Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
-
Chương 319: Hồi hai mươi bảy (5)
Chấn Nguyên tử cho là mình đã nhìn thấu mưu đồ của cô nàng, tự tin hơn hẳn. Lão xoa xoa hai bàn tay vào nhau, nói lớn:
“ Khà khà, lần này hai ngươi có chạy lên trời cũng khó thoát! ”
Đoạn, lão tung mình nhảy vào, lấy song chưởng làm đao, tung một quái chiêu từ hai bên trái phải đánh Tạng Cẩu. Thủ đao bên trái nhắm vào thái dương, bên phải đánh bả vai, kình phong ác liệt thổi ào ạt.
Chấn Nguyên tử ra tay, cố tình nhắm đến bả vai bị thương của Tạng Cẩu. Người luyện võ, trong lúc giao chiến đều có thói quen thủ vững nơi yếu hại, nhất là những chỗ bị thương. Lão một mặt uy hiếp vết thương của Tạng Cẩu, mặt khác lại đánh lén yếu huyệt của cậu chàng. Biện pháp tuy là rất hiệu quả, nhưng khó mà tránh khỏi có mấy phần tàn nhẫn ác độc.
Tạng Cẩu trừng mắt, hơi ngả người ra sau né song chưởng, đồng thời quét ngọn cước về phía be sườn của lão. Tạng Cẩu tuy đã thụ thương, lại trải qua mấy cuộc đại chiến đã có chút hao tổn, nhưng nội lực vẫn trên Chấn Nguyên tử một bậc. Một cú đá này nặng tựa nghìn cân, nếu trúng phải chắc chắn sẽ bị thương không nhẹ.
Song, Chấn Nguyên tử đã là trưởng môn một phái, tự nhiên không phải là hạng bất tài. Trước đó tuy Tạng Cẩu dùng hai chiêu kích bại Diệu Định sư thái và Quảng Thành tử, song người trước là không đề phòng võ lực của cậu chàng tiến bộ quá nhanh, người sau thì lại đi lấy cứng đấu cứng với Tạng Cẩu. Chấn Nguyên tử có hai tấm gương này, tự nhiên sẽ không mắc cùng một sai lầm.
Chỉ thấy lão đột nhiên chuyển mình, song chưởng từ chặt thành vỗ, đồng thời nhằm vào ống đồng của Tạng Cẩu. Chiêu đao này của lão gọi là Âm Kém Dương Sai, thắng ở tính biến hoá đột ngột, không thể đoán trước mà phòng bị. Bình thời lão dùng đao, thì biến hoá này sẽ dùng đốc đao để tấn công.
Chấn Nguyên tử đánh ra chiêu này, đã lộ rõ mưu đồ của mình. Lão vốn không hề có ý định dùng thế công mãnh liệt giết Tạng Cẩu ngay, mà muốn đánh què chân cậu chàng. Mất một tay, lại thêm một chân, thì cả hai sẽ là cá nằm trên thớt chim ngồi trong rọ, để mặc cho lão xử trí.
Tạng Cẩu đương nhiên đã có đề phòng, lúc này chợt co chân, dùng đầu gối chống lại hai chưởng của Chấn Nguyên tử. Song, tuy là biến chiêu kịp thời, nhưng rõ ràng cậu chàng bất lợi hơn.
Chấn Nguyên tử tự nhiên cũng nhìn ra được điểm này. Lão đang hí hửng vận lực, thì bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng ma gào quỷ khó, khiến lão hơi hoảng hồn, lực đạo dồn vào song chưởng cũng yếu đi trong nháy mắt.
“Bành” một tiếng chói tai, Chấn Nguyên tử bị Tạng Cẩu chấn lui hai bước.
Lão nhìn trước ngó sau, thấy hai người Gia Luật Sở Tài không biến sắc mặt tưởng như không hề nghe thấy gì, bèn nghĩ thầm:
[ Há lại có lí này!! ]
Gương mặt lão đỏ lên, thổi râu phù phù.
Trước đó, Tạng Cẩu giao thủ với Diệu Định sư thái, lão cũng đã nghe được nội lực của cậu chàng có thể tạo ra tiếng ma gào quỷ khóc. Song, khi ấy lão chỉ coi là thủ đoạn hạ cấp không đáng để vào mắt.
Chẳng ngờ, âm thanh ma quỷ do thứ nội công Bách Quỷ Dạ Hành này tạo nên lại không thua kém gì âm công bình thường, có tác dụng quấy nhiễu thần trí, làm loạn dòng khí trong người, nên lão mới thất thế.
Lão ôm lòng giận dữ, thề phải lấy mạng Tạng Cẩu, thành thử chiêu số lại càng hiểm ác hơn trước. Mỗi đao đều chứa kình phong dào dạt, biến hoá độc địa, cơ hồ không từ thủ đoạn cũng phải thủ thắng.
Tạng Cẩu chỉ có thể dùng một tay chống đỡ, lâu dần rơi vào thế hạ phong. Dầu sao luận về kinh nghiệm thực chiến, Chấn Nguyên tử cũng hơn cậu chàng. Mắt thấy Tạng Cẩu đã không cự nổi.
Đúng lúc này, Gia Luật Sở Tài vội quát:
“ Chân nhân cẩn thận!!! ”
Chấn Nguyên tử giật mình, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng “u u u”, vừa cổ xưa vừa thần thánh. Lão chỉ thấy từ mé trái có kình phong ồ ạt chồm tới, mà cổ tay phải đang đưa ra đã bị Tạng Cẩu dùng thế cầm nã chụp cứng. Huyệt đạo ở tay tức thì bị nội lực của cậu chàng quán trú phong toả, kinh mạch cánh tay bị tàn phá bừa bãi.
Nhưng lúc này, lão đâu có thời giờ nghĩ những chuyện này?? Hiện tại lão chỉ mong giằng được khỏi bàn tay Tạng Cẩu, nhảy lui lại giữ mạng. Song năm ngón tay cậu chàng cứng như sắt ròng, chụp lại chẳng khác nào gông cùm cho trọng phạm?? Lão cố giật mấy cái đều không nhúc nhích được chút nào.
Chấn Nguyên tử nhìn sang, xem thử thứ gì đánh mình, miệng há ra toan hô cứu mạng. Đáng tiếc, thứ cuối cùng lão nhìn thấy trong đời chỉ có một nắm đấm bằng sắt!
Rầm!
Cả cái đầu của Chấn Nguyên tử trúng một đấm của thây sắt, máu văng tung toé, ngũ quan bị đánh đến nỗi mơ hồ không nhận ra đâu là mũi đâu là miệng. Lúc Tạng Cẩu buông tay, thì lão đã ngã vật ra đất, hai tai trào máu, hơi thở yếu dần rồi tắt lịm.
Hồ Phiêu Hương thấy thế bèn reo lên.
“ Thánh Chèm hiển linh! Lí Ông Trọng hiển linh!! ”
Đoạn chỉ tay về phía hai người Gia Luật Sở Tài, bảo:
“ Chắc chắn ngài chướng mắt bọn tiểu nhân các người dám dùng tượng của ngài làm chuyện bỉ ổi, nên hồn gá vào tượng hiển thánh, giết kẻ tiểu nhân đây mà! ”
Gia Luật Sở Tài nhíu chân mày.
Hắn không phải chưa từng giao thủ với Tạng Cẩu. Ba lần hai người đánh nhau, đều là một trận đại chiến. Âm thanh ma gào quỷ khóc do nội lực kì quái của cậu chàng tạo ra hắn cũng nếm rồi. Song… âm thanh “ u u u ” thần bí vừa vang lên rất khác. Nếu bình thời, tiếng động do nội công của Tạng Cẩu phát ra là tiếng ma quỷ kêu gào, thì âm thanh ban nãy tựa như tiếng thần linh hắng giọng.
Hắn… chột dạ!
Mà Lí Thông, nghe đến tiên tổ hiển linh, lưng áo cũng đã ướt đẫm, mặt cắt không còn giọt máu.
Lão ta ngang nhiên làm trái với lời tổ tiên, âm mưu chiếm đoạt bảo vật trong mộ làm của riêng, tự nhiên là không dám đối mặt với anh linh của Thượng Đẳng Thiên Vương.
Hai gã nhìn nhau một cái, đoạn Lí Thông bèn nói thầm:
“ Chuyện này quá quỷ quái, mà đoạt bảo mới quan trọng. Cứ đóng chặt căn phòng lại, rồi bỏ chúng chết đói trong này. Dù sao không có cây đàn này chúng cũng đừng mơ mở được mật đạo. ”
Gia Luật Sở Tài gật đầu, không phản đối.
Dù sao, lúc này thân trong cổ mộ đầy rẫy sự kì lạ thần bí, người ta không khỏi có phần thần hồn nát thần tính. Nếu như có thể tránh, thì không cần cố chấp đi đối đầu với nó làm gì. Hà huống người xưa ai mà chẳng kiêng sợ quỷ thần ba phần?
Thế là, Lí Thông gảy đàn, khiến cái bàn đá lui trở vào mật đạo. Nói đoạn tường đá thả xuống đánh ầm một cái, phong kín căn phòng đặt cái thây sắt. Đồng thời, khi cái bàn đá rút ra khỏi căn phòng, thì sàn nhà bắt đầu có biến đổi, những dây đồng chăng dọc ngang dần bị che khuất. Mọi thứ trở về y hệt như lúc hai người vừa tiến vào, trừ bỏ cái thây không ở chỗ cũ, cửa vào không mở, và trên tường vẫn còn chi chít chỗ hở để bắn Kim Yến tiêu ra thì không khác nhau tí nào.
Tạng Cẩu và Phiêu Hương trông thấy cảnh này, mới thở phào một hơi, nằm ra sàn nghỉ.
“ Này! Sao cậu tìm ra được chỗ này an toàn thế? ”
Bấy giờ nguy hiểm tạm thời đã qua, hai người tránh thủ nghỉ ngơi trong giây lát, Tạng Cẩu mới nhân lúc rảnh rỗi mà hỏi.
Hồ Phiêu Hương chỉ lên trần, cười:
“ Cẩu xem hoa văn của gạch. Năm vạch sóng nước không thay đổi, nhưng vị trí của con nòng nọc thì có khác biệt. Tổng cộng bảy con! ”
Tạng Cẩu chú ý quan sát, quả đúng như lời Hồ Phiêu Hương nói.
Cô nàng bấy giờ mới tiếp:
“ Cơ quan trong phòng dùng một cây đàn để khống chế, hẳn là dựa theo ngũ âm: Cung Thương Giốc Chuỷ Vũ. Còn những con nòng nọc, hẳn là cách phân chia âm của người sáu trăm năm sau. Song… có đến bảy con nòng nọc. Nên tớ đoán, ắt sẽ có hai con không ứng với âm nào. Mà Lí Thông chưa từng vào mộ, làm sao mà quen được với cách kí âm của người tương lai? Thế nên chỉ cần tìm ra con nòng nọc không ứng với ngũ âm là chúng thúc thủ vô sách. ”
Hồ Phiêu Hương ho khẽ, rồi tiếp:
“ Tiếc là chuyện xảy ra quá gấp, không kịp suy nghĩ cẩn thận. Nhưng trong bảy con nòng nọc, chỉ có con chỗ chúng ta đang ngồi là đầu trên đuôi dưới, nên tớ đoán mò nó hẳn là con khác biệt. May mà tớ gặp may, không thì cả hai đứa đi đời rồi. ”
Quả vậy, Hồ Phiêu Hương từ lúc thấy đàn, đã liên tưởng đến nhạc lí.
Trong ngũ âm cổ, Cung Thương Giốc Chuỷ Vũ lần lượt ứng với:
Nốt Nhạc. Phương Hướng, 4 Mùa, Ngôi Sao (Tinh tú), Tình cảm, Ngũ tạng, Màu Sắc.
Cung là hành thổ - sao thổ, màu vàng, ở trung tâm, đại diện cho chỉnh thể bốn mùa, cảm xúc là lo lắng, ứng với tạng tì.
Thương thuộc kim - sao kim, màu trắng, ở phương tây, đại diện cho mùa thu, cảm xúc là u buồn, ứng với tạng phế.
Giốc là hành mộc - sao mộc, màu xanh, ở phương đông, đại diện cho mùa xuân, cảm xúc là giận dữ, ứng với tâm.
Chuỷ thuộc hoả - sao hoả, màu đỏ, ở phương nam, ứng với mùa hạ, vui mừng và tạng can.
Cuối cùng, vũ thuộc thuỷ - sao thuỷ, màu đen, cảm xúc là sợ hãi, ứng với mùa đông, thuộc tạng thận.
Cung - Thương - Giốc - Chuỷ - Vũ trong nhạc lí hiện tại ứng với nốt Mi - Re - Do - La - Sol. Còn Fa và Si không ứng với bất kì một âm thuần tuý nào trong ngũ âm.
Mà con “ nòng nọc ” duy nhất đầu chổng lên trời Hồ Phiêu Hương chọn được, may sao, lại là kí hiệu nhạc lí của nốt Si.
Quyết định cuối cùng, tuy có phần may mắn, nhưng nếu trước đó không bình tĩnh suy ngẫm, phá giải được điểm mấu chốt của căn phòng thì ngay cả cơ sở để đoán bừa cũng không có. Thế nên, lần thoát khốn này quả thực vừa là do may mắn, lại vừa là nhờ chân tài thực học.
“ Khà khà, lần này hai ngươi có chạy lên trời cũng khó thoát! ”
Đoạn, lão tung mình nhảy vào, lấy song chưởng làm đao, tung một quái chiêu từ hai bên trái phải đánh Tạng Cẩu. Thủ đao bên trái nhắm vào thái dương, bên phải đánh bả vai, kình phong ác liệt thổi ào ạt.
Chấn Nguyên tử ra tay, cố tình nhắm đến bả vai bị thương của Tạng Cẩu. Người luyện võ, trong lúc giao chiến đều có thói quen thủ vững nơi yếu hại, nhất là những chỗ bị thương. Lão một mặt uy hiếp vết thương của Tạng Cẩu, mặt khác lại đánh lén yếu huyệt của cậu chàng. Biện pháp tuy là rất hiệu quả, nhưng khó mà tránh khỏi có mấy phần tàn nhẫn ác độc.
Tạng Cẩu trừng mắt, hơi ngả người ra sau né song chưởng, đồng thời quét ngọn cước về phía be sườn của lão. Tạng Cẩu tuy đã thụ thương, lại trải qua mấy cuộc đại chiến đã có chút hao tổn, nhưng nội lực vẫn trên Chấn Nguyên tử một bậc. Một cú đá này nặng tựa nghìn cân, nếu trúng phải chắc chắn sẽ bị thương không nhẹ.
Song, Chấn Nguyên tử đã là trưởng môn một phái, tự nhiên không phải là hạng bất tài. Trước đó tuy Tạng Cẩu dùng hai chiêu kích bại Diệu Định sư thái và Quảng Thành tử, song người trước là không đề phòng võ lực của cậu chàng tiến bộ quá nhanh, người sau thì lại đi lấy cứng đấu cứng với Tạng Cẩu. Chấn Nguyên tử có hai tấm gương này, tự nhiên sẽ không mắc cùng một sai lầm.
Chỉ thấy lão đột nhiên chuyển mình, song chưởng từ chặt thành vỗ, đồng thời nhằm vào ống đồng của Tạng Cẩu. Chiêu đao này của lão gọi là Âm Kém Dương Sai, thắng ở tính biến hoá đột ngột, không thể đoán trước mà phòng bị. Bình thời lão dùng đao, thì biến hoá này sẽ dùng đốc đao để tấn công.
Chấn Nguyên tử đánh ra chiêu này, đã lộ rõ mưu đồ của mình. Lão vốn không hề có ý định dùng thế công mãnh liệt giết Tạng Cẩu ngay, mà muốn đánh què chân cậu chàng. Mất một tay, lại thêm một chân, thì cả hai sẽ là cá nằm trên thớt chim ngồi trong rọ, để mặc cho lão xử trí.
Tạng Cẩu đương nhiên đã có đề phòng, lúc này chợt co chân, dùng đầu gối chống lại hai chưởng của Chấn Nguyên tử. Song, tuy là biến chiêu kịp thời, nhưng rõ ràng cậu chàng bất lợi hơn.
Chấn Nguyên tử tự nhiên cũng nhìn ra được điểm này. Lão đang hí hửng vận lực, thì bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng ma gào quỷ khó, khiến lão hơi hoảng hồn, lực đạo dồn vào song chưởng cũng yếu đi trong nháy mắt.
“Bành” một tiếng chói tai, Chấn Nguyên tử bị Tạng Cẩu chấn lui hai bước.
Lão nhìn trước ngó sau, thấy hai người Gia Luật Sở Tài không biến sắc mặt tưởng như không hề nghe thấy gì, bèn nghĩ thầm:
[ Há lại có lí này!! ]
Gương mặt lão đỏ lên, thổi râu phù phù.
Trước đó, Tạng Cẩu giao thủ với Diệu Định sư thái, lão cũng đã nghe được nội lực của cậu chàng có thể tạo ra tiếng ma gào quỷ khóc. Song, khi ấy lão chỉ coi là thủ đoạn hạ cấp không đáng để vào mắt.
Chẳng ngờ, âm thanh ma quỷ do thứ nội công Bách Quỷ Dạ Hành này tạo nên lại không thua kém gì âm công bình thường, có tác dụng quấy nhiễu thần trí, làm loạn dòng khí trong người, nên lão mới thất thế.
Lão ôm lòng giận dữ, thề phải lấy mạng Tạng Cẩu, thành thử chiêu số lại càng hiểm ác hơn trước. Mỗi đao đều chứa kình phong dào dạt, biến hoá độc địa, cơ hồ không từ thủ đoạn cũng phải thủ thắng.
Tạng Cẩu chỉ có thể dùng một tay chống đỡ, lâu dần rơi vào thế hạ phong. Dầu sao luận về kinh nghiệm thực chiến, Chấn Nguyên tử cũng hơn cậu chàng. Mắt thấy Tạng Cẩu đã không cự nổi.
Đúng lúc này, Gia Luật Sở Tài vội quát:
“ Chân nhân cẩn thận!!! ”
Chấn Nguyên tử giật mình, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng “u u u”, vừa cổ xưa vừa thần thánh. Lão chỉ thấy từ mé trái có kình phong ồ ạt chồm tới, mà cổ tay phải đang đưa ra đã bị Tạng Cẩu dùng thế cầm nã chụp cứng. Huyệt đạo ở tay tức thì bị nội lực của cậu chàng quán trú phong toả, kinh mạch cánh tay bị tàn phá bừa bãi.
Nhưng lúc này, lão đâu có thời giờ nghĩ những chuyện này?? Hiện tại lão chỉ mong giằng được khỏi bàn tay Tạng Cẩu, nhảy lui lại giữ mạng. Song năm ngón tay cậu chàng cứng như sắt ròng, chụp lại chẳng khác nào gông cùm cho trọng phạm?? Lão cố giật mấy cái đều không nhúc nhích được chút nào.
Chấn Nguyên tử nhìn sang, xem thử thứ gì đánh mình, miệng há ra toan hô cứu mạng. Đáng tiếc, thứ cuối cùng lão nhìn thấy trong đời chỉ có một nắm đấm bằng sắt!
Rầm!
Cả cái đầu của Chấn Nguyên tử trúng một đấm của thây sắt, máu văng tung toé, ngũ quan bị đánh đến nỗi mơ hồ không nhận ra đâu là mũi đâu là miệng. Lúc Tạng Cẩu buông tay, thì lão đã ngã vật ra đất, hai tai trào máu, hơi thở yếu dần rồi tắt lịm.
Hồ Phiêu Hương thấy thế bèn reo lên.
“ Thánh Chèm hiển linh! Lí Ông Trọng hiển linh!! ”
Đoạn chỉ tay về phía hai người Gia Luật Sở Tài, bảo:
“ Chắc chắn ngài chướng mắt bọn tiểu nhân các người dám dùng tượng của ngài làm chuyện bỉ ổi, nên hồn gá vào tượng hiển thánh, giết kẻ tiểu nhân đây mà! ”
Gia Luật Sở Tài nhíu chân mày.
Hắn không phải chưa từng giao thủ với Tạng Cẩu. Ba lần hai người đánh nhau, đều là một trận đại chiến. Âm thanh ma gào quỷ khóc do nội lực kì quái của cậu chàng tạo ra hắn cũng nếm rồi. Song… âm thanh “ u u u ” thần bí vừa vang lên rất khác. Nếu bình thời, tiếng động do nội công của Tạng Cẩu phát ra là tiếng ma quỷ kêu gào, thì âm thanh ban nãy tựa như tiếng thần linh hắng giọng.
Hắn… chột dạ!
Mà Lí Thông, nghe đến tiên tổ hiển linh, lưng áo cũng đã ướt đẫm, mặt cắt không còn giọt máu.
Lão ta ngang nhiên làm trái với lời tổ tiên, âm mưu chiếm đoạt bảo vật trong mộ làm của riêng, tự nhiên là không dám đối mặt với anh linh của Thượng Đẳng Thiên Vương.
Hai gã nhìn nhau một cái, đoạn Lí Thông bèn nói thầm:
“ Chuyện này quá quỷ quái, mà đoạt bảo mới quan trọng. Cứ đóng chặt căn phòng lại, rồi bỏ chúng chết đói trong này. Dù sao không có cây đàn này chúng cũng đừng mơ mở được mật đạo. ”
Gia Luật Sở Tài gật đầu, không phản đối.
Dù sao, lúc này thân trong cổ mộ đầy rẫy sự kì lạ thần bí, người ta không khỏi có phần thần hồn nát thần tính. Nếu như có thể tránh, thì không cần cố chấp đi đối đầu với nó làm gì. Hà huống người xưa ai mà chẳng kiêng sợ quỷ thần ba phần?
Thế là, Lí Thông gảy đàn, khiến cái bàn đá lui trở vào mật đạo. Nói đoạn tường đá thả xuống đánh ầm một cái, phong kín căn phòng đặt cái thây sắt. Đồng thời, khi cái bàn đá rút ra khỏi căn phòng, thì sàn nhà bắt đầu có biến đổi, những dây đồng chăng dọc ngang dần bị che khuất. Mọi thứ trở về y hệt như lúc hai người vừa tiến vào, trừ bỏ cái thây không ở chỗ cũ, cửa vào không mở, và trên tường vẫn còn chi chít chỗ hở để bắn Kim Yến tiêu ra thì không khác nhau tí nào.
Tạng Cẩu và Phiêu Hương trông thấy cảnh này, mới thở phào một hơi, nằm ra sàn nghỉ.
“ Này! Sao cậu tìm ra được chỗ này an toàn thế? ”
Bấy giờ nguy hiểm tạm thời đã qua, hai người tránh thủ nghỉ ngơi trong giây lát, Tạng Cẩu mới nhân lúc rảnh rỗi mà hỏi.
Hồ Phiêu Hương chỉ lên trần, cười:
“ Cẩu xem hoa văn của gạch. Năm vạch sóng nước không thay đổi, nhưng vị trí của con nòng nọc thì có khác biệt. Tổng cộng bảy con! ”
Tạng Cẩu chú ý quan sát, quả đúng như lời Hồ Phiêu Hương nói.
Cô nàng bấy giờ mới tiếp:
“ Cơ quan trong phòng dùng một cây đàn để khống chế, hẳn là dựa theo ngũ âm: Cung Thương Giốc Chuỷ Vũ. Còn những con nòng nọc, hẳn là cách phân chia âm của người sáu trăm năm sau. Song… có đến bảy con nòng nọc. Nên tớ đoán, ắt sẽ có hai con không ứng với âm nào. Mà Lí Thông chưa từng vào mộ, làm sao mà quen được với cách kí âm của người tương lai? Thế nên chỉ cần tìm ra con nòng nọc không ứng với ngũ âm là chúng thúc thủ vô sách. ”
Hồ Phiêu Hương ho khẽ, rồi tiếp:
“ Tiếc là chuyện xảy ra quá gấp, không kịp suy nghĩ cẩn thận. Nhưng trong bảy con nòng nọc, chỉ có con chỗ chúng ta đang ngồi là đầu trên đuôi dưới, nên tớ đoán mò nó hẳn là con khác biệt. May mà tớ gặp may, không thì cả hai đứa đi đời rồi. ”
Quả vậy, Hồ Phiêu Hương từ lúc thấy đàn, đã liên tưởng đến nhạc lí.
Trong ngũ âm cổ, Cung Thương Giốc Chuỷ Vũ lần lượt ứng với:
Nốt Nhạc. Phương Hướng, 4 Mùa, Ngôi Sao (Tinh tú), Tình cảm, Ngũ tạng, Màu Sắc.
Cung là hành thổ - sao thổ, màu vàng, ở trung tâm, đại diện cho chỉnh thể bốn mùa, cảm xúc là lo lắng, ứng với tạng tì.
Thương thuộc kim - sao kim, màu trắng, ở phương tây, đại diện cho mùa thu, cảm xúc là u buồn, ứng với tạng phế.
Giốc là hành mộc - sao mộc, màu xanh, ở phương đông, đại diện cho mùa xuân, cảm xúc là giận dữ, ứng với tâm.
Chuỷ thuộc hoả - sao hoả, màu đỏ, ở phương nam, ứng với mùa hạ, vui mừng và tạng can.
Cuối cùng, vũ thuộc thuỷ - sao thuỷ, màu đen, cảm xúc là sợ hãi, ứng với mùa đông, thuộc tạng thận.
Cung - Thương - Giốc - Chuỷ - Vũ trong nhạc lí hiện tại ứng với nốt Mi - Re - Do - La - Sol. Còn Fa và Si không ứng với bất kì một âm thuần tuý nào trong ngũ âm.
Mà con “ nòng nọc ” duy nhất đầu chổng lên trời Hồ Phiêu Hương chọn được, may sao, lại là kí hiệu nhạc lí của nốt Si.
Quyết định cuối cùng, tuy có phần may mắn, nhưng nếu trước đó không bình tĩnh suy ngẫm, phá giải được điểm mấu chốt của căn phòng thì ngay cả cơ sở để đoán bừa cũng không có. Thế nên, lần thoát khốn này quả thực vừa là do may mắn, lại vừa là nhờ chân tài thực học.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook