Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng
-
Chương 10
Khuynh gia là phú gia đệ nhất dưới chân thiên tử, Hoàng Thượng trên danh nghĩa vẫn là thiên
tử nhưng lại quá trẻ, ngày thường triều chính đều là hai vị Thái Hậu
giật dây từ xưa có tài lực, mọi sự liền tự thương lượng với nhau. Chiêu
mộ tân binh đòi tiền, chuẩn bị cho mùa vụ mới đòi tiền, phát bổng lộc
đòi tiền, ra trận giết địch, lại đòi tiền.
Có tiền, mới có thể làm cho giang sơn xã tắc được củng cố.
Nay cẩm hoài đế Cẩm Tử Túc tất nhiên là am hiểu sâu đạo lý này, lại không chịu nổi bị quản chế, liền cưới đại tỷ của nàng Khuynh Trầm Ngư vào cung làm Hiền phi đứng đầu trong tứ phi. Vì Tam tỷ Khuynh Tiếu Lộ chỉ hôn đại tướng quân Tấn Ly, còn nhị tỷ Khuynh Lạc Nhạn cũng được chỉ hôn, đối tượng là Thừa tướng Phong Đình Uyên.
Chính là, ai lại biết được, đáy lòng Khuynh Lăng nàng chôn sâu một mầm mống ,lúc nào cũng vì nó mà chăm sóc tưới tiêu. Tâm tư ngây thơ kia, nghiêng ngả lảo đảo, cũng đã hãm sâu trong đó không thể tự kềm chế.
Mầm mống đó mang tên Phong Đình Uyên.
Đến ngày nàng cập kê, nương của nàng đúng là vẫn còn bởi vì triền miên giường bệnh nhiều năm mà qua đời. Trước khi chết, nương của nàng từng hỏi qua nàng, trong những vương tôn công tử hào môn phú hộ, đến tột cùng nàng có cảm tình với người nào.
Nàng sinh hạ nữ nhi này là người không nhìn thấy,cũng liên quan đến việc nàng không được sủng ái. Nhưng mà tại lúc sắp chết, trời sinh tấm lòng của người mẹ vẫn chiếm cứ thượng phong, biết vì nữ nhi phòng đứng lên.ngừa chu đáo
Lúc ấy, Khuynh Lăng đáp là: "Nữ nhi chỉ nguyện gả cho người là thiên hạ đệ nhất."
Nàng nhớ rõ nương nàng lúc này liền cười to ra tiếng, lập tức lại thoải mái vỗ tay nàng:
"Lăng nhi thật có chí hướng, hiểu được tâm nguyện của nương. Người kia dụ dỗ quyến rũ cha ngươi, nay lại dựa vào nữ nhi của mình vào cung làm phi tử càng thêm diễu võ dương oai đứng lên, nữ nhi nếu có thể gả cho Hoàng Thượng, nhất định phải vì nương mà bày ra khẩu khí. Nương sau khi đi, cũng có thể cười đến hỏi kẻ cả nhà chỉ biết đi dụ dỗ kia.
Sau khi hồi quang phản chiếu, nương nàng liền cười lớn mà qua đời.
Nhưng nàng làm sao mà biết được, trong mắt Khuynh Lăng người đệ nhất, căn bản là không phải là Cẩm Mịch quốc vua của một nước Cẩm Tử Túc, mà là Cẩm Mịch quốc từ trước tới nay vị tuổi còn trẻ liền bước ra khỏi hàng Thừa tướng tôn sư Phong Đình Uyên.
Đoạn kí ức kia nàng không muốn người khác biết đến, chỉ vì sợ thanh âm kia quá mức thuần túy, quá mức từ tính, quá mức làm cho người ta trầm luân.
Chỉ tiếc, ba năm trôi qua, người kia luôn miệng nói yêu nàng,đã sớm thành tỷ phu của nàng.
Nhị tỷ phu ...Của nàng... a
Tối nay, đêm đen gió thổi trên cao, đối với người vốn là thích ứng với bóng tối là Khuynh Lăng mà nói, căn bản là không sao cả.
Nhưng mà Hoàn Ngọc lại sợ hãi vô cùng. Cuối cùng rốt cuộc bất chấp sự khác biệt về chủ tớ,liền trực tiếp kéo lấy cánh tay Khuynh Lăng, kéo nàng đi chạy về phía trước.
"Tứ tiểu thư, chúng ta chạy nhanh hồi phủ đi, không chừng liền gặp phải tên hung thủ chuyên giết nữ tử a." Tuy nói quan phủ treo giải thưởng phá án thưởng bạc, nhưng người nào dám mạo hiểm như vậy?
"A! ——" tường cao sau sân, một tiếng kêu của nữ tử thống khổ đến tê tâm liệt phế kinh hô như đâm toạc bầu trời, trong không khí, có chút mùi máu.
Đó nhưng là mệnh a!
Không có mệnh, có nhiều tiền cũng mất mạng đi đời nhà ma a.
Có tiền, mới có thể làm cho giang sơn xã tắc được củng cố.
Nay cẩm hoài đế Cẩm Tử Túc tất nhiên là am hiểu sâu đạo lý này, lại không chịu nổi bị quản chế, liền cưới đại tỷ của nàng Khuynh Trầm Ngư vào cung làm Hiền phi đứng đầu trong tứ phi. Vì Tam tỷ Khuynh Tiếu Lộ chỉ hôn đại tướng quân Tấn Ly, còn nhị tỷ Khuynh Lạc Nhạn cũng được chỉ hôn, đối tượng là Thừa tướng Phong Đình Uyên.
Chính là, ai lại biết được, đáy lòng Khuynh Lăng nàng chôn sâu một mầm mống ,lúc nào cũng vì nó mà chăm sóc tưới tiêu. Tâm tư ngây thơ kia, nghiêng ngả lảo đảo, cũng đã hãm sâu trong đó không thể tự kềm chế.
Mầm mống đó mang tên Phong Đình Uyên.
Đến ngày nàng cập kê, nương của nàng đúng là vẫn còn bởi vì triền miên giường bệnh nhiều năm mà qua đời. Trước khi chết, nương của nàng từng hỏi qua nàng, trong những vương tôn công tử hào môn phú hộ, đến tột cùng nàng có cảm tình với người nào.
Nàng sinh hạ nữ nhi này là người không nhìn thấy,cũng liên quan đến việc nàng không được sủng ái. Nhưng mà tại lúc sắp chết, trời sinh tấm lòng của người mẹ vẫn chiếm cứ thượng phong, biết vì nữ nhi phòng đứng lên.ngừa chu đáo
Lúc ấy, Khuynh Lăng đáp là: "Nữ nhi chỉ nguyện gả cho người là thiên hạ đệ nhất."
Nàng nhớ rõ nương nàng lúc này liền cười to ra tiếng, lập tức lại thoải mái vỗ tay nàng:
"Lăng nhi thật có chí hướng, hiểu được tâm nguyện của nương. Người kia dụ dỗ quyến rũ cha ngươi, nay lại dựa vào nữ nhi của mình vào cung làm phi tử càng thêm diễu võ dương oai đứng lên, nữ nhi nếu có thể gả cho Hoàng Thượng, nhất định phải vì nương mà bày ra khẩu khí. Nương sau khi đi, cũng có thể cười đến hỏi kẻ cả nhà chỉ biết đi dụ dỗ kia.
Sau khi hồi quang phản chiếu, nương nàng liền cười lớn mà qua đời.
Nhưng nàng làm sao mà biết được, trong mắt Khuynh Lăng người đệ nhất, căn bản là không phải là Cẩm Mịch quốc vua của một nước Cẩm Tử Túc, mà là Cẩm Mịch quốc từ trước tới nay vị tuổi còn trẻ liền bước ra khỏi hàng Thừa tướng tôn sư Phong Đình Uyên.
Đoạn kí ức kia nàng không muốn người khác biết đến, chỉ vì sợ thanh âm kia quá mức thuần túy, quá mức từ tính, quá mức làm cho người ta trầm luân.
Chỉ tiếc, ba năm trôi qua, người kia luôn miệng nói yêu nàng,đã sớm thành tỷ phu của nàng.
Nhị tỷ phu ...Của nàng... a
Tối nay, đêm đen gió thổi trên cao, đối với người vốn là thích ứng với bóng tối là Khuynh Lăng mà nói, căn bản là không sao cả.
Nhưng mà Hoàn Ngọc lại sợ hãi vô cùng. Cuối cùng rốt cuộc bất chấp sự khác biệt về chủ tớ,liền trực tiếp kéo lấy cánh tay Khuynh Lăng, kéo nàng đi chạy về phía trước.
"Tứ tiểu thư, chúng ta chạy nhanh hồi phủ đi, không chừng liền gặp phải tên hung thủ chuyên giết nữ tử a." Tuy nói quan phủ treo giải thưởng phá án thưởng bạc, nhưng người nào dám mạo hiểm như vậy?
"A! ——" tường cao sau sân, một tiếng kêu của nữ tử thống khổ đến tê tâm liệt phế kinh hô như đâm toạc bầu trời, trong không khí, có chút mùi máu.
Đó nhưng là mệnh a!
Không có mệnh, có nhiều tiền cũng mất mạng đi đời nhà ma a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook