Thuận Minh
-
Chương 352: Tóm đầu lưỡi-tin tức bất ngờ! (1+2)
Loại chuyện như đi thuyền trên biển, sống chết không phải do mình làm chủ, không biết được lúc nào thì bị hải long vương thu nhận, kiếm được tiền thì lập tức mau chóng mang đi huởng thụ khoái hoạt mới là việc đúng đắn.
Những tên quản sự làm việc ở trên thuỵền của Trịnh gia đều là những nhân vật sống kiểu khoái hoạt được ngày nào thì hay ngày nấy. ở Phúc Kiến, phủ đệ của bản thân Trịnh Chi Long thì phú lệ đường hoàng, nhưng kiến thiết của bên dưới thì lại làm rất tồi, người bên duới có tiền cũng không có chỗ để tiêu, trấn Phùng Mãnh của Sơn Đông này vừa hay họp với sở thích của họ.
Bất kể là kiếm được bạo nhiêu, sau khi xuống thuyền, ở trong trấn điên cuồng đánh bạc, một văn tiền cũng không để lại.
Trong đổ trường và thanh lâu mà vị Trương đồ tể này mở, ở đâu cũng đều là loại nhân vật như vậy, có người của Trịnh gia, có người là hải thương của các nơi khác, đều là hạng hành vi phóng đãng.
Tên chủ thuyền của Trịnh gia bị Trương đồ tể chỉ trỏ đó, cũng không biết nên nói là vận khí hôm nay tốt hay không tốt, bình thường đều ở trong đổ phường thua sạch cả túi, hôm nay lại đại sát tứ phương thắng được một mở lớn, thỏa mãn đi ra khỏi đổ phường.
Trong tay có bạc, vậy thì cái phải suy nghĩ tiếp theo là làm thế nào để tiêu hết chỗ tiền nảy, hắn cao hứng bừng bừng bước đi trên đường, lúc này đã là hừng đông, tuy rất nhiều cửa hàng ở mặt đựờng đèn đuốc vẫn sáng choang, tiếng cười đùa vang vọng, có điều người đi đường thì lại rất thưa thớt, gần như là không nhìn thấy ai.
Còn có mấy chiếc xe ngựa chở củi rơm đi qua, không biết là đưa tới tòa lâu nào để dùng, củi rơm trên xe chất đống như một ngọn núi nhỏ vậy.
Chủ thuyền của Trịnh gia cầm túi tiền, bên trong đều là ngân lượng mới thắng được, lách mình qua chiếc xe chờ củi rơm đó, nếu có người nhìn tên chủ thuyền của Trịnh gia đó, sẽ phát hiện ra một chuyện rất quỷ dị, lúc hắn và chiếc xe chở củi rơm đó đi qua nhau, lại không hề từ bên kia đi ra nữa.
Đống củi rơm chất trên xe cao như vậy, cho dù đút thứ gì vào thì căn bản cũng không nhìn ra được.
“Các ngươi mù mắt à, không ngờ lại dám động thủ ở trấn Phùng Mãnh, đám cẩu nô tài các ngươi không sợ Lý nhị lang giết cả chín họ các ngươi ư!”
Tên chủ thuyền của Trịnh gia bị trói trên ghế, đầu thì bị chùm vải, hoàn toàn không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình bị người la đánh ngất, sau khi tỉnh lại thì đã ở chỗ nảy, lờ mờ nghe thấy xung quanh có tiếng sóng vỗ, nhưng lại là ở trong thành thị, người xung quanh đi tới đi lui, nhưng không biết là bị người nào bắt đi, loại trạng thái bị che mắt này càng khiến hắn sợ hãi, hắn dám cầm một túi tiền lớn, nghênh ngang đi giữa đêm khuya, chính là bởi vì trấn Phùng Mãnh có Lý Mạnh đảm bảo an toàn tuyệt đối, vốn cho rằng sẽ vô sự, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.
Tên chủ thuyền của Trịnh gia cũng là thuyền lão đại, là hải tặc, cũng tính là hạng vong mệnh, gặp phải cục diện này, phản ứng đầu tiên không phải là cầu xin mà là lớn tiếng mắng chửi uy hiếp.
Ai ngờ mình vừa dọa xong, một chậu nước đổ tới, nước rất nóng nhưng vẫn không đến mức làm người ta bị thương, đổ lên người cực kỳ không dễ chịu, tiếng mắng chửi của tên chủ thuyền lập tức nhỏ đi không ít, lại nghe thấy có một người hậm hực nói: “Con mẹ nó còn hét một tiếng nữa thôi lão tử sẽ đùng nước sôi giội lên người ngươi, để ngươi thành lợn luộc đấy.”
Sự đe dọa này quả thật là đáng sợ, tên chủ thuyền cửa Trịnh gia lập tức ngậm miệng không dám nói gì nữa. Nghe thấy người ở trong nhà vẫn tiếp tục làm việc, lờ mờ có thể nghe thấy ở gian bên cạnh quả thật là đang đun nước, còn nghe thấy tiếng đồ sắt chạm nhau, quả thật không phải là dấu hiệu gì tốt, hơn nữa người mới nói vừa rồi, khẩu âm là tiếng Quan thoại kinh sư chính gốc.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được người phía kinh sư và Sơn Đông có quan hệ gì, chủ thuyền của Trịnh gia một lúc sau mới rụt rè nói: “Mấy vị hảo hán, tiểu nhân ở đồ phường của Trương gia cũng thắng được ít tiền, vẫn còn mang theo người đây, nếu không chê thì hảo hán cứ cầm hết đi.”
Vừa mở miệng nói liền nghe thấy phía đối diện trở nên yên tĩnh, chủ thuyền này trong lòng cảm thấy có cửa rồi, lại khách khí nói: “Tiểu nhân là người đi thuyền trên biển, tới trấn Phùng Mãnh cũng chỉ là muốn tìm khoái hoạt, khẳng định là không có oán cừu gì với mấy vị hảo hán, phiền các vị lại một gậy đánh ngất tiểu nhân rồi ném ra ngoài là được.”
Tên chủ thuyền này đúng là thông minh, cục diện trước mắt cũng chỉ cầu sao giữ được tính mạng của mình, tiền tài là vật ngoài thân, hơn nữa chủ thuyền của Trịnh gia cũng hiểu rõ, cho dù là muốn báo thù thì cũng không tìm được kẻ thù, chỉ có thể đi nói với quan binh Giao châu của trấn Phùng Mãnh mà thôi, đợi bọn họ trút giận giúp mình.
Yên tĩnh một lúc mới nghe thấy phía đối diện có mấy người cười hắc hắc, có một người cao giọng nói: “Thằng nam man này cũng hiểu biết gớm, có điều lần này các đại gia không phải là tới cướp bóc, Trịnh lão tam, chuyện của ngươi bị phát hiện rồi!”
Trịnh thị nhất tộc ở Phúc Kiến là hàng ngàn hàng vạn người, Trịnh lão tam và Trịnh Chi Báo đó chẳng có quan hệ gì, chẳng qua là thứ tự trong nhà mà thôi, người sinh ra trong gia đình nghèo, không có tên cũng là chuyện bình thường.
Vừa nghe thấy bị đối phương gọi ra là Trịnh lão tam, tên chủ thuyền này lập tức cả người run bắn lên, ngữ điệu của đối phương hắn đã nghe ra đại khái rồi, đây rõ ràng là khẩu khí của quan sai nha môn. Trịnh gia tuy nói là hiện tại có thân phận quan phương, nhưng hành vi nếu nghiên cứu sâu xa thì đã mắc tội diệt tộc tịch biên.
“Chúng ta là người mà trấn phủ ti ở kinh sư phái đi làm việc...”
Nói xong câu này, thấy Trịnh lão tam ngay cả một chút phản ứng cũng không có, người ở đối diện lại cười gằn rồi giải thích: “Tên này ngươi không biết à, vậy cái tên Cẩm Y Vệ chắc ngươi biết chứ, mấy người chúng ta chính là Cẩm Y Vệ sai ra ngoài làm việc!”
Cái tên Cẩm Y Vệ quả thật là như sấm bên tai, lão bách tính Đại Minh cho dù là người ở rìa biên cương cũng nghe qua uy danh hiển hách của nha môn này, nó đáng sợ như là quái thú ăn người vậy. Mấy người này lại nói tiếng Quan thoại kinh sư, Trịnh lão tam càng sợ hãi hơn, mặc dù danh từ nha môn mà mấy người này nói ra có chút sơ hở và sai lầm, nhưng hắn làm sao mà nghe ra được.
“Tiểu nhân là thuộc hạ của Trịnh quan nhân, hải phòng du kích Phúc Kiến, cũng là quan lại cả, cũng là quan lại cả, mấy vị đại gia. chuyện này khẳng định là hiểu lầm, hiểu lầm rồi.”
Vừa nói ra mấy câu này thì bị người ta một cước đá trúng bụng, đau muốn chết luôn lại còn bị trói nên không co người lại được, chỉ há to miệng thở hổn hển, lại nghe thấy người ở đối diện âm trầm nói: “Đừng có nói những lời chỉ lừa được kẻ ngốc với chúng ta nữa. Trịnh lão tam, chuyện tên cẩu nô tài ngươi cấu kết với Thát Tử đã có người tố giác rồi, chúng ta là từ kinh sư đặc ý tới Sơn Đông bắt ngươi đó.”
Khó khăn lắm mới hổn hển thờ được vài hơi, nghe thấy câu này, đột nhiên lại bị sặc. trong nhất thời không biết nên nói gì, ho khan mấy tiếng liên tục, tới Kim châu và Triều Tiên giao dịch mậu dịch, đây vốn là phương châm và chính sách mà đại đương gia của Trịnh gia là Trịnh Chi Long quyết định, hạng làm trâu làm ngựa như hắn làm sao mà dám nói gì.
Quan sai Cẩm Y Vệ thần thông quảng đại này theo dõi mình, chắc là có chứng cứ xác thực, mình nếu chối thì cũng không thể thoát được tội, nhưng không thể nói đây là chủ ý của long đầu chúng ta được, già trẻ lớn bé trong nhà đều ở Phúc Kiến, nếu lời nói của mình bị truyền ra ngoài, một nhà già trẻ lớn bé đừng hòng được sống yên ổn qua ngày.
“Mấy vị đại gia, tiểu nhân quả thực là có tới Triều Tiên và Liêu trấn, có điều là bán hàng hóa thủ công của phía nam thôi tiền bạc thì dẫu sao cũng vẫn phải kiếm mà, Trịnh gia đi kiếm cũng là chuyện bình thường. Mấy vị đại gia, tiểu nhân chỉ là một chủ thuyền quản thuyền thôi, bên trên phân phó gì thì phải ngoan ngoãn mà làm theo, những chuyện như thế này bản thân cũng không dám có chủ ý gì!”
Tiếng Quan thoại xen lẫn khẩu âm Phúc Kiến của Trịnh lão tam khiến người ta phải cố gắng lắm mới nghe được, có điều ý tứ đại khái đều biểu đạt được rõ ràng, mấy vị Cẩm Y Vệ lại trầm mặc một lát rồi mới nói: “Trịnh Tam, cũng biết ngươi chẳng qua là hạng nhân vật bị người ta sai bảo, không làm khó ngươi làm gì, vậy ngươi nói những gì mà ngươi biết ra đi, chúng ta đi bắt tên chủ sự.”
“Mấy vị đại gia, tiểu nhân trong nhả còn có người già và trẻ em, quan lại và quý nhân của Thát Tử thích hàng hóa tinh tế của phía nam, bình thường đều là một đám người Sơn Tây chọn mua ở phía nam, sau đó thấy để bọn họ đi kiếm tiền thì không bắng mình trực tiếp đi buôn bán kiếm tiền!”
Hắn vừa hổn hển nói xong, trong gian phòng khác lại có người hô lên: “Nước sôi rồi...”
Trịnh Tam nghe thấy câu này thì lại run bắn lên, lại nghe thấy trong phòng có người cười lạnh, nói: “ Trịnh Tam, ngươi nói chuyện đừng không thật thà như vậy, xem ra phải dội ít nước sôi cho ngươi tắm rửa rồi, không chừng có thể tỉnh táo hơn đó.”
Nghe thấy câu này, Trịnh Tam ngồi trên ghế liều mạng giãy dụa, nhưng không động đậy được tí nào, nghe thấy tiếng nước chảy ở phòng bên cạnh, có người đi về phía này, sau đó có thể cảm giác được hơi nước nóng bỏng phả vào mặt, trong lòng hắn đã sợ hãi tới cực điểm rồi, bèn khóc lóc cầu xin: “Quan gia. quan gia. tiểu nhân thì biết được gì chứ, ngài cho dù thật sự dội nước sôi lên người tiểu nhân, tiểu nhân cũng không biết nói gì thêm cả. Chỉ biết rằng thuyền tới chỗ Thát Tử từ năm ngoái đã bắt đầu đi rồi, đều là hàng hóa tinh tế của bọn quỷ nước ngoài và Giang Nam, khi quay về bình thường đều chở các loại thổ sản và dược liệu.”
Có điều cho dù là hắn hét lớn như vậy, đối phương lại không có ý dừng tay. mấy giọt nước từ trong thùng tí tách chảy lên đùi hắn quả thật là đau đớn vô cùng.
Tình thần của Trịnh Tam cuối cùng cũng sụp đổ rồi, khóc lóc thảm thiết nói: “Tiểu nhân quả thật là không biết, không bằng ngài đại phát từ bi một đao giết chết tiểu nhân đi, đừng bắt tiểu nhân chịu tội sống như vậy, cầu xin ngài mà.”
Chậu nước nóng quả thật là cách hắn xa một chút, Trịnh Tam lúc này mới thở phào môt hơi, cả người giống như là hư thoát vậy, chỉ ngồi đó khóc than.
Hoàng Bình đứng ở đối diện hắn. mặt mày lạnh lùng nhìn mấy thủ hạ ở bên cạnh, ai cũng đều cảm thấy thất vọng, từ trong miệng tên Trịnh Tam này chỉ có thể xác nhận được Trịnh gia ở Phúc Kiến quả thật có làm ăn với Thát Tử, nhưng loại gia tộc quyền thế như Trịnh gia, nếu nói là chỉ làm ăn không thôi thì ai mà tin được.
Thấy từ miệng tên Trịnh Tam này cũng chỉ có thể moi ra được chừng ấy, ở khu vực Giao Châu, diêm bang Sơn Đông và mấy nha môn khác liên hợp hiệp tra, quả thật là không phát hiện có người thuận theo bến cảng này tiến vào lục địa để do thám tin tức. nhưng liệu có chuyện khác hay không, hoặc là có buôn bán quân giới hay không, hoặc Trịnh gia có thông qua con đường khác để cung cấp tình báo cho Thát Tử hay không thì trước mắt vẫn chưa biết được.
Trịnh gia ở trong thành Giao châu và Tế Ninh đều có nhân viên cấp bậc khá cao, phía Tế Ninh, Trịnh Sa chủ trì sinh ý Sơn Đông và Nam Trực Đãi cũng thường tới.
Nhưng những người này lại không thể bắt được, nếu bắt cũng rất khó ăn nói, nghĩ tới đây, Hoàng Bình lại có chút chán nản thầm nghĩ mình gia nhập Giao châu doanh, vốn là muốn ra trận tác chiến, ai ngờ vẫn làm nghề cũ được truyền thừa trong nhà, làm việc này xem ra thật là phiền muộn.
Có điều làm đại thống lĩnh của diêm bang Sơn Đông, địa vị cũng rất hiển hách, kể ra thì cũng đáng.
Đã không moi ra được tin tức gì, người này cũng không thể cứ vậy ném về trong dân cư của Linh Sơn vệ sở được, phải xử trí hắn. Vừa định hạ lệnh thì tiếng khóc của Trịnh Tam có chút mệt mỏi hư thoát, người vừa hư thoát, tinh thần liền thả lỏng, lẩm bẩm oán giận chửi mắng, không đầu không đũa.
“Bách tính chúng ta đi thuyền trên biển không để ý tới tính mạng, cực khổ lắm mới kiếm được chút tiền mà phải gánh tội lớn như vậy, đại quan triều đình thì phái người tới chỗ Thát Tử cầu hòa đấy, các ngươi có...”
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Trịnh Tam này cũng ý thức được mà ngậm miệng lại. Mấy người bọn Hoàng Bình quay sang nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự hưng phấn không kiềm chế nổi, đại soái nhà mình cần tin tình báo gì, người ở bên dưới như bọn họ đại khái đều hiểu được, những gì mà tên chủ thuyền này vừa nói chắc chính là loại tình báo mà đại soái của mình thích nhất.
Chuyện không liên quan tới Trịnh gia, Trịnh Tam tinh thần lại lên lên xuống xuống, hơn nữa dẫu sao cũng là nói ra khỏi miệng. Trịnh Tam đối với vấn đề này không có kỵ húy gì cả, hắn có thể cũng không cảm thấy những lời này sẽ mang tới hậu quả gì.
Sưu tập tình báo lẫn nhau giữa Đại Minh và Mãn Thanh cực kỳ không đồng đều, Thát Tử ở phía bắc Trung Quốc có các loại người do thám tin tức, mà Đại Minh đối với phía Mãn Thanh Thát Lỗ có tình huống gì thì hoàn toàn không rõ.
Chuyện binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp phái sứ giả ra quan ngoại đi liên hệ nghị hòa, trong quan nội thì được giấu diếm rất kỹ, nhưng ở địa giới quan ngoại Mãn Thanh thì lại xôn xao.
Án chiếu theo gợi ý của hoàng đế Sùng Trinh, giới hạn hòa đàm trên thực tế là vô cùng lớn, Đại Minh trong lịch sử không có kinh nghiệm hòa đàm với man tộc ngoại vực, lần này mật sứ Mã Thiệu Du xuất quan đàm phán hoàn toàn là dựa theo cách của Tống Liêu, Tống Kim. Tống Nguyên năm xưa mà nói.
Khi Mã Thiệu Du xuất hiện ở quan phương Mãn Thanh, tạo cho người ta cảm giác quả thật là nghẹn họng nhìn trân trối, khiến Mãn Thanh trên dưới chấn kinh vô cùng, bất kể là trên quân sự giành được đại thắng gì, người Mãn đối với người Hán thủy chung vẫn có một loại cảm giác tự ti, loại cảm giác tự ti này đã kéo dài nhiều năm rồi, từ trên văn hóa, từ trên quốc gia, từ trên các loại phương diện mà nói thì đều là như vậy.
Phạm Văn Trình, Ninh Hoàn Ngã chẳng qua là hạng văn nhân hèn kém xuất thân học trò, tú tài, nhưng ở Mãn Thanh lại có quan chức cao, Nỗ Nhi Cáp Xích năm xưa đồ sát người Hán cũng đều có liên quan tới loại cảm giác tự ti này, đây cũng là nguyên nhân mà các quan cao huân quý, nhân vật phú quý của Mãn Thanh thích bắt chước y quan của người Hán thích các loại hưởng thụ xa hoa của Đại Minh .
Thương nhân Sơn Tây, còn bao gồm cả thương nhân phương nam như Trịnh gia làm ăn được với hạng tù trưởng địa vị cao quý của Mãn Châu cũng chính là bởi vì nguyên nhân này.
Mãn Thanh trước mắt có ưu thế quân sự trước Đại Minh , nhưng lại do dự không phát động tổng tấn công, mà chỉ hết lần này đến lần khác nhập quan quấy rối cướp bóc, Đại Minh lúc này đã sắp bị các đại quân lưu dân phá hủy căn cơ rồi, đế quốc Đại Minh giờ hư nhược như vậy. Mãn Thanh hiện tại đang ở thời kỳ đỉnh phong lại không có động tác gì lớn.
Điều đó gần như là có liên quan tới tâm thái tự ti, cảm giác luôn phải ngước nhìn người khác.
Nhưng đột nhiên, đế quốc Đại Minh được mình ngước nhìn nhiều năm lại phái mật sứ tới hòa đàm, hơn nữa còn dùng một tư thái thấp kém.
Tất cả những người Mãn biết chuyện này, vào thời khắc này đột nhiên tràn đầy lòng tin, hình tượng trông thì rất to lớn của đế quốc Đại Minh ở trong lòng bọn họ đột nhiên sụp đổ, ý nghĩa của chuyện này thậm chí còn vượt qua cả cuộc chiến Tùng Sơn thì ra đối phương lại không kham nổi một kích như vậy, hoàn toàn là một con hổ giấy.
Mặc dù mật sứ Mã Thiệu Du tới hòa đàm đã yêu cầu đối phương bảo mật, nhưng tin tức lại vô ý mà như cố ý bị truyền ra ngoài, từ thân vương bối lặc tới giáp đinh, nô bộc ở bên dưới, ai ai cũng biết tin tức Đại Minh tới cầu hòa, xưng thần, cống nạp, ai ai cũng phấn chấn, trực tiếp đem chuyện này ra làm đề tài đàm tiếu.
Xưng thần cống nạp, cái này không tính là gì. Đại Minh làm ra loại tư thái thấp kém như vậy, ngược lại khiến Mãn Thanh càng nhìn rõ sự yếu đuối ở bên trong Đại Minh , kim ngân ức vạn, nữ tử súc vật, tới lúc đó dựa vào cung mã xông vào quan nội, tự mình đi lấy cũng được, chút tiền mà ngươi xưng thần cống nạp thì tính là gì.
Các nhân vật huân quý Mãn Thanh vốn không định hòa đàm nghiêm túc, nếu không thì tin tức cũng sẽ không bị truyền ra ngoài nhanh như vậy, thuyền đội của Trịnh gia khi tới Kim châu dỡ hàng, lúc rảnh rỗi thường nói chuyện phiếm với người ở trên bờ, bất kể là nói thế nào thì Trịnh gia và những thương nhân từ phía nam tới cũng đều là người Hán những người Mãn ở trên bến tàu lúc trước còn có mấy phần khách khí lúc thì lại khí phách hiên ngang, lúc nói chuyện còn chế nhạo những thủy thù nhà đò.
Những thủy thù và chủ sự của Trịnh gia có quan niệm dân tộc quốc gia rất mờ nhạt, ngược lại còn nghĩ, chúng ta làm sinh ý thì tính là gì, triều đình còn phái người tới hòa đàm cơ mà, một chút áy náy như có như không có trong lòng lập tức biến mất.
Ngoài ra, tổng đốc Kế Liêu Hồng Thừa Trù đang bị vây cũng biết được tin tức này, Mãn Thanh một mực không buông bỏ ý định chiêu hàng hắn tin tức này sẽ mang tới tác dụng gì thì thật sự là khiến người ta phải nghiền ngẫm.
Người nào giật dây, người nào tới hòa đàm, nội dung hòa đàm như thế nào, những việc này đều bị người hữu tâm bên phía Mãn Thanh loan tin đi khắp cả thiên hạ, nghe rất chân thực đáng tin, có lẽ đây cũng là người Mãn Thanh cố ý bố trí.
Chỉ là tên sứ giả đáng thương xuất quan đi cầu hòa đó, chịu biết bao sự cười nhạo và lừa gạt của Thát tử, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ ở đó hòa đàm, trở thành một kẻ ngu ngốc trong mắt người khác, là nỗi sỉ nhục và trò cười trong mắt người thiên hạ.
Trịnh Tam là một kẻ thô lỗ, nói chuyện phiếm với những người ở trên bờ thì cũng nói rồi, không nhớ rõ ràng lắm. nhưng hắn biết những tin tức này đã là đủ nhiều rồi.
Ví dụ như nói hắn nhớ không rõ ràng, đại lão trong triều phái người tới hòa đàm đó họ Trần và một vị văn quan nào đó họ Mã, có những cái họ này cũng đã dù rồi.
Lúc mấy người bọn Hoàng Bình ghi chép cũng rất bình tĩnh, trong đầu cấp tốc vận chuyển, kết hợp đối chiếu với những tin tức triều đình mà mình nắm trong tay, bọn họ là thuộc hạ của Sơn Đông, bất tri bất giác đã có cảm giác xa cách với Đại Minh , lờ mờ còn có chút cảm giác khinh thường và vui mừng trước sự đau khổ của người khác.
Còn những gì mà Hoàng Bình nghĩ thì nhiều hơn người bên dưới một chút, cái mà hắn nghĩ là tin tức này nếu truyền tới tai đại soái, không biết sẽ dẫn tới cơn giận lôi đình như thế nào.
Ghi chép những tin tức này lại xong, trên mặt Trịnh Tam đã xám xịt, mặc dù hắn không biết những gì mà mình nói rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng Cẩm Y Vệ bắt mình tới lại không có ý tứ lưu lại người sống.
Sau khi hỏi xong, Hoàng Bình từ trên ghế đứng dậy. lắc lắc tay, thực sự là ghi chép mệt quá, một thuộc hạ ở bên cạnh bước tới, chỉ vào Trịnh Tam bị che mặt. giơ tay lên cổ vạch một cái, ý tứ rất rõ ràng, hỏi là có diệt người diệt khẩu hay không.
Hoàng Bình trầm ngâm một lát, khóe miệng nở một nụ cười, xua xua tay.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Trịnh Tam trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, thầm nghĩ đối phương cũng nên đến lúc diệt khẩu rồi, có điều trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm, bởi vì tất cả những gì mà ngày hôm nay mình nói ra, nếu bị long đầu Trịnh Chi Long nhà mình biết, e rằng chết còn thảm hơn.
Những người như vậy ở Trịnh gia đều bị đục mấy cái lỗ nhỏ ở trên chân, sau đó trực tiếp dùng dây thừng buộc bên mạn thuyền, đi trên biển không bao lâu, mùi máu sẽ hấp dẫn cá mập tới, bị cá mập xé từng khúc thịt, thế nhưng lại vẫn chưa chết được, đó mới chính là địa ngục, so với lăng trì còn tàn khốc hơn nghĩ thôi mà đã rùng mình sợ hãi rồi, thà chết một cách nhanh gọn như thế này, già trẻ trong nhà còn không bị bạc đãi.
Vào lúc đang suy nghĩ lung tung thì vải đen trùm đầu bị người ta kéo xuống, trong phòng cũng khá tối cho nên mắt của Trịnh Tam rất nhanh liền thích ứng được với ánh sáng.
Mấy hán từ tráng kiện mặc bào phục Cẩm Y Vệ đứng ở trước mặt, đều là những khuôn mặt xa lạ, trước giờ từng gặp, đang lạnh lùng nhìn hắn có một thợ cả cầm kim và dao kéo bước vào, Trịnh Tam này giật nảy mình, còn cho rằng là đối phương sắp động thủ giết người, ai ngờ lại xăm đồ án lên cánh tay của hắn nhân lúc máu chưa khô, một Cẩm Y Vệ cầm một tờ giấy viết đầy chữ ấn lên chỗ máu của hắn in lại cái đồ án đó.
“Trịnh huynh đệ. đây là bản khai của ngươi, đồ án trên cánh tay của ngươi cũng giống như đồ án trên cung trạng, nếu đưa tới chỗ long đầu của các người, ngươi sẽ có kết cục gì thì chắc là người còn biết rõ hơn chúng ta!”
Những kẻ này quá độc ác rồi, Trịnh Tam vốn đã có quyết tâm chịu chết, nhưng nếu như vậy, già trẻ lớn bé trong nhà mình cũng sẽ gặp tai ương xui xẻo theo, hắn liều mạng giãy dụa, vừa muốn mở miệng mắng chửi thì một người khác cầm một cái túi lên, cái túi này chính là cái túi bạc mà hắn mới thắng tối qua.
Cẩm Y Vệ đó lại thản nhiên nói: “Bạc bên trong cái túi này ta đã đổi thành vàng rồi.”
Vàng! Đây chính là gấp gần tám lần đột nhiên có người tặng cho một mở gia tài như vậy, Trịnh Tam há hốc miệng nhìn những Cẩm Y Vệ ở trước mặt. hoàn toàn hồ đồ rồi, Cẩm Y Vệ đó lạnh lùng nói tiếp: “Trịnh huynh đệ, chúng ta sau này còn phải thường xuyên qua lại đó...”
Những tên quản sự làm việc ở trên thuỵền của Trịnh gia đều là những nhân vật sống kiểu khoái hoạt được ngày nào thì hay ngày nấy. ở Phúc Kiến, phủ đệ của bản thân Trịnh Chi Long thì phú lệ đường hoàng, nhưng kiến thiết của bên dưới thì lại làm rất tồi, người bên duới có tiền cũng không có chỗ để tiêu, trấn Phùng Mãnh của Sơn Đông này vừa hay họp với sở thích của họ.
Bất kể là kiếm được bạo nhiêu, sau khi xuống thuyền, ở trong trấn điên cuồng đánh bạc, một văn tiền cũng không để lại.
Trong đổ trường và thanh lâu mà vị Trương đồ tể này mở, ở đâu cũng đều là loại nhân vật như vậy, có người của Trịnh gia, có người là hải thương của các nơi khác, đều là hạng hành vi phóng đãng.
Tên chủ thuyền của Trịnh gia bị Trương đồ tể chỉ trỏ đó, cũng không biết nên nói là vận khí hôm nay tốt hay không tốt, bình thường đều ở trong đổ phường thua sạch cả túi, hôm nay lại đại sát tứ phương thắng được một mở lớn, thỏa mãn đi ra khỏi đổ phường.
Trong tay có bạc, vậy thì cái phải suy nghĩ tiếp theo là làm thế nào để tiêu hết chỗ tiền nảy, hắn cao hứng bừng bừng bước đi trên đường, lúc này đã là hừng đông, tuy rất nhiều cửa hàng ở mặt đựờng đèn đuốc vẫn sáng choang, tiếng cười đùa vang vọng, có điều người đi đường thì lại rất thưa thớt, gần như là không nhìn thấy ai.
Còn có mấy chiếc xe ngựa chở củi rơm đi qua, không biết là đưa tới tòa lâu nào để dùng, củi rơm trên xe chất đống như một ngọn núi nhỏ vậy.
Chủ thuyền của Trịnh gia cầm túi tiền, bên trong đều là ngân lượng mới thắng được, lách mình qua chiếc xe chờ củi rơm đó, nếu có người nhìn tên chủ thuyền của Trịnh gia đó, sẽ phát hiện ra một chuyện rất quỷ dị, lúc hắn và chiếc xe chở củi rơm đó đi qua nhau, lại không hề từ bên kia đi ra nữa.
Đống củi rơm chất trên xe cao như vậy, cho dù đút thứ gì vào thì căn bản cũng không nhìn ra được.
“Các ngươi mù mắt à, không ngờ lại dám động thủ ở trấn Phùng Mãnh, đám cẩu nô tài các ngươi không sợ Lý nhị lang giết cả chín họ các ngươi ư!”
Tên chủ thuyền của Trịnh gia bị trói trên ghế, đầu thì bị chùm vải, hoàn toàn không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình bị người la đánh ngất, sau khi tỉnh lại thì đã ở chỗ nảy, lờ mờ nghe thấy xung quanh có tiếng sóng vỗ, nhưng lại là ở trong thành thị, người xung quanh đi tới đi lui, nhưng không biết là bị người nào bắt đi, loại trạng thái bị che mắt này càng khiến hắn sợ hãi, hắn dám cầm một túi tiền lớn, nghênh ngang đi giữa đêm khuya, chính là bởi vì trấn Phùng Mãnh có Lý Mạnh đảm bảo an toàn tuyệt đối, vốn cho rằng sẽ vô sự, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.
Tên chủ thuyền của Trịnh gia cũng là thuyền lão đại, là hải tặc, cũng tính là hạng vong mệnh, gặp phải cục diện này, phản ứng đầu tiên không phải là cầu xin mà là lớn tiếng mắng chửi uy hiếp.
Ai ngờ mình vừa dọa xong, một chậu nước đổ tới, nước rất nóng nhưng vẫn không đến mức làm người ta bị thương, đổ lên người cực kỳ không dễ chịu, tiếng mắng chửi của tên chủ thuyền lập tức nhỏ đi không ít, lại nghe thấy có một người hậm hực nói: “Con mẹ nó còn hét một tiếng nữa thôi lão tử sẽ đùng nước sôi giội lên người ngươi, để ngươi thành lợn luộc đấy.”
Sự đe dọa này quả thật là đáng sợ, tên chủ thuyền cửa Trịnh gia lập tức ngậm miệng không dám nói gì nữa. Nghe thấy người ở trong nhà vẫn tiếp tục làm việc, lờ mờ có thể nghe thấy ở gian bên cạnh quả thật là đang đun nước, còn nghe thấy tiếng đồ sắt chạm nhau, quả thật không phải là dấu hiệu gì tốt, hơn nữa người mới nói vừa rồi, khẩu âm là tiếng Quan thoại kinh sư chính gốc.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được người phía kinh sư và Sơn Đông có quan hệ gì, chủ thuyền của Trịnh gia một lúc sau mới rụt rè nói: “Mấy vị hảo hán, tiểu nhân ở đồ phường của Trương gia cũng thắng được ít tiền, vẫn còn mang theo người đây, nếu không chê thì hảo hán cứ cầm hết đi.”
Vừa mở miệng nói liền nghe thấy phía đối diện trở nên yên tĩnh, chủ thuyền này trong lòng cảm thấy có cửa rồi, lại khách khí nói: “Tiểu nhân là người đi thuyền trên biển, tới trấn Phùng Mãnh cũng chỉ là muốn tìm khoái hoạt, khẳng định là không có oán cừu gì với mấy vị hảo hán, phiền các vị lại một gậy đánh ngất tiểu nhân rồi ném ra ngoài là được.”
Tên chủ thuyền này đúng là thông minh, cục diện trước mắt cũng chỉ cầu sao giữ được tính mạng của mình, tiền tài là vật ngoài thân, hơn nữa chủ thuyền của Trịnh gia cũng hiểu rõ, cho dù là muốn báo thù thì cũng không tìm được kẻ thù, chỉ có thể đi nói với quan binh Giao châu của trấn Phùng Mãnh mà thôi, đợi bọn họ trút giận giúp mình.
Yên tĩnh một lúc mới nghe thấy phía đối diện có mấy người cười hắc hắc, có một người cao giọng nói: “Thằng nam man này cũng hiểu biết gớm, có điều lần này các đại gia không phải là tới cướp bóc, Trịnh lão tam, chuyện của ngươi bị phát hiện rồi!”
Trịnh thị nhất tộc ở Phúc Kiến là hàng ngàn hàng vạn người, Trịnh lão tam và Trịnh Chi Báo đó chẳng có quan hệ gì, chẳng qua là thứ tự trong nhà mà thôi, người sinh ra trong gia đình nghèo, không có tên cũng là chuyện bình thường.
Vừa nghe thấy bị đối phương gọi ra là Trịnh lão tam, tên chủ thuyền này lập tức cả người run bắn lên, ngữ điệu của đối phương hắn đã nghe ra đại khái rồi, đây rõ ràng là khẩu khí của quan sai nha môn. Trịnh gia tuy nói là hiện tại có thân phận quan phương, nhưng hành vi nếu nghiên cứu sâu xa thì đã mắc tội diệt tộc tịch biên.
“Chúng ta là người mà trấn phủ ti ở kinh sư phái đi làm việc...”
Nói xong câu này, thấy Trịnh lão tam ngay cả một chút phản ứng cũng không có, người ở đối diện lại cười gằn rồi giải thích: “Tên này ngươi không biết à, vậy cái tên Cẩm Y Vệ chắc ngươi biết chứ, mấy người chúng ta chính là Cẩm Y Vệ sai ra ngoài làm việc!”
Cái tên Cẩm Y Vệ quả thật là như sấm bên tai, lão bách tính Đại Minh cho dù là người ở rìa biên cương cũng nghe qua uy danh hiển hách của nha môn này, nó đáng sợ như là quái thú ăn người vậy. Mấy người này lại nói tiếng Quan thoại kinh sư, Trịnh lão tam càng sợ hãi hơn, mặc dù danh từ nha môn mà mấy người này nói ra có chút sơ hở và sai lầm, nhưng hắn làm sao mà nghe ra được.
“Tiểu nhân là thuộc hạ của Trịnh quan nhân, hải phòng du kích Phúc Kiến, cũng là quan lại cả, cũng là quan lại cả, mấy vị đại gia. chuyện này khẳng định là hiểu lầm, hiểu lầm rồi.”
Vừa nói ra mấy câu này thì bị người ta một cước đá trúng bụng, đau muốn chết luôn lại còn bị trói nên không co người lại được, chỉ há to miệng thở hổn hển, lại nghe thấy người ở đối diện âm trầm nói: “Đừng có nói những lời chỉ lừa được kẻ ngốc với chúng ta nữa. Trịnh lão tam, chuyện tên cẩu nô tài ngươi cấu kết với Thát Tử đã có người tố giác rồi, chúng ta là từ kinh sư đặc ý tới Sơn Đông bắt ngươi đó.”
Khó khăn lắm mới hổn hển thờ được vài hơi, nghe thấy câu này, đột nhiên lại bị sặc. trong nhất thời không biết nên nói gì, ho khan mấy tiếng liên tục, tới Kim châu và Triều Tiên giao dịch mậu dịch, đây vốn là phương châm và chính sách mà đại đương gia của Trịnh gia là Trịnh Chi Long quyết định, hạng làm trâu làm ngựa như hắn làm sao mà dám nói gì.
Quan sai Cẩm Y Vệ thần thông quảng đại này theo dõi mình, chắc là có chứng cứ xác thực, mình nếu chối thì cũng không thể thoát được tội, nhưng không thể nói đây là chủ ý của long đầu chúng ta được, già trẻ lớn bé trong nhà đều ở Phúc Kiến, nếu lời nói của mình bị truyền ra ngoài, một nhà già trẻ lớn bé đừng hòng được sống yên ổn qua ngày.
“Mấy vị đại gia, tiểu nhân quả thực là có tới Triều Tiên và Liêu trấn, có điều là bán hàng hóa thủ công của phía nam thôi tiền bạc thì dẫu sao cũng vẫn phải kiếm mà, Trịnh gia đi kiếm cũng là chuyện bình thường. Mấy vị đại gia, tiểu nhân chỉ là một chủ thuyền quản thuyền thôi, bên trên phân phó gì thì phải ngoan ngoãn mà làm theo, những chuyện như thế này bản thân cũng không dám có chủ ý gì!”
Tiếng Quan thoại xen lẫn khẩu âm Phúc Kiến của Trịnh lão tam khiến người ta phải cố gắng lắm mới nghe được, có điều ý tứ đại khái đều biểu đạt được rõ ràng, mấy vị Cẩm Y Vệ lại trầm mặc một lát rồi mới nói: “Trịnh Tam, cũng biết ngươi chẳng qua là hạng nhân vật bị người ta sai bảo, không làm khó ngươi làm gì, vậy ngươi nói những gì mà ngươi biết ra đi, chúng ta đi bắt tên chủ sự.”
“Mấy vị đại gia, tiểu nhân trong nhả còn có người già và trẻ em, quan lại và quý nhân của Thát Tử thích hàng hóa tinh tế của phía nam, bình thường đều là một đám người Sơn Tây chọn mua ở phía nam, sau đó thấy để bọn họ đi kiếm tiền thì không bắng mình trực tiếp đi buôn bán kiếm tiền!”
Hắn vừa hổn hển nói xong, trong gian phòng khác lại có người hô lên: “Nước sôi rồi...”
Trịnh Tam nghe thấy câu này thì lại run bắn lên, lại nghe thấy trong phòng có người cười lạnh, nói: “ Trịnh Tam, ngươi nói chuyện đừng không thật thà như vậy, xem ra phải dội ít nước sôi cho ngươi tắm rửa rồi, không chừng có thể tỉnh táo hơn đó.”
Nghe thấy câu này, Trịnh Tam ngồi trên ghế liều mạng giãy dụa, nhưng không động đậy được tí nào, nghe thấy tiếng nước chảy ở phòng bên cạnh, có người đi về phía này, sau đó có thể cảm giác được hơi nước nóng bỏng phả vào mặt, trong lòng hắn đã sợ hãi tới cực điểm rồi, bèn khóc lóc cầu xin: “Quan gia. quan gia. tiểu nhân thì biết được gì chứ, ngài cho dù thật sự dội nước sôi lên người tiểu nhân, tiểu nhân cũng không biết nói gì thêm cả. Chỉ biết rằng thuyền tới chỗ Thát Tử từ năm ngoái đã bắt đầu đi rồi, đều là hàng hóa tinh tế của bọn quỷ nước ngoài và Giang Nam, khi quay về bình thường đều chở các loại thổ sản và dược liệu.”
Có điều cho dù là hắn hét lớn như vậy, đối phương lại không có ý dừng tay. mấy giọt nước từ trong thùng tí tách chảy lên đùi hắn quả thật là đau đớn vô cùng.
Tình thần của Trịnh Tam cuối cùng cũng sụp đổ rồi, khóc lóc thảm thiết nói: “Tiểu nhân quả thật là không biết, không bằng ngài đại phát từ bi một đao giết chết tiểu nhân đi, đừng bắt tiểu nhân chịu tội sống như vậy, cầu xin ngài mà.”
Chậu nước nóng quả thật là cách hắn xa một chút, Trịnh Tam lúc này mới thở phào môt hơi, cả người giống như là hư thoát vậy, chỉ ngồi đó khóc than.
Hoàng Bình đứng ở đối diện hắn. mặt mày lạnh lùng nhìn mấy thủ hạ ở bên cạnh, ai cũng đều cảm thấy thất vọng, từ trong miệng tên Trịnh Tam này chỉ có thể xác nhận được Trịnh gia ở Phúc Kiến quả thật có làm ăn với Thát Tử, nhưng loại gia tộc quyền thế như Trịnh gia, nếu nói là chỉ làm ăn không thôi thì ai mà tin được.
Thấy từ miệng tên Trịnh Tam này cũng chỉ có thể moi ra được chừng ấy, ở khu vực Giao Châu, diêm bang Sơn Đông và mấy nha môn khác liên hợp hiệp tra, quả thật là không phát hiện có người thuận theo bến cảng này tiến vào lục địa để do thám tin tức. nhưng liệu có chuyện khác hay không, hoặc là có buôn bán quân giới hay không, hoặc Trịnh gia có thông qua con đường khác để cung cấp tình báo cho Thát Tử hay không thì trước mắt vẫn chưa biết được.
Trịnh gia ở trong thành Giao châu và Tế Ninh đều có nhân viên cấp bậc khá cao, phía Tế Ninh, Trịnh Sa chủ trì sinh ý Sơn Đông và Nam Trực Đãi cũng thường tới.
Nhưng những người này lại không thể bắt được, nếu bắt cũng rất khó ăn nói, nghĩ tới đây, Hoàng Bình lại có chút chán nản thầm nghĩ mình gia nhập Giao châu doanh, vốn là muốn ra trận tác chiến, ai ngờ vẫn làm nghề cũ được truyền thừa trong nhà, làm việc này xem ra thật là phiền muộn.
Có điều làm đại thống lĩnh của diêm bang Sơn Đông, địa vị cũng rất hiển hách, kể ra thì cũng đáng.
Đã không moi ra được tin tức gì, người này cũng không thể cứ vậy ném về trong dân cư của Linh Sơn vệ sở được, phải xử trí hắn. Vừa định hạ lệnh thì tiếng khóc của Trịnh Tam có chút mệt mỏi hư thoát, người vừa hư thoát, tinh thần liền thả lỏng, lẩm bẩm oán giận chửi mắng, không đầu không đũa.
“Bách tính chúng ta đi thuyền trên biển không để ý tới tính mạng, cực khổ lắm mới kiếm được chút tiền mà phải gánh tội lớn như vậy, đại quan triều đình thì phái người tới chỗ Thát Tử cầu hòa đấy, các ngươi có...”
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Trịnh Tam này cũng ý thức được mà ngậm miệng lại. Mấy người bọn Hoàng Bình quay sang nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự hưng phấn không kiềm chế nổi, đại soái nhà mình cần tin tình báo gì, người ở bên dưới như bọn họ đại khái đều hiểu được, những gì mà tên chủ thuyền này vừa nói chắc chính là loại tình báo mà đại soái của mình thích nhất.
Chuyện không liên quan tới Trịnh gia, Trịnh Tam tinh thần lại lên lên xuống xuống, hơn nữa dẫu sao cũng là nói ra khỏi miệng. Trịnh Tam đối với vấn đề này không có kỵ húy gì cả, hắn có thể cũng không cảm thấy những lời này sẽ mang tới hậu quả gì.
Sưu tập tình báo lẫn nhau giữa Đại Minh và Mãn Thanh cực kỳ không đồng đều, Thát Tử ở phía bắc Trung Quốc có các loại người do thám tin tức, mà Đại Minh đối với phía Mãn Thanh Thát Lỗ có tình huống gì thì hoàn toàn không rõ.
Chuyện binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp phái sứ giả ra quan ngoại đi liên hệ nghị hòa, trong quan nội thì được giấu diếm rất kỹ, nhưng ở địa giới quan ngoại Mãn Thanh thì lại xôn xao.
Án chiếu theo gợi ý của hoàng đế Sùng Trinh, giới hạn hòa đàm trên thực tế là vô cùng lớn, Đại Minh trong lịch sử không có kinh nghiệm hòa đàm với man tộc ngoại vực, lần này mật sứ Mã Thiệu Du xuất quan đàm phán hoàn toàn là dựa theo cách của Tống Liêu, Tống Kim. Tống Nguyên năm xưa mà nói.
Khi Mã Thiệu Du xuất hiện ở quan phương Mãn Thanh, tạo cho người ta cảm giác quả thật là nghẹn họng nhìn trân trối, khiến Mãn Thanh trên dưới chấn kinh vô cùng, bất kể là trên quân sự giành được đại thắng gì, người Mãn đối với người Hán thủy chung vẫn có một loại cảm giác tự ti, loại cảm giác tự ti này đã kéo dài nhiều năm rồi, từ trên văn hóa, từ trên quốc gia, từ trên các loại phương diện mà nói thì đều là như vậy.
Phạm Văn Trình, Ninh Hoàn Ngã chẳng qua là hạng văn nhân hèn kém xuất thân học trò, tú tài, nhưng ở Mãn Thanh lại có quan chức cao, Nỗ Nhi Cáp Xích năm xưa đồ sát người Hán cũng đều có liên quan tới loại cảm giác tự ti này, đây cũng là nguyên nhân mà các quan cao huân quý, nhân vật phú quý của Mãn Thanh thích bắt chước y quan của người Hán thích các loại hưởng thụ xa hoa của Đại Minh .
Thương nhân Sơn Tây, còn bao gồm cả thương nhân phương nam như Trịnh gia làm ăn được với hạng tù trưởng địa vị cao quý của Mãn Châu cũng chính là bởi vì nguyên nhân này.
Mãn Thanh trước mắt có ưu thế quân sự trước Đại Minh , nhưng lại do dự không phát động tổng tấn công, mà chỉ hết lần này đến lần khác nhập quan quấy rối cướp bóc, Đại Minh lúc này đã sắp bị các đại quân lưu dân phá hủy căn cơ rồi, đế quốc Đại Minh giờ hư nhược như vậy. Mãn Thanh hiện tại đang ở thời kỳ đỉnh phong lại không có động tác gì lớn.
Điều đó gần như là có liên quan tới tâm thái tự ti, cảm giác luôn phải ngước nhìn người khác.
Nhưng đột nhiên, đế quốc Đại Minh được mình ngước nhìn nhiều năm lại phái mật sứ tới hòa đàm, hơn nữa còn dùng một tư thái thấp kém.
Tất cả những người Mãn biết chuyện này, vào thời khắc này đột nhiên tràn đầy lòng tin, hình tượng trông thì rất to lớn của đế quốc Đại Minh ở trong lòng bọn họ đột nhiên sụp đổ, ý nghĩa của chuyện này thậm chí còn vượt qua cả cuộc chiến Tùng Sơn thì ra đối phương lại không kham nổi một kích như vậy, hoàn toàn là một con hổ giấy.
Mặc dù mật sứ Mã Thiệu Du tới hòa đàm đã yêu cầu đối phương bảo mật, nhưng tin tức lại vô ý mà như cố ý bị truyền ra ngoài, từ thân vương bối lặc tới giáp đinh, nô bộc ở bên dưới, ai ai cũng biết tin tức Đại Minh tới cầu hòa, xưng thần, cống nạp, ai ai cũng phấn chấn, trực tiếp đem chuyện này ra làm đề tài đàm tiếu.
Xưng thần cống nạp, cái này không tính là gì. Đại Minh làm ra loại tư thái thấp kém như vậy, ngược lại khiến Mãn Thanh càng nhìn rõ sự yếu đuối ở bên trong Đại Minh , kim ngân ức vạn, nữ tử súc vật, tới lúc đó dựa vào cung mã xông vào quan nội, tự mình đi lấy cũng được, chút tiền mà ngươi xưng thần cống nạp thì tính là gì.
Các nhân vật huân quý Mãn Thanh vốn không định hòa đàm nghiêm túc, nếu không thì tin tức cũng sẽ không bị truyền ra ngoài nhanh như vậy, thuyền đội của Trịnh gia khi tới Kim châu dỡ hàng, lúc rảnh rỗi thường nói chuyện phiếm với người ở trên bờ, bất kể là nói thế nào thì Trịnh gia và những thương nhân từ phía nam tới cũng đều là người Hán những người Mãn ở trên bến tàu lúc trước còn có mấy phần khách khí lúc thì lại khí phách hiên ngang, lúc nói chuyện còn chế nhạo những thủy thù nhà đò.
Những thủy thù và chủ sự của Trịnh gia có quan niệm dân tộc quốc gia rất mờ nhạt, ngược lại còn nghĩ, chúng ta làm sinh ý thì tính là gì, triều đình còn phái người tới hòa đàm cơ mà, một chút áy náy như có như không có trong lòng lập tức biến mất.
Ngoài ra, tổng đốc Kế Liêu Hồng Thừa Trù đang bị vây cũng biết được tin tức này, Mãn Thanh một mực không buông bỏ ý định chiêu hàng hắn tin tức này sẽ mang tới tác dụng gì thì thật sự là khiến người ta phải nghiền ngẫm.
Người nào giật dây, người nào tới hòa đàm, nội dung hòa đàm như thế nào, những việc này đều bị người hữu tâm bên phía Mãn Thanh loan tin đi khắp cả thiên hạ, nghe rất chân thực đáng tin, có lẽ đây cũng là người Mãn Thanh cố ý bố trí.
Chỉ là tên sứ giả đáng thương xuất quan đi cầu hòa đó, chịu biết bao sự cười nhạo và lừa gạt của Thát tử, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ ở đó hòa đàm, trở thành một kẻ ngu ngốc trong mắt người khác, là nỗi sỉ nhục và trò cười trong mắt người thiên hạ.
Trịnh Tam là một kẻ thô lỗ, nói chuyện phiếm với những người ở trên bờ thì cũng nói rồi, không nhớ rõ ràng lắm. nhưng hắn biết những tin tức này đã là đủ nhiều rồi.
Ví dụ như nói hắn nhớ không rõ ràng, đại lão trong triều phái người tới hòa đàm đó họ Trần và một vị văn quan nào đó họ Mã, có những cái họ này cũng đã dù rồi.
Lúc mấy người bọn Hoàng Bình ghi chép cũng rất bình tĩnh, trong đầu cấp tốc vận chuyển, kết hợp đối chiếu với những tin tức triều đình mà mình nắm trong tay, bọn họ là thuộc hạ của Sơn Đông, bất tri bất giác đã có cảm giác xa cách với Đại Minh , lờ mờ còn có chút cảm giác khinh thường và vui mừng trước sự đau khổ của người khác.
Còn những gì mà Hoàng Bình nghĩ thì nhiều hơn người bên dưới một chút, cái mà hắn nghĩ là tin tức này nếu truyền tới tai đại soái, không biết sẽ dẫn tới cơn giận lôi đình như thế nào.
Ghi chép những tin tức này lại xong, trên mặt Trịnh Tam đã xám xịt, mặc dù hắn không biết những gì mà mình nói rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng Cẩm Y Vệ bắt mình tới lại không có ý tứ lưu lại người sống.
Sau khi hỏi xong, Hoàng Bình từ trên ghế đứng dậy. lắc lắc tay, thực sự là ghi chép mệt quá, một thuộc hạ ở bên cạnh bước tới, chỉ vào Trịnh Tam bị che mặt. giơ tay lên cổ vạch một cái, ý tứ rất rõ ràng, hỏi là có diệt người diệt khẩu hay không.
Hoàng Bình trầm ngâm một lát, khóe miệng nở một nụ cười, xua xua tay.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Trịnh Tam trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, thầm nghĩ đối phương cũng nên đến lúc diệt khẩu rồi, có điều trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm, bởi vì tất cả những gì mà ngày hôm nay mình nói ra, nếu bị long đầu Trịnh Chi Long nhà mình biết, e rằng chết còn thảm hơn.
Những người như vậy ở Trịnh gia đều bị đục mấy cái lỗ nhỏ ở trên chân, sau đó trực tiếp dùng dây thừng buộc bên mạn thuyền, đi trên biển không bao lâu, mùi máu sẽ hấp dẫn cá mập tới, bị cá mập xé từng khúc thịt, thế nhưng lại vẫn chưa chết được, đó mới chính là địa ngục, so với lăng trì còn tàn khốc hơn nghĩ thôi mà đã rùng mình sợ hãi rồi, thà chết một cách nhanh gọn như thế này, già trẻ trong nhà còn không bị bạc đãi.
Vào lúc đang suy nghĩ lung tung thì vải đen trùm đầu bị người ta kéo xuống, trong phòng cũng khá tối cho nên mắt của Trịnh Tam rất nhanh liền thích ứng được với ánh sáng.
Mấy hán từ tráng kiện mặc bào phục Cẩm Y Vệ đứng ở trước mặt, đều là những khuôn mặt xa lạ, trước giờ từng gặp, đang lạnh lùng nhìn hắn có một thợ cả cầm kim và dao kéo bước vào, Trịnh Tam này giật nảy mình, còn cho rằng là đối phương sắp động thủ giết người, ai ngờ lại xăm đồ án lên cánh tay của hắn nhân lúc máu chưa khô, một Cẩm Y Vệ cầm một tờ giấy viết đầy chữ ấn lên chỗ máu của hắn in lại cái đồ án đó.
“Trịnh huynh đệ. đây là bản khai của ngươi, đồ án trên cánh tay của ngươi cũng giống như đồ án trên cung trạng, nếu đưa tới chỗ long đầu của các người, ngươi sẽ có kết cục gì thì chắc là người còn biết rõ hơn chúng ta!”
Những kẻ này quá độc ác rồi, Trịnh Tam vốn đã có quyết tâm chịu chết, nhưng nếu như vậy, già trẻ lớn bé trong nhà mình cũng sẽ gặp tai ương xui xẻo theo, hắn liều mạng giãy dụa, vừa muốn mở miệng mắng chửi thì một người khác cầm một cái túi lên, cái túi này chính là cái túi bạc mà hắn mới thắng tối qua.
Cẩm Y Vệ đó lại thản nhiên nói: “Bạc bên trong cái túi này ta đã đổi thành vàng rồi.”
Vàng! Đây chính là gấp gần tám lần đột nhiên có người tặng cho một mở gia tài như vậy, Trịnh Tam há hốc miệng nhìn những Cẩm Y Vệ ở trước mặt. hoàn toàn hồ đồ rồi, Cẩm Y Vệ đó lạnh lùng nói tiếp: “Trịnh huynh đệ, chúng ta sau này còn phải thường xuyên qua lại đó...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook