Thuần Huyết Huyết Tộc
-
Chương 41
Lão bản vừa bưng một chén sủi cảo đến trước mặt Long Tử Nguyệt, vừa xởi lởi nói chuyện với các bạn hàng kế bên đầy vui vẻ, nàng cầm đôi đũa chuẩn bị gắp một miếng sủi cảo ăn thì nghe thấy một mùi hương thoang thoảng đặc trưng trên người của Sở Phượng Tiên.
Tuy Long Tử Nguyệt không muốn nhớ nhưng do mùi vị trên người nữ nhân đó xài thật sự rất nồng nặc, xông thẳng vào khứu giác của nàng, Long Tử Nguyệt vội trả tiền cho lão bản bán sủi cảo vài đồng tiền lẻ rồi lặng lẽ mà đi theo dựa vào mùi hương kia.
Đứng trước cửa lớn của Bạch gia, Long Tử Nguyệt thấy vài tên gia đinh đang gác cổng nhìn chằm chằm vào nàng, cũng không muốn để cho chúng nghi ngờ nên đành lánh đi chỗ khác.
Thắc mắc dâng trào, vì sao Sở Phượng Tiên lại xuất hiện ở Bạch gia? Chẳng lẽ ả ta không tìm thấy Long Tử Nguyệt nàng nên chuyển về lại đối tượng theo đuổi ban đầu là Bạch Mạc? Lý nào là vậy... nàng cũng chỉ là biến mất vài ngày trong thành đâu có lâu đến mức khiến Sở Phượng Tiên không kiềm được dục vọng chiếm hữu mà quay sang ăn quàng Bạch Mạc như vậy.
Long Tử Nguyệt nghĩ nghĩ, vẫn là tìm được Sở Phượng Tiên rồi tính tiếp. Mang theo nghi hoặc ẩn nấp tiến vào trong Bạch gia, hiện tại là giữa trưa ánh nắng chói chang của ban ngày, Long Tử Nguyệt bận nguyên bộ y phục màu đen nhảy tới nhảy lui trong phủ người ta thì cũng quá lộ liễu đi, cho dù là tốc độ của nàng cực nhanh mắt thường cũng khó nhìn ra.
Nhưng Long Tử Nguyệt hoạt động với tần suất nhanh như vậy thì cũng đồng nghĩa với năng lượng mà nàng tiêu thụ càng nhiều, càng nhanh đói rồi lại càng phải nạp thêm lượng máu mới vào cơ thể, rối rắm đủ thứ...
Long Tử Nguyệt đành phải tìm một cái cây đại thụ xanh um trong phủ ngồi xuống làm tổ trên đó một lúc chờ đến đêm thôi, trong lòng cảm thán thời cổ đại không khí thật trong lành, nhà nhà trồng cây, người người trồng hoa, cổ thụ xuất hiện ở nơi nơi muốn nấp cũng vô cùng dễ dàng. Ài....chỉ là nếu như phủ đệ nhà ai đó có thích khách ghé thăm thì tỷ lệ đi báo danh Diêm vương cũng cao hơn nhiều rồi, khối chỗ để ẩn nấp còn gì.
Đang tựa vào thân cây tít trên cao nhắm mắt dưỡng thần thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện bén nhọn của nữ nhân: "Ả ta vì sao lại xuất hiện tại Bạch gia chứ? Mạc ca ca vì sao lại có thể quát ta như vậy? Không phải chỉ là cho ả một bài học thôi mà, có gì to tát đâu chứ. Ít ra cũng làm lộ ra bản chất thật con người của ả, cả ngày chỉ biết dùng thân thể đi quyến rũ nam nhân, một bộ dáng rõ ràng là của kỹ nữ..."
Nô tỳ theo hầu bên cạnh nghe thấy chủ tử nhà mình nói năng càng lúc càng khó nghe vội lên giọng khuyên can: "Tiểu thư, người nhỏ giọng một chút, để cho Bạch thiếu chủ nghe được người lại quở trách tiểu thư, lúc ấy mất nhiều hơn được.".
Nữ nhân nghe thấy lời nô tỳ can ngăn liền bình tĩnh lại, bộ dáng nhu nhu nhược nhược khác hẳn hình ảnh sư tử giương vuốt ban nãy: "Ngươi nói đúng, là ta giận quá mất khôn. Không thể để Mạc ca ca thấy được bộ dáng nhỏ nhen của ta. Trời cũng về chiều rồi, ta phải đi trù phòng làm một chén canh cho Mạc ca ca để bồi dưỡng tình cảm mới được."
Vừa nói vừa thả bước chân nhỏ nhắn đi về phương hướng trù phòng mang theo giọng điệu ôn nhu muốn chảy nước kia đi xa, cuối cùng thì lỗ tai Long Tử Nguyệt cũng thoát khỏi âm thanh tạp nham kia.
Ngồi trên cây buồn chán bứt bứt vài cái lá lòa xòa trước mặt xé nhỏ ra rồi ghép lại, Long Tử Nguyệt ngán ngẫm nhìn về ánh mặt trời còn sáng chói đằng xa mong cho trời mau mau tối a, nếu còn lâu hơn nữa mùi hương của Sở Phượng Tiên cũng sắp phai mất rồi, nàng sẽ không thể tìm được người cần tìm mất...
Một hồi chờ đợi là hạnh phúc cũng tới, rốt cục mặt trời cũng dần mang theo những tia sáng cuối cùng trong ngày khuất sau đường chân trời, Long Tử Nguyệt ngồi thiền trên cây muốn rơi rụng xuống đất mấy lần rốt cuộc cũng có thể nhổ rễ đi tìm Sở Phượng Tiên rồi.
Đứng dậy trên nhánh cây vươn vai duỗi người vài cái cho giãn gân cốt rồi tung người lên nóc nhà trong Bạch gia đạp gió mà lần theo mùi hương cực kỳ mờ nhạt mà Sở Phượng Tiên lưu lại trong phủ, bảy trái tám phải quanh co một lúc thì đến một gian phòng hẻo lánh, khuất trong khuôn viên trồng những cây trúc xanh cao mọc đầy sức sống xung quanh.
Tuy Long Tử Nguyệt không muốn nhớ nhưng do mùi vị trên người nữ nhân đó xài thật sự rất nồng nặc, xông thẳng vào khứu giác của nàng, Long Tử Nguyệt vội trả tiền cho lão bản bán sủi cảo vài đồng tiền lẻ rồi lặng lẽ mà đi theo dựa vào mùi hương kia.
Đứng trước cửa lớn của Bạch gia, Long Tử Nguyệt thấy vài tên gia đinh đang gác cổng nhìn chằm chằm vào nàng, cũng không muốn để cho chúng nghi ngờ nên đành lánh đi chỗ khác.
Thắc mắc dâng trào, vì sao Sở Phượng Tiên lại xuất hiện ở Bạch gia? Chẳng lẽ ả ta không tìm thấy Long Tử Nguyệt nàng nên chuyển về lại đối tượng theo đuổi ban đầu là Bạch Mạc? Lý nào là vậy... nàng cũng chỉ là biến mất vài ngày trong thành đâu có lâu đến mức khiến Sở Phượng Tiên không kiềm được dục vọng chiếm hữu mà quay sang ăn quàng Bạch Mạc như vậy.
Long Tử Nguyệt nghĩ nghĩ, vẫn là tìm được Sở Phượng Tiên rồi tính tiếp. Mang theo nghi hoặc ẩn nấp tiến vào trong Bạch gia, hiện tại là giữa trưa ánh nắng chói chang của ban ngày, Long Tử Nguyệt bận nguyên bộ y phục màu đen nhảy tới nhảy lui trong phủ người ta thì cũng quá lộ liễu đi, cho dù là tốc độ của nàng cực nhanh mắt thường cũng khó nhìn ra.
Nhưng Long Tử Nguyệt hoạt động với tần suất nhanh như vậy thì cũng đồng nghĩa với năng lượng mà nàng tiêu thụ càng nhiều, càng nhanh đói rồi lại càng phải nạp thêm lượng máu mới vào cơ thể, rối rắm đủ thứ...
Long Tử Nguyệt đành phải tìm một cái cây đại thụ xanh um trong phủ ngồi xuống làm tổ trên đó một lúc chờ đến đêm thôi, trong lòng cảm thán thời cổ đại không khí thật trong lành, nhà nhà trồng cây, người người trồng hoa, cổ thụ xuất hiện ở nơi nơi muốn nấp cũng vô cùng dễ dàng. Ài....chỉ là nếu như phủ đệ nhà ai đó có thích khách ghé thăm thì tỷ lệ đi báo danh Diêm vương cũng cao hơn nhiều rồi, khối chỗ để ẩn nấp còn gì.
Đang tựa vào thân cây tít trên cao nhắm mắt dưỡng thần thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện bén nhọn của nữ nhân: "Ả ta vì sao lại xuất hiện tại Bạch gia chứ? Mạc ca ca vì sao lại có thể quát ta như vậy? Không phải chỉ là cho ả một bài học thôi mà, có gì to tát đâu chứ. Ít ra cũng làm lộ ra bản chất thật con người của ả, cả ngày chỉ biết dùng thân thể đi quyến rũ nam nhân, một bộ dáng rõ ràng là của kỹ nữ..."
Nô tỳ theo hầu bên cạnh nghe thấy chủ tử nhà mình nói năng càng lúc càng khó nghe vội lên giọng khuyên can: "Tiểu thư, người nhỏ giọng một chút, để cho Bạch thiếu chủ nghe được người lại quở trách tiểu thư, lúc ấy mất nhiều hơn được.".
Nữ nhân nghe thấy lời nô tỳ can ngăn liền bình tĩnh lại, bộ dáng nhu nhu nhược nhược khác hẳn hình ảnh sư tử giương vuốt ban nãy: "Ngươi nói đúng, là ta giận quá mất khôn. Không thể để Mạc ca ca thấy được bộ dáng nhỏ nhen của ta. Trời cũng về chiều rồi, ta phải đi trù phòng làm một chén canh cho Mạc ca ca để bồi dưỡng tình cảm mới được."
Vừa nói vừa thả bước chân nhỏ nhắn đi về phương hướng trù phòng mang theo giọng điệu ôn nhu muốn chảy nước kia đi xa, cuối cùng thì lỗ tai Long Tử Nguyệt cũng thoát khỏi âm thanh tạp nham kia.
Ngồi trên cây buồn chán bứt bứt vài cái lá lòa xòa trước mặt xé nhỏ ra rồi ghép lại, Long Tử Nguyệt ngán ngẫm nhìn về ánh mặt trời còn sáng chói đằng xa mong cho trời mau mau tối a, nếu còn lâu hơn nữa mùi hương của Sở Phượng Tiên cũng sắp phai mất rồi, nàng sẽ không thể tìm được người cần tìm mất...
Một hồi chờ đợi là hạnh phúc cũng tới, rốt cục mặt trời cũng dần mang theo những tia sáng cuối cùng trong ngày khuất sau đường chân trời, Long Tử Nguyệt ngồi thiền trên cây muốn rơi rụng xuống đất mấy lần rốt cuộc cũng có thể nhổ rễ đi tìm Sở Phượng Tiên rồi.
Đứng dậy trên nhánh cây vươn vai duỗi người vài cái cho giãn gân cốt rồi tung người lên nóc nhà trong Bạch gia đạp gió mà lần theo mùi hương cực kỳ mờ nhạt mà Sở Phượng Tiên lưu lại trong phủ, bảy trái tám phải quanh co một lúc thì đến một gian phòng hẻo lánh, khuất trong khuôn viên trồng những cây trúc xanh cao mọc đầy sức sống xung quanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook