Thừa Tướng Phu Nhân
Quyển 4 - Chương 21: Thâm tình khẩn thiết

Edit: Trảm Phong

Nụ cười của Mạc Ngôn cũng rất mau liền rơi xuống, nàng cũng không biết nghĩ tới điều gì, đôi mắt buồn bã.

“Hay là thôi.”

Trong phủ chuyện nhiều như vậy, Khanh nhi lại gả tiến đến không lâu, tướng công ở nhà còn có thể giúp đỡ Cẩn nhi một chút.

Nay lão hoàng đế tuổi tác đã cao, ngôi vị hoàng đế tranh giành đã đến lúc cấp bách, lúc này đúng là thời điểm loạn nhất, nói không chừng về sau sẽ khó khan hơn, nếu nàng cùng tướng công rời đi, áp lực của Cẩn nhi không phải là càng lớn.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Phu thê đã nhiều năm, Phong Nhiễm Mặc đối với tính tình Mạc Ngôn rõ như bàn tay, lúc này thấy vẻ mặt nàng ảm đạm cũng biết nàng đang nghĩ gì, ánh mắt hắn dịu dàng rơi vào trên người nàng, khóe môi theo bản năng giương cao, nhưng nhìn sắc mặt nàng tái nhợt mất máu, khóe môi hắn vừa nhấc lên liền vô lực rũ xuống. Sờ sờ tóc dài nàng chưa vãn, hắn rất áy náy.

“Ngôn nhi, ta nhớ được hơn hai mươi năm trước đã đáp ứng nàng dẫn nàng đi khắp nơi du ngoạn, nhưng là hứa hẹn này cho tới giờ cũng chưa thể thực hiện. Hôm nay chúng ta đều già rồi, trách nhiệm trên vai cũng nên mất.” Phong Nhiễm Mặc nâng tay nàng lạnh buốt để trong lòng bàn tay tinh tế vuốt ve, tựa hồ muốn làm cho nàng ấm áp, hắn cười khổ, “Ngôn nhi, những năm gần đây ta thực xin lỗi nàng…”

“Tướng công…” Hốc mắt Mạc Ngôn cũng đỏ, “Chàng không có đối xử không tốt với ta, gả cho chàng hơn hai mươi năm, ta rất hạnh phúc.” Là đặc biệt đặc biệt hạnh phúc, trong kinh thành nữ tử nào không hâm mộ nàng?

Tướng công toàn tâm toàn ý đối tốt với mình, không có thê thiếp tranh giành trong đại trạch viện, năm đó bố mẹ chồng còn tại thế đối với nàng cũng càng thêm sủng ái giống như con gái của mình.

Sau khi có hài tử lại càng hơn, Cẩn nhi tuổi còn nhỏ đã trầm ổn hiểu chuyện, đối với nàng lại hiếu thuận có thêm, nữ nhi cùng nàng chung đụng giống như tỷ muội, hai tiểu nhi tử ở bên người lớn lên, cũng hiểu biết vô cùng.

Ngoại trừ một chút âm mưu quỷ kế trên triều đình, còn có một chút thua thiệt đối với con lớn nhất… Nàng thật sự rất hạnh phúc.

Không có Phong Nhiễm Mặc, có ai sẽ bao dung nàng tính tình hai mươi năm như một ngày? Không có Phong Nhiễm Mặc nàng sao có thể nhiều năm như vậy xuống vẫn tùy hứng lớn lối, thiên chân vô tà…

Nàng chớp chớp mắt, đem lệ ý đáy mắt giấu đi, tay nhỏ mềm mại tinh tế bao bọc bàn tay Phong Nhiễm Mặc, trên mặt là mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, “Tốt, chúng ta đi du ngoạn, đi khắp nơi ngắm phong cảnh.”

“Tốt.”

Phong Nhiễm Mặc mỉm cười đưa mắt nhìn nàng, sợi dây trong lòng rốt cục hoàn toàn buông lỏng xuống.

Mặc dù hắn rời đi áp lực trên người Phong Lam Cẩn sẽ tăng hơn nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hắn Ngôn nhi cách hắn rất xa, khi hắn từ trong cung trở lại thấy nàng toàn thân là máu, một khắc kia, tim của hắn cơ hồ ngừng đập.

Sững sờ nhưng không biết thân ở chỗ nào. Chỉ cảm thấy trời đều muốn sụp xuống. Canh giữ ở bên giường của nàng, trong đầu nghiêm túc đem chuyện tình từ ngày thành thân đến giờ suy nghĩ một lần, càng cảm thấy thua thiệt nàng.

Những năm gần đây nàng cùng hắn ứng đối bao nhiêu khó khăn.

Người người đều nói hắn đặt thê tử lên trên đầu, đều nói vợ của hắn là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.

Nhưng bọn họ không biết hắn cũng là nam tử hạnh phúc nhất trên đời này.

Ngôn nhi mặc dù không giúp được hắn ở trên triều đình, nhưng mỗi lần hắn bị triều sự hành hạ bực bội không chịu nổi, bị Khánh Viễn Đế dùng thủ đoạn âm độc hãm hại, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt nàng ngây thơ tươi cười, hắn liền cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Hận không thể hiểu vì sao nam tử khác đều mơ tưởng tam thê tứ thiếp, hắn xem ra, yêu một người chính là toàn tâm toàn ý, nếu tâm có thể phân cho rất nhiều người, vậy cũng không phải chân chính yêu.

Bưng lên chén thuốc trong tay, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, đối với một phòng tiểu bối làm như không thấy, “Ngôn nhi, nên uống thuốc.”

Mặt Mạc Ngôn lập tức xụ xuống.

“Thật đắng…” Vẻ mặt nàng đau khổ cầu khẩn nhìn Phong Nhiễm Mặc.

“Ngôn nhi…”

“Tốt lắm tốt lắm, ta uống là được.” Nàng từ trong tay Phong Nhiễm Mặc tiếp nhận chén thuốc, khổ đại cừu thâm nhìn chén thuốc màu đen tản ra dược chất nồng đậm cay đắng, khẽ cắn răng nhắm mắt lại ôm ý tưởng chết sớm siêu sinh sớm đem chén thuốc lớn đổ xuống, chén thuốc vừa rời miệng, trong miệng đã được đút một khỏa mứt táo, nàng hạnh phúc ngậm táo, con mắt nheo lại.

Phong Nhiễm Mặc thuận tay đem chén thuốc đưa cho Phong Lan Nguyệt, sau đó ôn nhu đem Mạc Ngôn đặt trên gối dựa.

Hắn lúc này mới có tâm tư cẩn thận quan sát Phong Lan Nguyệt cùng Vân Khanh.

Nhìn làn da Phong Lan Nguyệt biến đen con ngươi càng phát ra trầm ổn hắn âm thầm gật đầu, Vân Khanh thì trước sau như một bộ dáng mây trôi nước chảy.

“Cha, người có muốn nghỉ ngơi một lát hay không.” Đứng ở một bên Phong Lan Tinh từ trong quân doanh trở về cũng trầm ổn hơn rất nhiều, hắn vừa biết mẫu thân bị trọng thương liền xin nghỉ trở về nhà, vốn muốn chiếu cố mẫu thân, nhưng phụ thân cũng không cho, bưng trà lấy nước căn bản cũng không mượn tay người khác. Hôm nay mẫu thân rốt cục đã tỉnh lại, hắn nhìn phụ thân bộ dáng già nua, có chút không đành lòng, vội vàng nhẹ giọng nói, “Cha, người đã nhiều ngày không nghỉ ngơi, hôm nay Lan Nguyệt cùng đại ca đại tẩu đã trở về, mẫu thân cũng đã tỉnh, người cũng nên yên tâm nghỉ ngơi.”

“Không có việc gì.” Phong Nhiễm Mặc khoát khoát tay từ trên giường đứng lên, Mạc Ngôn vừa uống xong thuốc lại mới vừa từ trong hôn mê tỉnh táo lại, tinh thần không được, rất nhanh liền ngủ mất, hắn thay Mạc Ngôn chỉnh sửa tư thế ngủ, làm thủ thế, người trong phòng cũng không phát ra nửa điểm thanh âm, vội vàng rón rén ra khỏi phòng.

Đến ngoại thất, Phong Nhiễm Mặc mới cởi xuống vẻ mặt nhu tình, ngược lại biến thành đông lạnh hung ác nham hiểm sắc bén, hắn hỏi Vân Khanh, “Các ngươi một đường trở lại thuận lợi sao?”

Vân Khanh biết rõ ý tứ Phong Nhiễm Mặc, nàng y thực báo cáo, đem đoàn người bọn họ ở Giang Nam gặp được người cùng chuyện, còn có một ít trường ám sát trên đường đều không hề giấu giếm nói cho Phong Nhiễm Mặc.

Công công mặc dù ở trong nhà vĩnh viễn đều là một bộ dáng ôn nhu ấm áp, nhưng Vân Khanh biết rõ hắn không đơn giản, nếu không cũng không thể làm thừa tướng hơn hai mươi năm cũng không bị Khánh Viễn Đế tìm ra sai lầm, hơn nữa từ trên triều đình lui xuống vẫn liên tục bị quan viên trong triều kính yêu.

Hắn kiến thức rộng rãi, nói cho hắn nghe có lẽ có thể giúp Phong Lam Cẩn rất nhiều.

Phong Nhiễm Mặc nghe xong trầm mặc một lát.

Một hồi lâu nhìn cái bàn cười lạnh nói, “Khánh Viễn Đế quả nhiên nhịn không được.”

Vân Khanh đối với hắn bội phục đến cực điểm, thế nhưng từ trong mấy câu vô cùng đơn giản nàng có thể đoán được đợt hắc y nhân thứ hai là Khánh Viễn Đế phái tới.

Nàng có chút nghi hoặc, “Cha, Quân Ngạo dấu riêng mỏ vàng rõ ràng là ý đồ bất chính, nhưng ta không hiểu, vì sao Khánh Viễn Đế còn muốn giúp hắn che lấp.” Đây là chuyện tình nàng vẫn hoang mang, trên đường trở về đã hỏi Phong Lam Cẩn, nhưng bởi vì Quân Ly ở đó, không quá tiện, cho nên sẽ không hỏi.

Khánh Viễn Đế rõ ràng có bệnh đa nghi nặng như vậy, đối với quyền thế lại càng tự mình khống chế, biết rất rõ ràng Quân Ngạo ý đồ bất chính, theo lý thuyết lão cần phải đem chuyện vạch trần, đoạt vị trí thái tử của hắn, dù sao lão cũng không phải chỉ có một đứa con trai này. Thế nhân cũng biết đạo lý dưỡng hổ vi hoạn, vốn có thật nhiều lựa chọn, Khánh Viễn Đế vì sao phải bao che Quân Ngạo.

Chẳng lẽ là một lòng muốn truyền ngôi cho hắn? Cho nên ngay cả hắn có lòng bất chính cũng có thể không so đo sao?

Nàng cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy.

Phong Nhiễm Mặc trầm mặc suy tư một hồi lâu, lại cũng nghĩ không thông khớp xương trong đó.

“Khánh Viễn Đế không phải là người có thể dung người, năm đó hắn còn trẻ tranh giành ngôi vị hoàng đế so với bây giờ còn lợi hại hơn, hắn vốn là hài tử của tiên hoàng do một phi tần không được sủng ái sinh hạ, không phải là con vợ cả cũng không phải con trai lớn, mẫu phi không được sủng ái, hắn lại bằng vào bản lãnh của mình ngồi lên ngôi vị hoàng đế, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào chính là loại người như hắn. Cho nên sau khi hắn leo lên ngôi vị hoàng đế căn bản cũng không quan tâm sử quan ghi lại hắn như thế nào, cũng không quan tâm đại thần trong triều nghị luận như thế nào, trong một năm đem tất cả huynh trưởng, thậm chí còn có em trai còn trong tã lót không đầy hai tuổi tất cả đều dùng hết thủ đoạn sát hại, chỉ lưu lại một Đoan Vương cùng hắn nhất mẫu đồng bào…” Phong Nhiễm Mặc lạnh lùng nói, “Hắn không thể nào dễ dàng tha thứ người ngoài đối với quyền lợi của hắn có lòng mơ ước, dù chỉ là một chút phỏng đoán, hắn đều sẽ đem tất cả khả năng bóp chết trong trứng nước.”

Cho nên hắn căn bản cũng không thể dung nhẫn Quân Ngạo ngấp nghé ngôi vị hoàng đế của hắn.

Nhưng hắn hết lần này tới lần khác liền làm như vậy.

Vân Khanh không nghĩ ra ý tưởng của Khánh Viễn Đế.

“Đừng suy nghĩ.” Phong Nhiễm Mặc thấy tất cả mọi người trong phòng vì hắn phân tích lâm vào trầm tư, không khỏi buông lỏng vẻ mặt, mặc dù không cười, nhưng cả người nhìn qua ấm áp rất nhiều, hắn đứng dậy, “Cẩn nhi nếu đã bày cục thế cùng Tam điện hạ hợp tác, chính là đoán được Khánh Viễn Đế sẽ nửa đường đánh chặn đường hắn, hắn trù hoạch ván cờ tất có nguyên do trong đó, tất nhiên cũng đoán được một ít chuyện mới có thể thử dò xét một hai, nếu không chỉ bằng những người kia Khánh Viễn Đế phái đi làm sao có thể giết được nhân chứng giành được chứng cớ.”

Hiển nhiên, Cẩn nhi là cố ý làm như vậy, hắn nếu đã đoán được Khánh Viễn Đế sẽ từ trong cản trở, vì sao trước đó không đem nhân chứng giấu đi, hoặc là minh tu sạn đạo ám độ trần thương đem nhân chứng tráo đổi len lén vận đến kinh thành. Còn có chuyện tình quan hệ đến võ công của Cẩn nhi, võ công của hắn là lão đầu kia tự mình dạy dỗ, lão nhân kia là một người nghiêm khắc như vậy, trừ phi Cẩn nhi học được chín thành bản lãnh của lão, nếu không tuyệt đối sẽ không để cho hắn xuất sư.

Cẩn nhi xuất sư liền đại biểu võ công của hắn đại có thành tựu.

Dùng hiểu biết của hắn đối với võ công của lão nhân kia, người Khánh Viễn Đế phái tới căn bản không làm gì được hắn.

Nhưng làm Phong Nhiễm Mặc dị thường nghi hoặc còn có cái khác.

Ba nghìn binh lính đi theo Cẩn nhi hiển nhiên là người Khánh Viễn Đế, cho nên thời điểm thích khách đến bọn họ căn bản cũng không có động thủ, nhưng vì sao những thích khách kia lại hoàn toàn không đi tìm Vân Khanh gây phiền toái?

Khánh Viễn Đế không thể nào không biết Vân Khanh cùng Cẩn nhi đi Giang Nam, càng không có khả năng không biết người trong xe ngựa chính là Vân Khanh, võ công Vân Khanh thường thường, cho dù bên cạnh có Mặc Huyền cùng Thanh Loan bảo vệ, cũng dễ đối phó hơn so với Cẩn nhi.

Vì sao bọn họ không chia nhau hành động, chế trụ Vân Khanh lại đi uy hiếp Cẩn nhi đây?

Con ngươi hắn âm trầm không khỏi đặt ở trên người Vân Khanh, như có điều suy nghĩ.

Nhưng không có mở miệng hỏi thăm, chỉ thản nhiên nói, “Các ngươi mới vừa trở về, tàu xe mệt nhọc cũng mệt mỏi, đi về nghỉ trước, có chuyện gì chờ Cẩn nhi từ trong cung trở lại nói sau.”

“Cha, người cũng phải hảo hảo bảo trọng thân thể!” trong lòng Vân Khanh có chút xúc động, “Mẫu thân cũng sẽ khá hơn.”

Nghe Vân Khanh nhắc tới Mạc Ngôn, sắc mặt Phong Nhiễm Mặc ngưng lại, cười nhạt một tiếng, không có bác thể diện con dâu.

“Ta biết rõ, con mới từ Giang Nam trở lại, nghỉ ngơi hai ngày cũng về nhà mẹ đẻ xem một chút. Trong khoảng thời gian này…” Phong Nhiễm Mặc châm chước tìm từ, “Vân phủ không thật là tốt…”

Trong lòng Vân Khanh lộp bộp một cái!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương