịt chớp chớp mắt, lẽ nào đây chính là người mà Ngự Ngạo Thiên nói đến lúc nãy, là bác gái đã cứu mạng bọn họ? Khụ... vợ? Đây là ý gì?

“Vâng, cám ơn bác gái!”

“Ha ha, không cần khách sáo, không cần khách sáo. Chẳng qua là vợ của cậu xinh đẹp như vậy, nếu như mặt mũi bị biến thành màu xanh, thì thật là đáng tiếc.” 

Bác gái và Ngự Ngạo Thiên trò chuyện với nhau, cô nghe đều không hiểu gì cả, chỉ có thể giữ im lặng duy trì nụ cười trên môi.

“Chàng trai trẻ, tôi đã giúp vợ chồng cậu chuẩn bị một gian phòng, hai người vừa mới khỏi bệnh, hãy mau nghỉ ngơi đi.”

“Cám ơn bác gái!” 

“Ơ kìa, xem cậu kìa, lại khách sáo rồi. Thôn này của chúng tôi mười mấy năm rồi chưa từng có khách đến. Xem chừng ngày mai là mọi người đều biết, bọn họ nhất định sẽ kéo đến chào mừng hai người.”

Nhìn nụ cười thuần phác trên mặt bác gái, Dao Dao dường như cũng bị cảm nhiễm.

Trái tim vốn đang phiền não bỗng nhiên trở nên bình lặng, bao nhiêu oán hận dường như đều dần dần tan biến. 

Nơi đây là thế ngoại đào nguyên (1) sao?

Tại sao lại có một bác gái nhiệt tình như vậy?

Người chất phác như vậy, ở chốn thành thị náo nhiệt chẳng dễ gì gặp được. Thế nên, cô thật sự không muốn đem cái sự “ô nhiễm” của mình tiến vào cái thôn trang thuần phác này. Ít nhất... thì thời điểm này không nên phóng cái sự “ô nhiễm đen tối” đó ra. 

Tiến vào căn phòng nhỏ mà bác gái chuẩn bị cho bọn họ, trong này chỉ có một chiếc giường nhỏ dùng cỏ tranh chất thành.

Bác gái sợ hai người họ không thích, nên cười có chút áy náy: “Thật là ngại quá, đây vốn dĩ là phòng chứa đồ, hai cô cậu đột nhiên đến, nên tôi chỉ có thể tạm thời chuẩn bị gian phòng này. Nếu như hai cô cậu không thích thì có thể ở phòng của tôi.”

Ha ha, Dao Dao thật sự không biết phải làm sao. 

Sao trên thế giới này lại có người nhiệt tình đến như vậy? Hai người họ đột nhiên đến làm phiền, bác gái không ghét bỏ thì thôi, còn cẩn thận chuẩn bị mọi thứ, thậm chí còn muốn nhường phòng của mình cho bọn họ? Cô thật sự không biết phải nói như thế nào mới tốt. “Bác gái, cháu rất thích chỗ này, thật sự rất cám ơn bác.”

“Ây dà, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Cô gái nhỏ, cô có yêu cầu gì thì cứ nói với bác, nếu có thể giúp được thì bác nhất định sẽ giúp.”

Khụ... 

Bác gái này, bác có thể đừng nhiệt tình như vậy có được không? Cô thật sự bị làm cảm động đến mức sắp khóc luôn rồi. “Dạ vâng!”

“Vậy được rồi, tôi không làm phiền hai vợ chồng cô cậu nữa, tôi đi trước đây.”

“Bác gái đi cẩn thận.” Ngự Ngạo Thiên cười nhẹ nhàng, sau khi tiễn bác gái nhiệt tình rời đi, hắn quay đầu lại... 

Dao Dao bắn ánh mắt hung hăng về phía hắn.

“Bảo bối nhỏ, sao vậy?”

“Anh nói với bác gái chúng ta là vợ chồng sao?” 

Ngự Ngạo Thiên sắp xếp lại giường cỏ tranh, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng: “Lẽ nào nói chúng ta là cha con? Em đoán mấy người họ có tin không?”

Nói là anh em không được sao? Tại sao nhất định phải nói là vợ chồng? “Anh cho rằng anh nói chúng ta là vợ chồng, họ sẽ tin sao?”

“Tại sao lại không tin?” Hắn vén chăn nằm lên đống cỏ tranh, cọng cỏ đâm chích vào người, vì lưng bị thương nên hắn chỉ có thể nằm nghiêng. 

“Hai chúng ta khác biệt lớn như vậy, chẳng ai có thể tin rằng người già như anh và tôi lại có quan hệ vợ chồng!”

Ngự Ngạo Thiên kích động ngồi dậy, hung hăng trừng mắt hỏi: “Em nói cái gì?”

“Không nghe thấy thì bỏ đi vậy, người già lỗ tai thường không tốt!” Dao Dao ngồi trên đống cỏ khô xoay người. 

Nhìn gương mặt Ngự Ngạo Thiên kìa! Tức giận đến tím xanh rồi!

Đây là lần đầu tiên có người phụ nữ chê hắn già! Vấn đề là hắn chỉ mới có hai mươi tám tuổi thôi! Theo như bảo bối nhỏ nói, thì hắn cứ như đã bốn mươi tuổi rồi!

Hiểu rồi! Hiểu rồi! Ngự Ngạo Thiên xem như đã hiểu được tại sao hôm nay bảo bối nhỏ lại nói chuyện khiến người ta nghẹn họng như vậy rồi! Tám phần là do chuyện ở trong suối nước nóng! 

Gương mặt tức giận dần dần hòa hoãn lại, giãn ra một nụ cười xấu xa: “Bảo bối, tuy rằng tôi lớn hơn Phong Thần Dật một chút, nhưng tôi tin chắc “phương diện kia” tôi có thể làm thỏa mãn em.”

“Anh!” Đôi mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm vào gương mặt cười xấu xa của Ngự Ngạo Thiên, cô tức giận nắm chặt nắm tay.

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đây là nhà của bác gái, cô không nên mang ân oán cá nhân vào ngôi nhà hiền hòa này. 

Cô kìm nén lửa giận trong lòng, gương mặt không cảm xúc cúi xuống.

“Bảo bối, đi ngủ thôi!”

Vẫn là sự trầm mặc, cô cuộn người ngồi ở đó, không hề nhúc nhích. 

Ngự Ngạo Nhiên mất kiên nhẫn nhíu mày, kéo lấy cánh tay không bị thương của cô.

“Anh làm gì vậy?”

“Ngủ.” Hắn kéo cô vào lòng. 

Dao Dao dùng sức vùng vẫy.

“Suỵt, đừng làm phiền bác gái.” Ngự Ngạo Thiên chuẩn xác bắt lấy điểm yếu của cô.

Nghe đến hai chữ bác gái, Dao Dao quả nhiên lập tức an phận. 

Nhưng...

Cùng với người đàn ông không phải chồng mình hết lần này đến lần khác... còn có loại chuyện kia... Cô... thật sự không được thoải mái!

Sáng sớm hôm sau... 

“Đồ không biết xấu hổ! Đồ vô liêm sỉ! Đồ đáng ghét!”

Tiếng chửi mắng ác liệt truyền vào trong tai, Dao Dao chầm chậm mở mắt tai.

***

(1) Thế ngoại đào nguyên: chốn yên vui, chốn Đào Nguyên, bồng lai tiên cảnh, thế giới thoát tục.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương