Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng
-
Chương 13: Là ai đã đánh mất ai (1)
Khuynh Lăng thấy hai
mắt nóng rát dị thường, lửa kia rất nóng, giống như muốn đem hốc mắt của nàng hung hăng xé rách.Nhưng lại giống như là kỳ tích, đau đớn kia
trong giây lát như biến mất vô tung.
Đợi nàng trợn mắt theo bản năng, đã thấy một người giống như thần tiên đang đứng thẳng tại trước mặt mình.
Sống ở trong bóng tối lâu dài, Khuynh Lăng so với người thường mà nói càng có bản lĩnh ở trong bóng đêm đoán vật.
Hoàn Ngọc không thấy rõ diện mạo của người trước mắt, nhưng nàng lại có thể dễ dàng nhìn thấy nhất thanh nhị sở.
Y bào lửa đỏ của An Lịch Cảnh rất đáng chú ý, đến ngay cả trên y bào kia là phượng hoàng muốn bay, đều làm cho nàng có loại cảm giác chán ghét. Trên dung nhan tao nhã tuấn lãng kia tràn đầy chờ mong, con ngươi thâm thúy mang theo sức hút làm cho người ta tim đập thình thịch. Đáng tiếc với nàng mà nói, người như thế chắc chắn là không tốt đẹp gì.
"Lăng nhi, nàng cảm thấy như thế nào? Hai mắt có thích ứng không?"
Nhìn trước mắt người giống như làm ra bộ dạng thân thiết, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy dâng lên một trận khí huyết.
Căn bản là không kịp suy nghĩ vì sao chính mình lại đột nhiên có thể nhìn thấy được, Khuynh Lăng liền lui về phía sau từng bước theo bản năng, cau mày thanh âm bình tĩnh nói: "Hoàn Ngọc, chúng ta đi."
Mấy năm nay bởi vì gia tài của Khuynh gia nàng mà có rất nhiều nam tử cố ý tiếp cận nàng. Nhưng Khuynh Lăng lại cảm thấy không hiểu, mọi người, tuy hay xuất hiện trước mặt nàng,nhưng chỉ người trước mắt mới đem lại cho nàng cảm giác căm thù đến tận xương tuỷ.
Có lẽ là bởi vì lúc đó nàng không có thể thấy mọi vật căn bản là coi thường nhóm người này mặc hay không mặc hồng y, mà nay vị này, cũng là vừa vặn bị nàng đụng phải.
Hồng y.
Hồng y a...
Khuynh Lăng Nàng hận nhất màu đỏ.
Không có lí do, chỉ biết là, từ khi nàng có trí nhớ tới nay, thì rất thống hận tất cả những thứ cùng màu đỏ có liên quan.
Mà nay nam tử trước mắt lời nói ngả ngớn quần áo y bào lửa đỏ, như lửa cháy lan ra đồng cỏ, rõ ràng đã chạm đến điểm mấu chốt của nàng.
"Lăng nhi, cứ như vậy mà thống hận vi phu sao?" Phía sau cô đơn thanh âm, phảng phất như mũi kiếm sắc bén đâm vào ngang trời một đao, suy sụp ngã xuống.
Chỉ là một người có rắp tâm bất lương thôi, nàng tất nhiên là sẽ không để ở trong lòng.
Lôi kéo tay Hoàn Ngọc, Khuynh Lăng cước bộ không khỏi nhanh hơn.
——— —————— —————— —————— —————————
Trăng, không biết từ khi nào một tấc một tấc hiện ra, thản nhiên soi sáng, giống như đang soi đường chỉ lối .
Khuynh phủ, rõ ràng ở ngay trước mắt.
"Tứ tiểu thư, ngươi... Ngươi cư nhiên có thể nhìn thấy ! ?"
Làn váy mang theo mây khói bởi vì nàng chạy mà khẽ lay động phảng phất, nghe được Hoàn Ngọc thanh âm kích động, Khuynh Lăng nay mới phát hiện chính mình lại đang lôi kéo tay nàng chạy thật lâu.
Hai tay, đặt ở ngay tầm mắt một cách khó có thể tin. Qua ánh trăng, ngón tay trắng nõn thon dài lọt vào trong tầm mắt, đôi mắt bây giờ đã có thể nhìn thấy, không còn là âm u không đáy vô cùng vô tận nữa. Mười ngón tay giống như lần đầu tiên mang theo độ ấm kể từ lúc nàng ra đời tới nay, làm cho nàng lại có cảm giác phải xúc động đến rơi lệ.
Nàng chỉ cảm thấy, mỗi góc trong lòng, cái cảm giác dường như không thể hiểu này cứ từ từ phát sinh.
"Tứ tiểu thư, mau nhìn, Thừa tướng lại đứng trước cửa phủ. Nhất định là sợ gia đinh trông coi cửa ban đêm vô trách nhiệm nhốt chúng ta bên ngoài cả một đêm như lần trước, cho nên mới lo lắng tự mình đứng ở chờ tứ tiểu thư ."
Đợi nàng trợn mắt theo bản năng, đã thấy một người giống như thần tiên đang đứng thẳng tại trước mặt mình.
Sống ở trong bóng tối lâu dài, Khuynh Lăng so với người thường mà nói càng có bản lĩnh ở trong bóng đêm đoán vật.
Hoàn Ngọc không thấy rõ diện mạo của người trước mắt, nhưng nàng lại có thể dễ dàng nhìn thấy nhất thanh nhị sở.
Y bào lửa đỏ của An Lịch Cảnh rất đáng chú ý, đến ngay cả trên y bào kia là phượng hoàng muốn bay, đều làm cho nàng có loại cảm giác chán ghét. Trên dung nhan tao nhã tuấn lãng kia tràn đầy chờ mong, con ngươi thâm thúy mang theo sức hút làm cho người ta tim đập thình thịch. Đáng tiếc với nàng mà nói, người như thế chắc chắn là không tốt đẹp gì.
"Lăng nhi, nàng cảm thấy như thế nào? Hai mắt có thích ứng không?"
Nhìn trước mắt người giống như làm ra bộ dạng thân thiết, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy dâng lên một trận khí huyết.
Căn bản là không kịp suy nghĩ vì sao chính mình lại đột nhiên có thể nhìn thấy được, Khuynh Lăng liền lui về phía sau từng bước theo bản năng, cau mày thanh âm bình tĩnh nói: "Hoàn Ngọc, chúng ta đi."
Mấy năm nay bởi vì gia tài của Khuynh gia nàng mà có rất nhiều nam tử cố ý tiếp cận nàng. Nhưng Khuynh Lăng lại cảm thấy không hiểu, mọi người, tuy hay xuất hiện trước mặt nàng,nhưng chỉ người trước mắt mới đem lại cho nàng cảm giác căm thù đến tận xương tuỷ.
Có lẽ là bởi vì lúc đó nàng không có thể thấy mọi vật căn bản là coi thường nhóm người này mặc hay không mặc hồng y, mà nay vị này, cũng là vừa vặn bị nàng đụng phải.
Hồng y.
Hồng y a...
Khuynh Lăng Nàng hận nhất màu đỏ.
Không có lí do, chỉ biết là, từ khi nàng có trí nhớ tới nay, thì rất thống hận tất cả những thứ cùng màu đỏ có liên quan.
Mà nay nam tử trước mắt lời nói ngả ngớn quần áo y bào lửa đỏ, như lửa cháy lan ra đồng cỏ, rõ ràng đã chạm đến điểm mấu chốt của nàng.
"Lăng nhi, cứ như vậy mà thống hận vi phu sao?" Phía sau cô đơn thanh âm, phảng phất như mũi kiếm sắc bén đâm vào ngang trời một đao, suy sụp ngã xuống.
Chỉ là một người có rắp tâm bất lương thôi, nàng tất nhiên là sẽ không để ở trong lòng.
Lôi kéo tay Hoàn Ngọc, Khuynh Lăng cước bộ không khỏi nhanh hơn.
——— —————— —————— —————— —————————
Trăng, không biết từ khi nào một tấc một tấc hiện ra, thản nhiên soi sáng, giống như đang soi đường chỉ lối .
Khuynh phủ, rõ ràng ở ngay trước mắt.
"Tứ tiểu thư, ngươi... Ngươi cư nhiên có thể nhìn thấy ! ?"
Làn váy mang theo mây khói bởi vì nàng chạy mà khẽ lay động phảng phất, nghe được Hoàn Ngọc thanh âm kích động, Khuynh Lăng nay mới phát hiện chính mình lại đang lôi kéo tay nàng chạy thật lâu.
Hai tay, đặt ở ngay tầm mắt một cách khó có thể tin. Qua ánh trăng, ngón tay trắng nõn thon dài lọt vào trong tầm mắt, đôi mắt bây giờ đã có thể nhìn thấy, không còn là âm u không đáy vô cùng vô tận nữa. Mười ngón tay giống như lần đầu tiên mang theo độ ấm kể từ lúc nàng ra đời tới nay, làm cho nàng lại có cảm giác phải xúc động đến rơi lệ.
Nàng chỉ cảm thấy, mỗi góc trong lòng, cái cảm giác dường như không thể hiểu này cứ từ từ phát sinh.
"Tứ tiểu thư, mau nhìn, Thừa tướng lại đứng trước cửa phủ. Nhất định là sợ gia đinh trông coi cửa ban đêm vô trách nhiệm nhốt chúng ta bên ngoài cả một đêm như lần trước, cho nên mới lo lắng tự mình đứng ở chờ tứ tiểu thư ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook