Thừa Nóng Mà Ăn
Chương 47: Phiên ngoại 4

Chàng thanh niên cách đó không xa vẫy tay với mình, ánh mắt trong trẻo, đen như mực.

Đường Tử Ngôn hít nhẹ một hơi, chào Hứa Vãn Hà, rồi đứng dậy qua đó.

Tiệc rượu được tiến hành đến hơn 9 giờ tối.

Bởi vì Dương Mặc Thư vẫn luôn khen khách sạn thật xa hoa, Hứa Vãn Hà liền trực tiếp thuê một phòng ở đây.

Giữa chừng có việc phải đi xuống một chuyến, sau khi trở lên lầu, Hứa Vãn Hà giơ chân đá cửa.

Chờ đến lúc người bên trong mở cửa, Hứa Vãn Hà cất bước đi vào, không hề suy nghĩ nhiều.

Mãi đến tận thấy rõ người đối diện, mới phát hiện bố cục trong phòng này sai sai.

Trong lúc nhất thời hai người đều có chút há hốc mồm.

Đường Tử Ngôn mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt.

May mà còn có khăn tắm quấn quanh hạ thân.

Nhưng cho dù có để trần thật, Đường Tử Ngôn cũng sẽ thấy không ngại.

Dù sao ghê gớm hơn cái này hắn cũng đã thấy rồi.

Hứa Vãn Hà trái lại rất ngại, “Đệt! Cậu làm gì vậy?”

Đường Tử Ngôn đưa hai tay lên nhún vai, “Tôi có làm gì đâu… Cậu làm gì vậy?”

Hứa Vãn Hà quay đầu bước đi, vừa đi vừa chửi, “Thật mẹ nó đau mắt!”

Dương Mặc Thư đang nằm lỳ trên giường nhàm chán nghịch điện thoại, kết quả nghe một tiếng bịch bên cạnh, liền nhiều chuyện ra ngoài xem trò vui.

Chỉ tiếc mở cửa ra, không thấy một bóng người.

Dương Mặc Thư đang định trở lại, liền thấy Thẩm Hàm từ một đầu hành lang rẽ qua, “Ê, lại là anh…”

Thẩm Hàm sững sờ, “Thấy một lúc lâu rồi… Cậu ở đây à?”

“Sao vậy?”

Thẩm Hàm nhìn số phòng, “Trùng hợp thật, tôi ở phòng bên cạnh.”

Hai người đang nói chuyện, cửa bên cạnh bỗng nhiên mở ra.

Đến khi thấy rõ người đàn ông từ trong đi ra, Thẩm Hàm theo bản năng lui về sau một bước.

Hứa Vãn Hà thấy Thẩm Hàm đứng cửa phòng mình, đầu tiên là cười thanh lịch một tí.

Đường Tử Ngôn phản ứng nhanh chóng, từ đằng sau kéo giữ cổ áo Hứa Vãn Hà lại.

Thêm vào đó Thẩm Hàm tránh cũng nhanh, cú đấm này cũng chỉ sượt qua bên cạnh, không nện trúng ngay lỗ mũi Thẩm Hàm.

Hứa Vãn Hà cạy tay Đường Tử Ngôn ra, giơ tay chỉ mũi Thẩm Hàm, “Đệt mẹ mày, mày vào phòng tao làm gì?”

Thẩm Hàm hơi bất đắc dĩ, “Anh Hứa… Anh nghĩ nhiều quá rồi… Tôi chỉ đứng ở cửa nói mấy câu…”

Mặc dù đã không còn ôm bất kỳ ảo tưởng nào với Đường Tử Ngôn nữa, Hứa Vãn Hà vẫn nảy sinh cảm giác chán ghét với Thẩm Hàm.

Mấy bước đi lên tóm chặt Thẩm Hàm, thái dương Hứa Vãn Hà nổi gân xanh, “Cút mẹ mày đi, sớm đã mẹ nó muốn đánh mày trong tiệc rượu rồi, sau này đừng có lắc lư trước mặt tao, tao mệt mày lắm rồi!”

Thẩm Hàm cũng hơi quạu, “Anh có thể nói lý chút được không?”

Đường Tử Ngôn chỉ sợ đánh nhau một cái là cả hai đều thiệt, liền tiến lên kéo, “Anh Hứa… Được rồi…”

Dương Mặc Thư nhìn một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cũng đi lên theo lôi Hứa Vãn Hà lại.

Khó khăn lắm mới kéo được Hứa Vãn Hà về phòng, Dương Mặc Thư bịch một tiếng đóng cửa lại, tiện thể khóa cửa.

Hứa Vãn Hà ngước cổ, trợn mắt nhìn.

“Nó mẹ nó nói gì với em? Đệt! Thằng chó đẻ! Vừa nghĩ em nói chuyện với nó anh đã muốn làm nát miệng em!”

“Bớt nói nhảm! Lại làm đ!” Dương Mặc Thư đảo đảo con ngươi, rồi nhắc nhở hắn, “Anh nhỏ tiếng chút, nếu không phí công giả bộ từ nãy đến giờ rồi.”

Hứa Vãn Hà nhất thời như bong bóng xì hơi, đứng bên cạnh, không nói một lời.

Dương Mặc Thư nhớ tới dáng vẻ rống mình vừa nãy của hắn là nổi giận, “Anh nói đen như nhau, người ta sao đen mà đẹp trai như vậy, còn nhìn anh đi, như bị phơi nắng, chắc đánh cá trên biển bị phơi thành vậy nhỉ.”

Hứa Vãn Hà rất đau lòng, “Được lắm… Dương Mặc Thư… Anh ở ngoài đánh nhau với người ta, em không giúp anh thì thôi, còn ở đây trêu tức anh…”

“Sao không nói chuyện anh ở ngoài đánh nhau, trở về liền rống em đi!”

Hứa Vãn Hà nhíu mày, hạ giọng xuống, “Con mẹ nó em nhỏ tiếng chút, đừng để người ta nghe thấy.”

Sau đó giơ tay dí trán Dương Mặc Thư, “Anh coi như phát hiện rồi, em mẹ nó thù dai thật.”

Dương Mặc Thư đến gần véo cơ ngực hắn, “Cứ thù dai đấy thì sao, em còn muốn báo thù đây.”

Hứa Vãn Hà bị véo tới ngứa ngáy trong lòng, trực tiếp đè người lên tường, “Với đức hạnh này của em… Nhiều lắm cũng chỉ lấy phía dưới kẹp chết anh…”

Hai người dựa vào tường hôn nhau một hồi, Dương Mặc Thư bỗng nhiên đẩy hắn ra, vểnh tai lên, “Anh nghe không?”

Hứa Vãn Hà nhìn cậu, “Nghe gì?”

Nụ cười trên mặt Dương Mặc Thư trở nên quỷ dị, “Sát vách…”

Hứa Vãn Hà kề sát lên tường nghe, không phải chứ, đôi cẩu nam nam này đang động dục ngay sát vách.

Đường Tử Ngôn bị Thẩm Hàm đặt trên tường làm một hồi, tiếng rên dâm dục sát vách thỉnh thoảng truyền tới, “Ông xã chỗ này của anh đen thô to ghê! Người ta nói đen thì sẽ nhỏ, chỗ này của anh không nhỏ chút nào luôn…”

“… Quả nhiên là mặc quần thì giỏi, cởi quần nã pháo (*) nha…”

(*): Ý chỉ dưới giường thế lực mạnh, trên giường giỏi chịch.

“Ông xã em hơi sợ… Anh đi ra đi…”

“Đừng… Nhét vào không được… Tét đít…”

“Sướng chết mất… Ơ…”

“Mạnh chút… A… Thích thật… Chọc vào… Đúng chính là chỗ đó… Cứ chọc vào… Ông xã… Anh đúng bạo luôn…”

“Làm chết rồi… A… A… Làm chết em rồi…”

Dương Mặc Thư cao giọng rên, kêu khàn cả giọng, làm Thẩm Hàm càng ngày càng mềm, đến cuối cùng thực sự không chịu được, cũng chỉ có thể dừng động tác lại, từ bên trong rút ra.

“Xin lỗi…”

Thẩm Hàm bực bội muốn chết, lau mồ hôi trên mặt, “Sát vách sao vậy? Hứa Vãn Hà bị liệt dương rồi à? Thật chịu không nỗi… Anh xuống luôn rồi…”

Đường Tử Ngôn xoay người, khẽ lấy hơi.

Trên lỗ tai đỏ bừng, đôi mắt vẫn còn ẩm ướt, “Đổi khách sạn được rồi…”

Mặt Thẩm Hàm chôn trong hõm cổ Đường Tử Ngôn, mồ hôi chảy ròng ròng, “Chán thật.”

Trên giường lớn căn phòng cách vách, hai cơ thể một trắng một đen quấn lấy nhau, đang làm tới hăng say.

Sắc mặt của Dương Mặc Thư ửng hồng, đầu v* sáng bóng đầy sắc dâm, hai chân mở lớn ra, thẳng tắp tách ra lung lay theo va chạm, “Ông xã… Thoải mái ghê… Làm em a… Làm chết em rồi…”

Hứa Vãn Hà tê cả da đầu, lúc đầu bị cậu kêu tới da mặt nóng bừng, nhưng lâu dần, sướng lên liền không để ý nữa, chỉ cúi đầu thô bạo làm một trận, “Làm chết em… Làm chết em…”

“Chết rồi… Sắp chết rồi… Ông xã… Dễ chịu quá… Em không nỡ chết đâu…”

Dương Mặc Thư kêu tới cổ họng phát ra tiếng đục ngầu, nhưng vẫn cố chịu đựng, đổi vài tư thế dùng sức làm với Hứa Vãn Hà, bắn mấy lần mới coi như xong.

Số lần Hứa Vãn Hà bắn đã nhiều rồi, dưới đầy đất bao, sau đó cũng lười dùng, đều bắn ở trong Dương Mặc Thư.

Sau khi kết thúc, hai người nằm trên giường nói chuyện, “Anh nói sát vách có phải đang nghe lén mình không…”

“Nghe lén? Mẹ nó ở đây bịt lỗ tai cũng nghe được…”

“Anh nói bọn họ có ngưỡng mộ sự kéo dài của anh không?”

“Ai biết, nhưng mà chắc chắn sẽ ghen tị tình cảm tốt đẹp của chúng ta… Cứ để bọn họ ghen tị đi… Anh rất rộng lượng… Sẽ không tính toán việc này với bọn họ đâu…”

Dương Mặc Thư ngay cả sức đạp Hứa Vãn Hà cũng không có, “Tiểu Mỹ… Hậu môn đau quá…”

Hứa Vãn Hà nằm bên cạnh, bị ép đến mệt bở hơi tai, “Em không tồi… dương v*t của bố bị cọ rách da hết rồi….”

Dương Mặc Thư cười khan một tiếng, vô cùng tiều tụy, “Kỹ thuật làm tình có giỏi hay không, đều phụ thuộc vào sự có có công mài sắt, có ngày nên kim trong hoa cúc.”

Mặt Hứa Vãn Hà chôn vào trong gối, mệt mỏi vươn tay ra giơ ngón cái lên với Dương Mặc Thư, “Em rất giỏi, anh rất thích.”

Dương Mặc Thư thật không biết cái này có gì để giỏi, đang muốn chế nhạo hắn mấy câu, chợt nhớ tới hắn mù chữ, lại thấy hơi đau lòng, sắc mặt vàng như nghệ nhích tới ôm hắn, “Dáng anh rất đẹp, em cũng rất thích.”

Hứa Vãn Hà khó khăn trở mình qua, ôm chặt Dương Mặc Thư, sắc mặt lộ ra tia đắc ý.

“Haizz… Một đôi trời sinh rồi…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương