Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 66: Hồi mười (8)

Hồ Quý Li thúc con Thiên Lí chạy đầu, theo sát đằng sau là hai trăm binh sĩ Thánh Dực quân. Những người này rảo bước như bay, mỗi lần vung chân là bắn mình đi xa bằng năm sáu bước dài của người thường. Liền đó mới là Hồ Hán Thương dẫn theo tướng sĩ và hai vạn tàn binh hối hả theo sau.

Quân Minh nhìn thấy cảnh ấy, bèn cười hô hố khinh thường. Có người nói:

“ Bọn Nam man đó cùng đường mạt lộ rồi, muốn liều thân đây mà. ”

“ Hơn hai mươi vạn quân còn bị đánh tan, huống chi một lũ tàn binh bại tướng? ”

Vương Sài Hồ khịt mũi, khinh khỉnh mỉa mai. Mấy hôm trước đánh trận Hàm Tử, Hồ Xạ từng phao tin quân Đại Ngu đông tới hai mươi mốt vạn. Nay tên Cẩm Y Vệ lấy ra diễu nhại, khiến cả đám thao tướng xung quanh cười ồ lên theo.

Chỉ có Trương Phụ là thấy hơi e dè trước sự thay đổi đột ngột của quân Hồ. Trong những dòng sử lão từng đọc, người An Nam vốn thiện nghề sông nước, thạo đường qua núi biết lối trên rừng. Thế nên lối đánh truyền thống của họ là đánh trường kì.

Còn một khi đã đem quân ra đánh vỗ mặt, thì chỉ có là thắng lợi ròn rã hoặc là thất bại liểng xiểng.

Mới nghĩ đến thế thôi, còn chưa kịp ra lệnh cho cung tiễn thủ khai tên thì nhánh quân Thánh Dực do Hồ Quý Li dẫn đầu đã đánh ập vào cánh tả của quân Minh. Người bắc quốc hoàn toàn ngây người. Họ di chuyển với tốc độ của một ánh chớp, một cơn bão táp.

Gươm sáng tuốt trần vung đến đâu, đầu quân Minh rụng xuống đến đó. Không hề có một tiếng kêu khóc rên la. Bởi lẽ thường nhân thì làm sao nghe được thanh âm của người cõi dưới?

Thánh Dực dũng nghĩa lầm lầm lì lì, lướt qua xẹt lại giữa ba quân như những cái bóng. Quân trận của quân Minh chẳng mấy mà bị hai trăm binh sĩ khuấy đảo cho rối tung hết cả.

Thấy tình thế không hay, Vương Sài Hồ nhảy phắt tới trước một binh sĩ của Thánh Dực quân, nhuyễn kiếm hất một cái như chớp giật vào gáy địch thủ. Người nọ vốn đang địch lại năm sáu bộ binh Minh triều, e rằng không phản ứng lại kịp.

Bất thình lình, một cái bóng đen bay vèo tới từ mé tả, đập trúng cánh tay đang xuất kiếm của họ Vương khiến y trẹo cả tay. Vương Sài Hồ ngã lăn kềnh ra đất, nhuyễn kiếm cũng văng đi tận nơi nảo nơi nao. Gã Cẩm Y vệ rên lên một tiếng vì đau, rồi mới định thần nhìn kỹ lại. Té ra “ thứ ” vừa mới đụng trúng y lại là cái xác còn ấm của một cung thủ bắc quốc.

Phát hiện ấy khiến y hãi lắm. Từ sau lần bị Hồ Đỗ hành hạ ở Hàm Tử, y đặc biệt sợ những kẻ có sức trâu.

Đúng lúc này tráng sĩ Thánh Dực quân bị Vương Sài Hồ đánh lén đã xử xong địch thủ. Y quay lại lườm họ Vương một cái, sau đó búng mình nhảy về phía đối thủ.

Ban nãy tên Cẩm Y Vệ bị thi thể cung tiễn thủ xô ngã, đám bộ tốt quân Minh cũng dây dưa kéo người nọ ra xa thêm một quãng nữa. Ước tính khoảng cách song phương phải đến gần ba trượng. Thế mà người của Thánh Dực dũng nghĩa chỉ nhảy một cái là tới nơi.

Quả đấm rắn rỏi vung lên, tung một đòn sấm sét nhắm thẳng vào ngực Vương Sài Hồ. Đối thủ vốn thấp bé nhẹ cân hơn mình nhiều, ấy thế mà họ Vương cứ có cảm giác bản thân y thật nhỏ bé trước cú đấm của kẻ địch.

Không dám chọi cứng, Vương Sài Hồ xoè bàn tay đánh ra một chiêu trong Võ Đang Miên Chưởng. Trong một phát chưởng tưởng như đơn giản hàm chứa áo nghĩa của thái cực bát quái, có thể lấy bốn lạng đẩy ngàn cân. Thật là ảo diệu.

Nhưng mục nát có thể hoá thành thần kì, thì điều ngược lại cũng có thể xảy ra. Chỉ thấy đầu quyền của tay lính Thánh Dực quân đáng lí phải bị miên chưởng của họ Vương dời đi thì lại trơ ra như cục đá. Tên Cẩm Y vệ chợt phát hiện nắm đấm vốn bị chưởng tâm của mình chặn lại chợt rung lên một cái. Tức thì bao nhiêu xảo kình của y đều bị kình lực của kẻ địch phá nát.

Vương Sài Hồ lui năm bước liền, cánh tay buông thõng xuống không còn tí cảm giác nào nữa. Hãi hùng tột độ là thứ cảm giác duy nhất tồn tại trong đầu y lúc này.

Võ Đang miên chưởng bị phá giải dễ dàng, chứng tỏ võ công của đối thủ hơn y nhiều lắm. Tính ra trong hàng ngũ quân Minh, họ Vương cũng là cao thủ đứng hàng đầu. Thế thì còn ai ngăn nổi người nọ nữa?

Mộc Thạnh bị Hồ Đỗ chém rụng một cánh tay, nhất thời vẫn chưa quen được. Nội việc giữ thăng bằng trên lưng ngựa đối với lão đã là chuyện khó, chứ chưa nói đến cái ngón giương cung bắn tên. Nhưng chiến lực của Thánh Dực quân thực là cao đến doạ người, lão không thể không ra giúp một tay.

Mộc Thạnh giục ngựa phóng vào chiến trường. Nơi lão tiến tới có hai chục binh sĩ Đại Minh đang dần trận chữ khẩu, vây lấy một lính của Thánh Dực quân. Người này dáng người cao lớn, đầu cắt trọc, hai tay còn múa tít thanh gươm sáng choang.

Trước khi lọt vào vòng vây y đã tàn sát hơn năm chục kẻ địch, chạy giữa chiến trường mà như người ta phát rạ gặt lúa vậy. Quân Minh sợ uy của y, không dám tiến lên.

Thạnh vung siêu, chém mạnh một nhát nhắm ngay đầu Thánh Dực binh. Lão thầm nghĩ:

[ Đà chạy của ngựa thêm vào công lực của ta, muốn cản lại trong khi đứng yên dưới đất e rằng chỉ có Hồ Đỗ mới làm được. ]

Nào ngờ người nọ chẳng né chẳng tránh, mà lại vung gươm lên đánh trả một đòn. Trong một tích tắc, âm thanh chát chúa nổ vang lên tựa sấm rung thác đổ.

Mộc Thạnh bị đánh văng ngược ra khỏi yên ngựa, nặng nề ngã bịch xuống đất. Thanh đao của lão văng xa, chém chết tươi mấy binh sĩ Đại Minh liền.

Lưỡi gươm sắt của người lính Thánh Dực gãy làm bốn đoạn, rơi lả tả xuống. Kẻ địch thấy y đã tay không tấc sắt, bèn nhào cả đến. Chẳng hề nao núng, y luôn chân đá mấy cái liền. Từng đoạn từng đoạn kiếm gãy bắn lên không, vọt đến cứa đứt cổ họng của bộ binh quân Minh.

Làm xong chuyện, y cũng dùng cạn chân khí, cơ thể bắt đầu thoát lực. Chỉ chờ có vậy, Trương Phụ từ đâu vọt tới, một đao chém chết luôn người lính Thánh Dực. Trước khi ngã xuống, một mình y đánh chết bảy mươi quân địch, trọng thương ba tướng. Đúng là một chiến tích đáng sợ.

“ Mẹ kiếp! Nhánh quân quái quỷ gì đây?? ”

Trương Phụ thấy để giết chết một người của Thánh Dực quân thôi mà cũng hao binh tổn tướng đến thế thì hãi hùng không thôi. Lão không sao ngờ được Đại Ngu hãy còn một chi kì binh lợi hại đến thế.

Noi gương của binh sĩ Thánh Dực quân, quân Đại Ngu bắt đầu đánh anh dũng hơn trước không biết bao nhiêu lần. Bình thường một lính Hồ đánh bại được một binh sĩ Đại Minh, thì nay có thể một chống hai chống ba. Thậm chí có người bị chặt đứt hai tay rồi vẫn nhảy chồm tới cắn vào cổ địch thủ.

Chiến lực cá nhân lợi hại là thế, cách Thánh Dực quân ngang dọc chiến trường cũng hết sức bài bản. Tam quân dưới trướng Trương Phụ bị bọn họ xé nhỏ ra, sức chiến đấu giảm đáng kể. Quân Minh cố gắng kết trận hòng giữ vững đội hình, nhưng bất lực. Thỉnh thoảng lại có binh sĩ bị Thánh Dực quân dùng sức lẳng ra ngoài, xô vỡ cả một hàng.

Nói đến Thánh Dực quân, cũng không thể không nói về Hồ Quý Li.

Lão tuổi đã cao, mà sức chẳng thua thanh niên trai tráng. Tấm lưng cao ngất trên con ngựa Thiên Lí tung hoành trong ngàn quân, bàn tay gân guốc nắm chắc thanh quái phủ mà vung giữa chiến trường. Ngọn cờ “ văn võ toàn tài, quân thần đồng đức ” bay phấp phới có khác gì như ánh lửa đỏ rực tô điểm cho chiến thần Phù Đổng. Hồ Quý Li xuất chiến, đúng thật khiến người ta phải thốt lên. “ gừng càng già càng cay ”.

Ở trên chiến trường, đặt bên cạnh người cha đang dẫn đầu cánh quân mà công phá tan tác trận thế quân Minh, thì phong phạm của Hồ Hán Thương kém không chỉ một phần.

“ AAAAAA!!! ”

Cả chiến trường chuếnh choáng trong mùi tanh hương, nồng say giữa tiếng kiếm đao va chạm. Chỉ có tiếng hét thất thanh của Lý Bân vang lên đều đều. Trong khi hai quân đang ập vào nhau chém giết quên mình, thì tên này lóng ngóng để bị gươm của Thánh Dực dũng nghĩa khua trúng. Cả một mảng tóc to tướng bị hớt trụi, đũng quần thì ướt sũng. Hắn chỉ biết ôm cái đầu nay hói một nửa mà chạy, vừa trốn vừa gọi cha khóc mẹ inh ỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương