Thuần Thú Sư Bá Đạo Hệ Thống
-
Chương 13: Kẻ thù, bằng hữu và nữ nhân
Sau khi kết thúc, mọi người bắt đầu ra về, trên mặt họ vẫn còn lưu lại những xúc cảm mà câu chuyện vừa rồi mang lại. Từ đầu đến giờ, vị cô nương mặc bộ váy màu xanh dương nhạt vẫn đứng một bên nghe Hoàng Anh kể chuyện. Trước khi hoà vào dòng người ra về, đằng sau lớp khăn che mặt, nàng ta thì thầm vài chữ rồi mỉm cười thích thú.
- Trần Hoàng Anh.
Lúc này, tên tổng quản của đoàn kịch đang cặm cụi viết, hắn cố gắng nhớ kỹ từng chi tiết của câu chuyện vừa rồi sau đó viết ra giấy. Miệng hắn cười tỏ vẻ sắp giàu tới nơi.
Công Khanh mặt đầy biểu cảm, sau một lúc suy nghĩ điều gì đó, hắn rồi nhìn Hoàng Anh và nói:
- Lần này có duyên gặp mặt, lại còn may mắn được nghe Trần công tử kể chuyện, quả thực khiến ta cảm thấy may mắn, nếu Trần công tử không chê có thể cùng ta kết giao bằng hữu, thời gian rãnh tới Lan gia làm khách để ta tận tình địa chủ.
Công Khanh nghĩ trong đầu là Hoàng Anh chắc chắn còn biết nhiều câu chuyện hay hơn nữa, nên nhân cơ hội này kết giao bằng hữu với hắn, để sau này còn được nghe hắn kể chuyện. Hoàng Anh cũng không từ chối, hắn nghĩ rằng thêm một bằng hữu thì bớt đi một kẻ thù nên gật đầu cười rồi đáp:
- Nếu Lan công tử có nhã ý như vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, nếu có thời gian rãnh chắc chắn sẽ đến Lan gia quấy rầy một phen.
- “Ta cũng muốn đi nữa!!” Du Duyên nghe Hoàng Anh nói sẽ đến Lan gia nên vội vàng xin theo.
- “Haha, Du Duyên tiểu thư nếu có nhã ý như vậy thì cứ đi theo Trần công tử đây, được đón tiếp 2 vị là vinh hạnh của Lan mỗ!”
Hoàng Anh thấy Công Khanh tuy dáng vẻ bên ngoài khá ẻo lã nhưng nói chuyện rất lịch sự, nên có một chút thiện cảm với hắn. Lúc này, có một nữ nhân bước đến, nàng ta nhìn Hoàng Anh, miệng nở một nụ cười hiền diệu rồi nói:
- Câu chuyện vừa rồi của Trần công tử đây quả thực rất hay, khiến ta rất thích.
- “Vị cô nương đây là!?” Hoàng Anh ngờ nghệch hỏi.
- “À, xin lỗi vì thất lễ, ta tên là Mộc Đoan Thanh, nếu Trần công tử không chê có thể đến Mộc gia làm khách, ta sẽ tận tình tiếp đón!” Đoan Thanh nhẹ nhàng đáp.
- “Thì ra là Đoan Thanh tiểu thư, thứ lỗi vì ta không biết!” Hoàng Anh vừa nói, hai mắt vừa nhìn Đoan Thanh không chớp.
- “Không sao, ta ít khi ra ngoài, công tử không biết cũng là chuyện bình thường!” Đoan Thanh mỉm cười, dịu dàng trả lời.
Ban đầu, Đoan Thanh đứng phía sau tên công tử họ Phong kia, nên Hoàng Anh không để ý đến nàng. Bây giờ, khi Đoan Thanh đang đứng trước mặt, Hoàng Anh mới nhìn rõ được. Nàng ta có một gương mặt trái xoan, gò má đầy đặn phúc hậu, đôi mắt dịu dàng, sóng mũi cao, miệng cười khả ái. Đoan Thanh đang mặc một chiếc váy màu trắng, ôm sát eo, càng làm tăng thêm vẻ đẹp dịu dàng, thánh thiện của nàng. Hoàng Anh bị sự dịu dàng và hiền thục của Đoan Thanh cuốn hút, hắn thẫn thờ nhìn nàng không chớp mắt, đến khi một cơn đau nhói lên thì hắn mới chợt tỉnh. Du Duyên bên cạnh thấy Hoàng Anh ngắm nhìn nữ nhân khác nên nàng cảm thấy khó chịu, đưa tay sang nhéo vào eo hắn rồi giận dỗi quay mặt đi. Đoan Thanh thấy vậy liền nở một nụ cười duyên dáng, khiến Hoàng Anh cảm thấy thổn thức trong lòng. Đúng là cái tên Đoan Thanh đã nói lên tất cả - người con gái đoan trang, hiền thục.
Thấy biểu muội của mình cười nói vui vẻ với Hoàng Anh, tên công tử họ Phong cảm thấy tức tối, trước giờ Đoan Thanh đối với hắn khá lạnh lùng, hắn ngõ lời mãi mới mời được nàng hôm nay đi xem kịch, nhưng lại bị bọn Hoàng Anh phá đám. Hắn tính bước tới gây sự với Hoàng Anh thì Đoan Thanh như biết trước được điều đó, nàng liền cúi đầu chào rồi nói:
- Đến lúc ta cũng phải về rồi, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại!
Nói rồi Đoan Thanh bước một mạch ra ngoài cửa hội trường, tên công tử họ Phong thấy nàng đi mà không thèm đợi hắn, liền vội vàng đuổi theo. Khi đi ngang qua Hoàng Anh, hắn liền gằng dọng hâm doạ:
- Ngươi khôn hồn thì tránh xa biểu muộn của ta ra, nếu không thì đừng trách!
Sau khi tên công tử họ Phong đi mất, Công Khanh lúc này mới nhìn Hoàng Anh và nói:
- Người vừa rồi là Phong Bá Phi, thiếu gia của Phong gia. Hắn thua ta một tuổi, tính tình tự cao tự đại, ngang ngược không xem ai ra gì. Cũng như ta, hắn hiện đang là học viên tại học viện Tam Châu. Trần công tử nên cẩn thận.
- “Nếu nói như vậy thì ta phải gọi huynh là Công Khanh huynh rồi, ta và Du Duyên năm nay sẽ tham dự lễ trưởng thành rồi đến nhập học tại học viên Tam Châu, lúc đó mong Công Khanh huynh chiếu cố!” Hoàng Anh không quan tâm đến lời cảnh báo về Phong Bá Phi của Công Khanh, hắn vừa cười vừa nói.
Nghe Hoàng Anh nói vậy, Công Khanh hiểu nhầm là Hoàng Anh đang cố tình nhờ hắn bảo vệ trong học viện, khi đó hắn sẽ có cớ để yêu cầu Hoàng Anh kể chuyện cho hắn nghe thoả thích. Công Khanh mặt mày hí hửng liền đáp:
- Haha, hoá ra là cùng hội cùng thuyền, vậy ta cũng không khách sáo nữa, cứ xưng hô vậy đi cho tiện, sau này chuyện của Hoàng Anh huynh đệ cũng là chuyện của Công Khanh ta!
Hoàng Anh chẳng hiểu sao tự nhiên Công Khanh lại vui vẻ như vậy, hắn cũng không quan tâm lắm. Hai bên chào nhau, hẹn ngày gặp lại trong học viện rồi ta về.
Mặt trời bây giờ đã đứng bóng, Hoàng Anh cảm thấy đói bụng, hắn cùng Du Duyên đang trên đường trở về Trần gia để ăn trưa và nghỉ ngơi. Lúc này, ngoài phố đã bớt người qua lại, sau một buổi sáng buôn bán tấp nập thì bây giờ mọi người đang nghỉ trưa để lấy sức cho công việc buổi chiều tối.
Khi đi ngang qua một con hẽm nhỏ, Hoàng Anh thấy một cô gái đầu tóc rũ rượi, mặt mày xanh xao hốc hác, quần áo rách nát. Cô gái ngồi ôm thi thể đã lạnh của một người phụ nữ, bên cạnh là tấm bản “bán thân chôn mẹ”. Hai mắt cô đã sưng đỏ, có lẻ do cô đã khóc quá nhiều.. Hoàng Anh thấy thương xót liền quẹo vào hẽm, Du Duyên thấy thế cũng tò mò theo sau.
Đứng trước cô gái đang ôm thi thể mẹ, Hoàng Anh chua xót, trước giờ những cảnh như thế này hắn được chỉ thấy trên phim ảnh, nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến người thật, việc thật khiến hắn nghẹn ngào. Hoàng Anh nghĩ trong đầu “cho dù ta không quản hết được mọi chuyện trong thiên hạ, nhưng quản được chuyện nào thì ta sẽ quản chuyện đó!”. Nghĩ thế rồi hắn lấy 5k bạc còn lại trong Hành trang đưa cho cô gái và nói:
- Ta chỉ còn lại nhiêu đây, cô nương cầm lấy số tiền này mà lo hậu sự cho mẹ, nếu còn dư thì giữ lấy làm vốn buôn bán. Thân thể bố mẹ sinh ra là vàng ngọc, không phải nói bán là bán được đâu!
Cô gái đang cúi đầu khóc thút thít trong tuyệt vọng, khi nghe thấy lời nói của Hoàng Anh liền ngẫn mặt lên. Vì đôi mắt sưng đỏ làm cô không thể nhìn rõ gương mặt của vị ân nhân trước mắt, nhưng cô cảm nhận được người thanh niên với giọng nói ấm áp này chính là ánh sáng sẽ cứu cô khỏi bóng tối đang bao phủ trên cuộc đời mình.
Hoàng Anh đưa tiền cho cô gái rồi cùng Du Duyên quay lại con đường chính hướng về Trần gia. Lúc này, cô gái như lấy hết sức lực còn lại kêu lên:
- Ân nhân, xin cho tiểu nữ biết tên của người.
Giọng nói tuy yếu ớt nhưng đủ khiến Hoàng Anh nghe thấy, hắn quay đầu lại, ngập ngừng rồi nói:
- Ta là Trần Hoàng Anh.
Nói xong, hắn cùng Du Duyên tiếp tục bước đi. Ra tới đường chính, Du Duyên mới kéo tay áo hắn rồi hỏi:
- Sao ngươi cho nàng ta nhiều tiền vậy!?
- “Ngươi ghen sao!?” Hoàng Anh giọng giễu cợt nói.
- “Ghen cái đầu ngươi, ngươi có biết số tiền đó bằng tiền công 5 năm của một người làm trong phủ nhà mình không!?” Du Duyên chu miệng lên hỏi.
- “Ta không biết, nhưng cũng chẳng quan tâm, ngươi sợ ta mang hết tiền đi cho nữ nhân bên ngoài sao!?” Hoàng Anh không quan tâm về số tiền, hắn lại tiếp tục chọc Du Duyên.
- “Đồ đáng ghét nhà ngươi, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa!” Du Duyên liền giận dỗi, nàng phồng má lên hậm hực nói.
Vẻ mặt giận dỗi đáng yêu của Du Duyên khiến Hoàng Anh bật cười, sau đó hắn liền chạy một đoạn rồi quay lại nói to.
- Ngươi cứ đứng đó mà giận dỗi đi, ta về nhà ăn cơm trước đây haha!!
- “Đồ đáng ghét kia, có chờ ta không thì bảo!?” Vừa nói Du Duyên vừa chạy theo Hoàng Anh.
Bên trong con hẽm nhỏ khi nảy, cô gái đã ngừng khóc, miệng nàng vẫn còn lẫm nhẫm ba chữ “Trần Hoàng Anh”, gương mặt nàng lộ ra một nét hồng nhuận.
Lúc này, ở một nơi khác trong Thương Châu thành, vị cô nương áo xanh nhạt đang đứng trước một cánh cửa lớn, nàng cởi bỏ lớp khăn che mặt, làm lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, góc cạnh tinh tế, toát lên một vẻ lạnh lùng, cao quý. Cánh cửa trước mắt mở ra, hai gia định vội vàng bưới tới cuối chào đồng thanh:
- Cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ!
Trước khi bước vào trong, nàng ta quay mặt lại miệng thì thầm ba chữ rồi nở một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
- Trần Hoàng Anh.
Cánh cửa lớn đóng lại, phía trên cánh cửa ấy có một tấm bảng đề là “Phủ Thành Chủ”.
Cũng tại thời điểm đó, lại ở một nơi khác trong Thương Châu thành, một thiếu nữ trong bộ váy trắng tinh khiết đang ngồi bên ô cửa sổ. Gương mặt của nàng hình như đang mơ mộng điều gì đó, cử chỉ nhẹ nhàng, nụ cười duyên dáng chẳng khắc gì tiên nữ trong tranh. Nàng thì thầm trong miệng ba chữ rồi khẽ cười, mặt ửng hồng:
- Trần Hoàng Anh.
Hoàng Anh đang trên đường về phủ Trần gia thì bỗng nhiên hắt xì 3 cái liên tục, hắn đứng lại đưa tay lên trước mũi, cảm giác như có ai đang nhắc tên mình. Du Duyên từ đằng sau đuổi tới, thấy hắn đứng lại nên hỏi:
- Ngươi sao vậy!?
- “Không sao, chỉ là hắt xì vài cái thôi!” Hoàng Anh cười cười trả lời.
- “Đáng đời, ai bảo ngươi dám ăn hiếp ta!” Du Duyên chu miệng lên ý muốn trách móc Hoàng Anh.
- “Không chỉ ăn hiếp, sau này ta còn lấy ngươi về mà hầu hạ ta nữa cơ haha!!” Hoàng Anh đáp lại rồi bỏ chạy.
Du Duyên nghe Hoàng Anh nói vậy mặt liền ửng đỏ ngại ngùng, sau đó nàng vừa đuổi theo hắn vừa nói:
- Đứng lại tên đáng ghét kia, ai thèm lấy ngươi chứ!!
- Trần Hoàng Anh.
Lúc này, tên tổng quản của đoàn kịch đang cặm cụi viết, hắn cố gắng nhớ kỹ từng chi tiết của câu chuyện vừa rồi sau đó viết ra giấy. Miệng hắn cười tỏ vẻ sắp giàu tới nơi.
Công Khanh mặt đầy biểu cảm, sau một lúc suy nghĩ điều gì đó, hắn rồi nhìn Hoàng Anh và nói:
- Lần này có duyên gặp mặt, lại còn may mắn được nghe Trần công tử kể chuyện, quả thực khiến ta cảm thấy may mắn, nếu Trần công tử không chê có thể cùng ta kết giao bằng hữu, thời gian rãnh tới Lan gia làm khách để ta tận tình địa chủ.
Công Khanh nghĩ trong đầu là Hoàng Anh chắc chắn còn biết nhiều câu chuyện hay hơn nữa, nên nhân cơ hội này kết giao bằng hữu với hắn, để sau này còn được nghe hắn kể chuyện. Hoàng Anh cũng không từ chối, hắn nghĩ rằng thêm một bằng hữu thì bớt đi một kẻ thù nên gật đầu cười rồi đáp:
- Nếu Lan công tử có nhã ý như vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, nếu có thời gian rãnh chắc chắn sẽ đến Lan gia quấy rầy một phen.
- “Ta cũng muốn đi nữa!!” Du Duyên nghe Hoàng Anh nói sẽ đến Lan gia nên vội vàng xin theo.
- “Haha, Du Duyên tiểu thư nếu có nhã ý như vậy thì cứ đi theo Trần công tử đây, được đón tiếp 2 vị là vinh hạnh của Lan mỗ!”
Hoàng Anh thấy Công Khanh tuy dáng vẻ bên ngoài khá ẻo lã nhưng nói chuyện rất lịch sự, nên có một chút thiện cảm với hắn. Lúc này, có một nữ nhân bước đến, nàng ta nhìn Hoàng Anh, miệng nở một nụ cười hiền diệu rồi nói:
- Câu chuyện vừa rồi của Trần công tử đây quả thực rất hay, khiến ta rất thích.
- “Vị cô nương đây là!?” Hoàng Anh ngờ nghệch hỏi.
- “À, xin lỗi vì thất lễ, ta tên là Mộc Đoan Thanh, nếu Trần công tử không chê có thể đến Mộc gia làm khách, ta sẽ tận tình tiếp đón!” Đoan Thanh nhẹ nhàng đáp.
- “Thì ra là Đoan Thanh tiểu thư, thứ lỗi vì ta không biết!” Hoàng Anh vừa nói, hai mắt vừa nhìn Đoan Thanh không chớp.
- “Không sao, ta ít khi ra ngoài, công tử không biết cũng là chuyện bình thường!” Đoan Thanh mỉm cười, dịu dàng trả lời.
Ban đầu, Đoan Thanh đứng phía sau tên công tử họ Phong kia, nên Hoàng Anh không để ý đến nàng. Bây giờ, khi Đoan Thanh đang đứng trước mặt, Hoàng Anh mới nhìn rõ được. Nàng ta có một gương mặt trái xoan, gò má đầy đặn phúc hậu, đôi mắt dịu dàng, sóng mũi cao, miệng cười khả ái. Đoan Thanh đang mặc một chiếc váy màu trắng, ôm sát eo, càng làm tăng thêm vẻ đẹp dịu dàng, thánh thiện của nàng. Hoàng Anh bị sự dịu dàng và hiền thục của Đoan Thanh cuốn hút, hắn thẫn thờ nhìn nàng không chớp mắt, đến khi một cơn đau nhói lên thì hắn mới chợt tỉnh. Du Duyên bên cạnh thấy Hoàng Anh ngắm nhìn nữ nhân khác nên nàng cảm thấy khó chịu, đưa tay sang nhéo vào eo hắn rồi giận dỗi quay mặt đi. Đoan Thanh thấy vậy liền nở một nụ cười duyên dáng, khiến Hoàng Anh cảm thấy thổn thức trong lòng. Đúng là cái tên Đoan Thanh đã nói lên tất cả - người con gái đoan trang, hiền thục.
Thấy biểu muội của mình cười nói vui vẻ với Hoàng Anh, tên công tử họ Phong cảm thấy tức tối, trước giờ Đoan Thanh đối với hắn khá lạnh lùng, hắn ngõ lời mãi mới mời được nàng hôm nay đi xem kịch, nhưng lại bị bọn Hoàng Anh phá đám. Hắn tính bước tới gây sự với Hoàng Anh thì Đoan Thanh như biết trước được điều đó, nàng liền cúi đầu chào rồi nói:
- Đến lúc ta cũng phải về rồi, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại!
Nói rồi Đoan Thanh bước một mạch ra ngoài cửa hội trường, tên công tử họ Phong thấy nàng đi mà không thèm đợi hắn, liền vội vàng đuổi theo. Khi đi ngang qua Hoàng Anh, hắn liền gằng dọng hâm doạ:
- Ngươi khôn hồn thì tránh xa biểu muộn của ta ra, nếu không thì đừng trách!
Sau khi tên công tử họ Phong đi mất, Công Khanh lúc này mới nhìn Hoàng Anh và nói:
- Người vừa rồi là Phong Bá Phi, thiếu gia của Phong gia. Hắn thua ta một tuổi, tính tình tự cao tự đại, ngang ngược không xem ai ra gì. Cũng như ta, hắn hiện đang là học viên tại học viện Tam Châu. Trần công tử nên cẩn thận.
- “Nếu nói như vậy thì ta phải gọi huynh là Công Khanh huynh rồi, ta và Du Duyên năm nay sẽ tham dự lễ trưởng thành rồi đến nhập học tại học viên Tam Châu, lúc đó mong Công Khanh huynh chiếu cố!” Hoàng Anh không quan tâm đến lời cảnh báo về Phong Bá Phi của Công Khanh, hắn vừa cười vừa nói.
Nghe Hoàng Anh nói vậy, Công Khanh hiểu nhầm là Hoàng Anh đang cố tình nhờ hắn bảo vệ trong học viện, khi đó hắn sẽ có cớ để yêu cầu Hoàng Anh kể chuyện cho hắn nghe thoả thích. Công Khanh mặt mày hí hửng liền đáp:
- Haha, hoá ra là cùng hội cùng thuyền, vậy ta cũng không khách sáo nữa, cứ xưng hô vậy đi cho tiện, sau này chuyện của Hoàng Anh huynh đệ cũng là chuyện của Công Khanh ta!
Hoàng Anh chẳng hiểu sao tự nhiên Công Khanh lại vui vẻ như vậy, hắn cũng không quan tâm lắm. Hai bên chào nhau, hẹn ngày gặp lại trong học viện rồi ta về.
Mặt trời bây giờ đã đứng bóng, Hoàng Anh cảm thấy đói bụng, hắn cùng Du Duyên đang trên đường trở về Trần gia để ăn trưa và nghỉ ngơi. Lúc này, ngoài phố đã bớt người qua lại, sau một buổi sáng buôn bán tấp nập thì bây giờ mọi người đang nghỉ trưa để lấy sức cho công việc buổi chiều tối.
Khi đi ngang qua một con hẽm nhỏ, Hoàng Anh thấy một cô gái đầu tóc rũ rượi, mặt mày xanh xao hốc hác, quần áo rách nát. Cô gái ngồi ôm thi thể đã lạnh của một người phụ nữ, bên cạnh là tấm bản “bán thân chôn mẹ”. Hai mắt cô đã sưng đỏ, có lẻ do cô đã khóc quá nhiều.. Hoàng Anh thấy thương xót liền quẹo vào hẽm, Du Duyên thấy thế cũng tò mò theo sau.
Đứng trước cô gái đang ôm thi thể mẹ, Hoàng Anh chua xót, trước giờ những cảnh như thế này hắn được chỉ thấy trên phim ảnh, nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến người thật, việc thật khiến hắn nghẹn ngào. Hoàng Anh nghĩ trong đầu “cho dù ta không quản hết được mọi chuyện trong thiên hạ, nhưng quản được chuyện nào thì ta sẽ quản chuyện đó!”. Nghĩ thế rồi hắn lấy 5k bạc còn lại trong Hành trang đưa cho cô gái và nói:
- Ta chỉ còn lại nhiêu đây, cô nương cầm lấy số tiền này mà lo hậu sự cho mẹ, nếu còn dư thì giữ lấy làm vốn buôn bán. Thân thể bố mẹ sinh ra là vàng ngọc, không phải nói bán là bán được đâu!
Cô gái đang cúi đầu khóc thút thít trong tuyệt vọng, khi nghe thấy lời nói của Hoàng Anh liền ngẫn mặt lên. Vì đôi mắt sưng đỏ làm cô không thể nhìn rõ gương mặt của vị ân nhân trước mắt, nhưng cô cảm nhận được người thanh niên với giọng nói ấm áp này chính là ánh sáng sẽ cứu cô khỏi bóng tối đang bao phủ trên cuộc đời mình.
Hoàng Anh đưa tiền cho cô gái rồi cùng Du Duyên quay lại con đường chính hướng về Trần gia. Lúc này, cô gái như lấy hết sức lực còn lại kêu lên:
- Ân nhân, xin cho tiểu nữ biết tên của người.
Giọng nói tuy yếu ớt nhưng đủ khiến Hoàng Anh nghe thấy, hắn quay đầu lại, ngập ngừng rồi nói:
- Ta là Trần Hoàng Anh.
Nói xong, hắn cùng Du Duyên tiếp tục bước đi. Ra tới đường chính, Du Duyên mới kéo tay áo hắn rồi hỏi:
- Sao ngươi cho nàng ta nhiều tiền vậy!?
- “Ngươi ghen sao!?” Hoàng Anh giọng giễu cợt nói.
- “Ghen cái đầu ngươi, ngươi có biết số tiền đó bằng tiền công 5 năm của một người làm trong phủ nhà mình không!?” Du Duyên chu miệng lên hỏi.
- “Ta không biết, nhưng cũng chẳng quan tâm, ngươi sợ ta mang hết tiền đi cho nữ nhân bên ngoài sao!?” Hoàng Anh không quan tâm về số tiền, hắn lại tiếp tục chọc Du Duyên.
- “Đồ đáng ghét nhà ngươi, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa!” Du Duyên liền giận dỗi, nàng phồng má lên hậm hực nói.
Vẻ mặt giận dỗi đáng yêu của Du Duyên khiến Hoàng Anh bật cười, sau đó hắn liền chạy một đoạn rồi quay lại nói to.
- Ngươi cứ đứng đó mà giận dỗi đi, ta về nhà ăn cơm trước đây haha!!
- “Đồ đáng ghét kia, có chờ ta không thì bảo!?” Vừa nói Du Duyên vừa chạy theo Hoàng Anh.
Bên trong con hẽm nhỏ khi nảy, cô gái đã ngừng khóc, miệng nàng vẫn còn lẫm nhẫm ba chữ “Trần Hoàng Anh”, gương mặt nàng lộ ra một nét hồng nhuận.
Lúc này, ở một nơi khác trong Thương Châu thành, vị cô nương áo xanh nhạt đang đứng trước một cánh cửa lớn, nàng cởi bỏ lớp khăn che mặt, làm lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, góc cạnh tinh tế, toát lên một vẻ lạnh lùng, cao quý. Cánh cửa trước mắt mở ra, hai gia định vội vàng bưới tới cuối chào đồng thanh:
- Cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ!
Trước khi bước vào trong, nàng ta quay mặt lại miệng thì thầm ba chữ rồi nở một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
- Trần Hoàng Anh.
Cánh cửa lớn đóng lại, phía trên cánh cửa ấy có một tấm bảng đề là “Phủ Thành Chủ”.
Cũng tại thời điểm đó, lại ở một nơi khác trong Thương Châu thành, một thiếu nữ trong bộ váy trắng tinh khiết đang ngồi bên ô cửa sổ. Gương mặt của nàng hình như đang mơ mộng điều gì đó, cử chỉ nhẹ nhàng, nụ cười duyên dáng chẳng khắc gì tiên nữ trong tranh. Nàng thì thầm trong miệng ba chữ rồi khẽ cười, mặt ửng hồng:
- Trần Hoàng Anh.
Hoàng Anh đang trên đường về phủ Trần gia thì bỗng nhiên hắt xì 3 cái liên tục, hắn đứng lại đưa tay lên trước mũi, cảm giác như có ai đang nhắc tên mình. Du Duyên từ đằng sau đuổi tới, thấy hắn đứng lại nên hỏi:
- Ngươi sao vậy!?
- “Không sao, chỉ là hắt xì vài cái thôi!” Hoàng Anh cười cười trả lời.
- “Đáng đời, ai bảo ngươi dám ăn hiếp ta!” Du Duyên chu miệng lên ý muốn trách móc Hoàng Anh.
- “Không chỉ ăn hiếp, sau này ta còn lấy ngươi về mà hầu hạ ta nữa cơ haha!!” Hoàng Anh đáp lại rồi bỏ chạy.
Du Duyên nghe Hoàng Anh nói vậy mặt liền ửng đỏ ngại ngùng, sau đó nàng vừa đuổi theo hắn vừa nói:
- Đứng lại tên đáng ghét kia, ai thèm lấy ngươi chứ!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook