Thừa Tướng Phu Nhân
-
Quyển 4 - Chương 26: Đại hôn kinh biến
Edit: Trảm Phong
Hân Duyệt sớm đã thức dậy, thị nữ cùng Mạc Ngôn đang trang điểm cho nàng, đồ cưới mấy hôm trước đã chuẩn bị xong, nàng tắm rửa xong toàn thân tản ra hương thơm tươi mát, đồ cưới đỏ tươi cũng huân hương hoa, nhạt mà nhã.
Nhìn thấy Vân Khanh đến, Mạc Ngôn thoáng cái khẩn trương lên.
Tự mình tiếp nhận từ tay Tử Khâm đỡ Vân Khanh đi tới, oán trách nói, “Ngươi có thai sao sớm như vậy đã dậy.”
“Không ngủ được liền tới xem một chút.”
Vân Khanh cười đỡ eo đi tới, nhìn Phong Hân Duyệt một thân đồ cưới đỏ tươi, nhịn không được khen, “Ngày hôm nay Hân Duyệt nhà chúng ta thật sự là xinh đẹp.”
Phong Hân Duyệt thoáng cái xấu hổ đỏ mặt, nàng luôn luôn hào phóng thế nhưng nhăn nhó, ngồi ở trước gương đồng cúi đầu thắt khăn, hờn dỗi, “Đại tẩu…”
Vân Khanh mím môi khẽ mỉm cười.
Hôm nay Phong Hân Duyệt xác thực rất đẹp, nàng vốn bộ dạng đẹp, da trắng tích, hôm nay mặc một thân xiêm y đỏ thẫm càng nổi bật lên làn da nàng trắng như tuyết, trên mặt nhiễm phấn son màu đỏ nhạt, càng lộ vẻ mặt như hoa đào, diễm nhược đào lý.
Đầu tóc đã vén lên cao cao, tất cả sợi tóc đều cố định lên đỉnh đầu, dùng một cây trâm sít sao cố định, đồ cưới đỏ thẫm sắc giống như đóa hoa nở rộ uốn lượn trên mặt đất. Xinh đẹp kinh tâm động phách.
Không trách được người khác đều nói tân nương tử là cô gái đẹp nhất.
Quả nhiên đúng vậy.
Vân Khanh từ trong tay người săn sóc dâu tiếp nhận mũ phượng, trên mũ phượng khảm nạm rất nhiều trân châu bảo thạch, dưới ánh đèn càng phát ra ánh sáng chói mắt. Vân Khanh giúp nàng đeo lên mũ phượng, sau đó đứng ở sau lưng nàng đỡ bả vai của nàng cùng nhau nhìn về phía gương đồng, trong gương đồng, hai nữ tử đều hàm chứa nụ cười thản nhiên, giống như thân tỷ muội bình thường.
Mạc Ngôn thấy trang dung đều thu thập xong, lại hỏi thăm người săn sóc dâu một chút quy củ để cho Phong Hân Duyệt vững vàng nhớ kỹ, sau đó lại dạy bảo nàng.
“Đến Bạch gia phải hiếu kính bố mẹ chồng, ta nghe Khanh nhi nói, ông thông gia cùng bà thông gia đều là người thập phần hiền hòa hào phóng, là người dễ đối phó, nhưng gả cho người cũng không thể so với ở nhà, tính tình ngươi quái đản sớm một chút bớt phóng túng cho ta, không thể để cho người không thích, biết không?”
“Nương, ta cũng biết.”
“Ngươi biết cái gì.” Mạc Ngôn thở dài nói, “Lúc trước bộ dáng ngươi cùng Bạch gia công tử kia thật cho là ta không biết a? Suốt ngày cùng người ta đấu võ mồm, gả cho người cũng không thể như vậy, cho dù đứa bé Thanh Tiêu kia bao dung ngươi, cũng không có nghĩa là mọi người bên cạnh hắn nhìn ngươi thuận mắt, hai người các ngươi đấu võ mồm thấy thích thú, nhưng vạn nhất truyền tới trong tai trưởng bối, còn không biết sẽ sinh ra những chuyện gì.”
“Nương…” Phong Hân Duyệt có chút ngượng ngùng cũng có chút sợ hãi, lúc này nghe được lời Mạc Ngôn nói lập tức liền bối rối, nàng lôi kéo tay Mạc Ngôn, hốc mắt ửng đỏ, “… Ta sợ hãi…”
“Ngươi nha đầu kia!”
Hốc mắt Mạc Ngôn cũng có chút hồng.
“Nương, đừng thương tâm, Hân Duyệt lập gia đình là chuyện vui, khóc lem hết trang điểm đến lát nữa lại phiền toái, huống chi Hân Duyệt gả đi không xa, cậu mợ ta đều là người tốt vô cùng, cũng sẽ không hạn chế hành động của Hân Duyệt, đến lúc đó ngài nếu nhớ nàng, để cho Đại ca cùng nàng trở về thăm ngài thì tốt rồi a.” Trong lòng Vân Khanh cũng có chút khó chịu, lại mỉm cười khuyên lơn Mạc Ngôn, lúc này nàng không thể không nghĩ đến mẫu thân nàng mất sớm, lúc trước nàng gả cho Phong Lam Cẩn trong lòng không cam lại thấp thỏm, có căm hận đối với Phong Tuyệt Trần. Nhưng đơn độc không có mẫu thân thân nhân chúc phúc lại không còn lời để nói.
Hốc mắt nàng hơi có chút chua xót.
Mấy người miễn cưỡng cười vui, rốt cục tại thời điểm hết thảy đều thu thập thỏa đáng, trời cũng sáng rồi.
Tiểu Vô Ưu cũng tỉnh lại, nhìn tiểu cô cô trang phục xinh đẹp cao hứng hoan hô, rất hưng phấn.
Bên ngoài truyền đến trận trận tiếng vang thanh nhạc cùng tiếng pháo răng rắc vang dội.
Một phòng người nghe người săn sóc dâu hô “Giờ lành đã đến, chú rể tới đón tân nương…” Trong thanh âm vui thích dần dần thay đổi dung nhan.
Mạc Ngôn đích thân đội lên khăn voan màu đỏ tươi cho Phong Hân Duyệt, chờ tầm mắt của nàng bị che đi, nước mắt Mạc Ngôn nhịn hồi lâu rốt cục rơi xuống.
Vân Khanh an ủi đỡ cánh tay Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn liền rưng rưng mang cười cảm khái nói, “Vẫn là con trai tốt, cưới nàng dâu nhiều tri kỷ, nữ nhi có tốt hơn, còn không phải là gả tới nhà người khác làm dâu.”
Một câu nói nói xong không khí trong phòng lại tốt hơn rất nhiều.
Phong Hân Duyệt dậm chân một cái, giận một câu, “Nương!”
“Hảo hảo hảo, ta không nói, không nói.”
Người săn sóc dâu đỡ Phong Hân Duyệt ra khỏi phòng, Vân Khanh cùng với Mạc Ngôn cũng vịn nhau đi theo.
Đến cửa lớn tướng phủ, Bạch Thanh Tiêu một thân hỉ phục đỏ thẫm sắc tinh thần sảng khoái chờ tại đó, trên đường thả rất nhiều đồng tiền, bị tiểu hài tử đến tranh giành, dọc theo đường đi cũng không biết thưởng bao nhiêu người.
Thấy Phong Hân Duyệt được người săn sóc dâu đỡ ra khỏi cửa chính, đôi mắt hắn càng phát ra sáng ngời, làm cho người không dám nhìn thẳng.
Vân Khanh hé miệng cười một tiếng, cảm thấy hết sức vui mừng.
Không biết thời điểm nào, Phong Lam Cẩn đi tới bên người Vân Khanh, thay thế Mạc Ngôn đẩy xe lăn đến bên cạnh nàng, Vân Khanh vịn tay trên xe lăn, cùng Phong Lam Cẩn nhìn nhau cười một tiếng.
Phong Nhiễm Mặc nghiêm túc đem tay Phong Hân Duyệt giao vào trong tay Bạch Thanh Tiêu, vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc, “Hân Duyệt liền giao cho ngươi, đối tốt với nàng.”
“Điệt nhi biết rõ.”
Vân Khanh giễu giễu nói, “Điệt nhi?”
Dung nhan Bạch Thanh Tiêu thanh nhã cũng không nhịn được ửng hồng, trừng Vân Khanh một cái, thấy nàng hé miệng cười nhạt, quay đầu hướng Phong Nhiễm Mặc chắp tay, “Cha!”
Phong Nhiễm Mặc mỉm cười đem tay Phong Hân Duyệt giao vào trong tay Bạch Thanh Tiêu.
Bạch Thanh Tiêu đem Phong Hân Duyệt đưa đến trong kiệu hoa ngồi xuống, người săn sóc dâu cùng nha đầu của nàng đi theo hai bên cỗ kiệu. Bạch Thanh Tiêu hướng chắp tay Phong Nhiễm Mặc mới rời đi.
Đầy viện tân khách đều tản ra, viện tử vốn náo nhiệt ồn ào phảng phất thoáng cái liền lạnh xuống.
Phong Lam Cẩn đem chuyện tình giải quyết tốt giao cho Phong Lan Tinh cùng Phong Lan Nguyệt, hắn lại lôi kéo tay Vân Khanh vào phòng.
Trong phòng đốt lửa than, cùng nhiệt độ phía ngoài chênh lệch có chút lớn, Tử Khâm giúp Vân Khanh cởi xuống áo choàng, Vân Khanh quỷ dị nhìn chằm chằm Tử Khâm thật lâu thẳng đem Tử Khâm nhìn sắc mặt ửng đỏ mới buông tha nàng.
“Tiểu thư…”
“Ta đang suy nghĩ a, Tử Khâm nhà chúng ta cũng không nhỏ, đã đến thời điểm lập gia đình rồi.” Nói xong ánh mắt Vân Khanh lại bay tới trên người Mặc Huyền một thân hắc y không lộ vẻ gì.
Mặc Huyền sắc mặt bất động, phảng phất căn bản cũng không nghe được lời Vân Khanh nói.
Tử Khâm cũng nhìn thấy Mặc Huyền phản ứng, không khỏi có chút nản lòng thoái chí, thản nhiên nói, “Tiểu thư, nô tỳ cả đời đều đi theo ngài.”
“Ai? Vậy cũng không được.” Vân Khanh tròng mắt dạo qua một vòng, nhìn thấy Phong Lam Cẩn hơi có chút buồn cười, nàng khẽ mỉm cười, “Ta hôm kia thấy được một điệt nhi tổng quản trong phủ đến quý phủ nộp sổ sách, Tử Khâm a, ngươi chưa có nhìn thấy, tiểu tử kia bộ dạng thật sự là không tệ, ta hỏi thăm một chút, còn nhỏ tuổi đã là quản sự, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng đấy, ngươi nên cân nhắc thật kỹ lưỡng, đừng chậm trễ.”
Tử Khâm tự giễu nói, “Tiểu thư, nô tỳ chính là một tiểu nha đầu không biết chữ, nào xứng với quản sự người ta.”
“Không thể nói như vậy, ngươi hầu ở bên cạnh ta, trong phủ này ai dám coi thường ngươi?” Vân Khanh ngồi ở bên giường, dựa trên mép giường, cười hì hì nói, “Không chừng hai người các ngươi nhìn nhau lại vừa ý không chừng. Ta sẽ đem hắn gọi đến, ngươi nhìn trước một chút, xem không vừa mắt còn chưa tính, nếu là thấy hợp nhãn, ta liền làm chủ cho các ngươi.”
Tử Khâm lại liếc nhìn Mặc Huyền, phát hiện sắc mặt hắn vẫn bất động như cũ, thu hồi tầm mắt nói, “Đều do tiểu thư làm chủ.” Bộ dáng hơi có chút không quan tâm.
Da mặt Mặc Huyền rốt cục căng lên.
Vân Khanh thấy liền cười trộm, bị Phong Lam Cẩn nhéo nhéo lòng bàn tay.
“Tốt lắm, hôm qua cũng bận rộn một đêm, các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi.”
Tử Khâm thở phào nhẹ nhõm, thi lễ ứng “Dạ”, ngay lập tức ra cửa.
Mặc Huyền cũng đen mặt đi ra khỏi phòng.
Hoàn toàn an tĩnh lại, nụ cười trên mặt Vân Khanh cũng kéo xuống, nàng cúi đầu thở dài một hơi, có chút cô đơn.
Phong Lam Cẩn biết rõ nàng vì sao cô đơn.
“Ta dẫn nàng đi ra ngoài xem một chút đi?” Hắn hỏi dò.
Đáy mắt Vân Khanh lập tức toát ra một tia ánh sáng.
Phong Lam Cẩn bật cười, lại giúp nàng mặc vào quần áo áo choàng, sau đó tự mình cũng thay đổi xiêm y, xoa xoa mái tóc dài của nàng liền thi triển khinh công mang theo nàng nhảy ra khỏi phòng.
Hai người đến thẳng Bạch gia.
Cửa lớn Bạch phủ tân khách tràn đầy, thời điểm Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh đến, kiệu hoa Phong Hân Duyệt cũng vừa vặn đến, Vân Khanh trốn ở góc phòng cười híp mắt nhìn hai người Bạch Thanh Tiêu cùng Phong Hân Duyệt hành lễ.
Lại có một đạo tầm mắt nhu hòa nhảy vào trên người, Vân Khanh kinh ngạc nhìn lại liền thấy được Quân Ly một thân trường bào màu trắng bạc ám vân lẳng lặng đứng tại chỗ ôn nhu cười với nàng.
Vân Khanh không nghĩ tới chỗ ẩn thân bí ẩn như vậy còn có thể bị người phát hiện, khẽ mỉm cười với hắn xem như đáp lễ.
“Phong Lam Cẩn, chúng ta bị phát hiện.”
Trong con ngươi Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một tia u quang, vuốt ve mái tóc dài của nàng, “Không sao.”
Bên kia Bạch Thanh Tiêu đã đá cửa kiệu, cùng Phong Hân Duyệt tay nắm tay bắt đầu nhảy qua chậu than.
Trong chậu than đốt ngọn lửa nhàn nhạt, giữa mùa đông tỏ ra hết sức ấm áp.
Ngay khi Bạch Thanh Tiêu vượt qua chậu than, Phong Hân Duyệt đang muốn đi nhảy qua.
Kinh biến chợt nổi lên!
Vốn là ngọn lửa nho nhỏ trong một khắc kia!
Phóng lên cao!
Bốn phía đều là tân khách thét chói tai kinh hô.
“A – -” Phong Hân Duyệt không phòng bị bị ngọn lửa xông thẳng lên khăn voan, khăn voan đỏ thẫm sắc lập tức bắt lửa.
Bạch Thanh Tiêu sắc mặt trầm xuống, nhanh như tia chớp nắm lấy eo thon Phong Hân Duyệt dẫn nàng rời xa.
Bàn tay vung lên, khăn voan liền rơi trên mặt đất hóa thành tro bụi.
Phong Hân Duyệt sắc mặt trắng bệch, sít sao bắt lấy tà áo Bạch Thanh Tiêu.
Chung quanh tân khách thấy vậy đều ngừng miệng, chỉ là ánh mắt còn trở về càn quét trên thân hai người.
Ngày đại hôn thế nhưng xuất hiện biến cố như vậy… tâm Vân Khanh cũng thu lại.
Phong Lam Cẩn mặt trầm như nước, vừa rồi ánh lửa chợt phóng thân hình hắn cương lại, da thịt trên người đều căng lên, Vân Khanh biết rõ hắn suýt nữa xông ra ngoài, bất quá rốt cuộc vẫn là lý trí chiếm thượng phong, cho nên không có lao ra.
Hôm nay hắn không dùng xe lăn, mặc dù đã dịch dung, nhưng nàng cũng không dịch dung, nếu hắn không quan tâm ngó ngàng xông ra ngoài, làm cho người ngoài thấy hai người bọn họ cô nam quả nữ ở trong góc xem náo nhiệt, chỉ sợ đến ngày mai trong kinh thành tin tức lớn nhất chính là thừa tướng phu nhân không chịu nổi tịch mịch, mang hài tử còn tìm tân hoan.
Có lẽ còn có người sẽ suy đoán cốt nhục trong bụng nàng có phải của Phong Lam Cẩn hay không.
“Bồn lửa kia làm sao lại vô duyên vô cớ dấy lửa?” Vân Khanh thấp giọng hỏi thăm, nếu như là ngày hạ thời tiết khô ráo còn có khả năng, nhưng bây giờ rõ ràng là giữa mùa đông, khí trời khô ráo không nói, lạnh như cắt, cũng không thể dẫn hỏa hoạn.
Hơn nữa lửa kia sớm không đốt muộn không đốt hết lần này tới lần khác tại thời điểm Hân Duyệt nhảy qua chậu than bắt đầu thiêu đốt.
Này quá kỳ hoặc.
“Chàng có muốn để cho Mặc Huyền đem xe lăn dời qua không?”
Phong Lam Cẩn trầm mặt lắc lắc đầu, “Không cần, chúng ta lại nhìn một chút.”
Cửa lớn, gương mặt Bạch Thanh Tiêu cũng lạnh lùng, Vân Khanh chưa từng thấy qua biểu ca sắc mặt khó coi như vậy, hắn lạnh lùng nhìn chậu than kia càng đốt càng lớn, quát lạnh, “Tra! Điều tra kỹ!”
Phong Hân Duyệt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, theo bản năng nhìn Bạch Thanh Tiêu.
Bạch Thanh Tiêu thấy đôi môi nàng đều trắng, biết rõ nàng bình thường rất tùy tiện, nhưng cũng sợ hãi, trong lòng dâng lên thương tiếc, vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng, “Không sao, không sao.”
“Bạch Thanh Tiêu…”
Lúc này Lão thái gia lão phu nhân cùng phụ thân Bạch Dực đều từ trong nhà đi ra, xem cảnh tượng ngoài cửa, sắc mặt bọn họ cũng có chút biến đổi, bất quá vẫn là ứng phó khách nhân trước, phần lớn các tân khách là đại thần trong triều, nguyên một đám cũng có kiến thức, đều là nhân tinh, mặc dù biết một màn vừa rồi hết sức không thích hợp, nhưng mỗi người đều đem tâm tư áp vào trong bụng, cho nên rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Hôn lễ tiếp tục.
Tất cả mọi người phảng phất coi một màn vừa rồi như không có phát sinh qua, vẫn lên tiếng chúc mừng như cũ, nói cười ríu rít.
Chỉ có thái tử Quân Ngạo còn có Quân Mạc, Quân Ly tới tham gia hôn lễ sắc mặt hơi có chút biến hóa…
Hân Duyệt sớm đã thức dậy, thị nữ cùng Mạc Ngôn đang trang điểm cho nàng, đồ cưới mấy hôm trước đã chuẩn bị xong, nàng tắm rửa xong toàn thân tản ra hương thơm tươi mát, đồ cưới đỏ tươi cũng huân hương hoa, nhạt mà nhã.
Nhìn thấy Vân Khanh đến, Mạc Ngôn thoáng cái khẩn trương lên.
Tự mình tiếp nhận từ tay Tử Khâm đỡ Vân Khanh đi tới, oán trách nói, “Ngươi có thai sao sớm như vậy đã dậy.”
“Không ngủ được liền tới xem một chút.”
Vân Khanh cười đỡ eo đi tới, nhìn Phong Hân Duyệt một thân đồ cưới đỏ tươi, nhịn không được khen, “Ngày hôm nay Hân Duyệt nhà chúng ta thật sự là xinh đẹp.”
Phong Hân Duyệt thoáng cái xấu hổ đỏ mặt, nàng luôn luôn hào phóng thế nhưng nhăn nhó, ngồi ở trước gương đồng cúi đầu thắt khăn, hờn dỗi, “Đại tẩu…”
Vân Khanh mím môi khẽ mỉm cười.
Hôm nay Phong Hân Duyệt xác thực rất đẹp, nàng vốn bộ dạng đẹp, da trắng tích, hôm nay mặc một thân xiêm y đỏ thẫm càng nổi bật lên làn da nàng trắng như tuyết, trên mặt nhiễm phấn son màu đỏ nhạt, càng lộ vẻ mặt như hoa đào, diễm nhược đào lý.
Đầu tóc đã vén lên cao cao, tất cả sợi tóc đều cố định lên đỉnh đầu, dùng một cây trâm sít sao cố định, đồ cưới đỏ thẫm sắc giống như đóa hoa nở rộ uốn lượn trên mặt đất. Xinh đẹp kinh tâm động phách.
Không trách được người khác đều nói tân nương tử là cô gái đẹp nhất.
Quả nhiên đúng vậy.
Vân Khanh từ trong tay người săn sóc dâu tiếp nhận mũ phượng, trên mũ phượng khảm nạm rất nhiều trân châu bảo thạch, dưới ánh đèn càng phát ra ánh sáng chói mắt. Vân Khanh giúp nàng đeo lên mũ phượng, sau đó đứng ở sau lưng nàng đỡ bả vai của nàng cùng nhau nhìn về phía gương đồng, trong gương đồng, hai nữ tử đều hàm chứa nụ cười thản nhiên, giống như thân tỷ muội bình thường.
Mạc Ngôn thấy trang dung đều thu thập xong, lại hỏi thăm người săn sóc dâu một chút quy củ để cho Phong Hân Duyệt vững vàng nhớ kỹ, sau đó lại dạy bảo nàng.
“Đến Bạch gia phải hiếu kính bố mẹ chồng, ta nghe Khanh nhi nói, ông thông gia cùng bà thông gia đều là người thập phần hiền hòa hào phóng, là người dễ đối phó, nhưng gả cho người cũng không thể so với ở nhà, tính tình ngươi quái đản sớm một chút bớt phóng túng cho ta, không thể để cho người không thích, biết không?”
“Nương, ta cũng biết.”
“Ngươi biết cái gì.” Mạc Ngôn thở dài nói, “Lúc trước bộ dáng ngươi cùng Bạch gia công tử kia thật cho là ta không biết a? Suốt ngày cùng người ta đấu võ mồm, gả cho người cũng không thể như vậy, cho dù đứa bé Thanh Tiêu kia bao dung ngươi, cũng không có nghĩa là mọi người bên cạnh hắn nhìn ngươi thuận mắt, hai người các ngươi đấu võ mồm thấy thích thú, nhưng vạn nhất truyền tới trong tai trưởng bối, còn không biết sẽ sinh ra những chuyện gì.”
“Nương…” Phong Hân Duyệt có chút ngượng ngùng cũng có chút sợ hãi, lúc này nghe được lời Mạc Ngôn nói lập tức liền bối rối, nàng lôi kéo tay Mạc Ngôn, hốc mắt ửng đỏ, “… Ta sợ hãi…”
“Ngươi nha đầu kia!”
Hốc mắt Mạc Ngôn cũng có chút hồng.
“Nương, đừng thương tâm, Hân Duyệt lập gia đình là chuyện vui, khóc lem hết trang điểm đến lát nữa lại phiền toái, huống chi Hân Duyệt gả đi không xa, cậu mợ ta đều là người tốt vô cùng, cũng sẽ không hạn chế hành động của Hân Duyệt, đến lúc đó ngài nếu nhớ nàng, để cho Đại ca cùng nàng trở về thăm ngài thì tốt rồi a.” Trong lòng Vân Khanh cũng có chút khó chịu, lại mỉm cười khuyên lơn Mạc Ngôn, lúc này nàng không thể không nghĩ đến mẫu thân nàng mất sớm, lúc trước nàng gả cho Phong Lam Cẩn trong lòng không cam lại thấp thỏm, có căm hận đối với Phong Tuyệt Trần. Nhưng đơn độc không có mẫu thân thân nhân chúc phúc lại không còn lời để nói.
Hốc mắt nàng hơi có chút chua xót.
Mấy người miễn cưỡng cười vui, rốt cục tại thời điểm hết thảy đều thu thập thỏa đáng, trời cũng sáng rồi.
Tiểu Vô Ưu cũng tỉnh lại, nhìn tiểu cô cô trang phục xinh đẹp cao hứng hoan hô, rất hưng phấn.
Bên ngoài truyền đến trận trận tiếng vang thanh nhạc cùng tiếng pháo răng rắc vang dội.
Một phòng người nghe người săn sóc dâu hô “Giờ lành đã đến, chú rể tới đón tân nương…” Trong thanh âm vui thích dần dần thay đổi dung nhan.
Mạc Ngôn đích thân đội lên khăn voan màu đỏ tươi cho Phong Hân Duyệt, chờ tầm mắt của nàng bị che đi, nước mắt Mạc Ngôn nhịn hồi lâu rốt cục rơi xuống.
Vân Khanh an ủi đỡ cánh tay Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn liền rưng rưng mang cười cảm khái nói, “Vẫn là con trai tốt, cưới nàng dâu nhiều tri kỷ, nữ nhi có tốt hơn, còn không phải là gả tới nhà người khác làm dâu.”
Một câu nói nói xong không khí trong phòng lại tốt hơn rất nhiều.
Phong Hân Duyệt dậm chân một cái, giận một câu, “Nương!”
“Hảo hảo hảo, ta không nói, không nói.”
Người săn sóc dâu đỡ Phong Hân Duyệt ra khỏi phòng, Vân Khanh cùng với Mạc Ngôn cũng vịn nhau đi theo.
Đến cửa lớn tướng phủ, Bạch Thanh Tiêu một thân hỉ phục đỏ thẫm sắc tinh thần sảng khoái chờ tại đó, trên đường thả rất nhiều đồng tiền, bị tiểu hài tử đến tranh giành, dọc theo đường đi cũng không biết thưởng bao nhiêu người.
Thấy Phong Hân Duyệt được người săn sóc dâu đỡ ra khỏi cửa chính, đôi mắt hắn càng phát ra sáng ngời, làm cho người không dám nhìn thẳng.
Vân Khanh hé miệng cười một tiếng, cảm thấy hết sức vui mừng.
Không biết thời điểm nào, Phong Lam Cẩn đi tới bên người Vân Khanh, thay thế Mạc Ngôn đẩy xe lăn đến bên cạnh nàng, Vân Khanh vịn tay trên xe lăn, cùng Phong Lam Cẩn nhìn nhau cười một tiếng.
Phong Nhiễm Mặc nghiêm túc đem tay Phong Hân Duyệt giao vào trong tay Bạch Thanh Tiêu, vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc, “Hân Duyệt liền giao cho ngươi, đối tốt với nàng.”
“Điệt nhi biết rõ.”
Vân Khanh giễu giễu nói, “Điệt nhi?”
Dung nhan Bạch Thanh Tiêu thanh nhã cũng không nhịn được ửng hồng, trừng Vân Khanh một cái, thấy nàng hé miệng cười nhạt, quay đầu hướng Phong Nhiễm Mặc chắp tay, “Cha!”
Phong Nhiễm Mặc mỉm cười đem tay Phong Hân Duyệt giao vào trong tay Bạch Thanh Tiêu.
Bạch Thanh Tiêu đem Phong Hân Duyệt đưa đến trong kiệu hoa ngồi xuống, người săn sóc dâu cùng nha đầu của nàng đi theo hai bên cỗ kiệu. Bạch Thanh Tiêu hướng chắp tay Phong Nhiễm Mặc mới rời đi.
Đầy viện tân khách đều tản ra, viện tử vốn náo nhiệt ồn ào phảng phất thoáng cái liền lạnh xuống.
Phong Lam Cẩn đem chuyện tình giải quyết tốt giao cho Phong Lan Tinh cùng Phong Lan Nguyệt, hắn lại lôi kéo tay Vân Khanh vào phòng.
Trong phòng đốt lửa than, cùng nhiệt độ phía ngoài chênh lệch có chút lớn, Tử Khâm giúp Vân Khanh cởi xuống áo choàng, Vân Khanh quỷ dị nhìn chằm chằm Tử Khâm thật lâu thẳng đem Tử Khâm nhìn sắc mặt ửng đỏ mới buông tha nàng.
“Tiểu thư…”
“Ta đang suy nghĩ a, Tử Khâm nhà chúng ta cũng không nhỏ, đã đến thời điểm lập gia đình rồi.” Nói xong ánh mắt Vân Khanh lại bay tới trên người Mặc Huyền một thân hắc y không lộ vẻ gì.
Mặc Huyền sắc mặt bất động, phảng phất căn bản cũng không nghe được lời Vân Khanh nói.
Tử Khâm cũng nhìn thấy Mặc Huyền phản ứng, không khỏi có chút nản lòng thoái chí, thản nhiên nói, “Tiểu thư, nô tỳ cả đời đều đi theo ngài.”
“Ai? Vậy cũng không được.” Vân Khanh tròng mắt dạo qua một vòng, nhìn thấy Phong Lam Cẩn hơi có chút buồn cười, nàng khẽ mỉm cười, “Ta hôm kia thấy được một điệt nhi tổng quản trong phủ đến quý phủ nộp sổ sách, Tử Khâm a, ngươi chưa có nhìn thấy, tiểu tử kia bộ dạng thật sự là không tệ, ta hỏi thăm một chút, còn nhỏ tuổi đã là quản sự, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng đấy, ngươi nên cân nhắc thật kỹ lưỡng, đừng chậm trễ.”
Tử Khâm tự giễu nói, “Tiểu thư, nô tỳ chính là một tiểu nha đầu không biết chữ, nào xứng với quản sự người ta.”
“Không thể nói như vậy, ngươi hầu ở bên cạnh ta, trong phủ này ai dám coi thường ngươi?” Vân Khanh ngồi ở bên giường, dựa trên mép giường, cười hì hì nói, “Không chừng hai người các ngươi nhìn nhau lại vừa ý không chừng. Ta sẽ đem hắn gọi đến, ngươi nhìn trước một chút, xem không vừa mắt còn chưa tính, nếu là thấy hợp nhãn, ta liền làm chủ cho các ngươi.”
Tử Khâm lại liếc nhìn Mặc Huyền, phát hiện sắc mặt hắn vẫn bất động như cũ, thu hồi tầm mắt nói, “Đều do tiểu thư làm chủ.” Bộ dáng hơi có chút không quan tâm.
Da mặt Mặc Huyền rốt cục căng lên.
Vân Khanh thấy liền cười trộm, bị Phong Lam Cẩn nhéo nhéo lòng bàn tay.
“Tốt lắm, hôm qua cũng bận rộn một đêm, các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi.”
Tử Khâm thở phào nhẹ nhõm, thi lễ ứng “Dạ”, ngay lập tức ra cửa.
Mặc Huyền cũng đen mặt đi ra khỏi phòng.
Hoàn toàn an tĩnh lại, nụ cười trên mặt Vân Khanh cũng kéo xuống, nàng cúi đầu thở dài một hơi, có chút cô đơn.
Phong Lam Cẩn biết rõ nàng vì sao cô đơn.
“Ta dẫn nàng đi ra ngoài xem một chút đi?” Hắn hỏi dò.
Đáy mắt Vân Khanh lập tức toát ra một tia ánh sáng.
Phong Lam Cẩn bật cười, lại giúp nàng mặc vào quần áo áo choàng, sau đó tự mình cũng thay đổi xiêm y, xoa xoa mái tóc dài của nàng liền thi triển khinh công mang theo nàng nhảy ra khỏi phòng.
Hai người đến thẳng Bạch gia.
Cửa lớn Bạch phủ tân khách tràn đầy, thời điểm Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh đến, kiệu hoa Phong Hân Duyệt cũng vừa vặn đến, Vân Khanh trốn ở góc phòng cười híp mắt nhìn hai người Bạch Thanh Tiêu cùng Phong Hân Duyệt hành lễ.
Lại có một đạo tầm mắt nhu hòa nhảy vào trên người, Vân Khanh kinh ngạc nhìn lại liền thấy được Quân Ly một thân trường bào màu trắng bạc ám vân lẳng lặng đứng tại chỗ ôn nhu cười với nàng.
Vân Khanh không nghĩ tới chỗ ẩn thân bí ẩn như vậy còn có thể bị người phát hiện, khẽ mỉm cười với hắn xem như đáp lễ.
“Phong Lam Cẩn, chúng ta bị phát hiện.”
Trong con ngươi Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một tia u quang, vuốt ve mái tóc dài của nàng, “Không sao.”
Bên kia Bạch Thanh Tiêu đã đá cửa kiệu, cùng Phong Hân Duyệt tay nắm tay bắt đầu nhảy qua chậu than.
Trong chậu than đốt ngọn lửa nhàn nhạt, giữa mùa đông tỏ ra hết sức ấm áp.
Ngay khi Bạch Thanh Tiêu vượt qua chậu than, Phong Hân Duyệt đang muốn đi nhảy qua.
Kinh biến chợt nổi lên!
Vốn là ngọn lửa nho nhỏ trong một khắc kia!
Phóng lên cao!
Bốn phía đều là tân khách thét chói tai kinh hô.
“A – -” Phong Hân Duyệt không phòng bị bị ngọn lửa xông thẳng lên khăn voan, khăn voan đỏ thẫm sắc lập tức bắt lửa.
Bạch Thanh Tiêu sắc mặt trầm xuống, nhanh như tia chớp nắm lấy eo thon Phong Hân Duyệt dẫn nàng rời xa.
Bàn tay vung lên, khăn voan liền rơi trên mặt đất hóa thành tro bụi.
Phong Hân Duyệt sắc mặt trắng bệch, sít sao bắt lấy tà áo Bạch Thanh Tiêu.
Chung quanh tân khách thấy vậy đều ngừng miệng, chỉ là ánh mắt còn trở về càn quét trên thân hai người.
Ngày đại hôn thế nhưng xuất hiện biến cố như vậy… tâm Vân Khanh cũng thu lại.
Phong Lam Cẩn mặt trầm như nước, vừa rồi ánh lửa chợt phóng thân hình hắn cương lại, da thịt trên người đều căng lên, Vân Khanh biết rõ hắn suýt nữa xông ra ngoài, bất quá rốt cuộc vẫn là lý trí chiếm thượng phong, cho nên không có lao ra.
Hôm nay hắn không dùng xe lăn, mặc dù đã dịch dung, nhưng nàng cũng không dịch dung, nếu hắn không quan tâm ngó ngàng xông ra ngoài, làm cho người ngoài thấy hai người bọn họ cô nam quả nữ ở trong góc xem náo nhiệt, chỉ sợ đến ngày mai trong kinh thành tin tức lớn nhất chính là thừa tướng phu nhân không chịu nổi tịch mịch, mang hài tử còn tìm tân hoan.
Có lẽ còn có người sẽ suy đoán cốt nhục trong bụng nàng có phải của Phong Lam Cẩn hay không.
“Bồn lửa kia làm sao lại vô duyên vô cớ dấy lửa?” Vân Khanh thấp giọng hỏi thăm, nếu như là ngày hạ thời tiết khô ráo còn có khả năng, nhưng bây giờ rõ ràng là giữa mùa đông, khí trời khô ráo không nói, lạnh như cắt, cũng không thể dẫn hỏa hoạn.
Hơn nữa lửa kia sớm không đốt muộn không đốt hết lần này tới lần khác tại thời điểm Hân Duyệt nhảy qua chậu than bắt đầu thiêu đốt.
Này quá kỳ hoặc.
“Chàng có muốn để cho Mặc Huyền đem xe lăn dời qua không?”
Phong Lam Cẩn trầm mặt lắc lắc đầu, “Không cần, chúng ta lại nhìn một chút.”
Cửa lớn, gương mặt Bạch Thanh Tiêu cũng lạnh lùng, Vân Khanh chưa từng thấy qua biểu ca sắc mặt khó coi như vậy, hắn lạnh lùng nhìn chậu than kia càng đốt càng lớn, quát lạnh, “Tra! Điều tra kỹ!”
Phong Hân Duyệt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, theo bản năng nhìn Bạch Thanh Tiêu.
Bạch Thanh Tiêu thấy đôi môi nàng đều trắng, biết rõ nàng bình thường rất tùy tiện, nhưng cũng sợ hãi, trong lòng dâng lên thương tiếc, vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng, “Không sao, không sao.”
“Bạch Thanh Tiêu…”
Lúc này Lão thái gia lão phu nhân cùng phụ thân Bạch Dực đều từ trong nhà đi ra, xem cảnh tượng ngoài cửa, sắc mặt bọn họ cũng có chút biến đổi, bất quá vẫn là ứng phó khách nhân trước, phần lớn các tân khách là đại thần trong triều, nguyên một đám cũng có kiến thức, đều là nhân tinh, mặc dù biết một màn vừa rồi hết sức không thích hợp, nhưng mỗi người đều đem tâm tư áp vào trong bụng, cho nên rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Hôn lễ tiếp tục.
Tất cả mọi người phảng phất coi một màn vừa rồi như không có phát sinh qua, vẫn lên tiếng chúc mừng như cũ, nói cười ríu rít.
Chỉ có thái tử Quân Ngạo còn có Quân Mạc, Quân Ly tới tham gia hôn lễ sắc mặt hơi có chút biến hóa…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook