Thuần Huyết Huyết Tộc
-
Chương 50
Đưa mắt nhìn lại cái kẻ đang tự cao tự đại đằng kia, sẵn tiện quét tầm nhìn về khách nhân bên trong khách điếm thì thấy bọn họ toàn là bộ dáng vẻ xem kịch vui, nhưng cũng có người nhịn không được lo lắng thay cho vị công tử mặc hắc y là Long Tử Nguyệt nàng.
Có người còn nhỏ giọng trò chuyện: "Cái tên Vương nhị thiếu gia này cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài tìm nam sủng, trong phủ cũng đã một đám nam sủng rồi, hiện tại lại ra ngoài gây sự với vị công tử đằng kia. Xem ra vị nọ nhìn thư nhược như vậy làm sao chống lại được cả một đám nô tài vạm vỡ cao to đi cùng với Vương nhị thiếu nổi chứ? Thật đáng thương..."
Thì ra là đoạn tụ, lại còn đoạn tụ một cách quang minh chính đại, nuôi cả nam sủng à? Long Tử Nguyệt khóe mắt gợi tình vươn tay vuốt tóc làm lộ ra đóa bỉngạn đỏ chói giữa trán, cong môi cười một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, tay còn lại vung mạnh cây chiết phiến thuần hắc* xòe ra khẽ phe phẩy quạt nhẹ vài sợi tóc phất phơ trước ngực.
Cả người Long Tử Nguyệt dựa hẳn vào ghế tựa nhàn nhã mà lười biếng thêm chút mỵ hoặc chết người vô cùng kích thích thần kinh thị giác của toàn bộ khách nhân trong này. Thấy toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía bản thân nàng, Long Tử Nguyệt cất giọng mang theo vẻ tò mò: "Vị công tử này là muốn...?"
(Thuần hắc: đen tuyền nguyên con, cây quạt đen từ nan quạt đến lớp vải giữa các nan quạt)
Lấp lửng một câu không hoàn chỉnh nữa như mời gọi nữa như không biết dùng từ ngữ gì để nói tiếp, Vương nhị thiếu thấy Long Tử Nguyệt bày ra cái dáng vẻ khơi gợi dục vọng như vậy thì sững sờ cả người, ngây ngốc mà nhìn không biết phản ứng làm sao trước dáng vẻ kinh diễm này.
Đến lúc nghe Long Tử Nguyệt hỏi lại gã mà gã cũng chưa hoàn hồn lại được, ánh mắt dán chặt vào thân ảnh yêu nghiệt trước mặt. Này....thật đẹp nha, cho dù tất cả nam sủng trong phủ gộp lại cũng không bằng được một cái móng tay của người trước mặt, không đúng làm sao có thể đem cả đám xấu xí kia mà so sánh với mỹ vị trước mặt được, chỉ làm chướng mắt thêm thôi.
Long Tử Nguyệt thấy Vương nhị thiếu vẫn chưa hồi hồn lại được tốt bụng nhắc nhở: "Hửm...?", rốt cục cũng thành công kéo được hồn phách của gả trở lại. Vương nhị thiếu bỗng trở lên lúng ta lúng túng nói: "À...bổn gia nói là tiểu tử ngươi ở cái khách điếm tồi tàn này không hợp, muốn ngươi đến ở tại phủ đệ của bổn gia ta. Cơm áo vật chất đầy đủ tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi!".
Long Tử Nguyệt "À..." một tiếng, khóe mắt nhàn nhạt quan sát vẻ mặt mọi người thì thấy cả bọn đều ném ánh mắt khinh bỉ, coi thường cùng bất mãn về phía nàng, lại nhìn lại cao thấp cái Vương nhị thiếu này một cái tròng mắt bỗng trầm xuống một chút dứt khoát đáp: "Không có hứng thú!".
Đột ngột bị dội một gáo nước lạnh khiến Vương nhị thiếu đùng đùng nổi giận, ánh mắt nhìn Long Tử Nguyệt như muốn đem nàng thiên đao vạn quả, bằm thây vạn đoạn cho hả giận, muốn đem nàng đặt dưới thân ra sức dày vò, hành hạ đến khi nào hắn cảm thấy chán thì thôi. Khách nhân đang ngồi trong quán thì hít ngụm khí lạnh sau khi nghe Long Tử Nguyệt thốt ra một câu "không có hứng thú"
Mọi người vội vã trả tiền rời đi khỏi nơi thị phi, có người còn tranh thủ sắp đánh nhau mà quỵt tiền lão bản, cũng có người hứng chí bừng bừng cá cược với nhau rằng Long Tử Nguyệt chắc chắn sẽ không còn mạng mà bước ra khỏi khách điếm hoặc bị áp giải đến phủ đệ của Vương nhị thiếu mà chịu sự lăng nhục,...
Từng chữ, từng hành động các khách nhân trong khách điếm đều lọt hết vào đáy mắt Long Tử Nguyệt nhìn như có như không liếc qua hoàn cảnh xung quanh kia, hiện giờ chỉ còn đoàn nô bộc cùng Vương nhị thiếu đang đứng trước mặt Long Tử Nguyệt nàng, trong góc còn một vị khách vẫn nhàn nhã ngồi thưởng thức món ăn của đầu bếp.
Dường như không hề bị ảnh hưởng bởi thị phi nơi này. Khóe môi Long Tử Nguyệt không còn cong lên cười tươi như lúc đầu nhưng đổi lại là một nụ cười lạnh lẽo chứa đầy sự khinh thường với cả đám người trước mặt nàng, ánh mắt lại tối thêm mấy phần cất giọng cảnh cáo: "Không muốn chết thì cút xa ra cho bản công tử!".
Có người còn nhỏ giọng trò chuyện: "Cái tên Vương nhị thiếu gia này cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài tìm nam sủng, trong phủ cũng đã một đám nam sủng rồi, hiện tại lại ra ngoài gây sự với vị công tử đằng kia. Xem ra vị nọ nhìn thư nhược như vậy làm sao chống lại được cả một đám nô tài vạm vỡ cao to đi cùng với Vương nhị thiếu nổi chứ? Thật đáng thương..."
Thì ra là đoạn tụ, lại còn đoạn tụ một cách quang minh chính đại, nuôi cả nam sủng à? Long Tử Nguyệt khóe mắt gợi tình vươn tay vuốt tóc làm lộ ra đóa bỉngạn đỏ chói giữa trán, cong môi cười một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, tay còn lại vung mạnh cây chiết phiến thuần hắc* xòe ra khẽ phe phẩy quạt nhẹ vài sợi tóc phất phơ trước ngực.
Cả người Long Tử Nguyệt dựa hẳn vào ghế tựa nhàn nhã mà lười biếng thêm chút mỵ hoặc chết người vô cùng kích thích thần kinh thị giác của toàn bộ khách nhân trong này. Thấy toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía bản thân nàng, Long Tử Nguyệt cất giọng mang theo vẻ tò mò: "Vị công tử này là muốn...?"
(Thuần hắc: đen tuyền nguyên con, cây quạt đen từ nan quạt đến lớp vải giữa các nan quạt)
Lấp lửng một câu không hoàn chỉnh nữa như mời gọi nữa như không biết dùng từ ngữ gì để nói tiếp, Vương nhị thiếu thấy Long Tử Nguyệt bày ra cái dáng vẻ khơi gợi dục vọng như vậy thì sững sờ cả người, ngây ngốc mà nhìn không biết phản ứng làm sao trước dáng vẻ kinh diễm này.
Đến lúc nghe Long Tử Nguyệt hỏi lại gã mà gã cũng chưa hoàn hồn lại được, ánh mắt dán chặt vào thân ảnh yêu nghiệt trước mặt. Này....thật đẹp nha, cho dù tất cả nam sủng trong phủ gộp lại cũng không bằng được một cái móng tay của người trước mặt, không đúng làm sao có thể đem cả đám xấu xí kia mà so sánh với mỹ vị trước mặt được, chỉ làm chướng mắt thêm thôi.
Long Tử Nguyệt thấy Vương nhị thiếu vẫn chưa hồi hồn lại được tốt bụng nhắc nhở: "Hửm...?", rốt cục cũng thành công kéo được hồn phách của gả trở lại. Vương nhị thiếu bỗng trở lên lúng ta lúng túng nói: "À...bổn gia nói là tiểu tử ngươi ở cái khách điếm tồi tàn này không hợp, muốn ngươi đến ở tại phủ đệ của bổn gia ta. Cơm áo vật chất đầy đủ tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi!".
Long Tử Nguyệt "À..." một tiếng, khóe mắt nhàn nhạt quan sát vẻ mặt mọi người thì thấy cả bọn đều ném ánh mắt khinh bỉ, coi thường cùng bất mãn về phía nàng, lại nhìn lại cao thấp cái Vương nhị thiếu này một cái tròng mắt bỗng trầm xuống một chút dứt khoát đáp: "Không có hứng thú!".
Đột ngột bị dội một gáo nước lạnh khiến Vương nhị thiếu đùng đùng nổi giận, ánh mắt nhìn Long Tử Nguyệt như muốn đem nàng thiên đao vạn quả, bằm thây vạn đoạn cho hả giận, muốn đem nàng đặt dưới thân ra sức dày vò, hành hạ đến khi nào hắn cảm thấy chán thì thôi. Khách nhân đang ngồi trong quán thì hít ngụm khí lạnh sau khi nghe Long Tử Nguyệt thốt ra một câu "không có hứng thú"
Mọi người vội vã trả tiền rời đi khỏi nơi thị phi, có người còn tranh thủ sắp đánh nhau mà quỵt tiền lão bản, cũng có người hứng chí bừng bừng cá cược với nhau rằng Long Tử Nguyệt chắc chắn sẽ không còn mạng mà bước ra khỏi khách điếm hoặc bị áp giải đến phủ đệ của Vương nhị thiếu mà chịu sự lăng nhục,...
Từng chữ, từng hành động các khách nhân trong khách điếm đều lọt hết vào đáy mắt Long Tử Nguyệt nhìn như có như không liếc qua hoàn cảnh xung quanh kia, hiện giờ chỉ còn đoàn nô bộc cùng Vương nhị thiếu đang đứng trước mặt Long Tử Nguyệt nàng, trong góc còn một vị khách vẫn nhàn nhã ngồi thưởng thức món ăn của đầu bếp.
Dường như không hề bị ảnh hưởng bởi thị phi nơi này. Khóe môi Long Tử Nguyệt không còn cong lên cười tươi như lúc đầu nhưng đổi lại là một nụ cười lạnh lẽo chứa đầy sự khinh thường với cả đám người trước mặt nàng, ánh mắt lại tối thêm mấy phần cất giọng cảnh cáo: "Không muốn chết thì cút xa ra cho bản công tử!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook