Còn về phần cô ta…
Trong đầu hiện lên một hình ảnh lắng lơ, Cố Mạn Tình không nhịn được mà đỏ mặt, tim cũng đập nhanh.

Cô ta sợ bị vợ chồng Cố Việt Bân phát hiện cho nê nhanh chóng cúi đầu, giấu suy nghĩ của mình thật kỹ không muốn cho bọn họ thấy.

Chỉ có điều suy nghĩ của vợ chồng Cố Việt Bân rõ ràng không để trên người cô ta, đương nhiên cũng không để ý đế sự thạy đổi của cô ta.

Bà Cố không cam lòng nắm chặt lòng bàn tay: “Vì sao Phó Kình Hiên lại không đồng ý chứ? Chúng ta nắm giữ chuyện anh ta gian lận… Dựa vào chứng cứ như vậy mà anh ta còn dám từ chối, anh ta không „ Sợ…
“Anh ta thì sợ cái gì chứ?” Cố Việt Bân cười giễu cợt: “Với thân phận và địa vị của anh ta, cho dù chúng ta có công khai chuyện anh ta gian lận, cũng không ai dám động đến anh ta, về phần cư dân mạng nhiều lắm cũng chỉ dám nói vụng trộm vài câu mà thôi.


Cố Việt Bân cười khẩy mỉa mai: “Chỉ sợ không đợi chúng ta công khai trên mạng, Phó Kình Hiên đã dặn dò các phương tiện truyền thông và các nền tảng xã hội lớn rồi, để cho chúng ta không thể thông báo ở trên mạng, vì vậy cũng không thể lợi dụng cư dân mạng để bôi nhọ danh tiếng của Phó Kình Hiên được, em nói xem Phó Kình Hiên sao có thể để mình bị chúng ta uy hiếp chứ.


“Cái này… Bà Cố lập tức không nói nên lời, một lúc lâu sau miệng mới lúng túng ừ ừ hai cái, giọng nói khàn khàn nói: “Cho nên chúng ta không được kích động sao?”

Cố Việt Bân thở dài: “Đúng vậy.


Bọn họ nghĩ rằng bọn họ bắt chẹt được chuyện Phó Kình Hiên gian lận… Là nhược điểm có thể uy hiếp được Phó Kình Hiên để đạt được những thứ mình muốn.

Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại với ý muốn của bọn họ.

Bà Cố che mặt khóc: “Nói như vậy thì tập đoàn của chúng ta phải làm sao?”
Cố Việt Bân nheo mắt: “Thật sự không được, chúng ta chỉ có thể huy động vốn và bán một ít vốn cổ phần ra ngoài, nhưng như vậy thì quá nguy hiểm, nhà họ Cố chúng ta có thể sẽ bị gạt ra khỏi vị trí lãnh đạo của tập đoàn bất cứ lúc nào.


Một khi bị gạt khỏi vị trí số một, đồng nghĩa với việc tập đoàn Tam Thịnh sẽ không còn là người nhà họ Cố.

Mà nhà họ Cố chỉ là một trong những cổ đông của tập đoàn Tam Thịnh.

Tập đoàn Tam Thịnh là tâm huyết của ông ta, ông ta sẽ không bao giờ chấp nhận kết quả như vậy, cho nên trừ khi đó là biện pháp cuối cùng thì ông ta sẽ không huy động tiền, nhưng bây giờ, bọn họ vay tiền khắp nơi đều không được, ngân hàng cũng không thể vay được, vì vậy chỉ có thể đi từng bước một.


Nhìn Cố Việt Bân rõ ràng đã già đi rất nhiều, trong lòng bà Cố chua xót không thôi: ‘Chồng…”
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đưa Tử Yên từ bệnh viện trở về, trông chừng con bé thật tốt, đừng để con bé ra ngoài gây chuyện, xem như bây giờ anh cũng hiểu được, con bé căn bản không phải là đối thủ của Bạch Dương” Cố Việt Bân đứng dậy, xoa xoa thái dương mệt mỏi nói.

Bà Cố gật đầu: “Em biết rồi.


Màn đêm chậm rãi trôi qua.

Sáng hôm sau, Lục Khởi đón Bạch Dương xuất viện.

Bạch Dương nhìn anh ta: ‘Một mình anh thôi sao.


“Nếu không thì em tưởng còn có ai nữa à?” Lục Khởi liếc mắt nhìn cô.

Bạch Dương đứng bên cạnh giường bệnh, xoa xoa cái bụng vẫn còn khó chịu của cô: “Em tưởng Lương Triết cũng sẽ đến đây.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương