Bạch Dương cũng không quan tâm đến điều này, cô chỉ cần biết rằng những tài khoản truyền thông này sẽ không có kết cục tốt.

Sau khi đi ra khỏi tòa án, Bạch Dương nhìn lên bầu trời, bầu trời mờ mịt báo hiệu sắp có mưa.

Advertisement
Lục Khởi cũng nhìn lên, châm chọc nói: “Mọi người đều nói sau khi thắng phiên tòa ra ngoài nhìn trời sẽ thấy quang đãng, thế nhưng ta thắng…”
“Chị, chị không sao chứ?” Lương Triết lo lắng nhìn Bạch Dương.

Khóe miệng Bạch Dương giật giật, cô gượng cười: “Tôi không sao, tuy rằng kết quả không như ý muốn, nhưng Cố Tử Yên cũng không dám làm loạn, ít nhất cô ta sẽ thu mình lại, sống một cuộc đời bình thường.

Vì vậy, kết quả này cũng khá tốt.


Thấy cô chỉ đang giả vờ ổn, Lục Khởi và Lương Triết nhìn nhau, cũng không vạch trần cô.

Vài giây sau, Lục Khởi đột nhiên nói: “Hủy bữa tiệc ăn mừng tối nay đi.


Lương Triết gật đầu tán thành.


Bạch Dương muốn nói không, nhưng khi lời đến đầu môi, cô lại không thể nói ra được.

Bởi vì cô thấy rằng bản thân không quan †âm đến kết quả nhiều như vậy.

Nếu không quan tâm, tại sao lại không có tâm trạng để ăn mừng?
Cả ba lặng lẽ bước đến chỗ đậu xe bên đường.

Họ vừa đến trước xe, một nhóm phóng viên đã lao tới.

“Cô Bạch, cô nghĩ gì về kết quả xét xử của Cố Tử Yên?”
“Đúng vậy, cô Bạch, tiết lộ một chút thôi, cô có hài lòng với kết quả này không?”
Bạch Dương rũ mi mắt xuống, sắc mặt lạnh lùng, không để ý tới nhóm phóng viên.

Lục Khởi và Lương Triết vô cùng tức giận.

Hai người đứng hai bên bảo vệ cô lên xe.

Sau một hồi vất vả, cuối cùng cả hai cũng thoát khỏi đám phóng viên xung quanh, lên xe phóng đi thật nhanh.


Trên đường đi, Lục Khởi nhìn qua kính chiếu hậu thấy đám phóng viên vẫn đang đuổi theo, anh ta tức giận đập mạnh vào vô lăng: “Hừ, đám phóng viên này thật khó đối phó, hết chuyện để nói hay sao.


“Thôi, không nói nữa.

” Lương Triết nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế đang nhắm mắt, thấp giọng mắng.

Lục Khởi cũng nhận ra mình đã nói điều không nên nói, liếc nhìn Bạch Dương rồi yên lặng.

Ba người đều không nói chuyện, bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề.

Ở tập đoàn Phó Thị, Phó Kình Hiên vừa tiễn đối tác, anh bước ra khỏi phòng tiếp tân, đi đến phòng làm việc.

Trợ lý Trương đang đúng ở cửa phòng làm việc đợi anh, thấy anh tới, vẻ mặt anh †a phức tạp, nói: “Tổng giám đốc Phó, phiên tòa của Cố Tử Yên đã kết thúc.


Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên tia u ám: “Mấy năm?”
“Án treo năm năm” Trợ lý Trương đẩy kính, tiếc nuối trả lời.

Phó Kình Hiên ngừng đẩy cửa, đột ngột quay người lại: “Cậu nói sao? Án treo năm năm?”
“Đúng vậy, vì Cố Tử Yên không gây ra bất kỳ tổn hại đáng kể nào cho cô Bạch, cộng thêm vết thương nghiêm trọng của Cố Tử Yên, thế nên cô ta bị kết án treo và một triệu tiền bồi thường danh dự cho cô Bạch, thêm cả năm triệu tiền bồi thường †ổn thất cho tập đoàn Thiên Thịnh” Trợ lý Trương nói.

Phó Kình Hiên tức giận cười: “Thế mà chỉ chịu án treo và sáu triệu tiền bồi thường!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương