Thuần Huyết Huyết Tộc
-
Chương 20
"Tiểu Ngân biết, vì khế ước do Tiểu Ngân tự nguyện ký nên Người là nữ hay nam Tiểu Ngân đều cảm nhận được." Tiểu Ngân thành thật khai báo xong khiến Long Tử Nguyệt càng mờ mịt hơn...nàng liếc mắt sang tên đầu lĩnh đang nằm ngất ngư đằng kia, quyết định giải quyết tên này trước rồi tính tiếp. Tên tàn phế kia bị đau giấc ngủ chập chờn nghe tiếng động nhỏ của Long Tử Nguyệt phát ra khi nàng đứng dậy cũng đã giật mình tỉnh lại, chỉ là trong lòng run sợ không biết nàng sẽ làm gì mình, mở trợn mắt ra nhìn Long Tử Nguyệt dần dần tiến lại như nhìn thấy tử thần càng ngày càng đến gần.
Long Tử Nguyệt đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi nhỏ: "Ngươi là được ai phái đến? Mặc dù ta chen ngang phá hỏng chuyện tốt của các ngươi nhưng mà ta tò mò muốn biết kẻ sai khiến các ngươi là ai?". Hán tử vừa mở miệng tính cự tuyệt trả lời câu hỏi của Long Tử Nguyệt nhưng bị nàng nhanh chóng cướp lời "Nhìn vào mắt ta và nói cho ta tên của kẻ sai khiến ngươi đến giết bạch mã nào..", tên đầu lĩnh kia lại bất tri bất giác bật thốt nên một cái tên "Phương Dung".
Long Tử Nguyệt lại hỏi: "Lý do?" hắn đáp trong vô thức: "Nghe Đại pháp sư Mộ Lâm ở Kim Hoàng Miếu nói cần tim của bạch mã để bào chế thuốc trường sinh bất lão." Long Tử Nguyệt gật đầu một cái lại hỏi: "Phương Dung hiện tại đang ở đâu?", gã kia đáp lời: "Phượng Thành" rồi nàng tiện tay vươn ra vặn gãy cổ tên kia. Long Tử Nguyệt lôi cuộn giấy nhỏ từ trong vạt áo trước ngực ra đọc thì vui mừng vô cùng vì nàng phát hiện ra hai cái tên Phương Dung và Mộ Lâm đều có trong danh sách này, đỡ vất vả nàng phải chạy ngược chạy xui đi tìm rồi.
Long Tử Nguyệt không phải loại máu lạnh, ở hiện đại nàng càng chưa từng giết người nào nhưng hành động lúc nàng xông vào giết nhau với đám người kia cứu Tiểu Ngân cứ tự nhiên đến như mây trôi nước chảy, thuận tay lật một cái, giơ tay lên là một phát là đoạt mạng, lợi dụng tốc độ cực nhanh, các giác quan nhạy cảm trời sinh của Huyết tộc mà tàn sát ngang dọc. Cái mẹo thôi miên cũng là do nàng được thừa hưởng từ ký ức của Vô Tình nên sử dụng nó gần như theo bản năng, nàng lúc ấy cũng kinh ngạc nhưng lại không có thời gian để đi suy nghĩ vấn đề đó.
Hiện tại bình tâm rồi mới nhớ ra trong ký ức của Vô Tình đã giết vô số mạng người, hèn gì động tác khi Long Tử Nguyệt giết người kia lại gọn gàng đến vậy, nhưng nàng cũng không thấy phản cảm như trong trí tưởng tượng của bản thân. Ở cái thế giới này chính là môi trường cá lớn nuốt cá bé, sức mạnh vũ lực lên ngôi, kẻ yếu chỉ có một chữ "chết", ngươi không tử thì ta vong, không có sự đồng tình, không có sự nhân từ, nương tay với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.
Quay lại với thực tại, Long Tử Nguyệt lại ảo não phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng khác, nàng vẫn còn đang lạc đường aaa...còn có vẻ lạc nghiêm trọng hơn ban nãy rồi... Long Tử Nguyệt chán nản ngồi phệt xuống đất nắm một nắm cỏ nhổ lên, rồi lại một nắm khác nhổ lên, lại nhổ tiếp lên,... Tiểu Ngân đang gặm cỏ bên cạnh thấy Long Tử Nguyệt nhổ hết đám cỏ này tới đám cỏ khác không hiểu lắm bèn hỏi nàng: "Người bị gì vậy?", đầu Long Tử Nguyệt phát ra một tiếng Ding rõ to, nàng ngước mặt mang theo vẻ tủi thân nói: "Ta lạc đường rồi Tiểu Ngân ơi, ngươi có thể đưa ta ra khỏi nơi này được không? Ừ...ngươi biết đường tới Phượng Thành không?", Tiểu Ngân nhìn vẻ mặt của nàng mà cảm thấy đau đầu có chút cảm giác hơi hối hận khi ký khế ước với nữ nhân trẻ con này...
Cảm ơn mọi người đã quan tâm và ủng hộ truyện!
Lần đầu mình tự sáng tác còn nhiều chỗ sai sót, mong mọi người thông cảm, mình hy vọng tìm được bạn nào có cùng sở thích sáng tác, cùng trao đổi, fix lỗi,... để truyện hay hơn
Bạn nào có thiện ý có thể kết bạn với mình qua zalo nhé, sđt 0120.563.2013
Long Tử Nguyệt đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi nhỏ: "Ngươi là được ai phái đến? Mặc dù ta chen ngang phá hỏng chuyện tốt của các ngươi nhưng mà ta tò mò muốn biết kẻ sai khiến các ngươi là ai?". Hán tử vừa mở miệng tính cự tuyệt trả lời câu hỏi của Long Tử Nguyệt nhưng bị nàng nhanh chóng cướp lời "Nhìn vào mắt ta và nói cho ta tên của kẻ sai khiến ngươi đến giết bạch mã nào..", tên đầu lĩnh kia lại bất tri bất giác bật thốt nên một cái tên "Phương Dung".
Long Tử Nguyệt lại hỏi: "Lý do?" hắn đáp trong vô thức: "Nghe Đại pháp sư Mộ Lâm ở Kim Hoàng Miếu nói cần tim của bạch mã để bào chế thuốc trường sinh bất lão." Long Tử Nguyệt gật đầu một cái lại hỏi: "Phương Dung hiện tại đang ở đâu?", gã kia đáp lời: "Phượng Thành" rồi nàng tiện tay vươn ra vặn gãy cổ tên kia. Long Tử Nguyệt lôi cuộn giấy nhỏ từ trong vạt áo trước ngực ra đọc thì vui mừng vô cùng vì nàng phát hiện ra hai cái tên Phương Dung và Mộ Lâm đều có trong danh sách này, đỡ vất vả nàng phải chạy ngược chạy xui đi tìm rồi.
Long Tử Nguyệt không phải loại máu lạnh, ở hiện đại nàng càng chưa từng giết người nào nhưng hành động lúc nàng xông vào giết nhau với đám người kia cứu Tiểu Ngân cứ tự nhiên đến như mây trôi nước chảy, thuận tay lật một cái, giơ tay lên là một phát là đoạt mạng, lợi dụng tốc độ cực nhanh, các giác quan nhạy cảm trời sinh của Huyết tộc mà tàn sát ngang dọc. Cái mẹo thôi miên cũng là do nàng được thừa hưởng từ ký ức của Vô Tình nên sử dụng nó gần như theo bản năng, nàng lúc ấy cũng kinh ngạc nhưng lại không có thời gian để đi suy nghĩ vấn đề đó.
Hiện tại bình tâm rồi mới nhớ ra trong ký ức của Vô Tình đã giết vô số mạng người, hèn gì động tác khi Long Tử Nguyệt giết người kia lại gọn gàng đến vậy, nhưng nàng cũng không thấy phản cảm như trong trí tưởng tượng của bản thân. Ở cái thế giới này chính là môi trường cá lớn nuốt cá bé, sức mạnh vũ lực lên ngôi, kẻ yếu chỉ có một chữ "chết", ngươi không tử thì ta vong, không có sự đồng tình, không có sự nhân từ, nương tay với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.
Quay lại với thực tại, Long Tử Nguyệt lại ảo não phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng khác, nàng vẫn còn đang lạc đường aaa...còn có vẻ lạc nghiêm trọng hơn ban nãy rồi... Long Tử Nguyệt chán nản ngồi phệt xuống đất nắm một nắm cỏ nhổ lên, rồi lại một nắm khác nhổ lên, lại nhổ tiếp lên,... Tiểu Ngân đang gặm cỏ bên cạnh thấy Long Tử Nguyệt nhổ hết đám cỏ này tới đám cỏ khác không hiểu lắm bèn hỏi nàng: "Người bị gì vậy?", đầu Long Tử Nguyệt phát ra một tiếng Ding rõ to, nàng ngước mặt mang theo vẻ tủi thân nói: "Ta lạc đường rồi Tiểu Ngân ơi, ngươi có thể đưa ta ra khỏi nơi này được không? Ừ...ngươi biết đường tới Phượng Thành không?", Tiểu Ngân nhìn vẻ mặt của nàng mà cảm thấy đau đầu có chút cảm giác hơi hối hận khi ký khế ước với nữ nhân trẻ con này...
Cảm ơn mọi người đã quan tâm và ủng hộ truyện!
Lần đầu mình tự sáng tác còn nhiều chỗ sai sót, mong mọi người thông cảm, mình hy vọng tìm được bạn nào có cùng sở thích sáng tác, cùng trao đổi, fix lỗi,... để truyện hay hơn
Bạn nào có thiện ý có thể kết bạn với mình qua zalo nhé, sđt 0120.563.2013
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook