Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 50: Xem náo nhiệt

Thanh Linh cầm quạt xếp gõ lên đầu Hương Thảo một cái: “Được rồi, giỡn với ngươi một chút, ngươi còn tưởng là thật à.”

Hương Thảo xoa xoa đầu chỗ nàng bị đánh, bẹp miệng nói: “Tiểu thư giỡn không buồn cười một chút nào.”

Thanh Linh bước nhanh vào Túy Lâu, Hương Thảo vội vàng đuổi theo: “Công tử, sao ngườ có thể đi vào, nếu như bị lão gia biết thì phải làm....”

Nàng còn chưa nói dứt lời, Thanh Linh đã sớm đi vào bên trong, nàng chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi đi theo vào.

Hôm nay khắp nơi ở lầu trên lầu dưới của Túy Lâu đều treo đầy lụa đỏ, bầu không khí vô cùng vui mừng.

Sau khi Thanh Linh đi vào mới biết hôm nay Đại công tử Phong Lộng trong Túy Lâu trước giờ vẫn bán nghệ chứ không bán thân lại quyết định bán thân, ai có thể khiến Phong Lộng cam tâm tình nguyện đi theo thì có thể đạt được hắn.

Phong Lộng tài mạo song toàn, là nam tử đẹp nhất trong Túy Lâu.

Hôm nay nghe nói Phong Lộng muốn bán thân nên mọi người đều rối rít đi tới Túy Lâu, hy vọng có thể ôm mỹ nhân về, ách, ôm mỹ nam về.

Giữa hành lang lầu một có một vũ đài hình tròn lớn cao ngang người, bốn phía vũ đài có lụa mỏng bao phủ, còn có hoa tươi nở rộ được đặt xung quanh vũ đài.

Xuyên qua lụa mỏng loáng thoáng nhìn thấy một bóng người mặc hồng y đang ngồi bên trong vũ đài, gió thổi nhẹ, lụa mỏng bay lên, khiến cho bóng người bên trong lúc ẩn lúc hiện, mờ mờ ảo ảo, tựa như ảo mộng.

Phong Lộng còn chưa xuất hiện, các nơi trong hành lang lầu một đã đứng đầy khách.

Sau khi Thanh Linh đi vào nhìn xung quanh một hồi cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tần Liễm, thì nghĩ ngợi một chút nếu như nàng đã đến đây rồi, vậy trước tiên cứ đi xem náo nhiệt cũng không tệ. Vì vậy nàng chi số tiền lớn mua một chỗ ngồi có góc nhìn tốt ở trên lầu một của Túy Lâu, Hương Thảo nhìn những người mặc những trang phục muôn hình muôn vẻ xung quanh, không biết làm gì đứng sau lưng Thanh Linh.

Nam Hạ cũng không bài xích đồng tính, vì vậy hôm nay trong những người xuất hiện ở đây không chỉ có nữ tử xấu hổ che mặt mà còn có các công tử con nhà quyền quý ăn mặc đẹp.

“Sao Phong Lộng công tử vẫn còn chưa xuất hiện?” Một đại hán béo ụt ịt hô to lên.+

“Đúng vậy, ông đây cũng không chở nổi rồi.”

“Phong Lộng công tử, lão nương nhớ ngươi muốn chết.”

“...”

Những khách nhân chờ đợi sắp mất kiên nhẫn, đã bắt đầu lớn tiếng ồn ào.

Thanh Linh không gấp gáp không nóng nảy, mở quạt xếp ra, vô cùng thong thả ngoe nguẩy, bộ dáng nhàn hạ.

“Công tử, chúng ta tới đây làm gì vậy?” Hương Thảo khó hiểu sao Thanh Linh lại tới nơi trăng hoa này làm gì chứ, nếu như bị người nào nhận ra, thanh danh có thể mất sạch.

“Đến xem náo nhiệt a.” Thanh Linh ung dung nói.

“Hương Thảo cảm thấy ở đây chẳng có náo nhiệt gì để xem cả, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi.” Hương Thảo tiến đến bên tai nàng nói, xung quanh có đủ hạng người, vừa có mùi son phấn nồng đậm xông mũi, lại có mùi mồ hôi khó ngửi ập tới, mũi của Hương Thảo sắp không chịu nổi nữa.

“Trước từng nghe nói Phong Lộng công tử có thể dùng một tay đàn tì bà có một không hai trong thiên hạ, hôm nay ta cũng muốn nhìn kiến thức một chút.” Hôm nay Phong Lộng công tử biểu diễn đàn tì bà, đây là món mà hắn rất ít khi biểu diễn, cho dù hắn có biểu diễn, cũng chưa bao giờ biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy.3

Hôm nay Phong Lộng công tử chịu biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy, rất hiếm có, Thanh Linh biết nên dĩ nhiên cũng không muốn bỏ qua.

“Công tử, lầu trên có vị công tử muốn đưa cho ngài một bình trà.” Nam tử bưng bình trà tới nói, giọng nói hắn trong trẻo mềm mại như muốn vắt ra nước, một cái nhăn mày hay cười nhẹ đều phong tình vạn chủng.

Túy Lâu quả nhiên không hổ danh có tên lànơi biểu diễn nổi danh nhất Nam Hạ, ngay cả người bưng trà cũng là một nam tử tuyệt mỹ.

Trên lầu hai có nhã gian chuyên dùng để xem biểu diễn dưới lầu một, giữa các nhã gian dùng bình phong để ngăn cách, cửa nhã gian đối diện với lầu dưới, rèm cửa có lụa mỏng rất dày.

Thanh Linh đưa mắt nhìn lên lầu hai, đúng lúc nhìn thấy Tần Liễm bạch y trắng như tuyết ngồi bên trong một nhã gian, yên tĩnh như hoa sen, mỉm cười dịu dàng.

Lụa mỏng của nhã gian bị hắn vén lên, nhìn thấy Thanh Linh nhìn lên, trong mắt hắn vô cùng vui vẻ.

Khó trách khi nàng vừa đi vào đã không thấy bóng dáng của hắn, thì ra hắn đã ở nhã gian trên lầu hai.

“Thay ta cảm ơn vị công tử lầu trên kia.” Thanh Linh nói với người bưng trà đến.

“Được.” Người nọ lên tiếng trả lời, sau khi đặt trà và ly lên bàn nhỏ bên cạnh Thanh Linh thì rời đi.

Nàng lưu loát rót ra một chén trà, hương trà mát lạnh nồng đậm. Lúc trước nàng ngồi xe ngựa với Tần Liễm hắn có pha trà cho nàng uống, vì vậy khi trà này vừa vào miệng, nàng liền biết đây là trà là do hắn tự tay pha.1

“Công tử, cô gia tương lai đang ở lầu hai, chúng ta có cần lên đó hay không?” Hương Thảo mừng rỡ hỏi.

Thanh Linh liếc nàng một cái, quả quyết nói: “Không đi!” Kinh nghiệm nhiều lần nói cho nàng biết, ở gần người kia quá, người kia nhất định sẽ tìm cơ hội ăn đậu hủ của nàng.

Lúc lụa mỏng trên vũ đài được hạ xuống lập tức những khách mời ở đây sớm đã sớm chờ đến sốt ruột.

Lụa mỏng được hạ xuống, bên trong sảnh bỗng dưng an tĩnh lại, mỹ nam mặc hồng y ngồi giữa đài đang ôm đàn tỳ bà trong lòng liền xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Mọi người nhìn qua nam tử mặc hồng y xinh đẹp tuyệt luân kia, trên mặt đều tràn đầy rung động, kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu cũng phản ứng không kịp.

Thanh Linh đã từng gặp qua dung mạo giống như trích tiên lại giống như yêu tinh của Tần Liễm, bây giờ có nhìn thấy những mỹ nam tử khác thì nàng cũng sẽ không quá giật mình.

Mái tóc dài đen như mực của Phong Lộng chỉ dùng một sợi dây tơ màu hồng buộc lên, da trắng như tuyết, mặt mày như vẽ, mi tâm có một đóa hoa đào màu hồng xinh đẹp. Hai mắt rũ xuống, đóa hoa đào kia lại như ẩn như hiện, làm tăng thêm vài phần lẳng lơ mê người.

“Cảm tạ chư vị đã đến tham gia, hôm nay Phong Lộng hy vọng có thể tìm được một vị hữu duyên, sau đó mang Phong Lộng đi. Trước đó, Phong Lộng sẽ vì mọi người mà biểu diễn một bài.”

Tiếng đàn cất lên, Phong Lộng dùng một tay nhanh chóng gẩy đàn tỳ bà ở trong ngực, dưới chân lại theo tiết tấu của đàn tỳ bà mà bay múa.

Phong Lộng không chỉ có tài nghệ đàn tỳ bà tuyệt diệu, mà ngay cả kỹ thuật múa cũng là nhất đẳng. Điệu nhảy của hắn không chỉ cò vẻ mềm mại xinh đẹp của nữ tử, mà còn có dáng vẻ mạnh mẽ của nam tử trộn lẫn. Một nhu một cương kết hợp với nhau, khiến cho điệu nhảy thể thiện ra vô cùng đẹp đẽ và tinh tế.

Tiếng tỳ bà nhanh hơn, Phong Lộng nhanh chóng đạp chân xoay tròn, vạt áo đỏ thẫm nở rộ như đóa hoa. Hắn nhanh chóng xoay tròn tại chỗ, tiếng tỳ bà nhanh hơn, tiếng hét chói tai cũng vang lẫn vào tiếng đàn, thanh thúy như tiếng hạt châu rơi vào khây ngọc.

Khi tiếng tỳ bà đang nhanh đến mức tận cùng, Thanh Linh lại nghe ra ưu thương cùng tuyệt vọng ẩn trong tiếng tỳ bà. Theo tiếng tỳ bà càng lúc càng nhanh hơn, cái loại ưu thương và tuyệt vọng đó tan đi trở nên nhẹ nhàng vui vẻ.

Xem ra vị Phong Lộng công tử này có chuyện gì đó khó nói ở trong lòng.

Sau khi hắn xoay tròn mười vòng, đặt tỳ bà ra sau lưng và đàn tiếp, thắt lưng còn mềm mại hơn nữ tử đột nhiên cong về phía sau.

Tiếng tỳ bà ngừng lại, Phong Lộng ngừng lại điệu nhảy, yên lặng đứng ở giữa vũ đài.

Khắp nơi đều yên tĩnh, dư âm của tiếng tỳ bà còn chưa tan đi hết, mọi người vẫn còn si mê đắm chìm vào điệu nhảy múa tuyệt luân và tiếng tỳ bà dễ nghe kia.

Thật lâu sau, mọi người mới lấy lại tinh thần, rất nhanh trong sảnh liền bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương