Thuận Minh
-
Chương 424: Chưa tới thái bình, hưởng lạc (1+2)
Câu nói này thực sự đã đi thẳng vào vấn đề khiến cho bản tay Ngụy Nhạc Tuyền vừa mới giơ chén rượu lên nửa chừng cứng đơ tại chỗ, sắc mặt Lý Mạnh vô cùng thản nhiên giống như hắn đang hỏi xem thời tiết hôm nay như thế nào?
Lúc này trong tiệc rượu là bầu không khí yên tĩnh, khó xử. Lý Mạnh mỉm cười chờ đợi câu trả lời, còn trên trán người được coi là bình tĩnh như Ngụy Nhạc Tuyền lại lấm tấm mồ hỏi.
Trong khi đó Lý Mạnh không thúc giục, hắn cầm chén rượu giơ lên trước sau đó uống một hơi cạn chén, sảng khoái ngồi tựa lưng vào thành ghế, chờ đợi câu trả lời của đối phương như trước. Không riêng gì cánh tay của Ngụy Nhạc Tuyền vẫn cứng đơ trên không, ngay cả gương mặt của ông ta cũng cứng đơ, ông ta không biết nên nói điều gì cho phải.
Nhìn nụ cười của Lý Mạnh. Ngụy Nhạc Tuyền lưỡng lự một lát rồi ông ta cũng nâng chén rượu uống cạn sau đó cười gượng nói: “Lý đại nhân, trong kinh thư đời trước, vào thời Xuân Thu. Sở Trang Vương hỏi cửu đỉnh nặng nhẹ thế nào. Đại phu Vương Tôn Mãn đã ung dung trả lời khiến người khác phải khâm phục. Nay bản thân mình gặp cảnh ngộ này thì cả người toát mồ hôi”.
Vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, khi Sỏa Trang Vương chinh phạt Man tộc tới tận phụ cận Thu Thất. Chu Vương phái Đại phu Vương Tôn Mãn tới uý lạo quân Sở. Sở Trang Vương vẫn nhòm ngó ngôi vua, có dã tâm lật đổ ngôi Vương của nhà Chu. Vương Tôn Mãn nói vận khí nhà Chu vẫn chưa tận và khuyên Sở Trang Vương từ bỏ ý nghĩ đó đi.
Điển cố lịch sử này vẫn được người đời sau ca tụng. Điều này chẳng khác gì một người dùng lời nói của mình đã bảo vệ vận mệnh quốc gia. Một nhân tài mưu trí và có tài hùng biện tới nhường nào.
Khi binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền gặp phải chính cảnh ngộ này. Bây giờ Ngụy Nhạc Tuyền mới hiểu khi đó Vương Tôn Mãn lâm vào cảnh ngộ khó khăn như thế nào. Ngụy Nhạc Tuyền hoàn toàn không cảm nhận được khí phách Vương bá, sự uy phong lẫm liệt trên người Lý Mạnh. Vị Tướng quân trẻ tuổi này rất ôn hoà, không có bất kỳ hành vi thô lỗ.
Chỉ cần nghĩ tới vị Trấn Đông Tướng quân này mới đạt được thắng lợi, có một đội quân hùng mạnh chiến thắng kia, sự ôn hoà của Lý Mạnh lập tức biến thành một sức ép đè nén người khác, một khí phách lẫm liệt, hào hùng.
Vừa cảm nhận được khí phách đó, lại vừa nhận được một yêu cầu hăm doạ người khác khiến Ngụy Nhạc Tuyền có cảm giác không tự nhiên. Thế nhưng trong tình hình này không thể nói là không thoải mái thì đứng lên bỏ đi. Triều đình phái Ngụy Nhạc Tuyền tới đây chính là để đối phó với việc này.
Thế nhưng câu nói tự giễu mình của Ngụy Nhạc Tuyền khiến cho bầu không khí được xoa dịu khá nhiều. Lý Mạnh cũng chứng tỏ mình đã đọc qua không ít sử sách: “Đại nhân là người có tài ăn nói. Lý mỗ có thể hỏi cố sự của Tề Vương không?”
Lý Mạnh cười ha hả hỏi khiến cho Ngụy Nhạc Tuyền thở phào nhẹ nhõm. Xem ra vấn đề này có thể đàm phán được. Thế nhưng Ngụy Nhạc Tuyền vẫn kinh hãi khi biết Lý Mạnh lại hiểu biết điển cố. Người bên ngoài vẫn đồn đại Lý Mạnh là người thô tục, không có học thức, ngược lại bây giờ chứng minh hắn là người nhân tài trí dũng song toàn. Người như hắn mà có dã tâm, có thực lực thì chính là đại hoạ của Đại Minh .
“Lý đại nhân... Lý Đại soái. Bắc Trực Lệ là địa bàn của đương kim Thánh thượng. Nam Trực Lệ chính là nơi khởi nghiệp Đế vương. Đại soái đã có Sơn Đông, nếu bây giờ Nam. Bắc Trực Lệ lại quy về thuộc quyền trấn thủ của Đại soái thì không phải trong mắt không có Thánh thượng vào triều đình sao? Làm như vậy, người trong thiên hạ sẽ nghĩ Đại soái là người như thế nào? Liệu danh tiếng của Đại soái có bị tổn hại không?”
“Không có gì đáng ngại. Từ sau khi thu phí thuỷ vận, trong mắt người thiên hạ Lý mỗ không còn thanh danh nào hết. Bắc Trực Lệ mấy năm nay thiên tai liên miên, tình hình gần như hỗn loạn. Nam Trực Lệ mấy năm nay nạn binh đao liên miên thế nhưng triều đình vẫn không làm gì cả. Lý Mạnh này có lòng vì thiên hạ, vì triều đình mà gắng sức. Mấy chuyện khó khăn này hãy giao cho Lý mỗ làm đi”.
Ngụy Nhạc Tuyền vất vả khuyên nhủ. Lý Mạnh trả lời vẻ châm chọc khiêu khích khiến Ngụy thị lang uất nghẹn. Triều đình trị vì thiên hạ, thiên hạ không thái bình. Nơi nào dưới sự trấn thủ của Lý Mạnh, nơi đó thái bình. Lời nói này thực sự có lý.Nhưng mà điều này cũng không hợp lý. Lý Mạnh chỉ là võ tướng trấn thủ địa phương. Hắn không có đủ tư cách ngồi ngang hàng đàm phán điều kiện, phân chia địa bàn với triều đình. Chẳng lẽ hắn muốn mưu phản sao? Nếu hắn muốn mưu phản thì tại sao hắn lại giữ hoà khí ngồi thương lượng thế này?
Suy nghĩ hỗn loạn này khiến Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền như rơi vào màn sương mù. Chuyện đến phần then chốt bắt đầu có điểm không thông suốt. Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh. Lúc này Lý Mạnh không cần giữ thái độ mềm mỏng nữa. Hắn cao giọng, lạnh lùng nói: “Lý mỗ cùng Sơn Đông ôn tồn thỉnh cầu một lần vì triều đình, vì nước, vì dân chúng. Nếu như triều đình không xót thương, chẳng lẽ muốn động thủ chiếm lấy sao? Chẳng phải khi đó mọi người không còn giữ hoà khí với nhau sao?”
Ngươi không để cho ta thì chính mình hãy ra tay chém giết. Câu nói này thật sự rất trắng trợn khiến cho Ngụy Nhạc Tuyền phản ứng. Với các hành vi của Lý Mạnh, hắn sớm đã không thể coi là một thần tử của triều đình Đại Minh. Nếu triều đình sớm dựa theo thái độ thì đã khiển trách hắn vì tội phản nghịch.
Nếu chiếu theo quy củ trước đây, triều đình đã sớm làm náo loạn mọi chuyện. Sĩ tử thiên hạ lên tiếng trách cứ. Hoàng đế ban chiếu triệu tập binh mã tiêu diệt. Đấy mới chính xác là phản ứng và hành động của triều đình.
Thế nhưng cách xử lý của triều đình cực kỳ yếu kém. Hơn nữa lại còn phái bản thân mình tới đây đàm phán. Chính điều đó đã nói lên nhiều điều. Đáng lẽ chính mình khi tới đây không tự coi như là sứ giả của triều đình, giống như quan trên nói chuyện với quan địa phương. Chính mình hẳn là nên hạ thấp địa vị của triều đình ngang hàng với Sơn Đông rồi mới tiến hành đàm phán.
Một khi đã phái người tới đàm phán ý tứ đương nhiên không phải muốn trách tội mà triều đình muốn Lý Mạnh kê ra một bảng giá. Nhiệm vụ của mình chính là cố gắng cắt giảm càng nhiều càng tốt. Càng cắt giảm được nhiều, tổn thất của triều đình càng nhỏ, càng có nhiều thời gian chuẩn bị. Không phải Hoàng đế và triều đình không muốn cấp mà chỉ muốn thông qua đàm phán giảm càng nhiều càng tốt.
Bây giờ chính mình là trụ cột giữ thể diện cho triều đình, chính mình cần phải giữ lại cái gì cho triều đình. Sau khi suy nghĩ cẩn thận. Ngụy Nhạc Tuyền lau mồ hôi trán, ông ta mỉm cười nói nhưng sự ung dung của ông ta đã mất đi khá nhiều: “Dù Đại soái không nói rõ ý tứ của mình thế nhưng tại hạ cũng hiểu đại khái một chút. Chúng ta khoan hãy nói chuyện công. Trên bàn tiệc chỉ nên nói chuyện riêng tư. Nếu Đại soái lấy Nam, Bắc Trực Lệ thì chỉ e Đại soái sẽ trở thành kẻ thù của thiên hạ. Khi đó binh mã Lưu tặc sẽ dùng danh nghĩa thiên hạ tấn công Đại soái. Tuy nhiên binh mã triều đình sẽ tới tiễu trừ, nhưng chỉ e là quân Thát Lỗ ngoài quan ngoại sẽ nhân cơ hội chĩa mũi dùi vào Đại soái”.
Nhìn dáng vẻ trầm ngâm như suy nghĩ của Lý Mạnh. Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền biết câu nói của mình đã phát huy tác dụng. Thế nhưng ông ta lại thầm cảm thấy xấu hổ vì là lần đầu tiên ông ta tỏ thái độ rất khiêm tôn, dùng từ “tại hạ” sau đó câu chuyện toàn xoay quanh lợi ích thực tế, nghe giống như đang phân tích hành vi phản nghịch của Lý Mạnh vậy.
Thế nhưng quả thực là như thế. Nếu như bên Sơn Đông muốn Lý Mạnh được phong làm Tề Vương, hơn nữa còn đòi bốn tỉnh quan trọng của Đại Minh , lập tức Sơn Đông sẽ là đối tượng chú ý của người trong thiên hạ, trở thành kẻ thù của thiên hạ. Hiện nay quan binh, tặc binh, quân Thát Lỗ là các thế lực liên tục quấy nhiễu. Nếu như Lý Mạnh đột ngột nổi lên, nhất định hắn sẽ thu hút sự chú tâm và sự tấn công của các thế lực đó.
Nói cách khác Lý Mạnh muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo thì cũng không thể sốt ruột. Hắn phải chậm rãi tiến hành từng bước, theo trình tự, việc tự nhiên thành.
Thật ra điều này cũng có lợi cho Lý Mạnh. Khi Ngụy Nhạc Tuyền nói những câu đó ông ta cũng mơ hồ cảm thấy sắc mặt mình đỏ lên. Thế nhưng vấn đề quan trọng là khi Lý Mạnh chậm rãi mưu đồ của mình, triều đình sẽ có rất nhiều thời gian chuẩn bị. Khi đó nhất định việc cứu sự tồn vong của Đại Minh có lẽ sẽ có cơ hội.
Tinh huống này có thể nói chính là uống rượu độc giải khát. Thế nhưng nếu phải chết khát thì cho dù là rượu độc thì cũng phải uống để hết khát trước đã.
“Đại soái muốn thành đại sự, chỉ dựa vào nhân tài, vật lực của đất Sơn Đông này sao có thể thành? Không có nhân tâm của thiên hạ sao có thể thành đại sự? Tại hạ mạo muội nói rằng. Trận đại thắng tiêu diệt gần bốn vạn đại quân Thát Lỗ là chiến công huy hoàng thế nhưng căn cơ quân Thát Lỗ bên ngoài quan ngoại chưa bị tổn hại. Thế lực lưu tặc Lý sấm vùng Hồ Quảng. Hà Nam cực kỳ hùng mạnh. Đại Minh cũng dần đang khôi phục lại. Lúc này Sơn Đông của Đại soái nguy cơ trùng trùng, nên dốc sức đề phòng mới hay” Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền thao thao bất tuyệt, sắc mặt trịnh trọng. Xem ra ý định của ông ta hoàn toàn là muốn giúp Sơn Đông, có vẻ như là ngươi trí mưu hơn cả Tôn Truyền Đình.
Lý Mạnh cũng chăm chú lắng nghe. Hắn cảm giác rất có lý. Khi Ngụy Nhạc Tuyền vừa dừng lại. Lý Mạnh đã lập tức có phản ứng, hắn cười mà như không phải cười nhìn Ngụy Nhạc Tuyền nói: “Nếu những lời này của Ngụy thị lang được truyền ra ngoài thì người cố tình mưu phản chính là Ngụy thị lang chứ không phải Lý mỗ”.
Nói xong Lý Mạnh phá lên cười ha hả. Gương mặt già nua của Ngụy Nhạc Tuyền đỏ ửng, ông ta ho khan mấy tiếng rồi nói vẻ xấu hổ: “Đại soái chê cười rồi. Trên bàn tiệc không nói chuyện quốc sự. Đại soái cũng không nên vô tình làm lớn chuyện như vậy. Nếu như nóng vội tiến lên, một khi sa vào cạm bẫy. Khi đó sẽ làm chậm nghiệp lớn của Đại soái. Vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”
“Ngụy tiên sinh chính là người tận trung với nước. Thế nhưng bản soái vẫn nói mấy câu trước đây. Dù triều đình có thời gian một, hai năm nhưng với thế lớn thiên hạ đi xuống, triều đình có thể huấn luyện ra bao nhiêu binh lính? Có thể thu được bao nhiêu tiền bạc? Suy nghĩ lại thì thấy với tác phong hiện nay của đương kim Hoàng thượng, tình hình sẽ càng ngày càng tồi tệ”.
Dù trong lòng Ngụy Nhạc Tuyền thực sự muốn trì hoãn thời gian cho Đại Minh , thế nhưng những lời nói của ông ta lại rất thực lòng. Ngụy Nhạc Tuyền càng cảm thấy thanh thản hơn khi nghe câu trả lời sâu cay của Lý Mạnh.
Sau khi suy nghĩ lại một lần nữa. Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền hoàn toàn buông lơi, ông ta thầm nghĩ: cũng đã nói những câu đại nghịch bất đạo. Dù sao những điều cần nói cũng đã nói, có nói thêm cũng chưa chắc đã đạt được gì nên Ngụy Nhạc Tuyền cười nói: “Đại soái lần này tại hạ rời kinh thành, cùng đàm phán với Đại soái tại hạ có thể làm chủ. Đương nhiên được càng ít thì quay về kinh thành càng gặp vận xui. Nam Trực Đãi Lệ. Hà Nam. Sơn Đông. Tề Vương là những thứ Đại soái muốn có. Chúng ta hãy bắt đầu từ những thứ này”.
Vào lúc này Ngụy Nhạc Tuyền hoàn toàn không còn thái độ của trọng thần triều đình nữa, ông ta giống như một tiểu thương đang cò kè mặc cả trên chợ, sắc mặt ông ta là mắc mặt con buôn. Thực sự Lý Mạnh đã bị vị Binh bộ thị lang kêu khóc la lối om sòm này làm huyên náo một lúc. Thái độ của đối phương là thái độ của kẻ lưu manh, hơn nữa còn nói thẳng thừng khiến người khác phải căng thẳng.
“Ngụy đại nhân hãy nói ra điểm quan trọng của triều đình đi. Bản soái cũng không muốn dây dưa cãi cọ mãi. Hãy nói ra vấn đề chính. Ta có thể hướng vào đó”.
Đó chính là màn diễn xuất của vị quân nhân này, sắc mặt Ngụy Nhạc Tuyền cứng đơ nhưng rồi ngay lập tức ông ta khôi phục lại vẻ bình thường. Ngụy Nhạc Tuyền cười nói:
“Sơn Đông là trấn cai quân vĩnh viễn của Đại soái triều đình sẽ không can thiệp. Đại soái có thể chỉ định người kế thừa vị trí Tổng binh này. Vùng Hà Nam, dọc theo bờ Hoàng Hà, thành Khai Phong. Không hẳn là cả vùng Hà Nam không thể để cho Đại soái khống chế. Các phủ ở Nam Trực Lệ. Giang Bắc, ngoài thành Phụng Dương có quan binh trấn thủ còn lại thuộc về Đại soái. Thế nhưng Bắc Trực Lệ và đất trọng địa lân cận kinh thành, phủ Thuận Thiên, phủ Bảo Định, Chân Định đều là vùng đất tâm phúc, không thể cấp cho Đại soái. Những phủ còn lại Đại soái có thể chọn lấy hai”.
Ngụy Nhạc Tuyền thao thao bất tuyệt, ông ta có hảo ý khoét một miếng thịt to trên người Đại Minh dâng lên Lý Mạnh. Thế nhưng suy nghĩ lại thì thấy Nam Trực Lệ. Giang Bắc có sáu vạn binh mã Sơn Đông đồn trú, gần tương đương với binh mã đóng ở chính Sơn Đông, trong khi đó hào phú, sĩ tộc địa phương quy phục, muối, tài chính cũng nằm trong tay hắn. Vùng đất này đối với triều đình mà nói đã vô cùng xa vời. Giữ lại cũng chỉ là hư danh, không bằng bây giờ hào phóng tặng cho Lý Mạnh.
Còn về phần Hà Nam, ngoài cô thành Khai Phong ra, những phủ nhỏ, châu nhỏ bên bờ bắc Hoàng Hà đều nằm trong sự khống chế của đại quân lưu dân. Thậm chí gần đây bên đó đã xây dựng địa bàn đóng quân, quan trấn thủ và thành lập chính quyền.
Trong hai phủ ở Bắc Trực Lệ. Căn cứ vào tình hình hiện nay của Lý Mạnh, không có chuyện binh mã Sơn Đông sẽ rút khỏi phủ Hà Gian. Điều này không có gì là bí mật.
Lưỡng Hoài ngoài trừ mối lợi lớn thu từ muối, người dân ở nơi này cực kỳ dũng mãnh. Hà Nam thì hoàn toàn tan nát, có trăm vạn đại quân Lưu dân. Trong khi đó hai phủ Bắc Trực Lệ và vùng Bắc Trực Lệ đã bị tàn phá tan hoang cần đường thuỳ vận để cung cấp, nuôi đường.
Thế nhưng như vậy cũng đã là rất nhượng bộ. Sau khi Ngụy Nhạc Tuyền nói xong, ông ta nhìn thấy Lý Mạnh định lên tiếng thì vội vàng đứng dậy, chắp tay thi lễ nói: “Đại soái, tại hạ có thể đưa ra điểm mấu chốt này đã là hoàn toàn thực tâm. Bây giờ không thể tăng, chỉ có thể giảm. Huống chi bây giờ Đại soái thiếu nhiều binh lính, quan lại, tiền bạc. Cho dù có chuyển địa bàn cho Đại soái, trong lúc này sao có thể quản lý hết?”
Lý Mạnh cầm bầu rượu, tự tay rót cho mình một chén nhưng hắn không uống, hắn chỉ cầm chén rượu, vuốt ve mép chén rồi trầm ngâm nói: “Tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc thuộc quyền thống lĩnh của ta. Văn võ bá quan của Sơn Đông, Hà Nam, Lưỡng Hoài Bắc Trực Lệ do chính ta bổ nhiệm, miễn nhiệm. Triều đình có đồng ý không?”
Lúc này hai người hoàn toàn nói chuyện chính sự. Hai mắt Ngụy Nhạc Tuyền đỏ lên, ông ta cũng tự mình rót hai chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Ngụy Nhạc Tuyền trầm ngâm một lúc lâu rồi vỗ bàn, nghiến răng nói: “Trần Vĩnh Phúc. Tổng binh Hà Nam không có nhiều binh lính dưới trướng. Cục diện Hà Nam tan nát, đáng lẽ hắn đã sớm bị chém đầu. Nay Đại soái muốn viên tướng bại trận này thì Đại soái cứ sử dụng. Còn về việc bổ nhiệm và miễn nhiệm văn võ hai ban, ngoại trừ quan lại ở phủ tướng quân, những chỗ khác đều do triều đình thống nhất quản lý. Tại hạ thực sự không thể làm chủ”.
Lý Mạnh dằn chiếc chén xuống bàn, hừ lạnh một tiếng. Ngụy Nhạc Tuyền cầm thẳng bầu rượu lên, không khách khí gì uống lên hai ngụm. Lúc này mặt Ngụy Nhạc Tuyền đã đỏ bừng, ông ta chần chừ một lát rồi nói: “Tuy nói tại hạ phải về kinh thành bẩm báo và thương nghị với Bệ hạ cùng các vị lão Thượng thư. Thế nhưng xin Đại soái yên tâm. Mấy quan lại địa phương này chỉ cần Đại soái muốn bổ nhiệm người nào, triều đình tuyệt đối không bao giờ can thiệp, nhất định sẽ làm công văn bổ nhiệm. Chỉ là phải theo trình tự một chút thôi”.
Mặc dù Ngụy Nhạc Tuyền làm ra dáng vẻ điên cuồng, Lý Mạnh nhận ra vị binh bộ thị lang họ Ngụy này vẫn đang ngầm quan sát sắc mặt của hắn. ánh mắt ông ta rất linh hoạt, rõ ràng ông ta muốn sử dụng vẻ điên cuồng của mình để Lý Mạnh không tăng thêm gia cả.
Có lẽ những yêu cầu của hắn vừa rồi cũng đều nằm trong mức độ chấp nhận của triều đình.
Trước đó là ra giá trên trời sau đó ngồi lại giao tiền tại chỗ. Những lời của Ngụy Nhạc Tuyền nói cũng chính là những điều mấy người Tôn Tuyền Đinh, Lưu Phúc Lai và Chu Dương nói.
Đối phương nghiến răng nghiến lợi chốt hạ, không bàn mà hợp ý với yêu cầu của Lý Mạnh, sắc mặt Lý Mạnh vẫn thản nhiên, hắn ngồi tựa lưng vào ghế nhìn Ngụy Nhạc Tuyền. Ngụy Nhạc Tuyền lắc đầu giống như bắt đầu say rượu, ông ta nói vẻ hàm hồ: “Đại soái, mấy chục người nhà lớn bé của tại hạ đang chờ tại hạ. Nếu tại hạ xử lý việc này không tốt, khi quay về sẽ gánh hoạ diệt tộc, tịch biên tài sản. Đại soái tiền đồ rộng lớn, cần gì phải nóng vội? Nếu Đại soái muốn được phong Quốc Công.., hay là hai phủ Quảng. Ninh, Đại soái có thể chọn lấy một phủ. Nơi đó vẫn là thuộc Bắc Trực Lệ, là vùng đất màu mỡ”.
Sắc mặt Lý Mạnh vẫn bất động nhìn chằm chằm vào Ngụy Nhạc Tuyền khiến cho Ngụy Nhạc Tuyền này chột dạ, ông ta đã nói tới cả trọng tội tịch biên gia sản, diệt tộc nhưng đối phương vẫn không nhượng bộ.
Lý Mạnh ngồi thẳng người, hắn thở ra một hơi rồi chỉ vào bình phong ở bên nói: “Bản soái không nói dối Ngụy tiên sinh. Sau bình phong có văn thư đang ghi chép. Tất cả những điều thương lượng trên bàn rượu hôm nay được coi là chính thức. Nếu Ngụy tiên sinh đã quên ngày mai sẽ công văn gửi tới tận tay Ngụy tiên sinh”.
Ngụy Nhạc Tuyền không ngờ Lý Mạnh lại sảng khoái đồng ý với mình, ông ta giả vờ ngây dại một lúc, lúc này sự căng thẳng tới cùng cực trong lòng mới vơi đi. Ngụy Nhạc Tuyền trấn tĩnh lại tinh thần, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đại soái chiếm giữ địa bàn Sơn Đông. Đại soái cũng muốn địa bàn Bắc Trực Lệ, nhất là ba phủ Hà, Quảng, Ninh. Chẳng khác gì Sơn Đông mở rộng địa bàn ra ngoài một vòng”.
Lý Mạnh lắc đầu không trả lời, hắn đứng dậy chắp tay đi ra khỏi phòng. Ngụy Nhạc Tuyền không đáp lễ, ông ta ngơ ngác ngồi ở đó. Khi Lý Mạnh rời khỏi phong, một viên thư lại từ sau bình phong đi ra đặt tập ghi chép trên bàn. Hắn khom người chào rồi cũng lặng lẽ lui ra ngoài.
Vị Ngụy thị lang này vẫn không có phản ứng gì. Tới khi trong phòng không còn người nào. Ngụy Nhạc Tuyền mới cầm bầu rượu lên uống từng ngụm một.
Lúc nãy hai người mật đàm, không có người hầu hạ. Trên bản chỉ để mấy bầu rượu. Lúc trước hai người uống chưa hết một bầu. Bây giờ Ngụy Nhạc Tuyền cầm bầu rượu lên uống liên tiếp, hết bầu này lại cầm bầu khác, ông ta uống hết rượu trên bàn. Sau khi uống hết bầu rượu cuối cùng Ngụy Nhạc Tuyền vung tay đập nát vụn.
Cuối cùng Ngụy Nhạc Tuyền nằm gục xuống bàn. Xem ra vị Binh bộ thị lang này đã uống quá nhiều.
Thư lại trốn ở sau bình phong ghi chép chia ra làm hai phần. Một phần để lại trong phòng cho Ngụy Nhạc Tuyền. Một phần cầm tới cho mấy người Tôn Truyền Đình và Lưu Phúc Lai. Nhìn vào kết quả mật đàm, dù chức vụ của Ngụy Nhạc Tuyền chỉ là một Binh bộ thị lang thì mọi người cũng hiểu rất rõ ràng là kết quả lần này không thay đổi.
Cho dù là thế nào đi nữa, với lập trường của Giao Châu doanh cộng với ưu thế và sự khống chế trên thực tế mà chỉ có từng đó yêu cầu đã là rất nhượng bộ rồi.
Các địa bàn có thể đoạt được, binh mã muốn thâu tóm cũng đã được triều đình đồng ý.
Triều đình cũng đồng ý với quyền hạn của quan lại địa phương. Có thể nói Giao Châu doanh đã đạt được các mục đích của mình.
Sau đàm phán chính là thời điểm tiêu hoá. Thực lực của Giao Châu doanh thực sự đã khuếch trương lên một mức, lúc này ưu thế của Giao Châu doanh là rất rõ ràng. Ngụy Nhạc Tuyền hy vọng với việc đồng ý các điều kiện của Lý Mạnh sẽ khiến triều đình trì hoãn thêm thời gian.
Hy vọng triều đình sẽ hồi phục lại để xem trong tương lai có cơ hội lật ngược thế cờ hay không.
Với năng lực và thể chế của quân Giao Châu doanh, sau khi chiếm được những địa bàn mới này, hơn nữa sau khi đã hoàn toàn khống chế được tình hình khi đó thực lực của Giao Châu doanh sẽ còn đáng sợ hơn nữa. Yêu cầu càng lúc càng cao hơn. Cứ như vậy mọi chuyện chỉ là một vòng quay.
Có lẽ Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền cũng hiểu rõ điều này thế nhưng ông ta không thể không làm vậy. Đây đơn giản chỉ là giãy giụa trong tuyệt vọng mà thôi...
Đáng lẽ khi đạt được kết quả to lớn đó, chủ soái Lý Mạnh hẳn nên cao hứng mới phải, thế nhưng khi quay lại nội đường. Lý Mạnh lại trầm ngâm suy tư như đang có tâm sự gì đó.
Cò kè mặc cả, đấu trí lẫn nhau khiến Lý Mạnh hắn hao tốn nhiều thời gian và sức lực, hắn cảm thấy khá uể oải. Khi Lý Mạnh quay về nội đường, hắn không trò chuyện với người nhà như hàng ngày.
Nữ quyến của hắn vốn là thành viên của phòng nội phủ nên đương nhiên đã biết chuyện Trần Viên Viên xuất gia làm ni cô ở thành Tế Nam.
Trần Viên Viên đương nhiên là nữ tử nổi danh hàng đầu ở Giang Nam, dung mạo, tài nghệ đương nhiên là vô song. Dù mấy thê thiếp của Lý Mạnh biết hắn thật lòng với các nàng nhưng bản thân các nàng lại không dám suy đoán Lý Mạnh có thật sự động lòng với Trần Viên Viên hay không. Phòng nội phủ đặt chuyện xây dựng am ni cô lên hàng đầu. Cho dù là tiền bạc hay nhân lực đều ưu tiên cung cấp cho chuyện này.
Hiện tại trong thành Tế Nam không có nhiều nhà cửa cần xây đựng. Có tiền, có nhân lực, xây một am ni cô nho nhỏ chỉ là chuyện sớm tối sẽ hoàn thành. Ngay sau khi La Tây nhận lệnh, chỉ sau tám canh giờ am ni cô của Trần Viên Viên đã được xây dựng xong, vấn đề duy nhất bây giờ chính là đặt tên cho am ni cô này.
Vào thời đại đó nữ nhân trong nhà thường thường có tính đố kỵ với nhau, nhất là nữ nhân của những gia đình giàu có. Nhan Nhược Nhiên và Mộc Vân Dao thì không có gì thế nhưng Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị thì thấp thỏm không yên. Bọn họ thầm nghĩ chẳng lẽ phu quân mình vì chuyện Trần Viên Viên xuất gia, không thể đầu gối tay ấp mà mặt ủ mày chau. Bọn họ bắt đầu có suy nghĩ là liệu có nên chủ động khuyên Lý Mạnh thu nạp Trần Viên Viên hay không.
Từ lúc xế chiều tới lúc ăn cơm chiều, Lý Mạnh một mực ngồi buồn bực trong thư phòng. Cho tới khi ngồi ăn cơm trong phòng ăn, hắn vẫn giữ dáng vẻ đó.
Cho dù là Lý Hoành bước tới làm nũng, chơi đùa thì Lý Mạnh cũng chỉ cười gượng một chút, rõ ràng tâm trạng hắn rất thấp khiến cho mọi người càng nặng nề.
Khi đang ăn dở cơm tối, quản gia La Tây cầm danh mục quà tặng tới. Bởi vì trong phòng có gia quyên của Lý Mạnh nên La Tây chỉ đứng bên ngoài cửa bẩm báo: “Lão gia, thương đoàn Bát Mân của Trịnh gia gửi quà tới, nói là lễ vật mừng đại thắng của Sơn Đông chúng ra. Lần trước vội vàng nên không chuẩn bị được quà mừng nào nên lần này chính thức chuẩn bị quả mừng tới lão gia”.
Lúc này trong tiệc rượu là bầu không khí yên tĩnh, khó xử. Lý Mạnh mỉm cười chờ đợi câu trả lời, còn trên trán người được coi là bình tĩnh như Ngụy Nhạc Tuyền lại lấm tấm mồ hỏi.
Trong khi đó Lý Mạnh không thúc giục, hắn cầm chén rượu giơ lên trước sau đó uống một hơi cạn chén, sảng khoái ngồi tựa lưng vào thành ghế, chờ đợi câu trả lời của đối phương như trước. Không riêng gì cánh tay của Ngụy Nhạc Tuyền vẫn cứng đơ trên không, ngay cả gương mặt của ông ta cũng cứng đơ, ông ta không biết nên nói điều gì cho phải.
Nhìn nụ cười của Lý Mạnh. Ngụy Nhạc Tuyền lưỡng lự một lát rồi ông ta cũng nâng chén rượu uống cạn sau đó cười gượng nói: “Lý đại nhân, trong kinh thư đời trước, vào thời Xuân Thu. Sở Trang Vương hỏi cửu đỉnh nặng nhẹ thế nào. Đại phu Vương Tôn Mãn đã ung dung trả lời khiến người khác phải khâm phục. Nay bản thân mình gặp cảnh ngộ này thì cả người toát mồ hôi”.
Vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, khi Sỏa Trang Vương chinh phạt Man tộc tới tận phụ cận Thu Thất. Chu Vương phái Đại phu Vương Tôn Mãn tới uý lạo quân Sở. Sở Trang Vương vẫn nhòm ngó ngôi vua, có dã tâm lật đổ ngôi Vương của nhà Chu. Vương Tôn Mãn nói vận khí nhà Chu vẫn chưa tận và khuyên Sở Trang Vương từ bỏ ý nghĩ đó đi.
Điển cố lịch sử này vẫn được người đời sau ca tụng. Điều này chẳng khác gì một người dùng lời nói của mình đã bảo vệ vận mệnh quốc gia. Một nhân tài mưu trí và có tài hùng biện tới nhường nào.
Khi binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền gặp phải chính cảnh ngộ này. Bây giờ Ngụy Nhạc Tuyền mới hiểu khi đó Vương Tôn Mãn lâm vào cảnh ngộ khó khăn như thế nào. Ngụy Nhạc Tuyền hoàn toàn không cảm nhận được khí phách Vương bá, sự uy phong lẫm liệt trên người Lý Mạnh. Vị Tướng quân trẻ tuổi này rất ôn hoà, không có bất kỳ hành vi thô lỗ.
Chỉ cần nghĩ tới vị Trấn Đông Tướng quân này mới đạt được thắng lợi, có một đội quân hùng mạnh chiến thắng kia, sự ôn hoà của Lý Mạnh lập tức biến thành một sức ép đè nén người khác, một khí phách lẫm liệt, hào hùng.
Vừa cảm nhận được khí phách đó, lại vừa nhận được một yêu cầu hăm doạ người khác khiến Ngụy Nhạc Tuyền có cảm giác không tự nhiên. Thế nhưng trong tình hình này không thể nói là không thoải mái thì đứng lên bỏ đi. Triều đình phái Ngụy Nhạc Tuyền tới đây chính là để đối phó với việc này.
Thế nhưng câu nói tự giễu mình của Ngụy Nhạc Tuyền khiến cho bầu không khí được xoa dịu khá nhiều. Lý Mạnh cũng chứng tỏ mình đã đọc qua không ít sử sách: “Đại nhân là người có tài ăn nói. Lý mỗ có thể hỏi cố sự của Tề Vương không?”
Lý Mạnh cười ha hả hỏi khiến cho Ngụy Nhạc Tuyền thở phào nhẹ nhõm. Xem ra vấn đề này có thể đàm phán được. Thế nhưng Ngụy Nhạc Tuyền vẫn kinh hãi khi biết Lý Mạnh lại hiểu biết điển cố. Người bên ngoài vẫn đồn đại Lý Mạnh là người thô tục, không có học thức, ngược lại bây giờ chứng minh hắn là người nhân tài trí dũng song toàn. Người như hắn mà có dã tâm, có thực lực thì chính là đại hoạ của Đại Minh .
“Lý đại nhân... Lý Đại soái. Bắc Trực Lệ là địa bàn của đương kim Thánh thượng. Nam Trực Lệ chính là nơi khởi nghiệp Đế vương. Đại soái đã có Sơn Đông, nếu bây giờ Nam. Bắc Trực Lệ lại quy về thuộc quyền trấn thủ của Đại soái thì không phải trong mắt không có Thánh thượng vào triều đình sao? Làm như vậy, người trong thiên hạ sẽ nghĩ Đại soái là người như thế nào? Liệu danh tiếng của Đại soái có bị tổn hại không?”
“Không có gì đáng ngại. Từ sau khi thu phí thuỷ vận, trong mắt người thiên hạ Lý mỗ không còn thanh danh nào hết. Bắc Trực Lệ mấy năm nay thiên tai liên miên, tình hình gần như hỗn loạn. Nam Trực Lệ mấy năm nay nạn binh đao liên miên thế nhưng triều đình vẫn không làm gì cả. Lý Mạnh này có lòng vì thiên hạ, vì triều đình mà gắng sức. Mấy chuyện khó khăn này hãy giao cho Lý mỗ làm đi”.
Ngụy Nhạc Tuyền vất vả khuyên nhủ. Lý Mạnh trả lời vẻ châm chọc khiêu khích khiến Ngụy thị lang uất nghẹn. Triều đình trị vì thiên hạ, thiên hạ không thái bình. Nơi nào dưới sự trấn thủ của Lý Mạnh, nơi đó thái bình. Lời nói này thực sự có lý.Nhưng mà điều này cũng không hợp lý. Lý Mạnh chỉ là võ tướng trấn thủ địa phương. Hắn không có đủ tư cách ngồi ngang hàng đàm phán điều kiện, phân chia địa bàn với triều đình. Chẳng lẽ hắn muốn mưu phản sao? Nếu hắn muốn mưu phản thì tại sao hắn lại giữ hoà khí ngồi thương lượng thế này?
Suy nghĩ hỗn loạn này khiến Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền như rơi vào màn sương mù. Chuyện đến phần then chốt bắt đầu có điểm không thông suốt. Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh. Lúc này Lý Mạnh không cần giữ thái độ mềm mỏng nữa. Hắn cao giọng, lạnh lùng nói: “Lý mỗ cùng Sơn Đông ôn tồn thỉnh cầu một lần vì triều đình, vì nước, vì dân chúng. Nếu như triều đình không xót thương, chẳng lẽ muốn động thủ chiếm lấy sao? Chẳng phải khi đó mọi người không còn giữ hoà khí với nhau sao?”
Ngươi không để cho ta thì chính mình hãy ra tay chém giết. Câu nói này thật sự rất trắng trợn khiến cho Ngụy Nhạc Tuyền phản ứng. Với các hành vi của Lý Mạnh, hắn sớm đã không thể coi là một thần tử của triều đình Đại Minh. Nếu triều đình sớm dựa theo thái độ thì đã khiển trách hắn vì tội phản nghịch.
Nếu chiếu theo quy củ trước đây, triều đình đã sớm làm náo loạn mọi chuyện. Sĩ tử thiên hạ lên tiếng trách cứ. Hoàng đế ban chiếu triệu tập binh mã tiêu diệt. Đấy mới chính xác là phản ứng và hành động của triều đình.
Thế nhưng cách xử lý của triều đình cực kỳ yếu kém. Hơn nữa lại còn phái bản thân mình tới đây đàm phán. Chính điều đó đã nói lên nhiều điều. Đáng lẽ chính mình khi tới đây không tự coi như là sứ giả của triều đình, giống như quan trên nói chuyện với quan địa phương. Chính mình hẳn là nên hạ thấp địa vị của triều đình ngang hàng với Sơn Đông rồi mới tiến hành đàm phán.
Một khi đã phái người tới đàm phán ý tứ đương nhiên không phải muốn trách tội mà triều đình muốn Lý Mạnh kê ra một bảng giá. Nhiệm vụ của mình chính là cố gắng cắt giảm càng nhiều càng tốt. Càng cắt giảm được nhiều, tổn thất của triều đình càng nhỏ, càng có nhiều thời gian chuẩn bị. Không phải Hoàng đế và triều đình không muốn cấp mà chỉ muốn thông qua đàm phán giảm càng nhiều càng tốt.
Bây giờ chính mình là trụ cột giữ thể diện cho triều đình, chính mình cần phải giữ lại cái gì cho triều đình. Sau khi suy nghĩ cẩn thận. Ngụy Nhạc Tuyền lau mồ hôi trán, ông ta mỉm cười nói nhưng sự ung dung của ông ta đã mất đi khá nhiều: “Dù Đại soái không nói rõ ý tứ của mình thế nhưng tại hạ cũng hiểu đại khái một chút. Chúng ta khoan hãy nói chuyện công. Trên bàn tiệc chỉ nên nói chuyện riêng tư. Nếu Đại soái lấy Nam, Bắc Trực Lệ thì chỉ e Đại soái sẽ trở thành kẻ thù của thiên hạ. Khi đó binh mã Lưu tặc sẽ dùng danh nghĩa thiên hạ tấn công Đại soái. Tuy nhiên binh mã triều đình sẽ tới tiễu trừ, nhưng chỉ e là quân Thát Lỗ ngoài quan ngoại sẽ nhân cơ hội chĩa mũi dùi vào Đại soái”.
Nhìn dáng vẻ trầm ngâm như suy nghĩ của Lý Mạnh. Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền biết câu nói của mình đã phát huy tác dụng. Thế nhưng ông ta lại thầm cảm thấy xấu hổ vì là lần đầu tiên ông ta tỏ thái độ rất khiêm tôn, dùng từ “tại hạ” sau đó câu chuyện toàn xoay quanh lợi ích thực tế, nghe giống như đang phân tích hành vi phản nghịch của Lý Mạnh vậy.
Thế nhưng quả thực là như thế. Nếu như bên Sơn Đông muốn Lý Mạnh được phong làm Tề Vương, hơn nữa còn đòi bốn tỉnh quan trọng của Đại Minh , lập tức Sơn Đông sẽ là đối tượng chú ý của người trong thiên hạ, trở thành kẻ thù của thiên hạ. Hiện nay quan binh, tặc binh, quân Thát Lỗ là các thế lực liên tục quấy nhiễu. Nếu như Lý Mạnh đột ngột nổi lên, nhất định hắn sẽ thu hút sự chú tâm và sự tấn công của các thế lực đó.
Nói cách khác Lý Mạnh muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo thì cũng không thể sốt ruột. Hắn phải chậm rãi tiến hành từng bước, theo trình tự, việc tự nhiên thành.
Thật ra điều này cũng có lợi cho Lý Mạnh. Khi Ngụy Nhạc Tuyền nói những câu đó ông ta cũng mơ hồ cảm thấy sắc mặt mình đỏ lên. Thế nhưng vấn đề quan trọng là khi Lý Mạnh chậm rãi mưu đồ của mình, triều đình sẽ có rất nhiều thời gian chuẩn bị. Khi đó nhất định việc cứu sự tồn vong của Đại Minh có lẽ sẽ có cơ hội.
Tinh huống này có thể nói chính là uống rượu độc giải khát. Thế nhưng nếu phải chết khát thì cho dù là rượu độc thì cũng phải uống để hết khát trước đã.
“Đại soái muốn thành đại sự, chỉ dựa vào nhân tài, vật lực của đất Sơn Đông này sao có thể thành? Không có nhân tâm của thiên hạ sao có thể thành đại sự? Tại hạ mạo muội nói rằng. Trận đại thắng tiêu diệt gần bốn vạn đại quân Thát Lỗ là chiến công huy hoàng thế nhưng căn cơ quân Thát Lỗ bên ngoài quan ngoại chưa bị tổn hại. Thế lực lưu tặc Lý sấm vùng Hồ Quảng. Hà Nam cực kỳ hùng mạnh. Đại Minh cũng dần đang khôi phục lại. Lúc này Sơn Đông của Đại soái nguy cơ trùng trùng, nên dốc sức đề phòng mới hay” Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền thao thao bất tuyệt, sắc mặt trịnh trọng. Xem ra ý định của ông ta hoàn toàn là muốn giúp Sơn Đông, có vẻ như là ngươi trí mưu hơn cả Tôn Truyền Đình.
Lý Mạnh cũng chăm chú lắng nghe. Hắn cảm giác rất có lý. Khi Ngụy Nhạc Tuyền vừa dừng lại. Lý Mạnh đã lập tức có phản ứng, hắn cười mà như không phải cười nhìn Ngụy Nhạc Tuyền nói: “Nếu những lời này của Ngụy thị lang được truyền ra ngoài thì người cố tình mưu phản chính là Ngụy thị lang chứ không phải Lý mỗ”.
Nói xong Lý Mạnh phá lên cười ha hả. Gương mặt già nua của Ngụy Nhạc Tuyền đỏ ửng, ông ta ho khan mấy tiếng rồi nói vẻ xấu hổ: “Đại soái chê cười rồi. Trên bàn tiệc không nói chuyện quốc sự. Đại soái cũng không nên vô tình làm lớn chuyện như vậy. Nếu như nóng vội tiến lên, một khi sa vào cạm bẫy. Khi đó sẽ làm chậm nghiệp lớn của Đại soái. Vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”
“Ngụy tiên sinh chính là người tận trung với nước. Thế nhưng bản soái vẫn nói mấy câu trước đây. Dù triều đình có thời gian một, hai năm nhưng với thế lớn thiên hạ đi xuống, triều đình có thể huấn luyện ra bao nhiêu binh lính? Có thể thu được bao nhiêu tiền bạc? Suy nghĩ lại thì thấy với tác phong hiện nay của đương kim Hoàng thượng, tình hình sẽ càng ngày càng tồi tệ”.
Dù trong lòng Ngụy Nhạc Tuyền thực sự muốn trì hoãn thời gian cho Đại Minh , thế nhưng những lời nói của ông ta lại rất thực lòng. Ngụy Nhạc Tuyền càng cảm thấy thanh thản hơn khi nghe câu trả lời sâu cay của Lý Mạnh.
Sau khi suy nghĩ lại một lần nữa. Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền hoàn toàn buông lơi, ông ta thầm nghĩ: cũng đã nói những câu đại nghịch bất đạo. Dù sao những điều cần nói cũng đã nói, có nói thêm cũng chưa chắc đã đạt được gì nên Ngụy Nhạc Tuyền cười nói: “Đại soái lần này tại hạ rời kinh thành, cùng đàm phán với Đại soái tại hạ có thể làm chủ. Đương nhiên được càng ít thì quay về kinh thành càng gặp vận xui. Nam Trực Đãi Lệ. Hà Nam. Sơn Đông. Tề Vương là những thứ Đại soái muốn có. Chúng ta hãy bắt đầu từ những thứ này”.
Vào lúc này Ngụy Nhạc Tuyền hoàn toàn không còn thái độ của trọng thần triều đình nữa, ông ta giống như một tiểu thương đang cò kè mặc cả trên chợ, sắc mặt ông ta là mắc mặt con buôn. Thực sự Lý Mạnh đã bị vị Binh bộ thị lang kêu khóc la lối om sòm này làm huyên náo một lúc. Thái độ của đối phương là thái độ của kẻ lưu manh, hơn nữa còn nói thẳng thừng khiến người khác phải căng thẳng.
“Ngụy đại nhân hãy nói ra điểm quan trọng của triều đình đi. Bản soái cũng không muốn dây dưa cãi cọ mãi. Hãy nói ra vấn đề chính. Ta có thể hướng vào đó”.
Đó chính là màn diễn xuất của vị quân nhân này, sắc mặt Ngụy Nhạc Tuyền cứng đơ nhưng rồi ngay lập tức ông ta khôi phục lại vẻ bình thường. Ngụy Nhạc Tuyền cười nói:
“Sơn Đông là trấn cai quân vĩnh viễn của Đại soái triều đình sẽ không can thiệp. Đại soái có thể chỉ định người kế thừa vị trí Tổng binh này. Vùng Hà Nam, dọc theo bờ Hoàng Hà, thành Khai Phong. Không hẳn là cả vùng Hà Nam không thể để cho Đại soái khống chế. Các phủ ở Nam Trực Lệ. Giang Bắc, ngoài thành Phụng Dương có quan binh trấn thủ còn lại thuộc về Đại soái. Thế nhưng Bắc Trực Lệ và đất trọng địa lân cận kinh thành, phủ Thuận Thiên, phủ Bảo Định, Chân Định đều là vùng đất tâm phúc, không thể cấp cho Đại soái. Những phủ còn lại Đại soái có thể chọn lấy hai”.
Ngụy Nhạc Tuyền thao thao bất tuyệt, ông ta có hảo ý khoét một miếng thịt to trên người Đại Minh dâng lên Lý Mạnh. Thế nhưng suy nghĩ lại thì thấy Nam Trực Lệ. Giang Bắc có sáu vạn binh mã Sơn Đông đồn trú, gần tương đương với binh mã đóng ở chính Sơn Đông, trong khi đó hào phú, sĩ tộc địa phương quy phục, muối, tài chính cũng nằm trong tay hắn. Vùng đất này đối với triều đình mà nói đã vô cùng xa vời. Giữ lại cũng chỉ là hư danh, không bằng bây giờ hào phóng tặng cho Lý Mạnh.
Còn về phần Hà Nam, ngoài cô thành Khai Phong ra, những phủ nhỏ, châu nhỏ bên bờ bắc Hoàng Hà đều nằm trong sự khống chế của đại quân lưu dân. Thậm chí gần đây bên đó đã xây dựng địa bàn đóng quân, quan trấn thủ và thành lập chính quyền.
Trong hai phủ ở Bắc Trực Lệ. Căn cứ vào tình hình hiện nay của Lý Mạnh, không có chuyện binh mã Sơn Đông sẽ rút khỏi phủ Hà Gian. Điều này không có gì là bí mật.
Lưỡng Hoài ngoài trừ mối lợi lớn thu từ muối, người dân ở nơi này cực kỳ dũng mãnh. Hà Nam thì hoàn toàn tan nát, có trăm vạn đại quân Lưu dân. Trong khi đó hai phủ Bắc Trực Lệ và vùng Bắc Trực Lệ đã bị tàn phá tan hoang cần đường thuỳ vận để cung cấp, nuôi đường.
Thế nhưng như vậy cũng đã là rất nhượng bộ. Sau khi Ngụy Nhạc Tuyền nói xong, ông ta nhìn thấy Lý Mạnh định lên tiếng thì vội vàng đứng dậy, chắp tay thi lễ nói: “Đại soái, tại hạ có thể đưa ra điểm mấu chốt này đã là hoàn toàn thực tâm. Bây giờ không thể tăng, chỉ có thể giảm. Huống chi bây giờ Đại soái thiếu nhiều binh lính, quan lại, tiền bạc. Cho dù có chuyển địa bàn cho Đại soái, trong lúc này sao có thể quản lý hết?”
Lý Mạnh cầm bầu rượu, tự tay rót cho mình một chén nhưng hắn không uống, hắn chỉ cầm chén rượu, vuốt ve mép chén rồi trầm ngâm nói: “Tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc thuộc quyền thống lĩnh của ta. Văn võ bá quan của Sơn Đông, Hà Nam, Lưỡng Hoài Bắc Trực Lệ do chính ta bổ nhiệm, miễn nhiệm. Triều đình có đồng ý không?”
Lúc này hai người hoàn toàn nói chuyện chính sự. Hai mắt Ngụy Nhạc Tuyền đỏ lên, ông ta cũng tự mình rót hai chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Ngụy Nhạc Tuyền trầm ngâm một lúc lâu rồi vỗ bàn, nghiến răng nói: “Trần Vĩnh Phúc. Tổng binh Hà Nam không có nhiều binh lính dưới trướng. Cục diện Hà Nam tan nát, đáng lẽ hắn đã sớm bị chém đầu. Nay Đại soái muốn viên tướng bại trận này thì Đại soái cứ sử dụng. Còn về việc bổ nhiệm và miễn nhiệm văn võ hai ban, ngoại trừ quan lại ở phủ tướng quân, những chỗ khác đều do triều đình thống nhất quản lý. Tại hạ thực sự không thể làm chủ”.
Lý Mạnh dằn chiếc chén xuống bàn, hừ lạnh một tiếng. Ngụy Nhạc Tuyền cầm thẳng bầu rượu lên, không khách khí gì uống lên hai ngụm. Lúc này mặt Ngụy Nhạc Tuyền đã đỏ bừng, ông ta chần chừ một lát rồi nói: “Tuy nói tại hạ phải về kinh thành bẩm báo và thương nghị với Bệ hạ cùng các vị lão Thượng thư. Thế nhưng xin Đại soái yên tâm. Mấy quan lại địa phương này chỉ cần Đại soái muốn bổ nhiệm người nào, triều đình tuyệt đối không bao giờ can thiệp, nhất định sẽ làm công văn bổ nhiệm. Chỉ là phải theo trình tự một chút thôi”.
Mặc dù Ngụy Nhạc Tuyền làm ra dáng vẻ điên cuồng, Lý Mạnh nhận ra vị binh bộ thị lang họ Ngụy này vẫn đang ngầm quan sát sắc mặt của hắn. ánh mắt ông ta rất linh hoạt, rõ ràng ông ta muốn sử dụng vẻ điên cuồng của mình để Lý Mạnh không tăng thêm gia cả.
Có lẽ những yêu cầu của hắn vừa rồi cũng đều nằm trong mức độ chấp nhận của triều đình.
Trước đó là ra giá trên trời sau đó ngồi lại giao tiền tại chỗ. Những lời của Ngụy Nhạc Tuyền nói cũng chính là những điều mấy người Tôn Tuyền Đinh, Lưu Phúc Lai và Chu Dương nói.
Đối phương nghiến răng nghiến lợi chốt hạ, không bàn mà hợp ý với yêu cầu của Lý Mạnh, sắc mặt Lý Mạnh vẫn thản nhiên, hắn ngồi tựa lưng vào ghế nhìn Ngụy Nhạc Tuyền. Ngụy Nhạc Tuyền lắc đầu giống như bắt đầu say rượu, ông ta nói vẻ hàm hồ: “Đại soái, mấy chục người nhà lớn bé của tại hạ đang chờ tại hạ. Nếu tại hạ xử lý việc này không tốt, khi quay về sẽ gánh hoạ diệt tộc, tịch biên tài sản. Đại soái tiền đồ rộng lớn, cần gì phải nóng vội? Nếu Đại soái muốn được phong Quốc Công.., hay là hai phủ Quảng. Ninh, Đại soái có thể chọn lấy một phủ. Nơi đó vẫn là thuộc Bắc Trực Lệ, là vùng đất màu mỡ”.
Sắc mặt Lý Mạnh vẫn bất động nhìn chằm chằm vào Ngụy Nhạc Tuyền khiến cho Ngụy Nhạc Tuyền này chột dạ, ông ta đã nói tới cả trọng tội tịch biên gia sản, diệt tộc nhưng đối phương vẫn không nhượng bộ.
Lý Mạnh ngồi thẳng người, hắn thở ra một hơi rồi chỉ vào bình phong ở bên nói: “Bản soái không nói dối Ngụy tiên sinh. Sau bình phong có văn thư đang ghi chép. Tất cả những điều thương lượng trên bàn rượu hôm nay được coi là chính thức. Nếu Ngụy tiên sinh đã quên ngày mai sẽ công văn gửi tới tận tay Ngụy tiên sinh”.
Ngụy Nhạc Tuyền không ngờ Lý Mạnh lại sảng khoái đồng ý với mình, ông ta giả vờ ngây dại một lúc, lúc này sự căng thẳng tới cùng cực trong lòng mới vơi đi. Ngụy Nhạc Tuyền trấn tĩnh lại tinh thần, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đại soái chiếm giữ địa bàn Sơn Đông. Đại soái cũng muốn địa bàn Bắc Trực Lệ, nhất là ba phủ Hà, Quảng, Ninh. Chẳng khác gì Sơn Đông mở rộng địa bàn ra ngoài một vòng”.
Lý Mạnh lắc đầu không trả lời, hắn đứng dậy chắp tay đi ra khỏi phòng. Ngụy Nhạc Tuyền không đáp lễ, ông ta ngơ ngác ngồi ở đó. Khi Lý Mạnh rời khỏi phong, một viên thư lại từ sau bình phong đi ra đặt tập ghi chép trên bàn. Hắn khom người chào rồi cũng lặng lẽ lui ra ngoài.
Vị Ngụy thị lang này vẫn không có phản ứng gì. Tới khi trong phòng không còn người nào. Ngụy Nhạc Tuyền mới cầm bầu rượu lên uống từng ngụm một.
Lúc nãy hai người mật đàm, không có người hầu hạ. Trên bản chỉ để mấy bầu rượu. Lúc trước hai người uống chưa hết một bầu. Bây giờ Ngụy Nhạc Tuyền cầm bầu rượu lên uống liên tiếp, hết bầu này lại cầm bầu khác, ông ta uống hết rượu trên bàn. Sau khi uống hết bầu rượu cuối cùng Ngụy Nhạc Tuyền vung tay đập nát vụn.
Cuối cùng Ngụy Nhạc Tuyền nằm gục xuống bàn. Xem ra vị Binh bộ thị lang này đã uống quá nhiều.
Thư lại trốn ở sau bình phong ghi chép chia ra làm hai phần. Một phần để lại trong phòng cho Ngụy Nhạc Tuyền. Một phần cầm tới cho mấy người Tôn Truyền Đình và Lưu Phúc Lai. Nhìn vào kết quả mật đàm, dù chức vụ của Ngụy Nhạc Tuyền chỉ là một Binh bộ thị lang thì mọi người cũng hiểu rất rõ ràng là kết quả lần này không thay đổi.
Cho dù là thế nào đi nữa, với lập trường của Giao Châu doanh cộng với ưu thế và sự khống chế trên thực tế mà chỉ có từng đó yêu cầu đã là rất nhượng bộ rồi.
Các địa bàn có thể đoạt được, binh mã muốn thâu tóm cũng đã được triều đình đồng ý.
Triều đình cũng đồng ý với quyền hạn của quan lại địa phương. Có thể nói Giao Châu doanh đã đạt được các mục đích của mình.
Sau đàm phán chính là thời điểm tiêu hoá. Thực lực của Giao Châu doanh thực sự đã khuếch trương lên một mức, lúc này ưu thế của Giao Châu doanh là rất rõ ràng. Ngụy Nhạc Tuyền hy vọng với việc đồng ý các điều kiện của Lý Mạnh sẽ khiến triều đình trì hoãn thêm thời gian.
Hy vọng triều đình sẽ hồi phục lại để xem trong tương lai có cơ hội lật ngược thế cờ hay không.
Với năng lực và thể chế của quân Giao Châu doanh, sau khi chiếm được những địa bàn mới này, hơn nữa sau khi đã hoàn toàn khống chế được tình hình khi đó thực lực của Giao Châu doanh sẽ còn đáng sợ hơn nữa. Yêu cầu càng lúc càng cao hơn. Cứ như vậy mọi chuyện chỉ là một vòng quay.
Có lẽ Binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền cũng hiểu rõ điều này thế nhưng ông ta không thể không làm vậy. Đây đơn giản chỉ là giãy giụa trong tuyệt vọng mà thôi...
Đáng lẽ khi đạt được kết quả to lớn đó, chủ soái Lý Mạnh hẳn nên cao hứng mới phải, thế nhưng khi quay lại nội đường. Lý Mạnh lại trầm ngâm suy tư như đang có tâm sự gì đó.
Cò kè mặc cả, đấu trí lẫn nhau khiến Lý Mạnh hắn hao tốn nhiều thời gian và sức lực, hắn cảm thấy khá uể oải. Khi Lý Mạnh quay về nội đường, hắn không trò chuyện với người nhà như hàng ngày.
Nữ quyến của hắn vốn là thành viên của phòng nội phủ nên đương nhiên đã biết chuyện Trần Viên Viên xuất gia làm ni cô ở thành Tế Nam.
Trần Viên Viên đương nhiên là nữ tử nổi danh hàng đầu ở Giang Nam, dung mạo, tài nghệ đương nhiên là vô song. Dù mấy thê thiếp của Lý Mạnh biết hắn thật lòng với các nàng nhưng bản thân các nàng lại không dám suy đoán Lý Mạnh có thật sự động lòng với Trần Viên Viên hay không. Phòng nội phủ đặt chuyện xây dựng am ni cô lên hàng đầu. Cho dù là tiền bạc hay nhân lực đều ưu tiên cung cấp cho chuyện này.
Hiện tại trong thành Tế Nam không có nhiều nhà cửa cần xây đựng. Có tiền, có nhân lực, xây một am ni cô nho nhỏ chỉ là chuyện sớm tối sẽ hoàn thành. Ngay sau khi La Tây nhận lệnh, chỉ sau tám canh giờ am ni cô của Trần Viên Viên đã được xây dựng xong, vấn đề duy nhất bây giờ chính là đặt tên cho am ni cô này.
Vào thời đại đó nữ nhân trong nhà thường thường có tính đố kỵ với nhau, nhất là nữ nhân của những gia đình giàu có. Nhan Nhược Nhiên và Mộc Vân Dao thì không có gì thế nhưng Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị thì thấp thỏm không yên. Bọn họ thầm nghĩ chẳng lẽ phu quân mình vì chuyện Trần Viên Viên xuất gia, không thể đầu gối tay ấp mà mặt ủ mày chau. Bọn họ bắt đầu có suy nghĩ là liệu có nên chủ động khuyên Lý Mạnh thu nạp Trần Viên Viên hay không.
Từ lúc xế chiều tới lúc ăn cơm chiều, Lý Mạnh một mực ngồi buồn bực trong thư phòng. Cho tới khi ngồi ăn cơm trong phòng ăn, hắn vẫn giữ dáng vẻ đó.
Cho dù là Lý Hoành bước tới làm nũng, chơi đùa thì Lý Mạnh cũng chỉ cười gượng một chút, rõ ràng tâm trạng hắn rất thấp khiến cho mọi người càng nặng nề.
Khi đang ăn dở cơm tối, quản gia La Tây cầm danh mục quà tặng tới. Bởi vì trong phòng có gia quyên của Lý Mạnh nên La Tây chỉ đứng bên ngoài cửa bẩm báo: “Lão gia, thương đoàn Bát Mân của Trịnh gia gửi quà tới, nói là lễ vật mừng đại thắng của Sơn Đông chúng ra. Lần trước vội vàng nên không chuẩn bị được quà mừng nào nên lần này chính thức chuẩn bị quả mừng tới lão gia”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook