Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"
-
Chương 66: Điểm Điểm mất tích
“Điểm Điểm!” Xuất cung dạo một lát, mua rất nhiều chỉ thêu, vải vóc, Tiểu Tiểu cứ vác túi lớn túi nhỏ như vậy mà về “nhà”. Đồ đạc ném qua chỗ Hoa Nguyên, thấy trong phòng đó cũng không có ai, nàng liền xoay người đi về phòng mình, miệng gọi Điểm Điểm của nàng.
Trong phòng tối om, cũng không thấy bóng của Điểm Điểm. Thắp đèn lên, Tiểu Tiểu nghĩ rằng Điểm Điểm đang trốn, liền tìm xung quanh một hồi. Biết không phải Điểm Điểm đang chơi đùa với mình, trong lòng Tiểu Tiểu mới bắt đầu lo lắng. Điểm Điểm đâu?
Lục tìm từng phòng từng phòng, nhưng tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng Điểm Điểm đâu. Không chỉ có Điểm Điểm, ngay đến mấy nữ nhân trong lãnh cung cũng không thấy đâu hết, bọn họ có thể ở đâu được chứ? Nghĩ muốn ra lãnh cung tìm thử xem, nhưng nhớ đến bộ dạng hiện tại của mình. Tiểu Tiểu trở về phòng, rửa bừa cái mặt, thay một bộ y phục bình thường, vội vã lao ra khỏi lãnh cung, tìm khắp chốn hậu cung —— Điểm Điểm, con tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nha!
Điểm Điểm từng nói, bé đã đắc tội với Hoàng thượng, cũng đắc tội với rất nhiều phi tử, Hoàng thượng chưa bắt bé, chí ít là không lâu trước khi mình rời khỏi, Hoàng thượng chưa bắt bé. Đám phi tử mà bé đắc tội, nay đều đã trúng độc cả rồi, theo lý mà nói sẽ chẳng có lòng dạ nhàn rỗi nào mà đi bắt bé mới đúng. Mà mấy người trong lãnh cung, cũng chẳng phải chỉ một hai người, càng không có khả năng bắt hết từng người bọn họ được, vậy rốt cuộc là bé đi đâu chứ?
Trước tiên Tiểu Tiểu đến cung của một phi tử, thấy bên trong rất nhiều người, bận trong bận ngoài chạy ra chạy vào, trong đó còn có thể nghe được tiếng mắng giận dữ, chắc là một phi tử bị Điểm Điểm thiết kế đây mà? Còn có sức mắng người, tinh thần vẫn còn khá, nhưng mấu chốt là trong số họ không có bóng dáng của Điểm Điểm. Tiểu Tiểu chẳng còn lòng dạ nào nhìn tiếp, chỉ có thể đổi sang cung điện khác , tựa như mò kim đáy bể tiếp tục tìm người.
Sau khi Điểm Điểm được Hoa Nguyên dẫn đi, thì biết ngay là mẫu thân của bé lại có hành động gì đó rồi. Nhưng người không nói cho mình, chính là không muốn mình khiến người thêm loạn, còn căn dặn không được ra khỏi cửa lớn của lãnh cung.
Sao mẫu thân vẫn ngốc như vậy nhỉ? Bị hớ nhiều như vậy rồi, đến bây giờ mà vẫn chưa khôn ra à? Không thể ra cửa lớn của lãnh cung, nghĩ Điểm Điểm ta thông minh như vậy, ra lãnh cung mà còn phải đi cửa lớn à? Lãnh cung lại chẳng có gì chơi hết, ngay đến mấy dì, ma ma này cũng chẳng vui tẹo nào, ta phải ra ngoài!
Ứng phó với mấy dì tốt bụng này vài ba câu, lấy cớ mệt nhọc, muốn đi ngủ, Hoa Nguyên liền ngoan ngoãn dẫn Điểm Điểm về phòng. Thấy Điểm Điểm nhắm mắt, bắt đầu thở đều đều, Hoa Nguyên mới yên tâm rời khỏi Điểm Điểm. Thực ra Điểm Điểm chính là đang đợi nàng ta rời đi, nàng ta chân trước vừa đi, Điểm Điểm chân sau liền mở mắt ra, lén lút xuống giường, xoa xoa đầu Hắc Tử đang nằm dưới đất, cười nói: “Hắc Tử, Điểm Điểm rất buồn chán, dắt Điểm Điểm đi chơi, được không?”
Hắc Tử lắc đầu, kiên định cự tuyệt.
“Hắc Tử, ta rất buồn chán, lãnh cung chẳng có gì vui hết, ngưoi cũng biết, ở đây chẳng có gì cả. Nếu ngưoi không dẫn ta ra ngoài, đợi mẫu thân ta về, ta sẽ nói với mẫu thân ngươi bắt nạt ta, bảo người lột da sói của ngươi, rút gân sói của ngươi, uống cạn máu sói của ngươi, nấu thịt sói của ngươi làm đồ nhắm rượu…” Nguy hiểm híp mắt, Hắc Tử sợ hãi quay đầu đi, con trai của Tiểu Tiểu, sao lại nhẫn tâm thế chứ? Có thể hung ác uy hiếp một con sói như vậy, e rằng Điểm Điểm chính là người đầu tiên trong sử sách tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả đấy? Nhưng Hắc Tử đường đường là lang vương, sao có thể bị dọa chỉ vì vài câu nói của đứa trẻ này được?
Tiểu Tiểu là chủ nhân của Hắc Tử, Điểm Điểm là con trai của Tiểu Tiểu, lúc lời nói của chủ tử và lời nói của con trai chủ tử xảy ra xung đột, Hắc Tử tuyệt đối sẽ phục tùng theo lời nói của chủ tử, đủ trung thành chưa? Lời của Điểm Điểm không thể tin, Hắc Tử biết, nếu như nó thật sự bị Điểm Điểm dụ khị rồi dắt bé ra ngoài, Tiểu Tiểu sẽ làm giống như những gì bé nói ấy? hắc Tử cũng không phải là đồ ngốc, nên đương nhiên nó sẽ không bị Điểm Điểm gạt lừa gạt rồi.
“Sao nào, Hắc Tử, ngay đến lời của ta mà ngươi cũng không nghe à? Được lắm, từ nay trở đi, nội trong ba ngày ta sẽ không lo cho phần cơm của ngươi nữa, bỏ đói ngươi ba ngày trước rôi nói sau…” kế này của Điểm Điểm không thành, lại nảy ra một kế khác. Bé sợ nhất là đói bụng, Hắc Tử chắc cũng không ngoại lệ nhỉ? Thế lấy việc bỏ đói để uy hiếp nó đi, bé thật không tin, Hắc Tử này sẽ không nghe theo bé.
Hắc Tử quay đầu lại, đáng thương nhìn Điểm Điểm một cái, Điểm Điểm đánh một quyền lên cái bản mặt ác nhơn của nó, Hắc Tử tức giận trừng Điểm Điểm, đánh người không đánh mặt, rốt cuộc Tiểu Tiểu đã giáo dục Điểm Điểm như thế nào vậy?
Hơn nữa, trước giờ nó đều tự lực cánh sinh, từ lúc nào cần Điểm Điểm cho nó thức ăn vậy hả? Ngay đến Tiểu Tiểu, cũng còn chưa cho nó ăn qua, có lúc, nó thậm chí còn giúp Tiểu Tiểu tìm thức ăn nữa đấy.
“Hắc Tử, chúng ta là bạn tốt, từ nhỏ chúng ta đã sống nương tựa lẫn nhau, ngươi đem ta ra ngoài giải sầu đi mà, ta thật sự buồn chết rồi đây…” Hắc tử vẫn ôm hận một quyền lúc nãy của Điểm Điểm, Điểm Điểm đều nhìn rõ hết cả. Trước đây luôn bó tay với tên này, bây giờ bé hình như tìm được nhược điểm của nó rồi.
Hóa ra những lời của mẫu thân không thật sự hoàn toàn đúng, mẫu thân nói lòng yêu cái đẹp, người người đều có, thật ra không phải chỉ người mới có, ngay cả sói cũng có. Nhìn Hắc Tử đi, tuy nó là sói, nhưng trước nay nó vẫn rất coi trọng vẻ bề ngoài của mình, lúc nãy chỉ là một quyền nhỏ, thì nó đã ôm hận rồi.
Cho nên Điểm Điểm thông minh bắt đầu khóc, khóc đến độ nước mắt nước mũi tèm lem, toàn bộ chùi hết lên người Hắc Tử, Hăc Tử bực bội đứng dậy, lắc lắc mình, cách xa ma trảo của Điểm Điểm, tiếp tục nằm xuống. Điểm Điểm tiếp tục khóc, Hắc Tử hất đầu, mặc xác bé.
“Hắc Tử…” Từ từ qua đó, bàn tay ma quỷ lại vươn đến chỗ Hắc Tử tội nghiệp, Hắc Tử vội vàng bò dậy, tránh sự công kích của Điểm Điểm.
“Hắc Tử, ngươi bắt nạt ta…” Điểm Điểm ở phía sau đuổi theo, Hắc Tử ở phía trước bỏ chạy. Hai người, nói chính xác là một người một sói bắt đầu chạy trong phòng, Hắc Tử nức nở quay đầu lại, oán thán nhìn Điểm Điểm: cái này sao có thể nói là ta bắt nạt Điểm Điểm, người sáng suốt đều biết là ai đang bắt nạt ai, nhưng có người lại có bản lãnh đổi trắng thay đen vậy đó.
“Không thèm nữa, ta tự mình ra ngoài!” đuổi rất lâu, Điểm Điểm cũng không đuổi kịp Hắc tử, dứt khoát trực tiếp chạy ra ngoài. Bé không có ra khỏi cửa lớn của viện, sợ bị mấy nữ nhân kia nhìn thấy, mà đứng trước tường của viện, nhìn tường viện cao cao kia, tự nói: ta phải tự mình trèo lên, sắc lang Hắc Tử kia, không giúp ta ta vẫn có thể ra ngoài như thường.
Phải biết rằng viện của Tiểu Tiểu, vốn ở sâu trong lãnh cung nhất, trèo qua tường, cách tường của hoàng cung không xa nữa. Cho nên mỗi lần Tiểu Tiểu lén xuất cung đều rất dễ dàng, mà lần trước lúc Điểm Điểm ra ngoài, đã thăm dò đường hết rồi, bé biết đi ra từ chỗ nào là dễ nhất, không bị người ta phát hiện ra nhất.
Nhìn một hồi, bức tường này không cao lắm, nhưng cũng cao hơn mình gấp mười lần, làm sao ra ngoài đây? Chạy về trong phòng, Điểm Điểm muốn mang cái gì có thể dùng ra, chỉ tiếc vóc người quá nhỏ, đồ vật quá nặng, bé chỉ đành vô lực ngồi dưới đất, đáng thương khóc hu hu.
Hắc Tử có nhân tính, không sợ cứng chỉ sợ mềm, thấy Điểm Điểm khóc, nhìn mà thấy thương, đi đến đó dùng đầu dụi Điểm Điểm, muốn chọc Điểm Điểm cười, nhưng Điểm Điểm lúc này chỉ muốn ra ngoài chơi, lại không dám làm trái lại lời nói của Tiểu Tiểu tất nhiên không khinh địch bị lừa.
“Ngươi đem ta ra ngoài đi, Hắc Tử, ta nhớ mẫu thân ta rồi, ta phải đi tìm mẫu thân của ta…” Khóc lóc ầm ĩ, Hắc Tử bực mình vẩy đuôi, đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thật ra Hắc Tử cũng khó qua cái ải tính tình này của Điểm Điểm.
“Ngươi không đem ta ra ngoài, đợi gia gia của ta đến, ta sẽ nói với ông ấy ngươi bắt nạt ta, mẫu thân không theo phe ta , nhưng gia gia nhất định sẽ giúp ta giáo huấn ngươi…” Điểm Điểm lại nghĩ đến một người giúp mình, gia gia rất thương bé, nếu gia gia biết rồi, nhất định sẽ xử lý Hắc Tử.
Lão đầu? Lông của Hắc Tử đều dựng hết cả lên, lão đầu kia nhất định sẽ làm theo những gì Điểm Điểm nói, nếu lão ta biết rồi, nhất định mình sẽ không có kết cục tốt. bỏ đi, cũng chỉ ra ngoài một lần thôi mà? Không ra ngoài, tiểu Điểm Điểm này sẽ không cho mình lấy một ngày yên ổn, lại còn lôi cả hai xuống bùn nữa.
Hắc Tử ngồi dậy, liếm tay Điểm Điểm một cái, Điểm Điểm cao hứng trèo lên, ngồi lên lưng của nó, cao hứng ôm nó, cười nói: “Ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát nào!”
Hắc Tử quay đầu lại, nhìn cái bản mặt vẫn chưa lau khô nước mắt, nhưng sớm đã cười tươi như hoa kia một cái —— Ấu trĩ, cái này có gì đáng để cao hứng chứ?
Một bước nhảy lưu loát, Hắc Tử đột nhiên xông lên rất cao, xinh đẹp nhảy qua bức tường cao bằng mấy người kia, an ổn tiếp đất ở bên ngoài. Quay đầu lại, nó kiêu ngạo nhìn Điểm Điểm một cái, Điểm Điểm cười nói:
“Hắc Tử, ta rất sùng bái ngươi nha! Ngươi thật lợi hại!”
Điểm Điểm từ trên người Hắc Tử nhảy xuống, ôm đầu nó hôn một cái: “Ngoan, về đi, ta ra ngoài đi dạo, sẽ về nhanh thôi. Ngươi phải ở nhà ngoan ngoãn đợi ta, được không?”
Hắc Tử khinh bỉ nhìn Điểm Điểm lần thứ n, điển hình là một kẻ tiểu nhân, lợi dụng sói ta xong, liền đuổi mình về, sau này sẽ không thương tiếc gì bé nữa.
Nhưng Hắc Tử mỗi lần đều nói vậy, kết quả đều không phải vẫn bị Điểm Điểm lừa gạt lợi dụng đấy sao?
Thấy Hắc Tử nhảy trở về, Điểm Điểm cao hứng vỗ tay: khinh công của ta đến khi nào mới có thể luyện xong đây, thật đáng thương nha, hôm nay lại lãng phí rất nhiều rất nhiều nước mắt!
Lén la lén lút, trước tiên lẻn đến chỗ người ta phơi quần áo mình thấy hôm qua, tìm bộ y phục thái giám nhỏ nhất thay vào rồi Điểm Điểm đem giấu y phục của mình đi, nghênh nga nghênh ngang đi trên chốn hậu cung nhiều người.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Nhìn thấy đám người đen nghịt, Điểm Điểm tò mò ngồi xổm người xuống, tìm một thái giám vẻ mặt hiền lành hỏi chuyện.
Thái giám kia nhìn thấy Điểm Điểm, thở dài: “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi cũng thật là tội nghiệp, mới lớn chừng này đã bị đưa vào cung rồi.”
Điểm Điểm gật đầu, xệ mặt xuống nói: “Ta là có nỗi khổ!”
Thái giám kia cảm thán: “Ta biết, không có nỗi khổ thì ai mà nguyện ý vào cung làm thái giám nam không ra nam, nữ không ra nữ chứ? Tiểu huynh đệ, ngươi mấy tuổi rồi?”
“Năm tuổi!”
“Quá nhỏ, mẫu thân ngưoi cũng thật tàn nhẫn khi quyết tâm đưa ngươi vào đây…” Điểm Điểm đáng thương nhìn hắn một cái, người này có phải có bệnh không vậy, chính sự không nói với mình, lại nói mấy chuyện ba láp ba xàm này. Xem ra mình đã tìm sai người rồi.
“Ta còn có chuyện, ta đi trước đây!”
Khom người lại, Điểm Điểm chuyển đến chỗ người kia không nhìn thấy, tìm một cung nữ, hỏi nhỏ: “Tỷ tỷ, sao ở đây có nhiều người quỳ quá vậy? Các người đang làm gì thế?”
Cung nữ quay đầu lại, nhìn biểu tình cực kỳ đáng yêu của bé, vẻ u sầu trên mặt cũng giảm đi không ít, nàng ta than nhẹ một tiếng:
“Tiểu đệ đệ, bọn ta đang thay chủ tử thỉnh mệnh. Hoàng thượng tức giận rồi, đem thái y ném hết vào thiên lao, nhưng chủ tử nhà ta lại bị một đứa trẻ hạ độc, thậm chí mắt không nhìn thấy một thứ gì cả…Bọn ta quỳ ở đây, chỉ mong Hoàng thượng thả thái y ra, để thái y giúp chủ tử giải độc mà thôi. Nhưng Hoàng thượng lại không gặp ai hết, haizz…”
“Ồ!” Đứa trẻ nào mà lợi hại vậy cà, sao nghe quen tai thế nhỉ? Không phải mình đấy chứ, không được, vẫn là nên rời khỏi chỗ nãy, chuồn cho nhanh mới được!
May mà lúc đó mình hạ độc phân lượng vừa đủ, người ở hiện trường không một ai chạy thoát, nếu không, Điểm Điểm đáng thương sớm đã bị phát hiện rồi. Rời khỏi đám người kia, bé tiếp tục đi dạo, trong lúc vô ý lại đi đến Ngự hoa viên, nhìn quen cảnh vật thô sơ trên núi, đã lúc nào thấy qua Ngự hoa viên như mộng như ảo này đâu?
Nhìn mấy bông hoa xinh đẹp này, bé cười cười chạy qua đó, hóa ra, hoa cũng có nhiều màu sắc như vậy, hơn nữa mấy bông hoa nhiều sắc màu này lại có thể nở cùng một lúc! Còn có bươm bướm ở giữa hoa nữa, không phải hoàng cung tự nuôi đấy chứ, sao lại đẹp hơn bươm bướm trên núi thế này?
Chạy vài bước nhỏ, Điểm Điểm bắt bươm bướm chơi. Điểm Điểm đến cũng thật đúng lúc, hoàng cung hôm nay xảy ra nhiều chuyện, chúng phi tử đều “dưỡng” ở trong cung, đợi thái y đến đó giải độc, bởi thế chẳng có ai đến Ngự hoa viên, mà cung nữ công công đều bận đến chóng cả mặt, cũng chả đến đây. Cho nên, cái tên thái giám giả Điểm Điểm này mới có thể không chút cố kỵ mà chơi ở Ngự hoa viên, chơi hết nửa ngày, ngay đến một bóng người cũng không thấy.
Bắt một hồi, một con bướm Điểm Điểm cũng chưa bắt được, người bất tri bất giác đã chạy đến bên một cái hồ to. Nhìn mấy tảng đá hình thù kì quái bên hồ, Điểm Điểm tò mò qua đó sờ thử, từng hòn từng hòn, thật là vui thích. Trong hồ nuôi đủ mọi loại cá, thấy có người đến, chúng nó tưởng là mấy phi tử đến chơi cho cá ăn, liền bơi đến bên Điểm Điểm, cao hứng nhảy múa trong nước, không ngừng nảy người lên, khiến bọt nước nổi lên nhìn thật đẹp.
“Ha ha, tụi bay nhảy tiếp đi!” Vỗ vỗ tay, lần đầu tiên Điểm Điểm thấy mấy con cá xinh đẹp đáng yêu thế này, nhìn hưng phấn không thôi.
Mấy con cá lặn lội mấy vòng, đợi hồi lâu vẫn không thấy thức ăn ném xuống, liền mất hứng kết thành đám nối đuôi nhau bơi đi…
“Đừng đi mà, ta vẫn chưa nhìn tụi bay nhảy múa đủ mà?” Điểm Điểm sốt ruột kêu lên, nhưng sao cá có thể nghe hiểu lời của Điểm Điểm chứ? Điểm Điểm quýnh lên, đi lên phía trước tìm tòi, không cận thận, người rơi tõm xuống nước, may mà nước chỗ này không sâu, bé nhanh chóng leo lên, y phục trên người lại ướt nhẹp.
Cứ như một con chó nhỏ rơi xuống nước, đáng thương tìm một tảng đá, nằm trên dó phơi nắng, cũng thuận tiện phơi y phục trên người. Điểm Điểm suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, ánh nắng mặt trời sà lên người bé, không cảm thấy lạnh mà thấy rất ấm áp, thật dễ chịu, dễ chịu đến nỗi mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Đợi đến lúc bé cảm thấy lạnh, mở mắt ra thì trời đã tối, nghĩ đến lúc này mình không ngoan ngoãn ở trong nhà, mà e rằng lúc này mẫu thân cũng đã về rồi, khiến bé khiếp vía, vội vàng mò mẫm tìm đường về mà không biết trong lãnh cung vì sự mất tích của bé mà tìm hết cả ngày.
Trong hậu cung yên tĩnh đáng sợ, Điểm Điểm gan góc mà đi, sờ lên ngực mới phát hiện mấy thứ dùng để phòng thân đem theo lúc ra cửa đã không còn nữa. Quay đầu tìm, thấy phía sau một mảng đen nhánh, bé lại không dám quay lại, chỉ có thể kiên trì đến cùng tiếp tục đi về phía trước.
“Vu công công, tìm thấy rồi, ở đây nè!” Trong bóng tối, một người túm lấy bé, mấy ngọn cung đăng cũng thuận thế vèo đến, một công công năm sáu chục tuổi đi lên phía trước, cầm cung đăng chiếu lên người Tiểu Tiểu, giọng cười the thé nói:
“Tiểu Bảo, nói với ngươi rồi, chạy trốn không ích gì đâu, sao ngươi lại chả khôn ra được một lần nào thế hả? Đã vào cung, chính là do ta định đoạt, ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta được hay sao?”
Trong lúc nói, tay ông ta vươn đến trước mắt Điểm Điểm, trên cái bàn tay to to bao phủ tầng tầng lớp lớp thịt mỡ, nom thật khủng bố.
Điểm Điểm ngẩng đầu, nhàm chán nhìn cái người được xưng là Vu công công kia, hỏi:
“Ông quen biết ta à? Sao ta lại không biết ông nhỉ?”
Vu công công ngây ra một chút, quay đầu nhìn mấy công công xung quanh một cái, bọn họ đều cười ha ha:
“Ngươi…tên nhãi ranh này, lần này học khôn ra không ít. Biết chạy không được, bắt đầu giả ngu hả? Ha ha, thật là nực cười, Tiểu Bảo, nô gia nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có thành tro, nô gia cũng có thể nhận ra ngươi, ngươi tin không?”
“Ta thật sự không phải cái gì tiểu bảo với chả đại bảo gì hết, ta là Điểm Điểm, các ông bắt nhầm người rồi!” Lần nữa thanh minh mình không phải là Tiểu Bảo, nhưng mấy người bọn họ, lại là một lũ điên, vừa cười lớn, vừa nói mấy lời mà mình chả hiểu gì sất.
“Vu công công, nếu người đã bắt được rồi, chúng ta vẫn nên về trước đã đi! Ở đây bị người ta nhìn thấy thì không hay, nếu để người ta biết, chúng ta ngay đến một tiểu thái giám cũng không trông chừng được, sau này làm sao có mặt đứng trong cung nữa.” Một công công thấy sắc trời u tối, cười đề nghị.
“Được, chúng ta về trước đã! Tên nhãi này chẳng học khôn ra được, có cần làm cho nó trước hay không?” Vu công công nhìn Điểm Điểm, tự mình ngẫm nghĩ một hồi, tự cười nói:
“Không phải nhắc mấy ngày trước rồi sao? Ngày mai làm cho nó đi. Làm rồi. nó sẽ chẳng đi đâu được nữa…”
Điểm Điểm nghe không hiểu cái gì làm với chả không làm, nhưng biết đấy tuyệt đối sẽ chẳng phải chuyện gì tốt lành. Chuyện đáng hận là, mấy bảo bối kia của mình không biết rơi đâu rồi, hiện tại duy nhất có thể cứu bé chính là con sắc lang kia. Không biết mẫu thân đã về nhà chưa, không tìm được mình, cũng sẽ lo lắng chứ? Bị bọn họ áp chế, cả cánh tay đều đau nhức, Điểm Điểm cãi qua, nháo qua, nhưng mấy công công kia đều ngoảnh mặt làm ngơ, cứ như có thâm thù đại hận gì với bé vậy.
“Nếu để mẫu thân ta biết, các người nhất định sẽ sống không bằng chết!” Lần cuối cùng, Điểm Điểm cảnh cáo.
“Mẫu thân ngươi? Mẫu thân ngươi biết rồi thì sao? Nơi này là hoàng cung, nếu nàng ta đã đưa ngươi vào đây, nàng ta còn có thể vào đây được hay sao? Tiểu Bảo, đừng nằm mơ nữa, Vu công công ta thủ thuật rất tốt, chỉ cần ngươi nghe lời , thì sẽ không đau đâu.”
Vu công công sờ sờ mặt bé, lần nữa thở dài: “Trẻ con thật là tốt, da mặt đều trắng trẻo mịn màng, nô gia già rồi, không thể nữa…”
“Mẫu thân ta nhất định sẽ tìm được ta, cho dù người không tìm được, Hắc Tử cũng có thể tìm được ta. Ta nói cho ông biết, Hắc Tử là lang vương, nếu như ông dám tổn hại ta, Hắc Tử nhất định sẽ dẫn tất cả sói đến đây ăn thịt ông…”
Điểm Điểm trừng lão, uy hiếp nói.
“Tiểu Bảo, ngươi lợi hại quá nhỉ, còn quen biết cả lang vương nữa cơ đấy? Vậy ngươi có quen biết hổ vương không? Có phải hổ vương cũng là bạn của ngươi, nó sẽ dẫn hổ đến dây ăn thịt ta hay không?” Vu công công sợ sệt nhìn Điểm Điểm, Điểm Điểm tự tin cười đáp:
“Đương nhiên, Hổ Tử vốn là hổ vương, nếu như nó biết ta gặp nguy hiểm, sớm đã đến…”
Ha ha,…chưa đợi Điểm Điểm nói xong, mấy tên công công đều bật cười lớn, Điểm Điểm tức giận hỏi:
“Các ngươi không tin?”
“Tin ngươi là đồ ngu! Tiểu Bảo, đừng đùa nữa, nô gia thấy ngươi lớn lên đáng yêu nên không nỡ tổn hại ngươi, nếu không sớm đã đánh cho ngươi chỉ còn sót lại nửa cái mạng rồi!”
Nói xong, một tên công công đẩy Điểm Điểm một cái, Điểm Điểm bị ngã vào trong một căn phòng tối thui, cửa đóng sầm lại, lạch cạch một tiếng, là tiếng khóa cửa ở bên ngoài.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta tiếp tục uống rượu đi…”
Âm thanh bên ngoài nhỏ dần, cuối cùng mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, Điểm Điểm sợ hãi từ dưới đất bò dậy, xoa xoa chỗ mông và cổ tay mới bị té đau, mượn ánh đèn từ bên ngoài rọi vào, Điểm Điểm đánh giá căn phòng không lớn lắm này.
Trong phòng trống trơn, cái gì cũng không có, trừ cái cửa nhỏ kia, ngay cả cửa sổ cũng không thấy, cửa làm bằng sắt, chỉ dựa vào một chút ánh sáng rọi vào từ kẽ hở trên tường, khiến cho căn phòng không còn tối om vươn tay không thấy năm ngón nữa. vào căn phòng này, đường ra duy nhất chính là cánh cửa sắt bị khóa lại kia. Chạy thế nào đây?
Hình như căn bản là không có cơ hội chạy trốn, nếu mang theo Như Nhi đến đây thì hay rồi, Như Nhi có thể trở về bào tin.
Điểm Điểm không phải đứa trẻ nghe lời, nhưng bé cũng chỉ là muốn ra ngoài chơi mà thôi, ai mà ngờ lại bị mấy tên thái giám kia nhận nhầm là Tiểu Bảo gì đó rồi bắt lại chứ? Mẫu thân chỉ có một đứa con là Điểm Điểm, chẳng lẽ Tiểu Bảo kia giống mình lắm sao? Cho dù có giống, chẳng lẽ giọng nói cũng giống? Điểm Điểm khó hiểu nghĩ, kết luận cuối cùng chính là mấy tên công công kia già cả mắt mờ cộng thêm lãng tai. Điểm Điểm bây giờ giống như tú tài gặp phải binh lính —— có lý mà nói không được.
Cả nửa ngày trời chưa ăn gì rồi, Điểm Điểm bĩnh tĩnh lại rồi bắt đầu thấy đói. Xoa xoa cái bụng lép kẹp, ngẫu nhiên còn có mấy tiếng ‘ọt ọt’ nữa. Tìm một góc, Điểm Điểm dựa tường ngồi xuống, nước mắt rơi lã chã:
Mẫu thân ơi, người đang ở đâu? Mau đến đây cứu Điểm Điểm đi, Điểm Điểm rất sợ, Điểm Điểm rất đói…
Than mẫu thân xong, tiếp đó Điểm Điểm lại than Hắc Tử: Hắc Tử ơi, mau đến cứu ta đi, Điểm Điểm rất sợ, sau này ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt, sẽ không uy hiếp ngươi nữa…
Than Hắc tử xong, Điểm Điểm lại than với gia gia: Gia gia ơi, mau đến cứu con đi, người cũng biết mẫu thân con vốn không đáng tin cậy, không mong ngóng gì được mẫu thân, Hắc Tử lại chỉ là một con sắc lang, càng không trông mong gì được hết. Điểm Điểm chi mong người đến cứu con thôi, hu hu…
———
Một loạt tiếng than, Điểm Điểm cũng không biết mình than bao nhiêu lần rồi, nhưng bên ngoài vẫn yên tĩnh, một chút hồi âm cũng không có. Chẳng lẽ Điểm Điểm thông minh một đời lại thật sự bó tay chịu bị nhốt ở đây hay sao? Tại sao con người lại như vậy, lúc không cần, lại có nhiều người lượn qua lượn lại trước mặt mình như thế; lúc cần có người, thì một người cũng chẳng thấy tăm hơi? Điểm Điểm vừa mệt vừa đói lại vừa sợ, tiếng kêu ngày càng nhỏ, ngày càng chậm, cuối cùng từ từ ngủ thiếp đi, nước mắt trên mặt vẫn còn rơi…
Đêm vẫn tĩnh lặng như vậy, mấy người bắt được tiểu thái giám bỏ trốn, vẫn còn ở bên ngoài uống rượu hết ly này đến ly khác, một tên thái giám ngà ngà say hỏi:
“Vu công công, thằng nhóc kia là ai vậy? Hình như không phải thằng nhóc Tiểu Bảo vẫn luôn chạy trốn kia?”
Vu công công đánh tửu lệnh, cười nói: “Không phải? Ai dám nói không phải? Nô gia nói nó thì chính là nó, cho dù hoàng đế lão nhi có tới thì nó cũng là Tiểu Bảo.”
“Đúng thế, Vu công công là người đứng đầu của chúng ta, lời ngài nói chính là thánh chỉ…” Có người lấy lòng nhìn Vu công công
Vu công công cười lớn nói: “Coi như ngươi biết cách ăn nói. Đứa trẻ này, tuy không phải Tiểu Bảo, nhưng nô gia thật sự rất thích nó. Ngày mai các ngươi cẩn thẩn một chút, sau này nó là của ta, do ta che chở nó, ai cũng không được bắt nạt nó, biết chưa?”
_____________
Giải thích:
(*) Họa bánh xung cơ: Ý của câu thành ngữ này là bánh vẽ không thể ăn được, nó được dùng để ví với hư danh, không thể giải quyết được vấn đề thực tế, hoặc suy tưởng viển vông để tự an ủi mình.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tam quốc chí – Ngụy chí – Lư Dục truyện”.
Thời Tam quốc vào khoảng hơn 2 nghìn năm trước, nước Ngụy có một vị đại thần tên là Lư Dục. Lư Dục là một vị quan liêm khiết, nhậm chức Thị trung hầu hạ bên cạnh nhà vua. Ba năm sau, Lư Dục lại được thăng chức trung thư lang, chuyên phụ trách viện cơ mật và khởi thảo sắc lệnh. Về sau, Lư Dục lại được cử làm Lịch bộ thượng thư, phụ trách công việc thăng miễn chức vụ và điều động các quan lại trong cả nước.
Một hôm, vua Ngụy sai Lư Dục đi tuyển chọn một người về giữ chức Trung thư lang và dặn rằng: “Việc tuyển chọn chức Trung thư lang lần này có tìm được người xứng đáng hay không là nhờ vào khanh cả. Trong khi tuyển chọn, khanh phải hết sức tránh những người có tiếng không có miếng, vì danh tiếng thật chẳng khác nào chiếc bánh vẽ không thể ăn cho đỡ đói được “.
Lư Dục không tán thành ý kiến này và nói rằng: “Bệ hạ nói rất có lý, muốn tuyển chọn một nhân tài thực sự thì không thể chỉ thiên lệch về người có danh tiếng, nhưng theo ý thần thì danh tiếng cũng có thể phản ánh được năng lực của người ta. Căn cứ vào danh tiếng mà tuyển chọn nhân tài loại thường thì hạ thần thấy cũng xuôi thôi . Có những người rất có tiếng tăm, hơn nữa họ có tu dưỡng cao và đức hạnh tốt, những người này cũng cần phải suy xét tới, chứ không nên hắt hủi họ. Thần kiến nghị bệ hạ nên tiến hành thi cử, chứ không nên mới chỉ nghe họ có tiếng tăm là đã chán nghét rồi bài xích họ”.
Vua Ngụy cảm thấy lời nói của Lư Dục rất có lý, nên đã chấp nhận kiến nghị này, rồi ra lệnh đặt ra luật thi cử quan chức.
Hiện nay, người ta vẫn dùng câu thành ngữ “Họa bánh xung cơ” để ví với hư danh, không giải quyết được vấn đề thực tế, hoặc dùng sự suy tưởng viển vông để an ủi mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook