Thừa Tướng Phu Nhân
-
Quyển 4 - Chương 2: Vân Khanh ghen
Edit: Trảm Phong
Chờ thứ sử Triệu Tiền ra khỏi phòng, Vân Khanh lúc này mới cười cười nhìn Phong Lam Cẩn, ánh mắt của nàng cũng chuyển đến bức tranh chữ trong phòng, tranh chữ là một bức tranh sơn thủy phóng khoáng, văn chương nồng hậu, huy bút tiêu sái tự nhiên, có thể nhìn ra được người vẽ tranh tính tình thập phần thong dong. Bức tranh vẽ cảnh vật vô cùng đơn giản, lại hàm chứa hơi thở tự do điền viên.
Vân Khanh cười nói, “Triệu Tiền cũng hạ công phu, lại biết rõ chàng thích tranh chữ của Vương Miểu tiên sinh. Còn đặc biệt treo ở chỗ này, cái tâm ý này…” Vân Khanh tặc tặc có tiếng, trêu tức.
Làm thê tử Phong Lam Cẩn, nàng tự nhiên đối với những thứ Phong Lam Cẩn yêu thích có chỗ hiểu rõ, trong ngoài thư phòng hắn treo trên vách tường cơ hồ đều là tranh chữ của Vương Miểu, Vương Miểu là đại nho đương thời, tính tình làm càn không kềm chế được, cùng một thân phận khác của Phong Lam Cẩn – Phong Tuyệt Trần có mười phần giống nhau. Hắn tiêu sái như gió, ngạo nghễ ngông nghênh. Hết sức có tài, đã từng là nhân vật phong vân trong triều, một cái thân phận càng thêm nổi danh là lão sư của đương kim Khánh Viễn Đế. Đã từng giữ chức vị thái phó.
Bất quá tính tình hắn cũng không thích quan trường, cho nên ngay lúc tiền đồ bừng sáng đột nhiên đề xuất từ quan với Khánh Viễn Đế, Khánh Viễn Đế nhiều lần giữ lại cũng không thể lưu được hắn.
Cả đời Vương Miểu lão tiên sinh cũng không thành thân, sau khi từ quan liền ẩn cư rừng núi, từ đó về sau trải qua cuộc sống thập phần nhàn nhã. Sau khi hắn qua đời, tất cả tranh chữ của hắn đều thành trân phẩm ngàn vàng khó mua, cộng thêm nguyên vốn có rất nhiều người yêu thích hắn, tranh chữ hắn vừa hiện thế cơ hồ đều bị cất giấu.
Hiện tại đã rất ít thấy được.
Phong Lam Cẩn làm người an phận, hắn thích tranh chữ của Vương Miểu lão tiên sinh trong kinh thành cũng không có bao nhiêu người biết rõ, mà Triệu Tiền lại trong hơn mười ngày ngắn ngủi tra được Phong Lam Cẩn thích tranh chữ của Vương Miểu hơn nữa hợp ý tìm được tranh chữ của Vương Miểu lão tiên sinh, tuyệt đối mất không ít tâm tư tư.
Phong Lam Cẩn thì nghĩ xa hơn, có tài lực cùng nhân lực như thế, chỉ sợ không phải một thứ sử có thể ứng phó.
Vân Khanh giễu cợt nói, “Nếu đem tâm tư nịnh nọt của người này đổi thành vì dân chúng mưu phúc, hiện tại dân chúng Giang Nam cũng không trở thành như thế.”
Quan viên như vậy người người căm hận, thân ở đây lại không mưu chính, qua các triều đại đổi thay đã như thế, nhưng muốn thay đổi cũng không thể nào hạ thủ. Đây mới là chỗ làm người ta không biết làm sao.
Phong Lan Nguyệt một thân xiêm y mộc mạc giống như gã sai vặt cùng Vân Khanh có cùng ý tưởng, hắn nhớ trên đường tới Giang Nam nhìn qua những ruộng lúa vô cùng thê thảm, mi tâm một mảnh lạnh lùng, “Trong triều có nhiều sâu mọt như vậy, hết lần này tới lần khác Khánh Viễn Đế còn tập trung tinh thần đem tâm tư đều đặt ở chỗ khác, chẳng hề biết chỉ có làm cho dân chúng sống tốt, ngôi vị hoàng đế của hắn mới có thể làm an ổn. Tập trung tinh thần đem Phong gia chúng ta đặt ở vị trí nguy hiểm nhất, quả thực quá mức buồn cười.”
Trong lòng Phong Lam Cẩn vừa động, ánh mắt lóe lên một cái.
“A? Lan Nguyệt, nếu đệ là Khánh Viễn Đế đệ sẽ làm như thế nào?”
Vân Khanh cả kinh, kinh ngạc nhìn Phong Lam Cẩn, giả thiết này không khỏi quá lớn mật.
Phong Lan Nguyệt cũng hơi sững sờ, nhưng không có kinh hoảng, hắn bình tĩnh suy nghĩ một chút, “Đều nói nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, những lời này tiểu đệ hiểu rõ, bách tính an cư lạc nghiệp mới là chuyện một hoàng đế nên làm, nếu không khiến cho dân chúng lầm than, không cần quan viên trong triều phản đối, dân chúng liền giương cờ mưu phản. Nếu hoàng đế có thể làm cho dân chúng ăn no mặc ấm, bọn họ tự nhiên sẽ ủng hộ hoàng đế, nếu có người tạo phản, không cần hoàng đế xuất binh, dân chúng phản đối cũng có thể làm cho người mưu phản xuống đài.”
Phong Lam Cẩn gật gật đầu, khẽ mỉm cười, “Đệ có giác ngộ như vậy…” Hắn phảng phất như cảm thán, tán thưởng nói, “… Rất tốt!”
Lần đầu tiên được huynh trưởng sùng bái từ thuở nhỏ tán dương như vậy, Phong Lan Nguyệt mặt đỏ thẫm.
Ngồi xe ngựa hơn mười ngày rốt cục có thể nghỉ ngơi thật tốt, Phong Lam Cẩn được Triệu Tiền an trí ở phòng hiện tại, Phong Lan Nguyệt vì là gã sai vặt hầu hạ Phong Lam Cẩn, chỉ vì không để cho khác người hoài nghi, nên đến ở trong phòng kế. Vân Khanh lần này dùng thân phận trợ lý Phong Lam Cẩn đến Giang Nam, cho nên đãi ngộ so với Phong Lan Nguyệt khá hơn một chút, cùng đãi ngộ với Khương Mạt, ở tại nhà chính cách vách Phong Lam Cẩn.
Vân Khanh không có cự tuyệt nha đầu Triệu Tiền phái tới hầu hạ, chỉ là thời điểm tắm rửa không để cho người thân cận.
Không biết Triệu Tiền có tâm tư gì, cho Phong Lam Cẩn hai tiểu nha đầu dung mạo tuyệt mỹ, hơn nữa khí chất dịu dàng, Vân Khanh nghỉ ngơi xong một hồi đến trong phòng Phong Lam Cẩn nhìn thấy hai người cười lạnh không ngừng.
Triệu Tiền này, quả nhiên là đem tâm tư đều đặt ở chỗ khác.
Trong lòng hừ lạnh, ánh mắt lại đặt ở trên người hai nữ tử kia, chỉ thấy hai nữ tử đại khái mười lăm mười sáu tuổi, đúng là chiêu hoa xuân xanh, dung mạo khỏi phải nói, làn da cũng thập phần nhẵn nhụi, ngón tay mềm mại tinh tế trơn mịn, làn da trên mặt cũng tựa như tuyết đầu mùa, hai Nga Mi này lúc nhìn Phong Lam Cẩn ánh mắt lộ ra ngượng ngùng.
Đây chỉ là tỳ nữ sao, tiểu thư khuê các có thể bảo dưỡng thành như vậy cũng rất khó khăn đi?!
Cô gái Giang Nam cùng cô gái kinh thành có chút bất đồng, lại nói tới Vân Khanh cũng coi như nửa nhân sĩ kinh thành, mẫu thân là cô gái kinh thành, mà phụ thân lại là nhân sĩ Giang Nam, thuở nhỏ nàng lớn lên ở kinh thành, ăn mì chiếm đa số, cho nên nhìn qua cùng cô gái Giang Nam cũng có khác nhau rất rõ ràng. Da của nàng cũng vô cùng nhẵn nhụi, dung mạo cũng là trung thượng, thế nhưng không có cái loại thướt tha nhỏ nhắn xinh xắn như cô gái Giang Nam, thái độ làm rung động lòng người. Cũng là vì thế, Vân Khanh ở trong kinh thành nữ cải trang nam có vẻ hết sức đơn bạc, nhưng là ở Giang Nam giả trang nam tử ngược lại không có loại sầu lo này. Nam tử Giang Nam phần lớn trắng nõn gầy yếu, nam sinh nữ tướng cũng không ít.
Ăn mặc cũng bất đồng, cô gái kinh thành phần lớn dùng đoan trang xinh đẹp là chính, cho nên xiêm y phần lớn đều trung quy trung củ, nhưng cô gái Giang Nam cũng không giống nhau, xiêm y đủ loại phong cách tầng tầng lớp lớp, cho nên them chút thời gian xiêm y Giang Nam đều quá hạn, đến trong kinh thành mới bắt đầu lưu hành. Trong đó cũng có nguyên nhân do Giang Nam giàu có và đông đúc. Nhưng hai cô gái trước mắt này ăn mặc chỉ sợ ngay cả một ít cô gái Giang Nam đều không tiếp thụ được. Hai nữ tử mặc thập phần lớn mật, vào thu khí trời lạnh dần thế nhưng chỉ mặc một tầng lũng khói sa mỏng, eo thon căng bó, lộ ra đường cong hoàn mỹ, thể cốt gầy như vậy nhưng trước ngực ba đào mãnh liệt, càng làm dáng vẻ thân thể thướt tha mềm mại.
Vân Khanh thấy trong lòng cọ lửa bùng lên, Triệu Tiền này thật là to gan! Thế nhưng dám tìm cô gái đến công khai dẫn dụ tướng công nàng!
Đáng giận hơn là, Phong Lam Cẩn chết tiệt khốn kiếp kia thế nhưng một chút bày tỏ cũng không có, khốn kiếp, tâm tư Triệu Tiền rõ ràng như vậy, hắn lại vẫn đem hai tỳ nữ này thu đến.
Vân Khanh nghĩ tới “Bánh bao hấp” trước ngực mình tức muốn hộc máu.
Nữ nhân luôn sẽ dưới tình huống như thế sinh ra tâm lý thác loạn nào đó, cho nên Vân Khanh cũng không ngoại lệ trúng chiêu, biết rất rõ ràng Phong Lam Cẩn không thể nào làm ra chuyện thực xin lỗi nàng, nhưng lời nói ê ẩm lại không khống chế bật thốt ra.
“Phong thừa tướng rất khoái tai đắc ý, có mỹ nhân làm bạn, rất khoái hoạt đi!”
Một cô gái trong đó đang mài mực cho Phong Lam Cẩn lập tức xấu hổ đỏ mặt, lấy ánh mắt len lén liếc Phong Lam Cẩn một cái, lúc nhìn đáy mắt hắn tách ra vui vẻ ôn hòa như ánh mặt trời, tim đập lập tức lại ngừng một nhịp, sắc mặt vui mừng.
Vốn Triệu đại nhân cho hai người các nàng phục vụ đại nhân vật, hai người các nàng còn không quá vui lòng, nghĩ tới người có thể làm cho thứ sử đại nhân nịnh bợ nhất định là quan chức hết sức cao, mà quan lớn bình thường đồng thời cũng là người cao tuổi, hai người tỷ muội các nàng đương tuổi hoa, nghĩ tới nếu có tiền đồ tốt có thể leo lên làm chính thất một tiểu quan cũng rất tốt, còn nếu vô danh vô phận đi theo đại quan như vậy, người ta là tới Giang Nam làm nhiệm vụ, chờ thời điểm hồi kinh chẳng lẽ còn có thể mang theo các nàng?
Nhưng khi nhìn thấy Phong Lam Cẩn hai tỷ muội các nàng liền hoàn toàn sợ ngây người, nam tử trước mắt một thân tử y nhạt nhẽo, vui vẻ ôn hòa, mặt như quan ngọc, mặc dù chân tàn tật, nhưng không thể tạo thành ảnh hưởng đối với ấn tượng toàn thể của hắn, tướng mạo này làm hai tỷ muội các nàng khuynh tâm, huống chi người ta còn là thừa tướng một quốc gia đấy.
Cho nên, hai tỷ muội thấy Phong Lam Cẩn không có phản bác lời Vân Khanh nói, trên mặt không che dấu được vui sướng.
Mà Vân Khanh vừa nói ra liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, lời nói này sao chua vậy. Bất quá thật may người khác nghe vào bất quá là trêu chọc, ngược lại cũng không nghe ra cái gì khác.
Phong Lam Cẩn nghe được ánh mắt lại sáng ngời, lẳng lặng mỉm cười nhìn nàng, không nói lời nào.
Vân Khanh đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng. Che giấu hừ một tiếng, nhìn cô gái sau lưng Phong Lam Cẩn thẹn thùng, sắc mặt lạnh lẽo, “Tướng gia ở chỗ này phong lưu khoái hoạt như thế, chị dâu trong kinh thành mà thấy không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.”
Nàng tận lực tăng thêm hai chữ “Chị dâu” này, chính là muốn nói cho hai nữ tử kia biết Phong Lam Cẩn là danh hoa có chủ, nhưng hai người vẫn thẹn thùng vô hạn như cũ, phảng phất căn bản không bị “Chị dâu” kia bình thường, Vân Khanh nhìn một hồi nổi cáu.
Phong Lan Nguyệt vốn giả dạng làm gã sai vặt ở trong phòng thêm nước hầu hạ, lúc này nghe lời Vân Khanh nói khóe miệng giật giật, thức thời từ trong nhà lui ra ngoài, hắn nháy mắt cho hai nữ tử kia, ra hiệu hai người theo hắn đi ra ngoài, nhưng hai nữ tử kia giống như là trong nháy mắt bị mù, đối với ánh mắt Phong Lan Nguyệt làm như không thấy.
Phong Lan Nguyệt nghĩ tới phong cách làm việc chị dâu ở nhà mạnh mẽ vang dội, lại nghĩ thời điểm ở trong phủ ca ca sủng ái chị dâu như thế nào, thay hai nữ tử mặc niệm thời gian một nén nhang, sau đó liền chậm cước bộ ra khỏi phòng.
Khóe môi Phong Lam Cẩn vui vẻ càng nhu hòa.
“Sao ngươi lại tới đây?” Ngồi xe ngựa lâu như vậy sao không có nghỉ ngơi nhiều một chút.
Vân Khanh trong nháy mắt xù lông, đáy mắt lửa giận bốn phía, hừ lạnh nói, “U, đây là chê ta ngại mắt người đi, đúng lúc ta ngủ không được ngon giấc, sẽ không quấy rầy người phong lưu khoái hoạt.”
Nói xong ánh mắt nàng hung tợn nhìn Phong Lam Cẩn, định phẩy tay áo bỏ đi.
Hai tiểu nha hoàn hầu hạ lại cứ cảm thấy Phong Lam Cẩn đối với các nàng thập phần có hảo cảm, một người trong đó phảng phất như bị Vân Khanh hù, vẻ mặt lã chã chực khóc, mềm mại dựa sát vào bên người Phong Lam Cẩn, ba đào trước ngực áp vào trên cánh tay của hắn.
“Tướng gia, vị công tử này thật hung dữ a, hù đến ta.”
Âm thanh kia mềm mại làm ra vẻ Vân Khanh nghe được gần như muốn nôn mửa.
Không thể chịu được nữa!
Không thể nhịn được nữa liền không cần nhịn nữa!
Cước bộ Vân Khanh nguyên bổn định đạp ra khỏi cửa phòng sinh sinh dừng lại, thân thể nàng uốn éo thành một đạo đường cong không thể tưởng tượng nổi, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng đối với hai nữ tử.
Lộ ra răng trắng.
Một chân nàng bước ra lại đạp trở lại, hai tay chắp ở sau người, ưu nhã vạn phần lại bước trở về.
Phong Lam Cẩn vừa nhìn đáy mắt nàng vui vẻ quỷ dị liền lộ ra một nụ cười sủng ái.
“Ngươi cảm thấy ta hung?”
Vân Khanh cười tủm tỉm nhìn cô gái vừa nói, nàng kia không nghĩ tới Vân Khanh đi rồi còn có thể trở về, cũng không nghĩ tới hắn ngay trước mặt thừa tướng thế nhưng cũng dám làm càn như thế, lúng túng trốn sau lưng Phong Lam Cẩn, cũng không dám chống lại ánh mắt Vân Khanh.
Vân Khanh lại quỷ dị cười một tiếng, trực tiếp đem xe lăn Phong Lam Cẩn kéo ra, làm cho nàng kia không có chỗ trốn, Vân Khanh đem cô gái từ trên xuống dưới tựa như rau cải trắng ở chợ tỉ mỉ cẩn thận dò xét một phen, sau cùng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Từng chữ từng câu phun ra đối bình luận.
“Ngực, lớn, không, não!”
“Ngươi…” Nàng kia vành mắt ửng hồng, trực giác nhìn Phong Lam Cẩn, thấy tinh mâu hắn vẫn ôn nhuận như lúc ban đầu, phảng phất hoàn toàn không có nghe được lời Vân Khanh nói. Nàng nghĩ tới dùng vẻ thùy mị của mình khi nào lại chịu tức như này, nghe nói nam tử trước mắt này cũng bất quá là một trợ lý mà thôi. Lại nghĩ tới lời Triệu đại nhân hứa hẹn, chỉ cần hầu hạ tốt tướng gia, về sau không phải muốn gió được gió muốn mưa được mưa?
Nghĩ tới đây, lá gan cô gái lại lớn hơn, lông mày nàng dựng lên, khiển trách, “Ngươi thật to gan, ở trước mặt tướng gia cũng dám nói như thế.”
“Tặc tặc…” Vân Khanh tiếp tục châm chọc nàng, “Nói ngươi không có đầu óc ngươi thật đúng là không có đầu óc, ta nếu đã dám ở trước mặt Phong Lam Cẩn nói như vậy, tự nhiên không sợ hắn trách tội ta, ngươi dám bao biện thay hắn dạy dỗ ta. Chớ không phải ngươi tự cho mình là thừa tướng phu nhân? Đừng nói là ngươi, cho dù thật sự là thừa tướng phu nhân đến đây, ở trước mặt ta nàng cũng tuyệt không dám mắng ta một câu.”
Phong Lam Cẩn bật cười, chính quy thừa tướng phu nhân đang ở trước mắt, ai sẽ không có việc gì chửi chính mình?!
Nàng kia lại hoảng hồn, nghe được Vân Khanh gọi thẳng tên Phong Lam Cẩn, trong lòng nàng nhảy dựng lên, dùng con mắt nhìn thoáng qua Phong Lam Cẩn, phát hiện trợ lý này nói như vậy mà sắc mặt hắn vẫn ôn nhuận như cũ, trong lòng co rút, hiểu lời ấy của Vân Khanh không giả.
Con mắt nàng biến ảo nhiều lần, cuối cùng ngượng ngùng cười một tiếng, “Công tử nói đùa, nô tỳ thuở nhỏ lớn lên tại Giang Nam cũng chưa từng thấy qua quan lớn, kính xin công tử chớ có cùng nô tỳ so đo.”
Còn tốt, tự xưng từ ta biến thành nô tỳ, tính các nàng còn nhận ra thân phận của mình.
“So đo với ngươi bản công tử còn sợ sẽ hạ thấp nhân phẩm của mình.” Vân Khanh miễn cưỡng cười một tiếng, “Bản công tử cùng tướng gia còn có chuyện muốn thương nghị, hai vị cô nương có muốn lưu lại tiếp tục nghe hay không?”
“Nô tỳ không dám.” Tình huống như thế lại lưu lại, vậy thì thật không có nhãn lực.
Nói xong, hai người lại không dám dừng lại, vội thi lễ, ai oán nhìn Phong Lam Cẩn ngay lập tức từ trong nhà lui ra ngoài.
Vân Khanh hung hăng trợn mắt nhìn Phong Lam Cẩn, không nói một lời định sải bước rời đi.
“Ha ha…” Hắn hoạt động xe lăn trong nháy mắt lách mình đến bên cạnh nàng, cười vui vẻ, “Tức giận?”
“Không dám không dám, tại hạ một trợ lý nho nhỏ nào dám giận thừa tướng đại nhân.” Vân Khanh vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói, “Tướng gia mới vừa rồi không phải chê ta vướng bận sao, hiện tại ta cho tướng gia một mình, tướng gia thích nháo như thế nào liền nháo như thế, dù sao thừa tướng phu nhân ở trong kinh thành cũng nhìn không thấy.”
Phong Lam Cẩn đáy mắt vui vẻ dạt dào, “Vậy ngươi nói bản tướng nên nháo như thế nào?”
“Hừ!” Vân Khanh lạnh mặt, “Tướng gia là thừa tướng một nước, không phải là muốn như thế nào liền như thế đó, có ai có thể miễn cưỡng người a.”
Đây là đang trách cứ hắn nhận lấy hai tỳ nữ kia đây.
Phong Lam Cẩn mỉm cười giải thích, “Lúc Triệu đại nhân đưa người đến ta cho rằng chính là hai tỳ nữ bình thường tới hầu hạ ăn, mặc, ở, đi lại, cũng không để ở trong lòng liền đồng ý, ai biết hắn mang đến hai người như vậy. Ta đã đáp ứng đến lúc đó lại thay đổi há không phải cố ý tránh hiềm nghi? Đến lúc đó nàng chẳng phải là càng muốn ăn dấm chua!”
Vân Khanh trong nháy mắt xù lông, miễn cưỡng biện giải cho mình, “Ai nói ta ghen tị, ta chỉ là nhìn hai nữ tử kia không phải là người đứng đắn, chàng nhìn ngón tay hai người kia, vừa nhìn chính là không có làm việc nặng nhọc, các nàng tới hầu hạ chàng ăn, mặc, ở, đi lại khẳng định không được.”
Lời nói như thế, trong lòng đồng ý Phong Lam Cẩn thuyết pháp, nếu hai tỳ nữ đẹp xấu đối với hắn mà nói cũng không có cái gì khác nhau, nếu là hắn cố ý tránh ngại làm cho hai người trở về, nàng mới thật sự khó chịu.
Phong Lam Cẩn nghe nàng ngụy biện cười nhạt một tiếng, cũng không đâm phá lời nói dối vụng về của nàng, trong phòng một mảnh ấm áp.
Đột nhiên, vui vẻ trên mặt Phong Lam Cẩn thu lại, không lâu sau, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa dè dặt của Giang Nam thứ sử Triệu Tiền, “Thừa tướng đại nhân, nghe nói người đã dậy, hạ quan đã chuẩn bị tốt dạ tiệc, đại nhân lúc này có tiện động thân?”
Sắc mặt Phong Lam Cẩn nghiêm túc, cùng Vân Khanh liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt hai người đều thoáng hiện lên một tia tâm tình.
Màn kịch hay đến đây!
Những quan viên này đi hay là ở, liền xem yến tiệc đêm nay biểu hiện như thế nào!
Chỉ hi vọng, những quan phụ mẫu địa phương này không để cho bọn họ thất vọng.
Chờ thứ sử Triệu Tiền ra khỏi phòng, Vân Khanh lúc này mới cười cười nhìn Phong Lam Cẩn, ánh mắt của nàng cũng chuyển đến bức tranh chữ trong phòng, tranh chữ là một bức tranh sơn thủy phóng khoáng, văn chương nồng hậu, huy bút tiêu sái tự nhiên, có thể nhìn ra được người vẽ tranh tính tình thập phần thong dong. Bức tranh vẽ cảnh vật vô cùng đơn giản, lại hàm chứa hơi thở tự do điền viên.
Vân Khanh cười nói, “Triệu Tiền cũng hạ công phu, lại biết rõ chàng thích tranh chữ của Vương Miểu tiên sinh. Còn đặc biệt treo ở chỗ này, cái tâm ý này…” Vân Khanh tặc tặc có tiếng, trêu tức.
Làm thê tử Phong Lam Cẩn, nàng tự nhiên đối với những thứ Phong Lam Cẩn yêu thích có chỗ hiểu rõ, trong ngoài thư phòng hắn treo trên vách tường cơ hồ đều là tranh chữ của Vương Miểu, Vương Miểu là đại nho đương thời, tính tình làm càn không kềm chế được, cùng một thân phận khác của Phong Lam Cẩn – Phong Tuyệt Trần có mười phần giống nhau. Hắn tiêu sái như gió, ngạo nghễ ngông nghênh. Hết sức có tài, đã từng là nhân vật phong vân trong triều, một cái thân phận càng thêm nổi danh là lão sư của đương kim Khánh Viễn Đế. Đã từng giữ chức vị thái phó.
Bất quá tính tình hắn cũng không thích quan trường, cho nên ngay lúc tiền đồ bừng sáng đột nhiên đề xuất từ quan với Khánh Viễn Đế, Khánh Viễn Đế nhiều lần giữ lại cũng không thể lưu được hắn.
Cả đời Vương Miểu lão tiên sinh cũng không thành thân, sau khi từ quan liền ẩn cư rừng núi, từ đó về sau trải qua cuộc sống thập phần nhàn nhã. Sau khi hắn qua đời, tất cả tranh chữ của hắn đều thành trân phẩm ngàn vàng khó mua, cộng thêm nguyên vốn có rất nhiều người yêu thích hắn, tranh chữ hắn vừa hiện thế cơ hồ đều bị cất giấu.
Hiện tại đã rất ít thấy được.
Phong Lam Cẩn làm người an phận, hắn thích tranh chữ của Vương Miểu lão tiên sinh trong kinh thành cũng không có bao nhiêu người biết rõ, mà Triệu Tiền lại trong hơn mười ngày ngắn ngủi tra được Phong Lam Cẩn thích tranh chữ của Vương Miểu hơn nữa hợp ý tìm được tranh chữ của Vương Miểu lão tiên sinh, tuyệt đối mất không ít tâm tư tư.
Phong Lam Cẩn thì nghĩ xa hơn, có tài lực cùng nhân lực như thế, chỉ sợ không phải một thứ sử có thể ứng phó.
Vân Khanh giễu cợt nói, “Nếu đem tâm tư nịnh nọt của người này đổi thành vì dân chúng mưu phúc, hiện tại dân chúng Giang Nam cũng không trở thành như thế.”
Quan viên như vậy người người căm hận, thân ở đây lại không mưu chính, qua các triều đại đổi thay đã như thế, nhưng muốn thay đổi cũng không thể nào hạ thủ. Đây mới là chỗ làm người ta không biết làm sao.
Phong Lan Nguyệt một thân xiêm y mộc mạc giống như gã sai vặt cùng Vân Khanh có cùng ý tưởng, hắn nhớ trên đường tới Giang Nam nhìn qua những ruộng lúa vô cùng thê thảm, mi tâm một mảnh lạnh lùng, “Trong triều có nhiều sâu mọt như vậy, hết lần này tới lần khác Khánh Viễn Đế còn tập trung tinh thần đem tâm tư đều đặt ở chỗ khác, chẳng hề biết chỉ có làm cho dân chúng sống tốt, ngôi vị hoàng đế của hắn mới có thể làm an ổn. Tập trung tinh thần đem Phong gia chúng ta đặt ở vị trí nguy hiểm nhất, quả thực quá mức buồn cười.”
Trong lòng Phong Lam Cẩn vừa động, ánh mắt lóe lên một cái.
“A? Lan Nguyệt, nếu đệ là Khánh Viễn Đế đệ sẽ làm như thế nào?”
Vân Khanh cả kinh, kinh ngạc nhìn Phong Lam Cẩn, giả thiết này không khỏi quá lớn mật.
Phong Lan Nguyệt cũng hơi sững sờ, nhưng không có kinh hoảng, hắn bình tĩnh suy nghĩ một chút, “Đều nói nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, những lời này tiểu đệ hiểu rõ, bách tính an cư lạc nghiệp mới là chuyện một hoàng đế nên làm, nếu không khiến cho dân chúng lầm than, không cần quan viên trong triều phản đối, dân chúng liền giương cờ mưu phản. Nếu hoàng đế có thể làm cho dân chúng ăn no mặc ấm, bọn họ tự nhiên sẽ ủng hộ hoàng đế, nếu có người tạo phản, không cần hoàng đế xuất binh, dân chúng phản đối cũng có thể làm cho người mưu phản xuống đài.”
Phong Lam Cẩn gật gật đầu, khẽ mỉm cười, “Đệ có giác ngộ như vậy…” Hắn phảng phất như cảm thán, tán thưởng nói, “… Rất tốt!”
Lần đầu tiên được huynh trưởng sùng bái từ thuở nhỏ tán dương như vậy, Phong Lan Nguyệt mặt đỏ thẫm.
Ngồi xe ngựa hơn mười ngày rốt cục có thể nghỉ ngơi thật tốt, Phong Lam Cẩn được Triệu Tiền an trí ở phòng hiện tại, Phong Lan Nguyệt vì là gã sai vặt hầu hạ Phong Lam Cẩn, chỉ vì không để cho khác người hoài nghi, nên đến ở trong phòng kế. Vân Khanh lần này dùng thân phận trợ lý Phong Lam Cẩn đến Giang Nam, cho nên đãi ngộ so với Phong Lan Nguyệt khá hơn một chút, cùng đãi ngộ với Khương Mạt, ở tại nhà chính cách vách Phong Lam Cẩn.
Vân Khanh không có cự tuyệt nha đầu Triệu Tiền phái tới hầu hạ, chỉ là thời điểm tắm rửa không để cho người thân cận.
Không biết Triệu Tiền có tâm tư gì, cho Phong Lam Cẩn hai tiểu nha đầu dung mạo tuyệt mỹ, hơn nữa khí chất dịu dàng, Vân Khanh nghỉ ngơi xong một hồi đến trong phòng Phong Lam Cẩn nhìn thấy hai người cười lạnh không ngừng.
Triệu Tiền này, quả nhiên là đem tâm tư đều đặt ở chỗ khác.
Trong lòng hừ lạnh, ánh mắt lại đặt ở trên người hai nữ tử kia, chỉ thấy hai nữ tử đại khái mười lăm mười sáu tuổi, đúng là chiêu hoa xuân xanh, dung mạo khỏi phải nói, làn da cũng thập phần nhẵn nhụi, ngón tay mềm mại tinh tế trơn mịn, làn da trên mặt cũng tựa như tuyết đầu mùa, hai Nga Mi này lúc nhìn Phong Lam Cẩn ánh mắt lộ ra ngượng ngùng.
Đây chỉ là tỳ nữ sao, tiểu thư khuê các có thể bảo dưỡng thành như vậy cũng rất khó khăn đi?!
Cô gái Giang Nam cùng cô gái kinh thành có chút bất đồng, lại nói tới Vân Khanh cũng coi như nửa nhân sĩ kinh thành, mẫu thân là cô gái kinh thành, mà phụ thân lại là nhân sĩ Giang Nam, thuở nhỏ nàng lớn lên ở kinh thành, ăn mì chiếm đa số, cho nên nhìn qua cùng cô gái Giang Nam cũng có khác nhau rất rõ ràng. Da của nàng cũng vô cùng nhẵn nhụi, dung mạo cũng là trung thượng, thế nhưng không có cái loại thướt tha nhỏ nhắn xinh xắn như cô gái Giang Nam, thái độ làm rung động lòng người. Cũng là vì thế, Vân Khanh ở trong kinh thành nữ cải trang nam có vẻ hết sức đơn bạc, nhưng là ở Giang Nam giả trang nam tử ngược lại không có loại sầu lo này. Nam tử Giang Nam phần lớn trắng nõn gầy yếu, nam sinh nữ tướng cũng không ít.
Ăn mặc cũng bất đồng, cô gái kinh thành phần lớn dùng đoan trang xinh đẹp là chính, cho nên xiêm y phần lớn đều trung quy trung củ, nhưng cô gái Giang Nam cũng không giống nhau, xiêm y đủ loại phong cách tầng tầng lớp lớp, cho nên them chút thời gian xiêm y Giang Nam đều quá hạn, đến trong kinh thành mới bắt đầu lưu hành. Trong đó cũng có nguyên nhân do Giang Nam giàu có và đông đúc. Nhưng hai cô gái trước mắt này ăn mặc chỉ sợ ngay cả một ít cô gái Giang Nam đều không tiếp thụ được. Hai nữ tử mặc thập phần lớn mật, vào thu khí trời lạnh dần thế nhưng chỉ mặc một tầng lũng khói sa mỏng, eo thon căng bó, lộ ra đường cong hoàn mỹ, thể cốt gầy như vậy nhưng trước ngực ba đào mãnh liệt, càng làm dáng vẻ thân thể thướt tha mềm mại.
Vân Khanh thấy trong lòng cọ lửa bùng lên, Triệu Tiền này thật là to gan! Thế nhưng dám tìm cô gái đến công khai dẫn dụ tướng công nàng!
Đáng giận hơn là, Phong Lam Cẩn chết tiệt khốn kiếp kia thế nhưng một chút bày tỏ cũng không có, khốn kiếp, tâm tư Triệu Tiền rõ ràng như vậy, hắn lại vẫn đem hai tỳ nữ này thu đến.
Vân Khanh nghĩ tới “Bánh bao hấp” trước ngực mình tức muốn hộc máu.
Nữ nhân luôn sẽ dưới tình huống như thế sinh ra tâm lý thác loạn nào đó, cho nên Vân Khanh cũng không ngoại lệ trúng chiêu, biết rất rõ ràng Phong Lam Cẩn không thể nào làm ra chuyện thực xin lỗi nàng, nhưng lời nói ê ẩm lại không khống chế bật thốt ra.
“Phong thừa tướng rất khoái tai đắc ý, có mỹ nhân làm bạn, rất khoái hoạt đi!”
Một cô gái trong đó đang mài mực cho Phong Lam Cẩn lập tức xấu hổ đỏ mặt, lấy ánh mắt len lén liếc Phong Lam Cẩn một cái, lúc nhìn đáy mắt hắn tách ra vui vẻ ôn hòa như ánh mặt trời, tim đập lập tức lại ngừng một nhịp, sắc mặt vui mừng.
Vốn Triệu đại nhân cho hai người các nàng phục vụ đại nhân vật, hai người các nàng còn không quá vui lòng, nghĩ tới người có thể làm cho thứ sử đại nhân nịnh bợ nhất định là quan chức hết sức cao, mà quan lớn bình thường đồng thời cũng là người cao tuổi, hai người tỷ muội các nàng đương tuổi hoa, nghĩ tới nếu có tiền đồ tốt có thể leo lên làm chính thất một tiểu quan cũng rất tốt, còn nếu vô danh vô phận đi theo đại quan như vậy, người ta là tới Giang Nam làm nhiệm vụ, chờ thời điểm hồi kinh chẳng lẽ còn có thể mang theo các nàng?
Nhưng khi nhìn thấy Phong Lam Cẩn hai tỷ muội các nàng liền hoàn toàn sợ ngây người, nam tử trước mắt một thân tử y nhạt nhẽo, vui vẻ ôn hòa, mặt như quan ngọc, mặc dù chân tàn tật, nhưng không thể tạo thành ảnh hưởng đối với ấn tượng toàn thể của hắn, tướng mạo này làm hai tỷ muội các nàng khuynh tâm, huống chi người ta còn là thừa tướng một quốc gia đấy.
Cho nên, hai tỷ muội thấy Phong Lam Cẩn không có phản bác lời Vân Khanh nói, trên mặt không che dấu được vui sướng.
Mà Vân Khanh vừa nói ra liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, lời nói này sao chua vậy. Bất quá thật may người khác nghe vào bất quá là trêu chọc, ngược lại cũng không nghe ra cái gì khác.
Phong Lam Cẩn nghe được ánh mắt lại sáng ngời, lẳng lặng mỉm cười nhìn nàng, không nói lời nào.
Vân Khanh đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng. Che giấu hừ một tiếng, nhìn cô gái sau lưng Phong Lam Cẩn thẹn thùng, sắc mặt lạnh lẽo, “Tướng gia ở chỗ này phong lưu khoái hoạt như thế, chị dâu trong kinh thành mà thấy không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.”
Nàng tận lực tăng thêm hai chữ “Chị dâu” này, chính là muốn nói cho hai nữ tử kia biết Phong Lam Cẩn là danh hoa có chủ, nhưng hai người vẫn thẹn thùng vô hạn như cũ, phảng phất căn bản không bị “Chị dâu” kia bình thường, Vân Khanh nhìn một hồi nổi cáu.
Phong Lan Nguyệt vốn giả dạng làm gã sai vặt ở trong phòng thêm nước hầu hạ, lúc này nghe lời Vân Khanh nói khóe miệng giật giật, thức thời từ trong nhà lui ra ngoài, hắn nháy mắt cho hai nữ tử kia, ra hiệu hai người theo hắn đi ra ngoài, nhưng hai nữ tử kia giống như là trong nháy mắt bị mù, đối với ánh mắt Phong Lan Nguyệt làm như không thấy.
Phong Lan Nguyệt nghĩ tới phong cách làm việc chị dâu ở nhà mạnh mẽ vang dội, lại nghĩ thời điểm ở trong phủ ca ca sủng ái chị dâu như thế nào, thay hai nữ tử mặc niệm thời gian một nén nhang, sau đó liền chậm cước bộ ra khỏi phòng.
Khóe môi Phong Lam Cẩn vui vẻ càng nhu hòa.
“Sao ngươi lại tới đây?” Ngồi xe ngựa lâu như vậy sao không có nghỉ ngơi nhiều một chút.
Vân Khanh trong nháy mắt xù lông, đáy mắt lửa giận bốn phía, hừ lạnh nói, “U, đây là chê ta ngại mắt người đi, đúng lúc ta ngủ không được ngon giấc, sẽ không quấy rầy người phong lưu khoái hoạt.”
Nói xong ánh mắt nàng hung tợn nhìn Phong Lam Cẩn, định phẩy tay áo bỏ đi.
Hai tiểu nha hoàn hầu hạ lại cứ cảm thấy Phong Lam Cẩn đối với các nàng thập phần có hảo cảm, một người trong đó phảng phất như bị Vân Khanh hù, vẻ mặt lã chã chực khóc, mềm mại dựa sát vào bên người Phong Lam Cẩn, ba đào trước ngực áp vào trên cánh tay của hắn.
“Tướng gia, vị công tử này thật hung dữ a, hù đến ta.”
Âm thanh kia mềm mại làm ra vẻ Vân Khanh nghe được gần như muốn nôn mửa.
Không thể chịu được nữa!
Không thể nhịn được nữa liền không cần nhịn nữa!
Cước bộ Vân Khanh nguyên bổn định đạp ra khỏi cửa phòng sinh sinh dừng lại, thân thể nàng uốn éo thành một đạo đường cong không thể tưởng tượng nổi, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng đối với hai nữ tử.
Lộ ra răng trắng.
Một chân nàng bước ra lại đạp trở lại, hai tay chắp ở sau người, ưu nhã vạn phần lại bước trở về.
Phong Lam Cẩn vừa nhìn đáy mắt nàng vui vẻ quỷ dị liền lộ ra một nụ cười sủng ái.
“Ngươi cảm thấy ta hung?”
Vân Khanh cười tủm tỉm nhìn cô gái vừa nói, nàng kia không nghĩ tới Vân Khanh đi rồi còn có thể trở về, cũng không nghĩ tới hắn ngay trước mặt thừa tướng thế nhưng cũng dám làm càn như thế, lúng túng trốn sau lưng Phong Lam Cẩn, cũng không dám chống lại ánh mắt Vân Khanh.
Vân Khanh lại quỷ dị cười một tiếng, trực tiếp đem xe lăn Phong Lam Cẩn kéo ra, làm cho nàng kia không có chỗ trốn, Vân Khanh đem cô gái từ trên xuống dưới tựa như rau cải trắng ở chợ tỉ mỉ cẩn thận dò xét một phen, sau cùng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Từng chữ từng câu phun ra đối bình luận.
“Ngực, lớn, không, não!”
“Ngươi…” Nàng kia vành mắt ửng hồng, trực giác nhìn Phong Lam Cẩn, thấy tinh mâu hắn vẫn ôn nhuận như lúc ban đầu, phảng phất hoàn toàn không có nghe được lời Vân Khanh nói. Nàng nghĩ tới dùng vẻ thùy mị của mình khi nào lại chịu tức như này, nghe nói nam tử trước mắt này cũng bất quá là một trợ lý mà thôi. Lại nghĩ tới lời Triệu đại nhân hứa hẹn, chỉ cần hầu hạ tốt tướng gia, về sau không phải muốn gió được gió muốn mưa được mưa?
Nghĩ tới đây, lá gan cô gái lại lớn hơn, lông mày nàng dựng lên, khiển trách, “Ngươi thật to gan, ở trước mặt tướng gia cũng dám nói như thế.”
“Tặc tặc…” Vân Khanh tiếp tục châm chọc nàng, “Nói ngươi không có đầu óc ngươi thật đúng là không có đầu óc, ta nếu đã dám ở trước mặt Phong Lam Cẩn nói như vậy, tự nhiên không sợ hắn trách tội ta, ngươi dám bao biện thay hắn dạy dỗ ta. Chớ không phải ngươi tự cho mình là thừa tướng phu nhân? Đừng nói là ngươi, cho dù thật sự là thừa tướng phu nhân đến đây, ở trước mặt ta nàng cũng tuyệt không dám mắng ta một câu.”
Phong Lam Cẩn bật cười, chính quy thừa tướng phu nhân đang ở trước mắt, ai sẽ không có việc gì chửi chính mình?!
Nàng kia lại hoảng hồn, nghe được Vân Khanh gọi thẳng tên Phong Lam Cẩn, trong lòng nàng nhảy dựng lên, dùng con mắt nhìn thoáng qua Phong Lam Cẩn, phát hiện trợ lý này nói như vậy mà sắc mặt hắn vẫn ôn nhuận như cũ, trong lòng co rút, hiểu lời ấy của Vân Khanh không giả.
Con mắt nàng biến ảo nhiều lần, cuối cùng ngượng ngùng cười một tiếng, “Công tử nói đùa, nô tỳ thuở nhỏ lớn lên tại Giang Nam cũng chưa từng thấy qua quan lớn, kính xin công tử chớ có cùng nô tỳ so đo.”
Còn tốt, tự xưng từ ta biến thành nô tỳ, tính các nàng còn nhận ra thân phận của mình.
“So đo với ngươi bản công tử còn sợ sẽ hạ thấp nhân phẩm của mình.” Vân Khanh miễn cưỡng cười một tiếng, “Bản công tử cùng tướng gia còn có chuyện muốn thương nghị, hai vị cô nương có muốn lưu lại tiếp tục nghe hay không?”
“Nô tỳ không dám.” Tình huống như thế lại lưu lại, vậy thì thật không có nhãn lực.
Nói xong, hai người lại không dám dừng lại, vội thi lễ, ai oán nhìn Phong Lam Cẩn ngay lập tức từ trong nhà lui ra ngoài.
Vân Khanh hung hăng trợn mắt nhìn Phong Lam Cẩn, không nói một lời định sải bước rời đi.
“Ha ha…” Hắn hoạt động xe lăn trong nháy mắt lách mình đến bên cạnh nàng, cười vui vẻ, “Tức giận?”
“Không dám không dám, tại hạ một trợ lý nho nhỏ nào dám giận thừa tướng đại nhân.” Vân Khanh vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói, “Tướng gia mới vừa rồi không phải chê ta vướng bận sao, hiện tại ta cho tướng gia một mình, tướng gia thích nháo như thế nào liền nháo như thế, dù sao thừa tướng phu nhân ở trong kinh thành cũng nhìn không thấy.”
Phong Lam Cẩn đáy mắt vui vẻ dạt dào, “Vậy ngươi nói bản tướng nên nháo như thế nào?”
“Hừ!” Vân Khanh lạnh mặt, “Tướng gia là thừa tướng một nước, không phải là muốn như thế nào liền như thế đó, có ai có thể miễn cưỡng người a.”
Đây là đang trách cứ hắn nhận lấy hai tỳ nữ kia đây.
Phong Lam Cẩn mỉm cười giải thích, “Lúc Triệu đại nhân đưa người đến ta cho rằng chính là hai tỳ nữ bình thường tới hầu hạ ăn, mặc, ở, đi lại, cũng không để ở trong lòng liền đồng ý, ai biết hắn mang đến hai người như vậy. Ta đã đáp ứng đến lúc đó lại thay đổi há không phải cố ý tránh hiềm nghi? Đến lúc đó nàng chẳng phải là càng muốn ăn dấm chua!”
Vân Khanh trong nháy mắt xù lông, miễn cưỡng biện giải cho mình, “Ai nói ta ghen tị, ta chỉ là nhìn hai nữ tử kia không phải là người đứng đắn, chàng nhìn ngón tay hai người kia, vừa nhìn chính là không có làm việc nặng nhọc, các nàng tới hầu hạ chàng ăn, mặc, ở, đi lại khẳng định không được.”
Lời nói như thế, trong lòng đồng ý Phong Lam Cẩn thuyết pháp, nếu hai tỳ nữ đẹp xấu đối với hắn mà nói cũng không có cái gì khác nhau, nếu là hắn cố ý tránh ngại làm cho hai người trở về, nàng mới thật sự khó chịu.
Phong Lam Cẩn nghe nàng ngụy biện cười nhạt một tiếng, cũng không đâm phá lời nói dối vụng về của nàng, trong phòng một mảnh ấm áp.
Đột nhiên, vui vẻ trên mặt Phong Lam Cẩn thu lại, không lâu sau, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa dè dặt của Giang Nam thứ sử Triệu Tiền, “Thừa tướng đại nhân, nghe nói người đã dậy, hạ quan đã chuẩn bị tốt dạ tiệc, đại nhân lúc này có tiện động thân?”
Sắc mặt Phong Lam Cẩn nghiêm túc, cùng Vân Khanh liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt hai người đều thoáng hiện lên một tia tâm tình.
Màn kịch hay đến đây!
Những quan viên này đi hay là ở, liền xem yến tiệc đêm nay biểu hiện như thế nào!
Chỉ hi vọng, những quan phụ mẫu địa phương này không để cho bọn họ thất vọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook