Thuần Phục Vợ Trên Giường
-
Chương 1
Mây mù dày đặc che khuất tầm mắt, phía trước chỉ nhìn thấy sương trắng. Giang Noãn Đông không biết mình đã đi trong sương mù bao lâu, vẫn không tìm được đường ra, xung quanh trống trải, yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng trong lòng cô lại bình tĩnh đến không ngờ, bước từng bước nhẹ nhàng, cả người cũng thư thái không có chút gánh nặng, đã lâu rồi cô cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.
Thế này gọi là chết sao? Nếu biết trước chết sẽ nhẹ nhàng tự tại thế này, thì có phải cô nên chết sớm hơn rồi.
Không sai, cô đã chết.
Cô không nhớ rõ vào lúc nào, khi cô đang hồn siêu phách lạc bước ở đầu đường, một chiếc xe màu đỏ đột nhiên cua vào, cô căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, chiếc xe đã như ngọn lửa với tốc độ cao lao vào, hất tung mình lên, rồi cô không cảm thấy có chút đau đớn nào nữa, cả người nhẹ nhàng lơ lửng trong không khí.
Những hình ảnh trước mắt như những thước phim quay chậm, cô có cảm giác mình đang từ tự hạ xuống mặt đất.
Bịch! Thân thể cô nặng nề bị quăng xuống đất, đột nhiên đau đớn, từ tim phổi lan tới tứ chi, nhưng cũng rất nhanh chóng cô lại không cảm thấy đau nữa.
Những hình ảnh cuối cùng nhìn thấy trước khi mắt khép lại, Giang Noãn Đông nhìn thấy ngồi trong chiếc xe thể thao màu đỏ đụng vào mình là một cô gái rất đẹp, mặc dù vẻ mặt kinh hoàng nhưng vẫn nhìn ra đó là một mỹ nhân.
Giang Noãn Đông nằm trên mặt đất, rất muốn nói với cô gái xinh đẹp đó một lời xin lỗi, mình hù cô ấy, rất muốn an ủi cô ấy rằng không sao, cô có chết cũng không liên quan, dù sao trước giờ cô vẫn một mình, bất luận sống hay chết cũng chẳng liên quan.
Mí mắt mỗi lúc một nặng, mỗi lúc một nặng hơn, Giang Noãn Đông dần dần không thấy rõ rồi không thấy gì nữa.
Nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng người đi đường, tiếng la hét, tiếng xe cứu thương, âm thanh mỗi lúc một nhỏ, mỗi lúc một xa…
Cô… Cô đâm chết người.
Mặc dù lúc nhìn thấy cô gái kia, Bạch Thủy Ương đã ngay lập tức đạp phanh, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên vẫn đâm phải.
Cô gái kia rất gầy, thậm chí có vẻ thiếu dinh dưỡng, cô trơ mắt nhìn thân thể gầy guộc của cô gái bay lên, rồi nặng nề rơi xuống đất, dóng máu đỏ tươi từ trán cô tuôn ra, tràn mặt đất.
Bạch Thủy Ương cảm thấy cô gái bị đụng phải nhìn mình, mình đâu muốn thế, mình muốn tự sát mà thôi, bởi vì con đường này rất ít khi có người đi đường, cho nên mới phóng nhanh như vậy.
Cô biết là mình uống nhiều thuốc ngủ, thần trí không minh mẫn lẵm nhưng thực sự cô không cố ý, cô chỉ muốn tự sát thôi chứ không muốn hại chết người khác.
Lưu Thanh Tuyền đã đi rồi, một mình cô sống trên cõi đời này cũng không có ý nghĩa gì, cô chỉ muốn một mình lẳng lặng ra đi, đuổi theo anh đến nơi mà anh đến, nhưng cô không ngờ lại đụng phải người khác.
Xin lỗi, thật xin lỗi… Thuốc ngủ dần dần phát tác trong cơ thể Bạch Thủy Ương, cô vô cùng áy náy nhìn cô gái mình đụng phải, cô lục lọi túi quần, dựa vào trí nhớ nhấn xuống di động một dãy số, lúc này chỉ có thể dựa vào anh, nhất định phải cứu cô gái kia, cô không muốn hại chết bất kỳ ai.
“Cứu cô ấy, cứu cô ấy, nhất định phải cứu cô ấy…”
Mắt Bạch Thủy Ương từ từ khép lại, cô đang nghĩ, Thanh Tuyền anh ở đâu? Sao không mang em đi với?
Trong phòng bệnh cao cấp, các bác sĩ mặc đồng phục trắng cùng y tá ra ra vào vào, nhưng vẫn không thể đánh tan được không khí nặng nề trong phòng, mấy bác sĩ trung niên thảo luận với nhau một hồi lâu rồi thống nhất ý kiến, thận trọng cử một người giải thích với người thân đang đứng cạnh.
“Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân, Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân thân thể cũng không có gì đáng ngại, chỉ có điều trước vụ tai nạn, Thẩm phu nhân uống quá nhiều thuốc ngủ, chúng tôi đã rửa ruột cho Thẩm phu nhân, chỉ cần chờ thuốc hết tác dụng, cô ấy sẽ tỉnh lại”. Y tá trưởng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, không tự chủ nuốt nước bọt, không phải anh chưa từng gặp chuyện tương tự hay nhát gan, mà mấy người trong phòng này khí thế quá đáng sợ, rõ ràng giữa mùa hè, mà không khí trong phòng như giữa đông giá rét.
Bạch Tín Hùng gật đầu với vị bác sĩ này, nháy mắt ra hiệu cho quản gia đưa các bác sĩ ra ngoài.
Phòng bệnh rộng ít người càng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng máy móc kêu tíc tíc.
“Tương Tường, xin lỗi con, tại ta không dạy được con gái mới có thể…” Bạch Tín Hùng hơn 50 tuổi nhưng trước nay rất chăm sóc cơ thể, nhưng lần tai nạn này của Bạch Thủy Ương là một đả kích nghiêm trọng đối với ông, bên thái dương cũng lộ ra những sợi tóc bạc, giọng ông bất đắc dĩ nhìn người thanh niên trẻ tuổi xuất sắc trước mặt với vẻ áy náy.
Bạch Tín Hùng tay trắng dựng nghiệp, lăn lộn trên thương trường hai ba mươi năm, không ai có thể khiến ông khuất phục, nhưng lần này thật là thất sách.
Hai năm trước, ông biết rõ trong lòng con gái mình có đối tượng, nhưng ông không thích tên tiểu tử nghèo hai bàn tay trắng đó nên đã ép Bạch Thủy Ương lấy người ông chọn, Thẩm Tương Tường, mặc dù trước khi cưới cô phản đối kịch liệt, nhưng sau khi cưới cả con gái lẫn con rể đều không thấy nói gì, chỉ có điều họ thực sự không giống vợ chồng.
Lần này Bạch Thủy Ương uống nhiều thuốc ngủ như vậy, lại còn phóng xe tốc độ cao chắc chắn là muốn tìm đến cái chết, lại cố tình ở chỗ đó…
Chỗ Bạch Thủy Ương bị tai nạn gần với nơi xảy ra vụ tai nạn nghiêm trọng ba tháng trước đây, lúc ấy người mất mạng chính là Lưu Thanh Tuyền, người đàn ông mà Bạch Thủy Ương yêu nhất, ai sáng suốt đều có thể nhận ra Bạch Thủy Ương cố tình tự tử, đội cái nón xanh to như vậy (mọc sừng), mặt mũi Thẩm Tương Tường biết để chỗ nào?
Đây cũng chính là nguyên nhân Bạch Tín Hùng cảm thấy áy náy đối với người than niên mình chọn, ngay cả người mẹ đang không ngừng lau nước mắt đứng bên cạnh cũng đau lòng nhìn Thẩm Tương Tường, mặc dù con gái và cậu thanh niên này kết hôn hai năm cũng không quấn quýt lắm, nhưng Thẩm Tương Tường vẫn rất hiếu thuận với họ, thậm chí còn chăm sóc họ hơn cả cô con gái ruột thịt, nhưng con gái mình lại lần nữa gây chuyện tổn thương đến cậu ấy như thế.
“Tương Tường, xin con đừng so đo với Thủy Ương, con bé…” Vừa nói đến đây bà Bạch lại rớt nước mắt.
“Cha, mẹ, con biết rồi, hai người cũng đã mệt mỏi cả ngày nên về nghỉ ngơi trước đi, con ở lại đây được rồi.” Thẩm Tương Tường biết họ định nói gì, cũng đau lòng cho hai ông bà sau một đêm mà như già đi chục tuổi.
Anh là một cô nhi không cha không mẹ, nếu không phải năm đó nhờ ơn Bạch Tín Hùng thì cũng sẽ không có ngày hôm nay, mặc dù năm đó đồng ý kết hôn với Bạch Thủy Ương chủ yếu là để báo ơn, nhưng dù sao cũng là con đường anh chọn, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ không thể đổ tội cho hai người mà anh vẫn luôn yêu thương này.
Bạch Tín Hùng vui mừng nhìn Thẩm Tương Tường, con mắt của ông quả không sai, Thẩm Tương Tường thật sự là người tốt, muốn trách chỉ có thể trách con gái mình không có phúc, lại không cần một người đàn ông tốt như vậy, một lòng chung tình với cái người chỉ biết có vẽ tranh Lưu Thanh Tuyền.
Sau khi quản gia quay lại, Thẩm Tương Tường để ông đưa hai người về nhà, còn dặn dò họ ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, trong bệnh viện nếu có chuyện gì anh sẽ thông báo cho họ ngay, lúc đó hai người mới lưu luyến rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Tương Tường cùng Bạch Thủy Ương nằm trên giường, Thẩm Tương Tường ngồi bên cạnh xử lý xong công việc rồi mới đến bên cạnh, nhìn vợ đang nằm trên giường bệnh.
Anh luôn cho rằng vợ mình rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy cô anh đã động tâm, cho nên mới đồng ý đề nghị của Bạch Tín Hùng kết hôn với cô, nhưng kết hôn đã hai năm, bọn chỉ vẫn chỉ như người xa lạ sống chung một nhà.
Thẩm Tương Tường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Thủy Ương, nhớ lại buổi chiều khi đang trong buổi họp hội đồng quản trị quan trọng thì điện thoại đổ chuông, vốn định ngắt máy thì thấy cuộc gọi đến từ cô vợ đã kết hôn hai năm lần đầu tiên gọi cho mình.
Anh nhận điện thoại, đầu kia truyền đến tiếng nói yếu ớt.
“Cứu cô ấy, cứu cô ấy, nhất định phải cứu cô ấy…”
Thẩm Tương Tường không biết “cô ấy” trong lời Bạch Thủy Ương là ai, nhưng anh có dự cảm không lành, anh trước tiên báo cảnh sát, sau khi tới hiện trường, anh mới biết “cô ấy” mà Bạch Thủy Ương nói là một người khác, tình trạng so với Bạch Thủy Ương nghiêm trọng hơn nhiều, hiện đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt chưa biết sống chết ra sao.
Thẩm Tương Tường mặc dù không hiểu Bạch Thủy Ương nhiều lắm, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Thủy Ương khẩn cầu anh.
Phía trước là luồng sáng trắng xóa, Giang Noãn Đông từ từ đi đến gần nơi đó, càng đến gần càng cảm thấy có một lực hút mãnh liệt, thứ ánh sáng này như một vòng xoáy khổng lồ cuốn lấy cô. Thứ ánh sáng mãnh liệt khiến cô không thể mở mắt, khắp nơi đều trắng toát.
Lúc cô đi ra khỏi đám sương mù, cô cảm thấy mình lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng không hề có chút sức nặng nào.
Cô hình như ở trong một phòng bệnh, đúng, là một phòng bệnh, hơn nữa còn là loại cao cấp…, thiết bị sang trọng Giang Noãn Đông chỉ nhìn thấy qua TV.
Một người phụ nữ xinh đẹp nằm trên giường bệnh, cho dù sắc mặt xám ngoét vẫn không thể che giấu được vẻ mỹ lệ của cô.
Là cô ấy… Người phụ nữ đã đâm phải mình.
Khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta khó quên, cho dù chỉ là cái liếc mắt trước khi chết, Giang Noãn Đông vẫn nhanh chóng nhớ lại, cho dù là đồng tính, Giang Noãn Đông cũng bị kinh ngạc với nét đẹp của cô ấy.
Cô gái xinh đẹp kia vì sao lại yếu ớt nằm trên giường bệnh như vậy? Đôi mắt cô ấy khép chặt, Giang Noãn Đông không thể nhìn được, thở dài tiếc nuối, nếu cô ấy mở mắt ra, không biết là còn đẹp đến cỡ nào.
Giang Noãn Đông ở giữa không trung nhìn thấy những nhân viên cứu hộ đang bận rộn, cùng với đôi vợ chồng trung niên vẫn luôn ở bên cạnh cô gái xinh đẹp đó, hẳn đó là cha mẹ của cô ấy.
Cô nhìn thấy người phụ nữ lặng lẽ rơi lệ, nhìn thấy ngời đàn ông uy nghiêm buông tiếng thở dài, bọn họ nhất định rất yêu con gái mình.
Giang Noãn Đông chăm chú nhìn gương mặt sầu khổ của đôi vợ chồng trung niên, nếu cô có bố mẹ như vậy, cô nhất định sẽ… Cô không biết mình sẽ thế nào, bởi vì cô không có cha mẹ, cô không biết cảm giác được cha mẹ yêu thương là như thế nào.
Lúc tối, lại có người đi đến phòng bệnh, đó là Thẩm Tương Tường.
Rõ ràng không có thực thể, nhưng Giang Noãn Đông có cảm giác mặt mình nóng đỏ lên, cô không ngờ sau khi chết lại có thể được gặp lại anh.
Lần gần nhất gặp anh đã là 6 năm về trước, sáu năm qua cô chỉ có chút xíu tin tức của anh qua TV và tạp chí, nhưng cũng đủ khiến cô thỏa mãn.
Hai năm trước lúc anh kết hôn, đối tượng là một thiên kim tiểu thư cao quý, cô không có cảm giác vỡ mộng, cô luôn cho rằng anh chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cô, vội vàng và không bao giờ có cơ hội gặp lại, cô chỉ là người đi đường anh không hề biết, cầu nguyện anh có một cuộc sống thuận lợi, vui vẻ mà thôi.
Không ngờ lần này gặp lại ở cự ly gần như thế, cô từ từ khống chế thân thể phiêu đãng của mình đến trước anh, nếu cô sẽ hồn bay phách tán, trước khi rời đi cô chỉ có mong muốn duy nhất là được nhìn anh cho đã.
Anh xuất hiện ở đây, thế thì người phụ nữ nằm trên giường bệnh chính là vợ anh?
Giang Noãn Đông cố gắng nghĩ lại, lúc họ kết hôn, trên báo có ảnh cưới, nhưng cô không nhìn, không muốn ghen tị với người phụ nữ may mắn có thể gả cho anh.
Không ngờ vợ anh lại là một người đẹp như vậy.
Giang Noãn Đông không biết mình sẽ sống trong hình thái này bao lâu, ban ngày cô nhàm chán bay tới bay lui trong bệnh viện, buổi tối khi Thẩm Tương Tường tới, cô sẽ ngoan ngoãn trở lại phòng bệnh, đến gần, cảm thụ hơi thở của anh.
Trong lòng Giang Noãn Đông đã vô cùng thỏa mãn.
“Cô thích anh ấy?” Một giọng nói từ phía sau cô truyền đến.
Ai? Giang Noãn Đông nhanh chóng quay đầu lại, trong phòng rõ ràng không có người nào khác, sao lại có giọng nói? Cho dù bây giờ cô là ma cũng bị hù đấy.
“Cô thích anh ấy.” Lần này không còn là câu nghi vấn nữa mà khẳng định.
Giang Noãn Đông theo tiếng nói nhìn lại là cô gái xinh đẹp nằm trên giường.
Cô ấy có thể nhìn thấy mình? Giang Noãn Đông trợn mắt khó tin, ngây ngẩn cả người, cô lơ lửng giữa không trung, thân thể ở trạng thái trong suốt, lại đang cùng cô gái trên giường nhìn nhau.
Đôi mắt của cô ấy thật đẹp, đen láy lại hàm chứa ánh sáng.
“Chăm sóc anh ấy thật tốt” Bạch Thủy Ương mỉm cười với cô, mặc dù vẫn còn yếu ớt lại chậm rãi đưa tay về phía Giang Noãn Đông, ngón nay mảnh khảnh giơ về phía cô, giống như đang chào hỏi.
Bàn tay cô ấy giống như mang theo lực hút khiến người khác khó khống chế, Giang Noãn Đông cảm giác cơ thể nhẹ nhàng của mình đang bị hấp dẫn, từ từ đến gần giường bệnh, càng đến gần càng không thể tránh đi, trong phút chốc tay chạm vào tay Bạch Thủy Ương, lực hút như lốc xoáy, nháy mắt cô bị lôi vào một đường hầm tăm tối.
Ngày thứ bas au tai nạn, Thẩm Tương Tường vẫn như mọi ngày đến phòng bệnh sau khi kết thúc công việc, chào hỏi vợ chồng Bạch Tín Hùng bên cạnh, dặn dò họ về nhà nghỉ ngơi, sau đó ở phòng bệnh làm nốt những công việc chưa hoàn thành.
Trong ánh trăng mờ, Bạch Thủy Ương từ từ mở hai mắt, đập vào mắt cô là trần nhà màu trắng.
Đây là đâu? Cô vẫn nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, tại sao mình lại ở đây?
Thân thể cứng ngắc, Bạch Thủy Ương tốn rất nhiều công sức mới nghiêng được đầu sang một bên nhìn, như thể không muốn làm ảnh hưởng đến cô, bên cạnh chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, dưới ánh đèn là người đàn ông cao lớn ngồi trên sofa, ánh sáng mờ mờ phản chiếu một bên khuôn mặt anh tuấn của anh, nhìn kiểu gì cũng thấy rất đẹp.
Ở trên người anh, cô như tìm được một chút cảm giác quen thuộc giữa căn phòng xa lạ này, đột nhiên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cảm giác bị nhìn chăm chú, Thẩm Tương Tường nhìn lại phía giường bệnh, không ngờ đụng phải ánh mắt cô.
Cô ấy đã tỉnh rồi? Thẩm Tương Tường không ngờ Bạch Thủy Ương sẽ tỉnh lại vào lúc này, ngây ngẩn cả người.
Bạch Thủy Ương không rõ dáng vẻ của mình lúc này thế nào, ánh mắt của Thẩm Tương Tường khiến cho cô cảm thấy xấu hổ, như thể cô có gì đó kỳ quái, cô không biết phải đáp lại thế nào, đành ngượng ngùng cười với anh.
Thẩm Tương Tường hoàn toàn ngây dại.
Bạch Thủy Ương có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn nhỏ dài, cằm nhọn, mặt mày như hoa đào, thức dậy sau cơn hôn mê dài có phần tái nhợt, nhưng da dẻ mịn màng, trắng nón như sắp bấm ra nước.
Phần lớn thời gian khuôn mặt Bạch Thủy Ương đều được trang điểm cẩn thận, xinh đẹp diễm lệ, còn nụ cười của cô lúc này dịu dàng, ngượng ngùng như một bông hoa sen, nụ cười thanh thuần pha chút xấu hổ của cô mạnh mẽ chạm đến lòng Thẩm Tương Tường.
Tay trượt xuống, giấy tờ của Thẩm Tương Tường rơi vãi đầy mặt đất, anh cúi xuống nhặt lên, che dấu vẻ lúng túng trên mặt.
Đáng chết, anh lại có thể bị xao động bởi nụ cười của cô, biết rất rõ ràng trong lòng cô có người đàn ông khác.
Nghĩ đến đây Thẩm Tương Tường lại khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một khiến người khác không nhìn ra được tâm tình.
Anh vừa nhấn cái nút ở đầu giường vừa nói với cô: “Em tỉnh rồi?”
Giọng nói đàn ông trầm thấp, giàu từ tính, khuôn mặt vừa đẹp trai lại quen thuộc nhưng trong đầu cô trống rỗng, không nghĩ được cái gì.
Cô chăm chú nhìn khuôn mặt phái nam trước mắt, mình hẳn là biết anh ta?
Cô trừng mắt, mấp máy môi “Anh là ai?”
Thẩm Tương Tường khựng lại, vô hồn ngồi xuống mép ghế gần giường, im lặng chờ các bác sĩ đến.
Bác sĩ vừa đến nơi, Thẩm Tương Tường nói nhỏ với họ: “Cô ấy mất trí nhớ”
Các bác sĩ thận trọng gật đầu với Thẩm Tương Tường, sau đó lúc cô còn chưa kịp phản ứng, bọn họ làm các loại kiểm tra cô từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, hỏi cô đủ câu hỏi như cô là ai, tên là gì, bao nhiêu tuổi, cha mẹ là ai?
Nhưng đầu óc cô trống rỗng, không trả lời được câu nào, mỗi khi không trả lời được, ánh mắt cô lại liếc về phía Thẩm Tương Tường đang đứng bên cạnh, thấy Thẩm Tương Tường vẫn còn ở đây đã cảm thấy rất an tâm, cô giống như hoàn toàn xa lạ với thế giới này, chỉ có anh là thứ duy nhất quen thuộc. Lần đầu tiên thức tỉnh sau một giấc ngủ dài, cô vẫn cảm thấy hết sức mệt mỏi, lúc các bác sĩ kiểm tra xong đang báo lại tình hình với người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, mí mắt cô lại bắt đầu nặng.
“Thẩm tiên sinh, có thể vụ tai nạn đã gây áp lực quá lớn cho Thẩm phu nhân, gây nên hiện tượng này, theo tâm lý, cô ấy tự phong bế trí nhớ bản thân để đảm bảo an toàn cho mình”
Tai nạn, cô bị tai nạn? Lòng cô có chút nhói đau.
Thẩm phu nhân là đang chỉ cô sao?
Bạch Thủy Ương lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại, vừa mở mắt thấy một đôi vợ chồng lớn tuổi, tiên sinh có vẻ nghiêm túc, nhưng trên mặt người thiếu phụ tràn đầy lo lắng, thấy cô từ từ mở mắt ra, trên mặt họ thể hiện rõ sự vui sướng.
“Thủy Ương, con tỉnh rồi, thật tốt quá, cuối cùng con đã tỉnh, là mẹ đây” Mặc dù lúc tới có nghe Thẩm Tương Tường và bác sĩ nhắc qua chuyện con gái bị mất trí nhớ, nhưng bà Bạch vẫn chưa tin nổi cô con gái mình mang thai mười thái, nuôi dưỡng hai mấy năm có thể cứ thế quên mình.
Thủy Ương, là tên cô sao?
Bạch Thủy Ương nhìn người phụ nữ đang kích động không biết phải làm sao cho phải, muốn an ủi nhưng lại không biết phải nói gì, cô bất lực cứ nhìn qua nhìn lại hai người.
Nhìn vẻ mặt xa lạ của con gái, Bạch Tín Hùng lặng lẽ thở dài, an ủi vợ “Đừng xúc động, con gái vừa mới tỉnh lại, mình cứ bình tĩnh, nói từ từ, có lẽ con bé sẽ nhớ ra.”
Bạch Thủy Ương cảm kích nhìn Bạch Tín Hùng, cười biết ơn ông, mặc dù không biết ông là ai, nhưng cô cảm thấy hai người này chắc không phải người xấu, bởi ánh mắt họ nhìn cô rất đỗi hiền từ.
Cứ như vậy, sau khi được trấn an, bà Bạch ngồi bên cạnh nói với Bạch Thủy Ương rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Cô biết mình tên là Bạch Thủy Ương, mặc dù cảm thấy vô cùng xa lạ, nhưng bọn họ khẳng định đây là tên cô.
Người đàn ông nghiêm túc kia là cha cô, còn người phụ nữ này là mẹ cô, còn người đàn ông đẹp trai tối hôm qua chính là chồng cô Thẩm Tương Tường.
Thẩm Tương Tường, Thẩm Tương Tường… cô hết lần này đến lần khác gọi thầm cái tên này.
Bạch Thủy Ương sau vụ tai nạn mất đi trí nhớ, thế nhưng khi cô hỏi mình vì sao bị tai nạn, cô cảm giác không khí trong phòng như bất động, trên mặt cha mẹ cô có phần cứng ngắc, không ai trả lời.
Sau bữa cơm chiều, người đàn ông cho cô cảm giác quen thuộc khác thường hôm qua lại tới, cô thấy anh gọi ba mẹ, còn lễ phép đề nghị họ về nghỉ ngơi, sau đó ở lại phòng bệnh chăm sóc cô.
Thẩm Tương Tường chăm sóc là ngồi làm việc của anh, cứ mỗi nửa giờ hỏi cô một lần có đói không, có khát không.
Bạch Thủy Ương nhàm chán nằm trên giường nhìn trần nhà toàn màu trắng, hận chẳng thấy gì khác, vì ban ngày ngủ nhiều quá, buổi tối không ngủ được nữa.
Cô nhìn đông, nhìn tây, ánh mắt cuối cùng vẫn đặt lên người đàn ông đang ngồi bên kia.
Thẩm Tương Tường nhanh nhạy nhận ra tầm mắt của cô, quay lại hỏi “Có đói bụng không, hay là muốn uống nước?”
Lại là hai câu này, cô bất đắc dĩ mím mím môi, chẳng lẻ anh ta không định nói những thứ khác sao?
Cuối cùng vẫn là cô không nhịn được phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng: “Tôi thật sự tên là Bạch Thủy Ương sao?”
Thẩm Tương Tường lúc này cũng không thèm ngẩng lên, chỉ cúi đầu ừ một tiếng, coi như trả lời.
Cô cũng không có cảm giác thiếu thú vị, ngược lại như được khích lệ bắt đầu nói chuyện phiếm với Thẩm Tương Tường, “Tôi cảm giác tên mình không phải như thế, dù sao cũng cảm thấy không quen chút nào, nếu bây giờ có người gọi tôi như vậy, nhất định tôi không nghĩ họ đang nói với tôi”
Biết Thẩm Tương Tường có nghe mình nói chuyện, cô cúi đầu mân mê ngón tay mình có chút uất ức, tự nhiên bị ụp cho một thứ tên tuổi hoàn toàn xa lạ, nhưng cô lại chẳng nhớ gì, đến quyền phản bác cũng không có.
“Thủy Ương”
“Hử?” Cô ngẩng đầu về phía Thẩm Tương Tường.
Anh hơi mỉm cười liếc cô một cái, như thể cười nhạo lời nói vừa rồi của cô, em xem đi, em biết tên mình là gì đấy thôi.
Cô đỏ bừng cả mặt, trong nháy mắt cảm giác người đàn ông lạnh lùng này đang xỏ lá mình, “Anh… Anh thì không tính, dù sao cũng không tính anh”.
Bất kể anh gọi cô là gì, cô đều có phản ứng, trong lòng cô nghĩ thế.
Cũng may Thẩm Tương Tường không tiếp tục tra cứu đề tài này, vẫn im lặng nghe cô thủ thỉ, càu nhàu biểu đạt trong lòng đang sợ hãi.
“Mặc dù cha mẹ đối với tôi rất thân thiết, nhưng tôi lại không nhìn thấy bất kỳ điểm gì quen thuộc ở bọn họ, anh nói xem có phải tôi rất bất hiếu không, không dưng quên sạch bố mẹ còn để họ phải lo lắng, họ nói tôi bị ta tai nạn xe nên mất trí nhớ, nhưng tôi hỏi họ vì sao bị tai nạn thì họ lại không chịu nói cho tôi biết.” Cô làu bàu như oán hận, không chú ý những lời này làm cho Thẩm Tương Tường cứng đờ.
“Thế còn em? Em có biết nguyên nhân mình bị tai nạn không?” Thẩm Tương Tường vẫn chăm chú nhìn tài liệu không ngẩng mặt lên, chỉ đột nhiên nói chen vào.
Cô cau mày suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, “Thôi, bọn họ không muốn nói cho tôi biết có lẽ không muốn tôi nhớ lại việc không vui vẻ này, nếu tôi quên rồi, chắc nguyên nhân cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, đã không vui vẻ lại không quan trọng, tôi phải nhớ làm gì cho khổ chứ? Tôi cảm thấy như bây giờ cũng tốt, mặc dù nhìn cái gì cũng thấy xa lạ nhưng lại có cảm giác mới mẻ, có thể biết đến thế giới lần thứ hai, tôi rất vui mừng”.
Cô phụ trách nói, Thẩm Tương Tường phụ trách nghe, có lúc anh cũng hỏi vài câu, hai người cứ như thế hàn huyên rất lâu.
Cuối cùng cô không chịu đựng được nữa, bắt đầu ngáp, Thẩm Tương Tường lúc này mới đặt giấy tờ xuống, đến kéo chăn cho cô, “Ngủ đi, ngày mai còn phải kiểm tra”
Cô vừa dụi mắt vừa gật đầu, mơ mơ màng màng bắt lấy tay anh, ngây ngốc cười “Nhưng mà với anh, tôi cảm thấy rất quen thuộc” Nói xong, Bạch Thủy Ương an tâm chìm vào giấc ngủ.
Rất quen thuộc với anh? Bạch Thủy Ương kết hôn với anh hai năm, nhưng với người chồng chưa từng nói chuyện quá mười câu lại cảm thấy quen thuộc? Thẩm Tương Tường cảm thấy hết sức buồn cười.
Ánh mắt anh nhìn xuống tay mình, trên đó như còn mang theo hơi ấm vừa rồi cô để lại, nóng rực, tuyền vào trong tim.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười ngây thơ như vậy trên mặt Bạch Thủy Ương, trước đây cô luôn diễm lệ, tự tin, có chủ kiến, là điển hình của phụ nữ thời đại mới, đối với anh vì việc hôn nhân càng coi thường, nhưng tối nay Bạch Thủy Ương như biến thành một thiếu nữ mười mấy tuổi, ngây ngốc lại có phần đáng yêu.
Thẩm Tương Tường lẳng lặng nhìn gương mặt đang ngủ say của Bạch Thủy Ương, đột nhiên cảm thấy không nhìn thấu cô gái này, chẳng phải cô yêu Lưu Thanh Tuyền đến không thể thoát ra được, thâm chí bỏ qua cả sinh mạng tuổi trẻ của mình để đi theo hắn sao? Tự nhiên bây giờ dễ dàng bảo mất trí nhớ là mất trí nhớ, bảo quên là quên, còn nói quen thuộc với anh cảm thấy rất xa lạ.
Nếu bây giờ trước mặt Thẩm Tương Tường có cái gương, anh nhất định sẽ nhìn thấy một người đàn ông tức giận, một người đàn ông tức giận với bản thân, bị trêu ghẹo mà sinh ra tức giận với chính mình.
Bạch Thủy Ương, rốt cuộc em xem tôi là ai?
Nhưng trong lòng cô lại bình tĩnh đến không ngờ, bước từng bước nhẹ nhàng, cả người cũng thư thái không có chút gánh nặng, đã lâu rồi cô cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.
Thế này gọi là chết sao? Nếu biết trước chết sẽ nhẹ nhàng tự tại thế này, thì có phải cô nên chết sớm hơn rồi.
Không sai, cô đã chết.
Cô không nhớ rõ vào lúc nào, khi cô đang hồn siêu phách lạc bước ở đầu đường, một chiếc xe màu đỏ đột nhiên cua vào, cô căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, chiếc xe đã như ngọn lửa với tốc độ cao lao vào, hất tung mình lên, rồi cô không cảm thấy có chút đau đớn nào nữa, cả người nhẹ nhàng lơ lửng trong không khí.
Những hình ảnh trước mắt như những thước phim quay chậm, cô có cảm giác mình đang từ tự hạ xuống mặt đất.
Bịch! Thân thể cô nặng nề bị quăng xuống đất, đột nhiên đau đớn, từ tim phổi lan tới tứ chi, nhưng cũng rất nhanh chóng cô lại không cảm thấy đau nữa.
Những hình ảnh cuối cùng nhìn thấy trước khi mắt khép lại, Giang Noãn Đông nhìn thấy ngồi trong chiếc xe thể thao màu đỏ đụng vào mình là một cô gái rất đẹp, mặc dù vẻ mặt kinh hoàng nhưng vẫn nhìn ra đó là một mỹ nhân.
Giang Noãn Đông nằm trên mặt đất, rất muốn nói với cô gái xinh đẹp đó một lời xin lỗi, mình hù cô ấy, rất muốn an ủi cô ấy rằng không sao, cô có chết cũng không liên quan, dù sao trước giờ cô vẫn một mình, bất luận sống hay chết cũng chẳng liên quan.
Mí mắt mỗi lúc một nặng, mỗi lúc một nặng hơn, Giang Noãn Đông dần dần không thấy rõ rồi không thấy gì nữa.
Nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng người đi đường, tiếng la hét, tiếng xe cứu thương, âm thanh mỗi lúc một nhỏ, mỗi lúc một xa…
Cô… Cô đâm chết người.
Mặc dù lúc nhìn thấy cô gái kia, Bạch Thủy Ương đã ngay lập tức đạp phanh, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên vẫn đâm phải.
Cô gái kia rất gầy, thậm chí có vẻ thiếu dinh dưỡng, cô trơ mắt nhìn thân thể gầy guộc của cô gái bay lên, rồi nặng nề rơi xuống đất, dóng máu đỏ tươi từ trán cô tuôn ra, tràn mặt đất.
Bạch Thủy Ương cảm thấy cô gái bị đụng phải nhìn mình, mình đâu muốn thế, mình muốn tự sát mà thôi, bởi vì con đường này rất ít khi có người đi đường, cho nên mới phóng nhanh như vậy.
Cô biết là mình uống nhiều thuốc ngủ, thần trí không minh mẫn lẵm nhưng thực sự cô không cố ý, cô chỉ muốn tự sát thôi chứ không muốn hại chết người khác.
Lưu Thanh Tuyền đã đi rồi, một mình cô sống trên cõi đời này cũng không có ý nghĩa gì, cô chỉ muốn một mình lẳng lặng ra đi, đuổi theo anh đến nơi mà anh đến, nhưng cô không ngờ lại đụng phải người khác.
Xin lỗi, thật xin lỗi… Thuốc ngủ dần dần phát tác trong cơ thể Bạch Thủy Ương, cô vô cùng áy náy nhìn cô gái mình đụng phải, cô lục lọi túi quần, dựa vào trí nhớ nhấn xuống di động một dãy số, lúc này chỉ có thể dựa vào anh, nhất định phải cứu cô gái kia, cô không muốn hại chết bất kỳ ai.
“Cứu cô ấy, cứu cô ấy, nhất định phải cứu cô ấy…”
Mắt Bạch Thủy Ương từ từ khép lại, cô đang nghĩ, Thanh Tuyền anh ở đâu? Sao không mang em đi với?
Trong phòng bệnh cao cấp, các bác sĩ mặc đồng phục trắng cùng y tá ra ra vào vào, nhưng vẫn không thể đánh tan được không khí nặng nề trong phòng, mấy bác sĩ trung niên thảo luận với nhau một hồi lâu rồi thống nhất ý kiến, thận trọng cử một người giải thích với người thân đang đứng cạnh.
“Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân, Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân thân thể cũng không có gì đáng ngại, chỉ có điều trước vụ tai nạn, Thẩm phu nhân uống quá nhiều thuốc ngủ, chúng tôi đã rửa ruột cho Thẩm phu nhân, chỉ cần chờ thuốc hết tác dụng, cô ấy sẽ tỉnh lại”. Y tá trưởng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, không tự chủ nuốt nước bọt, không phải anh chưa từng gặp chuyện tương tự hay nhát gan, mà mấy người trong phòng này khí thế quá đáng sợ, rõ ràng giữa mùa hè, mà không khí trong phòng như giữa đông giá rét.
Bạch Tín Hùng gật đầu với vị bác sĩ này, nháy mắt ra hiệu cho quản gia đưa các bác sĩ ra ngoài.
Phòng bệnh rộng ít người càng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng máy móc kêu tíc tíc.
“Tương Tường, xin lỗi con, tại ta không dạy được con gái mới có thể…” Bạch Tín Hùng hơn 50 tuổi nhưng trước nay rất chăm sóc cơ thể, nhưng lần tai nạn này của Bạch Thủy Ương là một đả kích nghiêm trọng đối với ông, bên thái dương cũng lộ ra những sợi tóc bạc, giọng ông bất đắc dĩ nhìn người thanh niên trẻ tuổi xuất sắc trước mặt với vẻ áy náy.
Bạch Tín Hùng tay trắng dựng nghiệp, lăn lộn trên thương trường hai ba mươi năm, không ai có thể khiến ông khuất phục, nhưng lần này thật là thất sách.
Hai năm trước, ông biết rõ trong lòng con gái mình có đối tượng, nhưng ông không thích tên tiểu tử nghèo hai bàn tay trắng đó nên đã ép Bạch Thủy Ương lấy người ông chọn, Thẩm Tương Tường, mặc dù trước khi cưới cô phản đối kịch liệt, nhưng sau khi cưới cả con gái lẫn con rể đều không thấy nói gì, chỉ có điều họ thực sự không giống vợ chồng.
Lần này Bạch Thủy Ương uống nhiều thuốc ngủ như vậy, lại còn phóng xe tốc độ cao chắc chắn là muốn tìm đến cái chết, lại cố tình ở chỗ đó…
Chỗ Bạch Thủy Ương bị tai nạn gần với nơi xảy ra vụ tai nạn nghiêm trọng ba tháng trước đây, lúc ấy người mất mạng chính là Lưu Thanh Tuyền, người đàn ông mà Bạch Thủy Ương yêu nhất, ai sáng suốt đều có thể nhận ra Bạch Thủy Ương cố tình tự tử, đội cái nón xanh to như vậy (mọc sừng), mặt mũi Thẩm Tương Tường biết để chỗ nào?
Đây cũng chính là nguyên nhân Bạch Tín Hùng cảm thấy áy náy đối với người than niên mình chọn, ngay cả người mẹ đang không ngừng lau nước mắt đứng bên cạnh cũng đau lòng nhìn Thẩm Tương Tường, mặc dù con gái và cậu thanh niên này kết hôn hai năm cũng không quấn quýt lắm, nhưng Thẩm Tương Tường vẫn rất hiếu thuận với họ, thậm chí còn chăm sóc họ hơn cả cô con gái ruột thịt, nhưng con gái mình lại lần nữa gây chuyện tổn thương đến cậu ấy như thế.
“Tương Tường, xin con đừng so đo với Thủy Ương, con bé…” Vừa nói đến đây bà Bạch lại rớt nước mắt.
“Cha, mẹ, con biết rồi, hai người cũng đã mệt mỏi cả ngày nên về nghỉ ngơi trước đi, con ở lại đây được rồi.” Thẩm Tương Tường biết họ định nói gì, cũng đau lòng cho hai ông bà sau một đêm mà như già đi chục tuổi.
Anh là một cô nhi không cha không mẹ, nếu không phải năm đó nhờ ơn Bạch Tín Hùng thì cũng sẽ không có ngày hôm nay, mặc dù năm đó đồng ý kết hôn với Bạch Thủy Ương chủ yếu là để báo ơn, nhưng dù sao cũng là con đường anh chọn, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ không thể đổ tội cho hai người mà anh vẫn luôn yêu thương này.
Bạch Tín Hùng vui mừng nhìn Thẩm Tương Tường, con mắt của ông quả không sai, Thẩm Tương Tường thật sự là người tốt, muốn trách chỉ có thể trách con gái mình không có phúc, lại không cần một người đàn ông tốt như vậy, một lòng chung tình với cái người chỉ biết có vẽ tranh Lưu Thanh Tuyền.
Sau khi quản gia quay lại, Thẩm Tương Tường để ông đưa hai người về nhà, còn dặn dò họ ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, trong bệnh viện nếu có chuyện gì anh sẽ thông báo cho họ ngay, lúc đó hai người mới lưu luyến rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Tương Tường cùng Bạch Thủy Ương nằm trên giường, Thẩm Tương Tường ngồi bên cạnh xử lý xong công việc rồi mới đến bên cạnh, nhìn vợ đang nằm trên giường bệnh.
Anh luôn cho rằng vợ mình rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy cô anh đã động tâm, cho nên mới đồng ý đề nghị của Bạch Tín Hùng kết hôn với cô, nhưng kết hôn đã hai năm, bọn chỉ vẫn chỉ như người xa lạ sống chung một nhà.
Thẩm Tương Tường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Thủy Ương, nhớ lại buổi chiều khi đang trong buổi họp hội đồng quản trị quan trọng thì điện thoại đổ chuông, vốn định ngắt máy thì thấy cuộc gọi đến từ cô vợ đã kết hôn hai năm lần đầu tiên gọi cho mình.
Anh nhận điện thoại, đầu kia truyền đến tiếng nói yếu ớt.
“Cứu cô ấy, cứu cô ấy, nhất định phải cứu cô ấy…”
Thẩm Tương Tường không biết “cô ấy” trong lời Bạch Thủy Ương là ai, nhưng anh có dự cảm không lành, anh trước tiên báo cảnh sát, sau khi tới hiện trường, anh mới biết “cô ấy” mà Bạch Thủy Ương nói là một người khác, tình trạng so với Bạch Thủy Ương nghiêm trọng hơn nhiều, hiện đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt chưa biết sống chết ra sao.
Thẩm Tương Tường mặc dù không hiểu Bạch Thủy Ương nhiều lắm, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Thủy Ương khẩn cầu anh.
Phía trước là luồng sáng trắng xóa, Giang Noãn Đông từ từ đi đến gần nơi đó, càng đến gần càng cảm thấy có một lực hút mãnh liệt, thứ ánh sáng này như một vòng xoáy khổng lồ cuốn lấy cô. Thứ ánh sáng mãnh liệt khiến cô không thể mở mắt, khắp nơi đều trắng toát.
Lúc cô đi ra khỏi đám sương mù, cô cảm thấy mình lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng không hề có chút sức nặng nào.
Cô hình như ở trong một phòng bệnh, đúng, là một phòng bệnh, hơn nữa còn là loại cao cấp…, thiết bị sang trọng Giang Noãn Đông chỉ nhìn thấy qua TV.
Một người phụ nữ xinh đẹp nằm trên giường bệnh, cho dù sắc mặt xám ngoét vẫn không thể che giấu được vẻ mỹ lệ của cô.
Là cô ấy… Người phụ nữ đã đâm phải mình.
Khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta khó quên, cho dù chỉ là cái liếc mắt trước khi chết, Giang Noãn Đông vẫn nhanh chóng nhớ lại, cho dù là đồng tính, Giang Noãn Đông cũng bị kinh ngạc với nét đẹp của cô ấy.
Cô gái xinh đẹp kia vì sao lại yếu ớt nằm trên giường bệnh như vậy? Đôi mắt cô ấy khép chặt, Giang Noãn Đông không thể nhìn được, thở dài tiếc nuối, nếu cô ấy mở mắt ra, không biết là còn đẹp đến cỡ nào.
Giang Noãn Đông ở giữa không trung nhìn thấy những nhân viên cứu hộ đang bận rộn, cùng với đôi vợ chồng trung niên vẫn luôn ở bên cạnh cô gái xinh đẹp đó, hẳn đó là cha mẹ của cô ấy.
Cô nhìn thấy người phụ nữ lặng lẽ rơi lệ, nhìn thấy ngời đàn ông uy nghiêm buông tiếng thở dài, bọn họ nhất định rất yêu con gái mình.
Giang Noãn Đông chăm chú nhìn gương mặt sầu khổ của đôi vợ chồng trung niên, nếu cô có bố mẹ như vậy, cô nhất định sẽ… Cô không biết mình sẽ thế nào, bởi vì cô không có cha mẹ, cô không biết cảm giác được cha mẹ yêu thương là như thế nào.
Lúc tối, lại có người đi đến phòng bệnh, đó là Thẩm Tương Tường.
Rõ ràng không có thực thể, nhưng Giang Noãn Đông có cảm giác mặt mình nóng đỏ lên, cô không ngờ sau khi chết lại có thể được gặp lại anh.
Lần gần nhất gặp anh đã là 6 năm về trước, sáu năm qua cô chỉ có chút xíu tin tức của anh qua TV và tạp chí, nhưng cũng đủ khiến cô thỏa mãn.
Hai năm trước lúc anh kết hôn, đối tượng là một thiên kim tiểu thư cao quý, cô không có cảm giác vỡ mộng, cô luôn cho rằng anh chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cô, vội vàng và không bao giờ có cơ hội gặp lại, cô chỉ là người đi đường anh không hề biết, cầu nguyện anh có một cuộc sống thuận lợi, vui vẻ mà thôi.
Không ngờ lần này gặp lại ở cự ly gần như thế, cô từ từ khống chế thân thể phiêu đãng của mình đến trước anh, nếu cô sẽ hồn bay phách tán, trước khi rời đi cô chỉ có mong muốn duy nhất là được nhìn anh cho đã.
Anh xuất hiện ở đây, thế thì người phụ nữ nằm trên giường bệnh chính là vợ anh?
Giang Noãn Đông cố gắng nghĩ lại, lúc họ kết hôn, trên báo có ảnh cưới, nhưng cô không nhìn, không muốn ghen tị với người phụ nữ may mắn có thể gả cho anh.
Không ngờ vợ anh lại là một người đẹp như vậy.
Giang Noãn Đông không biết mình sẽ sống trong hình thái này bao lâu, ban ngày cô nhàm chán bay tới bay lui trong bệnh viện, buổi tối khi Thẩm Tương Tường tới, cô sẽ ngoan ngoãn trở lại phòng bệnh, đến gần, cảm thụ hơi thở của anh.
Trong lòng Giang Noãn Đông đã vô cùng thỏa mãn.
“Cô thích anh ấy?” Một giọng nói từ phía sau cô truyền đến.
Ai? Giang Noãn Đông nhanh chóng quay đầu lại, trong phòng rõ ràng không có người nào khác, sao lại có giọng nói? Cho dù bây giờ cô là ma cũng bị hù đấy.
“Cô thích anh ấy.” Lần này không còn là câu nghi vấn nữa mà khẳng định.
Giang Noãn Đông theo tiếng nói nhìn lại là cô gái xinh đẹp nằm trên giường.
Cô ấy có thể nhìn thấy mình? Giang Noãn Đông trợn mắt khó tin, ngây ngẩn cả người, cô lơ lửng giữa không trung, thân thể ở trạng thái trong suốt, lại đang cùng cô gái trên giường nhìn nhau.
Đôi mắt của cô ấy thật đẹp, đen láy lại hàm chứa ánh sáng.
“Chăm sóc anh ấy thật tốt” Bạch Thủy Ương mỉm cười với cô, mặc dù vẫn còn yếu ớt lại chậm rãi đưa tay về phía Giang Noãn Đông, ngón nay mảnh khảnh giơ về phía cô, giống như đang chào hỏi.
Bàn tay cô ấy giống như mang theo lực hút khiến người khác khó khống chế, Giang Noãn Đông cảm giác cơ thể nhẹ nhàng của mình đang bị hấp dẫn, từ từ đến gần giường bệnh, càng đến gần càng không thể tránh đi, trong phút chốc tay chạm vào tay Bạch Thủy Ương, lực hút như lốc xoáy, nháy mắt cô bị lôi vào một đường hầm tăm tối.
Ngày thứ bas au tai nạn, Thẩm Tương Tường vẫn như mọi ngày đến phòng bệnh sau khi kết thúc công việc, chào hỏi vợ chồng Bạch Tín Hùng bên cạnh, dặn dò họ về nhà nghỉ ngơi, sau đó ở phòng bệnh làm nốt những công việc chưa hoàn thành.
Trong ánh trăng mờ, Bạch Thủy Ương từ từ mở hai mắt, đập vào mắt cô là trần nhà màu trắng.
Đây là đâu? Cô vẫn nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, tại sao mình lại ở đây?
Thân thể cứng ngắc, Bạch Thủy Ương tốn rất nhiều công sức mới nghiêng được đầu sang một bên nhìn, như thể không muốn làm ảnh hưởng đến cô, bên cạnh chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, dưới ánh đèn là người đàn ông cao lớn ngồi trên sofa, ánh sáng mờ mờ phản chiếu một bên khuôn mặt anh tuấn của anh, nhìn kiểu gì cũng thấy rất đẹp.
Ở trên người anh, cô như tìm được một chút cảm giác quen thuộc giữa căn phòng xa lạ này, đột nhiên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cảm giác bị nhìn chăm chú, Thẩm Tương Tường nhìn lại phía giường bệnh, không ngờ đụng phải ánh mắt cô.
Cô ấy đã tỉnh rồi? Thẩm Tương Tường không ngờ Bạch Thủy Ương sẽ tỉnh lại vào lúc này, ngây ngẩn cả người.
Bạch Thủy Ương không rõ dáng vẻ của mình lúc này thế nào, ánh mắt của Thẩm Tương Tường khiến cho cô cảm thấy xấu hổ, như thể cô có gì đó kỳ quái, cô không biết phải đáp lại thế nào, đành ngượng ngùng cười với anh.
Thẩm Tương Tường hoàn toàn ngây dại.
Bạch Thủy Ương có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn nhỏ dài, cằm nhọn, mặt mày như hoa đào, thức dậy sau cơn hôn mê dài có phần tái nhợt, nhưng da dẻ mịn màng, trắng nón như sắp bấm ra nước.
Phần lớn thời gian khuôn mặt Bạch Thủy Ương đều được trang điểm cẩn thận, xinh đẹp diễm lệ, còn nụ cười của cô lúc này dịu dàng, ngượng ngùng như một bông hoa sen, nụ cười thanh thuần pha chút xấu hổ của cô mạnh mẽ chạm đến lòng Thẩm Tương Tường.
Tay trượt xuống, giấy tờ của Thẩm Tương Tường rơi vãi đầy mặt đất, anh cúi xuống nhặt lên, che dấu vẻ lúng túng trên mặt.
Đáng chết, anh lại có thể bị xao động bởi nụ cười của cô, biết rất rõ ràng trong lòng cô có người đàn ông khác.
Nghĩ đến đây Thẩm Tương Tường lại khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một khiến người khác không nhìn ra được tâm tình.
Anh vừa nhấn cái nút ở đầu giường vừa nói với cô: “Em tỉnh rồi?”
Giọng nói đàn ông trầm thấp, giàu từ tính, khuôn mặt vừa đẹp trai lại quen thuộc nhưng trong đầu cô trống rỗng, không nghĩ được cái gì.
Cô chăm chú nhìn khuôn mặt phái nam trước mắt, mình hẳn là biết anh ta?
Cô trừng mắt, mấp máy môi “Anh là ai?”
Thẩm Tương Tường khựng lại, vô hồn ngồi xuống mép ghế gần giường, im lặng chờ các bác sĩ đến.
Bác sĩ vừa đến nơi, Thẩm Tương Tường nói nhỏ với họ: “Cô ấy mất trí nhớ”
Các bác sĩ thận trọng gật đầu với Thẩm Tương Tường, sau đó lúc cô còn chưa kịp phản ứng, bọn họ làm các loại kiểm tra cô từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, hỏi cô đủ câu hỏi như cô là ai, tên là gì, bao nhiêu tuổi, cha mẹ là ai?
Nhưng đầu óc cô trống rỗng, không trả lời được câu nào, mỗi khi không trả lời được, ánh mắt cô lại liếc về phía Thẩm Tương Tường đang đứng bên cạnh, thấy Thẩm Tương Tường vẫn còn ở đây đã cảm thấy rất an tâm, cô giống như hoàn toàn xa lạ với thế giới này, chỉ có anh là thứ duy nhất quen thuộc. Lần đầu tiên thức tỉnh sau một giấc ngủ dài, cô vẫn cảm thấy hết sức mệt mỏi, lúc các bác sĩ kiểm tra xong đang báo lại tình hình với người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, mí mắt cô lại bắt đầu nặng.
“Thẩm tiên sinh, có thể vụ tai nạn đã gây áp lực quá lớn cho Thẩm phu nhân, gây nên hiện tượng này, theo tâm lý, cô ấy tự phong bế trí nhớ bản thân để đảm bảo an toàn cho mình”
Tai nạn, cô bị tai nạn? Lòng cô có chút nhói đau.
Thẩm phu nhân là đang chỉ cô sao?
Bạch Thủy Ương lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại, vừa mở mắt thấy một đôi vợ chồng lớn tuổi, tiên sinh có vẻ nghiêm túc, nhưng trên mặt người thiếu phụ tràn đầy lo lắng, thấy cô từ từ mở mắt ra, trên mặt họ thể hiện rõ sự vui sướng.
“Thủy Ương, con tỉnh rồi, thật tốt quá, cuối cùng con đã tỉnh, là mẹ đây” Mặc dù lúc tới có nghe Thẩm Tương Tường và bác sĩ nhắc qua chuyện con gái bị mất trí nhớ, nhưng bà Bạch vẫn chưa tin nổi cô con gái mình mang thai mười thái, nuôi dưỡng hai mấy năm có thể cứ thế quên mình.
Thủy Ương, là tên cô sao?
Bạch Thủy Ương nhìn người phụ nữ đang kích động không biết phải làm sao cho phải, muốn an ủi nhưng lại không biết phải nói gì, cô bất lực cứ nhìn qua nhìn lại hai người.
Nhìn vẻ mặt xa lạ của con gái, Bạch Tín Hùng lặng lẽ thở dài, an ủi vợ “Đừng xúc động, con gái vừa mới tỉnh lại, mình cứ bình tĩnh, nói từ từ, có lẽ con bé sẽ nhớ ra.”
Bạch Thủy Ương cảm kích nhìn Bạch Tín Hùng, cười biết ơn ông, mặc dù không biết ông là ai, nhưng cô cảm thấy hai người này chắc không phải người xấu, bởi ánh mắt họ nhìn cô rất đỗi hiền từ.
Cứ như vậy, sau khi được trấn an, bà Bạch ngồi bên cạnh nói với Bạch Thủy Ương rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Cô biết mình tên là Bạch Thủy Ương, mặc dù cảm thấy vô cùng xa lạ, nhưng bọn họ khẳng định đây là tên cô.
Người đàn ông nghiêm túc kia là cha cô, còn người phụ nữ này là mẹ cô, còn người đàn ông đẹp trai tối hôm qua chính là chồng cô Thẩm Tương Tường.
Thẩm Tương Tường, Thẩm Tương Tường… cô hết lần này đến lần khác gọi thầm cái tên này.
Bạch Thủy Ương sau vụ tai nạn mất đi trí nhớ, thế nhưng khi cô hỏi mình vì sao bị tai nạn, cô cảm giác không khí trong phòng như bất động, trên mặt cha mẹ cô có phần cứng ngắc, không ai trả lời.
Sau bữa cơm chiều, người đàn ông cho cô cảm giác quen thuộc khác thường hôm qua lại tới, cô thấy anh gọi ba mẹ, còn lễ phép đề nghị họ về nghỉ ngơi, sau đó ở lại phòng bệnh chăm sóc cô.
Thẩm Tương Tường chăm sóc là ngồi làm việc của anh, cứ mỗi nửa giờ hỏi cô một lần có đói không, có khát không.
Bạch Thủy Ương nhàm chán nằm trên giường nhìn trần nhà toàn màu trắng, hận chẳng thấy gì khác, vì ban ngày ngủ nhiều quá, buổi tối không ngủ được nữa.
Cô nhìn đông, nhìn tây, ánh mắt cuối cùng vẫn đặt lên người đàn ông đang ngồi bên kia.
Thẩm Tương Tường nhanh nhạy nhận ra tầm mắt của cô, quay lại hỏi “Có đói bụng không, hay là muốn uống nước?”
Lại là hai câu này, cô bất đắc dĩ mím mím môi, chẳng lẻ anh ta không định nói những thứ khác sao?
Cuối cùng vẫn là cô không nhịn được phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng: “Tôi thật sự tên là Bạch Thủy Ương sao?”
Thẩm Tương Tường lúc này cũng không thèm ngẩng lên, chỉ cúi đầu ừ một tiếng, coi như trả lời.
Cô cũng không có cảm giác thiếu thú vị, ngược lại như được khích lệ bắt đầu nói chuyện phiếm với Thẩm Tương Tường, “Tôi cảm giác tên mình không phải như thế, dù sao cũng cảm thấy không quen chút nào, nếu bây giờ có người gọi tôi như vậy, nhất định tôi không nghĩ họ đang nói với tôi”
Biết Thẩm Tương Tường có nghe mình nói chuyện, cô cúi đầu mân mê ngón tay mình có chút uất ức, tự nhiên bị ụp cho một thứ tên tuổi hoàn toàn xa lạ, nhưng cô lại chẳng nhớ gì, đến quyền phản bác cũng không có.
“Thủy Ương”
“Hử?” Cô ngẩng đầu về phía Thẩm Tương Tường.
Anh hơi mỉm cười liếc cô một cái, như thể cười nhạo lời nói vừa rồi của cô, em xem đi, em biết tên mình là gì đấy thôi.
Cô đỏ bừng cả mặt, trong nháy mắt cảm giác người đàn ông lạnh lùng này đang xỏ lá mình, “Anh… Anh thì không tính, dù sao cũng không tính anh”.
Bất kể anh gọi cô là gì, cô đều có phản ứng, trong lòng cô nghĩ thế.
Cũng may Thẩm Tương Tường không tiếp tục tra cứu đề tài này, vẫn im lặng nghe cô thủ thỉ, càu nhàu biểu đạt trong lòng đang sợ hãi.
“Mặc dù cha mẹ đối với tôi rất thân thiết, nhưng tôi lại không nhìn thấy bất kỳ điểm gì quen thuộc ở bọn họ, anh nói xem có phải tôi rất bất hiếu không, không dưng quên sạch bố mẹ còn để họ phải lo lắng, họ nói tôi bị ta tai nạn xe nên mất trí nhớ, nhưng tôi hỏi họ vì sao bị tai nạn thì họ lại không chịu nói cho tôi biết.” Cô làu bàu như oán hận, không chú ý những lời này làm cho Thẩm Tương Tường cứng đờ.
“Thế còn em? Em có biết nguyên nhân mình bị tai nạn không?” Thẩm Tương Tường vẫn chăm chú nhìn tài liệu không ngẩng mặt lên, chỉ đột nhiên nói chen vào.
Cô cau mày suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, “Thôi, bọn họ không muốn nói cho tôi biết có lẽ không muốn tôi nhớ lại việc không vui vẻ này, nếu tôi quên rồi, chắc nguyên nhân cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, đã không vui vẻ lại không quan trọng, tôi phải nhớ làm gì cho khổ chứ? Tôi cảm thấy như bây giờ cũng tốt, mặc dù nhìn cái gì cũng thấy xa lạ nhưng lại có cảm giác mới mẻ, có thể biết đến thế giới lần thứ hai, tôi rất vui mừng”.
Cô phụ trách nói, Thẩm Tương Tường phụ trách nghe, có lúc anh cũng hỏi vài câu, hai người cứ như thế hàn huyên rất lâu.
Cuối cùng cô không chịu đựng được nữa, bắt đầu ngáp, Thẩm Tương Tường lúc này mới đặt giấy tờ xuống, đến kéo chăn cho cô, “Ngủ đi, ngày mai còn phải kiểm tra”
Cô vừa dụi mắt vừa gật đầu, mơ mơ màng màng bắt lấy tay anh, ngây ngốc cười “Nhưng mà với anh, tôi cảm thấy rất quen thuộc” Nói xong, Bạch Thủy Ương an tâm chìm vào giấc ngủ.
Rất quen thuộc với anh? Bạch Thủy Ương kết hôn với anh hai năm, nhưng với người chồng chưa từng nói chuyện quá mười câu lại cảm thấy quen thuộc? Thẩm Tương Tường cảm thấy hết sức buồn cười.
Ánh mắt anh nhìn xuống tay mình, trên đó như còn mang theo hơi ấm vừa rồi cô để lại, nóng rực, tuyền vào trong tim.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười ngây thơ như vậy trên mặt Bạch Thủy Ương, trước đây cô luôn diễm lệ, tự tin, có chủ kiến, là điển hình của phụ nữ thời đại mới, đối với anh vì việc hôn nhân càng coi thường, nhưng tối nay Bạch Thủy Ương như biến thành một thiếu nữ mười mấy tuổi, ngây ngốc lại có phần đáng yêu.
Thẩm Tương Tường lẳng lặng nhìn gương mặt đang ngủ say của Bạch Thủy Ương, đột nhiên cảm thấy không nhìn thấu cô gái này, chẳng phải cô yêu Lưu Thanh Tuyền đến không thể thoát ra được, thâm chí bỏ qua cả sinh mạng tuổi trẻ của mình để đi theo hắn sao? Tự nhiên bây giờ dễ dàng bảo mất trí nhớ là mất trí nhớ, bảo quên là quên, còn nói quen thuộc với anh cảm thấy rất xa lạ.
Nếu bây giờ trước mặt Thẩm Tương Tường có cái gương, anh nhất định sẽ nhìn thấy một người đàn ông tức giận, một người đàn ông tức giận với bản thân, bị trêu ghẹo mà sinh ra tức giận với chính mình.
Bạch Thủy Ương, rốt cuộc em xem tôi là ai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook