Bạch Dương đứng ở bên cạnh, hai tay nắm chặt, hỏi với sắc mặt nghiêm nghị: “Bác sĩ, tay của anh ấy có thể gặp vấn đề gì lớn không?”
Nghe nói, trên tay có rất nhiều dây thần kinh, cô chỉ sợ các dây thần kinh ở tay anh có vấn đề, ảnh hưởng đến khả năng tự chăm sóc bản thân sau này.
Advertisement
Nói như vậy, nàng còn không nổi, dù sao hắn là vì cứu nàng mới bị thương.
Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương nhíu chặt mày với ánh mắt lo lắng, bất an, anh đành nhẹ giọng mở miệng: “Yên tâm đi, tay của tôi sẽ không sao đâu.”
Bạch Dương biết anh cố ý nói như vậy, vì thế cô cũng không thèm để ý tới anh mà chỉ là nhìn bác sĩ và chờ đợi đáp án của bác sĩ.
Sau khi vứt tăm bông dính máu đi, bác sĩ mới trả lời: “Tay của anh ta cũng không có vấn đề gì lớn, không dính phải quá nhiều axit sulfuric, chỉ là da thịt có bị ăn mòn.

Sau một khoảng thời gian nữa, da non sẽ mọc lại, tuy nhiên, có thể sẽ để lại sẹo.
Nghe được lời bác sĩ nói, trái tim Bạch Dương như nhảy lên.


Cuối cùng, cô cũng trở về vị trí cũ: “Vậy là tốt rồi”
Đôi lông mày của Phó Kình Hiên cũng được giãn ra vài phần: “Em xem, tôi nói đúng rồi.”
Bạch Dương liếc mắt nhìn anh một cái.
Sau đó, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Bạch Dương lấy ra nhìn, là Lục Khởi gọi tới.
Cô cũng không chậm trễ mà cầm điện thoại di động rồi đi ra ngoài phòng khám.
Vừa rồi, Phó Kình Hiên mới liếc mắt sang màn hình điện thoại của Bạch Dương rồi nhìn thấy cô cố ý đi ra ngoài để nghe máy, vì vậy, sắc mặt nhất thời trầm xuống, bàn tay còn đang đặt trên bàn cũng nắm chặt lại.
Bác sĩ thấy tình cảnh này, đưa tay lên đẩy cái kính lão lên rồi nói: “Sao vậy? Anh này, anh phải thả lỏng tay ra, anh đột nhiên nắm chặt như vậy, tôi không tiện bôi thuốc cho anh.”
Phó Kình Hiên nhíu mày, cuối cùng anh vẫn buông lỏng tay phải đang nắm chặt của mình ra.
Nhưng ánh mắt u ám của anh vẫn luôn một mực nhìn chằm chằm vào cửa phòng khám.
Bên ngoài phòng khám, Bạch Dương đặt điện thoại di động vào bên tai, nghe điện thoại: “A Khởi.”
“Bảo bối, em không sao chứ?” Ở đầu dây bên kia, Lục Khởi vừa mới họp xong.

Khi đi ra, anh ta chợt nghe trợ lý nói có phần tử cực đoan tạt axit sulfuric về phía Bạch Dương, vì vậy anh ta vội vàng gọi điện thoại tới hỏi.
“Tiểu Mạc nói em bị tạt axit sulfuric, là thật sao?” Hai tay Lục Khởi nắm chặt chiếc điện thoại di động, giọng nói tràn ngập sự khẩn trương và lo lắng.

Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bạch Dương gật gật đầu: “Là thật.”
“Vậy em có bị thương không? Em bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”
Lục Khởi nghe cô nói là thật, suýt chút nữa, trái tim của anh ta đã bị dọa bay ra ngoài, vì vậy vội vàng hỏi thêm mấy câu.
Bạch Dương nghe thấy anh quan tâm đến mình thì trong lòng cảm thấy như có dòng nước ấm áp chảy qua.

Cô cười rồi đáp: “A Khởi, trước tiên anh bình tĩnh lại một chút.

Anh yên tâm đi, em không sao, em cũng không bị thương, có người đã cứu em, nếu không sao em còn có thể nói chuyện điện thoại với anh được chứ?”
Nghe vậy, Lục Khởi cũng thở phào nhẹ Ị”
nhõm: “Vậy thì tốt rồi, dọa chết anh rồi Anh ta vỗ vỗ ngực: “Đúng rồi bảo bối, em vừa nói là đã có người cứu em, là ai vậy? Anh phải cảm ơn anh ta, cảm ơn anh †a đã cứu em và cả thế giới.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương