Thuần Huyết Huyết Tộc
-
Chương 46
Long Tử Nguyệt sau khi đặt lồng cơm xuống mặt bàn liền đặt mông ngồi lên cái ghế gần đó, đang mãi miết đánh giá gian phòng thì nghe Sở Phượng Tiên cất giọng hỏi, nàng cũng không rảnh đi trả lời ả ta làm gì nên im lặng.
Không nghe được âm thanh đáp lại như mong muốn, Sở Phượng Tiên bất mãn bĩu môi quay đầu nhìn lại thì thấy Long Tử Nguyệt đang ngồi nhàn nhã trên ghế, ánh mắt lạnh lùng đảo quanh gian phòng rồi bất chợt dừng lại trên người Sở Phượng Tiên.
Kinh ngạc sững sờ, Sở Phượng Tiên tưởng rằng bản thân đang mộng mị, vội vàng tự nhéo vào đùi mình một cái, thật đau nha như vậy không phải là nằm mơ rồi.
Tâm trạng Sở Phượng Tiên kích động vội vã đứng dậy chuẩn nhào tới ôm Long Tử Nguyệt, thì bị giọng nói nhàn nhạt cùng ánh mắt sắc nhọn lạnh lẽo kia, khiến ả ta đang vui mừng cũng nhận ra được sự cự tuyệt của Long Tử Nguyệt: "Ta tới là để lấy mạng của ngươi, không phải cứu ngươi, đừng kích động như vậy ta sẽ run tay mà khiến ngươi sống dở chết dở không chừng.".
Trong lòng Sở Phượng Tiên một mảng lạnh ngắt, người mà ả mong chờ nhất trong lúc ả tuyệt vọng nhất cuối cùng cũng xuất hiện, chỉ là...người đó lại nói muốn lấy mạng của ả? Vẻ mặt ấy tìm ra được một tia nói đùa nào...
Long Tử Nguyệt liếc mắt nhìn Sở Phượng Tiên đứng dậy từ từ lại gần ả: "Có gì trăn trối nói nhanh đi, ta còn có việc gấp phải làm nữa.", Sở Phượng Tiên sợ hãi vì sát khí tỏa ra từ Long Tử Nguyệt lại bị nàng bức bách lùi dần về phía sau.
Lưng đụng vào tường thô nhám, Sở Phượng Tiên tầm mắt mở to nhìn chằm chặp vào khuôn mặt như yêu nghiệt của Long Tử Nguyệt mang theo sự giãy giụa trước khi chết, hơi thở gấp gáp đầy khủng hoảng, mồ hôi lạnh cũng thi nhau tuôn thấm ướt một mảng y phục sau lưng.
Long Tử Nguyệt thì lại mang theo tâm trạng thích thú nhìn vẻ giãy chết của ả, tâm lý dường như trở nên vặn vẹo theo luồng ký ức của Vô Tình dần dần xâm chiếm bản chất thật của Long Tử Nguyệt.
Lúc Long Tử Nguyệt bừng tỉnh lại thì đã thấy bản thân vươn tay ra bóp cổ Sở Phượng Tiên, chỉ là ả đang hấp hối lần cuối, hơi thả lỏng tay để ả hít thở không khí. Sở Phượng Tiên cực kỳ hoảng loạn gấp gáp nói đứt quãng: "Đừng giết ta, ta thật sự không có giết Phượng Du mà. Công tử coi trọng nàng ta nhưng thật sự ta không hề liên quan gì đến cái chết đó cả. Ta thật sự không biết gì cả."
Sở Phượng Tiên nghĩ có lẽ Long Tử Nguyệt cũng đang truy tìm ả vì nghi ngờ cái chết của Phượng Du có dính dấp đến ả như Bạch Mạc vẫn đang điều tra nên vội vàng giải thích. Thất bại ở chỗ Long Tử Nguyệt tưởng Sở Phượng Tiên nói ra điều gì cơ mật nhưng mà sau khi nghe ả phân trần xong chỉ nhàn nhạt đáp: "Ừ, ngươi quả thật không liên quan gì, vì người giết Phượng Du là ta mà!"
Sở Phượng Tiên trợn trừng cặp mắt nhìn Long Tử Nguyệt đầy vẻ khó tin cùng bất ngờ, bỗng "Rắc" một tiếng bàn tay Long Tử Nguyệt dùng sức một chút liền mang theo luôn tính mạng của ả về chầu Diêm vương.
Không nghe được âm thanh đáp lại như mong muốn, Sở Phượng Tiên bất mãn bĩu môi quay đầu nhìn lại thì thấy Long Tử Nguyệt đang ngồi nhàn nhã trên ghế, ánh mắt lạnh lùng đảo quanh gian phòng rồi bất chợt dừng lại trên người Sở Phượng Tiên.
Kinh ngạc sững sờ, Sở Phượng Tiên tưởng rằng bản thân đang mộng mị, vội vàng tự nhéo vào đùi mình một cái, thật đau nha như vậy không phải là nằm mơ rồi.
Tâm trạng Sở Phượng Tiên kích động vội vã đứng dậy chuẩn nhào tới ôm Long Tử Nguyệt, thì bị giọng nói nhàn nhạt cùng ánh mắt sắc nhọn lạnh lẽo kia, khiến ả ta đang vui mừng cũng nhận ra được sự cự tuyệt của Long Tử Nguyệt: "Ta tới là để lấy mạng của ngươi, không phải cứu ngươi, đừng kích động như vậy ta sẽ run tay mà khiến ngươi sống dở chết dở không chừng.".
Trong lòng Sở Phượng Tiên một mảng lạnh ngắt, người mà ả mong chờ nhất trong lúc ả tuyệt vọng nhất cuối cùng cũng xuất hiện, chỉ là...người đó lại nói muốn lấy mạng của ả? Vẻ mặt ấy tìm ra được một tia nói đùa nào...
Long Tử Nguyệt liếc mắt nhìn Sở Phượng Tiên đứng dậy từ từ lại gần ả: "Có gì trăn trối nói nhanh đi, ta còn có việc gấp phải làm nữa.", Sở Phượng Tiên sợ hãi vì sát khí tỏa ra từ Long Tử Nguyệt lại bị nàng bức bách lùi dần về phía sau.
Lưng đụng vào tường thô nhám, Sở Phượng Tiên tầm mắt mở to nhìn chằm chặp vào khuôn mặt như yêu nghiệt của Long Tử Nguyệt mang theo sự giãy giụa trước khi chết, hơi thở gấp gáp đầy khủng hoảng, mồ hôi lạnh cũng thi nhau tuôn thấm ướt một mảng y phục sau lưng.
Long Tử Nguyệt thì lại mang theo tâm trạng thích thú nhìn vẻ giãy chết của ả, tâm lý dường như trở nên vặn vẹo theo luồng ký ức của Vô Tình dần dần xâm chiếm bản chất thật của Long Tử Nguyệt.
Lúc Long Tử Nguyệt bừng tỉnh lại thì đã thấy bản thân vươn tay ra bóp cổ Sở Phượng Tiên, chỉ là ả đang hấp hối lần cuối, hơi thả lỏng tay để ả hít thở không khí. Sở Phượng Tiên cực kỳ hoảng loạn gấp gáp nói đứt quãng: "Đừng giết ta, ta thật sự không có giết Phượng Du mà. Công tử coi trọng nàng ta nhưng thật sự ta không hề liên quan gì đến cái chết đó cả. Ta thật sự không biết gì cả."
Sở Phượng Tiên nghĩ có lẽ Long Tử Nguyệt cũng đang truy tìm ả vì nghi ngờ cái chết của Phượng Du có dính dấp đến ả như Bạch Mạc vẫn đang điều tra nên vội vàng giải thích. Thất bại ở chỗ Long Tử Nguyệt tưởng Sở Phượng Tiên nói ra điều gì cơ mật nhưng mà sau khi nghe ả phân trần xong chỉ nhàn nhạt đáp: "Ừ, ngươi quả thật không liên quan gì, vì người giết Phượng Du là ta mà!"
Sở Phượng Tiên trợn trừng cặp mắt nhìn Long Tử Nguyệt đầy vẻ khó tin cùng bất ngờ, bỗng "Rắc" một tiếng bàn tay Long Tử Nguyệt dùng sức một chút liền mang theo luôn tính mạng của ả về chầu Diêm vương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook