Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)
-
Chương 50
Thời điểm cửa mở, Ninh Phi lập tức lao ra ngoài.
Có lẽ bởi Thành Dương hấp dẫn phần lớn sức chiến đấu, sau cánh cửa chỉ có hai kẻ địch, không phải là lính gác. Vừa thấy hắn, chưa kịp lên tiếng thì đã bị đánh gục.
Âm thanh nhỏ bé mơ hồ từ phía sau truyền đến, rung động trong lối đi tối mịt. Hắn bác bỏ suy nghĩ, cúi đầu chạy ra khỏi đường ngầm, hòa vào bóng đêm đảo Bạch Sa. Gió ù ù bên tai, những tòa nhà sáng đèn biến thành loạt bóng mờ lưu động, lướt qua hai bên cạnh. Nhịp tim hắn nổi trống bên tai, nhưng huyết dịch toàn thân lại lạnh băng. Hoảng loạn chạy qua hơn mấy khu phố(1), chợt nhìn thấy một người.
Hắn tóm lấy người kia, lục được điện thoại di động trong túi quần, khàn giọng nói: “Cho tôi mượn.”
Người kia bất ngờ không kịp đề phòng, lại thấy trong tay hắn có súng, tức khắc giãy giụa quyết liệt, hét to “Cứu mạng”, “Ăn cướp”. Ninh Phi không có tâm trạng tranh cãi với gã, tay trái đỡ động tác của gã, trực tiếp trượt mở màn hình. Màn hình nhắc nhở nhập mật khẩu, Ninh Phi không thể không phí thêm thời gian, đè người kia lại, đưa màn hình đến trước mặt gã.
“Cho tao biết mật khẩu!“
Phía sau có tiếng bước chân, ánh mắt người kia sáng lên, càng gắng sức đẩy hắn ra, la lớn: “CỨU MẠNG, MAU ĐẾN CỨU TÔI!”
Mùi bạc hà và oải hương.
Ninh Phi ngoảnh lại, thấy hai người quen mặt, là bạn của Thành Dương.
Tay Diêu Cảnh Hành đặt trên bao súng, vẻ mặt có chút mờ mịt: “Ninh Phi?” Anh ta hỏi: “Các cậu mất liên lạc suốt ba ngày —— Thành Dương đâu?”
Ninh Phi ném điện thoại lên người qua đường kia, sải bước đến, gấp gáp nói: “Thành Dương gặp nguy hiểm.”
“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Vy hỏi.
Đây là một chuyện rất dài, thế nhưng thời gian không kịp đợi hắn kể lại từ đầu. Ninh Phi lựa lời ngắn gọn nhất: “Anh ấy ở trong tay Quản Kỳ.”
Diêu Cảnh Hành cau mày hỏi: “Trong tay Quản Kỳ? Chuyện gì xảy ra, cậu không phải lính gác của cậu ấy sao?”
“Anh ấy…” Cổ họng Ninh Phi hơi khô khốc: “Chúng tôi bị Quản Kỳ —— Chị Kỳ —— giam cầm ba ngày, cuối cùng cũng có cơ hội trốn thoát. Thành Dương vì để tôi có thể ra ngoài cầu cứu…”
“Tôi hiểu rồi.” Diêu Cảnh Hành nói: “Chỉ là chúng tôi đang tuần tra ban đêm ở gần đây, trước tiên phải thông báo với công đoàn. Nơi đó đại khái ở đâu?”
“Ngay gần đây.”
“Nhiều kẻ địch không?”
“Ít nhất mười hai lính gác.” Ninh Phi thấp giọng nói: “Người bình thường khác không dưới mười lăm, chưa kể đến bản thân Quản Kỳ.”
Diêu Cảnh Hành gật đầu, đi qua một bên, bắt đầu nhỏ giọng báo cáo thông tin có được. Người qua đường khi nãy đã chạy trốn đến con phố khác từ lâu, tiếng đối thoại trình báo theo gió truyền đến. Ninh Phi thở ra một hơi, đè xuống nôn nóng trong lòng, dựa bên tường chờ đợi.
Người công đoàn đầu bên kia có lẽ chỉ là một giáo viên hướng dẫn, không quyết định được, phải báo cho cấp trên. Diêu Cảnh Hành đáp “Được”, cúp máy, quay đầu nói với Ninh Phi: “Thẩm Vy chờ ở đây, tôi theo cậu đi xem thử trước.”
Hai người —— dù sao cũng tốt hơn một mình hắn. Ninh Phi khẩn thiết hi vọng Tạ Đồng có thể lập tức nhận được tin, phái thêm nhiều lính gác đến. Hắn không dám… không dám tưởng tượng một mình Thành Dương ở trong đó sẽ gặp phải chuyện gì. Quản Kỳ chắc chắn vô cùng phẫn nộ, huống hồ bà ta còn muốn lấy tinh thần thể của Thành Dương.
Hắn chợt nhớ đến Diệp Vũ Tình chết não. Sự liên tưởng này tức khắc bị dằn xuống đáy lòng.
Khi băng qua con hẻm cũ chật hẹp, bộ đàm của Diêu Cảnh Hành vang lên.
Có tiếng Lý Chính Thanh truyền tới: “Diêu Cảnh Hành?”
Dù cho lòng như lửa đốt, Ninh Phi cũng không thể không ngừng bước, chờ Diêu Cảnh Hành trả lời: “Thượng tá Lý?”
“Ta nghe nói lính đánh thuê tự do tên Ninh Phi kia đang ở cùng cậu và Thẩm Vy?”
Diêu Cảnh Hành đáp: “Vâng, thưa Thượng tá.”
Giọng Lý Chính Thanh lặng như băng: “Đưa cậu ta về công đoàn, đây rất có thể là cái bẫy của kẻ địch.”
Ninh Phi đưa mắt nhìn sang Diêu Cảnh Hành. Diêu Cảnh Hành ra hiệu cho hắn đừng sốt ruột, nói với Lý Chính Thanh: “Thành Dương rất có thể đang gặp nguy hiểm, tôi phải đi xác nhận trước đã.”
“Cậu tin lời cậu ta?” Lý Chính Thanh nói: “Cậu ta có cho các cậu biết, cậu ta từng là lính gác công đoàn đào ngũ không?”
Diêu Cảnh Hành nâng điện thoại, kinh hãi nhìn Ninh Phi.
“Thành Dương biết, tôi chưa từng giấu anh ấy.” Ninh Phi thấp giọng: “Hiện giờ anh ấy rất nguy hiểm, xin các người… xin các người mau phái người đến.”
Diêu Cảnh Hành ngừng một giây, không nhìn nữa, đáp lại Lý Chính Thanh: “Thành Dương tin cậu ấy, tôi tin Thành Dương.”
Lý Chính Thanh cười gằn: “Thành Dương cả tin, thế nên mất tích ba ngày, đến nay chưa có tin tức. Diêu Cảnh Hành, đây là mệnh lệnh. Cậu đưa cậu ta về công đoàn trước, quét qua toàn bộ tinh thần một lần, ta và Tạ Đồng sẽ sắp xếp người khác đi tìm Thành Dương.”
Ninh Phi khàn giọng nài van: “Không kịp. Chị Kỳ rất hứng thú với tinh thần thể của Thành Dương, tôi sợ chậm trễ thời gian, anh ấy cũng bị cấy kim thăm dò, trở thành con rối của chị Kỳ. Các người muốn tôi thế nào cũng được, chỉ cần đi cứu anh ấy trước.”
Diêu Cảnh Hành gật đầu, che micro hỏi: “Trong đó còn ít nhất mười hai lính gác?”
“Đúng.” Ninh Phi nói: “Đều đến từ công đoàn, bị chị Kỳ khống chế.”
Diêu Cảnh Hành nói vào bộ đàm: “Thượng tá Lý, tôi cần báo cáo với Tạ Đồng.”
“Cậu không phục ta?”
Diêu Cảnh Hành chưa kịp mở miệng, Lý Chính Thanh khẽ hừ một tiếng, hơi tách khỏi micro, nhỏ giọng ra lệnh người nào đó nối máy. Không lâu sau, Tạ Đồng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Sự việc lại được giản lược thuật lại một lần, lần này Diêu Cảnh Hành đặt trọng điểm lên mười hai lính gác. Tạ Đồng nghe xong, “Ừm” một tiếng, nói: “Ta hiểu rồi, thượng tá Lý không tiện tiến hành điều động nhân viên quy mô lớn, ta sẽ thông báo cho hai tiểu đội bảy người mới rời khỏi đảo Bạch Sa xuất phát, đến tụ họp với các cậu trước. Trước hết các cậu đừng manh động, đợi ta.”
Lý Chính Thanh cắt ngang: “Bà Tạ, ta cho rằng rất có thể đây là cái bẫy.”
“Nếu như không phải bẫy thì sao?”
“Có thể bàn bạc kỹ hơn, không nên nhất thời nóng lòng mạo hiểm.”
Tạ Đồng thở dài: “Thượng tá Lý, tôi hiểu ông làm việc dưới quyền thiếu tướng Đàm Uyên đã lâu, quen áp dụng cách thức hành động tối thiểu hóa mạo hiểm của ông ấy. Nhưng mỗi lính gác dẫn đường trong công đoàn đều ưu tú, chết một là bớt một, phàm là một cơ hội nhỏ nhoi có thể mang họ về, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
“Bà quyết định, bà Tạ.” Lý Chính Thanh nói: “Dù sao ta cũng chỉ là một cố vấn. Vẫn đề nghị các người cẩn thận Ninh Phi, cậu ta làm vài việc ở phòng hội nghị, tuy tôi không nhớ rõ, nhưng vẫn có thể suy ra một số manh mối.”
Diêu Cảnh Hành nhíu mày, hướng về phía Ninh Phi, làm khẩu hình hỏi: “Lý Chính Thanh và cậu có mâu thuẫn?“
Ninh Phi gật đầu qua loa. Nghe một hồi tranh luận khiến hắn lòng đầy nôn nóng, chỉ mong tiểu đội mà Tạ Đồng không dễ gì phái ra có thể đến đây ngay. Hắn kìm nén khẩn thiết quá đỗi trong lòng, tự nhủ với bản thân hết thảy đều cần thời gian, chờ người, bày bố, xuyên qua đường ngầm và cửa cơ quan(2) —— Chờ chút, cửa cơ quan.
“Phải mang theo thiết bị nổ.” Hắn nói: “Cửa trong đó rất nặng, chỉ bằng sức mạnh lính gác thì khó có thể mở ra.”
Không đợi Diêu Cảnh Hành truyền đạt, Tạ Đồng nói: “Ta nghe thấy rồi, thiết bị nổ. Thượng tá Lý, trước mắt chúng ta vẫn cần người dẫn đường, chờ sau khi sự việc kết thúc, sẽ điều tra tiếp chuyện trong phòng hội nghị cho ông.”
Cuộc đối thoại kết thúc, Ninh Phi lại bắt đầu chờ đợi.
Rất may, tinh thần tuyến Thành Dương để lại vẫn ở trong đầu, chưa tiêu tan, chứng minh y vẫn chưa… ít nhất chưa rơi vào kết cục như Diệp Vũ Tình.
Vẫn còn sống.
“Vào xem thử trước?” Ninh Phi thấp giọng đề nghị.
Diêu Cảnh Hành thoáng lưỡng lự: “Được.”
Hắn chỉ muốn làm chút chuyện gì đó, để bản thân khỏi nóng ruột và tuyệt vọng mà ở không một chỗ nghĩ đến Thành Dương. Hắn vừa thắng được trái tim Thành Dương, huyễn tưởng bấy lâu nay trở nên chân thực trong nháy mắt, thời điểm đom đóm phát sáng, dường như những ngọn đèn trên toàn thế gian đều vì thế mà thắp sáng. Hắn còn chưa kịp vui vẻ bao lâu, còn chưa chính thức nghe Thành Dương nói lời yêu với hắn.
Nếu có thể để Thành Dương bình an, Ninh Phi sẵn lòng dùng mọi thứ của mình để trao đổi.
“Đừng quá sốt ruột.” Diêu Cảnh Hành nhẹ giọng an ủi hắn: “Thành Dương luôn là người rất thông minh, dù cho cục diện có bất lợi, cũng nhất định có thể bảo vệ tốt bản thân.”
Hắn gật đầu.
Cửa cơ quan cuối đường ngầm đóng chặt, hai tên địch bị đánh gục trước đó vẫn nằm im tại chỗ.
Diêu Cảnh Hành đảo quanh bốn phía xác nhận một lần, rồi nâng bộ đàm trao đổi thông tin với người khác. Quá trình bố trí nhân lực quá lắt nhắt phức tạp, Ninh Phi lại chẳng hiểu đám người kia bao nhiêu, nghe một hồi thì để câu từ ngắt quãng chảy qua tai. Diêu Cảnh Hành nói chuyện với người của công đoàn xong, tiến đến cạnh hắn, nói: “Có lẽ vẫn cần năm phút đi đường nữa, cộng thêm không quá ba phút cài mìn.”
“Được.” Im lặng chốc lát, Ninh Phi lại đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, nhớ cẩn thận Diệp Vũ Tình.”
“Cái gì?” Diêu Cảnh Hành hỏi.
“Cơ thể cô ta bị Quản Kỳ chiếm dụng rồi.” Ninh Phi đáp.
“Vũ Tình…” Giọng Diêu Cảnh Hành trầm xuống: “Các cậu bị giam giữ là vì thế sao?”
“Gần như là thế.” Hắn nhỏ giọng nói.
“Tôi ra ngoài báo với Tạ Đồng.”
Diêu Cảnh Hành đi ra đường ngầm, đứng tựa vào tường một lát mới lấy bộ đàm ra. Ninh Phi dời tầm mắt, không nhìn anh ta nữa, cúi đầu chăm chăm nhìn mặt đất, tập trung chú ý lắng nghe phía xa có tiếng người hay không.
Rất lâu sau, Diêu Cảnh Hành quay lại cạnh cửa gỗ báo tin: “Người đến rồi.”
Bọn họ lui ra ngoài, quả nhiên thấy Tạ Đồng từ xa xa dẫn theo hơn mười người mang đạo cụ chạy tới. Tạ Đồng gật đầu chào Diêu Cảnh Hành rồi chỉ huy mọi người tiến vào đường ngầm, bắt đầu đi đi lại lại đặt mìn.
Dưới sự chờ đợi giày vò, mỗi giây mỗi phút cứ chầm chậm trôi qua.
Cho đến khi cánh cửa ầm ầm vỡ vụn, đã qua gần mười phút từ khi hắn và Thành Dương chia nhau ra hành động.
Ninh Phi không dám tưởng tượng Thành Dương sẽ trải qua chuyện gì.
Hắn chỉ có thể hết tốc lực xông vào, bước qua những mảnh vụn đầy đất và khói thuốc súng nồng nặc, men theo con đường trong trí nhớ chạy về phía trước. Lính gác còn lại theo sau hắn. Không ai nói chuyện, trong lối đi chỉ có tiếng bước chân vang vọng.
Trong phòng giám sát không một bóng người. Chỉ có vết máu và mùi cỏ tươi còn sót lại, tỏ rõ nơi này từng xảy ra một cuộc chiến quyết liệt.
Tim Ninh Phi thình thịch nảy một nhịp, theo đó mà trầm xuống.
“Là nơi này ư?” Tạ Đồng hỏi: “Ta ngửi được vết tích pheromone của Thành Dương, nhưng người đâu?”
Hắn lắc đầu một cái, hít sâu một hơi: “Từ ngã ba trước hướng về trái, là nhà giam, có lẽ có thể giấu người. Bên ngoài phòng giám sát có một lối đi khác, có thể thông đến khu vực trung tâm của Quản Kỳ.”
Tạ Đồng nghiêng đầu ra hiệu cho hai người đi tìm kiếm ở nhà giam phía sau, rồi dẫn đầu đi vào con đường thông với khu vực trung tâm như lời Ninh Phi nói. Đi được một nửa, bà đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng Ninh Phi hỏi: “Tại sao cậu nắm rõ đường ngầm bí mật của Quản Kỳ như thế?”
“Thành Dương nói cho tôi biết.” Hắn nói, trong lòng ngổn ngang trăm mối: “Trong ba ngày bị giam, anh ấy từng dùng tinh thần thể dò xét kỹ càng.”
Tạ Đồng nheo mắt, bán tín bán nghi: “Mong rằng cậu không gạt bọn ta.”
Ninh Phi cảm thấy mệt lử.
“Tôi sẽ không hại Thành Dương.” Hắn thấp giọng cầu khẩn: “Chúng ta tìm anh ấy trước đã, được không?”
Tạ Đồng cau mày, không nói nữa, tiến về phía trước.
Có lẽ bởi Thành Dương hấp dẫn phần lớn sức chiến đấu, sau cánh cửa chỉ có hai kẻ địch, không phải là lính gác. Vừa thấy hắn, chưa kịp lên tiếng thì đã bị đánh gục.
Âm thanh nhỏ bé mơ hồ từ phía sau truyền đến, rung động trong lối đi tối mịt. Hắn bác bỏ suy nghĩ, cúi đầu chạy ra khỏi đường ngầm, hòa vào bóng đêm đảo Bạch Sa. Gió ù ù bên tai, những tòa nhà sáng đèn biến thành loạt bóng mờ lưu động, lướt qua hai bên cạnh. Nhịp tim hắn nổi trống bên tai, nhưng huyết dịch toàn thân lại lạnh băng. Hoảng loạn chạy qua hơn mấy khu phố(1), chợt nhìn thấy một người.
Hắn tóm lấy người kia, lục được điện thoại di động trong túi quần, khàn giọng nói: “Cho tôi mượn.”
Người kia bất ngờ không kịp đề phòng, lại thấy trong tay hắn có súng, tức khắc giãy giụa quyết liệt, hét to “Cứu mạng”, “Ăn cướp”. Ninh Phi không có tâm trạng tranh cãi với gã, tay trái đỡ động tác của gã, trực tiếp trượt mở màn hình. Màn hình nhắc nhở nhập mật khẩu, Ninh Phi không thể không phí thêm thời gian, đè người kia lại, đưa màn hình đến trước mặt gã.
“Cho tao biết mật khẩu!“
Phía sau có tiếng bước chân, ánh mắt người kia sáng lên, càng gắng sức đẩy hắn ra, la lớn: “CỨU MẠNG, MAU ĐẾN CỨU TÔI!”
Mùi bạc hà và oải hương.
Ninh Phi ngoảnh lại, thấy hai người quen mặt, là bạn của Thành Dương.
Tay Diêu Cảnh Hành đặt trên bao súng, vẻ mặt có chút mờ mịt: “Ninh Phi?” Anh ta hỏi: “Các cậu mất liên lạc suốt ba ngày —— Thành Dương đâu?”
Ninh Phi ném điện thoại lên người qua đường kia, sải bước đến, gấp gáp nói: “Thành Dương gặp nguy hiểm.”
“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Vy hỏi.
Đây là một chuyện rất dài, thế nhưng thời gian không kịp đợi hắn kể lại từ đầu. Ninh Phi lựa lời ngắn gọn nhất: “Anh ấy ở trong tay Quản Kỳ.”
Diêu Cảnh Hành cau mày hỏi: “Trong tay Quản Kỳ? Chuyện gì xảy ra, cậu không phải lính gác của cậu ấy sao?”
“Anh ấy…” Cổ họng Ninh Phi hơi khô khốc: “Chúng tôi bị Quản Kỳ —— Chị Kỳ —— giam cầm ba ngày, cuối cùng cũng có cơ hội trốn thoát. Thành Dương vì để tôi có thể ra ngoài cầu cứu…”
“Tôi hiểu rồi.” Diêu Cảnh Hành nói: “Chỉ là chúng tôi đang tuần tra ban đêm ở gần đây, trước tiên phải thông báo với công đoàn. Nơi đó đại khái ở đâu?”
“Ngay gần đây.”
“Nhiều kẻ địch không?”
“Ít nhất mười hai lính gác.” Ninh Phi thấp giọng nói: “Người bình thường khác không dưới mười lăm, chưa kể đến bản thân Quản Kỳ.”
Diêu Cảnh Hành gật đầu, đi qua một bên, bắt đầu nhỏ giọng báo cáo thông tin có được. Người qua đường khi nãy đã chạy trốn đến con phố khác từ lâu, tiếng đối thoại trình báo theo gió truyền đến. Ninh Phi thở ra một hơi, đè xuống nôn nóng trong lòng, dựa bên tường chờ đợi.
Người công đoàn đầu bên kia có lẽ chỉ là một giáo viên hướng dẫn, không quyết định được, phải báo cho cấp trên. Diêu Cảnh Hành đáp “Được”, cúp máy, quay đầu nói với Ninh Phi: “Thẩm Vy chờ ở đây, tôi theo cậu đi xem thử trước.”
Hai người —— dù sao cũng tốt hơn một mình hắn. Ninh Phi khẩn thiết hi vọng Tạ Đồng có thể lập tức nhận được tin, phái thêm nhiều lính gác đến. Hắn không dám… không dám tưởng tượng một mình Thành Dương ở trong đó sẽ gặp phải chuyện gì. Quản Kỳ chắc chắn vô cùng phẫn nộ, huống hồ bà ta còn muốn lấy tinh thần thể của Thành Dương.
Hắn chợt nhớ đến Diệp Vũ Tình chết não. Sự liên tưởng này tức khắc bị dằn xuống đáy lòng.
Khi băng qua con hẻm cũ chật hẹp, bộ đàm của Diêu Cảnh Hành vang lên.
Có tiếng Lý Chính Thanh truyền tới: “Diêu Cảnh Hành?”
Dù cho lòng như lửa đốt, Ninh Phi cũng không thể không ngừng bước, chờ Diêu Cảnh Hành trả lời: “Thượng tá Lý?”
“Ta nghe nói lính đánh thuê tự do tên Ninh Phi kia đang ở cùng cậu và Thẩm Vy?”
Diêu Cảnh Hành đáp: “Vâng, thưa Thượng tá.”
Giọng Lý Chính Thanh lặng như băng: “Đưa cậu ta về công đoàn, đây rất có thể là cái bẫy của kẻ địch.”
Ninh Phi đưa mắt nhìn sang Diêu Cảnh Hành. Diêu Cảnh Hành ra hiệu cho hắn đừng sốt ruột, nói với Lý Chính Thanh: “Thành Dương rất có thể đang gặp nguy hiểm, tôi phải đi xác nhận trước đã.”
“Cậu tin lời cậu ta?” Lý Chính Thanh nói: “Cậu ta có cho các cậu biết, cậu ta từng là lính gác công đoàn đào ngũ không?”
Diêu Cảnh Hành nâng điện thoại, kinh hãi nhìn Ninh Phi.
“Thành Dương biết, tôi chưa từng giấu anh ấy.” Ninh Phi thấp giọng: “Hiện giờ anh ấy rất nguy hiểm, xin các người… xin các người mau phái người đến.”
Diêu Cảnh Hành ngừng một giây, không nhìn nữa, đáp lại Lý Chính Thanh: “Thành Dương tin cậu ấy, tôi tin Thành Dương.”
Lý Chính Thanh cười gằn: “Thành Dương cả tin, thế nên mất tích ba ngày, đến nay chưa có tin tức. Diêu Cảnh Hành, đây là mệnh lệnh. Cậu đưa cậu ta về công đoàn trước, quét qua toàn bộ tinh thần một lần, ta và Tạ Đồng sẽ sắp xếp người khác đi tìm Thành Dương.”
Ninh Phi khàn giọng nài van: “Không kịp. Chị Kỳ rất hứng thú với tinh thần thể của Thành Dương, tôi sợ chậm trễ thời gian, anh ấy cũng bị cấy kim thăm dò, trở thành con rối của chị Kỳ. Các người muốn tôi thế nào cũng được, chỉ cần đi cứu anh ấy trước.”
Diêu Cảnh Hành gật đầu, che micro hỏi: “Trong đó còn ít nhất mười hai lính gác?”
“Đúng.” Ninh Phi nói: “Đều đến từ công đoàn, bị chị Kỳ khống chế.”
Diêu Cảnh Hành nói vào bộ đàm: “Thượng tá Lý, tôi cần báo cáo với Tạ Đồng.”
“Cậu không phục ta?”
Diêu Cảnh Hành chưa kịp mở miệng, Lý Chính Thanh khẽ hừ một tiếng, hơi tách khỏi micro, nhỏ giọng ra lệnh người nào đó nối máy. Không lâu sau, Tạ Đồng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Sự việc lại được giản lược thuật lại một lần, lần này Diêu Cảnh Hành đặt trọng điểm lên mười hai lính gác. Tạ Đồng nghe xong, “Ừm” một tiếng, nói: “Ta hiểu rồi, thượng tá Lý không tiện tiến hành điều động nhân viên quy mô lớn, ta sẽ thông báo cho hai tiểu đội bảy người mới rời khỏi đảo Bạch Sa xuất phát, đến tụ họp với các cậu trước. Trước hết các cậu đừng manh động, đợi ta.”
Lý Chính Thanh cắt ngang: “Bà Tạ, ta cho rằng rất có thể đây là cái bẫy.”
“Nếu như không phải bẫy thì sao?”
“Có thể bàn bạc kỹ hơn, không nên nhất thời nóng lòng mạo hiểm.”
Tạ Đồng thở dài: “Thượng tá Lý, tôi hiểu ông làm việc dưới quyền thiếu tướng Đàm Uyên đã lâu, quen áp dụng cách thức hành động tối thiểu hóa mạo hiểm của ông ấy. Nhưng mỗi lính gác dẫn đường trong công đoàn đều ưu tú, chết một là bớt một, phàm là một cơ hội nhỏ nhoi có thể mang họ về, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
“Bà quyết định, bà Tạ.” Lý Chính Thanh nói: “Dù sao ta cũng chỉ là một cố vấn. Vẫn đề nghị các người cẩn thận Ninh Phi, cậu ta làm vài việc ở phòng hội nghị, tuy tôi không nhớ rõ, nhưng vẫn có thể suy ra một số manh mối.”
Diêu Cảnh Hành nhíu mày, hướng về phía Ninh Phi, làm khẩu hình hỏi: “Lý Chính Thanh và cậu có mâu thuẫn?“
Ninh Phi gật đầu qua loa. Nghe một hồi tranh luận khiến hắn lòng đầy nôn nóng, chỉ mong tiểu đội mà Tạ Đồng không dễ gì phái ra có thể đến đây ngay. Hắn kìm nén khẩn thiết quá đỗi trong lòng, tự nhủ với bản thân hết thảy đều cần thời gian, chờ người, bày bố, xuyên qua đường ngầm và cửa cơ quan(2) —— Chờ chút, cửa cơ quan.
“Phải mang theo thiết bị nổ.” Hắn nói: “Cửa trong đó rất nặng, chỉ bằng sức mạnh lính gác thì khó có thể mở ra.”
Không đợi Diêu Cảnh Hành truyền đạt, Tạ Đồng nói: “Ta nghe thấy rồi, thiết bị nổ. Thượng tá Lý, trước mắt chúng ta vẫn cần người dẫn đường, chờ sau khi sự việc kết thúc, sẽ điều tra tiếp chuyện trong phòng hội nghị cho ông.”
Cuộc đối thoại kết thúc, Ninh Phi lại bắt đầu chờ đợi.
Rất may, tinh thần tuyến Thành Dương để lại vẫn ở trong đầu, chưa tiêu tan, chứng minh y vẫn chưa… ít nhất chưa rơi vào kết cục như Diệp Vũ Tình.
Vẫn còn sống.
“Vào xem thử trước?” Ninh Phi thấp giọng đề nghị.
Diêu Cảnh Hành thoáng lưỡng lự: “Được.”
Hắn chỉ muốn làm chút chuyện gì đó, để bản thân khỏi nóng ruột và tuyệt vọng mà ở không một chỗ nghĩ đến Thành Dương. Hắn vừa thắng được trái tim Thành Dương, huyễn tưởng bấy lâu nay trở nên chân thực trong nháy mắt, thời điểm đom đóm phát sáng, dường như những ngọn đèn trên toàn thế gian đều vì thế mà thắp sáng. Hắn còn chưa kịp vui vẻ bao lâu, còn chưa chính thức nghe Thành Dương nói lời yêu với hắn.
Nếu có thể để Thành Dương bình an, Ninh Phi sẵn lòng dùng mọi thứ của mình để trao đổi.
“Đừng quá sốt ruột.” Diêu Cảnh Hành nhẹ giọng an ủi hắn: “Thành Dương luôn là người rất thông minh, dù cho cục diện có bất lợi, cũng nhất định có thể bảo vệ tốt bản thân.”
Hắn gật đầu.
Cửa cơ quan cuối đường ngầm đóng chặt, hai tên địch bị đánh gục trước đó vẫn nằm im tại chỗ.
Diêu Cảnh Hành đảo quanh bốn phía xác nhận một lần, rồi nâng bộ đàm trao đổi thông tin với người khác. Quá trình bố trí nhân lực quá lắt nhắt phức tạp, Ninh Phi lại chẳng hiểu đám người kia bao nhiêu, nghe một hồi thì để câu từ ngắt quãng chảy qua tai. Diêu Cảnh Hành nói chuyện với người của công đoàn xong, tiến đến cạnh hắn, nói: “Có lẽ vẫn cần năm phút đi đường nữa, cộng thêm không quá ba phút cài mìn.”
“Được.” Im lặng chốc lát, Ninh Phi lại đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, nhớ cẩn thận Diệp Vũ Tình.”
“Cái gì?” Diêu Cảnh Hành hỏi.
“Cơ thể cô ta bị Quản Kỳ chiếm dụng rồi.” Ninh Phi đáp.
“Vũ Tình…” Giọng Diêu Cảnh Hành trầm xuống: “Các cậu bị giam giữ là vì thế sao?”
“Gần như là thế.” Hắn nhỏ giọng nói.
“Tôi ra ngoài báo với Tạ Đồng.”
Diêu Cảnh Hành đi ra đường ngầm, đứng tựa vào tường một lát mới lấy bộ đàm ra. Ninh Phi dời tầm mắt, không nhìn anh ta nữa, cúi đầu chăm chăm nhìn mặt đất, tập trung chú ý lắng nghe phía xa có tiếng người hay không.
Rất lâu sau, Diêu Cảnh Hành quay lại cạnh cửa gỗ báo tin: “Người đến rồi.”
Bọn họ lui ra ngoài, quả nhiên thấy Tạ Đồng từ xa xa dẫn theo hơn mười người mang đạo cụ chạy tới. Tạ Đồng gật đầu chào Diêu Cảnh Hành rồi chỉ huy mọi người tiến vào đường ngầm, bắt đầu đi đi lại lại đặt mìn.
Dưới sự chờ đợi giày vò, mỗi giây mỗi phút cứ chầm chậm trôi qua.
Cho đến khi cánh cửa ầm ầm vỡ vụn, đã qua gần mười phút từ khi hắn và Thành Dương chia nhau ra hành động.
Ninh Phi không dám tưởng tượng Thành Dương sẽ trải qua chuyện gì.
Hắn chỉ có thể hết tốc lực xông vào, bước qua những mảnh vụn đầy đất và khói thuốc súng nồng nặc, men theo con đường trong trí nhớ chạy về phía trước. Lính gác còn lại theo sau hắn. Không ai nói chuyện, trong lối đi chỉ có tiếng bước chân vang vọng.
Trong phòng giám sát không một bóng người. Chỉ có vết máu và mùi cỏ tươi còn sót lại, tỏ rõ nơi này từng xảy ra một cuộc chiến quyết liệt.
Tim Ninh Phi thình thịch nảy một nhịp, theo đó mà trầm xuống.
“Là nơi này ư?” Tạ Đồng hỏi: “Ta ngửi được vết tích pheromone của Thành Dương, nhưng người đâu?”
Hắn lắc đầu một cái, hít sâu một hơi: “Từ ngã ba trước hướng về trái, là nhà giam, có lẽ có thể giấu người. Bên ngoài phòng giám sát có một lối đi khác, có thể thông đến khu vực trung tâm của Quản Kỳ.”
Tạ Đồng nghiêng đầu ra hiệu cho hai người đi tìm kiếm ở nhà giam phía sau, rồi dẫn đầu đi vào con đường thông với khu vực trung tâm như lời Ninh Phi nói. Đi được một nửa, bà đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng Ninh Phi hỏi: “Tại sao cậu nắm rõ đường ngầm bí mật của Quản Kỳ như thế?”
“Thành Dương nói cho tôi biết.” Hắn nói, trong lòng ngổn ngang trăm mối: “Trong ba ngày bị giam, anh ấy từng dùng tinh thần thể dò xét kỹ càng.”
Tạ Đồng nheo mắt, bán tín bán nghi: “Mong rằng cậu không gạt bọn ta.”
Ninh Phi cảm thấy mệt lử.
“Tôi sẽ không hại Thành Dương.” Hắn thấp giọng cầu khẩn: “Chúng ta tìm anh ấy trước đã, được không?”
Tạ Đồng cau mày, không nói nữa, tiến về phía trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook