Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
-
Chương 40: Có thể tin tưởng ta
Yên Nhi canh giữ bên ngoài nghe tiếng kêu thảm thiết của hắc y nhân, xoay chân muốn tiến vào, thân thể lại đột nhiên khựng lại, thì ra đã bị Tần Liễm điểm huyệt.
Nam tử kia bị sáo ngọc của Tần Liễm xuyên thẳng qua cổ, mất mạng ngay lập tức, Thanh Linh từ trên tháp nhảy dựng lên.
Trong điện vang lên 'hưu' một tiếng, ám khí bắn vào sau lưng Yên Nhi, Yên Nhi cũng bị mất mạng theo sau đó.
Thanh Linh nhìn về phương hướng ám khí lao tới, chỉ thấy một bóng đen trong điện đang dần tan biến, tiếp theo liền nghe âm thanh bắt thích khách từ bên ngoài truyền vào.
Ngoài điện truyền tới một trận tiếng bước chân hỗn loạn, rất nhanh, một đám người đã tràn vào trong điện, người đi tiên phong chính là Thục phi.
Chứng kiến tình hình trong điện, sắc mặt Ninh Thục phi âm trầm xuống, trong đôi mắt hoa xẹt qua tia không cam lòng.
Sau đó Vinh Vương Hách Liên Dực cũng tiến vào, hiểu chuyện, liền phân phó người kéo thi thể hắc y nhân và Yên Nhi xuống, đồng thời cũng gọi thái y đến tìm cách giải mị dược trên người Tĩnh Vương.
“Nhị tiểu thư không sao chứ?” Hách Liên Dực làm bộ dáng như đang lo lắng, nhìn không ra một chút dấu vết làm bộ.
“Không có việc gì” Thanh Linh tối tăm ngăn chặn xúc động muốn bạo khởi tiến lên đánh Hách Liên Dực một trận, thần sắc trên mặt nhàn nhạt, trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, Hách Liên Dực chẳng phải đang mong nàng gặp chuyện mới tốt sao?
Tĩnh Vương cấu kết với Phu nhân Thừa Tướng tương lai, đây có lẽ chính là kế hoạch mà Hách Liên Dực muốn an bài đi. Nếu như tuồng vui này tiến hành thuận lợi, không chỉ phá hư đám hỏi giữa hai phủ Diệp - Tần, khiến Tĩnh Vương khó có thể lôi kéo Diệp Thiên Minh, mà còn có thể khiến khoảng cách giữa Tần Liễm và Tĩnh Vương bị kéo ra một khoảng rộng.
Đáng tiếc, Tần Liễm xuất hiện, làm hư vở kịch hay của hắn rồi.
Yên Nhi và hắc y nhân ôm nàng khi nãy đã chết, Thanh Linh dù có muốn cũng không cách nào vạch trần được âm mưu của Hách Liên Dực. Bất quá, món nợ này nàng nhớ kĩ, một ngày nào đó, khoản nợ Hách Liên Dực thiếu nàng, nàng sẽ nhất nhất đòi lại hết thảy.
Liên tiếp xảy ra những chuyện không tốt, Khánh Công yến xem ra đã không còn cách nào có thể tiếp tục duy trì được nữa, quần thần lần lượt tản đi.
Xuất cung, Tần Liễm đưa Thanh Linh lên xe ngựa của hắn. Hương Thảo cười trộm thức thời né ra chỗ khác, không cùng lên xe ngựa, mà nàng ta đi thẳng về phủ trước.
“Thanh Linh đêm nay bị sợ hãi rồi” Tần Liễm rót ra một ly trà cho nàng.
Hương trà xông vào mũi, thấm vào tận đáy lòng, ngửi mùi hương trà này, tâm tư hỗn loạn dần dần yên tĩnh trở lại.
Thanh Linh nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một miếng: “Chuyện phát sinh ở Thiên điện hôm nay, Tần tướng nghĩ như thế nào?”
Tần Liễm cầm lên mảnh tơ lụa lau lau thanh sáo ngọc màu trắng trong tay, thanh sáo ngọc này không phải là thanh sáo hắn dùng để giết hắc y nhân kia, mà là một thanh sáo hoàn toàn mới. Rõ ràng sáo ngọc đã rất sạch sẽ, hắn lại không thấy phiền mà lau đi lau lại nhiều lần.
“Nè, ngươi mau trả lời ta a” Hóa ra hắn chỉ lo lau đồ, ngay cả lời nàng nói cũng không lọt vào tai.
“Vậy Thanh Linh lại cảm thấy như thế nào?” Hắn không đếm xỉa tới, hỏi ngược lại.
“Ta nghi ngờ Hách Liên Dực muốn bày trò để gia hãm hại Tĩnh Vương”
Hắn ngước mắt nhìn nàng, như cười mà lại như không cười: “Kỳ thật trong lòng Thanh Linh đã khẳng định là do Vinh Vương gây nên rồi”
“Không sai” Nàng không hề phủ nhận về chuyện này: “Hách Liên Dực đốc thúc gia hại Tĩnh Vương rất được Thánh thượng sủng ái, điều này làm ta nhớ đến một chuyện”
“Chuyện gì?” Hắn nhìn qua nàng, đôi mắt thâm thúy, khiến không ai nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.
“Ta nghi ngờ chuyện phế Thái Tử lăng nhục Mạch Sương ở Tướng Quốc Tự chính là có người an bày, qua chuyện Hách Liên Dực không niệm tình nghĩa huynh đệ mà ra tay hãm hại Tĩnh Vương, ta nghi ngờ ngươi hãm hại phế Thái tử cũng là Hách Liên Dực. Thậm chỉ cả chuyện mật chiếu giả và cái chết của Định quốc hầu Mạch Chiêu Nam có khả năng cũng liên quan tới hắn”
“Thanh Linh, những chuyện này đều không có chứng cớ, nói trước mặt bản tướng thì không sao, nhưng không được nói với người ngoài như thế” Hắn khẩu khí lười biếng, lại mang theo ẩn ý cảnh cáo.
“Không sai, những chuyện này còn chưa có chứng cớ xác thực, nhưng ngươi không cảm thấy nghi ngờ khả năng Hách Liên Dực muốn mượn chuyện giả mật chiếu để mưu hại Mạch Chiêu Nam sao?”
Tần Liễm đôi mắt sắc rùng mình: “Vì sao Hách Liên Dực muốn mưu hại Mạch Chiêu Nam?”
Đúng vậy, là vì sao? Kỳ thật trong lòng Thanh Linh cũng mơ hồ cảm thấy người hại chết Mạch Chiêu Nam thật sự không phải là Hách Liên Dực. Nếu Hách Liên Dực đem cái chết của Mạch Sương đổ lên đầu phế Thái tử, Mạch Chiêu Nam tay cầm binh quyền vẫn sẽ là người ủng hộ hắn, điều này rất tốt với Hách Liên Dực, vậy hắn cũng không có lý do gì để hại Mạch Chiêu Nam cả. Nhưng cũng không loại trừ khả năng Hách Liên Dực lo lắng có một ngày bị Mạch Chiêu Nam biết rõ chân tướng, gây bất lợi cho hắn, nên mới quyết định sớm ra tay loại trừ Mạch Chiêu Nam.
“Thanh Linh quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy, chỉ sợ đều là vì tấm mật chiếu giả trong tay bản tướng đi?” Mắt phượng tĩnh mịch nhìn nàng, ánh mắt lợi hại như có thể nhìn thấu hết thảy.
Bị nói trúng tim đen, lòng Thanh Linh rơi 'lộp bộp' một tí, mấp máy môi, cực mất tự nhiên quay đầu đi, tránh né ánh mắt của hắn. Đúng vậy, nàng không cho rằng Tần Liễm sẽ dễ dàng đưa mật chiếu giả lại cho nàng. Mà mật chiếu giả quan trọng như thế, hắn có thể đã cử người đi thăm dò những người có liên quan đến mật chiếu giả.
Nàng nói ra chuyện mật chiếu giả và cái chết của Đại ca có liên quan đến Hách Liên Dực, thật ra là chỉ hi vọng có thể cậy được từ miệng hắn xem Hách Liên Dực có liên quan đến hai chuyện đó không. Nhưng Tần Liễm lại có vẻ chẳng nghi ngờ gì đến Hách Liên Dực về chuyện giả mật chiếu, vậy thì cũng xem như là nàng đã nhắc nhở hắn một khả năng, giả mật chiếu có thể có liên quan đến Hách Liên Dực.
“Thanh Linh rất thân thiết với Mạch Chiêu Nam?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Không quen!” Ai cũng biết Diệp Nhị tiểu thư không quen biết Mạch Chiêu Nam nha.
“Trong lòng Thanh Linh chắc chắn là không đồng ý tin tưởng ta” Hắn không còn tự xưng là bản tướng, trong giọng nói mang theo u oán khiến Thanh Linh không khỏi ngạc nhiên.
Này là sao chứ, nàng quen biết với Mạch Chiêu Nam hay không thì có liên quan gì đến hắn sao?
“Nếu như ngươi không quen biết Mạch Chiêu Nam, lúc trước khi bị người đuổi giết, vì sao lại cố bảo vệ mật chiếu đến chẳng màng tới tánh mạng? Kỳ thật ngươi có quen Mạch Chiêu Nam hay không cũng không có liên quan gì đến ta, nhưng ngươi là nữ nhân của ta, ta không thích ngươi gạt ta” Hắn ôn hòa nói ra lời nói này, nhưng ý tứ hàm xúc nghiêm túc trong đó lại không thể khinh thường.
Ai là nữ nhân của ngươi? Trong lòng Thanh Linh sắp xù lông, nàng còn chưa có thành thân với hắn đâu!
“Diệp Thanh Linh, ngươi có thể thử tin tưởng ta hơn chút” Hắn chịu nói ra những lời này là đã chứng tỏ những ý vị thâm tình như thế nào, chỉ tiếc người nào đó cái gì cũng không hiểu.
“Ta tin ngươi mà” Thanh Linh yếu ớt nói.
“Phải không?” Hắn đưa tay xoay mặt của nàng lại, làm cho nàng đối mặt với hắn, đôi mắt hắn lộng lẫy sáng chói, khiến tâm nàng không nhịn được mà run lên một chút: “Tin ta, vậy tại sao lúc trên Cẩm Thanh điện, ngươi cần người làm chứng có đi cùng Vô Ưu từ Cẩm Thanh điện, nhưng chỉ chưa đầy một khắc đã tách ra, tại sao người đầu tiên ngươi hỏi lại là Lãnh Ly, mà không phải là ta?” Hắn là vị hôn phu của nàng, chẳng lẽ nàng không nên hỏi hắn trước hay sao, không hỏi hắn, vậy có phải nàng vốn không tin hắn hay không? Đến bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy buồn bực chuyện này.
Người này vẫn còn nhớ kỹ chuyện này sao, nàng có chút buồn cười, nghe khẩu khí của hắn, cảm giác hắn thật giống như đang ghen!
Nam tử kia bị sáo ngọc của Tần Liễm xuyên thẳng qua cổ, mất mạng ngay lập tức, Thanh Linh từ trên tháp nhảy dựng lên.
Trong điện vang lên 'hưu' một tiếng, ám khí bắn vào sau lưng Yên Nhi, Yên Nhi cũng bị mất mạng theo sau đó.
Thanh Linh nhìn về phương hướng ám khí lao tới, chỉ thấy một bóng đen trong điện đang dần tan biến, tiếp theo liền nghe âm thanh bắt thích khách từ bên ngoài truyền vào.
Ngoài điện truyền tới một trận tiếng bước chân hỗn loạn, rất nhanh, một đám người đã tràn vào trong điện, người đi tiên phong chính là Thục phi.
Chứng kiến tình hình trong điện, sắc mặt Ninh Thục phi âm trầm xuống, trong đôi mắt hoa xẹt qua tia không cam lòng.
Sau đó Vinh Vương Hách Liên Dực cũng tiến vào, hiểu chuyện, liền phân phó người kéo thi thể hắc y nhân và Yên Nhi xuống, đồng thời cũng gọi thái y đến tìm cách giải mị dược trên người Tĩnh Vương.
“Nhị tiểu thư không sao chứ?” Hách Liên Dực làm bộ dáng như đang lo lắng, nhìn không ra một chút dấu vết làm bộ.
“Không có việc gì” Thanh Linh tối tăm ngăn chặn xúc động muốn bạo khởi tiến lên đánh Hách Liên Dực một trận, thần sắc trên mặt nhàn nhạt, trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, Hách Liên Dực chẳng phải đang mong nàng gặp chuyện mới tốt sao?
Tĩnh Vương cấu kết với Phu nhân Thừa Tướng tương lai, đây có lẽ chính là kế hoạch mà Hách Liên Dực muốn an bài đi. Nếu như tuồng vui này tiến hành thuận lợi, không chỉ phá hư đám hỏi giữa hai phủ Diệp - Tần, khiến Tĩnh Vương khó có thể lôi kéo Diệp Thiên Minh, mà còn có thể khiến khoảng cách giữa Tần Liễm và Tĩnh Vương bị kéo ra một khoảng rộng.
Đáng tiếc, Tần Liễm xuất hiện, làm hư vở kịch hay của hắn rồi.
Yên Nhi và hắc y nhân ôm nàng khi nãy đã chết, Thanh Linh dù có muốn cũng không cách nào vạch trần được âm mưu của Hách Liên Dực. Bất quá, món nợ này nàng nhớ kĩ, một ngày nào đó, khoản nợ Hách Liên Dực thiếu nàng, nàng sẽ nhất nhất đòi lại hết thảy.
Liên tiếp xảy ra những chuyện không tốt, Khánh Công yến xem ra đã không còn cách nào có thể tiếp tục duy trì được nữa, quần thần lần lượt tản đi.
Xuất cung, Tần Liễm đưa Thanh Linh lên xe ngựa của hắn. Hương Thảo cười trộm thức thời né ra chỗ khác, không cùng lên xe ngựa, mà nàng ta đi thẳng về phủ trước.
“Thanh Linh đêm nay bị sợ hãi rồi” Tần Liễm rót ra một ly trà cho nàng.
Hương trà xông vào mũi, thấm vào tận đáy lòng, ngửi mùi hương trà này, tâm tư hỗn loạn dần dần yên tĩnh trở lại.
Thanh Linh nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một miếng: “Chuyện phát sinh ở Thiên điện hôm nay, Tần tướng nghĩ như thế nào?”
Tần Liễm cầm lên mảnh tơ lụa lau lau thanh sáo ngọc màu trắng trong tay, thanh sáo ngọc này không phải là thanh sáo hắn dùng để giết hắc y nhân kia, mà là một thanh sáo hoàn toàn mới. Rõ ràng sáo ngọc đã rất sạch sẽ, hắn lại không thấy phiền mà lau đi lau lại nhiều lần.
“Nè, ngươi mau trả lời ta a” Hóa ra hắn chỉ lo lau đồ, ngay cả lời nàng nói cũng không lọt vào tai.
“Vậy Thanh Linh lại cảm thấy như thế nào?” Hắn không đếm xỉa tới, hỏi ngược lại.
“Ta nghi ngờ Hách Liên Dực muốn bày trò để gia hãm hại Tĩnh Vương”
Hắn ngước mắt nhìn nàng, như cười mà lại như không cười: “Kỳ thật trong lòng Thanh Linh đã khẳng định là do Vinh Vương gây nên rồi”
“Không sai” Nàng không hề phủ nhận về chuyện này: “Hách Liên Dực đốc thúc gia hại Tĩnh Vương rất được Thánh thượng sủng ái, điều này làm ta nhớ đến một chuyện”
“Chuyện gì?” Hắn nhìn qua nàng, đôi mắt thâm thúy, khiến không ai nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.
“Ta nghi ngờ chuyện phế Thái Tử lăng nhục Mạch Sương ở Tướng Quốc Tự chính là có người an bày, qua chuyện Hách Liên Dực không niệm tình nghĩa huynh đệ mà ra tay hãm hại Tĩnh Vương, ta nghi ngờ ngươi hãm hại phế Thái tử cũng là Hách Liên Dực. Thậm chỉ cả chuyện mật chiếu giả và cái chết của Định quốc hầu Mạch Chiêu Nam có khả năng cũng liên quan tới hắn”
“Thanh Linh, những chuyện này đều không có chứng cớ, nói trước mặt bản tướng thì không sao, nhưng không được nói với người ngoài như thế” Hắn khẩu khí lười biếng, lại mang theo ẩn ý cảnh cáo.
“Không sai, những chuyện này còn chưa có chứng cớ xác thực, nhưng ngươi không cảm thấy nghi ngờ khả năng Hách Liên Dực muốn mượn chuyện giả mật chiếu để mưu hại Mạch Chiêu Nam sao?”
Tần Liễm đôi mắt sắc rùng mình: “Vì sao Hách Liên Dực muốn mưu hại Mạch Chiêu Nam?”
Đúng vậy, là vì sao? Kỳ thật trong lòng Thanh Linh cũng mơ hồ cảm thấy người hại chết Mạch Chiêu Nam thật sự không phải là Hách Liên Dực. Nếu Hách Liên Dực đem cái chết của Mạch Sương đổ lên đầu phế Thái tử, Mạch Chiêu Nam tay cầm binh quyền vẫn sẽ là người ủng hộ hắn, điều này rất tốt với Hách Liên Dực, vậy hắn cũng không có lý do gì để hại Mạch Chiêu Nam cả. Nhưng cũng không loại trừ khả năng Hách Liên Dực lo lắng có một ngày bị Mạch Chiêu Nam biết rõ chân tướng, gây bất lợi cho hắn, nên mới quyết định sớm ra tay loại trừ Mạch Chiêu Nam.
“Thanh Linh quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy, chỉ sợ đều là vì tấm mật chiếu giả trong tay bản tướng đi?” Mắt phượng tĩnh mịch nhìn nàng, ánh mắt lợi hại như có thể nhìn thấu hết thảy.
Bị nói trúng tim đen, lòng Thanh Linh rơi 'lộp bộp' một tí, mấp máy môi, cực mất tự nhiên quay đầu đi, tránh né ánh mắt của hắn. Đúng vậy, nàng không cho rằng Tần Liễm sẽ dễ dàng đưa mật chiếu giả lại cho nàng. Mà mật chiếu giả quan trọng như thế, hắn có thể đã cử người đi thăm dò những người có liên quan đến mật chiếu giả.
Nàng nói ra chuyện mật chiếu giả và cái chết của Đại ca có liên quan đến Hách Liên Dực, thật ra là chỉ hi vọng có thể cậy được từ miệng hắn xem Hách Liên Dực có liên quan đến hai chuyện đó không. Nhưng Tần Liễm lại có vẻ chẳng nghi ngờ gì đến Hách Liên Dực về chuyện giả mật chiếu, vậy thì cũng xem như là nàng đã nhắc nhở hắn một khả năng, giả mật chiếu có thể có liên quan đến Hách Liên Dực.
“Thanh Linh rất thân thiết với Mạch Chiêu Nam?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Không quen!” Ai cũng biết Diệp Nhị tiểu thư không quen biết Mạch Chiêu Nam nha.
“Trong lòng Thanh Linh chắc chắn là không đồng ý tin tưởng ta” Hắn không còn tự xưng là bản tướng, trong giọng nói mang theo u oán khiến Thanh Linh không khỏi ngạc nhiên.
Này là sao chứ, nàng quen biết với Mạch Chiêu Nam hay không thì có liên quan gì đến hắn sao?
“Nếu như ngươi không quen biết Mạch Chiêu Nam, lúc trước khi bị người đuổi giết, vì sao lại cố bảo vệ mật chiếu đến chẳng màng tới tánh mạng? Kỳ thật ngươi có quen Mạch Chiêu Nam hay không cũng không có liên quan gì đến ta, nhưng ngươi là nữ nhân của ta, ta không thích ngươi gạt ta” Hắn ôn hòa nói ra lời nói này, nhưng ý tứ hàm xúc nghiêm túc trong đó lại không thể khinh thường.
Ai là nữ nhân của ngươi? Trong lòng Thanh Linh sắp xù lông, nàng còn chưa có thành thân với hắn đâu!
“Diệp Thanh Linh, ngươi có thể thử tin tưởng ta hơn chút” Hắn chịu nói ra những lời này là đã chứng tỏ những ý vị thâm tình như thế nào, chỉ tiếc người nào đó cái gì cũng không hiểu.
“Ta tin ngươi mà” Thanh Linh yếu ớt nói.
“Phải không?” Hắn đưa tay xoay mặt của nàng lại, làm cho nàng đối mặt với hắn, đôi mắt hắn lộng lẫy sáng chói, khiến tâm nàng không nhịn được mà run lên một chút: “Tin ta, vậy tại sao lúc trên Cẩm Thanh điện, ngươi cần người làm chứng có đi cùng Vô Ưu từ Cẩm Thanh điện, nhưng chỉ chưa đầy một khắc đã tách ra, tại sao người đầu tiên ngươi hỏi lại là Lãnh Ly, mà không phải là ta?” Hắn là vị hôn phu của nàng, chẳng lẽ nàng không nên hỏi hắn trước hay sao, không hỏi hắn, vậy có phải nàng vốn không tin hắn hay không? Đến bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy buồn bực chuyện này.
Người này vẫn còn nhớ kỹ chuyện này sao, nàng có chút buồn cười, nghe khẩu khí của hắn, cảm giác hắn thật giống như đang ghen!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook