Thuần Huyết Huyết Tộc
-
Chương 8
Long Tử Nguyệt nghiền ngẫm câu nói sau cùng của mẫu thân Vô Tình một lúc cũng chỉ đoán chừng cái thân xác này từ trước lúc có ký ức đến hiện tại đã bị phong ấn gì đó, khóa lại các năng lực đặc biệt chăng? Long Tử Nguyệt nhớ kỹ lại từng khoảnh khắc lúc Vô Phong tàn sát phụ mẫu Vô Tình, Long Tử Nguyệt có cảm giác như linh hồn Vô Tình vẫn còn tồn tại đâu đó trong tâm trí nàng. Sự thù hận đó khiến tâm trạng Long Tử Nguyệt bị lây nhiễm, ánh mắt nàng dần chuyển sang màu đỏ như máu, tiếc là nàng lại không nhận ra tròng mắt bản thân đã có sự khác biệt.
Long Tử Nguyệt bất chợt cảm thấy có một luồng khí lạ lẫm nào đó đang chảy nhanh khắp các mạch máu trong cơ thể nàng. Luồng khí đó đi đến nơi nào thì nơi đó như bị vô số cây kim nhỏ đâm vào, đau nhức cực độ, Long Tử Nguyệt cong người cố gắng áp chế tiếng rên đang chực chờ muốn bật ra từ cổ họng nàng. Cơn đau kéo dài lâu đến độ, nước mắt theo bản năng chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, Long Tử Nguyệt nhiều lần chừng tưởng muốn ngất đi nhưng lại không thể nào ngất đi được.
Cả người vừa tắm sạch sẽ hiện tại lại ướt đẫm mồ hôi, tử y sạch sẽ cũng lấm tấm những vệt máu nhìn rợn người. Chịu đựng cái đau thấu tâm can tựa như cả thế kỷ kia, Long Tử Nguyệt mê mang mở đôi mắt nhập nhèm nước mắt nhìn xa xăm. Đầu óc mụ mị đi một lúc lâu mới dần dần thanh tĩnh lại được, Long Tử Nguyệt gắng gượng lồm cồm ngồi dậy, mặc dù luồng khí đã không còn chạy tán loạn nữa nhưng dư âm đau đớn vẫn còn hành hạ nàng.
Long Tử Nguyệt nhìn y phục nhuộm đầy máu, bụi bẩn bởi ban nãy nàng vì không thể nén đau mà lăn qua lộn lại trên đất, lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ, Long Tử Nguyệt ngẫm nghĩ có lẽ nàng cần phải đi tắm thêm lần nữa rồi. Chống cả hai tay lên nền căn phòng mượn lực đứng dậy, bước chân loạng choạng lê lết tấm thân nhức nhối đi về phía ôn tuyền, Long Tử Nguyệt cũng không muốn thoát y, cứ như vậy lững thững đi thẳng xuống nước.
Dòng nước ấm nóng thấm vào vào y phục, chạm vào làn da vừa trải qua sự dày vò khiến Long Tử Nguyệt run rẩy, nàng bước từng bước khó khăn, chậm rãi hòa mình vào dòng nước. Toàn thân đều nhức nhối, bước chân gắng gượng đạp vào sỏi đá nho nhỏ dưới đáy ôn tuyền, Long Tử Nguyệt có cảm tưởng như đi trên chông, thật đau nha... Nàng chậm chạp khụy một chân, ngồi dựa vào bờ đá bao bọc xung quanh hồ, mệt mỏi từ từ khép lại đôi mắt lim dim ngủ.
Long Tử Nguyệt tỉnh dậy cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, dùng ánh mắt mông lung ngó xung quanh. Long Tử Nguyệt thấy nàng vẫn còn ở trong ôn tuyền, cả thân thể dường như thay đổi hẳn, làn da trở nên trắng trẻo hồng hào, sức lực của tứ chi lại tựa hồ trở nên mạnh mẽ hơn. Còn có cái luồng khí kỳ lạ kia vẫn còn trong cơ thể Long Tử Nguyệt nhưng nàng cảm thấy nó gây đau đớn giống lần trước. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, ngâm nước rất thoải mái tuy nhiên Long Tử Nguyệt đâu thể ở trong ôn tuyền mãi được, nàng đứng dậy xoay người chuẩn bị bước ra khỏi hồ lập tức phát hiện ra một người khiến Long Tử Nguyệt chết sững....
Long Tử Nguyệt bất chợt cảm thấy có một luồng khí lạ lẫm nào đó đang chảy nhanh khắp các mạch máu trong cơ thể nàng. Luồng khí đó đi đến nơi nào thì nơi đó như bị vô số cây kim nhỏ đâm vào, đau nhức cực độ, Long Tử Nguyệt cong người cố gắng áp chế tiếng rên đang chực chờ muốn bật ra từ cổ họng nàng. Cơn đau kéo dài lâu đến độ, nước mắt theo bản năng chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, Long Tử Nguyệt nhiều lần chừng tưởng muốn ngất đi nhưng lại không thể nào ngất đi được.
Cả người vừa tắm sạch sẽ hiện tại lại ướt đẫm mồ hôi, tử y sạch sẽ cũng lấm tấm những vệt máu nhìn rợn người. Chịu đựng cái đau thấu tâm can tựa như cả thế kỷ kia, Long Tử Nguyệt mê mang mở đôi mắt nhập nhèm nước mắt nhìn xa xăm. Đầu óc mụ mị đi một lúc lâu mới dần dần thanh tĩnh lại được, Long Tử Nguyệt gắng gượng lồm cồm ngồi dậy, mặc dù luồng khí đã không còn chạy tán loạn nữa nhưng dư âm đau đớn vẫn còn hành hạ nàng.
Long Tử Nguyệt nhìn y phục nhuộm đầy máu, bụi bẩn bởi ban nãy nàng vì không thể nén đau mà lăn qua lộn lại trên đất, lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ, Long Tử Nguyệt ngẫm nghĩ có lẽ nàng cần phải đi tắm thêm lần nữa rồi. Chống cả hai tay lên nền căn phòng mượn lực đứng dậy, bước chân loạng choạng lê lết tấm thân nhức nhối đi về phía ôn tuyền, Long Tử Nguyệt cũng không muốn thoát y, cứ như vậy lững thững đi thẳng xuống nước.
Dòng nước ấm nóng thấm vào vào y phục, chạm vào làn da vừa trải qua sự dày vò khiến Long Tử Nguyệt run rẩy, nàng bước từng bước khó khăn, chậm rãi hòa mình vào dòng nước. Toàn thân đều nhức nhối, bước chân gắng gượng đạp vào sỏi đá nho nhỏ dưới đáy ôn tuyền, Long Tử Nguyệt có cảm tưởng như đi trên chông, thật đau nha... Nàng chậm chạp khụy một chân, ngồi dựa vào bờ đá bao bọc xung quanh hồ, mệt mỏi từ từ khép lại đôi mắt lim dim ngủ.
Long Tử Nguyệt tỉnh dậy cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, dùng ánh mắt mông lung ngó xung quanh. Long Tử Nguyệt thấy nàng vẫn còn ở trong ôn tuyền, cả thân thể dường như thay đổi hẳn, làn da trở nên trắng trẻo hồng hào, sức lực của tứ chi lại tựa hồ trở nên mạnh mẽ hơn. Còn có cái luồng khí kỳ lạ kia vẫn còn trong cơ thể Long Tử Nguyệt nhưng nàng cảm thấy nó gây đau đớn giống lần trước. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, ngâm nước rất thoải mái tuy nhiên Long Tử Nguyệt đâu thể ở trong ôn tuyền mãi được, nàng đứng dậy xoay người chuẩn bị bước ra khỏi hồ lập tức phát hiện ra một người khiến Long Tử Nguyệt chết sững....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook