Thuận Minh
-
Chương 426: Nhất định diệt Thát Lỗ (1+2+3)
“Rốt cuộc ngươi đã đàm phán với Sơn Đông thế nào?”
Ngô Tam Quế nổi cơn lôi đinh trong nội đường, quát tháo với Ngô Mộc Hoàn đang trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, vì Ngô Tam Quế thống lĩnh gia đinh cứu phụ thân của mình là Ngô Tương từ trong trận quân Thát Lỗ nên từ đó về sau hắn một bước lên mây xanh nên hắn hiểu bản thân mình mới chính là người làm nên gia nghiệp của Ngô gia nên hàng ngày hắn vẫn vênh váo sai khiến người nhà. Ngay cả Ngô Tương hắn cũng không nể mặt.
Mặc dù Ngô Mộc Hoàn có quan hệ rất gần gũi với Ngô Tam Quế thế nhưng hắn quát mắng Ngô Mộc Hoàn như quát mắng nô tài vậy.
Ngô Mộc Hoàn lại câm như hến, cúi đầu không dám lên tiếng. Nếu như trong phòng không có mấy tên nha tướng thân tín của Ngô Tam Quế thì chỉ e Ngô Mộc Hoàn đã quỳ xuống.
Tham tướng Mã Bảo đứng bên cạnh, chứng kiến vẻ phẫn nộ của Ngô Tam Quế, hắn không nhịn được bèn lên tiếng khuyên nhủ: “Đại soái, bên Sơn Đông là là sư tử đang há mồm. Điều chúng ta không ngờ tới là Sơn Hải Quan còn cách một Bắc Trực Lệ, tại sao chúng lại tới đây? Chúng ta ở nơi này cần làm gì thì phải làm vậy”.
Du kích Tôn Văn Hoán ở bên cạnh cũng phụ hoạ theo: “Quan ngoại là đất đai của Đại Minh , đương nhiên phải do Đại soái quyết định. Sơn Đông đó chung quy lại cũng chỉ là một Tổng binh. Hắn dựa vào cái gì để nói khoác không biết ngượng? Tóm lại là chỉ dọa người mà thôi”.
Ninh Viễn đoàn luyện tổng binh Ngô Tam Quế đi lại mấy bước trong phòng. Hắn căm hận tới mức chỉ muốn xé rách lá thư trong tay thế nhưng sau khi mờ lá thư ra hắn lại do dự không quyết sau đó Ngô Tam Quế thở hổn hển quay đầu nói: “Ngô Mộc Hoàn, rốt cuộc ngươi ở Sơn Đông đã làm sai chuyện gì hả? Có phải ngươi lén nuốt đi mấy thứ khiến bên kia nổi nóng mới lật lọng không hả? Nếu có thật việc đó, bây giờ nói cho bản soái biết, bản soái sẽ tha chết cho ngươi. Nếu sau này bản soái điều tra ra, bản soái sẽ lột da ngươi”.
Nghe Ngô Tam Quế nói vậy. Ngô Mộc Hoàn không còn đếm xỉa gì tới tư cách người Ngô gia của mình nữa. “Phịch” một tiếng hắn quỳ xuống, cuống cuồng đập đầu nói: “Đại soái. Đại soái. Oan uổng quá. Chuyện đại sự như vậy, ta nào dám đui mù. Xin Đại soái hãy phái người đi Sơn Đông điều tra. Nếu như ta tham ô dù chỉ một hào thì xin nguyện bị ngàn đao phanh thây”.
Ngô Tam Quế ngồi trên ghế nhìn Ngô Mộc Hoàn đang cuống cuồng đập đầu dưới đất. Trong lòng hắn cũng biết rõ vị huynh đệ trong họ này không dám động chân động tay gây ra chuyện như vậy. Thế nhưng khi bắt đầu Sơn Đông đưa ra điều kiện buôn bán lỗ, lãi đôi bên cùng có lợi, còn bây giờ khi sứ giả mang tin lần thứ hai thì bên Sơn Đông giữ lại toàn bộ lãi. Không có mối làm ăn này, quân Liêu trấn đã sống rất thoải mái. Có mối làm ăn này thì cũng chỉ gọi là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Thế nhưng trong thư lần thứ hai này bên Sơn Đông lại nói binh mã Liêu trấn phải một mình đối phó với áp lực quân sự của quân Thát Lỗ. Điều này thực sự rất khó khăn nên binh mã Sơn Đông tình nguyện giúp sức. Bên Sơn Đông phái hai vạn quân tới Sơn Hải Quan. Tất cả lương thảo, quân nhu đều do bên Sơn Đông tự giải quyết.
Võ tướng thu được điều gì từ quyền lực của mình? Đơn giản là địa bàn và quân đội. Cho dù địa bàn từ Ninh Viễn tới Sơn Hải Quan chịu sự uy hiếp trực tiếp của binh mã quân Thát Lỗ thế nhưng nơi này chính là căn cứ của Ngô Tam Quế. Hắn còn binh lính của mình. Trong khi đó quân tướng của hắn còn gia sản, ruộng đất. Tất cả đều nằm trên địa bàn này.
Nếu bây giờ có binh mã bên ngoài tiến vào đóng quân. Tất cả những địa bàn đó của hắn sẽ bị người khác chiếm giữ. Khi đó Tổng binh Liêu trấn Ngô Tam Quế thì sẽ ra sao? Địa vị của hắn như thế nào?
Trong con mắt của Ngô Tam Quế, hành động lần này của bên Sơn Đông chính là muốn chiếm địa bàn của hắn. Hắn phái người tới kết giao với Sơn Đông không phải là muốn hai tay dâng địa bàn của mình cho người khác. Đơn giản hắn chỉ muốn kết giao sớm một chút thôi. Sau này khi hai bên quan hệ thân thiết, không phải là hắn không thể đầu quân cho Lý Mạnh. Thế nhưng hắn muốn vừa đầu quân vừa bảo toàn thực lực, cơ nghiệp bây giờ. Hay nói cách khác Lý Mạnh sẽ đưa ra một cái giá lớn hơn.
Thế nhưng ngay khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng, bên Sơn Đông đã gửi thư tới nói muốn được phái binh tới đóng giữ địa bàn của hắn. Đây chỉ là sự giả mạo. Khi thực hiện mưu kế sâu xa này, bên Sơn Đông không coi mười vạn binh Liêu trấn ra gì sao?
Thế nhưng Ngô Tam Quế cũng chỉ có thể bực tức đi lại trong phủ Tổng binh ở Ninh Viễn. Binh lính Liêu trấn hiện nay co rúm lại với nhau. Chúng rất sợ lại có hành động gì đó. Chúng chỉ sợ binh mã quân Thát sẽ tấn công. Cho dù những ngày này binh mã quân Thát Lỗ ở đối diện vô cùng yên tĩnh, hình như chúng đang chờ đợi kết quả lựa chọn Hoàng đế mới.
Khi suy nghĩ tới việc toàn bộ đại quân gần bốn vạn quân Thát Lỗ bị tiêu diệt ở phủ Hà Gian. Ngô Tam Quế lại suy nghĩ về năm nghìn quân của mình suýt chút nữa bị đối phương tiêu diệt hoàn toàn ở Đại Hưng Bảo khiến cho Ngô Tam Quế thật sự không còn dũng khí đề cập tới chuyện đó nữa. Sự mạnh yếu thực sự cách nhau quá xa.
Sau khi tin tức thương nghị Hoàng đế ở Thịnh Kinh thông báo tới Hoàng đế Mãn Thanh chính là Phúc Lâm mới sáu tuổi tướng sĩ quân Liêu trấn thầm vui mừng. Dựa theo kinh nghiệm của chính Đại Minh , nhất định trong lòng dại Thanh sẽ có đấu đá nội bộ liên miên. Có lẽ quân Liêu trấn sẽ có cơ hội nghỉ ngơi. Thế nhưng mới ngay đầu tháng tư, thám báo của Ngô Tam Quế ở bên kia đã báo tin về nói là quân Mãn Thanh đang tập kết binh mã ở Cẩm Châu, chuẩn bị tấn công thành Ninh Viễn. Tin tức này thật sự khiến Ngô Tam Quế và binh lính Liêu trấn hồn bay phách tán.
Theo như thói quen hành động của quân Thát Lỗ trước kia, các hoạt động quân sự lớn sẽ diễn ra vào thu đông. Tại sao bây giờ mới đầu xuân chúng đã ra tay rồi?
Trung tuần tháng ba năm Sùng Trinh thứ mười sáu, Phúc Lâm, tân Hoàng đế mới lên ngôi của Mãn Thanh hạ chỉ phong Duệ thân vương Đa Nhĩ Cổn làm Nhiếp Chính Vương, địa vị cao hơn các thân vương còn lại, phụ trách quốc sự.
Khi ý chỉ này ban ra, các thân vương kỳ chủ đang nghĩ dựa vào ấu chủ để kiếm lợi ích mới bừng tỉnh. Chuyện tư tình của Trang phi và Đa Nhĩ Cổn không chỉ là lời đồn. Nữ nhân đó còn dùng kế họp tung liên hoàn khắp nơi để đưa con trai mình là Phúc Lâm lên ngôi. Đối với Đa Nhĩ Cổn lợi ích lớn nhất của ông ta chính là sự gần gũi với Trang phi.
Trước kia ở Thịnh Kinh đã sớm có tin râm ran với một mức độ rất cao rằng Phúc Lâm này chính là con riêng tư thông giữa Trang phi và Đa Nhĩ Cổn.
Các thân vương, quý tộc của Lưỡng Hồng Kỳ và Tương Lam Kỳ đều nghiến răng nhưng không có cách nào để lật cờ. Thế lực của Lưỡng Bạch Kỳ hùng hậu hơn bọn họ. Đa Nhĩ Cổn còn có danh nghĩa Nhiếp Chính Vương, càng danh chính ngôn thuận chế áp các thân vương kỳ chủ khác. Ấu chúa đăng cơ, cho dù là công hay tư thì thoạt nhìn Lưỡng Bạch Kỳ của Đa Nhĩ Cổn đều phát tài.
Nhiếp Chính Vương phụ trách triều chính. Lúc này tiểu Hoàng đế không thể tự mình quyết định nên đương nhiên Nhiếp Chính Vương Đa Nhĩ Cổn tự mình quyết định tất cả. Đa Nhĩ Cổn muốn một trận đại thắng để nâng cao uy danh của mình, lấy lại tinh thần cho Mãn Thanh đang suy yếu chỉ vì trận đại bại đó, ông ta cũng muốn thông qua chiến lợi phẩm thu được làm vật phẩm trấn an các kỳ.
Sau trận đại bại ở quan nội nên không ai muốn dính vào nơi xui xẻo đó nữa. Bên Triều Tiên cũng không có gì để đánh cướp. Mục tiêu duy nhất chỉ còn Liêu trấn.
Một dải từ Sơn Hải Quan tới Ninh Viễn có một đạo quân Minh đông đảo đóng giữ. Cho dù hiện nay quân Minh suy yếu tới cỡ nào thì quân Minh vẫn là một sự uy hiếp đối với quân Mãn Thanh. Đa Nhĩ Cổn muốn nhân dịp này đánh chiếm đất đai, thu thập binh lính, dân chúng Liêu trấn vào trong bản đồ Mãn Thanh.
Với sức chiến đấu của binh lính Liêu trấn đương nhiên không có mối uy hiếp nào hết. Trong trận chiến nhỏ ở tháng giêng, hơn một nghìn quân trấn thủ Đại Hưng Bảo đã đánh tan năm nghìn quân đối phương tấn công đã chứng thực điều này.
Nhiếp Chính Vương Đa Nhĩ Cổn đã nhiều lần dẫn binh đánh trận đương nhiên sẽ lựa chọn đối thủ không biết phản kháng này, lại là một mục tiêu béo núc ních. Đây chính là lựa chọn tối ưu nhất.
Khi nhận được tin tức này Ninh Viễn đoàn luyện tổng binh Ngô Tam Quế như kiến bò trên chảo nóng. Quân Thát Lỗ bên kia thật sự đánh tới, hắn thực sự không có cách nào chống trả. Nếu như hắn chống cự lại thì chỉ e thực lực mà hắn vất vả tích cóp tới ngày hôm nay sẽ tan thành mây khói. Không có thực lực và địa bàn thì hắn còn làm được cái gì?
Lập tức Ngô Tam Quế không chần chừ nữa, hắn ra lệnh rút quân khỏi thành Ninh Viễn. Ninh Viễn chính là cứ điểm phòng thủ số một ở quan ngoại. Bên đồn binh Quảng Ninh cũng có đầy đủ công sự phòng ngự, hơn nữa nơi đó còn cách Sơn Hải Quan một ngày đường. Là tuyến lui binh rất hợp lý. Gia quyến Ngô phủ và binh lính Liêu trấn bắt đầu rục rịch lui binh.
Điều đáng thương nhất là những dân chúng bình thường của Liêu trấn. Bây giờ gần tới lúc cày bừa vụ xuân nhưng vì nạn binh đao sắp tới gần. Khi quân Thát Lỗ đánh tới đây, dân chúng sẽ bị quân Thát Lỗ bắt. Nam nhân trở thành nô lệ, nữ nhi bị chúng lăng nhục. Tốt nhất là chạy trước. Đáng tiếc ruộng đồng, hoa màu. E rằng năm nay lại xảy ra nạn đói.
Phản ứng của tổng binh Ninh Viễn Ngô Tam Quế và sự rút lui của binh mã Liêu Trấn, các thân vương, quý tộc ở Thịnh Kinh còn biết tin sớm hơn so với kinh thành Đại Minh , thậm chí là Tổng đốc Kế Liêu. Binh mã Ngô gia rút đi khiến cho Nhiếp Chính Vương Đa Nhĩ Cổn hả lòng hả dạ. Chưa cần đấu võ mà thắng lợi đã rơi vào tay.
Tháng tư năm Sùng Trinh thứ mười sáu, binh mã Liêu trấn còn chưa thấy bóng dáng quân địch đã rời bỏ thành Ninh Viễn, rút lui tới cứ điểm phòng vệ tuyến một là Quảng Ninh, ở tiền tuyến Ninh Viễn chỉ còn một ít binh lính già yếu đối phó qua loa.
Khi Ngô Tam Quế chỉ huy binh lính bản bộ rút lui về tới Đông Quan thì gặp sứ giả Ngô gia từ Sơn Hải Quan chạy tới. Người sứ giả này mang tin tức mới nhất từ kinh thành.
Ngày hai mươi bảy tháng ba, Hoàng đế Sùng Trinh chính thức hạ chiếu chỉ. Trấn Đông tướng quân, kiêm Đô đốc trấn thủ Sơn Đông, quan Tổng binh kiêm Lưỡng Hoài quân vụ Lý Mạnh trước đó đã dẫn quân tiêu diệt toàn bộ đại quân Thát Lỗ ở phủ Hà Gian, chém đầu hơn ba vạn sáu nghìn, chém đầu : A Ba Thái Nhạc Nhạc chủ soái quân Thát Lỗ. Một công huân có một không hai. Nay đặc biệt gia tăng, ân phong chức Tề quốc công, đời đời thế tập. Đặc biệt phong làm Đề đốc Sơn Đông, Hà Nam, kiêm quản lý ba phủ Nam Trực Lệ. Hoài Dương, cùng Từ Châu. Phủ Hà Gian, phủ Vĩnh Bình trực thuộc quan quân vụ tổng binh.
Nghe được tin đó Ngô Tam Quế ngây người như phỗng. Hắn thầm nghĩ thảo nào điều kiện của lá thư thứ hai lại ngặt nghèo như vậy. Thì ra Lý Mạnh đã có phủ Vĩnh Bình.
Một khi đã khống chế được phủ Vĩnh Bình chính là đã tiếp giáp với Sơn Hải Quan. Một khi muốn xuất quan chỉ mấy dặm đường. Thảo nào bên Sơn Đông muốn phái quân ra quan ngoại. Lúc này Ngô Tam Quế nhớn nhác suy nghĩ: một bên muốn đóng quân, quân Thát Lỗ lại định tấn công. Liệu có phải quân Sơn Đông có cấu kết với quân Thát Lỗ để hai mặt giáp công không?
Sau khi Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền mang theo yêu cầu của Sơn Đông quay về kinh thành. Hoàng đế Sùng Trinh đã làm theo đề nghị của Thủ phụ nội các Trần Diễn và Binh bộ thượng thư Trương Quốc Duy, bí mật phái Thái tử Chu Từ tới thành Nam Kinh, hơn nữa hắn còn ra lệnh cho thái giám Lô Cửu Đức trấn thủ Nam Kinh bí mật rút bớt binh mã ở vùng Giang Nam.
Cho dù đã chấp nhận tình hình hiện tại và đã sẵn sàng nhượng bộ thế nhưng khi Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền bẩm báo các yêu cầu. Hoàng đế Sùng Trinh vẫn không nhẫn nhịn được nổi cơn lôi đinh.
Hiện tại Hoàng đế Sùng Trinh không cả có dũng khí giận chó đánh mèo. Bởi vì người được phái đi thương lượng cũng do hắn cử đi, đương nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm. Sau khi quát mắng một hồi Hoàng đế Sùng Trinh lại khóc lóc trước nội các và lục bộ là mình vô năng, có lỗi với liệt tổ liệt tông.
Cuối cùng vẫn chỉ là Trương Quốc Duy nói mấy câu, ông ta nói hiện nay Lý Mạnh thế mạnh, có một số việc không thể không bỏ qua. Hơn nữa lúc này địa bàn của Lý Mạnh mở rộng gấp đôi nhất định cần có nhiều binh lực trấn đóng cai quân, hao tốn rất nhiều tiền tài và lực lượng. Địa bàn đó chẳng khác nào phân tán lực lượng Sơn Đông khiến cho triều đình có thể tranh thủ thời gian.
Không nói tới Nam Trực Đãi Lệ, chỉ nói riêng một vùng Hà Nam rộng lớn, lại cực kỳ hỗn loạn. Rất có khả năng binh mã Sơn Đông sẽ bị hãm vào vũng bùn đó, không thể rút chân ra được.
Cuối cùng Hoàng đế Sùng Trinh cũng miễn cưỡng chấp nhận giải thích đó rồi ôm mặt hạ chỉ. Sau khi sự việc này trôi qua. Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền đệ trình tấu thư xin từ chức. Lý do Ngụy Nhạc Tuyền đưa ra là ông ta đã đứng ra thay mặt triều đình đàm phán với võ tướng võ biền địa phương, ông ta có lỗi với Đại Minh , có lỗi với triều đình.
Nếu không phải trong nhà còn có cha mẹ già, ông ta hẳn sẽ lấy cái chết báo đáp triều đình. Ngụy Nhạc Tuyền nói rất hợp lý, Hoàng để Sùng Trinh từ lâu đã không vừa ý với ông ta nên nhanh chóng chuẩn tấu.
Ngày hôm đó Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền từ chức. Ngày hôm sau ông ta nhã nhặn từ chối tiệc rượu tiễn biệt các đại thần thân thiết dự định tổ chức. Ngụy Nhạc Tuyền thu thập một ít đồ đạc, dẫn theo người nhà vội vàng rời khỏi kinh thành.
Sau khi rời khỏi kinh thành, Ngụy Nhạc Tuyền ngồi thuyền trên Vận Hà xuôi nam. Suốt đọc đường đi Ngụy Nhạc Tuyền không dám dừng lại, ông ta lo lăng Hoàng đế Sùng Trinh mưa nắng thất thường đột nhiên nổi giận sẽ tống ông ta vào ngục hạch tội. Tới khi đó thì chính ông ta chỉ còn biết kêu trời cực kỳ xui xẻo.
Ý chỉ của Hoàng đế ban ra khiến thiên hạ chấn động. Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi trước một địa bàn trấn thủ rộng lớn như vậy và cả hàm Tề quốc công. Cứ coi như một trung thần công lao hiển hách thì cũng phải từ chối lần phong thưởng này bởi vì điều này là cực kỳ bất kính. Thế nhưng Trấn Đông tướng quân Lý Mạnh tiếp nhận không chút khách khí
Nếu dựa theo quy củ thường ngày, với thái độ đó của Lý Mạnh, văn nhân sĩ tử thiên hạ nhất định là múa bút lên án, nói Lý Mạnh có dã tâm, đại nghịch bất đạo. Thế nhưng lần này sau khi ý chỉ được ban ra, dư luận công kích của xã hội mà các triều thần hy vọng đã không xuất hiện. Khi tìm hiểu sơ qua tình hình, mọi người đã vô cùng kinh hãi. Tình thế hiện nay đã thay đổi.
Từ khi Hoàng đế Sùng Trinh đăng cơ, thiên hạ liên tục gặp thiên tai. Lưu tặc nổi dậy như ong. Quân Thát Lỗ vốn trước đây vẫn bị ngăn ngoài quan ngoại nay bắt đầu hưng binh nhập quan. Cho dù cục diện này là thế nào đi nữa thì tình thế này giống với thời mạt thế.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong lòng mọi người chứ không ai dám nói ra.
Nếu đơn giản đây chính là cục diện thời mạt thế thì có lẽ là thay đổi triều đại hay là bị man tộc xâm lấn. Xem ra với thế cục thiên hạ hiện nay, người có khả năng nhất chính là Sấm Vương Lý Tự Thành ở vùng Hồ Quảng Hà Nam, có rất nhiều kẽ sĩ có địa vị cao quý đầu quân. Không nghi ngờ gì nữa đó là một vấn đề rất rõ ràng.
Trong khi đó quân Thát Lỗ bên quan ngoại dù rất hùng mạnh, trước mắt chúng chỉ tàn phá cướp bóc vùng Bắc Trực Lệ và Sơn Tây, chứ không xâm nhập. Bộ tộc Ngoã Lạt, những bộ tộc Thát Đát Mông Cổ trước kia cũng đã từng tiến tới vị trí đó nhưng không ảnh hưởng gì tới Đại Minh. Có thể thấy quân Thát Lỗ chỉ là bệnh ghẻ lở ngoài da không có gì đáng ngại.
Đúng lúc ánh mắt mọi người đang tập trung vào Sấm Vương Lý Tự Thành, Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh lại đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người với một thực lực cực kỳ hùng mạnh. Triều đình phong thưởng cho hắn một địa vị rất cao, hơn nữa còn vượt qua khuôn phép mà Lý Mạnh hắn vẫn thản nhiên tiếp nhận.
Tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi vị bất thường trong chuyện này, cho dù dưới bất kỳ góc độ nào chuyện phong thưởng này vô cùng bất thường. Lý Mạnh không chối từ còn thản nhiên tiếp nhân càng khiến người khác phải suy nghĩ nhiều. So với xuất thân từ dịch tốt của Sấm Vương Lý Tự Thành. Lý Mạnh xuất thân từ quân hộ buôn lậu muối. Thế nhưng dù sao triều đình Đại Minh phong thưởng lên siêu phẩm Đại tướng cũng thể hiện người này là nhân vật kiệt xuất của Đại Minh nên dù là gì đi nữa cũng khiến người ta dễ dàng chấp nhận.
Đánh giá về việc này, Tiền hữu đô ngự sử Lưu Tông Chu đang dạy học ở Hàng Châu có một phân tích rất sâu sắc. Khi Lưu Tông Chu đang dạy học, có học trò tới từ Giang Tây hỏi Lưu Tông Chu không trả lời trực tiếp mà ông ta vừa cười vừa nói: “Hôm trước trong lúc nhàn rỗi ta đi uống trà nghe bình về Tam Quốc. Khi nói tới Hán Hiến Đế phong Tào Tháo làm Ngụy Công sau đó lên Ngụy Vương, có trăm quan, vô cùng kiệt xuất.
Mọi người đều có thể hiểu được lời nói này, ai nấy đều tái mặt, không dám nói nhiều. Ngoài ra còn một hiện tượng kỳ lạ nữa. Dân chúng không mắng Lý Mạnh, không mắng Hoàng đế mà mắng triều thần trong triều, nói bọn họ ngu ngốc làm hại dân hại nước.
Sau khi ý chỉ được ban ra, có một người là Phương lão nhị Phương Ứng Nhân vốn là cử nhân công danh không hiểu tại sao lại được nhận chức Đồng tri phủ Dương Châu.
Phủ Dương Châu cũng được tính là phủ lớn trong thiên hạ. Ngồi vào địa vị này không nói chuyện phải có nhiều tiền bạc mà phải có chỗ dựa là đại thần có quyền thế trong triều mới đủ. Công danh của Phương Ưng Nhân chỉ là loại ô dù, không đáng trông cậy để làm quan. Hắn vốn chỉ cần kinh doanh gia nghiệp lớn của gia đình là đã thấy mỹ mãn rồi.
Phương lão tam Phương Ứng Hiếu vốn là Hải châu diêm chính ti trung, Điền Sứ thất phẩm, người nhà Phương gia đã cảm thấy thoả màn, không nghĩ có yêu cầu cao nữa.
Thế nhưng Phương lão tam là người thường xuyên ra gia trong nhà. Hiện tại ông ta là quan lại, khác hẳn với thương nhân. Phương lão nhị Phương Ứng Nhân dù là gia chủ Phương gia thế nhưng lại không có chí khí
Lần này đột nhiên thăng chức Đồng tri phủ Dương Châu, bất ngờ trở nên cao sang. Không nói nhưng phú hào, thương nhân Dương Châu chạy tới nịnh nọt mà ngay cả Phương lão tam hàng ngày luôn kiêu căng ngạo mạn cũng chạy về khiến cho Phương lão nhị nở mày nở mặt.
Các quan văn Nam Trực Lệ. Giang Bắc kinh hãi. Việc Phương Ứng Nhân được bổ nhiệm làm Đồng tri Dương Châu hoàn toàn không theo quy củ. Sau khi tìm hiểu lẫn nhau thì biết đây chính là ý của Tề quốc công Lý Mạnh. Rất nhiều điều lúc trước còn chưa rõ ràng nhưng thông qua việc bổ nhiệm này đã lờ mờ hiện ra trước mắt mọi người.
Triều đình trong cảnh gian khó đã phong Lý Mạnh là Tề quốc công, Đề đốc quân vụ các nơi. Hắn còn có thể đề bạt, cách chức quan văn. Điều này quả thực cực kỳ khó tin.
Kinh ngạc thì đã kinh ngạc. Các quan viên Nam Trực Lệ. Giang Bắc lập tức hiểu ra một điều, bọn họ cần tỏ thành ý với ai, ai là người quản lý vận mệnh của bọn họ.
Trong chức danh dài dẳng dặc của Lý Mạnh, có một nơi ở Nam Trực Lệ, Giang Bắc không đề cập tới chính là phủ Phụng Dương. Phủ Phụng Dương là Trung Đô của Đại Minh , là Hoàng lăng. Đương nhiên không thể giao cho một gã võ tướng trấn thủ. Thế dương phủ Phụng Dương nằm ở Hà Nam. Thế nhưng phủ Phụng Dương bị Từ Châu Năm Trực Lệ và Sơn Đông bao quanh. Ngoại trừ thành Phụng Dương còn tất cả ngầm thừa nhận để Lý Mạnh trấn thủ.
Ngay khi thành Tế Nam nhận được ý chỉ vào ngày thứ tư. Tin cấp báo nhanh chóng được sứ giả đưa tới Dĩnh Thượng. Nơi này bây giờ là nơi đóng quân của Tham tướng quân Hoài Dương. Trần Lục.
Trong tay Trần Lục có hai vạn binh mã, cùng với hai vạn năm nghìn binh mã của Mã Cương, một ở đông, một ở tây, kẹp mười hai vạn đại quân của Cách Tả ngũ doanh vào giữa khiến cho đối phương không dám hành động xằng bậy. Chỉ riêng điều này cũng nói lực chiến đấu của quân Giao Châu doanh hùng mạnh như thế nào.
Sau khi Trần Lục nhận được ý chỉ của triều đình, hắn liền phái người đi thông báo cho Cách Tả ngũ doanh đang thấp thỏm không yên ở trấn Chính Dương. Ngày hôm sau Tham tướng Trần Lục. Mã Cương trú đóng ở Lưỡng Hoài cùng phát ra thông báo là quân Cách Tả ngũ doanh đã chấp nhận việc chiêu an của quân Hoài Dương và quân Thanh Châu.
Quan lại địa phương hai phủ Phụng Dương và Lư Châu dở khóc dở cười trước kết quả này bởi vì sau tháng giêng, đại bộ phận binh lính Cách Tả ngũ doanh đã bắt đầu xây dựng đồn điền ở khu vực đóng quân của mình. Phủ Phụng Dương là nơi có nhiều hoàng thân quý tộc của Hoàng gia. Phủ Phụng Dương cũng là phủ lớn tương tự như phủ Hoài An và phủ Dương Châu.
Đại bộ phận đất đai ở đây là trang viện Hoàng gia và sản nghiệp của giới quý tộc. Việc thôn tính đất đai diễn ra cực kỳ nghiêm trọng. Khi Cách Tả ngũ doanh và Trương Hiến Trung xâm nhập vùng trung bộ, giới quý tộc các nơi không chạy trốn về Nam Kinh mà chạy về phủ Phụng Dương. Nông dân ở nơi đó đều bị vu thành phản quân hay bắt buộc bỏ trốn tha hương.
Chinh vì điều này có khá nhiều đồng ruộng tự nhiên để hoang vu. Sau tháng giêng Cách Tả ngũ doanh bắt đầu tổ chức cho binh lính khẩn hoang đồn điền.
Nếu ai đó chỉ nhìn vào hành động thì có cảm giác Cách Tả ngũ doanh chuẩn bị đóng quân lâu dài ở đây, muốn trường kỳ tác chiến. Thế nhưng quan lại địa phương lại biết trong thời gian gần đây công việc làm ăn của thợ rèn trong thành trở nên phát đạt lạ thường. Những binh lính nghịch tặc ra đồng làm việc này đã đưa vũ khí vào trong thành đổi lấy nông cụ sinh hoạt hàng ngày.
Công việc làm ăn của thợ rèn và các mặt có liên quan trở nên thịnh vượng. Rất nhiều vũ khí được thu gom đưa vài lò rèn đúc thành nông cụ. Thử nghĩ xem một khi muốn trường kỳ tác chiến lại không cần vũ khí
Hơn nữa gần đây, quan lại địa phương ở Dĩnh Châu. Dĩnh Thượng, Thọ Châu ít nhiều đều phát tài. Có người còn nói với bọn họ những ruộng đất khai hoang trồng trọt trong phạm vi quản lý của bọn họ đều phân chia sản phẩm theo tỷ lệ nhất định cho bọn họ. Cho dù tỷ lệ này hơi ít thế nhưng khi tính toán bọn họ thấy không ít chút nào.
Để đạt được lợi nhuận không nhiều đó, bọn họ chỉ cần đo đạc ruộng đất. Hơn nữa cần phải phát ra khế ước chứng nhận những đất đai này thuộc những thương nhân Sơn Đông giàu có.
Nếu như muốn thu được càng nhiều lợi ích từ những ruộng đất này thì đương nhiên càng phải thu nhiều, ví dụ như càng đặt mua nhiều trâu cày và nông cụ, cũng như khiến cho nhiều ruộng đất trở thành đất “vô chủ”.
Trong khi đó quan lại địa phương phần lớn đều sống nhờ vào việc biếu xen của những nhà giàu địa phương và cả tham ô nữa. Bây giờ dựa vào điểm này phát tài khiến cho những người đó có cảm giác là sống bằng tiền cho thuê đất, lương thực thu được mới chính là làm ăn chân chính. Thế nhưng trong phủ Phụng Dương, đất đai phần lớn đều thuộc trang viện Hoàng gia và giới quý tộc nên bọn họ không được chia phần.
Bây giờ có người cho bọn họ cơ hội này. Không ai là không động tâm. Lúc này mới chỉ là binh lính phản tặc trồng trọt cùng với sự hứa hẹn của binh mã Sơn Đông bên ngoài, không có gì đảm bảo an toàn nên dù đám quan lại động tâm nhưng rất ít người ra tay. Trong khi đó hàng chồng khế ước đất vẫn đang được cất giữ.
Sau khi ý chỉ của triều đình ban xuống, quân binh Sơn Đông đóng ở phủ Phụng Dương tuyên bố đã chiêu hàng được Cách Tả ngũ doanh phản nghịch. Bây giờ mọi chuyện đều đã sáng sủa.
Quan lại có tiền bạc trong tay bắt đầu đi tìm đầu mối liên lạc lúc trước, yêu cầu được tăng thêm vốn đầu tư, chiếm giữ một số định mức nhất định ruộng đất khai hoang bên ngoài thành.
Cho tới lúc này tất cả mọi chuyện đã rõ ràng. Giới quan lại địa phương là những người nắm tin tức rất nhanh nhạy. Bon họ biết phép tắc nào được thực hiện ở hai phủ Hoài An và Sơn Đông, biết rõ đồn điền là cái gì? Chế định thế nào? Đó là nơi để quản lý những dân chạy nạn làm việc.
Hoa màu hàng năm sản xuất ra ngoài cung cấp cho các điền hộ sinh sống còn lại đều nộp cho quân Giao Châu doanh và các nhân sĩ liên quan. Những điền hộ của điền trang làm việc rất cần cù, điền trang tập trung tu sửa thuỷ lợi, sản phẩm làm ra ở điền trang nhiều hơn so với làm việc ở thôn trang. Hơn nữa không bị quan lại địa phương chèn ép, dày xéo, hao tổn linh tinh.
Hơn nữa với thời loạn thế bây giờ, cho dù ruộng đồng phì nhiêu, cho dù có mua bán đoàng hoàng thế nhưng vẫn có thể mất không vì thời thế thay đổi. Thế nhưng Tề quốc công Lý Mạnh này đánh đông dẹp bắc. Quân Thát Lỗ, sấm tặc đều bị đánh cho thất bại thảm hại. Lưu tặc Cách Tả ngũ doanh hung thần ác sát này cũng bị đám binh mã Sơn Đông ít hơn nhiều coi như dê, cừu. Chính mình chỉ bán ra không mua vào. Đầu tư vào điền trang chính là tương lai sáng lạn.
Kiếm tiền chỉ là một chuyện. Không cần phải nói nữa đầu tư vào sản nghiệp của Tề quốc công chính là thượng sách, biểu thị sự hữu hảo với Tề quốc công. Một hành động rất có lợi cho chính trị.
Các quan lại phủ Phụng Dương ở phía nam và cả những phú hào của Lưỡng Hoài đều bắt đầu tiến hành đầu tư vốn vào đồn điền sản xuất của Cách Tả ngũ doanh.
Rất nhiều nông cụ, rất nhiều hạt giống, trâu cày theo nhiều cách thức khác nhau lần lượt xuất hiện ở khu vực này. Rất nhiều dân chúng bình dân chạy nạn bên ngoài nhưng không có cách nào quay về cố hương cũng bị thu hút vào làm việc bên trong đồn điền.
Cách làm của quân Giao Châu doanh khiến người người bội phục. Một quá trình chiêu an có thể khiến bọn họ có thể làm ra lợi nhuận, mọi người đều phát tài, mọi người đều vui vẻ.
Trong khi đó binh mã Cách Tả ngũ doanh, phần lớn binh lính được chuyển thành nông dân. Binh lực thực sự có thể chiến đấu chỉ còn lại hơn sáu nghìn binh lính. Sau khi những binh lính này được quan quân quân Hoài Dương và quân Thanh Châu kiểm tra, cảm thấy phù hợp với yêu cầu về binh lính của Giao Châu doanh nên giữ làm lính.
Mã Thủ Ứng và Lận Dường Thành cực kỳ kinh hãi với kết quả kiểm tra này. Những binh lính cường hãn của Cách Tả ngũ doanh sau khi kiểm tra đã bị loại phần lớn, chỉ còn hơn sáu nghìn. Ngay cả sĩ quan được kiểm tra cũng không đạt yêu cầu. Quân Giao Châu nói là ít nhất phải trái qua huấn luyện một năm mới đạt tới trình độ quân chính quy.
Thật ra kết quả này không có gì ngạc nhiên. Hai người Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành đã được mời xem quân Giao Châu luyện tập và thao diễn. Bọn họ cực kỳ kinh hãi có cảm giác quân đội trước mặt mình không phải là người.
Sau khi thanh lọc Cách Tả ngũ doanh. Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành quyết định tiếp tục tòng quân. Sau khi nhận được chỉ thị của Lý Mạnh, hai người bắt đầu từ chức Thiên tổng doanh, mỗi người chỉ huy một doanh hai nghìn binh lính. Mã Thủ Ứng , Lận Dưỡng Thànhvà binh lính đều trực thuộc vào Tham Tướng quân Hoài Dương Trần Lục.
Bởi vì Cách Tả ngũ doanh đến từ nam bộ Hà Nam nên hướng tác chiến Hà Nam vẫn còn tiếp tục coi trọng những binh lính hung thần ác sát này. Hai nghìn người còn lại chuyển về phủ Quy Đức. Trấn thủ phủ Quy Đức là Viên Thời Trung. Khi Lý Mạnh chính chiến phủ Hà Gian. Viên Thời Trung đã chiếm được phủ Quy Đức, hiển nhiên bây giờ hắn được thưởng công xứng đáng.
Ở phủ Quy Đức đã thành lập quân Dự Bắc trực tiếp do Lý Mạnh chỉ huy. Thống lĩnh quân Dự Bắc là Viên Thời Trung, số lượng khoảng một vạn người.
Vào tháng tư năm Sùng Trinh thứ mười sáu. Cách Tả ngũ doanh chỉ còn là một từ trong lịch sử. Nguy Tiểu Bắc khác với hai huỵnh đệ muốn tòng quân. Sau khi hắn nghiên cứu kỹ chính sách của quân Giao Châu, đã quyết định giao hết binh lính bản bộ của mình, cầm tiền tài tích cóp được đi tới phủ Dương Châu làm một phú ông.
“Thắt lưng quấn mười vạn quan, cưỡi hạc hạ Dương Châu” là một suy nghĩ luôn ở trong đầu Nguy Tiểu Bắc. Sự sắp đặt của quân Giao Châu doanh đối với hắn khiến cho hắn được sủng ái mà lo sợ. Hơn nữa hào tộc Phương gia ở lường Hoài chuẩn bị chấp nhận hắn là con rể. Dù chỉ là đại tiểu thư của chi dưới nhưng cũng là cực kỳ vinh quang khiến hắn không còn phải lo nghĩ gì nữa.
Từ tháng giêng tới tháng tư, lực lượng quân sự của Giao Châu doanh ở Lưỡng Hoài vẫn chỉ là duy trì trận đánh nhỏ, tình trạng cầm chừng. Ngược lại các đại diện của chưởng quỹ của thương đoàn Linh Sơn và diêm bang đã thu được một phần khế ước, qua lại, thăm viếng, cò kè mặc cả với quan lại địa phương và các hào cường tự mình lập trại thậm chí là lục lâm thảo khấu.
Đất đai rộng lớn ở phủ Phụng Dương hình thành một cuộc mua bán lợi ích lớn. Chỉ cần là người có tiền, có thực lực là có thể thành lập đồn điền tiến hành sản xuất.
Mọi người có lợi ích chung nên đương nhiên muốn duy trì, duy trì điền sản và trang viên, bọn họ cũng muốn duy trì điền sản và trang viên sau lưng Giao Châu doanh, còn muốn ủng hộ Tề quốc công Lý Mạnh.
Chính vì mọi người đã gắn bó vào một lợi ích không thể phân chia. Một người tổn hại tất cả tổn hại một người vinh quang, tất cả vinh quang.
Theo như kế hoạch của mấy người Chu Dương, toàn bộ ruộng đất ở Nam Trực Lệ sẽ hình thành đồn điền như ở vùng Sơn Đông. Tất cả nằm dưới sự khống chế của mạc phủ tướng quân, không cho phép bất kỳ ai nhúng tay vào, trong đó dân cư điền sản đều là tài sản của Giao Châu doanh. Thế nhưng Lý Mạnh đã đưa ra một ý kiến: “Nam Trực Lệ, Giang Bắc có nhiều gia tộc lớn, hào cường. Quan lại phần lớn là sĩ tử Giang Nam, cực kỳ rắc rối phức tạp. Hơn nữa nguyên khí chưa bị tổn hại. Nếu như nhất loạt loại bỏ, chiếm nhân lực và điền sản nhất định sẽ gây nên phản kháng mạnh mẽ khi đó việc nam tiến sẽ vô cùng phức tạp, hao tổn nhiều công sức, lực lượng. Không bằng bây giờ thoả hiệp. Dùng biện pháp chia xẻ điền trang khiến cho hao phí khai khẩn điền trang có thể thông qua những người này mà giảm xuống rất nhiều. Một điều nữa là có thể thu hút được những nhà giàu đang dao động, không ổn định đứng dưới cờ Giao Châu doanh, dốc sức vì chúng ta”.
Khi Lý Mạnh nói xong mấy người Chu Dương. Viên Văn Hoành thoáng cân nhắc rồi lập tức cực kỳ tán thưởng. Điều này hoàn toàn xuất phát từ sự bội phục của chính bọn họ.
Ngay cả khi phác thảo kế hoạch này Tôn Truyền Đình cũng cực lực tán thưởng. Thế nhưng Đại soái với khả năng thiên phú của mình đã nghĩ ra kế sách cao tuyệt này. Cho dù là mấy vị Tể tướng đại hiền của Đại Minh cũng không thể nghĩ ra kế sách tuyệt vời này.
Dường như Lý Mạnh cũng kinh ngạc với chính suy nghĩ của mình. Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại hắn không phát hiện ra bất kỳ sai lầm nào. Lúc này hắn mới nhớ tới điển cố trước đây.
Năm đó Nhật Bản xâm lược Đài Loan. Những thương nhân lớn và nhà giàu ở Đài Loan như Cô gia và Thái gia đều là đối tượng trọng điểm lôi kéo, được trao rất nhiều ưu đãi và nâng đỡ vì bọn họ chính là tầng lớp trên của Đài Loan. Cho dù bọn họ chỉ là số ít thế nhưng với sự ủng hộ của bọn họ sẽ duy trì được sự ổn định và lòng dân chúng Đài Loan.
Khi Lý Mạnh nói ra sách lược đó, nó cũng tương tự như vậy. Đoàn kết giai cấp thống trị Giang Bắc Nam Trực Lệ, đoàn kết quan lại, địa chủ, nhà giàu, khiến bọn họ tụ tập xung quanh mình khiến chính mình có thể duy trì sự khống chế đối với địa bàn này. Điều quan trọng nhất lúc này là có thể khống chế được địa bàn mà hao tổn ít sức lực và tiền tài nhất.
Còn về phần dân chúng bình dân mất đi đất đai thậm chí mất đi chính sự tự do của mình, bị kìm hãm vào trong đồn điền, trở thành bán nông nô thì không ai để ý tới. Nhất tướng công thành vạn cốt khố. Một chút hy sinh và một chút máu tanh nhỏ xuống cũng là điều có thể dễ dàng tha thứ. Huống chi trước mắt Lý Mạnh không chỉ theo đuổi có riêng một cảnh giới“Tướng”.
Việc chỉnh biên và huấn luyện Cách Tả ngũ doanh đã bắt đầu thế nhưng Trần Lục và Mã Cương đã nhận được mệnh lệnh của Lý Mạnh. Quân Hoài Dương và quân Thanh Châu phải điều mười doanh lên phía bắc, tăng cường thực lực cho đại bản doanh, hơn nữa yêu cầu rất rõ ràng phải là Lão binh doanh khiến cho cả Mã Cương và Trần Lục cảm thấy bất mãn.
Các địa phương Từ Châu. Hoài An, Dương Châu. Phụng Dương đều lên kế hoạch lập đồn điền. Điều này đã chứng tỏ một điều là quân Giao Châu doanh đã thực sự khống chế được địa bàn. Một khi có đồn điền tập trung nhân lực sẽ có quân lương đầy đủ, cùng với nguồn lính dự bị. Nơi đó chính là nguồn bổ sung binh lính.
Dân chúng Từ Châu. Hoài An nhanh nhẹn dũng mãnh. Trong hai phủ Phụng Dương và Lư Châu có rất nhiều quan binh và lưu tặc phân tán trong dân gian. Hai nơi này cũng là nguồn bổ sung lính rất tốt.
Hơn nữa dù điều hai vạn người lên phía bắc, binh lính còn lại trong tay Mã Cương và Trần Lục cũng còn gần ba vạn người. Đối với địa phương Giang Bắc Nam Trực Lệ có lẽ khó có thể duy trì thế công với bên ngoài, nhưng để phòng ngự thì hoàn toàn có thể.
Bên ngoái Sơn Đông, dọc theo phủ Hà Gian lên phía bắc, tiến vào phủ Vĩnh Bình sau đó rời khỏi địa giới Sơn Hải Quan là có thể tiến vào đất Liêu Đông. Có thể nói suốt đoạn đường này là đường lớn thông suốt.
Có đường thuỷ, có bình nguyên, có hiểm địa kinh thành và vùng lân cận, có quan đạo nối liền các nơi. Hàng động của đại quân không gặp khó khăn gì. Thế nhưng quân Giao Châu doanh hành quân từ Sơn Đông không phải lo lắng về chuyện giao thông.
Khi hành quân ở sườn phía đông Bắc Trực Lệ cho dù là coi như hành quân trong nội địa của mình, quân Sơn Đông vẫn có mối lo hiển hiện là sẽ bị người tập kích ở cánh. Dù sao quân Minh vẫn còn hơn hai mươi vạn đại quân. Cho dù coi đó chỉ là hơn hai mươi vạn đầu heo thế nhưng khi chúng xông ra ngoài muốn đuổi chúng cũng tốn rất nhiều sức lực.
Trên thực tế với cục diện trước mắt. Mãn Thanh cũng không phải là kẻ thù hàng đầu. Khi Lý Tự Thành dẫn quân đại chiến với Ngô Tam Quế. Khi hai bên đang đánh nhau, đột nhiên quân Thát Lỗ xuất hiện. Sau đó quân Đại Thuận binh bại như núi lở rồi thì cả Hoa Hạ của người Hán sụp đổ, man tộc vào làm chủ Trung Nguyên.
Sau đó như mọi người đã biết chính là thời kỳ đen tối mấy trăm năm...
Mỗi lần nghĩ tới điều đó Lý Mạnh đứng ngồi không yên. Hắn biết mỗi bước đi của hắn là ngầm nuốt trọn Đại Minh hay là từng bước tiêu diệt Lưu tặc. Thế nhưng kẻ thù quan trọng nhất của hắn vẫn làm quân Mãn Thanh man tộc. Điều thực tế là trước yếu sau mạnh, quân Giao Châu doanh khi đánh nhau đã dùng bớt sức lực hơn, từng bước tích trữ lực lượng, dùng lực lượng mạnh nhất của mình quyết chiến với quân Mãn Thanh, giải quyết mối họa về sau.
Thế nhưng việc Lý Mạnh muốn coi quân Mãn Thanh là kẻ thù đầu tiên cần phải tiêu diệt là có mối nguy hiểm rất lớn.
Từ lão thái giám Lưu Phúc Lai cho tới Tôn Truyền Đình và những người biết binh pháp đều muốn khuyên can Lý Mạnh thế nhưng cuối cùng tất cả đều từ bỏ, không can gián mà ngược lại dốc toàn lực lên kế hoạch.
Bởi vì bọn họ biết rằng, bọn họ có khuyên giải Lý Mạnh tới mức nào đi nữa, hắn cũng sẽ không nghe bọn họ. Mỗi lần quyết định chinh phạt quân Thát Lỗ chính là lúc con người Lý đại soái trở nên cực kỳ bướng bỉnh.
Không có người khuyên giải, hắn cũng không giải thích quyết tâm của mình với mọi người. Nếu như hắn có thể tiêu diệt quân Thát Lỗ nhưng bị đại quân triều đình Đại Minh và đại quân Lưu tặc ở phía sau chặn đường lui, thậm chí toàn quân bị tiêu diệt, hắn cũng cam lòng. Bởi vì một trong hai bên đó chiếm được thiên hạ thì đều là giang sơn của người Hán chính thống. Tóm lại là thịt nát trong nồi của mình.
Tình thế rất khó khăn, nhất định phải đón tiếp khó khăn đó thế nhưng không phải là ngông nghênh đón đỡ, cũng không phải là đột nhiên xông tới không kiêng nể gì. Nhất định phải chuẩn bị tiến hành từng buớc một.
Hai phủ Hà Gian và Vĩnh Bình đều phải xây dựng tốt đồn điền. Đồn điền, điền trang trong hệ thống quân Giao Châu doanh còn có chức năng kho hàng và binh trạm. Không có đồn điền, có thể nói hai nơi này không thể trở nên an toàn và đáng tin cậy với quân Giao Châu doanh.
Lúc này Vương Thao mới tiến quân vào đóng ở phủ Hà Gian. Tất cả chỉ đang ở bước chuẩn bị ban đầu. Chuyện cần phải giải quyết rất nhiều. Thế nhưng có điều thuận lợi là khi quân Thát Lỗ xâm nhập quan nội cuối năm Sùng Trinh thứ mười lăm đã tàn phá cực kỳ tan hoang hai phủ Hà Gian và Vĩnh Bình. Quan lại địa phương và dân chúng hoặc là bỏ chạy khắp nơi, hai là bị giết hết. Hiện tại triều đình vẫn đang chú tâm tới tu bổ tường thành ở kinh thành, không có ai để tâm tới những nơi này. Điều này hoàn toàn không phải không có lợi đối với quân Sơn Đông. Khi quân Sơn Đông tiến vào đây tiến hành xây dựng lại không gặp phải nhiều trở ngại từ các thế lực địa phương.
Những lần trước Trịnh gia ở Phúc Kiến đưa tặng lễ vật không nhỏ chút nào. Tất cả đều là báu vật quý giá cùng tuyệt sắc mỹ nữ. Sau khi lễ vật được đưa vào phủ tướng quân, người tới tặng lễ vật của Trịnh gia biết rằng Lý đại soái đã thu lễ vật nhưng đồng thời cũng biết là Lý đại soái nhớ tới giao tình trước kia với Trịnh gia nên mới thu nhận lễ vật.
Thế nhưng La quản gia của phủ tướng quân lại lạnh lùng nói là vì lễ vật của các người khiến ta bị Đại soái mắng một trận, nói Trịnh gia các ngươi luôn đổi theo hướng gió, làm càn.
Quản gia La Tây là người hầu của Lý Mạnh. Thế nhưng đối với người ngoài quản gia La Tây có địa vị rất cao. Ai nấy cũng đều cung kính với La quan gia. Người đại diện của Trịnh gia tới tặng lễ vật chột dạ khi thấy La quản gia tức giận, rồi khi nghe thấy câu nói của Lý Mạnh tức thì lúng ta lúng túng.
Với thực lực và địa vị Tề quốc công của Lý Mạnh lúc này, một gia tộc quyền thế như Trịnh gia cũng không dám đắc tội. Người đại diện cho Trịnh gia này vội vàng phái khoái mã khẩn cấp báo tin về Nam Kinh, Hàng Châu, Phúc Kiến, thông báo cho đại lão phụ trách gia tộc.
Em ruột của Trịnh Chi Long là Trịnh Chi Hổ, là nhân vật số hai trong Trịnh gia vội vàng xuất phát từ Hàng Châu qua Dương Châu, chuẩn bị tới Tế Nam chúc mừng Lý đại soái được phong Tề quốc công, đồng thời giải thích một số hiểu lầm trước kia.
Thế nhưng khi những sứ giả của thương đoàn Bát Mân tới Tế Nam sắp đặt chuyện này lại được thông báo là Tề quốc công đã khởi hành.
Ngô Tam Quế nổi cơn lôi đinh trong nội đường, quát tháo với Ngô Mộc Hoàn đang trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, vì Ngô Tam Quế thống lĩnh gia đinh cứu phụ thân của mình là Ngô Tương từ trong trận quân Thát Lỗ nên từ đó về sau hắn một bước lên mây xanh nên hắn hiểu bản thân mình mới chính là người làm nên gia nghiệp của Ngô gia nên hàng ngày hắn vẫn vênh váo sai khiến người nhà. Ngay cả Ngô Tương hắn cũng không nể mặt.
Mặc dù Ngô Mộc Hoàn có quan hệ rất gần gũi với Ngô Tam Quế thế nhưng hắn quát mắng Ngô Mộc Hoàn như quát mắng nô tài vậy.
Ngô Mộc Hoàn lại câm như hến, cúi đầu không dám lên tiếng. Nếu như trong phòng không có mấy tên nha tướng thân tín của Ngô Tam Quế thì chỉ e Ngô Mộc Hoàn đã quỳ xuống.
Tham tướng Mã Bảo đứng bên cạnh, chứng kiến vẻ phẫn nộ của Ngô Tam Quế, hắn không nhịn được bèn lên tiếng khuyên nhủ: “Đại soái, bên Sơn Đông là là sư tử đang há mồm. Điều chúng ta không ngờ tới là Sơn Hải Quan còn cách một Bắc Trực Lệ, tại sao chúng lại tới đây? Chúng ta ở nơi này cần làm gì thì phải làm vậy”.
Du kích Tôn Văn Hoán ở bên cạnh cũng phụ hoạ theo: “Quan ngoại là đất đai của Đại Minh , đương nhiên phải do Đại soái quyết định. Sơn Đông đó chung quy lại cũng chỉ là một Tổng binh. Hắn dựa vào cái gì để nói khoác không biết ngượng? Tóm lại là chỉ dọa người mà thôi”.
Ninh Viễn đoàn luyện tổng binh Ngô Tam Quế đi lại mấy bước trong phòng. Hắn căm hận tới mức chỉ muốn xé rách lá thư trong tay thế nhưng sau khi mờ lá thư ra hắn lại do dự không quyết sau đó Ngô Tam Quế thở hổn hển quay đầu nói: “Ngô Mộc Hoàn, rốt cuộc ngươi ở Sơn Đông đã làm sai chuyện gì hả? Có phải ngươi lén nuốt đi mấy thứ khiến bên kia nổi nóng mới lật lọng không hả? Nếu có thật việc đó, bây giờ nói cho bản soái biết, bản soái sẽ tha chết cho ngươi. Nếu sau này bản soái điều tra ra, bản soái sẽ lột da ngươi”.
Nghe Ngô Tam Quế nói vậy. Ngô Mộc Hoàn không còn đếm xỉa gì tới tư cách người Ngô gia của mình nữa. “Phịch” một tiếng hắn quỳ xuống, cuống cuồng đập đầu nói: “Đại soái. Đại soái. Oan uổng quá. Chuyện đại sự như vậy, ta nào dám đui mù. Xin Đại soái hãy phái người đi Sơn Đông điều tra. Nếu như ta tham ô dù chỉ một hào thì xin nguyện bị ngàn đao phanh thây”.
Ngô Tam Quế ngồi trên ghế nhìn Ngô Mộc Hoàn đang cuống cuồng đập đầu dưới đất. Trong lòng hắn cũng biết rõ vị huynh đệ trong họ này không dám động chân động tay gây ra chuyện như vậy. Thế nhưng khi bắt đầu Sơn Đông đưa ra điều kiện buôn bán lỗ, lãi đôi bên cùng có lợi, còn bây giờ khi sứ giả mang tin lần thứ hai thì bên Sơn Đông giữ lại toàn bộ lãi. Không có mối làm ăn này, quân Liêu trấn đã sống rất thoải mái. Có mối làm ăn này thì cũng chỉ gọi là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Thế nhưng trong thư lần thứ hai này bên Sơn Đông lại nói binh mã Liêu trấn phải một mình đối phó với áp lực quân sự của quân Thát Lỗ. Điều này thực sự rất khó khăn nên binh mã Sơn Đông tình nguyện giúp sức. Bên Sơn Đông phái hai vạn quân tới Sơn Hải Quan. Tất cả lương thảo, quân nhu đều do bên Sơn Đông tự giải quyết.
Võ tướng thu được điều gì từ quyền lực của mình? Đơn giản là địa bàn và quân đội. Cho dù địa bàn từ Ninh Viễn tới Sơn Hải Quan chịu sự uy hiếp trực tiếp của binh mã quân Thát Lỗ thế nhưng nơi này chính là căn cứ của Ngô Tam Quế. Hắn còn binh lính của mình. Trong khi đó quân tướng của hắn còn gia sản, ruộng đất. Tất cả đều nằm trên địa bàn này.
Nếu bây giờ có binh mã bên ngoài tiến vào đóng quân. Tất cả những địa bàn đó của hắn sẽ bị người khác chiếm giữ. Khi đó Tổng binh Liêu trấn Ngô Tam Quế thì sẽ ra sao? Địa vị của hắn như thế nào?
Trong con mắt của Ngô Tam Quế, hành động lần này của bên Sơn Đông chính là muốn chiếm địa bàn của hắn. Hắn phái người tới kết giao với Sơn Đông không phải là muốn hai tay dâng địa bàn của mình cho người khác. Đơn giản hắn chỉ muốn kết giao sớm một chút thôi. Sau này khi hai bên quan hệ thân thiết, không phải là hắn không thể đầu quân cho Lý Mạnh. Thế nhưng hắn muốn vừa đầu quân vừa bảo toàn thực lực, cơ nghiệp bây giờ. Hay nói cách khác Lý Mạnh sẽ đưa ra một cái giá lớn hơn.
Thế nhưng ngay khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng, bên Sơn Đông đã gửi thư tới nói muốn được phái binh tới đóng giữ địa bàn của hắn. Đây chỉ là sự giả mạo. Khi thực hiện mưu kế sâu xa này, bên Sơn Đông không coi mười vạn binh Liêu trấn ra gì sao?
Thế nhưng Ngô Tam Quế cũng chỉ có thể bực tức đi lại trong phủ Tổng binh ở Ninh Viễn. Binh lính Liêu trấn hiện nay co rúm lại với nhau. Chúng rất sợ lại có hành động gì đó. Chúng chỉ sợ binh mã quân Thát sẽ tấn công. Cho dù những ngày này binh mã quân Thát Lỗ ở đối diện vô cùng yên tĩnh, hình như chúng đang chờ đợi kết quả lựa chọn Hoàng đế mới.
Khi suy nghĩ tới việc toàn bộ đại quân gần bốn vạn quân Thát Lỗ bị tiêu diệt ở phủ Hà Gian. Ngô Tam Quế lại suy nghĩ về năm nghìn quân của mình suýt chút nữa bị đối phương tiêu diệt hoàn toàn ở Đại Hưng Bảo khiến cho Ngô Tam Quế thật sự không còn dũng khí đề cập tới chuyện đó nữa. Sự mạnh yếu thực sự cách nhau quá xa.
Sau khi tin tức thương nghị Hoàng đế ở Thịnh Kinh thông báo tới Hoàng đế Mãn Thanh chính là Phúc Lâm mới sáu tuổi tướng sĩ quân Liêu trấn thầm vui mừng. Dựa theo kinh nghiệm của chính Đại Minh , nhất định trong lòng dại Thanh sẽ có đấu đá nội bộ liên miên. Có lẽ quân Liêu trấn sẽ có cơ hội nghỉ ngơi. Thế nhưng mới ngay đầu tháng tư, thám báo của Ngô Tam Quế ở bên kia đã báo tin về nói là quân Mãn Thanh đang tập kết binh mã ở Cẩm Châu, chuẩn bị tấn công thành Ninh Viễn. Tin tức này thật sự khiến Ngô Tam Quế và binh lính Liêu trấn hồn bay phách tán.
Theo như thói quen hành động của quân Thát Lỗ trước kia, các hoạt động quân sự lớn sẽ diễn ra vào thu đông. Tại sao bây giờ mới đầu xuân chúng đã ra tay rồi?
Trung tuần tháng ba năm Sùng Trinh thứ mười sáu, Phúc Lâm, tân Hoàng đế mới lên ngôi của Mãn Thanh hạ chỉ phong Duệ thân vương Đa Nhĩ Cổn làm Nhiếp Chính Vương, địa vị cao hơn các thân vương còn lại, phụ trách quốc sự.
Khi ý chỉ này ban ra, các thân vương kỳ chủ đang nghĩ dựa vào ấu chủ để kiếm lợi ích mới bừng tỉnh. Chuyện tư tình của Trang phi và Đa Nhĩ Cổn không chỉ là lời đồn. Nữ nhân đó còn dùng kế họp tung liên hoàn khắp nơi để đưa con trai mình là Phúc Lâm lên ngôi. Đối với Đa Nhĩ Cổn lợi ích lớn nhất của ông ta chính là sự gần gũi với Trang phi.
Trước kia ở Thịnh Kinh đã sớm có tin râm ran với một mức độ rất cao rằng Phúc Lâm này chính là con riêng tư thông giữa Trang phi và Đa Nhĩ Cổn.
Các thân vương, quý tộc của Lưỡng Hồng Kỳ và Tương Lam Kỳ đều nghiến răng nhưng không có cách nào để lật cờ. Thế lực của Lưỡng Bạch Kỳ hùng hậu hơn bọn họ. Đa Nhĩ Cổn còn có danh nghĩa Nhiếp Chính Vương, càng danh chính ngôn thuận chế áp các thân vương kỳ chủ khác. Ấu chúa đăng cơ, cho dù là công hay tư thì thoạt nhìn Lưỡng Bạch Kỳ của Đa Nhĩ Cổn đều phát tài.
Nhiếp Chính Vương phụ trách triều chính. Lúc này tiểu Hoàng đế không thể tự mình quyết định nên đương nhiên Nhiếp Chính Vương Đa Nhĩ Cổn tự mình quyết định tất cả. Đa Nhĩ Cổn muốn một trận đại thắng để nâng cao uy danh của mình, lấy lại tinh thần cho Mãn Thanh đang suy yếu chỉ vì trận đại bại đó, ông ta cũng muốn thông qua chiến lợi phẩm thu được làm vật phẩm trấn an các kỳ.
Sau trận đại bại ở quan nội nên không ai muốn dính vào nơi xui xẻo đó nữa. Bên Triều Tiên cũng không có gì để đánh cướp. Mục tiêu duy nhất chỉ còn Liêu trấn.
Một dải từ Sơn Hải Quan tới Ninh Viễn có một đạo quân Minh đông đảo đóng giữ. Cho dù hiện nay quân Minh suy yếu tới cỡ nào thì quân Minh vẫn là một sự uy hiếp đối với quân Mãn Thanh. Đa Nhĩ Cổn muốn nhân dịp này đánh chiếm đất đai, thu thập binh lính, dân chúng Liêu trấn vào trong bản đồ Mãn Thanh.
Với sức chiến đấu của binh lính Liêu trấn đương nhiên không có mối uy hiếp nào hết. Trong trận chiến nhỏ ở tháng giêng, hơn một nghìn quân trấn thủ Đại Hưng Bảo đã đánh tan năm nghìn quân đối phương tấn công đã chứng thực điều này.
Nhiếp Chính Vương Đa Nhĩ Cổn đã nhiều lần dẫn binh đánh trận đương nhiên sẽ lựa chọn đối thủ không biết phản kháng này, lại là một mục tiêu béo núc ních. Đây chính là lựa chọn tối ưu nhất.
Khi nhận được tin tức này Ninh Viễn đoàn luyện tổng binh Ngô Tam Quế như kiến bò trên chảo nóng. Quân Thát Lỗ bên kia thật sự đánh tới, hắn thực sự không có cách nào chống trả. Nếu như hắn chống cự lại thì chỉ e thực lực mà hắn vất vả tích cóp tới ngày hôm nay sẽ tan thành mây khói. Không có thực lực và địa bàn thì hắn còn làm được cái gì?
Lập tức Ngô Tam Quế không chần chừ nữa, hắn ra lệnh rút quân khỏi thành Ninh Viễn. Ninh Viễn chính là cứ điểm phòng thủ số một ở quan ngoại. Bên đồn binh Quảng Ninh cũng có đầy đủ công sự phòng ngự, hơn nữa nơi đó còn cách Sơn Hải Quan một ngày đường. Là tuyến lui binh rất hợp lý. Gia quyến Ngô phủ và binh lính Liêu trấn bắt đầu rục rịch lui binh.
Điều đáng thương nhất là những dân chúng bình thường của Liêu trấn. Bây giờ gần tới lúc cày bừa vụ xuân nhưng vì nạn binh đao sắp tới gần. Khi quân Thát Lỗ đánh tới đây, dân chúng sẽ bị quân Thát Lỗ bắt. Nam nhân trở thành nô lệ, nữ nhi bị chúng lăng nhục. Tốt nhất là chạy trước. Đáng tiếc ruộng đồng, hoa màu. E rằng năm nay lại xảy ra nạn đói.
Phản ứng của tổng binh Ninh Viễn Ngô Tam Quế và sự rút lui của binh mã Liêu Trấn, các thân vương, quý tộc ở Thịnh Kinh còn biết tin sớm hơn so với kinh thành Đại Minh , thậm chí là Tổng đốc Kế Liêu. Binh mã Ngô gia rút đi khiến cho Nhiếp Chính Vương Đa Nhĩ Cổn hả lòng hả dạ. Chưa cần đấu võ mà thắng lợi đã rơi vào tay.
Tháng tư năm Sùng Trinh thứ mười sáu, binh mã Liêu trấn còn chưa thấy bóng dáng quân địch đã rời bỏ thành Ninh Viễn, rút lui tới cứ điểm phòng vệ tuyến một là Quảng Ninh, ở tiền tuyến Ninh Viễn chỉ còn một ít binh lính già yếu đối phó qua loa.
Khi Ngô Tam Quế chỉ huy binh lính bản bộ rút lui về tới Đông Quan thì gặp sứ giả Ngô gia từ Sơn Hải Quan chạy tới. Người sứ giả này mang tin tức mới nhất từ kinh thành.
Ngày hai mươi bảy tháng ba, Hoàng đế Sùng Trinh chính thức hạ chiếu chỉ. Trấn Đông tướng quân, kiêm Đô đốc trấn thủ Sơn Đông, quan Tổng binh kiêm Lưỡng Hoài quân vụ Lý Mạnh trước đó đã dẫn quân tiêu diệt toàn bộ đại quân Thát Lỗ ở phủ Hà Gian, chém đầu hơn ba vạn sáu nghìn, chém đầu : A Ba Thái Nhạc Nhạc chủ soái quân Thát Lỗ. Một công huân có một không hai. Nay đặc biệt gia tăng, ân phong chức Tề quốc công, đời đời thế tập. Đặc biệt phong làm Đề đốc Sơn Đông, Hà Nam, kiêm quản lý ba phủ Nam Trực Lệ. Hoài Dương, cùng Từ Châu. Phủ Hà Gian, phủ Vĩnh Bình trực thuộc quan quân vụ tổng binh.
Nghe được tin đó Ngô Tam Quế ngây người như phỗng. Hắn thầm nghĩ thảo nào điều kiện của lá thư thứ hai lại ngặt nghèo như vậy. Thì ra Lý Mạnh đã có phủ Vĩnh Bình.
Một khi đã khống chế được phủ Vĩnh Bình chính là đã tiếp giáp với Sơn Hải Quan. Một khi muốn xuất quan chỉ mấy dặm đường. Thảo nào bên Sơn Đông muốn phái quân ra quan ngoại. Lúc này Ngô Tam Quế nhớn nhác suy nghĩ: một bên muốn đóng quân, quân Thát Lỗ lại định tấn công. Liệu có phải quân Sơn Đông có cấu kết với quân Thát Lỗ để hai mặt giáp công không?
Sau khi Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền mang theo yêu cầu của Sơn Đông quay về kinh thành. Hoàng đế Sùng Trinh đã làm theo đề nghị của Thủ phụ nội các Trần Diễn và Binh bộ thượng thư Trương Quốc Duy, bí mật phái Thái tử Chu Từ tới thành Nam Kinh, hơn nữa hắn còn ra lệnh cho thái giám Lô Cửu Đức trấn thủ Nam Kinh bí mật rút bớt binh mã ở vùng Giang Nam.
Cho dù đã chấp nhận tình hình hiện tại và đã sẵn sàng nhượng bộ thế nhưng khi Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền bẩm báo các yêu cầu. Hoàng đế Sùng Trinh vẫn không nhẫn nhịn được nổi cơn lôi đinh.
Hiện tại Hoàng đế Sùng Trinh không cả có dũng khí giận chó đánh mèo. Bởi vì người được phái đi thương lượng cũng do hắn cử đi, đương nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm. Sau khi quát mắng một hồi Hoàng đế Sùng Trinh lại khóc lóc trước nội các và lục bộ là mình vô năng, có lỗi với liệt tổ liệt tông.
Cuối cùng vẫn chỉ là Trương Quốc Duy nói mấy câu, ông ta nói hiện nay Lý Mạnh thế mạnh, có một số việc không thể không bỏ qua. Hơn nữa lúc này địa bàn của Lý Mạnh mở rộng gấp đôi nhất định cần có nhiều binh lực trấn đóng cai quân, hao tốn rất nhiều tiền tài và lực lượng. Địa bàn đó chẳng khác nào phân tán lực lượng Sơn Đông khiến cho triều đình có thể tranh thủ thời gian.
Không nói tới Nam Trực Đãi Lệ, chỉ nói riêng một vùng Hà Nam rộng lớn, lại cực kỳ hỗn loạn. Rất có khả năng binh mã Sơn Đông sẽ bị hãm vào vũng bùn đó, không thể rút chân ra được.
Cuối cùng Hoàng đế Sùng Trinh cũng miễn cưỡng chấp nhận giải thích đó rồi ôm mặt hạ chỉ. Sau khi sự việc này trôi qua. Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền đệ trình tấu thư xin từ chức. Lý do Ngụy Nhạc Tuyền đưa ra là ông ta đã đứng ra thay mặt triều đình đàm phán với võ tướng võ biền địa phương, ông ta có lỗi với Đại Minh , có lỗi với triều đình.
Nếu không phải trong nhà còn có cha mẹ già, ông ta hẳn sẽ lấy cái chết báo đáp triều đình. Ngụy Nhạc Tuyền nói rất hợp lý, Hoàng để Sùng Trinh từ lâu đã không vừa ý với ông ta nên nhanh chóng chuẩn tấu.
Ngày hôm đó Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền từ chức. Ngày hôm sau ông ta nhã nhặn từ chối tiệc rượu tiễn biệt các đại thần thân thiết dự định tổ chức. Ngụy Nhạc Tuyền thu thập một ít đồ đạc, dẫn theo người nhà vội vàng rời khỏi kinh thành.
Sau khi rời khỏi kinh thành, Ngụy Nhạc Tuyền ngồi thuyền trên Vận Hà xuôi nam. Suốt đọc đường đi Ngụy Nhạc Tuyền không dám dừng lại, ông ta lo lăng Hoàng đế Sùng Trinh mưa nắng thất thường đột nhiên nổi giận sẽ tống ông ta vào ngục hạch tội. Tới khi đó thì chính ông ta chỉ còn biết kêu trời cực kỳ xui xẻo.
Ý chỉ của Hoàng đế ban ra khiến thiên hạ chấn động. Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi trước một địa bàn trấn thủ rộng lớn như vậy và cả hàm Tề quốc công. Cứ coi như một trung thần công lao hiển hách thì cũng phải từ chối lần phong thưởng này bởi vì điều này là cực kỳ bất kính. Thế nhưng Trấn Đông tướng quân Lý Mạnh tiếp nhận không chút khách khí
Nếu dựa theo quy củ thường ngày, với thái độ đó của Lý Mạnh, văn nhân sĩ tử thiên hạ nhất định là múa bút lên án, nói Lý Mạnh có dã tâm, đại nghịch bất đạo. Thế nhưng lần này sau khi ý chỉ được ban ra, dư luận công kích của xã hội mà các triều thần hy vọng đã không xuất hiện. Khi tìm hiểu sơ qua tình hình, mọi người đã vô cùng kinh hãi. Tình thế hiện nay đã thay đổi.
Từ khi Hoàng đế Sùng Trinh đăng cơ, thiên hạ liên tục gặp thiên tai. Lưu tặc nổi dậy như ong. Quân Thát Lỗ vốn trước đây vẫn bị ngăn ngoài quan ngoại nay bắt đầu hưng binh nhập quan. Cho dù cục diện này là thế nào đi nữa thì tình thế này giống với thời mạt thế.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong lòng mọi người chứ không ai dám nói ra.
Nếu đơn giản đây chính là cục diện thời mạt thế thì có lẽ là thay đổi triều đại hay là bị man tộc xâm lấn. Xem ra với thế cục thiên hạ hiện nay, người có khả năng nhất chính là Sấm Vương Lý Tự Thành ở vùng Hồ Quảng Hà Nam, có rất nhiều kẽ sĩ có địa vị cao quý đầu quân. Không nghi ngờ gì nữa đó là một vấn đề rất rõ ràng.
Trong khi đó quân Thát Lỗ bên quan ngoại dù rất hùng mạnh, trước mắt chúng chỉ tàn phá cướp bóc vùng Bắc Trực Lệ và Sơn Tây, chứ không xâm nhập. Bộ tộc Ngoã Lạt, những bộ tộc Thát Đát Mông Cổ trước kia cũng đã từng tiến tới vị trí đó nhưng không ảnh hưởng gì tới Đại Minh. Có thể thấy quân Thát Lỗ chỉ là bệnh ghẻ lở ngoài da không có gì đáng ngại.
Đúng lúc ánh mắt mọi người đang tập trung vào Sấm Vương Lý Tự Thành, Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh lại đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người với một thực lực cực kỳ hùng mạnh. Triều đình phong thưởng cho hắn một địa vị rất cao, hơn nữa còn vượt qua khuôn phép mà Lý Mạnh hắn vẫn thản nhiên tiếp nhận.
Tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi vị bất thường trong chuyện này, cho dù dưới bất kỳ góc độ nào chuyện phong thưởng này vô cùng bất thường. Lý Mạnh không chối từ còn thản nhiên tiếp nhân càng khiến người khác phải suy nghĩ nhiều. So với xuất thân từ dịch tốt của Sấm Vương Lý Tự Thành. Lý Mạnh xuất thân từ quân hộ buôn lậu muối. Thế nhưng dù sao triều đình Đại Minh phong thưởng lên siêu phẩm Đại tướng cũng thể hiện người này là nhân vật kiệt xuất của Đại Minh nên dù là gì đi nữa cũng khiến người ta dễ dàng chấp nhận.
Đánh giá về việc này, Tiền hữu đô ngự sử Lưu Tông Chu đang dạy học ở Hàng Châu có một phân tích rất sâu sắc. Khi Lưu Tông Chu đang dạy học, có học trò tới từ Giang Tây hỏi Lưu Tông Chu không trả lời trực tiếp mà ông ta vừa cười vừa nói: “Hôm trước trong lúc nhàn rỗi ta đi uống trà nghe bình về Tam Quốc. Khi nói tới Hán Hiến Đế phong Tào Tháo làm Ngụy Công sau đó lên Ngụy Vương, có trăm quan, vô cùng kiệt xuất.
Mọi người đều có thể hiểu được lời nói này, ai nấy đều tái mặt, không dám nói nhiều. Ngoài ra còn một hiện tượng kỳ lạ nữa. Dân chúng không mắng Lý Mạnh, không mắng Hoàng đế mà mắng triều thần trong triều, nói bọn họ ngu ngốc làm hại dân hại nước.
Sau khi ý chỉ được ban ra, có một người là Phương lão nhị Phương Ứng Nhân vốn là cử nhân công danh không hiểu tại sao lại được nhận chức Đồng tri phủ Dương Châu.
Phủ Dương Châu cũng được tính là phủ lớn trong thiên hạ. Ngồi vào địa vị này không nói chuyện phải có nhiều tiền bạc mà phải có chỗ dựa là đại thần có quyền thế trong triều mới đủ. Công danh của Phương Ưng Nhân chỉ là loại ô dù, không đáng trông cậy để làm quan. Hắn vốn chỉ cần kinh doanh gia nghiệp lớn của gia đình là đã thấy mỹ mãn rồi.
Phương lão tam Phương Ứng Hiếu vốn là Hải châu diêm chính ti trung, Điền Sứ thất phẩm, người nhà Phương gia đã cảm thấy thoả màn, không nghĩ có yêu cầu cao nữa.
Thế nhưng Phương lão tam là người thường xuyên ra gia trong nhà. Hiện tại ông ta là quan lại, khác hẳn với thương nhân. Phương lão nhị Phương Ứng Nhân dù là gia chủ Phương gia thế nhưng lại không có chí khí
Lần này đột nhiên thăng chức Đồng tri phủ Dương Châu, bất ngờ trở nên cao sang. Không nói nhưng phú hào, thương nhân Dương Châu chạy tới nịnh nọt mà ngay cả Phương lão tam hàng ngày luôn kiêu căng ngạo mạn cũng chạy về khiến cho Phương lão nhị nở mày nở mặt.
Các quan văn Nam Trực Lệ. Giang Bắc kinh hãi. Việc Phương Ứng Nhân được bổ nhiệm làm Đồng tri Dương Châu hoàn toàn không theo quy củ. Sau khi tìm hiểu lẫn nhau thì biết đây chính là ý của Tề quốc công Lý Mạnh. Rất nhiều điều lúc trước còn chưa rõ ràng nhưng thông qua việc bổ nhiệm này đã lờ mờ hiện ra trước mắt mọi người.
Triều đình trong cảnh gian khó đã phong Lý Mạnh là Tề quốc công, Đề đốc quân vụ các nơi. Hắn còn có thể đề bạt, cách chức quan văn. Điều này quả thực cực kỳ khó tin.
Kinh ngạc thì đã kinh ngạc. Các quan viên Nam Trực Lệ. Giang Bắc lập tức hiểu ra một điều, bọn họ cần tỏ thành ý với ai, ai là người quản lý vận mệnh của bọn họ.
Trong chức danh dài dẳng dặc của Lý Mạnh, có một nơi ở Nam Trực Lệ, Giang Bắc không đề cập tới chính là phủ Phụng Dương. Phủ Phụng Dương là Trung Đô của Đại Minh , là Hoàng lăng. Đương nhiên không thể giao cho một gã võ tướng trấn thủ. Thế dương phủ Phụng Dương nằm ở Hà Nam. Thế nhưng phủ Phụng Dương bị Từ Châu Năm Trực Lệ và Sơn Đông bao quanh. Ngoại trừ thành Phụng Dương còn tất cả ngầm thừa nhận để Lý Mạnh trấn thủ.
Ngay khi thành Tế Nam nhận được ý chỉ vào ngày thứ tư. Tin cấp báo nhanh chóng được sứ giả đưa tới Dĩnh Thượng. Nơi này bây giờ là nơi đóng quân của Tham tướng quân Hoài Dương. Trần Lục.
Trong tay Trần Lục có hai vạn binh mã, cùng với hai vạn năm nghìn binh mã của Mã Cương, một ở đông, một ở tây, kẹp mười hai vạn đại quân của Cách Tả ngũ doanh vào giữa khiến cho đối phương không dám hành động xằng bậy. Chỉ riêng điều này cũng nói lực chiến đấu của quân Giao Châu doanh hùng mạnh như thế nào.
Sau khi Trần Lục nhận được ý chỉ của triều đình, hắn liền phái người đi thông báo cho Cách Tả ngũ doanh đang thấp thỏm không yên ở trấn Chính Dương. Ngày hôm sau Tham tướng Trần Lục. Mã Cương trú đóng ở Lưỡng Hoài cùng phát ra thông báo là quân Cách Tả ngũ doanh đã chấp nhận việc chiêu an của quân Hoài Dương và quân Thanh Châu.
Quan lại địa phương hai phủ Phụng Dương và Lư Châu dở khóc dở cười trước kết quả này bởi vì sau tháng giêng, đại bộ phận binh lính Cách Tả ngũ doanh đã bắt đầu xây dựng đồn điền ở khu vực đóng quân của mình. Phủ Phụng Dương là nơi có nhiều hoàng thân quý tộc của Hoàng gia. Phủ Phụng Dương cũng là phủ lớn tương tự như phủ Hoài An và phủ Dương Châu.
Đại bộ phận đất đai ở đây là trang viện Hoàng gia và sản nghiệp của giới quý tộc. Việc thôn tính đất đai diễn ra cực kỳ nghiêm trọng. Khi Cách Tả ngũ doanh và Trương Hiến Trung xâm nhập vùng trung bộ, giới quý tộc các nơi không chạy trốn về Nam Kinh mà chạy về phủ Phụng Dương. Nông dân ở nơi đó đều bị vu thành phản quân hay bắt buộc bỏ trốn tha hương.
Chinh vì điều này có khá nhiều đồng ruộng tự nhiên để hoang vu. Sau tháng giêng Cách Tả ngũ doanh bắt đầu tổ chức cho binh lính khẩn hoang đồn điền.
Nếu ai đó chỉ nhìn vào hành động thì có cảm giác Cách Tả ngũ doanh chuẩn bị đóng quân lâu dài ở đây, muốn trường kỳ tác chiến. Thế nhưng quan lại địa phương lại biết trong thời gian gần đây công việc làm ăn của thợ rèn trong thành trở nên phát đạt lạ thường. Những binh lính nghịch tặc ra đồng làm việc này đã đưa vũ khí vào trong thành đổi lấy nông cụ sinh hoạt hàng ngày.
Công việc làm ăn của thợ rèn và các mặt có liên quan trở nên thịnh vượng. Rất nhiều vũ khí được thu gom đưa vài lò rèn đúc thành nông cụ. Thử nghĩ xem một khi muốn trường kỳ tác chiến lại không cần vũ khí
Hơn nữa gần đây, quan lại địa phương ở Dĩnh Châu. Dĩnh Thượng, Thọ Châu ít nhiều đều phát tài. Có người còn nói với bọn họ những ruộng đất khai hoang trồng trọt trong phạm vi quản lý của bọn họ đều phân chia sản phẩm theo tỷ lệ nhất định cho bọn họ. Cho dù tỷ lệ này hơi ít thế nhưng khi tính toán bọn họ thấy không ít chút nào.
Để đạt được lợi nhuận không nhiều đó, bọn họ chỉ cần đo đạc ruộng đất. Hơn nữa cần phải phát ra khế ước chứng nhận những đất đai này thuộc những thương nhân Sơn Đông giàu có.
Nếu như muốn thu được càng nhiều lợi ích từ những ruộng đất này thì đương nhiên càng phải thu nhiều, ví dụ như càng đặt mua nhiều trâu cày và nông cụ, cũng như khiến cho nhiều ruộng đất trở thành đất “vô chủ”.
Trong khi đó quan lại địa phương phần lớn đều sống nhờ vào việc biếu xen của những nhà giàu địa phương và cả tham ô nữa. Bây giờ dựa vào điểm này phát tài khiến cho những người đó có cảm giác là sống bằng tiền cho thuê đất, lương thực thu được mới chính là làm ăn chân chính. Thế nhưng trong phủ Phụng Dương, đất đai phần lớn đều thuộc trang viện Hoàng gia và giới quý tộc nên bọn họ không được chia phần.
Bây giờ có người cho bọn họ cơ hội này. Không ai là không động tâm. Lúc này mới chỉ là binh lính phản tặc trồng trọt cùng với sự hứa hẹn của binh mã Sơn Đông bên ngoài, không có gì đảm bảo an toàn nên dù đám quan lại động tâm nhưng rất ít người ra tay. Trong khi đó hàng chồng khế ước đất vẫn đang được cất giữ.
Sau khi ý chỉ của triều đình ban xuống, quân binh Sơn Đông đóng ở phủ Phụng Dương tuyên bố đã chiêu hàng được Cách Tả ngũ doanh phản nghịch. Bây giờ mọi chuyện đều đã sáng sủa.
Quan lại có tiền bạc trong tay bắt đầu đi tìm đầu mối liên lạc lúc trước, yêu cầu được tăng thêm vốn đầu tư, chiếm giữ một số định mức nhất định ruộng đất khai hoang bên ngoài thành.
Cho tới lúc này tất cả mọi chuyện đã rõ ràng. Giới quan lại địa phương là những người nắm tin tức rất nhanh nhạy. Bon họ biết phép tắc nào được thực hiện ở hai phủ Hoài An và Sơn Đông, biết rõ đồn điền là cái gì? Chế định thế nào? Đó là nơi để quản lý những dân chạy nạn làm việc.
Hoa màu hàng năm sản xuất ra ngoài cung cấp cho các điền hộ sinh sống còn lại đều nộp cho quân Giao Châu doanh và các nhân sĩ liên quan. Những điền hộ của điền trang làm việc rất cần cù, điền trang tập trung tu sửa thuỷ lợi, sản phẩm làm ra ở điền trang nhiều hơn so với làm việc ở thôn trang. Hơn nữa không bị quan lại địa phương chèn ép, dày xéo, hao tổn linh tinh.
Hơn nữa với thời loạn thế bây giờ, cho dù ruộng đồng phì nhiêu, cho dù có mua bán đoàng hoàng thế nhưng vẫn có thể mất không vì thời thế thay đổi. Thế nhưng Tề quốc công Lý Mạnh này đánh đông dẹp bắc. Quân Thát Lỗ, sấm tặc đều bị đánh cho thất bại thảm hại. Lưu tặc Cách Tả ngũ doanh hung thần ác sát này cũng bị đám binh mã Sơn Đông ít hơn nhiều coi như dê, cừu. Chính mình chỉ bán ra không mua vào. Đầu tư vào điền trang chính là tương lai sáng lạn.
Kiếm tiền chỉ là một chuyện. Không cần phải nói nữa đầu tư vào sản nghiệp của Tề quốc công chính là thượng sách, biểu thị sự hữu hảo với Tề quốc công. Một hành động rất có lợi cho chính trị.
Các quan lại phủ Phụng Dương ở phía nam và cả những phú hào của Lưỡng Hoài đều bắt đầu tiến hành đầu tư vốn vào đồn điền sản xuất của Cách Tả ngũ doanh.
Rất nhiều nông cụ, rất nhiều hạt giống, trâu cày theo nhiều cách thức khác nhau lần lượt xuất hiện ở khu vực này. Rất nhiều dân chúng bình dân chạy nạn bên ngoài nhưng không có cách nào quay về cố hương cũng bị thu hút vào làm việc bên trong đồn điền.
Cách làm của quân Giao Châu doanh khiến người người bội phục. Một quá trình chiêu an có thể khiến bọn họ có thể làm ra lợi nhuận, mọi người đều phát tài, mọi người đều vui vẻ.
Trong khi đó binh mã Cách Tả ngũ doanh, phần lớn binh lính được chuyển thành nông dân. Binh lực thực sự có thể chiến đấu chỉ còn lại hơn sáu nghìn binh lính. Sau khi những binh lính này được quan quân quân Hoài Dương và quân Thanh Châu kiểm tra, cảm thấy phù hợp với yêu cầu về binh lính của Giao Châu doanh nên giữ làm lính.
Mã Thủ Ứng và Lận Dường Thành cực kỳ kinh hãi với kết quả kiểm tra này. Những binh lính cường hãn của Cách Tả ngũ doanh sau khi kiểm tra đã bị loại phần lớn, chỉ còn hơn sáu nghìn. Ngay cả sĩ quan được kiểm tra cũng không đạt yêu cầu. Quân Giao Châu nói là ít nhất phải trái qua huấn luyện một năm mới đạt tới trình độ quân chính quy.
Thật ra kết quả này không có gì ngạc nhiên. Hai người Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành đã được mời xem quân Giao Châu luyện tập và thao diễn. Bọn họ cực kỳ kinh hãi có cảm giác quân đội trước mặt mình không phải là người.
Sau khi thanh lọc Cách Tả ngũ doanh. Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành quyết định tiếp tục tòng quân. Sau khi nhận được chỉ thị của Lý Mạnh, hai người bắt đầu từ chức Thiên tổng doanh, mỗi người chỉ huy một doanh hai nghìn binh lính. Mã Thủ Ứng , Lận Dưỡng Thànhvà binh lính đều trực thuộc vào Tham Tướng quân Hoài Dương Trần Lục.
Bởi vì Cách Tả ngũ doanh đến từ nam bộ Hà Nam nên hướng tác chiến Hà Nam vẫn còn tiếp tục coi trọng những binh lính hung thần ác sát này. Hai nghìn người còn lại chuyển về phủ Quy Đức. Trấn thủ phủ Quy Đức là Viên Thời Trung. Khi Lý Mạnh chính chiến phủ Hà Gian. Viên Thời Trung đã chiếm được phủ Quy Đức, hiển nhiên bây giờ hắn được thưởng công xứng đáng.
Ở phủ Quy Đức đã thành lập quân Dự Bắc trực tiếp do Lý Mạnh chỉ huy. Thống lĩnh quân Dự Bắc là Viên Thời Trung, số lượng khoảng một vạn người.
Vào tháng tư năm Sùng Trinh thứ mười sáu. Cách Tả ngũ doanh chỉ còn là một từ trong lịch sử. Nguy Tiểu Bắc khác với hai huỵnh đệ muốn tòng quân. Sau khi hắn nghiên cứu kỹ chính sách của quân Giao Châu, đã quyết định giao hết binh lính bản bộ của mình, cầm tiền tài tích cóp được đi tới phủ Dương Châu làm một phú ông.
“Thắt lưng quấn mười vạn quan, cưỡi hạc hạ Dương Châu” là một suy nghĩ luôn ở trong đầu Nguy Tiểu Bắc. Sự sắp đặt của quân Giao Châu doanh đối với hắn khiến cho hắn được sủng ái mà lo sợ. Hơn nữa hào tộc Phương gia ở lường Hoài chuẩn bị chấp nhận hắn là con rể. Dù chỉ là đại tiểu thư của chi dưới nhưng cũng là cực kỳ vinh quang khiến hắn không còn phải lo nghĩ gì nữa.
Từ tháng giêng tới tháng tư, lực lượng quân sự của Giao Châu doanh ở Lưỡng Hoài vẫn chỉ là duy trì trận đánh nhỏ, tình trạng cầm chừng. Ngược lại các đại diện của chưởng quỹ của thương đoàn Linh Sơn và diêm bang đã thu được một phần khế ước, qua lại, thăm viếng, cò kè mặc cả với quan lại địa phương và các hào cường tự mình lập trại thậm chí là lục lâm thảo khấu.
Đất đai rộng lớn ở phủ Phụng Dương hình thành một cuộc mua bán lợi ích lớn. Chỉ cần là người có tiền, có thực lực là có thể thành lập đồn điền tiến hành sản xuất.
Mọi người có lợi ích chung nên đương nhiên muốn duy trì, duy trì điền sản và trang viên, bọn họ cũng muốn duy trì điền sản và trang viên sau lưng Giao Châu doanh, còn muốn ủng hộ Tề quốc công Lý Mạnh.
Chính vì mọi người đã gắn bó vào một lợi ích không thể phân chia. Một người tổn hại tất cả tổn hại một người vinh quang, tất cả vinh quang.
Theo như kế hoạch của mấy người Chu Dương, toàn bộ ruộng đất ở Nam Trực Lệ sẽ hình thành đồn điền như ở vùng Sơn Đông. Tất cả nằm dưới sự khống chế của mạc phủ tướng quân, không cho phép bất kỳ ai nhúng tay vào, trong đó dân cư điền sản đều là tài sản của Giao Châu doanh. Thế nhưng Lý Mạnh đã đưa ra một ý kiến: “Nam Trực Lệ, Giang Bắc có nhiều gia tộc lớn, hào cường. Quan lại phần lớn là sĩ tử Giang Nam, cực kỳ rắc rối phức tạp. Hơn nữa nguyên khí chưa bị tổn hại. Nếu như nhất loạt loại bỏ, chiếm nhân lực và điền sản nhất định sẽ gây nên phản kháng mạnh mẽ khi đó việc nam tiến sẽ vô cùng phức tạp, hao tổn nhiều công sức, lực lượng. Không bằng bây giờ thoả hiệp. Dùng biện pháp chia xẻ điền trang khiến cho hao phí khai khẩn điền trang có thể thông qua những người này mà giảm xuống rất nhiều. Một điều nữa là có thể thu hút được những nhà giàu đang dao động, không ổn định đứng dưới cờ Giao Châu doanh, dốc sức vì chúng ta”.
Khi Lý Mạnh nói xong mấy người Chu Dương. Viên Văn Hoành thoáng cân nhắc rồi lập tức cực kỳ tán thưởng. Điều này hoàn toàn xuất phát từ sự bội phục của chính bọn họ.
Ngay cả khi phác thảo kế hoạch này Tôn Truyền Đình cũng cực lực tán thưởng. Thế nhưng Đại soái với khả năng thiên phú của mình đã nghĩ ra kế sách cao tuyệt này. Cho dù là mấy vị Tể tướng đại hiền của Đại Minh cũng không thể nghĩ ra kế sách tuyệt vời này.
Dường như Lý Mạnh cũng kinh ngạc với chính suy nghĩ của mình. Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại hắn không phát hiện ra bất kỳ sai lầm nào. Lúc này hắn mới nhớ tới điển cố trước đây.
Năm đó Nhật Bản xâm lược Đài Loan. Những thương nhân lớn và nhà giàu ở Đài Loan như Cô gia và Thái gia đều là đối tượng trọng điểm lôi kéo, được trao rất nhiều ưu đãi và nâng đỡ vì bọn họ chính là tầng lớp trên của Đài Loan. Cho dù bọn họ chỉ là số ít thế nhưng với sự ủng hộ của bọn họ sẽ duy trì được sự ổn định và lòng dân chúng Đài Loan.
Khi Lý Mạnh nói ra sách lược đó, nó cũng tương tự như vậy. Đoàn kết giai cấp thống trị Giang Bắc Nam Trực Lệ, đoàn kết quan lại, địa chủ, nhà giàu, khiến bọn họ tụ tập xung quanh mình khiến chính mình có thể duy trì sự khống chế đối với địa bàn này. Điều quan trọng nhất lúc này là có thể khống chế được địa bàn mà hao tổn ít sức lực và tiền tài nhất.
Còn về phần dân chúng bình dân mất đi đất đai thậm chí mất đi chính sự tự do của mình, bị kìm hãm vào trong đồn điền, trở thành bán nông nô thì không ai để ý tới. Nhất tướng công thành vạn cốt khố. Một chút hy sinh và một chút máu tanh nhỏ xuống cũng là điều có thể dễ dàng tha thứ. Huống chi trước mắt Lý Mạnh không chỉ theo đuổi có riêng một cảnh giới“Tướng”.
Việc chỉnh biên và huấn luyện Cách Tả ngũ doanh đã bắt đầu thế nhưng Trần Lục và Mã Cương đã nhận được mệnh lệnh của Lý Mạnh. Quân Hoài Dương và quân Thanh Châu phải điều mười doanh lên phía bắc, tăng cường thực lực cho đại bản doanh, hơn nữa yêu cầu rất rõ ràng phải là Lão binh doanh khiến cho cả Mã Cương và Trần Lục cảm thấy bất mãn.
Các địa phương Từ Châu. Hoài An, Dương Châu. Phụng Dương đều lên kế hoạch lập đồn điền. Điều này đã chứng tỏ một điều là quân Giao Châu doanh đã thực sự khống chế được địa bàn. Một khi có đồn điền tập trung nhân lực sẽ có quân lương đầy đủ, cùng với nguồn lính dự bị. Nơi đó chính là nguồn bổ sung binh lính.
Dân chúng Từ Châu. Hoài An nhanh nhẹn dũng mãnh. Trong hai phủ Phụng Dương và Lư Châu có rất nhiều quan binh và lưu tặc phân tán trong dân gian. Hai nơi này cũng là nguồn bổ sung lính rất tốt.
Hơn nữa dù điều hai vạn người lên phía bắc, binh lính còn lại trong tay Mã Cương và Trần Lục cũng còn gần ba vạn người. Đối với địa phương Giang Bắc Nam Trực Lệ có lẽ khó có thể duy trì thế công với bên ngoài, nhưng để phòng ngự thì hoàn toàn có thể.
Bên ngoái Sơn Đông, dọc theo phủ Hà Gian lên phía bắc, tiến vào phủ Vĩnh Bình sau đó rời khỏi địa giới Sơn Hải Quan là có thể tiến vào đất Liêu Đông. Có thể nói suốt đoạn đường này là đường lớn thông suốt.
Có đường thuỷ, có bình nguyên, có hiểm địa kinh thành và vùng lân cận, có quan đạo nối liền các nơi. Hàng động của đại quân không gặp khó khăn gì. Thế nhưng quân Giao Châu doanh hành quân từ Sơn Đông không phải lo lắng về chuyện giao thông.
Khi hành quân ở sườn phía đông Bắc Trực Lệ cho dù là coi như hành quân trong nội địa của mình, quân Sơn Đông vẫn có mối lo hiển hiện là sẽ bị người tập kích ở cánh. Dù sao quân Minh vẫn còn hơn hai mươi vạn đại quân. Cho dù coi đó chỉ là hơn hai mươi vạn đầu heo thế nhưng khi chúng xông ra ngoài muốn đuổi chúng cũng tốn rất nhiều sức lực.
Trên thực tế với cục diện trước mắt. Mãn Thanh cũng không phải là kẻ thù hàng đầu. Khi Lý Tự Thành dẫn quân đại chiến với Ngô Tam Quế. Khi hai bên đang đánh nhau, đột nhiên quân Thát Lỗ xuất hiện. Sau đó quân Đại Thuận binh bại như núi lở rồi thì cả Hoa Hạ của người Hán sụp đổ, man tộc vào làm chủ Trung Nguyên.
Sau đó như mọi người đã biết chính là thời kỳ đen tối mấy trăm năm...
Mỗi lần nghĩ tới điều đó Lý Mạnh đứng ngồi không yên. Hắn biết mỗi bước đi của hắn là ngầm nuốt trọn Đại Minh hay là từng bước tiêu diệt Lưu tặc. Thế nhưng kẻ thù quan trọng nhất của hắn vẫn làm quân Mãn Thanh man tộc. Điều thực tế là trước yếu sau mạnh, quân Giao Châu doanh khi đánh nhau đã dùng bớt sức lực hơn, từng bước tích trữ lực lượng, dùng lực lượng mạnh nhất của mình quyết chiến với quân Mãn Thanh, giải quyết mối họa về sau.
Thế nhưng việc Lý Mạnh muốn coi quân Mãn Thanh là kẻ thù đầu tiên cần phải tiêu diệt là có mối nguy hiểm rất lớn.
Từ lão thái giám Lưu Phúc Lai cho tới Tôn Truyền Đình và những người biết binh pháp đều muốn khuyên can Lý Mạnh thế nhưng cuối cùng tất cả đều từ bỏ, không can gián mà ngược lại dốc toàn lực lên kế hoạch.
Bởi vì bọn họ biết rằng, bọn họ có khuyên giải Lý Mạnh tới mức nào đi nữa, hắn cũng sẽ không nghe bọn họ. Mỗi lần quyết định chinh phạt quân Thát Lỗ chính là lúc con người Lý đại soái trở nên cực kỳ bướng bỉnh.
Không có người khuyên giải, hắn cũng không giải thích quyết tâm của mình với mọi người. Nếu như hắn có thể tiêu diệt quân Thát Lỗ nhưng bị đại quân triều đình Đại Minh và đại quân Lưu tặc ở phía sau chặn đường lui, thậm chí toàn quân bị tiêu diệt, hắn cũng cam lòng. Bởi vì một trong hai bên đó chiếm được thiên hạ thì đều là giang sơn của người Hán chính thống. Tóm lại là thịt nát trong nồi của mình.
Tình thế rất khó khăn, nhất định phải đón tiếp khó khăn đó thế nhưng không phải là ngông nghênh đón đỡ, cũng không phải là đột nhiên xông tới không kiêng nể gì. Nhất định phải chuẩn bị tiến hành từng buớc một.
Hai phủ Hà Gian và Vĩnh Bình đều phải xây dựng tốt đồn điền. Đồn điền, điền trang trong hệ thống quân Giao Châu doanh còn có chức năng kho hàng và binh trạm. Không có đồn điền, có thể nói hai nơi này không thể trở nên an toàn và đáng tin cậy với quân Giao Châu doanh.
Lúc này Vương Thao mới tiến quân vào đóng ở phủ Hà Gian. Tất cả chỉ đang ở bước chuẩn bị ban đầu. Chuyện cần phải giải quyết rất nhiều. Thế nhưng có điều thuận lợi là khi quân Thát Lỗ xâm nhập quan nội cuối năm Sùng Trinh thứ mười lăm đã tàn phá cực kỳ tan hoang hai phủ Hà Gian và Vĩnh Bình. Quan lại địa phương và dân chúng hoặc là bỏ chạy khắp nơi, hai là bị giết hết. Hiện tại triều đình vẫn đang chú tâm tới tu bổ tường thành ở kinh thành, không có ai để tâm tới những nơi này. Điều này hoàn toàn không phải không có lợi đối với quân Sơn Đông. Khi quân Sơn Đông tiến vào đây tiến hành xây dựng lại không gặp phải nhiều trở ngại từ các thế lực địa phương.
Những lần trước Trịnh gia ở Phúc Kiến đưa tặng lễ vật không nhỏ chút nào. Tất cả đều là báu vật quý giá cùng tuyệt sắc mỹ nữ. Sau khi lễ vật được đưa vào phủ tướng quân, người tới tặng lễ vật của Trịnh gia biết rằng Lý đại soái đã thu lễ vật nhưng đồng thời cũng biết là Lý đại soái nhớ tới giao tình trước kia với Trịnh gia nên mới thu nhận lễ vật.
Thế nhưng La quản gia của phủ tướng quân lại lạnh lùng nói là vì lễ vật của các người khiến ta bị Đại soái mắng một trận, nói Trịnh gia các ngươi luôn đổi theo hướng gió, làm càn.
Quản gia La Tây là người hầu của Lý Mạnh. Thế nhưng đối với người ngoài quản gia La Tây có địa vị rất cao. Ai nấy cũng đều cung kính với La quan gia. Người đại diện của Trịnh gia tới tặng lễ vật chột dạ khi thấy La quản gia tức giận, rồi khi nghe thấy câu nói của Lý Mạnh tức thì lúng ta lúng túng.
Với thực lực và địa vị Tề quốc công của Lý Mạnh lúc này, một gia tộc quyền thế như Trịnh gia cũng không dám đắc tội. Người đại diện cho Trịnh gia này vội vàng phái khoái mã khẩn cấp báo tin về Nam Kinh, Hàng Châu, Phúc Kiến, thông báo cho đại lão phụ trách gia tộc.
Em ruột của Trịnh Chi Long là Trịnh Chi Hổ, là nhân vật số hai trong Trịnh gia vội vàng xuất phát từ Hàng Châu qua Dương Châu, chuẩn bị tới Tế Nam chúc mừng Lý đại soái được phong Tề quốc công, đồng thời giải thích một số hiểu lầm trước kia.
Thế nhưng khi những sứ giả của thương đoàn Bát Mân tới Tế Nam sắp đặt chuyện này lại được thông báo là Tề quốc công đã khởi hành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook