Thuần Huyết Huyết Tộc
-
Chương 70
Ngồi cầm đũa gắp ăn nhàn nhã nhưng ánh mắt Vương Chiêu Lâm thủy chung cũng không có rời khỏi thân ảnh nho nhỏ đang đứng một bên kia, thấy Long Ám vẫn không có động tĩnh gì cuối cùng nhịn không được cất giọng: "Tiểu tử ngươi gọi là gì?".
Long Ám hơi ngẩng mặt lên lí nhí trả lời: "Thưa..." ngập ngừng có vẻ không biết phải gọi Vương Chiêu Lâm là gì, ánh mắt cậu ngó nghiêng nhìn trái nhìn phải tìm xem nên xưng hô như thế nào. Thấy Long Ám không nói tiếp, có vẻ ban nãy bị Vương Chiêu Lâm quát nên hiện tại sợ gọi sai ông lại la rầy cứ ấp a ấp úng.
Vương Chiêu Lâm đành phải mớm lời: "Ngoan gọi một tiến tằng tổ phụ nào.", ánh mắt Long Ám mở to ra nhìn Vương Chiêu Lâm, ra chiều cực kỳ kinh ngạc vì được ông thừa nhận, còn có hấp háy chút nước đọng trong khóe mắt.
Long Ám ra sức chớp chớp nuốt ngược giọt lệ giả tạo đang chực trào kia vào lại, cậu cất giọng nói non nớt đầy vui vẻ gọi: "Tằng tổ phụ, tằng tôn gọi là Long Ám ạ.". Vương Chiêu Lâm hài lòng gật gù, cái tên này không tệ chỉ là hơi không thích hợp với vẻ mặt tươi sáng này của Long Ám lắm mà thôi, nhưng ông cũng không có nói ra ý nghĩ đó.
Vương Chiêu Lâm cất giọng hỏi: "Có thể nói cho tằng tổ phụ nghe cuộc sống của tằng tôn lúc trước như thế nào được không?", Long Ám khuôn mặt hơi u ám lại, kể sơ qua cuộc sống nghèo khó bần cùng nội tổ mẫu, tự nhiên là lược bỏ vài chi tiết quan trọng không thể để lộ về Long Tử Nguyệt.
Chỉ nói cậu được một nam tử họ Long cứu mạng, cho cậu cái ăn cái mặc cũng như dạy chữ cùng dạy các lễ nghi quy củ cho cậu. Sau đó giúp đỡ, đưa cậu đến trước cửa của Vương phủ nhận người thân, vì trả ơn cứu mạng vả lại cưu mang cậu nên Long Ám đổi họ của cậu theo họ của ân nhân, còn tên là do ân nhân đặt cho cậu, mà cậu cũng rất thích cái tên này nên cải họ đổi tên theo lời ân nhân.
Nghe Long Ám thuật sơ lại cuộc sống bần hàn của cậu, tựa như kể về một mảnh đời bất hạnh nào đó chẳng liên quan gì đến Long Ám. Khóe mắt Vương Chiêu Lâm khẽ lóe lên tia tò mò, không biết công tử họ Long kia là thần thánh phương nào.
Nhìn cách Long Ám cư xử hành động cùng một hài tử được nuôi dạy tốt có vẻ còn muốn hoàn hảo hơn, thì tất nhiên người nọ cũng không thể là một tên vô công rỗi nghề học thức thấp được.
Một cái đứa nhỏ như vậy còn biết mang ơn người đã giúp nó, trong khi phụ thân của Long Ám tức Vương An Duy. Từ một kẻ hai bàn tay trắng, được Vương Chiêu Lâm đón vào phủ hưởng qua vinh hoa phú quý, nhưng lại không ngừng bày mưu tính kế ông, hòng chiếm đoạt gia sản của ông, một cảm giác thất vọng ngập tràn trong lòng.
Vương Chiêu Lâm càng nhìn càng thấy Long Ám thuận mắt, cũng không thể bắt cậu chuyển sang họ của ông được. Dù sao họ Long kia cũng đã cứu mạng cậu, cũng không thể để Long Ám mang theo cái danh vong ân phụ nghĩa suốt đời được, như thế làm sao Long Ám có thể ngẩng mặt lên nhìn đời, nhìn người khác cho được chứ?
Việc nhận tổ quy tông có lẽ không thể tiến hành được có lẽ...trong đầu Vương Chiêu Lâm nảy ra cái chủ ý, không thể làm lễ nhận tổ ghi tên cậu vào gia phả nhưng có thể nhận cậu làm nghĩa tằng tôn được mà, vẫn mang họ Long lại không phải lo đối phó với các thế lực đối chọi khác trong ngoài phủ.
Long Ám hơi ngẩng mặt lên lí nhí trả lời: "Thưa..." ngập ngừng có vẻ không biết phải gọi Vương Chiêu Lâm là gì, ánh mắt cậu ngó nghiêng nhìn trái nhìn phải tìm xem nên xưng hô như thế nào. Thấy Long Ám không nói tiếp, có vẻ ban nãy bị Vương Chiêu Lâm quát nên hiện tại sợ gọi sai ông lại la rầy cứ ấp a ấp úng.
Vương Chiêu Lâm đành phải mớm lời: "Ngoan gọi một tiến tằng tổ phụ nào.", ánh mắt Long Ám mở to ra nhìn Vương Chiêu Lâm, ra chiều cực kỳ kinh ngạc vì được ông thừa nhận, còn có hấp háy chút nước đọng trong khóe mắt.
Long Ám ra sức chớp chớp nuốt ngược giọt lệ giả tạo đang chực trào kia vào lại, cậu cất giọng nói non nớt đầy vui vẻ gọi: "Tằng tổ phụ, tằng tôn gọi là Long Ám ạ.". Vương Chiêu Lâm hài lòng gật gù, cái tên này không tệ chỉ là hơi không thích hợp với vẻ mặt tươi sáng này của Long Ám lắm mà thôi, nhưng ông cũng không có nói ra ý nghĩ đó.
Vương Chiêu Lâm cất giọng hỏi: "Có thể nói cho tằng tổ phụ nghe cuộc sống của tằng tôn lúc trước như thế nào được không?", Long Ám khuôn mặt hơi u ám lại, kể sơ qua cuộc sống nghèo khó bần cùng nội tổ mẫu, tự nhiên là lược bỏ vài chi tiết quan trọng không thể để lộ về Long Tử Nguyệt.
Chỉ nói cậu được một nam tử họ Long cứu mạng, cho cậu cái ăn cái mặc cũng như dạy chữ cùng dạy các lễ nghi quy củ cho cậu. Sau đó giúp đỡ, đưa cậu đến trước cửa của Vương phủ nhận người thân, vì trả ơn cứu mạng vả lại cưu mang cậu nên Long Ám đổi họ của cậu theo họ của ân nhân, còn tên là do ân nhân đặt cho cậu, mà cậu cũng rất thích cái tên này nên cải họ đổi tên theo lời ân nhân.
Nghe Long Ám thuật sơ lại cuộc sống bần hàn của cậu, tựa như kể về một mảnh đời bất hạnh nào đó chẳng liên quan gì đến Long Ám. Khóe mắt Vương Chiêu Lâm khẽ lóe lên tia tò mò, không biết công tử họ Long kia là thần thánh phương nào.
Nhìn cách Long Ám cư xử hành động cùng một hài tử được nuôi dạy tốt có vẻ còn muốn hoàn hảo hơn, thì tất nhiên người nọ cũng không thể là một tên vô công rỗi nghề học thức thấp được.
Một cái đứa nhỏ như vậy còn biết mang ơn người đã giúp nó, trong khi phụ thân của Long Ám tức Vương An Duy. Từ một kẻ hai bàn tay trắng, được Vương Chiêu Lâm đón vào phủ hưởng qua vinh hoa phú quý, nhưng lại không ngừng bày mưu tính kế ông, hòng chiếm đoạt gia sản của ông, một cảm giác thất vọng ngập tràn trong lòng.
Vương Chiêu Lâm càng nhìn càng thấy Long Ám thuận mắt, cũng không thể bắt cậu chuyển sang họ của ông được. Dù sao họ Long kia cũng đã cứu mạng cậu, cũng không thể để Long Ám mang theo cái danh vong ân phụ nghĩa suốt đời được, như thế làm sao Long Ám có thể ngẩng mặt lên nhìn đời, nhìn người khác cho được chứ?
Việc nhận tổ quy tông có lẽ không thể tiến hành được có lẽ...trong đầu Vương Chiêu Lâm nảy ra cái chủ ý, không thể làm lễ nhận tổ ghi tên cậu vào gia phả nhưng có thể nhận cậu làm nghĩa tằng tôn được mà, vẫn mang họ Long lại không phải lo đối phó với các thế lực đối chọi khác trong ngoài phủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook