*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Phi nhớ tới bản thân thời niên thiếu vừa ra khỏi làng chài, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đêm thành phố Hải Hà. Hàng loạt cao ốc chọc trời sừng sững bên sông, từng ngọn đèn đường chạy dài đến tận đường chân trời. Giống như có người cướp xuống một quần tinh, vẩy lên thành phố như cát chảy. Hắn đứng trước quảng trường công đoàn, chỉ là một vết chấm nhỏ bé. Điều này làm hắn cảm thấy xa lạ, và hoảng sợ.

Nhà giam của Quản Kỳ tối hơn Hải Hà về đêm rất nhiều, nhưng có một ánh sáng duy nhất sáng lên vì hắn.

Ninh Phi cẩn thận đỡ con bọ nhỏ trong lòng bàn tay.

Thành Dương dùng tay che phía trên, ánh sáng xanh lục lọt qua kẽ ngón tay. “Em… đang nghĩ gì thế?” Thành Dương hỏi.

Nhịp tim của dẫn đường khác hẳn mọi khi, nhanh hơn, mạnh mẽ hơn. Như tiếng trống, trầm trầm vang vang trong ngực y.

“Nếu như là mơ.” Cuối cùng, hắn mở miệng, dường như không khống chế được tần suất nhịp tim và giọng nói ổn định: “Tôi muốn dừng ở khoảnh khắc này, vĩnh viễn không tỉnh lại.”

“Đây không phải giấc mơ.” Thành Dương nói.

Ninh Phi thậm chí không dám chớp mắt.

Đôi mắt Thành Dương màu nâu sậm, phản chiếu hai khuôn miệng không thể tin được ngốc nghếch của hắn.

“A.” Hắn nói, âm thanh vừa khô vừa khàn.

“Ninh Phi, anh nghiêm túc.”

Ninh Phi cúi đầu, nắm chặt tay Thành Dương, vành mắt hơi nóng lên. Thành Dương động động, nhưng không rút ra, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay hắn. Động tác này khiến tim hắn tan chảy thành một vũng nước đường. “Không, không cần phải nói.” Hắn dùng cổ họng han gỉ phát ra âm thanh vỡ vụn: “Đã đủ rồi.”

Một thứ xúc động muốn rơi lệ xộc lên xoang mũi, hắn cố sức cắn môi dưới, không khóc.

“Ninh Phi.” Thành Dương thở dài gọi một tiếng.

Dáng vẻ lúc này của lính gác của hắn, giống như một con thú nhỏ cô độc không làm người ta yêu thương, lang thang đã lâu, không thể tin được bản thân cuối cùng cũng có được một chốn bình yên.

Thành Dương nghĩ, sau này mình phải chăm sóc em ấy thật tốt.

Thương tiếc sâu sắc hơn trước kia lan rộng trong lòng y. Tay bị nắm rất chặt, y đành hơi nghiêng người về trước, in một cái hôn lên hàng mi của Ninh Phi. Lồng ngực Ninh Phi phập phồng một thoáng, cuối cùng run rẩy nhắm mắt lại.

“Anh có hối hận không?”

“Anh biết bản thân đang làm gì.” Y di chuyển xuống, cuối cùng kề bên mép Ninh Phi: “Lần này là anh chủ động, anh sẽ không hối hận.”

Ninh Phi bất chấp hôn trả lại, cùng với y môi lưỡi dây dưa. Khoang miệng hắn có vị thuốc súng nhàn nhạt, nếm phải có hơi đắng chát. Thành Dương chỉ có thể hết sức dịu dàng với hắn, ngậm lấy đầu lưỡi an ủi.

Thời điểm tách ra, đôi con ngươi Ninh Phi có chút mê ly, cuối cùng ngơ ngẩn buông tay y ra.

“Trước bận chính sự.” Dẫn đường nhẹ giọng dụ dỗ.

Y đưa Ninh Phi trở lại toàn cảnh tinh thần, ánh nắng và cỏ xanh khiến sắc mặt hai người cũng sáng lên rất nhiều. Để tiện trao đổi, y cố định Ninh Phi trong hình dạng người. Nhưng thần thái người kia cũng không có bao nhiêu khác biệt, vẫn một dáng vẻ như bước trên băng mỏng. Vì thế, Thành Dương nắm tay hắn một cách tự nhiên, dẫn hắn ngồi lên cỏ, mở ra một không gian để trò chuyện.

Ánh sáng biến đổi theo ý định của y, chiếu ra giữa không trung mô hình kết cấu lập thể đường ngầm nửa trong suốt. Thành Dương dùng tay chấm một cái, nhuộm đỏ một khu vực nhỏ, giải thích với Ninh Phi: “Đây là địa điểm hiện tại của chúng ta.”

Bản thân nhà giam có một đường vào, đi qua một hành lang, còn có một cánh cửa sắt khác, điều khiển bằng cơ. Lại hướng ra ngoài thêm mười mét, là một ngã rẽ. “Đây là nơi chúng ta tiến vào.” Thành Dương thấp giọng nói: “Khi đó em hôn mê chưa tỉnh, anh cũng không thấy đường, đều dựa vào Quản Kỳ dẫn đường. Bây giờ tinh thần thể của anh đã dò xét xong rồi, đầu ngã rẽ cũng có một cánh cửa cơ*, khác là có điều khiển thông với mặt đất và con đường tầng đáy, có phần giống công tắc chuyển mạch đơn cực hai vị trí (SPDT) trong sơ đồ mạch điện.” (*cửa điều khiển bằng máy móc cơ khí)

“Tôi có thể hiểu được.” Ninh Phi nói.

Thành Dương gật đầu, tiếp tục hướng dẫn: “Đề phòng vạn nhất, sau khi qua cánh cửa thứ hai bên ngoài nhà giam, anh sẽ thôi khống chế người đưa cơm, chuyển qua khống chế một lính gác bất kỳ nào đó, hết tốc lực chạy đến phòng giám sát để mở đường đi. Tốc độ của em nhanh hơn anh, đến cạnh cửa canh chừng trước, đợi anh tới.”

“Được.”

Theo sắp xếp của họ, khu vực sáng đỏ cũng theo đó thay đổi, cuối cùng dừng tại một nơi gần mặt đất. “Ở đây.” Thành Dương nói: “Là cửa ải cuối cùng. Chỉ cần chúng ta có thể đánh bại kẻ địch, mở cửa đi ra, hẳn là không sao rồi. Lần trước chúng ta thua, Quản Kỳ ký sinh vào Vũ Tình đã… chết não, không có bất kỳ tư duy phản kháng nào. Nhưng lần này thì khác, gần đó càng nhiều người, có nghĩa người Quản Kỳ phải khống chế càng nhiều, khả năng lộ ra sơ hở cũng càng lớn. Chúng ta vẫn còn hi vọng thành công. Ninh Phi, em còn gì thắc mắc không?”

Ninh Phi lắc đầu, lát sau, lại chỉ vào khu vực lờ mờ dưới mô hình, hỏi: “Đây là?”

“Khu vực trung tâm của Quản Kỳ. Tinh thần thể của anh không dám vào, sợ bị phát hiện.”

“Còn một vấn đề.” Ninh Phi nói, trong giọng nói có chút ngập ngừng và nản lòng: “Chị Kỳ có thể động chạm kim thăm dò trong tuyến thể của tôi. Mặc dù tôi không chắc có thể duy trì quá lâu, nhưng… nhưng nhất định sẽ bảo vệ anh ra ngoài.”

“Đau không?” Y hỏi.

Đây là một câu trả lời ngoài dự đoán. Ninh Phi quay mặt sang, nhìn y chằm chằm.

“Chắc chắn rất đau.” Thành Dương nói: “Xem tình hình chung, chúng ta có thể cân nhắc chuyển đổi thương tổn.”

“Không được!” Ninh Phi cắt ngang: “Khả năng thao túng tinh thần của anh là mấu chốt thành công.”

“Anh có thể cách ly riêng khu vực cảm giác đau.”

“Như thế vẫn sẽ phân tâm.”

Thành Dương thở dài. Ninh Phi gần như nhỏ giọng thỏ thẻ van lơn: “Không thể để anh đau.”

Có một người như thế, sẵn lòng toàn tâm toàn ý không giữ lại chút nào mà đứng ở góc độ của y suy xét. Thành Dương cảm giác tim mình bị đâm một cái, muốn biến Ninh Phi trở lại thành một con mèo đen nhỏ, ôm vào lòng vuốt ve. Nhưng giờ chưa phải là lúc, y chớp mắt: “Có lẽ vẫn còn một cách khác, anh phân ra một sợi tuyến tinh thần, quấn bên trong ý thức của em. Đến lúc đó tuyến tinh thần sẽ tự che đậy cảm giác đau của em.”

“Nhưng anh không vào được.” Ninh Phi thấp giọng nói: “Trong đầu tôi có kim thăm dò.”

“Phương pháp thông thường không làm được.” Thành Dương nói: “Nhưng mà có một cách liên kết vững chắc hơn. Em hiểu ý anh mà, chúng ta còn hơn năm tiếng nữa.”

Ánh mắt Ninh Phi sáng lên. Hai gò má hắn dần dần nhuộm huyết sắc, cuối cùng đỏ bừng đến cả vành tai.

Ninh Phi đang hồi hộp, y cũng vậy. Bọn họ có khởi đầu khá tệ hại, giao dịch và uy hiếp, lợi dụng và tổn thương. Ninh Phi không phải là một người theo đuổi đạt tiêu chuẩn, trước đó y cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận một phần tình yêu ngoài dự liệu.

Nhưng sự việc cứ thế xảy ra rồi.

=========

Tính Thành Dương đã xác định rồi thì cứ tới anh-em luôn. Còn con tui vẫn đang sợ được sợ mất nên tạm xưng tôi-anh nha.

Phương pháp gì thì ai cũng hiểu rồi ha, chương sau lại có thịt ăn =)))))))))) Ai vui chứ tui hổng vui, edit lâu chết mà mấy người đọc vài phút là xong ;;_;;

(1) 意识表层: 表层: surface layer: lớp bề mặt, tầng ngoài, lớp vỏ,… Theo mình hiểu thì mình sẽ tạm để “bề mặt ý thức”, nếu tìm được một nghĩa đúng và hợp hơn thì sẽ sửa sau.

(2) Có bé tam thể xù xù lăn lăn đáng yêu lắm, nhưng mà bé mun này hợp với hình tượng Ninh Phi hơn, cũng cũng cưng không kém ><

Có tấm đom đóm sáng trong lòng bàn tay đẹp lắm, nhưng dính stock:(

84804088-fireflies-on-the-palm-of-your-handjpg     

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương