Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
-
Chương 52: Hồi chín (10)
Khiếu Hoá Tăng mới cười, hỏi vọng từ trong chính điện ra;
“ Ơ hay, anh nói tôi là phường ác ôn theo giặc, tôi lại chửi anh là bè lũ Việt gian. Vậy ai mới thực sự là lũ giặc bán nước? Chi bằng người ngoài miếu vào trong này đối chất, ba mặt một lời chẳng hay hơn ư? ”
Phiêu Hương chui ra sau tượng phật mà nấp, che miệng cười. Huỳnh Bách Việt ban đầu thì hơi khó hiểu, nhưng nghĩ một chút cũng nhận ra:
[ Võ công ông sư này không biết cao hay thấp, nhưng rất có kinh nghiệm đi lại trên giang hồ.
Ngoài sân trống trải, đối phương người đông thế mạnh lại giỏi dùng ám khí, sư ông đương nhiên không bị dở người mà khi không lại thò đầu ra. Ở trong chính điện một là có thể đề phòng đối thủ dùng kế điệu hổ li sơn, hai là nhiều chướng ngại chỗ nấp. Người dùng ám khí trong thiên hạ, kị nhất đúng là kiểu chiến địa này. ]
Gã cầm đầu bang chúng phái Long Đỗ tự nhiên cũng hiểu điều này. Hắn bèn vận công quát:
“ Người ngay có trời chứng đất giám, việc gì phải giải thích với các người? Họ Huỳnh, tao đếm đến mười, nếu mày không ra đây đừng trách tao đốt cái miếu nát này! ”
Khiếu Hoá Tăng nhún vai. Tất nhiên đối phương sẽ phản ứng như thế rồi. Lão không thấy lạ lắm.
“ Đại sư, trăm sự… ”
Huỳnh Bách Việt nghiến răng, vùng dậy đặng xông ra ngoài sống mái. Nào ngờ vai y đã bị một bàn tay của Khiếu Hoá Tăng đặt lên từ bao giờ. Ông sư già khẽ vận lực nhấn một cái, tức thì Hoàng Bách Việt như bị đà tảng đè lên. Cũng may nội lực y không kém, vận công một hồi thì chỉ thấy khó chịu với tức ngực mà thôi,
Y còn chưa hết cảm thán nội lực Khiếu Hoá Tăng thâm hậu thì lão đã vận thêm hai thành công lực xuống bán tay. Tức thì Khỉ Lông Xanh hết đường cục cựa, chẳng khác nào bị Bụt đè cứng.
Khiếu Hoá Tăng nói:
“ Đốt miếu? Ui trời ơi đất hỡi… lẽ nào các người muốn giết người diệt khẩu ư? Thế thì có khác gì cách làm của phường ác ôn? ”
“ Ha ha! Lão này lớn đầu còn dại. Đốt miếu xong, chúng mày chết không đối chứng, bọn tao nói sao mà chẳng được? ”
Đám đệ tử phái Long Đỗ thi nhau cười vang. Mấy đứa nội công thâm hậu còn vận công lên để trong miếu nghe rõ. Vài đứa khác thì làm bộ đấm cây, dậm đất hòng che giấu tiếng chân của đồng bọn đang vòng ra sân sau chính điện, đặng đánh tập hậu mấy người Khiếu Hoá Tăng.
Tiếc thay lão sư ăn mày chẳng phải cao thủ bình thường, mà là một trong bảy người võ công cao bậc nhất nước Nam. Khiếu Hoá một mặt vận công ép Huỳnh Bách Việt, nhưng vẫn để ý mọi động tĩnh bên ngoài. Thấy ngoài hiên có tiếng chân người khinh công rất nhẹ, ông nhếch mép cười nhắc Hương:
“ Cô bé, nhóc ra sau vườn với nhóc Chó đi. Một mình nó đi ta không yên tâm. ”
Phiêu Hương nhảy xuống khỏi bàn thờ, kế chạy vội ra vườn sau. Nay trong chính điện chỉ còn hai người Huỳnh Bách Việt với Khiếu Hoá Tăng. Ông sư già rút tay về, trán lấm tấm mồ hôi.
“ Ép được nọc ong ra rồi, còn độc lá ngón thì giã rau muống lấy nước cốt uống vào sẽ giải được. ”
Khiếu Hoá Tăng vươn vai đứng dậy, bẻ bẻ mấy ngón tay nghe răng rắc trong khi ngáp một tiếng dài lượt thượt.
“ Rồi… ra kia chơi một tí nào. ”
Tạng Cẩu múc đẫy một thùng nước, đang lom khom bưng trở vào chính điện. Trông cái dáng nó cong lưng, uốn gối mím môi đến là tội. Âu cũng bởi cái gàu lấy nước giếng đã cũ nên bị sử một miếng bên thành, thành ra nó phải loay hoay nãy giờ mới được đầy thùng.
“ Ớ, còn đứa trẻ con ở đây. ”
“ Chuyện lớn quan trọng, trẻ con người già gì cũng kệ! ”
Tạng Cẩu nghe thấy trên đầu nó vọng xuống tiếng người nói, kèm theo ngay sau là một đòn ưng trảo vạch thẳng xuống đỉnh đầu. Đối thủ cố tình nhắm vào tử huyệt bách hội, cốt để nó chết bất đắc kì tử. Trên đầu tường, hai tên đồng bọn hắn ngồi thò chân xuống đong đưa, khoái trá xem nó bị nạn. Tên bên phải thì béo và lùn, da màu bánh mật. Còn tên ngồi mé tả lại cao lêu nghêu và gầy nhom. Nước da hắn lại có màu trắng ởn như là cả năm giời không ra ngoài nắng vậy, bủng beo và bệnh hoạn. Hai tên ngồi cạnh nhau, trông chẳng khác nào trên bờ tường bỗng có thêm một con sâu bướm mập mạp và con bọ que.
Gã nhảy xuống đánh thì có vóc người trung bình, tầm thước. Hắn có vẻ thạo môn ưng trảo công, chỉ cảm nhận kình phong ác liệt cũng đủ khiến tóc sau ót Cẩu dựng đứng hết lên. Nó vội vàng thả gàu nước ra, lăn một vòng dưới đất tránh đi đòn hiểm.
Kẻ ra tay đánh lén ngạc nhiên kinh hô, nhưng lời còn chưa dứt thì bàn chân của Cẩu đà quét thẳng vào má trái của y. Chát! Chiêu “ chó chui gầm trạn ” để lại một dấu bàn chân đỏ chót trên mặt tên đệ tử phái Long Đỗ. Tên kia đưa tay rờ má mình, thấy đã nóng rực lên vì giận và nhục rồi, thế là hắn gầm lên:
“ Thằng chó con, tao phải giết mày!! ”
[ Ế? Hắn biết tên mình? Nhưng mình có nhận ra hắn là ai đâu? ]
Cẩu nghĩ thầm, nhưng tốc độ phát chiêu của đôi tay thì chẳng dám chậm lại tí nào. Chưởng pháp của đối thủ cũng không phải quá cao thâm, nhưng thắng ở nội kình hàm hậu. Trong khi chiêu thức của Tạng Cẩu thì quỷ quái thật đấy, song nội công thằng bé hẵng còn non nớt. Hai đối thủ ở hai thái cực trái ngược nhau, tạm thời cuộc đấu lâm vào trạng thái bình thủ bất phân thắng bại.
Tạng Cẩu lợi dụng thân pháp “ chó ba năm mới nằm ”, liên tiếp né tránh công kích dồn dập của đối thủ. Mỗi cú đấm, phát chưởng xẹt qua mặt là kình phong lại quét nó rát bỏng cả hai má. Tạng Cẩu biết về nội lực mình thiệt hơn, nên không dám chính diện đỡ đòn hay đọ chiêu so chưởng. Nó phải liên tục né mũi nhọn, nên bỏ lỡ cơ man không biết bao nhiêu là sơ hở của đối thủ.
Tất nhiên, phàm là kẻ thiện chiêu thức yếu nội công thì càng đánh lâu càng thiệt thòi. Tạng Cẩu thấy đã đánh năm mươi chiêu mà chưa làm gì được đối thủ, mình thì đã thấm mệt nên lo lắm. Nó biết mình phải tốc chiến tốc thắng mau, không thì nguy cho nó.
Thế là nó lập tức đổi qua dùng chiêu “ chó cắn áo rách ”. Đối phương cứ xuất chiêu nào, là nó nhè ngay điểm yếu của hắn mà đánh tới tấp. Song kẻ kia ỷ mình lớn tuổi, cơ bắp dẻo dai nên chỉ chăm chăm bảo hộ tử huyệt và yếu huyệt, còn các bộ vị khác thì cứ để cho Tạng Cẩu mặc sức mà đánh.
Tạng Cẩu đánh mãi mà đối phương không suy suyển, bắt đầu đâm nản. Đối phương thì kinh nghiệm hơn, nên chỉ chờ có thế là tấn công liền. Tạng Cẩu mới dừng lại lấy hơi thì bàn tay đổi thù đã chộp đến. Chát! Ngực nó trúng một chưởng đau điếng.
Thằng bé loạng choạng lui mấy bước, toàn thân rung lên như muốn ngã về phía sau. Nó vội vàng tìm cách lấy lại thăng bằng, nhưng đối thủ đâu có đứng yên chờ nó làm được điều ấy. Thằng bé vừa mới ổn định được chân trụ, thì ưng trảo của đối thủ đã móc ngược một phát hiểm hóc vô cùng từ dưới lên. Kình phong dữ dội khiến nó hầu như không mở nổi miệng. Biết là trúng đòn sẽ gãy xương quai hàm ngay, nó vội lùi lại tránh.
Thế nhưng đối thủ cũng biến chiêu tập kích theo tắp lự. Ưng trảo tay trái móc trượt, thì tay phải đã vạch ngang một cái. Cú móc này nhắm ngay huyệt thái dương. Nếu như để bị trúng đòn, Tạng Cẩu chết là cái chắc.
Tình thế thì nguy ngập vô cùng, nhưng Tạng Cẩu chợt cảm thấy khoảnh khắc này nó bình tĩnh đến lạ. Cử động của đối thủ như chậm lại, chỉ một chút rất nhỏ thôi, nhưng rõ ràng đã chậm lại, đủ để nó đoán được hướng tấn công của y.
Nó bèn đánh liều dùng ngay chiêu “ chó ngáp phải ruồi ”. Trước hết cúi thấp đầu tránh chiêu, rồi bước chéo lên hai bước. Đối thủ theo đà vồ của ưng trảo cũng tiến lên trước, vừa vặn đứng hở mạng sườn về phía nó. Chẳng kịp nghĩ nhiều, Tạng Cẩu tông cả người vào sơ hở bên sườn của đối thủ. Đây đúng là chiêu “ chó cậy gần nhà ” nhưng được nó biến tấu đi, thay vì chỉ một cánh tay thì dùng cả cơ thể cho dễ vận lực. Nay lực đạo toàn thân của nó được dồn vào cú húc này, đủ biết không hề tầm thường.
Đối thủ của nó không ngờ Tạng Cẩu lại có thể phản kích một cách hoàn hảo đến thế. Nếu như hai bên chỉ đánh giao hữu, thì hắn đã khen hay một tiếng thật to rồi. Hắn thấy đôi chân mình mất đi tiếp xúc với nền gạch, cả người bỗng bay bổng lên. Ruỳnh! Đầu hắn tông mạnh vào tường nhà, trượt xuống để lại một vệt máu dài. Thương nặng là thế nhưng nhìn cánh mũi hắn hãy còn nhấp nhô thì biết không nguy tới tính mạng.
“ Ơ hay, anh nói tôi là phường ác ôn theo giặc, tôi lại chửi anh là bè lũ Việt gian. Vậy ai mới thực sự là lũ giặc bán nước? Chi bằng người ngoài miếu vào trong này đối chất, ba mặt một lời chẳng hay hơn ư? ”
Phiêu Hương chui ra sau tượng phật mà nấp, che miệng cười. Huỳnh Bách Việt ban đầu thì hơi khó hiểu, nhưng nghĩ một chút cũng nhận ra:
[ Võ công ông sư này không biết cao hay thấp, nhưng rất có kinh nghiệm đi lại trên giang hồ.
Ngoài sân trống trải, đối phương người đông thế mạnh lại giỏi dùng ám khí, sư ông đương nhiên không bị dở người mà khi không lại thò đầu ra. Ở trong chính điện một là có thể đề phòng đối thủ dùng kế điệu hổ li sơn, hai là nhiều chướng ngại chỗ nấp. Người dùng ám khí trong thiên hạ, kị nhất đúng là kiểu chiến địa này. ]
Gã cầm đầu bang chúng phái Long Đỗ tự nhiên cũng hiểu điều này. Hắn bèn vận công quát:
“ Người ngay có trời chứng đất giám, việc gì phải giải thích với các người? Họ Huỳnh, tao đếm đến mười, nếu mày không ra đây đừng trách tao đốt cái miếu nát này! ”
Khiếu Hoá Tăng nhún vai. Tất nhiên đối phương sẽ phản ứng như thế rồi. Lão không thấy lạ lắm.
“ Đại sư, trăm sự… ”
Huỳnh Bách Việt nghiến răng, vùng dậy đặng xông ra ngoài sống mái. Nào ngờ vai y đã bị một bàn tay của Khiếu Hoá Tăng đặt lên từ bao giờ. Ông sư già khẽ vận lực nhấn một cái, tức thì Hoàng Bách Việt như bị đà tảng đè lên. Cũng may nội lực y không kém, vận công một hồi thì chỉ thấy khó chịu với tức ngực mà thôi,
Y còn chưa hết cảm thán nội lực Khiếu Hoá Tăng thâm hậu thì lão đã vận thêm hai thành công lực xuống bán tay. Tức thì Khỉ Lông Xanh hết đường cục cựa, chẳng khác nào bị Bụt đè cứng.
Khiếu Hoá Tăng nói:
“ Đốt miếu? Ui trời ơi đất hỡi… lẽ nào các người muốn giết người diệt khẩu ư? Thế thì có khác gì cách làm của phường ác ôn? ”
“ Ha ha! Lão này lớn đầu còn dại. Đốt miếu xong, chúng mày chết không đối chứng, bọn tao nói sao mà chẳng được? ”
Đám đệ tử phái Long Đỗ thi nhau cười vang. Mấy đứa nội công thâm hậu còn vận công lên để trong miếu nghe rõ. Vài đứa khác thì làm bộ đấm cây, dậm đất hòng che giấu tiếng chân của đồng bọn đang vòng ra sân sau chính điện, đặng đánh tập hậu mấy người Khiếu Hoá Tăng.
Tiếc thay lão sư ăn mày chẳng phải cao thủ bình thường, mà là một trong bảy người võ công cao bậc nhất nước Nam. Khiếu Hoá một mặt vận công ép Huỳnh Bách Việt, nhưng vẫn để ý mọi động tĩnh bên ngoài. Thấy ngoài hiên có tiếng chân người khinh công rất nhẹ, ông nhếch mép cười nhắc Hương:
“ Cô bé, nhóc ra sau vườn với nhóc Chó đi. Một mình nó đi ta không yên tâm. ”
Phiêu Hương nhảy xuống khỏi bàn thờ, kế chạy vội ra vườn sau. Nay trong chính điện chỉ còn hai người Huỳnh Bách Việt với Khiếu Hoá Tăng. Ông sư già rút tay về, trán lấm tấm mồ hôi.
“ Ép được nọc ong ra rồi, còn độc lá ngón thì giã rau muống lấy nước cốt uống vào sẽ giải được. ”
Khiếu Hoá Tăng vươn vai đứng dậy, bẻ bẻ mấy ngón tay nghe răng rắc trong khi ngáp một tiếng dài lượt thượt.
“ Rồi… ra kia chơi một tí nào. ”
Tạng Cẩu múc đẫy một thùng nước, đang lom khom bưng trở vào chính điện. Trông cái dáng nó cong lưng, uốn gối mím môi đến là tội. Âu cũng bởi cái gàu lấy nước giếng đã cũ nên bị sử một miếng bên thành, thành ra nó phải loay hoay nãy giờ mới được đầy thùng.
“ Ớ, còn đứa trẻ con ở đây. ”
“ Chuyện lớn quan trọng, trẻ con người già gì cũng kệ! ”
Tạng Cẩu nghe thấy trên đầu nó vọng xuống tiếng người nói, kèm theo ngay sau là một đòn ưng trảo vạch thẳng xuống đỉnh đầu. Đối thủ cố tình nhắm vào tử huyệt bách hội, cốt để nó chết bất đắc kì tử. Trên đầu tường, hai tên đồng bọn hắn ngồi thò chân xuống đong đưa, khoái trá xem nó bị nạn. Tên bên phải thì béo và lùn, da màu bánh mật. Còn tên ngồi mé tả lại cao lêu nghêu và gầy nhom. Nước da hắn lại có màu trắng ởn như là cả năm giời không ra ngoài nắng vậy, bủng beo và bệnh hoạn. Hai tên ngồi cạnh nhau, trông chẳng khác nào trên bờ tường bỗng có thêm một con sâu bướm mập mạp và con bọ que.
Gã nhảy xuống đánh thì có vóc người trung bình, tầm thước. Hắn có vẻ thạo môn ưng trảo công, chỉ cảm nhận kình phong ác liệt cũng đủ khiến tóc sau ót Cẩu dựng đứng hết lên. Nó vội vàng thả gàu nước ra, lăn một vòng dưới đất tránh đi đòn hiểm.
Kẻ ra tay đánh lén ngạc nhiên kinh hô, nhưng lời còn chưa dứt thì bàn chân của Cẩu đà quét thẳng vào má trái của y. Chát! Chiêu “ chó chui gầm trạn ” để lại một dấu bàn chân đỏ chót trên mặt tên đệ tử phái Long Đỗ. Tên kia đưa tay rờ má mình, thấy đã nóng rực lên vì giận và nhục rồi, thế là hắn gầm lên:
“ Thằng chó con, tao phải giết mày!! ”
[ Ế? Hắn biết tên mình? Nhưng mình có nhận ra hắn là ai đâu? ]
Cẩu nghĩ thầm, nhưng tốc độ phát chiêu của đôi tay thì chẳng dám chậm lại tí nào. Chưởng pháp của đối thủ cũng không phải quá cao thâm, nhưng thắng ở nội kình hàm hậu. Trong khi chiêu thức của Tạng Cẩu thì quỷ quái thật đấy, song nội công thằng bé hẵng còn non nớt. Hai đối thủ ở hai thái cực trái ngược nhau, tạm thời cuộc đấu lâm vào trạng thái bình thủ bất phân thắng bại.
Tạng Cẩu lợi dụng thân pháp “ chó ba năm mới nằm ”, liên tiếp né tránh công kích dồn dập của đối thủ. Mỗi cú đấm, phát chưởng xẹt qua mặt là kình phong lại quét nó rát bỏng cả hai má. Tạng Cẩu biết về nội lực mình thiệt hơn, nên không dám chính diện đỡ đòn hay đọ chiêu so chưởng. Nó phải liên tục né mũi nhọn, nên bỏ lỡ cơ man không biết bao nhiêu là sơ hở của đối thủ.
Tất nhiên, phàm là kẻ thiện chiêu thức yếu nội công thì càng đánh lâu càng thiệt thòi. Tạng Cẩu thấy đã đánh năm mươi chiêu mà chưa làm gì được đối thủ, mình thì đã thấm mệt nên lo lắm. Nó biết mình phải tốc chiến tốc thắng mau, không thì nguy cho nó.
Thế là nó lập tức đổi qua dùng chiêu “ chó cắn áo rách ”. Đối phương cứ xuất chiêu nào, là nó nhè ngay điểm yếu của hắn mà đánh tới tấp. Song kẻ kia ỷ mình lớn tuổi, cơ bắp dẻo dai nên chỉ chăm chăm bảo hộ tử huyệt và yếu huyệt, còn các bộ vị khác thì cứ để cho Tạng Cẩu mặc sức mà đánh.
Tạng Cẩu đánh mãi mà đối phương không suy suyển, bắt đầu đâm nản. Đối phương thì kinh nghiệm hơn, nên chỉ chờ có thế là tấn công liền. Tạng Cẩu mới dừng lại lấy hơi thì bàn tay đổi thù đã chộp đến. Chát! Ngực nó trúng một chưởng đau điếng.
Thằng bé loạng choạng lui mấy bước, toàn thân rung lên như muốn ngã về phía sau. Nó vội vàng tìm cách lấy lại thăng bằng, nhưng đối thủ đâu có đứng yên chờ nó làm được điều ấy. Thằng bé vừa mới ổn định được chân trụ, thì ưng trảo của đối thủ đã móc ngược một phát hiểm hóc vô cùng từ dưới lên. Kình phong dữ dội khiến nó hầu như không mở nổi miệng. Biết là trúng đòn sẽ gãy xương quai hàm ngay, nó vội lùi lại tránh.
Thế nhưng đối thủ cũng biến chiêu tập kích theo tắp lự. Ưng trảo tay trái móc trượt, thì tay phải đã vạch ngang một cái. Cú móc này nhắm ngay huyệt thái dương. Nếu như để bị trúng đòn, Tạng Cẩu chết là cái chắc.
Tình thế thì nguy ngập vô cùng, nhưng Tạng Cẩu chợt cảm thấy khoảnh khắc này nó bình tĩnh đến lạ. Cử động của đối thủ như chậm lại, chỉ một chút rất nhỏ thôi, nhưng rõ ràng đã chậm lại, đủ để nó đoán được hướng tấn công của y.
Nó bèn đánh liều dùng ngay chiêu “ chó ngáp phải ruồi ”. Trước hết cúi thấp đầu tránh chiêu, rồi bước chéo lên hai bước. Đối thủ theo đà vồ của ưng trảo cũng tiến lên trước, vừa vặn đứng hở mạng sườn về phía nó. Chẳng kịp nghĩ nhiều, Tạng Cẩu tông cả người vào sơ hở bên sườn của đối thủ. Đây đúng là chiêu “ chó cậy gần nhà ” nhưng được nó biến tấu đi, thay vì chỉ một cánh tay thì dùng cả cơ thể cho dễ vận lực. Nay lực đạo toàn thân của nó được dồn vào cú húc này, đủ biết không hề tầm thường.
Đối thủ của nó không ngờ Tạng Cẩu lại có thể phản kích một cách hoàn hảo đến thế. Nếu như hai bên chỉ đánh giao hữu, thì hắn đã khen hay một tiếng thật to rồi. Hắn thấy đôi chân mình mất đi tiếp xúc với nền gạch, cả người bỗng bay bổng lên. Ruỳnh! Đầu hắn tông mạnh vào tường nhà, trượt xuống để lại một vệt máu dài. Thương nặng là thế nhưng nhìn cánh mũi hắn hãy còn nhấp nhô thì biết không nguy tới tính mạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook