Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 22: Chiếm chút tiện nghi

Yến hội hôm nay, phủ Công chúa có mời một gánh hát bên ngoài đến biểu diễn. Tuyệt kĩ của rạp gánh hát này là bọn hắn có thể làm cho Tỳ Khuyển đánh đàn.

Tỳ Khuyển là một loài động vật hung tàn như sói như hổ, rất khó bị thuần phục. Người có thể thuần phục được Tỳ Khuyển tìm đã rất khó, huống chi đến chuyện điều khiển Tỳ Khuyển đánh đàn, Thanh Linh cảm thấy đây là chuyện khó có thể tưởng tượng được.

Giữa lúc yến hội, người của tạp gánh hát mới bắt đầu xuất hiện biểu diễn.

Lúc này giữa sân bày ra một cái lồng sắt rất lớn, bên trong giam giữ Tỳ Khuyển to lớn như hổ.

Chỗ Thanh Linh ngồi cách Tỳ Khuyển không xa, nàng có thể thấy Tỳ Khuyển bên trong lồng sắt rất rõ ràng. Toàn thân Tỳ Khuyển trắng như tuyết, lông trên người thật dài. Nó vừa vào đã giống như rất bực bội, ở trong lồng mà không ngừng rầm rú, lâu lâu lại tông mạnh vào các thanh sắt.

Trưởng ban tạp gánh hát phải đi vào trong cho nó ăn, trong miệng còn phát ra tiếng kêu tương tự với Tỳ Khuyển, cố gắng làm cho Tỳ Khuyển tỉnh táo lại.

Diệp Thanh Ngọc bất an nhìn Tỳ Khuyển đang bực bội trong lồng một cái, lại quay đầu nhìn Công chúa Vô Ưu một cái. Công chúa Vô Ưu cũng đáp trả ánh mắt của Diệp Thanh Ngọc bằng một cái nháy mắt nghịch ngợm, thiên chân hồn nhiên. Diệp Thanh Ngọc thu hồi lại ánh mắt, cầm lên một ly rượu trên bàn, khóe miệng câu ra một nụ cười quỷ dị, ngửa đầu, một hơi uống sạch rượu trong chén.

Trưởng ban tạp gánh hát cố gắng một hồi cũng không thể làm cho Tỳ Khuyển an tĩnh lại, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng nói: "Bẩm Công chúa, thảo dân cũng không biết hôm nay Tỳ Khuyển bị làm sao, làm cách nào cũng không bình tĩnh lại được, cho nên hôm nay Tỳ Khuyển không thể đánh đàn, kính xin Công chúa Vô Ưu không nên trách tội."

Tiếng nói hắn vừa dứt, Tỳ Khuyển đột nhiên xông ra lồng sắt, gầm gú một tiếng, lộ ra răng nanh nhiều vô số kể. Bốn chân nó cường tráng, tốc độ chạy trốn cực nhanh, trong chớp mắt đã bổ nhào đến trên bàn Thanh Linh.

Vài cô nương trẻ tuổi ngồi gần Thanh Linh bị dọa đến hồn phi phách tán, gấp gáp lăn quay một vòng né người ra.

Tỳ Khuyển lao ra lồng sắt quá đột ngột, tốc độ chạy trốn lại cực nhanh, nên trong khoảng thời gian ngắn không người nào kịp tiến lên ngăn cản lại. Lúc nó đánh tới, lòng Thanh Linh cũng tránh không được sợ hãi, bị hù dọa đến phải lùi về phía sau. Tỳ Khuyển đánh về phía nàng, nàng cuống quýt cầm lên đệm hung hăng đánh vào móng vuốt của nó, tay dùng sức đẩy, lát sau nhanh chóng buông tấm đệm ra, lăn người sang bên cạnh liền lọt vào bụi hoa. Trong bụi hoa có gai, vô số gai nhọn đâm vào sau lưng nàng. Cảm giác đau rát truyền tới, nàng còn chưa kịp kêu lên, Tỳ Khuyển lại đánh tới lần nữa.

Vì né Tỳ Khuyển, Thanh Linh đành lăn thêm một vòng, trên người truyền đến cảm giác đâm nhói nóng cháy, khó chịu như bị ngọn lửa bừng bừng đốt cháy vậy.

"A!" Các Tiểu thư ở đây bị một màn này hù dọa thét chói tai, rối rít đứng lên né ra, khung cảnh lập tức loạn thành một đoàn.

Chỗ Tần Liễm ngồi cách Công chúa Vô Ưu rất gần, nhưng lại cách chỗ Thanh Linh rất xa. Nhìn một màn Tỳ Khuyển đánh tới Thanh Linh, hắn siết chặt sáo ngọc màu trắng trong tay, mắt phượng hẹp dài lạnh thấu xương, không ai thấy rõ động tác của hắn như thế nào, chỉ thấy trong một cái chớp mắt, hắn đã biến mất.

Lúc Thanh Linh còn chưa tỉnh hồn, Tỳ Khuyển phảng phất như không kiềm chế được mình, điên cuồng đánh về phía nàng.

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Tỳ Khuyển cao lớn che đi ánh mặt trời, Thanh Linh vô ý thức đưa tay che mắt lại. Lúc nàng cho rằng chưa tới một phút Tỳ Khuyển sẽ nhào tới cắn, nhưng đột nhiên thân thể lại bị ôm vào một vòng tay ấm áp, người nọ và nàng cùng lăn một vòng, nàng liền được người bảo hộ dưới thân.

Nàng nhìn không tới khuôn mặt người che chở nàng vào trong ngực, nhưng lại nhìn thấy một sợi tơ trắng như tuyết quen thuộc và mùi hương thơm ngát từ thân thể người kia, hương thơm tràn vào mùi, thấm vào ruột gan, như có tác dụng an thần, lòng nàng bởi vì kinh hãi mà hoảng loạn bất an bỗng nhiên được trấn tĩnh trở lại.

Đột nhiên, nàng ngửi được lẫn trong mùi hương này còn có mùi máu tươi, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên rỉ, người nọ vì bị đau mà tay ôm lấy nàng càng thêm dùng sức. Lưng nàng dính sát vào ngực người đó không một khe hở, tay hắn để ngang trước ngực nàng, sít sao ép chặt người nàng lên thân thể hắn, bàn tay hắn còn dán lên khối đẫy đà trước ngực nàng.

Vừa rồi nàng bị Tỳ Khuyển hù sợ nên nhất thời chưa phát hiện ra vị trí tay hắn đè lên. Bây giờ đã phục hồi tinh thần, lại bị tay hắn dùng lực một cái, hơi ấm từ lòng bàn tay của người nào đó truyền đến khối đẫy đà trước ngực, khiến đại não nàng lập tức trống rỗng, lòng vừa mới bình tĩnh lại đã bắt đầu cuồng loạn nhảy lên không kiềm chế được......

"Liễm ca ca." Tiếng thét hoảng hốt chói tai của Vô Ưu vừa vang lên, Thanh Linh lập tức tỉnh táo lại, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn cũng đỏ bừng một mảnh vì xấu hổ.

Người này....... ngay cả khi cứu người cũng không quên chiếm chút tiện nghi của người ta, hạ lưu!!

Xúc cảm mềm mại truyền đến lòng bàn tay, thân thể Tần Liễm cứng đờ, hắn không ngờ chỗ đó của nữ tử lại mềm mại đến như vậy, bàn tay bao trọn chỗ đó, bên trong có chút cứng rắn. Tỳ Khuyển đang cắn xuyên qua da thịt hắn, hắn cũng không có cảm giác đau đớn.

Lúc lấy lại tinh thần, Tần Liễm cầm sáo ngọc đâm tới Tỳ Khuyển, ai ngờ lại trúng ngay giữa mắt phải của nó, Tỳ Khuyển đau đớn há miệng nhả ra. Hắn thừa cơ ôm Thanh Linh lăn một vòng rồi ngồi dậy, đem nàng bảo vệ ở sau lưng.

Tỳ Khuyển bị thương, hướng về phía hai người gào thét điên cuồng, lộ ra hàm răng trắng dày đặc còn dính máu. Nó giương nanh múa vuốt, cả người nhảy lên, nhào về phía hai người.

"Có ai không, người đến, mau đến cứu Liễm ca ca." Bắp chân Tần Liễm bị Tỳ Khuyển cắn bị thương, vậy mà hắn vẫn cùng Tỳ Khuyển hung tàn đánh nhau đến ta sống ngươi chết. Vô Ưu nóng lòng, hoang mang lo sợ đến khóc, không ngừng hô gọi thị vệ đến cứu người.

Hách Liên Dực rút kiếm vượt lên trên đám người đang hỗn loạn, làm một tư thế phòng vệ che chở cho bọn nữ tử trốn sau lưng hắn, hai mắt lạnh lùng nhìn Tỳ Khuyển vừa cắn Tần Liễm bị thương: "Mau, các ngươi mau lui về phía sau, nhân cơ hội này rời đi nhanh lên." Hắn quay đầu lại, vẻ mặt cực kì nghiêm túc nhìn chúng Tiểu thư quát nhẹ.

Lãnh Ly không nói hai lời, cầm kiếm phóng về phía Tỳ Khuyển.

"Tứ hoàng huynh, ngươi mau đi cứu Liễm ca ca." Vô Ưu khóc ròng lôi kéo ống tay áo Hách Liên Dực nói.

Cứu Tần Liễm?? Hắn còn ước gì Tần Liễm bị Tỳ Khuyển cắn chết mới là tốt nhất. Nhưng vì an ủi Vô Ưu, Hách Liên Dực vẫn làm ra chút công phu bên ngoài: "Vô Ưu đừng làm rộn, Hoàng huynh còn phải bảo vệ tốt các Tiểu thư ở đây." Toàn bộ thị vệ đều đã bị Vô Ưu gọi đi đánh Tỳ Khuyển, ở lại bảo vệ chúng Tiểu thư chỉ có hai ba người mà thôi.

Nguy hiểm ập tới, Vinh vương thân phận cao quý lại đem thân mình che chở ở phía trước, hành động này khiến chúng Tiểu thư ở phía sau rất cảm động, ánh mắt nhìn bóng lưng Vinh vương tràn đầy hâm mộ.

"Tứ hoàng huynh không mở to mắt ra sao?" Hách Liên Dực đứng thứ tư trong các Hoàng tử: "Tỳ Khuyển bây giờ chỉ muốn hung hăng cắn Liễm ca ca, nơi chúng ta đứng cách Tỳ Khuyển xa như vậy, nó sao có thể xông đến đây." Vô Ưu giận dữ, không nể chút tình thở phì phì quát Hách Liên Dực, nói xong cũng xoay người rời đi.

Sắc mặt Hách Liên Dực có chút khó coi, lo lắng bị người gièm pha, cuối cùng cũng đem kiếm tiến lên xông vào trận địa nhìn một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương