Tống Đình Phàm vừa bước vài bước khỏi tiệm kính, di động đổ chuông. Là Lưu Dụ gọi điện nói cùng nhau ăn cơm trưa, gặp nhau ở bãi đậu xe. Khi Tống Đình Phàm đến bãi đậu xe, hai người kia đã có mặt

Lưu Dụ nhìn thấy Tống Đình Phầm đã nhịn không được, trực tiếp hỏi: “Cậu không phải đã đi rồi sao? Sao bây giờ lại còn ở công ty?”

– “Ân, tôi ở gần đây”. Ngồi vào xe, Tống Đình Phàm nhắm mắt dưỡng thần

Lưu Dụ khí kiệt, người này… Người này nói cũng như không!! Hắn thở phì phì quay đầu. Lên xe, Tống Đình Phàm ngồi ghế sau, Mục Kiệt lái xe, Lưu Dụ ngồi ghế phó lái

Kì thật Mục Kiệt cũng buồn bực, khi gọi điện thoại bọn họ vốn tính toán mặc kệ Tống Đình Phàm đang ở đâu cũng lái xe đến đón hắn, sau đó cùng nhau đi ăn cơm. Nhưng lại nghe hắn nói qua điện thoại, 5 phút nữa sẽ gặp ở bãi xe. Mục Kiệt nghĩ, không lẽ cậu ấy chưa đi? Cậu ấy còn ở công ty? Bất quá thái độ Tống Đình Phàm là không muốn nhiều lời, Mục Kiệt liền thức thời không hỏi thêm

Giữa trưa khi ba người ăn cơm, hai người kia kể cho Tống Đình Phàm một chút chuyện Bắc Kinh, cũng thuận tiện đề cập một chút tình hình cha Tống. Tống Đình Phàm vừa nghe liền bĩu môi không có phản ứng gì

Hai người kia cũng biết năm đó Tống Đình Phàm cùng cha Tống không biết cãi nhau điều gì liền rời khỏi Bắc Kinh, lúc đó ba người mới cùng nhau gây dựng sự nghiệp ở thành phố này. Trong lòng cả 3 đều hiểu rõ sẽ rời Bắc Kinh để gây dựng sự nghiệp. Một là thời đại học ba người đã phác thảo ý tưởng này, không muốn dựa vào bối cảnh gia đình để tiến thân; hai là vừa lúc Tống Đình Phàm cãi nhau với cha, ra ngoài tự tay gây dựng sự nghiệp cũng là cách chứng minh năng lực với gia đình. Cho nên ba người ở Bắc Kinh xử lí đơn giản một vài việc, sau đó bắt đầu tìm địa điểm kinh doanh, phát triển các hạng mục. Đến 4 năm trước thì quyết định thành lập công ty tại đây

Ba người cùng nhau tán gẫu, tuy rằng phần lớn thời gian chỉ là Mục Kiệt và Lưu Dụ nói chuyện, Tống Đình Phàm không đáp lời mà chỉ ngẫu nhiên gật gật đầu hoặc ân vài cái. Nhưng không khí giữ bọn họ vẫn rất tốt, ba người rất ăn ý nhau

Trong chốc lát đồ ăn được mang lên, đây là món Mục Kiệt yêu thích nhất- cá hấp. Mục Kiệt hối hả muốn ăn ngay, chính là khi vừa tiến gần đến món ăn, đôi kính trên mũi bị nhuộm khói toàn bộ

– “Ha ha ha, Mục… Mục Kiệt, cậu không cần… Không cần mỗi lần thấy món này đều có vẻ háo sắc như vậy, được không? Hahaha…”. Lưu Dụ cầm đũa chỉ vào Mục Kiệt, cười thật thoải mái

Quả thật, cũng không thế trách Lưu Dụ cười quá thoải mái được, ngẫm lại một người nhất quán ăn vận đúng kiểu công tử nho nhã như Mục Kiệt, bây giờ mắt kính lại trắng đục như hai miếng băng gạc dán vào mắt, rất ảnh hưởng đến hình tượng  nhất quán của hắn

Nghe tiếng cười của Lưu Dụ, Tống Đình Phàm ngẩng đầu nhìn Mục Kiệt. Thành thật mà nói, khi hắn nhìn thấy tình trạng mắt kính của Mục Kiệt, trong đầu lại hình thành một ý niệm….

– “Mục Kiệt, đi mua đôi kính áp tròng đi”. Tống Đình Phàm gắp đồ ăn cho vào miệng, giống như lơ đãng nói

Mục Kiệt không hoang mang chút nào, dứt khoát kiên định nói: “Không cần!”

Tống Đình Phàm nhướng mày: “Ân? Không cần?”

Mục Kiệt không trả lời, Lưu Dụ lại chen vào: “Đình Phàm, cậu biết vì sao Mục Kiệt luôn kiên trì mang mắt kính không?”. Nói xong còn cười thần bí

Tống Đình Phàm biết Lưu Dụ muốn thừa nước đục thả câu, nhưng hắn không có ý định muốn biết! Hắn nhìn Mục Kiệt, hi vọng sẽ được nghe đáp án

– “Khụ… khụ khụ….”. Mục Kiệt đón ánh mắt của Tống Đình Phàm, chân chân chính chính hắng giọng. “Cậu không thấy tôi mang mắt kính sẽ càng nổi bật ưu điểm của bản thân sao?”

– “Là càng nổi bật ưu điểm hồ ly của cậu?”. Hắn đả kích Mục Kiệt

– “Nói thế là không đúng, là càng có vẻ tao nhã phong độ, các cậu không thấy vậy sao?”. Mục Kiệt lớn tiếng biện minh, Tống Đình Phàm cười từ chối cho ý kiến

– “Nếu cậu đã biết như vậy, thì mua nhiều mắt kính vào, buổi chiều đi với tôi đến một cửa hiệu kính”. Tống Đình Phàm chầm chậm nói. Hắn không lo Mục Kiệt không đồng ý. Đây chính là câu nói dài nhất của hắn

Khi Mục Kiệt nghe được nửa đầu câu vẫn không nghĩ sẽ mua thêm mắt kính, kính của hắn đã rất nhiều, trong xe, trong văn phòng, nhà ở, chỉ cần nơi hắn thường sống thì sẽ có sẵn mắt kính. Chính là, sau khi nghe được nửa câu, cậu ta muốn dẫn mình đi mua mắt kính? Điều này làm Mục Kiệt hoàn toàn nghi ngờ

Tuy rằng hắn không hiểu được tại sao lại như thế, nhưng với nửa sau câu nói kia của Tống Đình Phàm, hắn tập trung chú ý 200%, không chỉ mỗi hắn mà Lưu Dụ cũng tò mò. Bọn họ không hiểu tại sao hôm nay thái độ Tống Đình Phàm lại chủ động khác thường như vậy? Tại sao khi bọn họ trở về từ Bắc Kinh, Tống Đình Phàm liên tiếp làm bọn họ bất ngờ như vậy?

Mục Kiệt gật gật đầu. “Được, buổi chiều tôi đi với cậu”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương