Thuần Huyết Huyết Tộc
-
Chương 60
Vương An Duy nghe giọng có vẻ quen tai chỉ là không nhớ ra đã từng nghe ở đâu, bởi lúc ở khách điếm Long Ám cũng nói khá ít, đa phần chỉ ậm ờ cùng Long Tử Nguyệt nên hắn không nhớ ra cũng là bình thường. Vương An Duy ngẫm nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra nên đành bỏ qua.
Long Ám thấy hắn không nói gì lại cất giọng gọi nhỏ: "Phụ thân.....", Vương An Duy hồi hồn vội nói: "Không có a, phụ thân thật sự rất nhớ con a... mau mau vào trong này cho phụ thân nhìn một cái nào.", Long Ám nghe theo lời hắn thong thả bước vào gian trong, vòng qua tấm bình phong mà đi vào.
Nghe tiếng bước chân đang dần tiến lại, sát ý Vương An Duy nổi lên càng lúc càng dày đặc, có điều phần sát ý lại không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Long Ám. Thấy Vương An Duy đang giả vờ suy yếu, sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, ánh mắt cũng không có nhìn về phía Long Ám, theo tâm tính bình thường của một dã hài tử có lẽ sẽ chạy đến quan sát "vị phụ thân chưa gặp mặt bao giờ" này mà ân cần hỏi thăm, quan tâm rồi. Long Ám tất nhiên là không có nằm trong số kẻ ngu ngốc nọ rồi, chỉ nhàn nhạt phất vạt áo ngồi tại cái ghế gần cửa sổ kia đưa ánh mắt về phía Vương An Duy.
Không nghe thấy tiếng bước chân đến bên giường theo dự tính của Vương An Duy, mở mắt nhìn xung quanh một vòng thì phát hiện ra Long Ám một thân hồng y chói lòa đang nhàn nhã ngồi trên ghế, liếc ánh mắt lơ đãng như có như không quan sát hắn.
Trong đầu Vương An Duy nổ đùng một đạo âm thanh tựa sét đánh, suy nghĩ hiện tại hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt mở to trừng trừng như dại ra, khóe miệng lắp bắp kinh hãi há thật to muốn cất giọng kêu người, nhưng thủy chung âm thanh mắc nghẹn trong cuống họng, mồ hôi lạnh bất chợt tuôn ra ướt cả người. Long Ám lạnh lùng cất giọng: "Phụ thân đại nhân không nhận ra nhi tử sao?"
Vương An Duy nhận ra chứ tất nhiên là nhận ra rồi, cái gương mặt này cùng với cái nam tử hắc y yêu nghiệt kia, hai người bốn tay giết sạch mấy chục người gia đinh có võ công, thân hình vạm vỡ của phủ đệ hắn đây mà. Tại sao cái nghiệt chủng này lại lợi hại đến vậy?
Đây thật sự là nhi tử của Vương An Duy hắn sao? Hôm nay chẳng lẽ phải bỏ mạng như vậy sao? Còn có, cái tên yêu nghiệt nọ không đi cùng nhi tử của hắn à? Khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của bàn thân, Vương An Duy cẩn thân nhỏ giọng run rẩy hỏi: "Ngươi thật là nhi tử của ta? Còn có...Nam nhân ca ca gì đó...có tới cùng ngươi không?"
Long Ám mỉm cười đầy mỉa mai, chỉ đáp lời vế trước của Vương An Duy: "Phụ thân đại nhân chẳng lẽ ở rể xong lại trở nên mù chữ rồi? Tấm bài vị của nương mình cũng đọc không ra hay sao? Cái bài vị đó cũng có thể làm giả hay sao? Ca ca nói hắn bận chút việc, có lẽ sẽ đến viếng phụ thân đại nhân sau a...".
Vương An Duy trong lòng lộp bộp một tiếng lại há miệng chuẩn bị gọi người đến ứng cứu nhưng chợt nghe Long Ám nhẹ giọng nói: "Giết một cũng là giết, mười hay hai mươi cũng là giết, phụ thân đại nhân không ngại sương phòng trống trải thì nhi tử nguyện ý giúp người sắp xếp thêm vài cỗ thi thể trang trí vậy."
Vương An Duy sau vụ việc mấy chục tên gia đinh bỏ mạng đã bị nhà vợ cảnh cáo, tỏ ra bất mãn với cách làm của hắn vừa không giải quyết được cái gì, gia đinh thiệt mạng lại còn làm bị thương ngoại tôn tử của bọn họ có nguy cơ bị phế bỏ cái chân bị thương.
Giả như hiện tại Vương An Duy có thật gọi thêm người đến đi nữa thì có lẽ vẫn phải bỏ mạng mà thôi, suy nghĩ một chút về nhi tử đằng kia, nó đã có gan tìm đến một thân một mình, chắc hẳn không thể là một hành động lỗ mãng, vả lại cái nam tử yêu mỵ có đi theo cùng, hỗ trợ ngầm hoặc quang minh chính đại mà giúp sức cho nó hay không hắn cũng không thể không nắm rõ mà làm càng được.
Long Ám thấy hắn không nói gì lại cất giọng gọi nhỏ: "Phụ thân.....", Vương An Duy hồi hồn vội nói: "Không có a, phụ thân thật sự rất nhớ con a... mau mau vào trong này cho phụ thân nhìn một cái nào.", Long Ám nghe theo lời hắn thong thả bước vào gian trong, vòng qua tấm bình phong mà đi vào.
Nghe tiếng bước chân đang dần tiến lại, sát ý Vương An Duy nổi lên càng lúc càng dày đặc, có điều phần sát ý lại không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Long Ám. Thấy Vương An Duy đang giả vờ suy yếu, sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, ánh mắt cũng không có nhìn về phía Long Ám, theo tâm tính bình thường của một dã hài tử có lẽ sẽ chạy đến quan sát "vị phụ thân chưa gặp mặt bao giờ" này mà ân cần hỏi thăm, quan tâm rồi. Long Ám tất nhiên là không có nằm trong số kẻ ngu ngốc nọ rồi, chỉ nhàn nhạt phất vạt áo ngồi tại cái ghế gần cửa sổ kia đưa ánh mắt về phía Vương An Duy.
Không nghe thấy tiếng bước chân đến bên giường theo dự tính của Vương An Duy, mở mắt nhìn xung quanh một vòng thì phát hiện ra Long Ám một thân hồng y chói lòa đang nhàn nhã ngồi trên ghế, liếc ánh mắt lơ đãng như có như không quan sát hắn.
Trong đầu Vương An Duy nổ đùng một đạo âm thanh tựa sét đánh, suy nghĩ hiện tại hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt mở to trừng trừng như dại ra, khóe miệng lắp bắp kinh hãi há thật to muốn cất giọng kêu người, nhưng thủy chung âm thanh mắc nghẹn trong cuống họng, mồ hôi lạnh bất chợt tuôn ra ướt cả người. Long Ám lạnh lùng cất giọng: "Phụ thân đại nhân không nhận ra nhi tử sao?"
Vương An Duy nhận ra chứ tất nhiên là nhận ra rồi, cái gương mặt này cùng với cái nam tử hắc y yêu nghiệt kia, hai người bốn tay giết sạch mấy chục người gia đinh có võ công, thân hình vạm vỡ của phủ đệ hắn đây mà. Tại sao cái nghiệt chủng này lại lợi hại đến vậy?
Đây thật sự là nhi tử của Vương An Duy hắn sao? Hôm nay chẳng lẽ phải bỏ mạng như vậy sao? Còn có, cái tên yêu nghiệt nọ không đi cùng nhi tử của hắn à? Khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của bàn thân, Vương An Duy cẩn thân nhỏ giọng run rẩy hỏi: "Ngươi thật là nhi tử của ta? Còn có...Nam nhân ca ca gì đó...có tới cùng ngươi không?"
Long Ám mỉm cười đầy mỉa mai, chỉ đáp lời vế trước của Vương An Duy: "Phụ thân đại nhân chẳng lẽ ở rể xong lại trở nên mù chữ rồi? Tấm bài vị của nương mình cũng đọc không ra hay sao? Cái bài vị đó cũng có thể làm giả hay sao? Ca ca nói hắn bận chút việc, có lẽ sẽ đến viếng phụ thân đại nhân sau a...".
Vương An Duy trong lòng lộp bộp một tiếng lại há miệng chuẩn bị gọi người đến ứng cứu nhưng chợt nghe Long Ám nhẹ giọng nói: "Giết một cũng là giết, mười hay hai mươi cũng là giết, phụ thân đại nhân không ngại sương phòng trống trải thì nhi tử nguyện ý giúp người sắp xếp thêm vài cỗ thi thể trang trí vậy."
Vương An Duy sau vụ việc mấy chục tên gia đinh bỏ mạng đã bị nhà vợ cảnh cáo, tỏ ra bất mãn với cách làm của hắn vừa không giải quyết được cái gì, gia đinh thiệt mạng lại còn làm bị thương ngoại tôn tử của bọn họ có nguy cơ bị phế bỏ cái chân bị thương.
Giả như hiện tại Vương An Duy có thật gọi thêm người đến đi nữa thì có lẽ vẫn phải bỏ mạng mà thôi, suy nghĩ một chút về nhi tử đằng kia, nó đã có gan tìm đến một thân một mình, chắc hẳn không thể là một hành động lỗ mãng, vả lại cái nam tử yêu mỵ có đi theo cùng, hỗ trợ ngầm hoặc quang minh chính đại mà giúp sức cho nó hay không hắn cũng không thể không nắm rõ mà làm càng được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook