Thừa Tướng Phu Nhân
-
Quyển 4 - Chương 5: Người của ta ngươi cũng dám nghĩ
Edit: Trảm Phong
Bộ dáng kia của Phong Lam Cẩn… Vân Khanh thấy mà thẹn thùng thay hắn, rõ ràng ngày thường là một người khôn khéo phúc hắc cỡ nào, nhưng vừa nghe nàng mang thai đôi mắt đều ngơ ngác, trên mặt lộ ra bộ dạng ngây ngốc, tình huống này mãi cho đến khi hai người đi trên đường cái còn chưa tỉnh lại.
“Này, Phong Lam Cẩn!” Liên tục bị hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào bụng, Vân Khanh chỉ cảm thấy bụng của mình như bắt lửa, có xúc động muốn đem đứa nhỏ trong bụng giấu đi, bên má nàng ửng đỏ, dở khóc dở cười trừng mắt liếc hắn một cái, “Chàng đừng nhìn.”
Không thấy ánh mắt người trên đường nhìn hai người bọn họ hết sức quỷ dị sao.
Không phải là Phong Lam Cẩn thất thố, hắn thực không nghĩ tới Vân Khanh thế nhưng đã mang thai.
Không không không! Phải nói hắn vẫn luôn ngóng trông có thể cùng Vân Khanh có đứa bé, lúc này nguyện vọng rốt cục trở thành sự thật, hắn thậm chí có cảm giác thập phần không chân thực, phảng phất đang nằm mơ.
Hắn lộ ra thần sắc ngốc trệ, ánh mắt từ trên bụng Vân Khanh chuyển tới gói thuốc màu xám tro tay mình xách theo, đáy mắt như thoáng cái bị rót vào vô hạn quang hoa, nếu không phải đang ở trên đường cái, nếu như Vân Khanh lúc này không phải đang mặc đồ nam tử, hắn nghĩ hắn nhất định sẽ phát điên.
“Khanh nhi…” Đáy mắt Phong Lam Cẩn ướt át, lúc này người trên phố không ảnh hưởng đến hắn, hắn ôn nhu cầm tay Vân Khanh, dùng ánh mắt mười phần cảm ơn nhìn nàng, “Cảm ơn nàng!”
Rốt cục có chút cảm giác chân thật, Phong Lam Cẩn kích động tột đỉnh, lần đầu biết mình muốn làm cha, kích động trong lòng căn bản không cách nào hình dung.
Giống như một cục quăng xuống mặt hồ yên lặng, nhộn nhạo ra từng vòng rung động.
Mặc dù tảng đá nhỏ, uy lực lại rất lớn, có thể làm cho cả mặt hồ đều chấn động, mà hắn càng thêm cảm động, có thể cùng nữ nhân mình yêu sinh hạ Lân nhi. Vui sướng này so với năm đó hắn trúng Trạng Nguyên còn kích động hơn.
Trong lòng Vân Khanh cũng hết sức cao hứng, chỉ là không biểu hiện mãnh liệt giống như Phong Lam Cẩn thôi, nàng vuốt bụng của mình, không tự giác lộ ra vẻ mặt từ ái.
Phong Lam Cẩn nhìn mà trong lòng mềm nhũn, vợ cùng hài tử của hắn… Nếu như về sau có thể từ quan ẩn lui, có thể mang theo người nhà còn có Khanh nhi và hài tử của bọn họ ẩn cư rừng núi, cuộc sống như vậy mới là thích ý thản nhiên nhất.
Đột nhiên, một con ngựa tê minh xuyên qua đường cái, người bán hàng rong hai bên đường phố cả kinh vội vàng lui về phía sau, nhưng vẫn còn vài người không thể trốn được, bị vó ngựa đẩy ngã trên mặt đất, lúc này Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn đang đi giữa đường, mắt thấy con ngựa kia thế nhưng hoàn toàn không có ý tứ ngừng lại, mang theo gió thổi bén nhọn sẽ từ trên thân hai người bước qua. Phía trên tuấn mã một nam tử mặc trang phục lục sắc mặt mũi tràn đầy sát khí, nhìn con ngựa sắp đạp lên trên thân hai người kia, hắn chẳng những không kìm dây cương, ngược lại phóng ngựa tiếp tục chạy như bay, giương cao roi ngựa định quất trên người Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh ngăn cản giữa đường không nhúc nhích.
“Dân đen, tránh ra!”
Phong Lam Cẩn vừa rồi quá mức kích động, trong lúc nhất thời không chú ý tới con ngựa đến gần, bên tai vang lên người bán hàng rong kinh hô cùng tiếng kêu la. Lúc này cây roi quét xuống, hắn ôm thân thể Vân Khanh xoay tròn, thoát khỏi cây roi, nhưng là thuốc dưỡng thai trong tay lại bị rơi trên mặt đất.
Đáy mắt Phong Lam Cẩn tràn đầy sát khí giống như U Linh từ trong bóng tối đi ra.
Người trên con ngựa kia cũng không nghĩ tới hai người thế nhưng có thể né tránh ngựa của hắn, bất quá cũng chỉ hơi kinh ngạc mà thôi, giương cao roi ngựa định giục ngựa mà đi.
Phong Lam Cẩn nếu như để cho hắn rời đi như vậy thì cũng không phải là Phong Lam Cẩn.
Không có ai thấy rõ hắn làm sao làm được, mọi người chỉ nhìn thấy một đạo hắc ảnh chợt lóe lên, thế nhưng so với tuấn mã kia chạy còn nhanh hơn, trong nháy mắt liền lách mình đến phía trước con ngựa.
Con ngựa chấn kinh, giương cao vó trước tê minh một hồi, suýt nữa đem người cưỡi ngựa vứt trên mặt đất.
“Vô liêm sỉ, tránh ra!” Thật vất vả trấn an con ngựa, nam tử kia nhìn thấy khuôn mặt Phong Lam Cẩn mang sát khí đứng ở giữa đường, một thân bạch y rõ ràng nên có cảm giác tiêu sái sảng lãng, hắn mặc lại tạo ra cảm giác lãnh mị. Hắn đứng thẳng tắp ở đó, không có vẻ mặt gì, nam tử thậm chí còn chưa chạm vào ánh mắt của hắn, toàn thân tự dưng rét run, thậm chí đáy lòng xuất hiện sợ hãi.
Thân thể hắn run rẩy, suy nghĩ một chút thân phận của mình, lập tức lại lớn lối, dùng roi ngựa chỉ vào Phong Lam Cẩn, lạnh lùng nói, “Dân đen, tránh ra! Nếu không bản công tử cho ngươi phơi thây đường cái.”
“A?” Phong Lam Cẩn chậm rãi nâng mắt, ánh mắt của hắn khi làm Phong Tuyệt Trần hẹp dài, khóe mắt hơi nhếch lên, mang theo vài phần sắc bén khó tả cùng hung ác nham hiểm, ánh mắt của hắn khẽ nheo lại, mắt lạnh nhìn nam tử kia, chậm rãi nói, “Để cho ta phơi thây đường cái? Chỉ sợ ngươi còn không có bản lãnh này!”
Nói gần nói xa đều là miệt thị.
Hắn giương cao ống tay áo chỉ chỉ Vân Khanh, “Ngựa của ngươi làm đệ đệ ta kinh sợ, đã làm tiểu đệ ta kinh hãi, ngươi liền lập tức cùng tiểu đệ của ta nói xin lỗi, nếu như bản công tử tâm tình tốt không chừng sẽ tha thứ cho ngươi.” Hắn học giọng điệu nam tử kia, miệng đầy khinh thường nói.
“Ngươi!” Nam tử kia ánh mắt hung ác, ngồi ở trên ngựa từ trên cao nhìn xuống Phong Lam Cẩn, ngạo nghễ nói, “Ngươi có biết bản công tử là ai?”
Phong Lam Cẩn ghét nhất loại người ỷ vào trong nhà có tài lực quyền lợi ở bên ngoài lấn hiếp người. (COCC)
Có bản lĩnh liền tự mình làm cho đối thủ vui lòng phục tùng! Xuất ra người trong nhà tới dọa tính là cái gì?!
Hắn lạnh lùng nói, “Ngươi là ai cùng ta có quan hệ gì đâu? Bản công tử chỉ biết ngươi đã làm sai, phải bị trừng phạt! Năm Hi Đồng mười chín Khánh Viễn Đế đã từng ban bố thánh ý, người phóng ngựa trên đường, theo luật nên chém!”
“Ha ha!” Nam tử kia nghe lại làm càn cười to, phảng phất nghe được chuyện đáng cười chê cỡ nào, chờ hắn cười đủ rồi mới nói, “Ngươi tính là cái thứ gì, dám cùng ta nói pháp lệnh? Bản công tử nói cho ngươi biết, ở Giang Nam bản công tử chính là luật pháp!”
“Công tử!” Hai phu thê vừa rồi bán sủi cảo cho Phong Lam Cẩn thấy Phong Lam Cẩn cùng nam tử kia đối chọi gay gắt, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến hắn cùng công tử kia vừa mới đã giúp bọn họ, vội vàng bước lên khuyên lơn, vẻ mặt khẩn trương, sắc mặt đều trắng bệch.”Công tử, ngài đi nhanh đi, người nọ không phải là người ngài có thể đắc tội.”
Ánh mắt Phong Lam Cẩn dừng lại, xem tình hình cũng biết người cưỡi ngựa thân phận bất thường, nhìn vẻ mặt những người bán hàng rong bên cạnh đường phố giận mà không dám nói gì liền biết, nhưng đôi phu thê kia lại vẫn không sợ chọc phải phiền toái tới khuyên can hắn.
Trong lòng hắn xúc động, lại cười nói, “Tiểu ca không cần lo lắng, thế đạo luôn có vương pháp tồn tại, đừng nói là công tử trước mắt này, dù là thái tử điện hạ ở đây cũng tuyệt đối không dám nói hắn cao hơn vương pháp!” Nói xong, Phong Lam Cẩn đem hai vợ chồng kia đẩy dời khỏi con đường, hai người bọn họ là người Giang Nam, ở thời điểm đối phó kẻ trước mắt, không cần thiết đem bọn họ liên lụy vào.
Những lời này hắn nói khí phách lộ ra ngoài. Lại có loại cảm giác thiên hạ bỏ ta lấy ai ngạo nghễ.
Nam tử nhìn trong lòng giật mình.
Hắn cũng không phải là kẻ không có kiến thức, xem đồ Phong Lam Cẩn mặc trên người liền biết hắn phi phú tức quý. Nhưng cho dù là con dòng cháu giống cũng không thể nuôi ra người khí chất xuất chúng như vậy, trừ phi là đại gia tộc mấy đời lắng đọng ra quý khí mới có thể dưỡng thành.
Nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngồi không, chuyện tình trên đường hôm nay không chừng liền truyền tới trong tai đó, nếu hắn khuất phục, về sau sao có thể lăn lộn ở Giang Nam?! Chẳng phải là bị bằng hữu bên cạnh cười chết! Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn nghiêm túc lên.
“Cho mặt mũi mà dám lên mặt, chuyện tình ngày hôm nay ngươi nói lời xin lỗi bản công tử cũng bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi dân đen này lại chạm đến bản công tử. Vậy cũng đừng trách ta không khách khí.” Nói xong hắn từ trên người móc ra một cái pháo hoa dùng hộp quẹt nhóm, Phong Lam Cẩn mắt lạnh nhìn cũng không ngăn cản, hắn ngược lại muốn nhìn một chút người này đến tột cùng là con nhà giàu trong phủ nào nuôi ra!
Lúc này Vân Khanh cũng chậm rãi đi tới, cùng Phong Lam Cẩn đứng sóng vai.
Phong Lam Cẩn thấy nàng, đáy mắt lãnh ý đều hóa thành ôn nhu, “Nàng ở bên cạnh nhìn là tốt rồi, tiến tới làm gì.”
“Đừng coi ta như bệnh nhân, ta không có yếu ớt như chàng nghĩ đâu.” Nàng tự nhiên muốn cùng hắn kề vai chiến đấu, dù là nam tử trước mắt này căn bản cũng không phải là đối thủ của Phong Lam Cẩn.
Nàng hôm nay còn có thai đấy, vừa rồi đại phu còn nói thai vị nàng không yên, nghĩ tới đây Phong Lam Cẩn có chút ảo não, thật sự là bị đám người này tức nhức đầu, trong lòng hắn hạ quyết tâm cho nam tử kia một bài học, dám làm trễ nãi Khanh nhi ăn thuốc dưỡng thai.
Quả thực là tội không thể tha thứ!
Bên đường dân chúng nhìn nam tử lập tức bắn pháo hoa sắc mặt đại biến, mấy kẻ gan nhỏ đã lặng lẽ thu quầy hàng chạy đi.
Nhiều người còn lại vẫn nhìn Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn hai người cực kỳ xuất sắc, lòng có chút không đành lòng, nghĩ nhìn một chút bọn họ cuối cùng có kết cục gì, trong lòng vẫn âm thầm hi vọng hai người bọn họ có thể thay đổi Càn Khôn.
Mà một số người nhìn thấy gò má Vân Khanh thanh tú trắng nõn sắc mặt lại càng biến hóa, lập tức ngẩng đầu nhìn công tử quần áo xanh lục.
Nam tử kia ngay từ đầu còn không chú ý tới Vân Khanh, lúc này mới xem như nhìn rõ ràng, ánh mắt của hắn đều trừng lớn, nam tử trước mắt này một thân trường bào lam sắc, thân hình mảnh mai, ngũ quan tinh xảo, càng thêm quan trọng là một thân da thịt thượng hạng giống như ngọc lưu ly, dưới ánh đèn chợ đêm hơi yếu tản ra quang mang oánh oánh.
Làn da nhẵn nhụi ngay cả lỗ chân lông đều nhìn không thấy.
Bụng dưới nam tử dâng lên một hồi nóng rang, chơi đùa tiểu ca nhi nhiều như vậy, còn chưa thấy qua người xuất sắc như thế…
Nếu có thể áp hắn dưới thân, ở trên da dẻ của hắn ấn dấu vết… Thật là chuyện tình tuyệt vời cỡ nào!
Nghĩ tới đây, đôi mắt hắn hiện ra quang mang hưng phấn.
Dân chúng xung quanh thầm hô không xong, người nào không biết con trai duy nhất của thứ sử Giang Nam Triệu Tiền Triệu Hách là một con nhà giàu xứng danh, ngày thường cùng một vài phú gia đệ tử Giang Nam chơi bời, cả ngày không làm việc đàng hoàng, sớm đã qua niên kỷ lấy vợ sinh con, hết lần này tới lần khác lại chỉ thích tiểu nam kỹ. Thứ sử đại nhân đối với hắn hoàn toàn không có cách nào, nhưng hắn chỉ có một con trai trưởng, dù không ra gì cũng không có cách nào, chỉ có thể mặc kệ, cho nên hôm nay mới có nam tử cuồng ngạo tự đại không coi ai ra gì như vậy.
Nam tử xuống ngựa kích động đến gần Vân Khanh, lại bị Phong Lam Cẩn duỗi cánh tay đẩy ra ngoài, mi tâm Triệu Hách nhíu một cái, lại không nghĩ ở trước mặt Vân Khanh phát tác. Chỉ lạnh lùng nhìn Phong Lam Cẩn, sau đó lại lần nữa đưa ánh mắt chuyển tới trên người Vân Khanh.
Nhìn hai tay hai người giao nhau, đáy mắt Triệu Hách thoáng hiện lên một tia hiểu rõ.
Hắn mỉm cười, cố làm ra vẻ tiêu sái nói, “Công tử đi theo ta thế nào?”
Vân Khanh hơi sững sờ, lúc này mới phản ứng lại, nam tử này là đang nói với nàng à, nàng nhìn trong mắt Triệu Hách hưng phấn mà nhíu mày.
“Pằng – – ”
Thê tử bị người vũ nhục như vậy, Phong Lam Cẩn há có thể nhịn nữa!
Người của hắn, kẻ này cũng dám nghĩ! Chết không có gì đáng tiếc!
Áo dài hắn tung lên, động tác nhanh như tia chớp.
“A – -” Triệu Hách bị đánh bay lên quán nhỏ đã không còn phân nửa hình tượng, một tát này của Phong Lam Cẩn dùng nội lực, trực tiếp đem mặt hắn đánh thành đầu heo, lại mất phân nửa phong độ. Triệu Hách hét lên một tiếng che gò má, khóe miệng cùng mũi đều chảy ra chất lỏng đỏ tươi, hắn sờ soạng một cái, một tay đầy máu.”Vô liêm sỉ, ngươi dám!”
“Ta sao lại không dám!” Con ngươi Phong Lam Cẩn một mảnh lành lạnh. Đem Vân Khanh hộ ở sau người, không để cho nàng nhìn thấy bộ dáng nam tử xấu xí buồn nôn này, con ngươi hắn ám trầm quét một vòng, vừa vặn bên cạnh là một cửa hàng bán tạp hóa, thân hình hắn vừa động, lần nữa lách mình đi, lúc trở lại trong tay đã nhiều hơn một cây roi gai.
Triệu Hách mắt lộ hoảng sợ, núp ở sau lưng con ngựa, lui về phía sau, đem mình thân phận mình lôi ra lần nữa, “Ngươi dừng tay, ta là trưởng tử Giang Nam thứ sử Triệu Tiền Triệu đại nhân, ngươi dám làm thế với ta, ngày khác ta nhất định khiến cha ta đem ngươi bắt vào tù, sau đó hành hạ chết ngươi.”
Nghe được là con trai Triệu Tiền, hàn quang đáy mắt Phong Lam Cẩn càng sâu. Cười lạnh nói.
“Vậy cũng phải nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không! Một thứ sử nho nhỏ cũng dám lớn lối như vậy, chẳng hề biết thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân! Hôm nay ta liền cho ngươi tự nếm quả đắng!”
“Pằng – -” Roi của hắn hàm chứa kình đạo mang theo tiếng gió bén nhọn như đao thoáng cái rơi vào trên người con ngựa ngăn cản trước người Triệu Hách, con ngựa đau ngửa mặt lên trời tê minh một tiếng, thế nhưng bị roi kia chém thành hai nửa!
Máu tươi văng khắp nơi!
Ai cũng không nghĩ tới Phong Lam Cẩn một nam tử nhìn như văn nhược thế nhưng vừa ra tay liền máu tanh như vậy.
Phụ nữ và trẻ em bắt đầu thét chói tai, ánh mắt dân chúng chung quanh nhìn Phong Lam Cẩn cũng có biến hóa, không tự giác lui về sau một bước, cùng hắn giữ khoảng cách.
Chỉ có Vân Khanh vẫn hàm chứa vui vẻ như cũ, cầm tay còn lại của Phong Lam Cẩn.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, bọn họ đã biết rõ hai bên là hạng người gì.
Chịu nhân nhượng chưa bao giờ là phong cách của bọn họ.
Người thân thiết không bao giờ keo kiệt, đối với địch nhân không chút nào nương tay!
Đây là bọn họ chân chính.
Mà lúc này, thứ sử đại nhân Triệu Tiền một thân thường phục mang theo một đám quan binh khoan thai đến chậm…
Bộ dáng kia của Phong Lam Cẩn… Vân Khanh thấy mà thẹn thùng thay hắn, rõ ràng ngày thường là một người khôn khéo phúc hắc cỡ nào, nhưng vừa nghe nàng mang thai đôi mắt đều ngơ ngác, trên mặt lộ ra bộ dạng ngây ngốc, tình huống này mãi cho đến khi hai người đi trên đường cái còn chưa tỉnh lại.
“Này, Phong Lam Cẩn!” Liên tục bị hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào bụng, Vân Khanh chỉ cảm thấy bụng của mình như bắt lửa, có xúc động muốn đem đứa nhỏ trong bụng giấu đi, bên má nàng ửng đỏ, dở khóc dở cười trừng mắt liếc hắn một cái, “Chàng đừng nhìn.”
Không thấy ánh mắt người trên đường nhìn hai người bọn họ hết sức quỷ dị sao.
Không phải là Phong Lam Cẩn thất thố, hắn thực không nghĩ tới Vân Khanh thế nhưng đã mang thai.
Không không không! Phải nói hắn vẫn luôn ngóng trông có thể cùng Vân Khanh có đứa bé, lúc này nguyện vọng rốt cục trở thành sự thật, hắn thậm chí có cảm giác thập phần không chân thực, phảng phất đang nằm mơ.
Hắn lộ ra thần sắc ngốc trệ, ánh mắt từ trên bụng Vân Khanh chuyển tới gói thuốc màu xám tro tay mình xách theo, đáy mắt như thoáng cái bị rót vào vô hạn quang hoa, nếu không phải đang ở trên đường cái, nếu như Vân Khanh lúc này không phải đang mặc đồ nam tử, hắn nghĩ hắn nhất định sẽ phát điên.
“Khanh nhi…” Đáy mắt Phong Lam Cẩn ướt át, lúc này người trên phố không ảnh hưởng đến hắn, hắn ôn nhu cầm tay Vân Khanh, dùng ánh mắt mười phần cảm ơn nhìn nàng, “Cảm ơn nàng!”
Rốt cục có chút cảm giác chân thật, Phong Lam Cẩn kích động tột đỉnh, lần đầu biết mình muốn làm cha, kích động trong lòng căn bản không cách nào hình dung.
Giống như một cục quăng xuống mặt hồ yên lặng, nhộn nhạo ra từng vòng rung động.
Mặc dù tảng đá nhỏ, uy lực lại rất lớn, có thể làm cho cả mặt hồ đều chấn động, mà hắn càng thêm cảm động, có thể cùng nữ nhân mình yêu sinh hạ Lân nhi. Vui sướng này so với năm đó hắn trúng Trạng Nguyên còn kích động hơn.
Trong lòng Vân Khanh cũng hết sức cao hứng, chỉ là không biểu hiện mãnh liệt giống như Phong Lam Cẩn thôi, nàng vuốt bụng của mình, không tự giác lộ ra vẻ mặt từ ái.
Phong Lam Cẩn nhìn mà trong lòng mềm nhũn, vợ cùng hài tử của hắn… Nếu như về sau có thể từ quan ẩn lui, có thể mang theo người nhà còn có Khanh nhi và hài tử của bọn họ ẩn cư rừng núi, cuộc sống như vậy mới là thích ý thản nhiên nhất.
Đột nhiên, một con ngựa tê minh xuyên qua đường cái, người bán hàng rong hai bên đường phố cả kinh vội vàng lui về phía sau, nhưng vẫn còn vài người không thể trốn được, bị vó ngựa đẩy ngã trên mặt đất, lúc này Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn đang đi giữa đường, mắt thấy con ngựa kia thế nhưng hoàn toàn không có ý tứ ngừng lại, mang theo gió thổi bén nhọn sẽ từ trên thân hai người bước qua. Phía trên tuấn mã một nam tử mặc trang phục lục sắc mặt mũi tràn đầy sát khí, nhìn con ngựa sắp đạp lên trên thân hai người kia, hắn chẳng những không kìm dây cương, ngược lại phóng ngựa tiếp tục chạy như bay, giương cao roi ngựa định quất trên người Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh ngăn cản giữa đường không nhúc nhích.
“Dân đen, tránh ra!”
Phong Lam Cẩn vừa rồi quá mức kích động, trong lúc nhất thời không chú ý tới con ngựa đến gần, bên tai vang lên người bán hàng rong kinh hô cùng tiếng kêu la. Lúc này cây roi quét xuống, hắn ôm thân thể Vân Khanh xoay tròn, thoát khỏi cây roi, nhưng là thuốc dưỡng thai trong tay lại bị rơi trên mặt đất.
Đáy mắt Phong Lam Cẩn tràn đầy sát khí giống như U Linh từ trong bóng tối đi ra.
Người trên con ngựa kia cũng không nghĩ tới hai người thế nhưng có thể né tránh ngựa của hắn, bất quá cũng chỉ hơi kinh ngạc mà thôi, giương cao roi ngựa định giục ngựa mà đi.
Phong Lam Cẩn nếu như để cho hắn rời đi như vậy thì cũng không phải là Phong Lam Cẩn.
Không có ai thấy rõ hắn làm sao làm được, mọi người chỉ nhìn thấy một đạo hắc ảnh chợt lóe lên, thế nhưng so với tuấn mã kia chạy còn nhanh hơn, trong nháy mắt liền lách mình đến phía trước con ngựa.
Con ngựa chấn kinh, giương cao vó trước tê minh một hồi, suýt nữa đem người cưỡi ngựa vứt trên mặt đất.
“Vô liêm sỉ, tránh ra!” Thật vất vả trấn an con ngựa, nam tử kia nhìn thấy khuôn mặt Phong Lam Cẩn mang sát khí đứng ở giữa đường, một thân bạch y rõ ràng nên có cảm giác tiêu sái sảng lãng, hắn mặc lại tạo ra cảm giác lãnh mị. Hắn đứng thẳng tắp ở đó, không có vẻ mặt gì, nam tử thậm chí còn chưa chạm vào ánh mắt của hắn, toàn thân tự dưng rét run, thậm chí đáy lòng xuất hiện sợ hãi.
Thân thể hắn run rẩy, suy nghĩ một chút thân phận của mình, lập tức lại lớn lối, dùng roi ngựa chỉ vào Phong Lam Cẩn, lạnh lùng nói, “Dân đen, tránh ra! Nếu không bản công tử cho ngươi phơi thây đường cái.”
“A?” Phong Lam Cẩn chậm rãi nâng mắt, ánh mắt của hắn khi làm Phong Tuyệt Trần hẹp dài, khóe mắt hơi nhếch lên, mang theo vài phần sắc bén khó tả cùng hung ác nham hiểm, ánh mắt của hắn khẽ nheo lại, mắt lạnh nhìn nam tử kia, chậm rãi nói, “Để cho ta phơi thây đường cái? Chỉ sợ ngươi còn không có bản lãnh này!”
Nói gần nói xa đều là miệt thị.
Hắn giương cao ống tay áo chỉ chỉ Vân Khanh, “Ngựa của ngươi làm đệ đệ ta kinh sợ, đã làm tiểu đệ ta kinh hãi, ngươi liền lập tức cùng tiểu đệ của ta nói xin lỗi, nếu như bản công tử tâm tình tốt không chừng sẽ tha thứ cho ngươi.” Hắn học giọng điệu nam tử kia, miệng đầy khinh thường nói.
“Ngươi!” Nam tử kia ánh mắt hung ác, ngồi ở trên ngựa từ trên cao nhìn xuống Phong Lam Cẩn, ngạo nghễ nói, “Ngươi có biết bản công tử là ai?”
Phong Lam Cẩn ghét nhất loại người ỷ vào trong nhà có tài lực quyền lợi ở bên ngoài lấn hiếp người. (COCC)
Có bản lĩnh liền tự mình làm cho đối thủ vui lòng phục tùng! Xuất ra người trong nhà tới dọa tính là cái gì?!
Hắn lạnh lùng nói, “Ngươi là ai cùng ta có quan hệ gì đâu? Bản công tử chỉ biết ngươi đã làm sai, phải bị trừng phạt! Năm Hi Đồng mười chín Khánh Viễn Đế đã từng ban bố thánh ý, người phóng ngựa trên đường, theo luật nên chém!”
“Ha ha!” Nam tử kia nghe lại làm càn cười to, phảng phất nghe được chuyện đáng cười chê cỡ nào, chờ hắn cười đủ rồi mới nói, “Ngươi tính là cái thứ gì, dám cùng ta nói pháp lệnh? Bản công tử nói cho ngươi biết, ở Giang Nam bản công tử chính là luật pháp!”
“Công tử!” Hai phu thê vừa rồi bán sủi cảo cho Phong Lam Cẩn thấy Phong Lam Cẩn cùng nam tử kia đối chọi gay gắt, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến hắn cùng công tử kia vừa mới đã giúp bọn họ, vội vàng bước lên khuyên lơn, vẻ mặt khẩn trương, sắc mặt đều trắng bệch.”Công tử, ngài đi nhanh đi, người nọ không phải là người ngài có thể đắc tội.”
Ánh mắt Phong Lam Cẩn dừng lại, xem tình hình cũng biết người cưỡi ngựa thân phận bất thường, nhìn vẻ mặt những người bán hàng rong bên cạnh đường phố giận mà không dám nói gì liền biết, nhưng đôi phu thê kia lại vẫn không sợ chọc phải phiền toái tới khuyên can hắn.
Trong lòng hắn xúc động, lại cười nói, “Tiểu ca không cần lo lắng, thế đạo luôn có vương pháp tồn tại, đừng nói là công tử trước mắt này, dù là thái tử điện hạ ở đây cũng tuyệt đối không dám nói hắn cao hơn vương pháp!” Nói xong, Phong Lam Cẩn đem hai vợ chồng kia đẩy dời khỏi con đường, hai người bọn họ là người Giang Nam, ở thời điểm đối phó kẻ trước mắt, không cần thiết đem bọn họ liên lụy vào.
Những lời này hắn nói khí phách lộ ra ngoài. Lại có loại cảm giác thiên hạ bỏ ta lấy ai ngạo nghễ.
Nam tử nhìn trong lòng giật mình.
Hắn cũng không phải là kẻ không có kiến thức, xem đồ Phong Lam Cẩn mặc trên người liền biết hắn phi phú tức quý. Nhưng cho dù là con dòng cháu giống cũng không thể nuôi ra người khí chất xuất chúng như vậy, trừ phi là đại gia tộc mấy đời lắng đọng ra quý khí mới có thể dưỡng thành.
Nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngồi không, chuyện tình trên đường hôm nay không chừng liền truyền tới trong tai đó, nếu hắn khuất phục, về sau sao có thể lăn lộn ở Giang Nam?! Chẳng phải là bị bằng hữu bên cạnh cười chết! Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn nghiêm túc lên.
“Cho mặt mũi mà dám lên mặt, chuyện tình ngày hôm nay ngươi nói lời xin lỗi bản công tử cũng bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi dân đen này lại chạm đến bản công tử. Vậy cũng đừng trách ta không khách khí.” Nói xong hắn từ trên người móc ra một cái pháo hoa dùng hộp quẹt nhóm, Phong Lam Cẩn mắt lạnh nhìn cũng không ngăn cản, hắn ngược lại muốn nhìn một chút người này đến tột cùng là con nhà giàu trong phủ nào nuôi ra!
Lúc này Vân Khanh cũng chậm rãi đi tới, cùng Phong Lam Cẩn đứng sóng vai.
Phong Lam Cẩn thấy nàng, đáy mắt lãnh ý đều hóa thành ôn nhu, “Nàng ở bên cạnh nhìn là tốt rồi, tiến tới làm gì.”
“Đừng coi ta như bệnh nhân, ta không có yếu ớt như chàng nghĩ đâu.” Nàng tự nhiên muốn cùng hắn kề vai chiến đấu, dù là nam tử trước mắt này căn bản cũng không phải là đối thủ của Phong Lam Cẩn.
Nàng hôm nay còn có thai đấy, vừa rồi đại phu còn nói thai vị nàng không yên, nghĩ tới đây Phong Lam Cẩn có chút ảo não, thật sự là bị đám người này tức nhức đầu, trong lòng hắn hạ quyết tâm cho nam tử kia một bài học, dám làm trễ nãi Khanh nhi ăn thuốc dưỡng thai.
Quả thực là tội không thể tha thứ!
Bên đường dân chúng nhìn nam tử lập tức bắn pháo hoa sắc mặt đại biến, mấy kẻ gan nhỏ đã lặng lẽ thu quầy hàng chạy đi.
Nhiều người còn lại vẫn nhìn Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn hai người cực kỳ xuất sắc, lòng có chút không đành lòng, nghĩ nhìn một chút bọn họ cuối cùng có kết cục gì, trong lòng vẫn âm thầm hi vọng hai người bọn họ có thể thay đổi Càn Khôn.
Mà một số người nhìn thấy gò má Vân Khanh thanh tú trắng nõn sắc mặt lại càng biến hóa, lập tức ngẩng đầu nhìn công tử quần áo xanh lục.
Nam tử kia ngay từ đầu còn không chú ý tới Vân Khanh, lúc này mới xem như nhìn rõ ràng, ánh mắt của hắn đều trừng lớn, nam tử trước mắt này một thân trường bào lam sắc, thân hình mảnh mai, ngũ quan tinh xảo, càng thêm quan trọng là một thân da thịt thượng hạng giống như ngọc lưu ly, dưới ánh đèn chợ đêm hơi yếu tản ra quang mang oánh oánh.
Làn da nhẵn nhụi ngay cả lỗ chân lông đều nhìn không thấy.
Bụng dưới nam tử dâng lên một hồi nóng rang, chơi đùa tiểu ca nhi nhiều như vậy, còn chưa thấy qua người xuất sắc như thế…
Nếu có thể áp hắn dưới thân, ở trên da dẻ của hắn ấn dấu vết… Thật là chuyện tình tuyệt vời cỡ nào!
Nghĩ tới đây, đôi mắt hắn hiện ra quang mang hưng phấn.
Dân chúng xung quanh thầm hô không xong, người nào không biết con trai duy nhất của thứ sử Giang Nam Triệu Tiền Triệu Hách là một con nhà giàu xứng danh, ngày thường cùng một vài phú gia đệ tử Giang Nam chơi bời, cả ngày không làm việc đàng hoàng, sớm đã qua niên kỷ lấy vợ sinh con, hết lần này tới lần khác lại chỉ thích tiểu nam kỹ. Thứ sử đại nhân đối với hắn hoàn toàn không có cách nào, nhưng hắn chỉ có một con trai trưởng, dù không ra gì cũng không có cách nào, chỉ có thể mặc kệ, cho nên hôm nay mới có nam tử cuồng ngạo tự đại không coi ai ra gì như vậy.
Nam tử xuống ngựa kích động đến gần Vân Khanh, lại bị Phong Lam Cẩn duỗi cánh tay đẩy ra ngoài, mi tâm Triệu Hách nhíu một cái, lại không nghĩ ở trước mặt Vân Khanh phát tác. Chỉ lạnh lùng nhìn Phong Lam Cẩn, sau đó lại lần nữa đưa ánh mắt chuyển tới trên người Vân Khanh.
Nhìn hai tay hai người giao nhau, đáy mắt Triệu Hách thoáng hiện lên một tia hiểu rõ.
Hắn mỉm cười, cố làm ra vẻ tiêu sái nói, “Công tử đi theo ta thế nào?”
Vân Khanh hơi sững sờ, lúc này mới phản ứng lại, nam tử này là đang nói với nàng à, nàng nhìn trong mắt Triệu Hách hưng phấn mà nhíu mày.
“Pằng – – ”
Thê tử bị người vũ nhục như vậy, Phong Lam Cẩn há có thể nhịn nữa!
Người của hắn, kẻ này cũng dám nghĩ! Chết không có gì đáng tiếc!
Áo dài hắn tung lên, động tác nhanh như tia chớp.
“A – -” Triệu Hách bị đánh bay lên quán nhỏ đã không còn phân nửa hình tượng, một tát này của Phong Lam Cẩn dùng nội lực, trực tiếp đem mặt hắn đánh thành đầu heo, lại mất phân nửa phong độ. Triệu Hách hét lên một tiếng che gò má, khóe miệng cùng mũi đều chảy ra chất lỏng đỏ tươi, hắn sờ soạng một cái, một tay đầy máu.”Vô liêm sỉ, ngươi dám!”
“Ta sao lại không dám!” Con ngươi Phong Lam Cẩn một mảnh lành lạnh. Đem Vân Khanh hộ ở sau người, không để cho nàng nhìn thấy bộ dáng nam tử xấu xí buồn nôn này, con ngươi hắn ám trầm quét một vòng, vừa vặn bên cạnh là một cửa hàng bán tạp hóa, thân hình hắn vừa động, lần nữa lách mình đi, lúc trở lại trong tay đã nhiều hơn một cây roi gai.
Triệu Hách mắt lộ hoảng sợ, núp ở sau lưng con ngựa, lui về phía sau, đem mình thân phận mình lôi ra lần nữa, “Ngươi dừng tay, ta là trưởng tử Giang Nam thứ sử Triệu Tiền Triệu đại nhân, ngươi dám làm thế với ta, ngày khác ta nhất định khiến cha ta đem ngươi bắt vào tù, sau đó hành hạ chết ngươi.”
Nghe được là con trai Triệu Tiền, hàn quang đáy mắt Phong Lam Cẩn càng sâu. Cười lạnh nói.
“Vậy cũng phải nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không! Một thứ sử nho nhỏ cũng dám lớn lối như vậy, chẳng hề biết thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân! Hôm nay ta liền cho ngươi tự nếm quả đắng!”
“Pằng – -” Roi của hắn hàm chứa kình đạo mang theo tiếng gió bén nhọn như đao thoáng cái rơi vào trên người con ngựa ngăn cản trước người Triệu Hách, con ngựa đau ngửa mặt lên trời tê minh một tiếng, thế nhưng bị roi kia chém thành hai nửa!
Máu tươi văng khắp nơi!
Ai cũng không nghĩ tới Phong Lam Cẩn một nam tử nhìn như văn nhược thế nhưng vừa ra tay liền máu tanh như vậy.
Phụ nữ và trẻ em bắt đầu thét chói tai, ánh mắt dân chúng chung quanh nhìn Phong Lam Cẩn cũng có biến hóa, không tự giác lui về sau một bước, cùng hắn giữ khoảng cách.
Chỉ có Vân Khanh vẫn hàm chứa vui vẻ như cũ, cầm tay còn lại của Phong Lam Cẩn.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, bọn họ đã biết rõ hai bên là hạng người gì.
Chịu nhân nhượng chưa bao giờ là phong cách của bọn họ.
Người thân thiết không bao giờ keo kiệt, đối với địch nhân không chút nào nương tay!
Đây là bọn họ chân chính.
Mà lúc này, thứ sử đại nhân Triệu Tiền một thân thường phục mang theo một đám quan binh khoan thai đến chậm…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook