Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông
-
Chương 32
Vốn định 4 người sẽ ăn cơm trong đêm an lành, nhưng việc dời trụ sở công ty về Bắc Kinh lại đột xuất phát sinh khó khăn, buộc phải có người quay về Bắc Kinh giải quyết. Mục Kiệt Lưu Dụ tính toán hai người bọn họ sẽ trở về, Tống Đình Phàm ở lại đi ăn cùng Trần Lâm. Nhưng sự việc phát sinh kia chỉ Tống Đình Phàm là hiểu rõ nhất, để hắn trở về là chọn lựa tốt nhất, nên Tống Đình Phàm phải quay về Bắc Kinh. Lưu Dụ Mục Kiệt cùng đi ăn với Trần Lâm
Chuyện này bọn họ đã báo cho Trần Lâm từ giữa trưa, cậu thấy không vấn đề gì, công việc là quan trọng nhất. Buổi tối ba người cùng ăn cơm. Bàn ăn thiếu một người, thiếu một người bình thường vốn trầm mặc, không biết người khác có cảm giác gì không. Dù sao bên ngoài có Lưu Dụ khuấy động không khí, Mục Kiệt cổ vũ, Trần Lâm cũng cảm thấy vui vẻ, bữa ăn cũng vui vẻ trôi qua
Cơm nước xong vẫn còn sớm, mới 9h đêm, hai người kia vốn định mang Trần Lâm đi chơi tiếp. Nhưng nghĩ lại đã đến giờ nghỉ ngơi thông thường của cậu, vẫn là đừng đảo loạn để về sau rất khó điều chỉnh. Nếu đôi mắt ấy thâm quầng đón Tống Đình Phàm trở về, hai người bọn họ còn không biết sẽ bị Tống Đình Phàm xử thế nào. Vì thế thành thành thật thật đưa Trần Lâm về cửa hàng
Hai người bọn họ vốn định tiếp tục điên cuồng vui chơi, nhưng lại nhớ thời đại học ở Bắc Kinh cái gì cũng kinh qua rồi nên có điểm mất hứng. Quên đi, đến quán bar của Nghiêm Tử Vĩ uống một chén vậy
Vài người này đêm nay thản nhiên chơi đùa vui vẻ. Ai ngờ, Tống Đình Phàm ở Bắc Kinh phải đối mặt với chuyện gì
Tống Đình Phàm về Bắc Kinh, khó khăn trong công việc kia hắn hiểu rõ nên giải quyết nhanh chóng dễ dàng. Giữa trưa đến Bắc Kinh, 6h tối mọi chuyện đã giải quyết xong. Gọi điện thoại báo cho Mục Kiệt Lưu Dụ một tiếng, vừa vặn lúc đó bọn họ chuẩn bị ăn cơm chiều. Trân bàn cơm Lưu Dụ còn chế nhạo Tống Đình Phàm số khổ, bọn họ nổi tiếng uống lạt, mà Tống Đình Phàm thật bôn ba trong tuyết a! Trần Lâm cười cười từ chối cho ý kiến
Giải quyết xong mọi chuyện, Tống Đình Phàm cân nhắc một chút, nếu đêm nay không trở về thì hắn về nhà gặp lão nhân đi, vừa lúc có một số việc cũng nên nói cho ông biết
Khi Tống Đình Phàm về nhà đã nhìn thấy Tống lão nhi đầu đang chiêu đãi khách trong phòng, hắn do dự một chút, vẫn đi vào
Cửa mở. Hắn nhận ra hai người khách kia, một người là giám đốc đương nhiệm của trường cán bộ cấp cao Trung Ương, còn cô gái trẻ tuổi bên cạnh, Tống Đình Phàm nhíu nhíu mày, không cần nói cũng biết đó là con gái của ông. Trong mắt Tống Đình Phàm, cô gái kia cũng chỉ là con chim trong lồng son, nhưng một người xuất thân từ gia đình danh giá, khí chất cũng không che dấu được
Tống lão nhi đầu nhìn thấy đứa con đã vài năm không gặp, khuôn mặt cương nghị hơn 10 năm không đổi lại hiện lên biểu tình kinh ngạc cùng kinh hỉ. Không thể không nói hai cha con rất giống nhau. Dáng người khôi ngô cao ngất. Chính là ánh mắt hai người bây giờ lại không giống nhau
Cha Tống Đình Phàm xuất thân từ quân đội, sau này mới xuất ngũ nhưng không bỏ được bản tính một quân nhân. Ví dụ như cách dạy con cũng đều dùng mệnh lệnh. Đương nhiên, vì gia thế quan hệ rộng rãi, có thể nói ông đã giương cánh hùng phi có số làm quan, trở thành quan chức cấp cao của chính quyền
Không phải như người thường, cảm xúc cũng tự nhiên thu lại rất mau. Cha con phối hợp ăn ý hài hòa trước mặt quan khách. Chờ hai người kia rời khỏi, Tống Đình Phàm liền trực tiếp đến thư phòng của lão nhân
Cửa phòng đóng lại, không khí bên trong cứng ngắt như hóa đá
Tống lão nhân ngồi sau bàn làm việc, nhấp nháy quắc mắt thẳng tắp nhìn đứa con. Nói không kiêu ngạo là giả dối, cha con hai người bởi vì vấn đề kia mà nảy sinh khoảng cách, nhưng cũng không người cha nào không tự hào về đứa con vĩ đại của mình
Tuy rằng con trai không theo chính sự, nhưng ông tuyệt đối không tiếc nuối. Nhà bọn họ có đủ thực lực để đứa con oai phong một cõi trong thương trường, dù tương lai ông có về hưu đi nữa. Ông cũng tin tưởng con mình có thể hoàn toàn làm chủ một phần thiên hạ!
– “Không cần nói với ta lần này còn về vì nhớ ta”. Tống lão nhân trêu chọc dạo đầu
Đáng tiếc không có hiệu quả như ông mong muốn, Tống Đình Phàm nghe ông nói cũng không chớp mắt một chút
– “Hai người tối nay, mặc kệ ông xử lí thế nào cũng không cần liên lụy đến con. Con đã có người của mình”. Tống Đình Phàm nói xong chuẩn bị rời đi
– “Con! Đây là thái độ con nói chuyện với cha sao?”. Giọng nói ông vẫn uy nghiêm mười phần, rõ ràng đã rất tức giận
Tống Đình Phàm sắc mặt không chút thay đổi, xoay người lại. “Nếu không phải nhìn thấy biểu tình của ông khi gặp con, con đã nghĩ đây là buổi tiệc thân mật được chuẩn bị cho con”
Đúng vậy, Tống lão nhi đầu vốn tính toán như thế. Ông biết đứa con chuẩn bị chuyển trụ sở công ty về Bắc Kinh, như vậy chuyện đầu tiên ông lo lắng là hôn nhân. Sở dĩ hành động nhanh như vậy, vì đã qua vài năm, ông vẫn không chấp nhận sự thật con mình là đồng tính luyến ái!
Vài năm trước khi con nói chuyện này với ông, ông đã không chỉ tức giận mà muốn cường quyền cải tạo con. Chính là cuối cùng đứa con lại chọn cách rời Bắc Kinh, thoát li gia đình, một mình gây dựng sự nghiệp. Không thể không nói, ông lúc đó vừa đau lòng vừa mãn nguyện. Đau lòng vì con mình là…. Mãn nguyện vì con có chí khí!
– “Ta làm vậy là vì tương lai của con”. Lão nhân cơ hồ nhảy dựng lên, một lần lấy lại giọng uy nhiêm, thêm vào vạn phần kích động nói với con
– “Không cần, con đã có người của mình”. Thái độ Tống Đình Phàm trước sau vẫn thản nhiên như vậy. Không vì cha kích động mà mình chịu ảnh hưởng
Lão nhân hiểu con mình, hắn vẫn bình tĩnh như vậy khi mình đã cường điệu hai lần, chắc chắn là đã tìm được người mong muốn. Ông… thực sự không biết phải nói gì thêm với con… cảm giác bất lực ngập tràn thân thể
Đứa con thực sự đã trưởng thành. Từ nhỏ nếu hắn đã quyết định, cũng không ai có thể thay đổi. Ông từng xem tính cách này của con là kiêu ngạo, mà hiện giờ…. Loại kiêu ngạo này, người làm cha như ông cũng lay động không được
Phất tay, ý bảo con đi ra ngoài
Khi tay con chạm vào nắm đấm cửa, cổ họng lão nhân thấp giọng một câu, “Con… còn chưa gọi ta một tiếng ‘cha’.”
Người gần cửa đột ngột dừng lại, “Ân”, sau đó đi ra ngoài
Lão nhân bị lưu lại trở thành pho tượng, nửa ngày cũng không có phản ứng
Tống Đình Phàm trải qua trận tranh chấp cùng lão nhi đầu đã không còn ý tưởng ngủ lại một đêm ở nhà nữa. Trò chuyện với quản gia vài câu, hắn liền lên ô tô rời đi. Hắn, quyết định trở về
Hơn ba giờ hành trình, trờ về cửa hàng của Trần Lâm đã là chính lễ Giáng Sinh, đêm an lành vừa qua. Khi hắn trở về trời mới bắt đầu rơi bông tuyết linh tinh, bây giờ từng tảng tuyết lớn rơi xuống
Tống Đình Phàm ra khỏi xe, độ lạnh bên ngoài chênh lệch với khoang xe làm hắn run lên. Một đường đi ô tô trở về, vốn cũng không có ý niệm gì, chỉ là đột nhiên muốn trở về. Rất muốn, rất muốn. Cửa hàng của Trần Lâm đã không còn ánh sáng, chỉ có ánh sáng mơ hồ từ bên trong thoát ra. Làm như cũng không có thực
Người kia, đã ngủ chưa?
Tống Đình Phàm bây giờ không biết có nên đánh thức người bên trong hay không
Chuyện này bọn họ đã báo cho Trần Lâm từ giữa trưa, cậu thấy không vấn đề gì, công việc là quan trọng nhất. Buổi tối ba người cùng ăn cơm. Bàn ăn thiếu một người, thiếu một người bình thường vốn trầm mặc, không biết người khác có cảm giác gì không. Dù sao bên ngoài có Lưu Dụ khuấy động không khí, Mục Kiệt cổ vũ, Trần Lâm cũng cảm thấy vui vẻ, bữa ăn cũng vui vẻ trôi qua
Cơm nước xong vẫn còn sớm, mới 9h đêm, hai người kia vốn định mang Trần Lâm đi chơi tiếp. Nhưng nghĩ lại đã đến giờ nghỉ ngơi thông thường của cậu, vẫn là đừng đảo loạn để về sau rất khó điều chỉnh. Nếu đôi mắt ấy thâm quầng đón Tống Đình Phàm trở về, hai người bọn họ còn không biết sẽ bị Tống Đình Phàm xử thế nào. Vì thế thành thành thật thật đưa Trần Lâm về cửa hàng
Hai người bọn họ vốn định tiếp tục điên cuồng vui chơi, nhưng lại nhớ thời đại học ở Bắc Kinh cái gì cũng kinh qua rồi nên có điểm mất hứng. Quên đi, đến quán bar của Nghiêm Tử Vĩ uống một chén vậy
Vài người này đêm nay thản nhiên chơi đùa vui vẻ. Ai ngờ, Tống Đình Phàm ở Bắc Kinh phải đối mặt với chuyện gì
Tống Đình Phàm về Bắc Kinh, khó khăn trong công việc kia hắn hiểu rõ nên giải quyết nhanh chóng dễ dàng. Giữa trưa đến Bắc Kinh, 6h tối mọi chuyện đã giải quyết xong. Gọi điện thoại báo cho Mục Kiệt Lưu Dụ một tiếng, vừa vặn lúc đó bọn họ chuẩn bị ăn cơm chiều. Trân bàn cơm Lưu Dụ còn chế nhạo Tống Đình Phàm số khổ, bọn họ nổi tiếng uống lạt, mà Tống Đình Phàm thật bôn ba trong tuyết a! Trần Lâm cười cười từ chối cho ý kiến
Giải quyết xong mọi chuyện, Tống Đình Phàm cân nhắc một chút, nếu đêm nay không trở về thì hắn về nhà gặp lão nhân đi, vừa lúc có một số việc cũng nên nói cho ông biết
Khi Tống Đình Phàm về nhà đã nhìn thấy Tống lão nhi đầu đang chiêu đãi khách trong phòng, hắn do dự một chút, vẫn đi vào
Cửa mở. Hắn nhận ra hai người khách kia, một người là giám đốc đương nhiệm của trường cán bộ cấp cao Trung Ương, còn cô gái trẻ tuổi bên cạnh, Tống Đình Phàm nhíu nhíu mày, không cần nói cũng biết đó là con gái của ông. Trong mắt Tống Đình Phàm, cô gái kia cũng chỉ là con chim trong lồng son, nhưng một người xuất thân từ gia đình danh giá, khí chất cũng không che dấu được
Tống lão nhi đầu nhìn thấy đứa con đã vài năm không gặp, khuôn mặt cương nghị hơn 10 năm không đổi lại hiện lên biểu tình kinh ngạc cùng kinh hỉ. Không thể không nói hai cha con rất giống nhau. Dáng người khôi ngô cao ngất. Chính là ánh mắt hai người bây giờ lại không giống nhau
Cha Tống Đình Phàm xuất thân từ quân đội, sau này mới xuất ngũ nhưng không bỏ được bản tính một quân nhân. Ví dụ như cách dạy con cũng đều dùng mệnh lệnh. Đương nhiên, vì gia thế quan hệ rộng rãi, có thể nói ông đã giương cánh hùng phi có số làm quan, trở thành quan chức cấp cao của chính quyền
Không phải như người thường, cảm xúc cũng tự nhiên thu lại rất mau. Cha con phối hợp ăn ý hài hòa trước mặt quan khách. Chờ hai người kia rời khỏi, Tống Đình Phàm liền trực tiếp đến thư phòng của lão nhân
Cửa phòng đóng lại, không khí bên trong cứng ngắt như hóa đá
Tống lão nhân ngồi sau bàn làm việc, nhấp nháy quắc mắt thẳng tắp nhìn đứa con. Nói không kiêu ngạo là giả dối, cha con hai người bởi vì vấn đề kia mà nảy sinh khoảng cách, nhưng cũng không người cha nào không tự hào về đứa con vĩ đại của mình
Tuy rằng con trai không theo chính sự, nhưng ông tuyệt đối không tiếc nuối. Nhà bọn họ có đủ thực lực để đứa con oai phong một cõi trong thương trường, dù tương lai ông có về hưu đi nữa. Ông cũng tin tưởng con mình có thể hoàn toàn làm chủ một phần thiên hạ!
– “Không cần nói với ta lần này còn về vì nhớ ta”. Tống lão nhân trêu chọc dạo đầu
Đáng tiếc không có hiệu quả như ông mong muốn, Tống Đình Phàm nghe ông nói cũng không chớp mắt một chút
– “Hai người tối nay, mặc kệ ông xử lí thế nào cũng không cần liên lụy đến con. Con đã có người của mình”. Tống Đình Phàm nói xong chuẩn bị rời đi
– “Con! Đây là thái độ con nói chuyện với cha sao?”. Giọng nói ông vẫn uy nghiêm mười phần, rõ ràng đã rất tức giận
Tống Đình Phàm sắc mặt không chút thay đổi, xoay người lại. “Nếu không phải nhìn thấy biểu tình của ông khi gặp con, con đã nghĩ đây là buổi tiệc thân mật được chuẩn bị cho con”
Đúng vậy, Tống lão nhi đầu vốn tính toán như thế. Ông biết đứa con chuẩn bị chuyển trụ sở công ty về Bắc Kinh, như vậy chuyện đầu tiên ông lo lắng là hôn nhân. Sở dĩ hành động nhanh như vậy, vì đã qua vài năm, ông vẫn không chấp nhận sự thật con mình là đồng tính luyến ái!
Vài năm trước khi con nói chuyện này với ông, ông đã không chỉ tức giận mà muốn cường quyền cải tạo con. Chính là cuối cùng đứa con lại chọn cách rời Bắc Kinh, thoát li gia đình, một mình gây dựng sự nghiệp. Không thể không nói, ông lúc đó vừa đau lòng vừa mãn nguyện. Đau lòng vì con mình là…. Mãn nguyện vì con có chí khí!
– “Ta làm vậy là vì tương lai của con”. Lão nhân cơ hồ nhảy dựng lên, một lần lấy lại giọng uy nhiêm, thêm vào vạn phần kích động nói với con
– “Không cần, con đã có người của mình”. Thái độ Tống Đình Phàm trước sau vẫn thản nhiên như vậy. Không vì cha kích động mà mình chịu ảnh hưởng
Lão nhân hiểu con mình, hắn vẫn bình tĩnh như vậy khi mình đã cường điệu hai lần, chắc chắn là đã tìm được người mong muốn. Ông… thực sự không biết phải nói gì thêm với con… cảm giác bất lực ngập tràn thân thể
Đứa con thực sự đã trưởng thành. Từ nhỏ nếu hắn đã quyết định, cũng không ai có thể thay đổi. Ông từng xem tính cách này của con là kiêu ngạo, mà hiện giờ…. Loại kiêu ngạo này, người làm cha như ông cũng lay động không được
Phất tay, ý bảo con đi ra ngoài
Khi tay con chạm vào nắm đấm cửa, cổ họng lão nhân thấp giọng một câu, “Con… còn chưa gọi ta một tiếng ‘cha’.”
Người gần cửa đột ngột dừng lại, “Ân”, sau đó đi ra ngoài
Lão nhân bị lưu lại trở thành pho tượng, nửa ngày cũng không có phản ứng
Tống Đình Phàm trải qua trận tranh chấp cùng lão nhi đầu đã không còn ý tưởng ngủ lại một đêm ở nhà nữa. Trò chuyện với quản gia vài câu, hắn liền lên ô tô rời đi. Hắn, quyết định trở về
Hơn ba giờ hành trình, trờ về cửa hàng của Trần Lâm đã là chính lễ Giáng Sinh, đêm an lành vừa qua. Khi hắn trở về trời mới bắt đầu rơi bông tuyết linh tinh, bây giờ từng tảng tuyết lớn rơi xuống
Tống Đình Phàm ra khỏi xe, độ lạnh bên ngoài chênh lệch với khoang xe làm hắn run lên. Một đường đi ô tô trở về, vốn cũng không có ý niệm gì, chỉ là đột nhiên muốn trở về. Rất muốn, rất muốn. Cửa hàng của Trần Lâm đã không còn ánh sáng, chỉ có ánh sáng mơ hồ từ bên trong thoát ra. Làm như cũng không có thực
Người kia, đã ngủ chưa?
Tống Đình Phàm bây giờ không biết có nên đánh thức người bên trong hay không
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook