Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông
-
Chương 70
Trương Bá Quang suy tính một phen, mới cẩn thận mở miệng, “Tiểu Lâm, nếu không muốn chúng ta lo lắng, vậy ít nhất, em cũng phải có bộ dáng làm chúng ta yên tâm a!”
– “Chúng ta?”. Trần Lâm khó hiểu
– “Không sợ nói thật cho em biết, hôm qua anh bị a di nhắc nhở, mới gọi em ra hôm nay. Biết không? Trong thời gian này em… Ách… Không ổn, a di đều nhìn thấy”. Nói xong, Trương Bá Quang im lặng, đợi Trần Lâm phản ứng. Hắn biết nếu đã đề cập đến mẹ Trần, có lẽ Trần Lâm sẽ nói ra chút gì
– “Anh nói là mẹ em cũng biết tâm tình em không tốt?”. Trần Lâm lại hỏi
Trương Bá Quang gật gật đầu từ chối cho ý kiến
Trần Lâm hạ mắt, trong lòng nhất thời tự trách và áy náy. Đúng vậy, mình không bình thường như thế, mẹ làm sao lại không biết! Nói không chừng cả ba cũng biết! Vốn nghĩ mình ngụy trang rất tốt, đủ để hai người không lo lắng, thật không ngờ, vẫn làm bọn họ quan tâm
– “Tiểu Lâm, Quang ca biết em từ trước đến nay đều không muốn người khác lo lắng cho mình, có một số việc, có thể quên đi thì cứ quên, chính là, đôi khi, có một số việc một mình chịu đựng chưa hẳn đã tốt. Thân hữu, cha mẹ bên cạnh em, mỗi người đều nguyện ý giúp đỡ em, nếu em gặp phiền toái gì. Nhưng em lại không cho chúng ta chút cơ hội nào. Kì thật, trong lòng chúng ta không phải vì em nghĩ thế mà vui sướng, ngược lại, chúng ta sẽ cảm thấy bi thương, bất lực”. Trương Bá Quang nói lời này cũng chưa đủ, hắn cùng Trần Lâm lớn lên, tình cảm tự nhiên cũng giống như thân nhân, không phải bằng hữu
– “A di uyển chuyển nhờ anh nói chuyện với em, như vậy còn không nói rõ tâm tư của nàng hay sao? Có lẽ, em không tiện nói tất cả với a di và thúc thúc, chính là, với Quang ca thì em có thể đi? Hoặc là, em cho rằng hiện tại chúng ta đã không thể tâm tình với nhau?”. Một câu ảm đạm cuối cùng đầy đủ ý tứ hàm xúc
– “Quang ca…”. Trần Lâm có chút bất đắc dĩ. Chính mình bây giờ vẫn hi vọng sẽ khôi phục quan hệ với Quang ca như trước, làm sao lại cố ý làm những chuyện tổn hại đến tình cảm của cả hai? Nhưng chuyện mình sầu lo, nếu có thể nói ra dễ dàng, làm sao lại khó xử trước sau như bây giờ?
– “Em không phải không có ý giấu diếm, chính là, em thực sự không biết nên mở miệng như thế nào….”
Trương Bá Quang nhìn Trần Lâm ấp úng, trong lòng mơ hồ đoán được, hòa hoãn nói, “Có liên quan đến người kia?”
– “…Ân”. Do dự nửa ngày, Trần Lâm vẫn là gật đầu
– “Tống bá bá…. Ách…. cha của anh ấy, nói em nên…. rời đi…”
Trương Bá Quang nghe Trần Lâm nói vậy, trong lòng tuy giật mình, nhưng cũng mau trấn định, bởi vì bước trên con đường này, đối mặt với cha mẹ chỉ là chuyện sớm muộn. Chính là, Trần Lâm gọi cha người nọ là ‘Tống bá bá’? Hơn nữa giọng điệu tựa hồ rất quen thân
– “Em gọi cha hắn là ‘Tống bá bá’? Hai người rất quen thân?”
Nghe câu hỏi của Trương Bá Quang, Trần Lâm chỉ có thể cười khổ trong lòng. Quay sang, nói với Trương Bá Quang, “Quang ca, anh biết không? Chính là ba tiếng ‘Tống bá bá’ này hiện tại làm em tiến không được, lùi không xong a, haha…”
Tiếng cười này của Trần Lâm, không biết vì sao lại làm lòng Trương Bá Quang nhất thời tên rần
– “Tiểu Lâm…….”
Trần Lâm lắc đầu ý bảo hắn không cần nói gì
– “Quang ca, anh nói xem, chuyện như vậy, em có thể mở miệng nói với mọi người sao?”
Lặng im thật lâu, Trương Bá Quang mở miệng, “Hắn….. nói thế nào?”
Kì thật, khi hỏi câu này, Trương Bá Quang phi thường khó chịu. Không nói đến lập trường của mình, chỉ cần nụ cười khổ sở kia của Trần Lâm cũng đã thể hiện rõ ràng cậu đang rất đau khổ và khó xử, hắn tự nhiên cũng đau lòng vì cậu
– “Em không nói chuyện gặp cha cho anh ấy nghe. Em cũng cho rằng mình không cần…., chính là, em nếu đã đồng ý sẽ suy nghĩ lại lần nữa về quan hệ của em và anh ấy với Tống bá bá, như vậy, vô luận kết quả thế nào, cũng phải đợi đến khi quyết định xong em mới nói cho anh ấy được. Bằng không, sẽ chỉ làm anh ấy phiền lòng không đáng có, không phải sao?”
Trương Bá Quang vừa nghe Trần Lâm nói vậy, há mốm muốn phản bác, hiện tại em nhất định phải một mình gánh vác sao? Rõ ràng là hai người cùng nhau chia sẻ, em lại tự mình khiêng! Giữ gìn cho hắn đến vậy?!
Chính là, nhìn Trần Lâm vẫn còn nói tiếp, Trương Bá Quang giữ lại những lời kia
– “Nếu em cự tuyệt Tống bá bá, vậy mọi chuyện xem như chưa từng xảy ra, về phần những chuyện phải đối mặt về sau, lúc đó là chuyện của hai người; nhưng…. nếu em đồng ý với Tống bá bá, những suy nghĩ trăn trở này tự em gánh vác là được rồi, cần gì phải làm anh ấy lo lắng thêm?”
Trương Bá Quang giật mình, hắn chưa bao giờ biết trong tình cảm, Trần Lâm lại lí trí đến vậy! Lí trí đến làm người khác đau lòng
– “Tiểu Lâm, em không nghĩ, chuyện tình cảm là chuyện của hai người sao?”
– “Nếu không phải vì đó là chuyện của hai người, Quang ca, anh cho rằng em sẽ phiền não như vậy sao?….. Chỉ có khi không có anh ấy can thiệp vào, em mới có được quyết định của chính mình, mới có thể tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình….”. Câu cuối cùng như Trần Lâm tự thầm thì
Như đột nhiên nghĩ ra điều gì, Trương Bá Quang cầm tay Trần Lâm, vội vàng hỏi, “Em sở dĩ về nhà nghỉ tết sớm, mà hiện tại còn chưa quay về Bắc Kinh, chính là muốn rời xa hắn, để quyết định?”
Nhìn Trần Lâm gật đầu, Trương Bá Quang ngây ngẩn cả người, miệng nói linh tinh, “Trách không được, trách không được….”
– “Cái gì?”. Không nghư rõ hắn nói gì, Trần Lâm hỏi
Hai mắt chằm chằm nhìn Trần Lâm, trách không được em do dự lâu như vậy, khó xử lâu như vậy, phiền não lâu như vậy, nguyên lai vẫn là vì hắn a…. Em không muốn hắn nhìn ra tâm sự của mình, em không muốn để hắn cùng lo lắng, em không muốn làm hắn khỏ xử với cha…. Hắn, đáng giá để em phải băn khoăn như thế sao?
Trong nhất thời, Trương Bá Quang không biết mình đau lòng cho chuyện của Trần Lâm nhiều hơn hay ghen tị nhiều hơn, ê ẩm ấm ách. Thay đổi hướng nhìn, dường như muốn lảng tránh, hắn nói với Trần Lâm, “Không có gì, không có gì….”
Nếu Trương Bá Quang đã nói vậy, Trần Lâm đang nhiều tâm sự cũng không truy vấn thêm. Dần dần khôi phục được cảm xúc kích động, Trương Bá Quang mở miệng, “Tiểu Lâm, em không phải nên đứng trên lập trường của hắn mà suy nghĩ sao? Hai người chung sống, mọi việc đều phải có ý kiến cả hai, đằng này em đơn phương quyết định, hắn chỉ có thể bị động thừa nhận, em không nghĩ rất không công bằng sao? Đương nhiên, vô luận em quyết định thế nào”
– “Không công bằng?”. Miệng bật ra câu hỏi ‘không công bằng’ của Trương Bá Quang, trên mặt Trần Lâm xuất hiện một tia mờ mịt, dường như đang nghĩ đến điều gì, mờ mịt qua đi, thay thế bằng một tia minh bạch
Đúng vậy, tại sao mình không nghĩ đến, nếu tự ý quyết định, cuối cùng mới nói cho anh ấy, thế không phải không công bằng thì là gì? Hơn nữa tính cách của người nọ, có thể để cậu đặt hắn vào thế bị động đơn phương sao? Chính mình thật đã quá nông cạn trong suy nghĩ!
– “Đúng vậy, với anh ấy vẫn không công bằng, thiếu chút nữa đã thành xem nhẹ, a~!”. Miễn cưỡng cười khổ, đau khổ còn cách xa hạnh phúc ngọt ngào ít nhiều
– “Vậy em…. có phải hay không muốn nói cho hắn….”. Nhưng lời này Trương Bá Quang đã rất cố gắng, hắn không có ý nói vậy, trong lòng nghĩ, mình không nghĩ sẽ nói vậy với Tiểu Lâm. Hắn thế nào lại ngu xuẩn tự nhường cơ hội cho người khác! Như thế nào có thể?! Nếu để Tiểu Lâm tự quyết định, nếu Tiểu Lâm quyết định chia tay người nọ, đó không phải là tình hình tốt nhất cho mình sao? Chính mình vì sao còn muốn nói, còn muốn hỏi?
Không cần người khác trả lời, Trương Bá Quang liền tự có câu trả lời của mình–luyến tiếc. Luyến tiếc nhìn thấy khuôn mặt Trần Lâm bất đắc dĩ, cười chua xót; bất đắc dĩ làm người ta đau lòng, chua xót làm người ta chua xót. Tiểu Lâm từ nhỏ đã như bảo bối của mình, bây giờ lại chịu ủy khuất, hơn nữa lại là cậu ấy cam tâm tình nguyện, chính mình thật buồn, thật bực, thật ghen tị, ý niệm duy nhất trong đầu là phải làm cho Tiểu Lâm vui vẻ, làm cho cậu ấy vui vẻ…. Bằng không, vì sao buổi nói chuyện này với Trần Lâm, mình thậm chí còn khuyên cậu rất nhiều, hơn nữa lại đứng ở góc độ của người kia mà nói chuyện?
Có chút không đành lòng với ý tứ hàm súc của mình, Trương Bá Quang im lặng đợi Trần Lâm nói tiếp
Không khí nhất thời yên tĩnh, Trương Bá Quang biết Trần Lâm đang do dự, đang tự vấn; cả hai cũng bồi hồi
Cuối cùng, Trương Bá Quang thấy Trần Lâm lắc đầu, hơn nữa lắc đầu rất kiên đinh, “Không, em không có ý định nói cho anh ấy! Hết thảy đợi em quyết định xong sẽ nói! Hiện tại, không cần. Suy nghĩ của anh ấy ảnh hưởng rất lớn đến quyết định của em, điều này với anh ấy, với Tống bá bá, với em, không phải là lựa chọn tối ưu; hơn nữa cũng không công bằng với Tống bá bá. Em hi vọng mình có thể chịu trách nhiệm với quyết định của mình”
Trương Bá Quang thật không ngờ mình đã nói như vậy, nhưng Trần Lâm vẫn quyết định tự mình giải quyết chuyện này. Hắn là nên nghĩ người kia không đủ quan trọng, hay rất quan trọng với Trần Lâm?
– “Được rồi, Quang ca, chúng ta không cần nói về vấn đề này nữa, dù sao, em không phải không còn cơ hội, ha ha”. Câu nói của Trần Lâm rất giống tự giễu mình
Trương Bá Quang vẫn không biết, buổi nói chuyện hôm nay vẫn có tác dụng, hơn nữa còn có tác dụng rất lớn. Bời vì Trần Lâm trả lời vài câu, liền phát hiện, chính mình tựa hồ cũng chưa đủ lo lắng cho Tống Đình Phàm, chính mình bị thái độ hòa nhã của cha hắn làm cho tiến thoái lưỡng nan. Kì thật, nghĩ thêm một chút, Trần Lâm cho rằng, nếu mình không làm gì sai, vậy thái độ hòa nhã của lão nhân với mình là thực tâm, yêu thích mình cũng là thực tâm. Nếu vậy, mình có thể hay không nên ‘lợi dụng’ một chút? Haha
– “Yên tâm đi, Quang ca, em không sao. Thực xin lỗi, làm anh lo lắng. Yên tâm đi, yên tâm đi, anh có thể báo cáo kết quả công việc cho cha mẹ em rồi! Haha”
Ngữ khí Trần Lâm đột nhiên nhẹ nhàng làm Trương Bá Quang có chút luống cuống, phải biết rằng rất lâu rồi Trần Lâm không nói chuyện thân tình với hắn như vậy
Trong lòng có chút vui sướng, lại nhìn sắc mặt của Trần Lâm, quả thật cậu đang có những suy tính của mình, chính mình mặc dù muốn hỏi thêm, cũng tự biết như vậy không thích hợp, vì thế cũng dừng đề tài. Hắn chỉ vỗ vỗ vai Trần Lâm, vẫn rất quan tâm nói, “Đi, anh sẽ không lo lắng cho em! Chính là em nên suy nghĩ cho kĩ, vô luận kết quả thế nào, như em nói, em có thể chịu trách nhiệm là tốt rồi! Quang ca vẫn tin tưởng em!”
Một mạt tươi cười làm người ta an tâm, “Quang ca, cảm ơn anh!”
– “Nói cái gì, hai chúng ta còn phải nói vậy sao!”. Nói xong lại vươn tay xoa xoa đầu Trần Lâm, lần này Trần Lâm không né tránh, thành thành thật thật tiếp nhận
Lời đã nói xong, Trương Bá Quang biết Trần Lâm cảm ơn hắn việc gì. Chính mình hôm nay có thể thẳng thắn nói mọi suy nghĩ trong tình cảm, thậm chí còn đứng ở góc độ của người kia mà nói một phen, xem ra, Trần Lâm thật nghĩ mình đã chặt đứt đoạn tình cảm kia. Haha, Trương Bá Quang cười khổ trong lòng hỏi tự hỏi, đây là mình sao?!
Hai người tiếp tục đi dạo trong chốc lát, cùng ăn cơm trưa. Gần đến tối, nhìn sắc trời đã có chút lạnh, Trương Bá Quang liền đưa Trần Lâm về nhà. Nghĩ thầm, rằng, mình coi như hoàn thành nhiệm vụ mẹ Trần giao đi
Bởi vì hôm sau Trương Bá Quang sẽ trở về làm việc, cho nên trực tiếp về nhà thu thập hành lí, không vào nhà Trần Lâm ngồi thêm
Mẹ Trần thấy Trần Lâm về đến nhà, liền hỏi, “Bá Quang đâu? Không vào nhà với con?”
Trần Lâm nhìn mẹ Trần từ bếp đi ra, trên tay còn dính bột mì, trên người còn mang tạp dề, mũi lại có chút toan sáp
Mình quả thật đã rất sơ ý, mẹ tuy bề ngoài vẫn bình thường, nhưng trong ánh mắt, lời nói đều lo lắng cho mình. Mình thế nào vẫn không phát hiện ra? Hơn nữa, lần này mẹ cơ bản mỗi ngày đều xuống bếp, nấu nhiều món ăn phong phú cho mình, đây nếu không phải vì lo lắng cho mình thì là gì?
Trần Lâm cúi đầu có ý lảng tránh, vì muốn che dấu tâm tình dạo động của mình, trả lời rất nhanh, “Quang ca ngày mai làm việc trở lại, nên phải về nhà, không vào nhà mình”
– “Nga, đúng rồi, mẹ, mẹ đang làm gì?”
– “Không có gì, còn lại một ít bột nếp, mẹ làm ít bánh khô ăn”. Nói xong, mẹ Trần liền liếc con trai, trong lòng âm thầm nói, xem ra tâm tình đã tốt hơn nhiều. Sau đó liền quay vào bếp
Nghe mẹ nói, Trần Lâm thay quần áo, rửa tay, muốn vào giúp
– “Di, ba, ba cũng ở nhà a, con còn nghĩ ba đã ra ngoài”. Vừa vào đến bếp, Trần Lâm liền thấy, ba Trần cũng đang ngồi bên cạnh mớ bột gạo
Ba Trần liếc nhìn lão bà của mình một cái, nhỏ giọng nói với con trai, “Hai chúng ta tự làm, ba có thể đi ra ngoài sao? Nếu không động thủ, buổi tối ba còn không được ăn a!”
– “Anh nói với con cái gì, đừng nghĩ em không nghe! Thành thành thật thật làm đi, bằng không tối nay sẽ chỉ có em với con trai ăn thôi!”. Mẹ Trần không nghe câu nói của ba Trần, nhưng câu đầu tiên đã phá hủy đường lùi của ba Trần
Trần Lâm cười ấm áp nhìn cha mẹ đấu võ mồm; trong lòng thỏa mãn, hạnh phúc
– “Mẹ! Có mẹ ở đây, ba làm sao dám đi a, mẹ đừng lo! haha”
– “Con chỉ biết bênh ba con!”
Hai cha con nhìn nhau, Trần Lâm buồn cười, “Con nào có, con một phe với mẹ!”
Mẹ Trần trừng mắt liếc con trai, “Đi đi đi, con cho mẹ là con nít a, trả lại cho con một phe, mẹ một phe”
......
Buổi chiều, mọi người trong nhà cùng nhau ngươi một câu ta một câu mà hết giờ, tuy bình thản đến cực điểm, nhưng đó cũng là một niềm vui sống
Buổi tối ăn cơm xong, Trần Lâm pha trà cho cha, gọt hoa quả cho mẹ, sau đó một nhà ba người cùng xem TV trong phòng khách. Dù sao cũng chưa ra Giêng, các chương trình truyền hình vẫn còn rất vui vẻ, tràn ngập không khí mừng năm mới
– “Trần Lâm, con khi nào thì quay lại cửa hàng a?”. Ba Trần nhấp một ngụm trà con trai pha, hỏi
– “Ách, qua tết nguyên tiêu đi”
Ba Trần mẹ Trần nghe con trai nói vậy, không hẹn mà gặp, cùng nhau nhìn con trai
Con trai trễ như vậy mới trở về làm việc?!
Kì thật, chuyện này hôm nay Trần Lâm mới nghĩ xong, trước kia cậu vẫn do dự khi nào mới trở về. Mà hôm nay nói chuyện cùng Trương Bá Quang làm Trần Lâm càng hiểu rõ, mọi việc không nên do dự quá lâu. Cho nên cậu quyết định, thừa dịp mình còn vài ngày nghỉ nên sẽ cẩn thận suy ngẫm lại lần nữa. Tối thiểu nhất, nếu cự tuyệt lão nhân, thì nên cự tuyệt như thế nào; nếu không cự tuyệt, sẽ đối mặt với Tống Đình Phàm như thế nào?
– “Con trai, trễ như vậy con mới làm việc lại, chuyện cửa hàng không có gì vội sao?”
– “Mẹ, không sao, con đã nói với nhân viên rồi, bọn họ ở trên đó sẽ mở cửa làm việc, con chỉ cần liên lạc một chút với nhà cung cấp sách để lo liệu. Con ở nhà thêm vài ngày với hai người”
Cha mẹ Trần nghe con trai nói vậy, hai người nhìn nhau, lại nhớ việc gần đây tâm tình con không tốt, hai người liếc mắt trao đổi, vẫn là mẹ Trần mở miệng trước
– “Con trai, có phải cửa hàng gặp vấn đề gì không? Nếu con cần tiền, ba mẹ vẫn còn. Lúc trước sợ đưa một lần nhiều quá con không thoải mái nhận, con nếu thực sự cần….”
– “Mẹ, con không cần tiền….”. Trần Lâm đánh gảy lời mẹ, trong lòng có chút cảm động
– “Con cũng không gặp khó khăn gì, cửa hàng kinh doanh tốt lắm, khoảng thời gian qua vẫn có lời, không phải như cha mẹ nghĩ đâu, hai người đừng lo lắng”
Mẹ Trần ra chiều không tin, nhìn ba Trần
– “Trần Lâm, con đừng giấu chúng ta, có chuyện gì thì cứ nói, đừng một mình gánh chịu. Trước đây, con như vậy chúng ta mặc kệ, gần đây cũng vì cho con tự lập, cho con tự xây dựng cơ nghiệp, nhưng cũng không nhất thiết như vậy, dù sao tự lập cũng phải có mức độ nhất định”
Trần Lâm nhìn cha mẹ đang băn khoăn, có chút buồn cười nghĩ, cha mẹ sao lại nghĩ ngay cửa hàng của mình có vấn đề như thế
Vì thế, Trần Lâm lại tiếp tục trấn an, “Cửa hàng thực sự không có việc gì, hai người sao lại không tin con?”. Câu cuối còn mang chút nũng nịu, ý đồ không muốn cha mẹ lo lắng
– “Vậy sao lần này về nhà tâm tình con không tốt? Hơn nữa, mẹ thấy con cũng không vội quay về Bắc Kinh a!”
– “Mẹ, mẹ mong con đi càng nhanh càng tốt phải không?”
Mẹ Trần nghe con trai nói vậy liền trừng mắt liếc cậu
Trần Lâm cười cười, sau đó nghiêm túc nói với ba mẹ Trần, “Ba, mẹ, cảm ơn hai người! Ba mẹ yên tâm, con thực sự không có chuyện gì, nếu có gì cần ba mẹ hỗ trợ, con nhất định sẽ nói”
Ba Trần gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Dịch người, mẹ Trần khoát tay lên vai con, giọng điệu ôn nhu tri kỉ, “Con trai, chúng ta tin tưởng con, tin tưởng con có thể giải quyết tốt vấn đề hiện tại. Tuy con không nói cho cha mẹ biết đó là việc gì, nhưng con phải nhớ kĩ, ba mẹ, lúc nào cũng ở bên cạnh con”
Trần Lâm quay đầu, đối diện mẹ Trần, trong lòng vì câu nói của mẹ mà ngập tràn cảm động. Cậu muốn mở miệng, nhưng thủy chung không nói được gì, khép khép mở mở môi thật lâu
Có lẽ, mình là thẹn với niềm tin này
Bất quá, vì làm cho hai người yên tâm, Trần Lâm cố gắng nói một câu, “Kì thật, con như vậy là vì, ách,…. Có một chút khúc mắc với bằng hữu, con tạm thời không muốn gặp mặt, ách, khụ, nên ở ngốc trong nhà nhiều ngày”. Trần Lâm nửa thật nửa giả nói
Mẹ Trần vừa nghe, hai mắt sáng ngời như sao, “Bạn gái con?
– “Khụ khụ……… khụ….. Mẹ, mẹ thế nào liền….”. Trần Lâm không biết phải nói sao với mẹ
– “Không phải, mẹ, không phải như vậy, chỉ là…. Chỉ là bằng hữu bình thường thôi!”
Trần Lâm ấp a ấp úng, lời giải thích bằng hữu bình thường này càng làm mẹ Trần hoài nghi! Mẹ Trần còn muốn hỏi tiếp nhưng con trai đã vội vàng chui vào phòng
Mẹ Trần mất cơ hội truy hỏi liền quay sang nhìn ba Trần, như đang hỏi, anh tin lời con trai vừa nói không?
Ba Trần lắc lắc đầu, vừa thấy bất đắc dĩ với lão bà, vừa là không tin lời con
Nhưng là, rốt cuộc tin hay không chuyện Trần Lâm vì cãi nhau với bằng hữu bình thường hay bạn gái mà lại ở ngốc trong nhà như vậy, hai người cũng không biết chắc được
Vài ngày tiếp theo, mẹ Trần ngẫu nhiên đều tìm cơ hội hỏi Trần Lâm vấn đề bạn gái, nhưng lần nào cậu cũng trốn tránh. Hơn nữa mẹ Trần để ý thấy, tâm tình con trai cũng không phải đặc biệt tốt, dù không tiêu cực héo úa như vài ngày trước nhưng vẫn chưa thực sự tốt. Nên mỗi ngày Trần Lâm đều ăn uống đầy đủ nhưng thực sự không béo lên chút nào. Mẹ Trần biết thế nên cũng không cố hỏi thêm nữa
Về phần Trần Lâm, vài hôm nay cậu tinh tế hồi tưởng một chút, trước kia khi mình quyết định bắt đầu cùng Tống Đình Phàm đã liền lo lắng chuyện cha mẹ hai bên, lúc ấy cậu kiên quyết với con đường mình chọn. Nhưng khi vấn đề vừa xuất hiện, chính mình lại lập tức né tránh, điều này không phải đã dẫm đạp lên quyết định trước kia sao? Mình phủ nhận lời đã từng nói với Tống Đình Phàm, mình cũng không phải người tùy tiện quyết định như vậy! Bây giờ mình lại lảng tránh lâu như thế, lời nói bất đồng với việc làm, Trần Lâm thất vọng về bản thân mình
Cho nên, Trần Lâm, chọn lựa, cự tuyệt lão nhân
Có thể quyết định như vậy, vài ngày nay nội tâm cậu dày vò xáo động không phải bình thường, tự nhiên, tâm tình cũng không thoải mái là bao
Hơn nữa, mỗi khi đối mặt với ba Trần mẹ Trần, tất nhiên cậu lại nghĩ đến tương lai còn phải đối mặt nói sự thật với hai người, xem ra, mình quả thực rất bất hiếu!
Khổ sở cùng tự trách, rồi hạ quyết tâm, Trần Lâm gọi điện cho Tống Đình Phàm nói tết nguyên tiêu sẽ trở về
Cúp máy, trong đầu lại nhớ ngữ điệu không lạnh không nhạt vừa rồi của người kia, Trần Lâm nhẹ giọng lẩm bẩm, xem ra, vẫn là có chút giận mình rồi
– “Chúng ta?”. Trần Lâm khó hiểu
– “Không sợ nói thật cho em biết, hôm qua anh bị a di nhắc nhở, mới gọi em ra hôm nay. Biết không? Trong thời gian này em… Ách… Không ổn, a di đều nhìn thấy”. Nói xong, Trương Bá Quang im lặng, đợi Trần Lâm phản ứng. Hắn biết nếu đã đề cập đến mẹ Trần, có lẽ Trần Lâm sẽ nói ra chút gì
– “Anh nói là mẹ em cũng biết tâm tình em không tốt?”. Trần Lâm lại hỏi
Trương Bá Quang gật gật đầu từ chối cho ý kiến
Trần Lâm hạ mắt, trong lòng nhất thời tự trách và áy náy. Đúng vậy, mình không bình thường như thế, mẹ làm sao lại không biết! Nói không chừng cả ba cũng biết! Vốn nghĩ mình ngụy trang rất tốt, đủ để hai người không lo lắng, thật không ngờ, vẫn làm bọn họ quan tâm
– “Tiểu Lâm, Quang ca biết em từ trước đến nay đều không muốn người khác lo lắng cho mình, có một số việc, có thể quên đi thì cứ quên, chính là, đôi khi, có một số việc một mình chịu đựng chưa hẳn đã tốt. Thân hữu, cha mẹ bên cạnh em, mỗi người đều nguyện ý giúp đỡ em, nếu em gặp phiền toái gì. Nhưng em lại không cho chúng ta chút cơ hội nào. Kì thật, trong lòng chúng ta không phải vì em nghĩ thế mà vui sướng, ngược lại, chúng ta sẽ cảm thấy bi thương, bất lực”. Trương Bá Quang nói lời này cũng chưa đủ, hắn cùng Trần Lâm lớn lên, tình cảm tự nhiên cũng giống như thân nhân, không phải bằng hữu
– “A di uyển chuyển nhờ anh nói chuyện với em, như vậy còn không nói rõ tâm tư của nàng hay sao? Có lẽ, em không tiện nói tất cả với a di và thúc thúc, chính là, với Quang ca thì em có thể đi? Hoặc là, em cho rằng hiện tại chúng ta đã không thể tâm tình với nhau?”. Một câu ảm đạm cuối cùng đầy đủ ý tứ hàm xúc
– “Quang ca…”. Trần Lâm có chút bất đắc dĩ. Chính mình bây giờ vẫn hi vọng sẽ khôi phục quan hệ với Quang ca như trước, làm sao lại cố ý làm những chuyện tổn hại đến tình cảm của cả hai? Nhưng chuyện mình sầu lo, nếu có thể nói ra dễ dàng, làm sao lại khó xử trước sau như bây giờ?
– “Em không phải không có ý giấu diếm, chính là, em thực sự không biết nên mở miệng như thế nào….”
Trương Bá Quang nhìn Trần Lâm ấp úng, trong lòng mơ hồ đoán được, hòa hoãn nói, “Có liên quan đến người kia?”
– “…Ân”. Do dự nửa ngày, Trần Lâm vẫn là gật đầu
– “Tống bá bá…. Ách…. cha của anh ấy, nói em nên…. rời đi…”
Trương Bá Quang nghe Trần Lâm nói vậy, trong lòng tuy giật mình, nhưng cũng mau trấn định, bởi vì bước trên con đường này, đối mặt với cha mẹ chỉ là chuyện sớm muộn. Chính là, Trần Lâm gọi cha người nọ là ‘Tống bá bá’? Hơn nữa giọng điệu tựa hồ rất quen thân
– “Em gọi cha hắn là ‘Tống bá bá’? Hai người rất quen thân?”
Nghe câu hỏi của Trương Bá Quang, Trần Lâm chỉ có thể cười khổ trong lòng. Quay sang, nói với Trương Bá Quang, “Quang ca, anh biết không? Chính là ba tiếng ‘Tống bá bá’ này hiện tại làm em tiến không được, lùi không xong a, haha…”
Tiếng cười này của Trần Lâm, không biết vì sao lại làm lòng Trương Bá Quang nhất thời tên rần
– “Tiểu Lâm…….”
Trần Lâm lắc đầu ý bảo hắn không cần nói gì
– “Quang ca, anh nói xem, chuyện như vậy, em có thể mở miệng nói với mọi người sao?”
Lặng im thật lâu, Trương Bá Quang mở miệng, “Hắn….. nói thế nào?”
Kì thật, khi hỏi câu này, Trương Bá Quang phi thường khó chịu. Không nói đến lập trường của mình, chỉ cần nụ cười khổ sở kia của Trần Lâm cũng đã thể hiện rõ ràng cậu đang rất đau khổ và khó xử, hắn tự nhiên cũng đau lòng vì cậu
– “Em không nói chuyện gặp cha cho anh ấy nghe. Em cũng cho rằng mình không cần…., chính là, em nếu đã đồng ý sẽ suy nghĩ lại lần nữa về quan hệ của em và anh ấy với Tống bá bá, như vậy, vô luận kết quả thế nào, cũng phải đợi đến khi quyết định xong em mới nói cho anh ấy được. Bằng không, sẽ chỉ làm anh ấy phiền lòng không đáng có, không phải sao?”
Trương Bá Quang vừa nghe Trần Lâm nói vậy, há mốm muốn phản bác, hiện tại em nhất định phải một mình gánh vác sao? Rõ ràng là hai người cùng nhau chia sẻ, em lại tự mình khiêng! Giữ gìn cho hắn đến vậy?!
Chính là, nhìn Trần Lâm vẫn còn nói tiếp, Trương Bá Quang giữ lại những lời kia
– “Nếu em cự tuyệt Tống bá bá, vậy mọi chuyện xem như chưa từng xảy ra, về phần những chuyện phải đối mặt về sau, lúc đó là chuyện của hai người; nhưng…. nếu em đồng ý với Tống bá bá, những suy nghĩ trăn trở này tự em gánh vác là được rồi, cần gì phải làm anh ấy lo lắng thêm?”
Trương Bá Quang giật mình, hắn chưa bao giờ biết trong tình cảm, Trần Lâm lại lí trí đến vậy! Lí trí đến làm người khác đau lòng
– “Tiểu Lâm, em không nghĩ, chuyện tình cảm là chuyện của hai người sao?”
– “Nếu không phải vì đó là chuyện của hai người, Quang ca, anh cho rằng em sẽ phiền não như vậy sao?….. Chỉ có khi không có anh ấy can thiệp vào, em mới có được quyết định của chính mình, mới có thể tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình….”. Câu cuối cùng như Trần Lâm tự thầm thì
Như đột nhiên nghĩ ra điều gì, Trương Bá Quang cầm tay Trần Lâm, vội vàng hỏi, “Em sở dĩ về nhà nghỉ tết sớm, mà hiện tại còn chưa quay về Bắc Kinh, chính là muốn rời xa hắn, để quyết định?”
Nhìn Trần Lâm gật đầu, Trương Bá Quang ngây ngẩn cả người, miệng nói linh tinh, “Trách không được, trách không được….”
– “Cái gì?”. Không nghư rõ hắn nói gì, Trần Lâm hỏi
Hai mắt chằm chằm nhìn Trần Lâm, trách không được em do dự lâu như vậy, khó xử lâu như vậy, phiền não lâu như vậy, nguyên lai vẫn là vì hắn a…. Em không muốn hắn nhìn ra tâm sự của mình, em không muốn để hắn cùng lo lắng, em không muốn làm hắn khỏ xử với cha…. Hắn, đáng giá để em phải băn khoăn như thế sao?
Trong nhất thời, Trương Bá Quang không biết mình đau lòng cho chuyện của Trần Lâm nhiều hơn hay ghen tị nhiều hơn, ê ẩm ấm ách. Thay đổi hướng nhìn, dường như muốn lảng tránh, hắn nói với Trần Lâm, “Không có gì, không có gì….”
Nếu Trương Bá Quang đã nói vậy, Trần Lâm đang nhiều tâm sự cũng không truy vấn thêm. Dần dần khôi phục được cảm xúc kích động, Trương Bá Quang mở miệng, “Tiểu Lâm, em không phải nên đứng trên lập trường của hắn mà suy nghĩ sao? Hai người chung sống, mọi việc đều phải có ý kiến cả hai, đằng này em đơn phương quyết định, hắn chỉ có thể bị động thừa nhận, em không nghĩ rất không công bằng sao? Đương nhiên, vô luận em quyết định thế nào”
– “Không công bằng?”. Miệng bật ra câu hỏi ‘không công bằng’ của Trương Bá Quang, trên mặt Trần Lâm xuất hiện một tia mờ mịt, dường như đang nghĩ đến điều gì, mờ mịt qua đi, thay thế bằng một tia minh bạch
Đúng vậy, tại sao mình không nghĩ đến, nếu tự ý quyết định, cuối cùng mới nói cho anh ấy, thế không phải không công bằng thì là gì? Hơn nữa tính cách của người nọ, có thể để cậu đặt hắn vào thế bị động đơn phương sao? Chính mình thật đã quá nông cạn trong suy nghĩ!
– “Đúng vậy, với anh ấy vẫn không công bằng, thiếu chút nữa đã thành xem nhẹ, a~!”. Miễn cưỡng cười khổ, đau khổ còn cách xa hạnh phúc ngọt ngào ít nhiều
– “Vậy em…. có phải hay không muốn nói cho hắn….”. Nhưng lời này Trương Bá Quang đã rất cố gắng, hắn không có ý nói vậy, trong lòng nghĩ, mình không nghĩ sẽ nói vậy với Tiểu Lâm. Hắn thế nào lại ngu xuẩn tự nhường cơ hội cho người khác! Như thế nào có thể?! Nếu để Tiểu Lâm tự quyết định, nếu Tiểu Lâm quyết định chia tay người nọ, đó không phải là tình hình tốt nhất cho mình sao? Chính mình vì sao còn muốn nói, còn muốn hỏi?
Không cần người khác trả lời, Trương Bá Quang liền tự có câu trả lời của mình–luyến tiếc. Luyến tiếc nhìn thấy khuôn mặt Trần Lâm bất đắc dĩ, cười chua xót; bất đắc dĩ làm người ta đau lòng, chua xót làm người ta chua xót. Tiểu Lâm từ nhỏ đã như bảo bối của mình, bây giờ lại chịu ủy khuất, hơn nữa lại là cậu ấy cam tâm tình nguyện, chính mình thật buồn, thật bực, thật ghen tị, ý niệm duy nhất trong đầu là phải làm cho Tiểu Lâm vui vẻ, làm cho cậu ấy vui vẻ…. Bằng không, vì sao buổi nói chuyện này với Trần Lâm, mình thậm chí còn khuyên cậu rất nhiều, hơn nữa lại đứng ở góc độ của người kia mà nói chuyện?
Có chút không đành lòng với ý tứ hàm súc của mình, Trương Bá Quang im lặng đợi Trần Lâm nói tiếp
Không khí nhất thời yên tĩnh, Trương Bá Quang biết Trần Lâm đang do dự, đang tự vấn; cả hai cũng bồi hồi
Cuối cùng, Trương Bá Quang thấy Trần Lâm lắc đầu, hơn nữa lắc đầu rất kiên đinh, “Không, em không có ý định nói cho anh ấy! Hết thảy đợi em quyết định xong sẽ nói! Hiện tại, không cần. Suy nghĩ của anh ấy ảnh hưởng rất lớn đến quyết định của em, điều này với anh ấy, với Tống bá bá, với em, không phải là lựa chọn tối ưu; hơn nữa cũng không công bằng với Tống bá bá. Em hi vọng mình có thể chịu trách nhiệm với quyết định của mình”
Trương Bá Quang thật không ngờ mình đã nói như vậy, nhưng Trần Lâm vẫn quyết định tự mình giải quyết chuyện này. Hắn là nên nghĩ người kia không đủ quan trọng, hay rất quan trọng với Trần Lâm?
– “Được rồi, Quang ca, chúng ta không cần nói về vấn đề này nữa, dù sao, em không phải không còn cơ hội, ha ha”. Câu nói của Trần Lâm rất giống tự giễu mình
Trương Bá Quang vẫn không biết, buổi nói chuyện hôm nay vẫn có tác dụng, hơn nữa còn có tác dụng rất lớn. Bời vì Trần Lâm trả lời vài câu, liền phát hiện, chính mình tựa hồ cũng chưa đủ lo lắng cho Tống Đình Phàm, chính mình bị thái độ hòa nhã của cha hắn làm cho tiến thoái lưỡng nan. Kì thật, nghĩ thêm một chút, Trần Lâm cho rằng, nếu mình không làm gì sai, vậy thái độ hòa nhã của lão nhân với mình là thực tâm, yêu thích mình cũng là thực tâm. Nếu vậy, mình có thể hay không nên ‘lợi dụng’ một chút? Haha
– “Yên tâm đi, Quang ca, em không sao. Thực xin lỗi, làm anh lo lắng. Yên tâm đi, yên tâm đi, anh có thể báo cáo kết quả công việc cho cha mẹ em rồi! Haha”
Ngữ khí Trần Lâm đột nhiên nhẹ nhàng làm Trương Bá Quang có chút luống cuống, phải biết rằng rất lâu rồi Trần Lâm không nói chuyện thân tình với hắn như vậy
Trong lòng có chút vui sướng, lại nhìn sắc mặt của Trần Lâm, quả thật cậu đang có những suy tính của mình, chính mình mặc dù muốn hỏi thêm, cũng tự biết như vậy không thích hợp, vì thế cũng dừng đề tài. Hắn chỉ vỗ vỗ vai Trần Lâm, vẫn rất quan tâm nói, “Đi, anh sẽ không lo lắng cho em! Chính là em nên suy nghĩ cho kĩ, vô luận kết quả thế nào, như em nói, em có thể chịu trách nhiệm là tốt rồi! Quang ca vẫn tin tưởng em!”
Một mạt tươi cười làm người ta an tâm, “Quang ca, cảm ơn anh!”
– “Nói cái gì, hai chúng ta còn phải nói vậy sao!”. Nói xong lại vươn tay xoa xoa đầu Trần Lâm, lần này Trần Lâm không né tránh, thành thành thật thật tiếp nhận
Lời đã nói xong, Trương Bá Quang biết Trần Lâm cảm ơn hắn việc gì. Chính mình hôm nay có thể thẳng thắn nói mọi suy nghĩ trong tình cảm, thậm chí còn đứng ở góc độ của người kia mà nói một phen, xem ra, Trần Lâm thật nghĩ mình đã chặt đứt đoạn tình cảm kia. Haha, Trương Bá Quang cười khổ trong lòng hỏi tự hỏi, đây là mình sao?!
Hai người tiếp tục đi dạo trong chốc lát, cùng ăn cơm trưa. Gần đến tối, nhìn sắc trời đã có chút lạnh, Trương Bá Quang liền đưa Trần Lâm về nhà. Nghĩ thầm, rằng, mình coi như hoàn thành nhiệm vụ mẹ Trần giao đi
Bởi vì hôm sau Trương Bá Quang sẽ trở về làm việc, cho nên trực tiếp về nhà thu thập hành lí, không vào nhà Trần Lâm ngồi thêm
Mẹ Trần thấy Trần Lâm về đến nhà, liền hỏi, “Bá Quang đâu? Không vào nhà với con?”
Trần Lâm nhìn mẹ Trần từ bếp đi ra, trên tay còn dính bột mì, trên người còn mang tạp dề, mũi lại có chút toan sáp
Mình quả thật đã rất sơ ý, mẹ tuy bề ngoài vẫn bình thường, nhưng trong ánh mắt, lời nói đều lo lắng cho mình. Mình thế nào vẫn không phát hiện ra? Hơn nữa, lần này mẹ cơ bản mỗi ngày đều xuống bếp, nấu nhiều món ăn phong phú cho mình, đây nếu không phải vì lo lắng cho mình thì là gì?
Trần Lâm cúi đầu có ý lảng tránh, vì muốn che dấu tâm tình dạo động của mình, trả lời rất nhanh, “Quang ca ngày mai làm việc trở lại, nên phải về nhà, không vào nhà mình”
– “Nga, đúng rồi, mẹ, mẹ đang làm gì?”
– “Không có gì, còn lại một ít bột nếp, mẹ làm ít bánh khô ăn”. Nói xong, mẹ Trần liền liếc con trai, trong lòng âm thầm nói, xem ra tâm tình đã tốt hơn nhiều. Sau đó liền quay vào bếp
Nghe mẹ nói, Trần Lâm thay quần áo, rửa tay, muốn vào giúp
– “Di, ba, ba cũng ở nhà a, con còn nghĩ ba đã ra ngoài”. Vừa vào đến bếp, Trần Lâm liền thấy, ba Trần cũng đang ngồi bên cạnh mớ bột gạo
Ba Trần liếc nhìn lão bà của mình một cái, nhỏ giọng nói với con trai, “Hai chúng ta tự làm, ba có thể đi ra ngoài sao? Nếu không động thủ, buổi tối ba còn không được ăn a!”
– “Anh nói với con cái gì, đừng nghĩ em không nghe! Thành thành thật thật làm đi, bằng không tối nay sẽ chỉ có em với con trai ăn thôi!”. Mẹ Trần không nghe câu nói của ba Trần, nhưng câu đầu tiên đã phá hủy đường lùi của ba Trần
Trần Lâm cười ấm áp nhìn cha mẹ đấu võ mồm; trong lòng thỏa mãn, hạnh phúc
– “Mẹ! Có mẹ ở đây, ba làm sao dám đi a, mẹ đừng lo! haha”
– “Con chỉ biết bênh ba con!”
Hai cha con nhìn nhau, Trần Lâm buồn cười, “Con nào có, con một phe với mẹ!”
Mẹ Trần trừng mắt liếc con trai, “Đi đi đi, con cho mẹ là con nít a, trả lại cho con một phe, mẹ một phe”
......
Buổi chiều, mọi người trong nhà cùng nhau ngươi một câu ta một câu mà hết giờ, tuy bình thản đến cực điểm, nhưng đó cũng là một niềm vui sống
Buổi tối ăn cơm xong, Trần Lâm pha trà cho cha, gọt hoa quả cho mẹ, sau đó một nhà ba người cùng xem TV trong phòng khách. Dù sao cũng chưa ra Giêng, các chương trình truyền hình vẫn còn rất vui vẻ, tràn ngập không khí mừng năm mới
– “Trần Lâm, con khi nào thì quay lại cửa hàng a?”. Ba Trần nhấp một ngụm trà con trai pha, hỏi
– “Ách, qua tết nguyên tiêu đi”
Ba Trần mẹ Trần nghe con trai nói vậy, không hẹn mà gặp, cùng nhau nhìn con trai
Con trai trễ như vậy mới trở về làm việc?!
Kì thật, chuyện này hôm nay Trần Lâm mới nghĩ xong, trước kia cậu vẫn do dự khi nào mới trở về. Mà hôm nay nói chuyện cùng Trương Bá Quang làm Trần Lâm càng hiểu rõ, mọi việc không nên do dự quá lâu. Cho nên cậu quyết định, thừa dịp mình còn vài ngày nghỉ nên sẽ cẩn thận suy ngẫm lại lần nữa. Tối thiểu nhất, nếu cự tuyệt lão nhân, thì nên cự tuyệt như thế nào; nếu không cự tuyệt, sẽ đối mặt với Tống Đình Phàm như thế nào?
– “Con trai, trễ như vậy con mới làm việc lại, chuyện cửa hàng không có gì vội sao?”
– “Mẹ, không sao, con đã nói với nhân viên rồi, bọn họ ở trên đó sẽ mở cửa làm việc, con chỉ cần liên lạc một chút với nhà cung cấp sách để lo liệu. Con ở nhà thêm vài ngày với hai người”
Cha mẹ Trần nghe con trai nói vậy, hai người nhìn nhau, lại nhớ việc gần đây tâm tình con không tốt, hai người liếc mắt trao đổi, vẫn là mẹ Trần mở miệng trước
– “Con trai, có phải cửa hàng gặp vấn đề gì không? Nếu con cần tiền, ba mẹ vẫn còn. Lúc trước sợ đưa một lần nhiều quá con không thoải mái nhận, con nếu thực sự cần….”
– “Mẹ, con không cần tiền….”. Trần Lâm đánh gảy lời mẹ, trong lòng có chút cảm động
– “Con cũng không gặp khó khăn gì, cửa hàng kinh doanh tốt lắm, khoảng thời gian qua vẫn có lời, không phải như cha mẹ nghĩ đâu, hai người đừng lo lắng”
Mẹ Trần ra chiều không tin, nhìn ba Trần
– “Trần Lâm, con đừng giấu chúng ta, có chuyện gì thì cứ nói, đừng một mình gánh chịu. Trước đây, con như vậy chúng ta mặc kệ, gần đây cũng vì cho con tự lập, cho con tự xây dựng cơ nghiệp, nhưng cũng không nhất thiết như vậy, dù sao tự lập cũng phải có mức độ nhất định”
Trần Lâm nhìn cha mẹ đang băn khoăn, có chút buồn cười nghĩ, cha mẹ sao lại nghĩ ngay cửa hàng của mình có vấn đề như thế
Vì thế, Trần Lâm lại tiếp tục trấn an, “Cửa hàng thực sự không có việc gì, hai người sao lại không tin con?”. Câu cuối còn mang chút nũng nịu, ý đồ không muốn cha mẹ lo lắng
– “Vậy sao lần này về nhà tâm tình con không tốt? Hơn nữa, mẹ thấy con cũng không vội quay về Bắc Kinh a!”
– “Mẹ, mẹ mong con đi càng nhanh càng tốt phải không?”
Mẹ Trần nghe con trai nói vậy liền trừng mắt liếc cậu
Trần Lâm cười cười, sau đó nghiêm túc nói với ba mẹ Trần, “Ba, mẹ, cảm ơn hai người! Ba mẹ yên tâm, con thực sự không có chuyện gì, nếu có gì cần ba mẹ hỗ trợ, con nhất định sẽ nói”
Ba Trần gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Dịch người, mẹ Trần khoát tay lên vai con, giọng điệu ôn nhu tri kỉ, “Con trai, chúng ta tin tưởng con, tin tưởng con có thể giải quyết tốt vấn đề hiện tại. Tuy con không nói cho cha mẹ biết đó là việc gì, nhưng con phải nhớ kĩ, ba mẹ, lúc nào cũng ở bên cạnh con”
Trần Lâm quay đầu, đối diện mẹ Trần, trong lòng vì câu nói của mẹ mà ngập tràn cảm động. Cậu muốn mở miệng, nhưng thủy chung không nói được gì, khép khép mở mở môi thật lâu
Có lẽ, mình là thẹn với niềm tin này
Bất quá, vì làm cho hai người yên tâm, Trần Lâm cố gắng nói một câu, “Kì thật, con như vậy là vì, ách,…. Có một chút khúc mắc với bằng hữu, con tạm thời không muốn gặp mặt, ách, khụ, nên ở ngốc trong nhà nhiều ngày”. Trần Lâm nửa thật nửa giả nói
Mẹ Trần vừa nghe, hai mắt sáng ngời như sao, “Bạn gái con?
– “Khụ khụ……… khụ….. Mẹ, mẹ thế nào liền….”. Trần Lâm không biết phải nói sao với mẹ
– “Không phải, mẹ, không phải như vậy, chỉ là…. Chỉ là bằng hữu bình thường thôi!”
Trần Lâm ấp a ấp úng, lời giải thích bằng hữu bình thường này càng làm mẹ Trần hoài nghi! Mẹ Trần còn muốn hỏi tiếp nhưng con trai đã vội vàng chui vào phòng
Mẹ Trần mất cơ hội truy hỏi liền quay sang nhìn ba Trần, như đang hỏi, anh tin lời con trai vừa nói không?
Ba Trần lắc lắc đầu, vừa thấy bất đắc dĩ với lão bà, vừa là không tin lời con
Nhưng là, rốt cuộc tin hay không chuyện Trần Lâm vì cãi nhau với bằng hữu bình thường hay bạn gái mà lại ở ngốc trong nhà như vậy, hai người cũng không biết chắc được
Vài ngày tiếp theo, mẹ Trần ngẫu nhiên đều tìm cơ hội hỏi Trần Lâm vấn đề bạn gái, nhưng lần nào cậu cũng trốn tránh. Hơn nữa mẹ Trần để ý thấy, tâm tình con trai cũng không phải đặc biệt tốt, dù không tiêu cực héo úa như vài ngày trước nhưng vẫn chưa thực sự tốt. Nên mỗi ngày Trần Lâm đều ăn uống đầy đủ nhưng thực sự không béo lên chút nào. Mẹ Trần biết thế nên cũng không cố hỏi thêm nữa
Về phần Trần Lâm, vài hôm nay cậu tinh tế hồi tưởng một chút, trước kia khi mình quyết định bắt đầu cùng Tống Đình Phàm đã liền lo lắng chuyện cha mẹ hai bên, lúc ấy cậu kiên quyết với con đường mình chọn. Nhưng khi vấn đề vừa xuất hiện, chính mình lại lập tức né tránh, điều này không phải đã dẫm đạp lên quyết định trước kia sao? Mình phủ nhận lời đã từng nói với Tống Đình Phàm, mình cũng không phải người tùy tiện quyết định như vậy! Bây giờ mình lại lảng tránh lâu như thế, lời nói bất đồng với việc làm, Trần Lâm thất vọng về bản thân mình
Cho nên, Trần Lâm, chọn lựa, cự tuyệt lão nhân
Có thể quyết định như vậy, vài ngày nay nội tâm cậu dày vò xáo động không phải bình thường, tự nhiên, tâm tình cũng không thoải mái là bao
Hơn nữa, mỗi khi đối mặt với ba Trần mẹ Trần, tất nhiên cậu lại nghĩ đến tương lai còn phải đối mặt nói sự thật với hai người, xem ra, mình quả thực rất bất hiếu!
Khổ sở cùng tự trách, rồi hạ quyết tâm, Trần Lâm gọi điện cho Tống Đình Phàm nói tết nguyên tiêu sẽ trở về
Cúp máy, trong đầu lại nhớ ngữ điệu không lạnh không nhạt vừa rồi của người kia, Trần Lâm nhẹ giọng lẩm bẩm, xem ra, vẫn là có chút giận mình rồi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook