Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng
-
Chương 63: Nắm tay không rời 1
Edit: Tiểu Linh Đang.
Núi Côn Luân.
Sương mù bao phủ, mang cảm giác lạnh lẽo mịt mờ.
Uống quỳnh tương Tây Vương Mẫu tự mình điều chế, Đông Hoa đế quân lười biếng dựa vào thạp, đứng phía sau có hai vị tiên tử đang xoa bóp vai.
"Không biết đế quân tự mình đến đây rốt cục là vì chuyện gì?" Tây Vương Mẫu mặc một thân thường phục màu hồng có thêu chim phượng, cúi mắt, trong giọng nói nhiều hơn vài phần ảm đạm.
Ai không biết Đông Hoa đế quân là phu quân của nàng? Đáng tiếc, vào đêm đại hôn, hắn đuổi theo một nữ nhân hạ giới mà đi mất. Nhân thế trải qua đổi mới, thế sự xoay vần, hai người lịch kiếp trở về, một người là đế quân, một người là đế hậu, ở Cửu Trọng điện cử án tề mi*, trở thành phu thê thượng tiên ân ái điển hình ở thiên giới.
*Cử án tề mi: Nâng khay ngang mày, vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Mà nàng, chỉ mang danh nghĩa vợ trước của hắn, vĩnh viễn coi chừng núi Côn Luân mà thôi.
Bỏ đi dáng vẻ lười biếng, góc áo rồng của Đông Hoa đế quân khẽ nhúc nhích, sau đó đứng dậy từ thạp, đuổi đi hai người tiên nga đi. Liếc mắt nhìn Tây Vương Mẫu một cái, thanh âm có chút trầm trọng: "Âm Thốn Tà tự tiện xông vào đài Luân Hồi, bản quân niệm tình cảm giữa ngươi và hắn mà tha cho một mạng. Nhưng mà ngươi đem người trở về núi Côn Luân, lại để hắn đến nhân giới, nay ngôi sao phía nam có ngôi sao yêu tà dị động, nếu không tức tốc tìm hắn về, sẽ có có mầm tai vạ."
"Đế quân lo lắng nhiều rồi, ác thú đã bị nhốt trong bình giáng yêu, trước mắt không thể gây ra sóng gió được. Xưa nay người làm nên đại sự, nhất định phải có kinh nghiệm từng trải. Ta ngầm đồng ý cho Thốn Tà xuống hạ giới, tất nhiên đã xóa đi trí nhớ kiếp trước của hắn. Đế quân không cần lo lắng sẽ xảy ra tranh chấp không cần thiết."
"Ngươi như vậy chỉ biết..." Phía trên đầu truyền đến đau đớn, trên trán xuất hiện một dấu đỏ, Đông Hoa đế quân thầm nghĩ một tiếng không tốt, lại không kịp nhiều lời, thân hình trực tiếp khẽ động, biến mất ở núi Côn Luân.
*
Minh giới.
Bọn đầu trâu mặt ngựa dữ tợn, những tên tiểu quỷ vây quanh, âm khí nặng nề.
"Bản quân không phải bảo ngươi khóa phong ấn ba hồn bảy vía của nàng lại để cho nàng chuyển thế luân hồi sao? Vì sao vẫn còn một hồn ở trong thân thể của nàng?"
Ngồi trên vị trí vốn nên thuộc về Diêm quân, trên khuôn mặt Đông Hoa đế quân tràn đầy thần sắc uy nghiêm.
Giao nhân kia mê hoặc nghiệt tử An Lịch Cảnh thần hồn điên đảo, nhưng vẫn vì nàng mà bỏ qua tôn vị đường đường là tam điện hạ thiên giới, thành hôn với nàng ở biển nam hải nhỏ bé kia. May mà hết thảy đều còn kịp, nghiệt tử kia lỡ tay đẩy giao nhân vào đài Luân Hồi.
Thiên địa nhân tam giới, giao nhân đã sớm đã bị diệt sạch, con cá duy nhất lọt lưới này, cuối cùng đã biến mất sạch sẽ . Nhưng hôm nay, hắn lại cảm giác được kia hơi thở còn sống của giao nhân kia. Hồn phách duy nhất của nàng, còn có hô hấp bạc nhược.
Xem ra, giao nhân kia đã không biết sống chết trở về trong nước, thế này mới có thể làm cho hắn cảm giác được của nàng hơi thở.
Diêm Quân một thân mãng bào màu đen, cười đến có chút luống cuống: "Đế quân, lúc trước dựa theo ý chỉ của ngài trực tiếp để cho nàng uống xong canh Mạnh bà qua sông Vong Xuyên nhập vào lục đạo. Cũng từ lúc đó ba hồn bảy vía của nàng đã bị ta thu vào bên trong minh kính. Dù có thế nào đi nữa thì nó cũng không thể ra được."
"Nói như vậy, bản quân cảm ứng được hơi thở, là có người cố ý giả tạo bất thành? Thử hỏi, trên đời này trừ bỏ nàng, còn có giao nhân khác tồn tại sao?"
Diêm Quân có chút phẫn nộ, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh: "Người này đều đã đầu thai vào nhân giới, theo lý thuyết, căn bản không có khả năng còn có thể có đặc tính giao nhân. Đế quân chớ không phải là cảm ứng sai chứ?" Có chút không biết sống chết mở miệng, dứt lời trực tiếp nín thinh.
"Lập tức mở minh kính ra, bản quân muốn đích thân xem xét ba hồn bảy vía của nàng." Nếu thật sự có một hồn phách còn lưu lại trên người giao nhân kia, như vậy dưới sự bất đắc dĩ, hắn cũng không ngại tự mình phá huỷ ba hồn sáu vía còn lại của nàng.
Núi Côn Luân.
Sương mù bao phủ, mang cảm giác lạnh lẽo mịt mờ.
Uống quỳnh tương Tây Vương Mẫu tự mình điều chế, Đông Hoa đế quân lười biếng dựa vào thạp, đứng phía sau có hai vị tiên tử đang xoa bóp vai.
"Không biết đế quân tự mình đến đây rốt cục là vì chuyện gì?" Tây Vương Mẫu mặc một thân thường phục màu hồng có thêu chim phượng, cúi mắt, trong giọng nói nhiều hơn vài phần ảm đạm.
Ai không biết Đông Hoa đế quân là phu quân của nàng? Đáng tiếc, vào đêm đại hôn, hắn đuổi theo một nữ nhân hạ giới mà đi mất. Nhân thế trải qua đổi mới, thế sự xoay vần, hai người lịch kiếp trở về, một người là đế quân, một người là đế hậu, ở Cửu Trọng điện cử án tề mi*, trở thành phu thê thượng tiên ân ái điển hình ở thiên giới.
*Cử án tề mi: Nâng khay ngang mày, vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Mà nàng, chỉ mang danh nghĩa vợ trước của hắn, vĩnh viễn coi chừng núi Côn Luân mà thôi.
Bỏ đi dáng vẻ lười biếng, góc áo rồng của Đông Hoa đế quân khẽ nhúc nhích, sau đó đứng dậy từ thạp, đuổi đi hai người tiên nga đi. Liếc mắt nhìn Tây Vương Mẫu một cái, thanh âm có chút trầm trọng: "Âm Thốn Tà tự tiện xông vào đài Luân Hồi, bản quân niệm tình cảm giữa ngươi và hắn mà tha cho một mạng. Nhưng mà ngươi đem người trở về núi Côn Luân, lại để hắn đến nhân giới, nay ngôi sao phía nam có ngôi sao yêu tà dị động, nếu không tức tốc tìm hắn về, sẽ có có mầm tai vạ."
"Đế quân lo lắng nhiều rồi, ác thú đã bị nhốt trong bình giáng yêu, trước mắt không thể gây ra sóng gió được. Xưa nay người làm nên đại sự, nhất định phải có kinh nghiệm từng trải. Ta ngầm đồng ý cho Thốn Tà xuống hạ giới, tất nhiên đã xóa đi trí nhớ kiếp trước của hắn. Đế quân không cần lo lắng sẽ xảy ra tranh chấp không cần thiết."
"Ngươi như vậy chỉ biết..." Phía trên đầu truyền đến đau đớn, trên trán xuất hiện một dấu đỏ, Đông Hoa đế quân thầm nghĩ một tiếng không tốt, lại không kịp nhiều lời, thân hình trực tiếp khẽ động, biến mất ở núi Côn Luân.
*
Minh giới.
Bọn đầu trâu mặt ngựa dữ tợn, những tên tiểu quỷ vây quanh, âm khí nặng nề.
"Bản quân không phải bảo ngươi khóa phong ấn ba hồn bảy vía của nàng lại để cho nàng chuyển thế luân hồi sao? Vì sao vẫn còn một hồn ở trong thân thể của nàng?"
Ngồi trên vị trí vốn nên thuộc về Diêm quân, trên khuôn mặt Đông Hoa đế quân tràn đầy thần sắc uy nghiêm.
Giao nhân kia mê hoặc nghiệt tử An Lịch Cảnh thần hồn điên đảo, nhưng vẫn vì nàng mà bỏ qua tôn vị đường đường là tam điện hạ thiên giới, thành hôn với nàng ở biển nam hải nhỏ bé kia. May mà hết thảy đều còn kịp, nghiệt tử kia lỡ tay đẩy giao nhân vào đài Luân Hồi.
Thiên địa nhân tam giới, giao nhân đã sớm đã bị diệt sạch, con cá duy nhất lọt lưới này, cuối cùng đã biến mất sạch sẽ . Nhưng hôm nay, hắn lại cảm giác được kia hơi thở còn sống của giao nhân kia. Hồn phách duy nhất của nàng, còn có hô hấp bạc nhược.
Xem ra, giao nhân kia đã không biết sống chết trở về trong nước, thế này mới có thể làm cho hắn cảm giác được của nàng hơi thở.
Diêm Quân một thân mãng bào màu đen, cười đến có chút luống cuống: "Đế quân, lúc trước dựa theo ý chỉ của ngài trực tiếp để cho nàng uống xong canh Mạnh bà qua sông Vong Xuyên nhập vào lục đạo. Cũng từ lúc đó ba hồn bảy vía của nàng đã bị ta thu vào bên trong minh kính. Dù có thế nào đi nữa thì nó cũng không thể ra được."
"Nói như vậy, bản quân cảm ứng được hơi thở, là có người cố ý giả tạo bất thành? Thử hỏi, trên đời này trừ bỏ nàng, còn có giao nhân khác tồn tại sao?"
Diêm Quân có chút phẫn nộ, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh: "Người này đều đã đầu thai vào nhân giới, theo lý thuyết, căn bản không có khả năng còn có thể có đặc tính giao nhân. Đế quân chớ không phải là cảm ứng sai chứ?" Có chút không biết sống chết mở miệng, dứt lời trực tiếp nín thinh.
"Lập tức mở minh kính ra, bản quân muốn đích thân xem xét ba hồn bảy vía của nàng." Nếu thật sự có một hồn phách còn lưu lại trên người giao nhân kia, như vậy dưới sự bất đắc dĩ, hắn cũng không ngại tự mình phá huỷ ba hồn sáu vía còn lại của nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook