Thuần Linh Thời Đại
-
Chương 9
Màn đêm buông xuống, đèn lên rực rỡ.
Còn chưa tới cửa, xa xa đã nhìn thấy một tòa biệt thự chóp nhọn kiểu Âu khí thế hào hùng, giống như cung điện, được trang điểm khéo léo bằng đèn màu, lộng lẫy khác thường.
“Hoạt động bán hàng từ thiện Việt thị cao quý, quả nhiên thanh thế kinh người, này chỉ sợ là dạ tiệc bán hàng từ thiện quy mô nhất giới thượng lưu, khó trách cần dịch vụ bảo vệ chuyên nghiệp.” Nhạc Gia ngồi bên cạnh tôi nói.
“Nghe nói bọn họ năm trước tổ chức bán hàng từ thiện ở Mỹ, năm nay thì ở đây, do anh Hoa chủ trì, mới có thể giao cho chúng ta công việc tốt như thế.” Ngồi ở ghế sau Tiểu Kinh nói.
Như vầy, Cô Kiến Hoa chi tiền hậu, nhiệm vụ lại đơn giản. Một buổi tối thoải mái giải quyết, mấy vạn đồng có thể nhận.
“Đừng vì đơn giản liền sơ sẩy, bởi chính là đơn giản, mới càng cần phải hết sức cẩn thận.” Tôi bình tĩnh nói, quặt tay lái, vững vàng tiến vào sân trước.
“Được!” Nhạc Gia, Tiểu Kinh, Ngân Hồ cũng ba cấp dưới kêu lên đáp.
Nhạc Gia Tiểu Kinh thuần túy là tham gia cho vui, còn lại các trợ thủ đều là siêu vệ sỹ của “Bảo vệ đặc biệt Tứ Hải”, còn có Ngân Hồ, cậu ta thân hình cao lớn, ánh mắt kiên cường, thân thủ bất phàm, là cánh tay đắc lực của tôi.
Bọn tôi nhanh nhẹn xuống xe, toàn thân vest đen, vẻ mặt nghiêm túc cân xứng.
Trong công việc, sớm bỏ qua vui cười bình thường, đồng thời nhanh chóng đeo micro headset chờ thông tin, súng ống đã trang bị sẵn trên xe, phòng ngừa bất trắc.
“Ngụy Dương.” Một bóng người thon dài, từ cửa chính sảnh lớn, vội vàng xuống thềm.
“Anh Hoa.” Tôi đứng thẳng, gật gật đầu. Vì là việc công, tôi biểu hiện trang nghiêm hơn so với bình thường.
“Tối nay lại nhờ cậu.” Cô Kiến Hoa mỉm cười nói. Bốn mươi tuổi, kì lại là chưa lưu lại dấu vết gì trên mặt anh, vẫn cứ nho nhã hướng nội như vậy.
“Không thành vấn đề.”
“Kiến Hoa, danh sách khách, anh đã xác nhận lại chưa?” Giọng nói êm ái truyền đến, tôi cùng Cô Kiến Hoa quay đầu, ngọn đèn làm nổi bật lên, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của người phụ nữ.
“Tôi đang nghĩ là ai, hóa ra là Ngụy Dương tới rồi.” Việt Y Na nhìn tôi, cười dịu dàng.
“Chị Y Na.” Tôi hạ giọng chào.
“Đều vào cả thôi, dạ tiệc tám giờ bắt đầu, cứ từ từ nhé.” Việt Y Na một tay níu tôi, một tay níu Cô Kiến Hoa, hướng vào trong biệt thự.
Ngón tay nho nhỏ, khoát lên khuỷu tay, nhẹ như lông vũ.
Lòng không biết vì sao, trở nên êm ả vô cùng.
Tôi nghĩ về hôn lễ ngày ấy, chị mặc áo cưới trắng tinh ở trong gió như thiên sứ, cùng anh một thân lễ phục đen, chiếu rọi lẫn nhau, như trời và đất.
Lòng tôi có lẽ có chút đố kị xấu xí, nhưng tôi lại chưa từng hận chị, ngược lại còn cảm kích chị, hy vọng chị có thể khiến Cô Kiến Hoa hạnh phúc.
Tiến vào biệt thự, bọn tôi trước tiên xem xét các cửa ra vào một lần, xác nhận thiết bị giám sát vận hành không sai sót, sau đó mới phân biệt khách khứa qua ảnh chụp- việc này thì nhóm đi trước đã làm rất tốt, hiện giờ chính là phân biệt khách lại. Khi quản gia từ trong két sắt lấy ra châu báu đắt tiền để bán hàng từ thiện đêm nay, tôi cùng Ngân Hồ ở cạnh trông coi, bọn Nhạc Gia ở bên ngoài, thấy bất thường là lập tức báo ngay.
Tám giờ đúng, khách khứa an vị, đều là người có tên tuổi trong giới kinh doanh, đại gia quan chức, cũng không hề ít các ngôi sa o người mẫu xinh đẹp, nhất thời ánh sáng cũng rực rỡ hơn, long trọng dị thường.
Bọn tôi phân tán bốn phía, lẩn sau rèm, vừa chú ý động tĩnh bán đấu giá trên bục, vừa dò xét phục vụ. Tới khi kết thúc, đều vô cùng thuận lợi.
Quả thực, nếu tôi là kẻ trộm, vô luận công khai cướp giật hay ngầm chôm chỉa, cũng sẽ không đến dạ tiệc phóng viên bu đầy, tiếp xúc với quá nhiều ánh sáng thế này, thà đi cướp ngân hàng còn hơn.
Bán hàng từ thiện trong một tiếng đã kết thúc, bắt đầu vũ hội nhỏ.
Bên ngoài có tiệc đứng ngon lành, có ban nhạc thịnh hành giúp vui, người trẻ tha hồ mà vui chơi quên trời đất. Bồi bàn đi tới đi lui, không khí thân thiện nhẹ nhàng.
Tôi tuần tra hành lang cuối cùng, định nếu không bất thường, sẽ thu quân về. Đi tới bancông tầng hai,đột nhiên, chỉ thấy bóng đen chợt lóe, từ phía tây cửa sổ nhảy xuống.
“Đứng lại!” Tôi nhảy theo, sau mấy bước, đã đuổi kịp phía sau.
Tay phải chụp lấy, bả vai hắn lắc, muốn hẩy tôi ra. Đáng tiếc người nặng, động tác vụng về, sao là đối thủ tôi được?
Tôi lập tức đổi thế nắm tay, tay phải như móng chim ưng quắp, túm lấy bả vai hắn, sau đó tay trái vòng một vòng, liền khiến cánh tay trái hắn quặp sau lưng, giữ chắc…
“Đau…” Hắn rên rỉ.
“Ai?” Tôi lạnh lùng nói, không khách khí kéo hắn lên, áp vào tường, đồng thời ngón tay cũng bóp mạnh yết hầu hắn…
“Anh, là em.”
Ngọn đèn cùng giọng hắn vang lên, tôi nheo mắt, đợi khi đã quen với ánh sáng, thấy rõ khuôn mặt trước mắt, không khỏi ngây người.
Bốn năm dài đằng đẵng, cô đọng lại trong một giây.
Cậu khi còn thiếu niên, đã rõ ràng góc cạnh, tuổi trẻ bướng bỉnh; cậu hiện giờ, hình dáng càng thêm đẹp đẽ thâm thúy, tuấn mỹ phi phàm.
Mũi cậu cao thẳng hơn người bình thường, mắt to lại sâu, khiến khuôn mặt kia nhìn qua cực kì ba chiều. Môi hơi mỏng, phác họa một đường cong không gò bó, khi thở ra, tự nhiên tạo một sự gợi cảm vô hình. Đôi mắt cậu rất khó đoán, thậm chí dưới ngọn đèn chan chứa, lại sâu xa đen láy, giống như một hồ nước không đáy.
“Việt Triển Bằng?” Giống như cảnh tỉnh, tôi cơ hồ không thể tin vào hai mắt mình nữa.
Tuyệt đối không ngờ, lại là cậu ta!
Thật sự rất khiếp sợ, tay kìm không được mà buông ra, cậu ta ho khan khẽ vuốt yết hầu, nghiêng đầu đối diện ánh mắt tôi, mang theo chút ánh sáng lấp lánh không nói lên lời.
“Anh, bốn năm không gặp, anh vẫn giống như trước. Lạnh lùng quyết đoán, ra tay không chút lưu tình.” Cậu ta mỉm cười. Đây là nụ cười của người đã trưởng thành- khách sáo, nho nhã lễ độ, lại mang một tia xa cách, nào còn một chút bóng dáng cậu nhóc ngây ngô kiêu ngạo nữa đâu?
“Tôi không biết là cậu…” Tôi lẩm bẩm nói, nhưng không biết nói gì.
Người trước mắt, khiến tôi cảm giác vô cùng xa lạ.
Cậu ta thay đổi, hoàn toàn thay đổi.
Kì thật diện mạo hoàn hảo, có thể thấy rõ, nhưng khí chất, lại khác trước kia một trời một vực, tất cả đều thay đổi!
Cậu ta ngày xưa, đơn giản, ngạo mạn mà bảo thủ, tất cả cảm xúc, đều hiện rõ trên mặt; cậu ta hiện tại, lại là một người đàn ông trưởng thành mà tôi không thể liếc mắt một cái là rõ được, ngay cả nụ cười thản nhiên, cũng đã kiềm lại, trộn lẫn một chút sắc bén vô hình.
Bỗng nhiên phát hiện, cậu nhóc đơn giản kiêu ngạo bốn năm trước, đã vĩnh viễn bỏ tôi mà đi.
Trong một giây, trong lòng không biết là tiếc nuối hay là hoài niệm.
“Tiểu Bằng, em sao lại về?” Tiếng kêu kinh ngạc truyền đến, Việt Y Na hiện ra trong tầm mắt bọn tôi, chị hiển nhiên còn khiếp sợ hơn tôi, “Về lúc nào? Em không phải đang ở Châu Âu sao? Như thế nào về cũng không nói cho bọn chị biết một câu?”
“Hôm qua về, xủ lý chút chuyện làm ăn. Vừa này ở biệt thự, đã bị anh Ngụy thiếu chút nữa bắt làm kẻ trộm rồi.” Việt Triển Bằng cười liếc tôi một cái, cúi người hôn lên má chị. Cậu ta nói chuyện chín chắn, cử chỉ tao nhã, hoàn mỹ đến độ người khác không rét mà run.
“Hôm qua về? Vậy mà không gọi cho chị, em ấy, càng ngày càng quá đáng.” Việt Y Na bất mãn gõ đầu cậu ta.
“Thực xin lỗi, chị, em bận nhiều việc quá, kiếm không ra thời gian rảnh.”
Thế giới rất nhỏ, hở ra là gặp được nhau.
Bốn năm qua, loáng thoáng nghe tin Việt Triển Bằng: cậu ta như thóat thai hoán cốt, từ một tên thất nghiệp không học vấn, cả ngày vểnh râu ăn chơi trác táng, đã khiến người khác phải mở rộng tầm mắt khi đạt được thành tích xuất sắc nhất, tốt nghiệp đại học kinh tế hàng đầu; dường như cậu ta sau khi tốt nghiệp đã tiếp nhận công việc kinh doanh của gia tộc, bắt đầu cuộc sống “Người chơi đu”… Tập đoàn Việt thị mặc dù ở Mỹ là chủ yếu, nhưng vài năm gần đây càng ngày càng lớn mạnh, đủ thấy cậu ta bận rộn bôn ba thế nào. Nghe nói cậu ta tuy còn ít tuổi, nhưng thành tích nổi bật, được sự tán thành của thành viên hội đồng quản trị.
Lúc ấy nghe qua, tôi chỉ cười trừ, trong lòng cũng không nhớ gì.
“Được rồi, chị không so đo với em. Nhưng mà, nếu đã về, thì theo chị đi xã giao chút, không được trốn nữa.” Việt Y Na không để cậu ta thanh minh mà lôi đi.
“Ôi cha ôi cha, thực không thể tin được.” Nhạc Gia dụi mắt, lại sờ sờ cằm.
“Em không gặp quỷ đó chứ?” Tiểu Kinh mở lớn miệng, nhìn chằm chằm.
“Thật sự là súng bắn chim lên đời đại bác nha, ngày xưa ông vua con, thoắt cái biến hình, trở thành bạch mã hoàng tử tuấn mỹ tao nhã ngày hôm nay. Bạn xem, vô luận là ánh mắt nam hay nữ gì, đều để hết lên người cậu ta, ngang với đại minh tinh trên sân khấu ấy.” Nhạc Gia đứng bên bàn tiệc, cầm ba ly rượu, một ly cho mình, hai ly kia cho Tiểu Kinh cùng Ngân Hồ.
“Đúng vậy, không ngờ tiểu thiếu gia năm đó mới đến cằm anh Ngụy, giờ đã cao ngang anh Ngụy rồi.” Tiểu Kinh không chút khách sáo nhận ly rượu, “Em nhất định phải hỏi cậu ấy rốt cuộc ăn thần dược gì, hay là do sức mạnh của thịt bò Mỹ?”
“Em nói xem, tiểu tử này còn nhớ chuyện năm đó cậu ta chết mê chết mệt Ngụy Dương không?” Nhạc Gia quay đầu hỏi Tiểu Kinh.
“Nhìn như kia, không giống lắm. Cậu ấy rõ ràng ôm toàn người đẹp xinh xắn bậc nhất, khiêu vũ vui thế còn gì.”
“Dù sao tuổi trẻ cũng phù phiếm, thích là yêu ngay, xì hơi một cái là đã quên tiệt.’
“Này, hai người các cậu, còn đang làm nhiệm vụ, lại ăn uống tiệc tùng, tám đến nước bọt văng tá lả, có biết là quá đáng lắm không?” Tôi lườm hai người bọn họ.
“Ngụy Dương, cứ thoải mái đi, giờ sao có kẻ trộm chứ.” Nhạc Gia phất tay, đưa cho tôi ly rượu, ” Nào nếm đi, Whisky Scotland chính gốc đây.”
Tôi thở dài, nhận lấy nhấp một ngụm, hương vị quả nhiên không tồi.
“Tớ nói này, bạn không thấy Việt đại thiếu gia có thay đổi gì à?” Nhạc Gia đụng đụng tay tôi.
“Nói nhảm, bốn năm, lợn nãi cũng con đàn cháu đống rồi, sao có thể không thay đổi?” Tôi mí mắt cũng không nâng lên mà nói.
“Tớ đã nói trước rồi, cậu ấy có tiềm lực khiến người khác kinh ngạc, giờ xem ra, con mắt tinh tường của tớ quả nhiên không tồi.” Nhạc Gia tự mãn nói.
“Nhưng nói không chừng Việt thiếu gia lại là gối thêu hoa rách bét thì sao?” Tiểu Kinh nói.
“Có tiền, có sắc, có dáng lại có phong độ, như thế nào là gối thêu hoa được?” Nhạc Gia xì cậu ta một hồi, chảy nước miếng nói: “Đáng tiếc, nếu không sớm biết cậu ấy, không thấy quá tội lỗi thì tớ sẽ trâu già gặm cỏ non ngay, hiện giờ chàng đẹp giai thấy vừa mắt không nhiều đâu.”
Dưới ánh nhìn của mọi người, Việt Triển Bằng ôm bạn nhảy xinh đẹp, khiêu vũ không nhanh không chậm, tư thế tự nhiên, như nước chảy mây trôi. Không biết cậu ta nói gì với bạn nhảy, khiến cô cười duyên, trong mắt lộ vẻ thùy mị.
Tuấn nam mỹ nữ, tổ hợp vô cùng đẹp mắt.
Tôi không khỏi cảm thấy vui mừng, nói thế nào nhỉ, có loại cảm giác “Con trai của ta đã trưởng thành”. Tuy tôi không phải người thân cậu ta, nhưng nhìn nhóc con hư hỏng ngày xưa đã thành một người đàn ông có thể một mình đảm đương mọi chuyện, trong lòng vẫn rất cao hứng.
Huống hồ, quan trọng nhất là cậu ta không có biến thành gay!
Xoa xoa bụng, tôi cuối cùng cũng thoải mái mà thở ra.
“Được rồi, kết thúc công việc.” Đem mấy chén whisky trên bàn còn sót lại quét sạch, tôi vỗ vỗ tay, ý bảo thu quân.
“Anh, chờ một chút!” Cánh tay bị níu lại, quay đầu, khuôn mặt Việt Triển Bằng anh khí bức người gần trong gang tấc.
“Có việc gì?”
“Lâu không gặp, em muốn trò chuyện cùng anh.”
“Mới có bốn năm thôi, tôi vẫn thế mà.” Tôi thóat khỏi tay cậu ta, “Đêm khuya rồi, tôi phải về nghỉ, cậu cũng đi ngủ sớm đi.”
“Thế mai thì sao?” Cậu ta theo sát, vẻ mặt vẫn trầm ổn, cũng không gấp gáp.
“Tôi không rảnh.” Tôi quả quyết cự tuyệt, theo bản năng chính là không muốn có quan hệ gì với cậu ta.”
“Là chuyện làm ăn.”
“Hể? Được, mấy giờ?”
Tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì không làm gì được. Gần đây công ty vào không bằng ra, giả bộ cao quý, chỉ sợ ngày mai tôi phải ăn không khí mất.
“Mười giờ.”
“Được, không thành vấn đề. Văn phòng vẫn ở chỗ cũ, cậu tìm được chứ?”
“Đương nhiên, em quên sao được.”
Cậu ta cong khóe môi, rõ ràng đang cười, lại lộ ra một cơn lạnh khó hiểu. Tôi kìm lòng không được mà run lên, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
“Gặp sau.” Tôi ra vẻ thoải mái mà khóat tay.
“Gặp sau, anh Ngụy.”
Nghe giọng cậu ta, tôi chân như bôi mỡ, chuồn thật nhanh.
“Bảo vệ đặc biệt Tứ Hải”, mười giờ sáng.
“Sự an toàn của cậu bị người ta uy hiếp?”
“Đúng, đây đúng là nguyên nhân em đến tìm anh Ngụy.” Việt Triển Bằng mỉm cười, tay khẽ nâng, trợ lý liền đưa ra một phong bì trắng.
Hai vị trợ lý bên cạnh cậu ta, đều nói năng thận trọng, vẻ mặt thông minh tháo vát, đối với cậu ta rất cung kính. Ngòai văn phòng, còn có năm vị vóc người vạm vỡ đeo kính đen, vừa nhìn là biết ngay không phải lính đặc chủng xuất ngũ, mà là nhân viên cũ của CIA, nghiêm ngặt cảnh giới, hơi phô trương, như Thái thượng hoàng đi tuần vậy.
Tôi không khỏi nhớ về bốn năm trước, bộ dạng cậu ta khi bị tôi đánh, khóe mắt giật một chút.
Được rồi, phải thừa nhận, người trước mắt này, cùng Việt Triển Bằng tôi quen, sớm đã bất đồng. Mặc kệ thế nào, cậu ta là con trai độc nhất của gia tộc Việt thị giàu có vô cùng, là Tổng giám đốc tập đoàn Việt thị, tuổi trẻ đầy triển vọng, nắm giữ việc kinh doanh vô cùng lớn, tài sản sở hữu hàng trăm triệu. Cậu ta nếu bị uy hiếp tính mạng, cũng không kì lạ.
Mở phong bì, bên trong trống không, trừ một đầu đạn hợp kim đồng làm bằng tay, con người của tôi hơi co lại.
Đây cũng không phải đầu đạn bình thường, mà là đầu đạn được thiết kế trang bị cho súng trường bắn tỉa tầm xa, mức sát thương cao nhất có thể đạt đến 150mét, lực sát thương cực lớn!
“Cậu gần đây đắc tội với ai?” Tôi giận tím mặt, đây không phải chuyện đùa đâu”
“Việc buôn bán, sao có thể không đắc tội với ai?” Cậu ta cười nhạt như gió, tôi bực lên đến não, hận không thể tát một cái xóa sạch nụ cười miễn cưỡng giả dối của cậu ta.
“Thế có mục tiêu khả nghi nào không?” Tôi lần nữa nhắc nhở mình, cậu ta không còn là cậu nhóc ngạo mạn bốn năm trước, quân tử dùng mỏ chứ không dùng tay.
“Hoàn toàn không có.” Việt Triển Bằng không chút lúng túng mà phủ định, sau đó, mỉm cười nhìn tôi, “Cho nên, em rất cần anh Ngụy bảo vệ bên cạnh.” Cậu ta đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ cuối.
“Tôi đề nghị cậu đi báo án, tìm sự che chở từ cảnh sát ấy.”
“Cảnh sát nếu dùng được, em làm sao phải nhận sự uy hiếp này?”
“Bên cạnh cậu còn có năm vệ sĩ, tham quá nhai không hết đâu.”
“Cho dù năm mươi người, cũng sao bằng một anh Ngụy?”
“Tôi đề cử vệ sĩ đặc biệt ưu tú nhất công ty- Ngân Hồ. Tối qua cậu gặp cậu ấy rồi đó, thân thủ cậu ta bất phàm, thái độ đáng tin cậy, nhất định có thể bảo vệ cậu chu tòan.”
“Em chỉ tin mỗi anh.”
“Tôi không làm vệ sĩ riêng.”
“Em không ngại làm trường hợp đầu tiên đâu.”
“Trên đời này vệ sĩ riêng đâu có hiếm, sao cứ phải là tôi?” Trán tôi hơi nổi gân xanh.
“Anh Ngụy, bốn năm trước anh cùng em ở chung một tháng, sớm chiều bên nhau, chẳng lẽ anh thật sự nhẫn tâm, nhìn thảm trạng em bị người ta tương cho một phát súng tung tóe máu sao?”
Điêu!
Bị đâm một phát vào ngực, tôi nhất thời nói không nên lời, trừng mắt nhìn cậu ta nửa ngày, mới cắn răng nói: “Muốn tôi làm vệ sĩ riêng, đắt lắm đó!”
Việt Triển Bằng cong môi, lại lộ ra nụ cười tươi kẻ khác không ưa nổi, đưa tay ra hiệu, trợ lý liền đưa ra một chi phiếu trắng, rồng bay phượng múa mà ký tên vào.
“Con số trên này, tùy anh Ngụy điền vào.” Cậu ta cười, đưa chi phiếu cho tôi.
Xem như cậu lợi hại!
Tôi nhận lấy, cũng không thèm nhìn, cho vào ví ngay. Sau đó đứng lên cười gượng “Đã nhận!”
Còn chưa tới cửa, xa xa đã nhìn thấy một tòa biệt thự chóp nhọn kiểu Âu khí thế hào hùng, giống như cung điện, được trang điểm khéo léo bằng đèn màu, lộng lẫy khác thường.
“Hoạt động bán hàng từ thiện Việt thị cao quý, quả nhiên thanh thế kinh người, này chỉ sợ là dạ tiệc bán hàng từ thiện quy mô nhất giới thượng lưu, khó trách cần dịch vụ bảo vệ chuyên nghiệp.” Nhạc Gia ngồi bên cạnh tôi nói.
“Nghe nói bọn họ năm trước tổ chức bán hàng từ thiện ở Mỹ, năm nay thì ở đây, do anh Hoa chủ trì, mới có thể giao cho chúng ta công việc tốt như thế.” Ngồi ở ghế sau Tiểu Kinh nói.
Như vầy, Cô Kiến Hoa chi tiền hậu, nhiệm vụ lại đơn giản. Một buổi tối thoải mái giải quyết, mấy vạn đồng có thể nhận.
“Đừng vì đơn giản liền sơ sẩy, bởi chính là đơn giản, mới càng cần phải hết sức cẩn thận.” Tôi bình tĩnh nói, quặt tay lái, vững vàng tiến vào sân trước.
“Được!” Nhạc Gia, Tiểu Kinh, Ngân Hồ cũng ba cấp dưới kêu lên đáp.
Nhạc Gia Tiểu Kinh thuần túy là tham gia cho vui, còn lại các trợ thủ đều là siêu vệ sỹ của “Bảo vệ đặc biệt Tứ Hải”, còn có Ngân Hồ, cậu ta thân hình cao lớn, ánh mắt kiên cường, thân thủ bất phàm, là cánh tay đắc lực của tôi.
Bọn tôi nhanh nhẹn xuống xe, toàn thân vest đen, vẻ mặt nghiêm túc cân xứng.
Trong công việc, sớm bỏ qua vui cười bình thường, đồng thời nhanh chóng đeo micro headset chờ thông tin, súng ống đã trang bị sẵn trên xe, phòng ngừa bất trắc.
“Ngụy Dương.” Một bóng người thon dài, từ cửa chính sảnh lớn, vội vàng xuống thềm.
“Anh Hoa.” Tôi đứng thẳng, gật gật đầu. Vì là việc công, tôi biểu hiện trang nghiêm hơn so với bình thường.
“Tối nay lại nhờ cậu.” Cô Kiến Hoa mỉm cười nói. Bốn mươi tuổi, kì lại là chưa lưu lại dấu vết gì trên mặt anh, vẫn cứ nho nhã hướng nội như vậy.
“Không thành vấn đề.”
“Kiến Hoa, danh sách khách, anh đã xác nhận lại chưa?” Giọng nói êm ái truyền đến, tôi cùng Cô Kiến Hoa quay đầu, ngọn đèn làm nổi bật lên, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của người phụ nữ.
“Tôi đang nghĩ là ai, hóa ra là Ngụy Dương tới rồi.” Việt Y Na nhìn tôi, cười dịu dàng.
“Chị Y Na.” Tôi hạ giọng chào.
“Đều vào cả thôi, dạ tiệc tám giờ bắt đầu, cứ từ từ nhé.” Việt Y Na một tay níu tôi, một tay níu Cô Kiến Hoa, hướng vào trong biệt thự.
Ngón tay nho nhỏ, khoát lên khuỷu tay, nhẹ như lông vũ.
Lòng không biết vì sao, trở nên êm ả vô cùng.
Tôi nghĩ về hôn lễ ngày ấy, chị mặc áo cưới trắng tinh ở trong gió như thiên sứ, cùng anh một thân lễ phục đen, chiếu rọi lẫn nhau, như trời và đất.
Lòng tôi có lẽ có chút đố kị xấu xí, nhưng tôi lại chưa từng hận chị, ngược lại còn cảm kích chị, hy vọng chị có thể khiến Cô Kiến Hoa hạnh phúc.
Tiến vào biệt thự, bọn tôi trước tiên xem xét các cửa ra vào một lần, xác nhận thiết bị giám sát vận hành không sai sót, sau đó mới phân biệt khách khứa qua ảnh chụp- việc này thì nhóm đi trước đã làm rất tốt, hiện giờ chính là phân biệt khách lại. Khi quản gia từ trong két sắt lấy ra châu báu đắt tiền để bán hàng từ thiện đêm nay, tôi cùng Ngân Hồ ở cạnh trông coi, bọn Nhạc Gia ở bên ngoài, thấy bất thường là lập tức báo ngay.
Tám giờ đúng, khách khứa an vị, đều là người có tên tuổi trong giới kinh doanh, đại gia quan chức, cũng không hề ít các ngôi sa o người mẫu xinh đẹp, nhất thời ánh sáng cũng rực rỡ hơn, long trọng dị thường.
Bọn tôi phân tán bốn phía, lẩn sau rèm, vừa chú ý động tĩnh bán đấu giá trên bục, vừa dò xét phục vụ. Tới khi kết thúc, đều vô cùng thuận lợi.
Quả thực, nếu tôi là kẻ trộm, vô luận công khai cướp giật hay ngầm chôm chỉa, cũng sẽ không đến dạ tiệc phóng viên bu đầy, tiếp xúc với quá nhiều ánh sáng thế này, thà đi cướp ngân hàng còn hơn.
Bán hàng từ thiện trong một tiếng đã kết thúc, bắt đầu vũ hội nhỏ.
Bên ngoài có tiệc đứng ngon lành, có ban nhạc thịnh hành giúp vui, người trẻ tha hồ mà vui chơi quên trời đất. Bồi bàn đi tới đi lui, không khí thân thiện nhẹ nhàng.
Tôi tuần tra hành lang cuối cùng, định nếu không bất thường, sẽ thu quân về. Đi tới bancông tầng hai,đột nhiên, chỉ thấy bóng đen chợt lóe, từ phía tây cửa sổ nhảy xuống.
“Đứng lại!” Tôi nhảy theo, sau mấy bước, đã đuổi kịp phía sau.
Tay phải chụp lấy, bả vai hắn lắc, muốn hẩy tôi ra. Đáng tiếc người nặng, động tác vụng về, sao là đối thủ tôi được?
Tôi lập tức đổi thế nắm tay, tay phải như móng chim ưng quắp, túm lấy bả vai hắn, sau đó tay trái vòng một vòng, liền khiến cánh tay trái hắn quặp sau lưng, giữ chắc…
“Đau…” Hắn rên rỉ.
“Ai?” Tôi lạnh lùng nói, không khách khí kéo hắn lên, áp vào tường, đồng thời ngón tay cũng bóp mạnh yết hầu hắn…
“Anh, là em.”
Ngọn đèn cùng giọng hắn vang lên, tôi nheo mắt, đợi khi đã quen với ánh sáng, thấy rõ khuôn mặt trước mắt, không khỏi ngây người.
Bốn năm dài đằng đẵng, cô đọng lại trong một giây.
Cậu khi còn thiếu niên, đã rõ ràng góc cạnh, tuổi trẻ bướng bỉnh; cậu hiện giờ, hình dáng càng thêm đẹp đẽ thâm thúy, tuấn mỹ phi phàm.
Mũi cậu cao thẳng hơn người bình thường, mắt to lại sâu, khiến khuôn mặt kia nhìn qua cực kì ba chiều. Môi hơi mỏng, phác họa một đường cong không gò bó, khi thở ra, tự nhiên tạo một sự gợi cảm vô hình. Đôi mắt cậu rất khó đoán, thậm chí dưới ngọn đèn chan chứa, lại sâu xa đen láy, giống như một hồ nước không đáy.
“Việt Triển Bằng?” Giống như cảnh tỉnh, tôi cơ hồ không thể tin vào hai mắt mình nữa.
Tuyệt đối không ngờ, lại là cậu ta!
Thật sự rất khiếp sợ, tay kìm không được mà buông ra, cậu ta ho khan khẽ vuốt yết hầu, nghiêng đầu đối diện ánh mắt tôi, mang theo chút ánh sáng lấp lánh không nói lên lời.
“Anh, bốn năm không gặp, anh vẫn giống như trước. Lạnh lùng quyết đoán, ra tay không chút lưu tình.” Cậu ta mỉm cười. Đây là nụ cười của người đã trưởng thành- khách sáo, nho nhã lễ độ, lại mang một tia xa cách, nào còn một chút bóng dáng cậu nhóc ngây ngô kiêu ngạo nữa đâu?
“Tôi không biết là cậu…” Tôi lẩm bẩm nói, nhưng không biết nói gì.
Người trước mắt, khiến tôi cảm giác vô cùng xa lạ.
Cậu ta thay đổi, hoàn toàn thay đổi.
Kì thật diện mạo hoàn hảo, có thể thấy rõ, nhưng khí chất, lại khác trước kia một trời một vực, tất cả đều thay đổi!
Cậu ta ngày xưa, đơn giản, ngạo mạn mà bảo thủ, tất cả cảm xúc, đều hiện rõ trên mặt; cậu ta hiện tại, lại là một người đàn ông trưởng thành mà tôi không thể liếc mắt một cái là rõ được, ngay cả nụ cười thản nhiên, cũng đã kiềm lại, trộn lẫn một chút sắc bén vô hình.
Bỗng nhiên phát hiện, cậu nhóc đơn giản kiêu ngạo bốn năm trước, đã vĩnh viễn bỏ tôi mà đi.
Trong một giây, trong lòng không biết là tiếc nuối hay là hoài niệm.
“Tiểu Bằng, em sao lại về?” Tiếng kêu kinh ngạc truyền đến, Việt Y Na hiện ra trong tầm mắt bọn tôi, chị hiển nhiên còn khiếp sợ hơn tôi, “Về lúc nào? Em không phải đang ở Châu Âu sao? Như thế nào về cũng không nói cho bọn chị biết một câu?”
“Hôm qua về, xủ lý chút chuyện làm ăn. Vừa này ở biệt thự, đã bị anh Ngụy thiếu chút nữa bắt làm kẻ trộm rồi.” Việt Triển Bằng cười liếc tôi một cái, cúi người hôn lên má chị. Cậu ta nói chuyện chín chắn, cử chỉ tao nhã, hoàn mỹ đến độ người khác không rét mà run.
“Hôm qua về? Vậy mà không gọi cho chị, em ấy, càng ngày càng quá đáng.” Việt Y Na bất mãn gõ đầu cậu ta.
“Thực xin lỗi, chị, em bận nhiều việc quá, kiếm không ra thời gian rảnh.”
Thế giới rất nhỏ, hở ra là gặp được nhau.
Bốn năm qua, loáng thoáng nghe tin Việt Triển Bằng: cậu ta như thóat thai hoán cốt, từ một tên thất nghiệp không học vấn, cả ngày vểnh râu ăn chơi trác táng, đã khiến người khác phải mở rộng tầm mắt khi đạt được thành tích xuất sắc nhất, tốt nghiệp đại học kinh tế hàng đầu; dường như cậu ta sau khi tốt nghiệp đã tiếp nhận công việc kinh doanh của gia tộc, bắt đầu cuộc sống “Người chơi đu”… Tập đoàn Việt thị mặc dù ở Mỹ là chủ yếu, nhưng vài năm gần đây càng ngày càng lớn mạnh, đủ thấy cậu ta bận rộn bôn ba thế nào. Nghe nói cậu ta tuy còn ít tuổi, nhưng thành tích nổi bật, được sự tán thành của thành viên hội đồng quản trị.
Lúc ấy nghe qua, tôi chỉ cười trừ, trong lòng cũng không nhớ gì.
“Được rồi, chị không so đo với em. Nhưng mà, nếu đã về, thì theo chị đi xã giao chút, không được trốn nữa.” Việt Y Na không để cậu ta thanh minh mà lôi đi.
“Ôi cha ôi cha, thực không thể tin được.” Nhạc Gia dụi mắt, lại sờ sờ cằm.
“Em không gặp quỷ đó chứ?” Tiểu Kinh mở lớn miệng, nhìn chằm chằm.
“Thật sự là súng bắn chim lên đời đại bác nha, ngày xưa ông vua con, thoắt cái biến hình, trở thành bạch mã hoàng tử tuấn mỹ tao nhã ngày hôm nay. Bạn xem, vô luận là ánh mắt nam hay nữ gì, đều để hết lên người cậu ta, ngang với đại minh tinh trên sân khấu ấy.” Nhạc Gia đứng bên bàn tiệc, cầm ba ly rượu, một ly cho mình, hai ly kia cho Tiểu Kinh cùng Ngân Hồ.
“Đúng vậy, không ngờ tiểu thiếu gia năm đó mới đến cằm anh Ngụy, giờ đã cao ngang anh Ngụy rồi.” Tiểu Kinh không chút khách sáo nhận ly rượu, “Em nhất định phải hỏi cậu ấy rốt cuộc ăn thần dược gì, hay là do sức mạnh của thịt bò Mỹ?”
“Em nói xem, tiểu tử này còn nhớ chuyện năm đó cậu ta chết mê chết mệt Ngụy Dương không?” Nhạc Gia quay đầu hỏi Tiểu Kinh.
“Nhìn như kia, không giống lắm. Cậu ấy rõ ràng ôm toàn người đẹp xinh xắn bậc nhất, khiêu vũ vui thế còn gì.”
“Dù sao tuổi trẻ cũng phù phiếm, thích là yêu ngay, xì hơi một cái là đã quên tiệt.’
“Này, hai người các cậu, còn đang làm nhiệm vụ, lại ăn uống tiệc tùng, tám đến nước bọt văng tá lả, có biết là quá đáng lắm không?” Tôi lườm hai người bọn họ.
“Ngụy Dương, cứ thoải mái đi, giờ sao có kẻ trộm chứ.” Nhạc Gia phất tay, đưa cho tôi ly rượu, ” Nào nếm đi, Whisky Scotland chính gốc đây.”
Tôi thở dài, nhận lấy nhấp một ngụm, hương vị quả nhiên không tồi.
“Tớ nói này, bạn không thấy Việt đại thiếu gia có thay đổi gì à?” Nhạc Gia đụng đụng tay tôi.
“Nói nhảm, bốn năm, lợn nãi cũng con đàn cháu đống rồi, sao có thể không thay đổi?” Tôi mí mắt cũng không nâng lên mà nói.
“Tớ đã nói trước rồi, cậu ấy có tiềm lực khiến người khác kinh ngạc, giờ xem ra, con mắt tinh tường của tớ quả nhiên không tồi.” Nhạc Gia tự mãn nói.
“Nhưng nói không chừng Việt thiếu gia lại là gối thêu hoa rách bét thì sao?” Tiểu Kinh nói.
“Có tiền, có sắc, có dáng lại có phong độ, như thế nào là gối thêu hoa được?” Nhạc Gia xì cậu ta một hồi, chảy nước miếng nói: “Đáng tiếc, nếu không sớm biết cậu ấy, không thấy quá tội lỗi thì tớ sẽ trâu già gặm cỏ non ngay, hiện giờ chàng đẹp giai thấy vừa mắt không nhiều đâu.”
Dưới ánh nhìn của mọi người, Việt Triển Bằng ôm bạn nhảy xinh đẹp, khiêu vũ không nhanh không chậm, tư thế tự nhiên, như nước chảy mây trôi. Không biết cậu ta nói gì với bạn nhảy, khiến cô cười duyên, trong mắt lộ vẻ thùy mị.
Tuấn nam mỹ nữ, tổ hợp vô cùng đẹp mắt.
Tôi không khỏi cảm thấy vui mừng, nói thế nào nhỉ, có loại cảm giác “Con trai của ta đã trưởng thành”. Tuy tôi không phải người thân cậu ta, nhưng nhìn nhóc con hư hỏng ngày xưa đã thành một người đàn ông có thể một mình đảm đương mọi chuyện, trong lòng vẫn rất cao hứng.
Huống hồ, quan trọng nhất là cậu ta không có biến thành gay!
Xoa xoa bụng, tôi cuối cùng cũng thoải mái mà thở ra.
“Được rồi, kết thúc công việc.” Đem mấy chén whisky trên bàn còn sót lại quét sạch, tôi vỗ vỗ tay, ý bảo thu quân.
“Anh, chờ một chút!” Cánh tay bị níu lại, quay đầu, khuôn mặt Việt Triển Bằng anh khí bức người gần trong gang tấc.
“Có việc gì?”
“Lâu không gặp, em muốn trò chuyện cùng anh.”
“Mới có bốn năm thôi, tôi vẫn thế mà.” Tôi thóat khỏi tay cậu ta, “Đêm khuya rồi, tôi phải về nghỉ, cậu cũng đi ngủ sớm đi.”
“Thế mai thì sao?” Cậu ta theo sát, vẻ mặt vẫn trầm ổn, cũng không gấp gáp.
“Tôi không rảnh.” Tôi quả quyết cự tuyệt, theo bản năng chính là không muốn có quan hệ gì với cậu ta.”
“Là chuyện làm ăn.”
“Hể? Được, mấy giờ?”
Tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì không làm gì được. Gần đây công ty vào không bằng ra, giả bộ cao quý, chỉ sợ ngày mai tôi phải ăn không khí mất.
“Mười giờ.”
“Được, không thành vấn đề. Văn phòng vẫn ở chỗ cũ, cậu tìm được chứ?”
“Đương nhiên, em quên sao được.”
Cậu ta cong khóe môi, rõ ràng đang cười, lại lộ ra một cơn lạnh khó hiểu. Tôi kìm lòng không được mà run lên, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
“Gặp sau.” Tôi ra vẻ thoải mái mà khóat tay.
“Gặp sau, anh Ngụy.”
Nghe giọng cậu ta, tôi chân như bôi mỡ, chuồn thật nhanh.
“Bảo vệ đặc biệt Tứ Hải”, mười giờ sáng.
“Sự an toàn của cậu bị người ta uy hiếp?”
“Đúng, đây đúng là nguyên nhân em đến tìm anh Ngụy.” Việt Triển Bằng mỉm cười, tay khẽ nâng, trợ lý liền đưa ra một phong bì trắng.
Hai vị trợ lý bên cạnh cậu ta, đều nói năng thận trọng, vẻ mặt thông minh tháo vát, đối với cậu ta rất cung kính. Ngòai văn phòng, còn có năm vị vóc người vạm vỡ đeo kính đen, vừa nhìn là biết ngay không phải lính đặc chủng xuất ngũ, mà là nhân viên cũ của CIA, nghiêm ngặt cảnh giới, hơi phô trương, như Thái thượng hoàng đi tuần vậy.
Tôi không khỏi nhớ về bốn năm trước, bộ dạng cậu ta khi bị tôi đánh, khóe mắt giật một chút.
Được rồi, phải thừa nhận, người trước mắt này, cùng Việt Triển Bằng tôi quen, sớm đã bất đồng. Mặc kệ thế nào, cậu ta là con trai độc nhất của gia tộc Việt thị giàu có vô cùng, là Tổng giám đốc tập đoàn Việt thị, tuổi trẻ đầy triển vọng, nắm giữ việc kinh doanh vô cùng lớn, tài sản sở hữu hàng trăm triệu. Cậu ta nếu bị uy hiếp tính mạng, cũng không kì lạ.
Mở phong bì, bên trong trống không, trừ một đầu đạn hợp kim đồng làm bằng tay, con người của tôi hơi co lại.
Đây cũng không phải đầu đạn bình thường, mà là đầu đạn được thiết kế trang bị cho súng trường bắn tỉa tầm xa, mức sát thương cao nhất có thể đạt đến 150mét, lực sát thương cực lớn!
“Cậu gần đây đắc tội với ai?” Tôi giận tím mặt, đây không phải chuyện đùa đâu”
“Việc buôn bán, sao có thể không đắc tội với ai?” Cậu ta cười nhạt như gió, tôi bực lên đến não, hận không thể tát một cái xóa sạch nụ cười miễn cưỡng giả dối của cậu ta.
“Thế có mục tiêu khả nghi nào không?” Tôi lần nữa nhắc nhở mình, cậu ta không còn là cậu nhóc ngạo mạn bốn năm trước, quân tử dùng mỏ chứ không dùng tay.
“Hoàn toàn không có.” Việt Triển Bằng không chút lúng túng mà phủ định, sau đó, mỉm cười nhìn tôi, “Cho nên, em rất cần anh Ngụy bảo vệ bên cạnh.” Cậu ta đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ cuối.
“Tôi đề nghị cậu đi báo án, tìm sự che chở từ cảnh sát ấy.”
“Cảnh sát nếu dùng được, em làm sao phải nhận sự uy hiếp này?”
“Bên cạnh cậu còn có năm vệ sĩ, tham quá nhai không hết đâu.”
“Cho dù năm mươi người, cũng sao bằng một anh Ngụy?”
“Tôi đề cử vệ sĩ đặc biệt ưu tú nhất công ty- Ngân Hồ. Tối qua cậu gặp cậu ấy rồi đó, thân thủ cậu ta bất phàm, thái độ đáng tin cậy, nhất định có thể bảo vệ cậu chu tòan.”
“Em chỉ tin mỗi anh.”
“Tôi không làm vệ sĩ riêng.”
“Em không ngại làm trường hợp đầu tiên đâu.”
“Trên đời này vệ sĩ riêng đâu có hiếm, sao cứ phải là tôi?” Trán tôi hơi nổi gân xanh.
“Anh Ngụy, bốn năm trước anh cùng em ở chung một tháng, sớm chiều bên nhau, chẳng lẽ anh thật sự nhẫn tâm, nhìn thảm trạng em bị người ta tương cho một phát súng tung tóe máu sao?”
Điêu!
Bị đâm một phát vào ngực, tôi nhất thời nói không nên lời, trừng mắt nhìn cậu ta nửa ngày, mới cắn răng nói: “Muốn tôi làm vệ sĩ riêng, đắt lắm đó!”
Việt Triển Bằng cong môi, lại lộ ra nụ cười tươi kẻ khác không ưa nổi, đưa tay ra hiệu, trợ lý liền đưa ra một chi phiếu trắng, rồng bay phượng múa mà ký tên vào.
“Con số trên này, tùy anh Ngụy điền vào.” Cậu ta cười, đưa chi phiếu cho tôi.
Xem như cậu lợi hại!
Tôi nhận lấy, cũng không thèm nhìn, cho vào ví ngay. Sau đó đứng lên cười gượng “Đã nhận!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook