Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 34: Hồi tám (6)

Đùng!

Dậm chân, Hồ Đỗ lao vọt đi như một viên đạn đại bác. Từng thớ cơ của hắn uyển chuyển, dẻo dai phối hợp với nhau vận động, nhịp nhàng chẳng khác nào loài báo săn.

Mộc Thạnh thấy tốc độ đối thủ đột nhiên nhanh phải gấp đôi lần đánh nhau trước, thì giật mình lắm. Thời gian mới bao lâu, lão không ngờ Đỗ lại mạnh lên nhiều đến như thế chỉ trong chưa đầy một tháng ngắn ngủi. Thạnh hãy còn chưa kịp định thần thì việt của Đỗ đã bắt đầu rơi xuống, kình phong phạt thẳng vào vai vào mặt.

Nhưng Mộc Thạnh chinh chiến lâu năm, tất nhiên cũng là địch thủ hạng xương xẩu khó gặm. Lão đã sớm dùng đôi tai mình nghe tiếng gió, dựa vào đó mà bước liền ba bước sang phải.

Uỳnh!

Lưỡi việt của Hồ Đỗ không tìm được mục tiêu, chém mạnh xuống đất. Ầm một tiếng rõ to, nền rừng hiện lên một cái rãnh toang hoác, sâu chừng hai ngón tay. Mộc Thạnh tiện đà vung siêu phản kích, nhưng Đỗ đã kịp đưa rìu chiến lên chặn nhát chém của lão.

Cán siêu đụng phải cán việt, lực phản chấn kinh hồn truyền lại khiến hai tay Mộc Thạnh như rụng rời, hổ khẩu nứt toạc ra, đầm đìa máu.

“ Ha ha! Mộc Thạnh, lần này lão chết là cái chắc! ”

Hồ Đỗ hưng phấn cười gằn, tiếp tục vung việt chém tới tấp. Cứ sau mỗi nhát chém, đòn thế của y lại nặng nề hơn, vồ vập hơn một bậc.

Chém lên, bổ xuống, thúc sườn, đập ngang… cú nào cú nấy mạnh chẳng khác nào sét đánh, trời sập. Phải chống đỡ khiến đôi chân Mộc Thạnh run lên liên tục, hầu như sắp chống đỡ không nổi. Tốc độ, sức mạnh, phản xạ, chiêu thức… Hồ Đỗ đã mạnh hơn lần tay đôi trước trên tất thảy mọi phương diện.

Áp lực đè nặng trên vai Mộc Thạnh. Lão biết mình khó lòng dùng chiến thuật cũ mà vắt kiệt thể lực Hồ Đỗ, cứ phải đỡ những cú đánh mạnh như trời phạt thế này thì chỉ mấy hiệp nữa là lão kiệt sức.

Mặt trời lui dần về phía cuối rặng cây, chiến trường của Hồ Đỗ và Mộc Thạnh nhuốm đầy một màu đỏ ối của nắng chiều gần tắt. Máu đỏ. Thứ mà chỉ mấy khắc trước còn vấy đầy đất thành tia thành vũng, nay đã biến mất trong mảnh hào quang cuối cùng của vầng dương.

Chỉ có tiếng binh khí va chạm kịch liệt, giọng thở hào hển và tiếng chân giộng đất nhịp nhàng. Hai chiến tướng quần thảo nhau, ăn miếng trả miếng dữ dội.

Hồ Đỗ lực lớn không tưởng, Mộc Thạnh lại đa biến linh hoạt. Cứ mỗi khi Đỗ tung ra một chém mạnh khôn cùng, tưởng như không thể đỡ nổi thì Thạnh lại khéo léo dùng xảo kình dẫn lưỡi việt chém xuống đất.

Thật đúng là mãnh hổ gặp thuồng luồng, kì phùng địch thủ.

Quan chiến, nghe tiếng binh khí va nhau mà có cảm tưởng như chứng kiến cảnh cọp gầm toạc núi, lốt ( tên huý của thuồng luồng) giãy đứt sông. Nhưng rõ ràng, đánh lâu, thì sức hổ nhỉnh hơn hẳn.

Hồ Đỗ càng đánh càng hăng, song việt khảm tới đối thủ điên cuồng và dồn dập khác chi bão tố. Mộc Thạnh lại nhắm chuẩn điểm yếu của hai thanh việt, nhẹ nhàng lách siêu vào gẩy một cái. Tức thì song việt của Đỗ tự đụng vào nhau, uy lực tan tác quá nửa. Song lão đánh lâu, cũng phải thấm mệt.

Mộc Thạnh bị dồn ép liên tục, nhưng vẫn bình tĩnh tiếp được từng trảm từng trảm của Đỗ, không núng chút nào. Phải tới chiêu thứ một trăm thì lão mới bước hớ nửa bước, bàn chân đặt quá ba phân về phía Hồ Đỗ.

Chớp ngay cơ hội chẳng thể tốt hơn, Hồ Đỗ sấn ngay lại, vận kình xuống chân mà đạp.

Cốp!

Bàn chân bước hớ của Mộc Thạnh bị trúng chiêu liền, tiếng xương gãy vang lên ken két nghe mà rợn cả người. Chẳng dừng ở đấy, Hồ Xạ liên tiếp nghiến chân mình xuống, di qua di lại.

“ Ahhh!!! ”

Rốt cuộc, nhịn không nổi, Mộc Thạnh hét lên thất thanh vì đau. Chút chân khí đang tán loạn nơi ngực lão bèn theo đó thoát hết ra ngoài.

Hồ Đỗ khẽ nghiến răng, xiết bàn tay, sau đó trở ngược cán việt mà giáng mạnh xuống. Hai đốc rìu bằng sắt đặc đánh trúng liền hai huyệt Kiên Tỉnh ở vai Mộc Thạnh. Đôi tay lão uể oải đi tức thì, rồi buông thõng hẳn. Ngay tức thì, Đỗ tung liền hai cước trúng ngay huyệt Túc Tam Lí ở đôi chân Thạnh.

Hùng kình hàm hậu ập tới khác nào sóng gầm núi sạt. Hai chân họ Mộc trúng đòn liền tê bại đi, y quỳ khuỵu xuống, bất lực.

Bốp!

Ngực lão lại ăn một đạp của Đỗ, còn mặt thì bị tống thẳng một quyền vào. Mũi mồm chảy máu ròng ròng, Thạnh bắn ngược ra sau. Lưng lão nện mạnh xuống khoảnh rừng cách chỗ Đỗ đứng chừng hai thước ta.

Chế địch xong, Hồ Đỗ mới dám buông một hơi thở mạnh. Mộc Thạnh quả nhiên là khó đối phó vô cùng, siêu pháp từng chiêu từng thức đều có hoả hầu thâm hậu vô cùng. Bộ siêu pháp nhìn tưởng như đơn giản, nhưng mọi biến hoá của đường siêu như bị lão nắm hết trong tay, có thể tuỳ tâm mà dùng. Ẩn ước đã hàm chứa đạo lí “ mài đá ra ngọc, bện rơm thành vàng ”.

Thần công của Đỗ dù có tinh tiến, song hắn vẫn phải tốn sức chín trâu hai hổ mới đánh gục được Thạnh. Nếu không nhờ có Lý Thân thần công quái dị vạn phần, e rằng người đang nằm gục phía xa sẽ là Hồ Đỗ.

Rửa được thù chiến bại hôm nào, Hồ Đỗ ngẩng mặt lên nhìn vào bầu trời đang dần tối. Treo cao, xa thật xa, hai ngôi sao thoáng loé lên yếu ớt rồi biến mất ngay. Bị màn đêm nuốt chửng.

“ Ha… ha… ha ha… ha ha ha! ”

Hồ Đỗ cười, cười thật sảng khoái. Dù là khi quân Hồ thắng, hay lúc Đại Ngu thua, hắn vẫn cứ là bại tướng dưới tay Mộc Thạnh.

Nhưng sau hôm nay thì không. Vật đổi sao dời, Mộc Thạnh đã thảm bại trong tay Hồ Đỗ.

Hắn nâng thanh việt lên, gác nó lên gõ gõ bờ vai, cười ngoác tận mang tai. Cái mặt khả ố cười đắc ý trông đến là ghét, trong đôi nhãn châu híp tịt sau mí mắt kia còn có gì khác đâu ngoài men say chiến đấu?

Hồ Đỗ chống nạng đi tới, đầu cúi sát mặt Mộc Thạnh. Mùi máu tanh tanh phả vào mặt, nhưng y nào có thèm để tâm, chỉ lên tiếng với giọng thách thức:

“ Phục chưa? ”

Mộc Thạnh nhìn bầu trời đêm.

Vầng dương hấp hối đang trút hơi thở cuối cùng nơi cuối những rặng cây. Tinh tú ló dần khỏi chỗ nấp, dăm vệt sao chổi mọc sớm xẹt qua xẹt lại, như muốn hoạ vận mệnh ai lên nền trời.

“ Ha… ha… ha ha… ha! ”

Thạnh bắt đầu cười, cũng nấc lên từng âm một, điên dại chẳng kém gì Đỗ hồi nãy. Tiếng cười khô khốc bật lên cao, phả mùi máu vào trong không khí.

Hồ Đỗ trông cảnh này, không khỏi lấy làm khó hiểu. Y không muốn thua, y biết Mộc Thạnh cũng vậy. Tràng cười sằng sặc mờ ám của lão khiến y bất an quá. Hồ Đỗ gằn giọng, lưỡi sắc của thanh việt trên tay kề sát cổ Mộc Thạnh:

“ Nói! Mày cười cái gì!? ”

“ Ồ không, không có gì. Hồ Đỗ ạ, nhà ngươi đánh tay đôi thắng lão già này rồi đấy! Tự hào không?? Thế nhưng ở chính cửa quan Hàm Tử, nơi mà các người vẫn lấy làm tự hào, Đại Ngu đã thua cho thiên triều ta. ”

Mộc Thạnh ngả đầu xuống, mắt khẽ nhắm lại, mặc kệ lưỡi rìu sắc lẻm kề ngay cần cổ. Giống như sự sống chết của bản thân lão đã chẳng còn quan trọng nữa.

Hồ Đỗ đang muốn phản bác, thì lại thấy có ánh vàng từ xa xa hắt lên bãi cỏ dưới chân, bò lôm côm trên mặt đất đến tận chỗ hắn đang đứng. Ánh lửa bị bóng cây cối trên gò kéo dài ra lêu nghêu, chẳng khác nào những ngón tay xương xẩu muốn tóm lấy đế giày Hồ Đỗ.

Lòng y thấy nao nao. Dự cảm bất an khi trước chợt cháy phừng lên từ bên dưới lớp tro chiến hoả để lại, đượm hơn bao giờ hết. Hồ Đỗ quay đầu nhìn, thì thấy ở hướng tây xa xa có từng lớp từng lớp tro đỏ bị lửa vàng phủi tung vào đêm đen dày đặc.

Có mai phục!

“ Phục kích hai cánh kì binh, cố tình để doanh trại trống không, lưu lại manh mối trong soái trướng… thì ra tất cả đều là dự mưu của các ngươi? ”

Hồ Đỗ rống lên, hai tay xách cổ Mộc Thạnh. Chiến tướng nhà Minh từng lừng lẫy vô song bị hắn nắm lên như một đứa trẻ, toàn thân mềm như tấm giẻ rách không còn chút lực phản kháng. Đỗ nghiến răng nghiến lợi, cứ nhắm bụng Mộc Thạnh mà thoi tới tấp.

“ Khà khà… nhãi… ranh. Mày… không xứng làm tướng. ”

Câu nói của Thạnh bị những búng máu làm đứt đoạn, nghe lùng bùng chẳng rõ ràng lắm. Song cái vẻ đắc thắng của lão thì hiện rõ mồn một trên mặt.

Một cái bẫy ngọt ngào, sự điên rồ đúng lúc có khi còn nguy hiểm hơn cả rổ mưu mô quỷ quyệt.

Hồ Đỗ bất giác nhớ lời Nguyên Trừng dặn, ba câu ấy lần lượt lac “ lạch nhỏ chớ tiến / doanh trống chớ vào / lâm nguy chớ loạn ”. Thế mà y và Hồ Xạ chỉ nghe theo được câu đầu tiên.

Mộc Thạnh nói đúng.

Hồ Đỗ thắng một cuộc đấu tay đôi, nhưng thua cả cuộc chiến.

Càng nghĩ, càng tức, Hồ Đỗ xoay nghiêng lười rìu, giật mạnh một phát.

Phựt!

Máu phun như suối, kèm theo một tiếng hét vang. Nay nằm lăn lóc dưới đất là cánh tay cầm siêu của Mộc Thạnh. Lưỡi việt của Hồ Đỗ hãy còn vấy máu.

Y lại tiện tay nhặt luôn thanh siêu của Thạnh lên, vận lực nhấn tay một cái. Cách! Siêu sắt gãy luôn làm hai.

“ Chém đầu nhà ngươi giương lên cho quân Minh, ta không tin giặc còn sĩ khí. ”

Hồ Đỗ nghiến răng kèn kẹt, lưỡi việt đưa ra sau lưng lấy đà định phạt một nhát bay đầu Thạnh.

Thông báo: cạn bom, tác giả sẽ hiện nguyên hình một con ốc sên tinh sau chương này.

Sau này sẽ chỉnh lại lịch đăng, rút ngắn chương lại. Nguyên nhân: Theo khảo sát thì không mấy bạn thích chương dài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương